Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌱


Chương 1: Hôn tục kỳ lạ
Ngũ Triệu Phong là một tên đại ca trong thôn Long Mã, tuy rằng người không ra gì, nhưng lớn lên lại rất có khí chất, vừa cao vừa đẹp trai, khiến cho rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ hắn.

Hôm nay, con trai độc nhất của Từ gia sắp thành thân, Ngũ Triệu Phong dẫn theo vài đồng bọn lưu manh của mình đi xem náo nhiệt, không những ăn chực được bữa cơm, mà còn có thể đếm tiền mừng cưới.

Ngũ Triệu Phong đi về phía nơi có tiền, còn bạn bè hắn thì đi về phía cô dâu.

Từ Kỳ là con trai độc nhất của lão Từ, cả người thanh tú trắng nõn, đồng thời cũng là sinh viên duy nhất trong thôn của bọn họ. Sau khi tốt nghiệp đại học thì đi dạy ở trấn Hải Đường, là một giáo viên dạy Anh ngữ trong trường tiểu học.

Tại đó, Từ Kỳ gặp mặt một nữ đồng nghiệp, hai người quen nhau nửa năm, sau đó chuẩn bị về quê kết hôn.

Thôn Long Mã có một loại tập tục cưới hỏi khó có thể mở miệng, cho nên mỗi lần có hôn lễ sẽ có một đám nhóc lưu manh không đứng đắn tới chiếm tiện nghi. Về chuyện chiếm tiện nghi của ai, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.

Trước ngày hôn lễ diễn ra, lão Từ mời mọi người ăn cơm tối, Ngũ Triệu Phong cùng mấy anh em ngồi vào bàn dành cho khách, bàn chính dành cho lão Từ và các bằng hữu thân thích.

Lão Từ năm nay hơn 50 tuổi, lớn lên vừa già vừa xấu, nhưng không ngờ con trai của lão thì lại tươi non mọng nước. Cậu ta có gương mặt trái xoan trắng nõn, tóc mai lưa thưa rũ xuống vầng trán, trông vô cùng thanh tú.

Da thịt trong suốt hơi hơi ửng đỏ, dáng người tinh tế gầy yếu, dù đang mặc tây trang thì cũng toát ra một cổ nhu nhược mỹ vị. Đặc biệt nhất là cặp mông của cậu ta, đầy đặn tròn xoe, căng đến mức siết quần tây thành một cái khe rãnh, nhìn đĩ không chịu được.

Ngũ Triệu Phong híp mắt, nhìn chằm chằm vào cặp mông mập của chú rể.

"Bự thật."

Đám anh em của Ngũ Triệu Phong cười hè hè một tiếng, sau đó cũng hưởng ứng theo, "Đúng là bự vãi chưởng, vú của nhỏ cô dâu này bự nhìn đã ghê mày!" Nói xong còn nhìn nhau cười dê.

Ngũ Triệu Phong đưa mắt nhìn sang cô dâu, cô gái này trông cũng thanh tú, dáng người không tồi, cả người mặc một bộ váy bao lấy bộ ngực sớm đã thu hút vô số ánh mắt của cánh đàn ông.

Ngũ Triệu Phong nhìn một chút rồi lại lia mắt qua Từ Kỳ, lông mi dài của cậu khẽ rũ xuống, đổ bóng lên gương mặt trắng nõn, miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm ăn cơm, bộ dáng còn xinh đẹp hơn cả cô dâu.

"Fuck." Đũng quần Ngũ Triệu Phong gồ lên.

Đám anh em ngưu tầm ngưu, mã tầm mã bên cạnh của hắn cũng bày ra dáng vẻ lưu manh, ngồi bàn tán đủ điều về cô dâu.

Thanh âm của bọn họ rất lớn, nên lão Từ ở bàn bên kia đã sớm nghe được. Nhưng lão cũng không có cách nào khác, chỉ đành cười cười mời mọi người ăn nhiều một chút, còn nói: "Tiệc cưới ngày mai sẽ còn phong phú hơn nữa, đến lúc đó nhất định phải gọi càng nhiều người tới để thêm náo nhiệt."

Quy củ trong thôn chính là như vậy, hôn lễ càng có nhiều người tham dự, càng vui mừng càng cát tường.

Bọn người trong bàn cũng không phải dạng tốt lành gì, có một ông bác cả đáng khinh nhìn ngực cô dâu rồi nói: "Váy cưới ngày mai của con đã được Thẩm Nhi cho người làm xong rồi, đến lúc đó mặc vào chắc chắn sẽ rất xinh đẹp."

Nói xong còn đưa mắt ra hiệu với chú hai ngồi bên cạnh, ông chú lập tức cười dê nói: "Ngày mai này không biết là ai sẽ "đi qua cánh cửa", nếu mà qua được là có thể sờ nắn cái vú của cô dâu rồi... hắc hắc hắc."

Cô dâu và Từ Kỳ đều là người làm công có văn hoá, vừa nghe xong mặt mũi liền trắng bệch. Mà lão Từ chỉ có thể xấu hổ cười cười, bởi vì "đi qua cánh cửa" là tập tục cưới hỏi trong thôn bọn họ, ai cũng không dám vi phạm.

Nơi này mọi người đều thích uống rượu, đám đàn ông uống xong thì càng nói đủ lời thô tục, câu này đến câu khác, toàn bộ đều xoay quanh cô dâu sắp gả đi. Cô gái da mặt mỏng, bị người ta nói đến đỏ cả mặt, vành mắt cũng đỏ lên.

Mà lúc này, chú rể thì lại bị con trai của bác cả gọi vào để chơi trò vật tay, tuy nói là vật tay, nhưng thật ra mục đích chính là muốn bắt nạt đứa em họ thư sinh tay trói gà không chặt này thôi.

Bàn tay Từ Kỳ đỏ bừng, xương cốt cũng đau không chịu được, cậu nhăn mày nói: "Anh họ, đừng vật nữa, em muốn đi chiếu cố tiểu Tuyết."

"Tiểu với chả Tuyết cái gì! Để anh nói cho chú nghe, thôn chúng ta có một tập tục, một ngày trước khi thành hôn phải vật tay thắng người, nếu thua thì sau khi thành hôn sẽ không thể sinh con!"

Từ Kỳ không hiểu về hôn tục này, cũng không dám vi phạm vào nó, chỉ đành cắn răng tiếp tục.

Đúng lúc này, Ngũ Triệu Phong bỗng đi tới.

Thân hình nam nhân rất cao lớn, khí thế tràn ngập cảm giác áp bách. Anh họ mập mạp của Từ Kỳ vừa nhìn thấy hắn liền lắp bắp nói: "Ngũ— Ngũ ca, anh cũng tới sao!"

Ngũ Triệu Phong cười cười, ngoắc ngoắc tay nói: "Đi đi, tôi sẽ so tài với cậu ta."

Anh họ vậy mà lại rất nghe lời, gã lập tức đứng lên.

Ngũ Triệu Phong ngồi đối diện Từ Kỳ, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, cười nói: "Đến đây đi, cậu chú rể."

Cánh tay Từ Kỳ đã sớm tê dại, cậu mới chỉ bị anh họ vật mà đã vậy rồi, giờ lại còn thêm một người cao lớn cường tráng như này nữa. Từ Kỳ mang vẻ mặt đau khổ vươn tay, ngay lúc giao ngón tay cùng nam nhân, một loại nhiệt độ kỳ lạ bỗng truyền từ lòng bàn tay đến, nóng tới mức khiến thân mình cậu run lên.

"Ưm..."

"Sao vậy?"

"À không, không sao." Mặt Từ Kỳ có chút hồng, ngay sau đó liền nắm chặt tay nam nhân, dùng hết sức mà vật xuống.

Như đã dự kiến, cánh tay Ngũ Triệu Phong không nhúc nhích chút nào.

Từ Kỳ có chút tuyệt vọng, hôn tục của quê hương cậu thật sự quá kỳ lạ, tại sao lại có chuyện nếu chú rể vật tay thua thì sẽ không có một cuộc hôn nhân hạnh phúc chứ.

Lúc này, Ngũ Triệu Phong bỗng chớp chớp mắt nhìn cậu, cười xấu xa nói: "Dùng sức thử đi."

"Hả......"

Cánh tay Ngũ Triệu Phong dùng sức, mu bàn tay ngửa ra sau, "bang" một cái đập lên trên bàn.

Từ Kỳ nhìn nam nhân thua trên tay mình, giật mình trợn mắt há hốc mồm.

"Cậu thắng rồi."

"Ể ?"

Ngũ Triệu Phong nắm chặt tay cậu, vuốt ve mu bàn tay mềm mại, cười nói: "Sức lực của cậu rất mạnh nha, ngay cả tôi mà cũng có thể thắng được."

A..." Từ Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, cậu cảm kích gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Ngũ Triệu Phong cầm bàn tay non mềm nhỏ gọn của cậu, ái muội sờ sờ lòng bàn tay, thấp giọng nói, "Tân hôn vui vẻ, cậu chú rể."

Nói xong, hắn buông tay ra rồi xoay người bỏ đi, để lại Từ Kỳ với gương mặt ửng đỏ.
Chương 2: Chú rể vì cô dâu mà bị lưu manh sờ vú, phá thân trước mặt mọi người.
Ngày hôm sau, hôn lễ được cử hành ở nhà chú rể.

Hôn lễ ở nông thôn rất đơn giản, cô dâu chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ sườn xám xẻ tà là được. Tuy bộ sườn xám kia chỉ có mấy đồng, nhưng mặc vào lại cực kỳ bó sát, làm cho dáng người của cô dâu đều lộ rõ mồn một.

Cô dâu vừa thấy xấu hổ cũng vừa thấy khó chịu, nhưng cô không thể không nhẫn nhịn chịu đựng.

Mà mấy người ở nông thôn này thì đã bao giờ thấy qua kiểu phụ nữ có khí chất như vầy, một đám cứ nhìn chằm chằm cô dâu sắp gả, không chừa chút mặt mũi nào chú rể.

Bên tai Ngũ Triệu Phong không ngừng truyền đến thanh âm huyên náo.

"Hắc hắc hắc, đợi lát nữa là có trò hay để xem rồi. Quy củ đã định, càng là phụ nữ xinh đẹp thì càng phải hảo hảo dạy dỗ!"

"Thèm muốn cái gì, dù gì thì người được hưởng "đi qua cánh cửa" cũng là cha của cậu ta. Chúng ta chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, chẹp...."

"Ai nói, nếu lão Từ không được, thì bà con thân thích đến thay cũng được mà hắc hắc hắc. Mày nhìn con đàn bà đó đi, mẹ nó cái vóc dáng, vú còn bự như vậy.... Đúng là gái thành phố xinh dã man, tao muốn bóp vú nhỏ đó ghê!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: