Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05-3

Có H nhưng cũng không phải H 🤦🏻‍♀️

-

Sau bữa tối, Vương Nhất Bác bị bắt ngồi vào bàn trà.

Chiếc bàn dài đặt trong phòng khách đã triệt để biến thành bàn học cho cậu, phía trên còn bày một bộ sách giáo khoa và vở bài tập lớp mười mới tinh.

Vương Nhất Bác ngồi làm bài được một tí đã đã bắt đầ uể oải, bả vai liền bị người đứng sau lưng chụp lấy lắc lắc mấy cái.

Tiêu Chiến cúi người, nhỏ giọng gọi cậu một tiếng, Vương Nhất Bác lập tức ngước lên nhìn, chỉ nghe được một thanh âm trầm thấp nặng nề vang trên đỉnh đầu.

"Em ngoan một chút, sắp tới kỳ thi rồi."

Tiêu Chiến dừng một lát lại nói tiếp "Anh đi với em, có chịu không?"

Vương Nhất Bác trợn tròn hai mắt, có chút không thể tin được mà hỏi ngược lại "Ca, ý anh là sau khi thi đại học anh sẽ không ở đây nữa, mà là đi theo em?"

Từ năm mười ba tuổi Vương Nhất Bác dọn nhà tới khu chung cư này, Tiêu Chiến đã có mặt ở đây. Có lần cậu nghe hàng xóm xung quanh bàn tán, nói căn nhà này là của bố mẹ anh, nhưng bọn họ không may lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó về sau Tiêu Chiến phải sống đơn độc một mình, ngót nghét đã hơn mười năm.

Nam nhân không trả lời trực tiếp, chỉ đưa tay lên che đi đôi mắt tròn xoe, ghé sát vào tai cậu mà thì thầm.

"Học cho giỏi, bằng không sau này già rồi ai sẽ nuôi anh đây?"

Vương Nhất Bác lập tức nở nụ cười, trong lòng vui muốn phát điên, liên tục gật đầu "Ca, anh sẽ không già đâu, nhưng mà em vẫn nuôi anh!"

Sau đó thiếu niên giống như được tiếp thêm năng lượng, tinh thần hăng hái, mười phần nhiệt tình mà ngồi nghe Tiêu Chiến giảng bài.

Kỳ thật anh giảng rất dễ hiểu, nhưng trước kia Vương Nhất Bác đi học cũng không được mấy năm, lên cấp ba lại không nghiêm túc nghe giảng, cho nên cứ ngơ ngác như người trên mây, chỉ có thể dùng ánh mắt dè dặt liếc nhìn người bên cạnh.

Có vẻ Tiêu Chiến sắp bị cậu chọc cho tức chết.

Vương Nhất Bác thầm than trong lòng.

Đầu ngón tay lại bắt đầu thấy ngứa, Tiêu Chiến không phải là người có tính nhẫn nại cao, hơn nữa chút kiên nhẫn ít ỏi của anh lại còn bị nhóc con này dùng hết, trong lòng bực bội rất muốn hút một điếu thuốc để giải toả.

Nhưng Tiêu Chiến không hút thuốc, chỉ tiện tay lấy một viên kẹo trong hộp nằm cạnh tay Vương Nhất Bác, bóc vỏ ra.

Thiếu niên nghĩ thầm, mẹ nó mình quả thật ngu hết thuốc chữa, ngu đến mức khiến cho Chiến ca tức giận, bằng không thì đâu cần phải ăn kẹo để dằn cơn thèm thuốc!

Nhưng ngoài dự liệu chính là, viên kẹo kia không đi vào miệng Tiêu Chiến mà là bị người cường ngạnh nhét vào mồm cậu.

"Ca?"

Một câu còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác đã thấy khuôn mặt Tiêu Chiến áp đến thật gần, một bàn tay vịn lên gáy cậu, còn cắn môi thúc giục cậu mở miệng ra.

Thiếu niên ngờ ngợ tách môi, đầu lưỡi ấm nóng liền len lỏi đi vào, hung hăng khuấy động.

Viên kẹo truyền đến truyền đi giữa đầu lưỡi của hai người, hương vị ngọt ngào đong đầy trong khoang miệng, âm thanh ướt át vang khắp căn phòng.

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, hai phiến môi mỏng cọ xát môi dưới của cậu, lúc thì ôn nhu khi thì cường thế, như thể muốn đem cả kẹo cùng đầu lưỡi mềm mại kia nuốt trọn đi vào.

Động tác cắn mút trêu đùa tạo ra tiếng vang đầy mùi sắc dục, Vương Nhất Bác không ngậm miệng nổi, nước đường hoà lẫn nước bọt nhỏ giọt xuống, tơ bạc thật dài không ngừng trượt khỏi khoé môi hai người.

Thiếu niên bất lực nắm chặt lấy quần áo của Tiêu Chiến, một nụ hôn thôi cũng đủ khiến cho cả người cậu rạo rực, tin tức tố lại không khống chế được mà bay ra ngoài, mùi Tequila cũng nồng đượm trong không khí.

Môi lưỡi chuyển đến bên cổ, Tiêu Chiến hung hăng mút vào từng tấc da thịt trắng ngần, vết đỏ mập mờ nở rộ.

Lúc hàm răng chuẩn bị cắn xuống, nam nhân lại đột ngột dừng, Vương Nhất Bác khẩn trương ôm chặt lấy đầu anh rồi nói "Ca, anh cắn đi."

Dã thú trong lòng đã nằm im không nhúc nhích.

Nhưng vạt áo của cậu lại bị nhấc lên, sau đó Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đặt trên bàn trà. Dưới ánh đèn sáng ngời, lồng ngực đơn bạc càng trở nên vạn phần câu dẫn, hai điểm đỏ hồng còn run rẩy cứng lên.

Vương Nhất Bác chưa kịp lên tiếng ngăn cản, trước ngực liền bị khoang miệng nóng bỏng vây lấy.

Cậu vừa đau vừa thoải mái, chỉ có thể ưỡn ngực dâng mồi lên miệng sói.

Đầu lưỡi di chuyển nhịp nhàng đầy kỹ xảo, Vương Nhất Bác chỉ mới lộ nửa thân trên đã bị người làm cho thất thần, trong quần ướt sũng, thậm chí nơi mà ngón tay từng thăm dò qua hôm trước cũng đang kịch liệt đóng mở.

"Chiến ca, cho em."

Vương Nhất Bác khó nhịn nằm vặn vẹo trên bàn, ngón tay anh còn khảy nhẹ điểm mẫn cảm trước ngực khiến cho cậu vừa tê vừa ngứa.

Nam nhân sắc tình liếm vành tai cậu, thở hổn hển cự tuyệt lời cầu hoan.

"Ngoan, lúc này còn chưa thể làm, bảo bối cố nhịn một chút."

Tiêu Chiến biết mình không khống chế được bản thân, cho nên tuyệt đối không dám tiến vào huyệt động mê người kia.

Vương Nhất Bác sẽ thật sự bị anh chơi chết.

Nhưng người dưới thân nào có biết sợ là gì, thút thít đem quần cởi ra, còn ngồi dậy nhảy chồm lên người Tiêu Chiến, sau đó cầm lấy tay anh đặt ra sau lưng, ngọ nguậy muốn nuốt đi vào.

Vương Nhất Bác đã bị Tiêu Chiến làm hư, địa phương không nên tiếp nhận hiện tại lại trở nên vô cùng nhạy cảm.

Tiêu Chiến lạnh mặt ôm người ngồi xuống, ngón tay nhận mệnh cắm đi vào, hạ thể cũng cách một lớp quần đỉnh nhẹ từng cái một.

Tiếng nước dâm loạn khiến cho người nghe đỏ mặt tía tai, nhưng miệng nhỏ đằng sau cơ hồ càng ngày càng không vừa lòng, muốn được thứ gì đó lớn hơn lấp đầy.

Thế là vật cứng của nam nhân được thả ra, thiếu niên mê loạn định bắt lấy nhét đi vào, nhưng cái tay làm loạn đã bị người vội vàng ngăn cản.

Vương Nhất Bác bất mãn hừ nhẹ, nhưng giây kế tiếp đã cảm nhận được vật nóng bỏng kia đến gần miệng nhỏ tham ăn, nhàn nhạt cọt xát.

"A, Chiến ca, thích quá...em muốn vào, em muốn nó đi vào..."

Tiêu Chiến không thèm để ý, trầm thấp thở dốc mà đưa tay tách hai cánh mông cậu ra, cự vật sắc tình di động lên xuống nhưng nhất quyết là không thâm nhập.

Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác bị kích thích đến cao trào, nam nhân mới ấn đầu cậu xuống, đem vật cứng đặt cạnh bên môi.

"Liếm."

Vương Nhất Bác lập tức vươn đầu lưỡi, sau đó còn vô sự tự thông mà ngậm đi vào, say sưa mút mát.

Cậu híp mắt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, khuôn mặt anh tuấn phía trên đã bị tình dục che phủ, đôi mắt đen thâm trầm như thể muốn nuốt cậu vào trong bụng.

Gợi cảm chết người.

Vương Nhất Bác bị kích thích đến, cái miệng hư hỏng nuốt vào thật sâu, ánh mắt Tiêu Chiến bất chợt run lên, nắm lấy gáy cậu hung hăng ấn xuống.

......

Một trận mây mưa nhẹ nhàng vui vẻ triền miên trôi qua, dĩ nhiên là không có thật sự đi vào, nhưng một thân bức bối khó chịu của Vương Nhất Bác rốt cục cũng giải toả hết.

Lúc này, cậu vô cùng chuyên tâm mà nghe Tiêu Chiến giảng bài, thỉnh thoảng còm có thể đáp lại một hai câu hỏi khó.

Thấy Tiêu Chiến híp mắt nghi hoặc nhìn mình, Vương Nhất Bác chỉ ngượng ngùng cười cười.

"Ca, anh...khụ, 'giảng' như vậy thêm vài lần là em hiểu bài thôi ấy mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro