Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại

Phiên ngoại: Quy Viên Điền Cư (về quê ở)

—— Câu chuyện này xảy ra vào hai năm sau khi cuộc chiến kết thúc ——

Trong căn nhà nhỏ tràn ngập mùi cháo thơm thoang thoảng.

Một đứa bé tai nhọn, đầu đội lá bí đỏ ghé sát vào trước lò, bỏ thêm củi mới vào đống lửa. Bên cạnh nó còn có một bé gái tóc đỏ, vừa ăn mật ong vừa trông lửa cháy.

"Muội thấy lửa có thể lớn hơn chút."

"Huynh thấy không được, lớn nữa thì cháy mất."

"Muội thấy không cháy được đâu."

"Hừ, muội thì biết gì, muội chỉ biết ăn kẹo."

Sở Vãn Ninh xách thỏ rừng săn được, đẩy cửa bước vào, theo sau lưng là một đám cỏ tinh, tiểu hoa yêu, thậm chí còn có yêu tinh rêu xanh chỉ to bằng móng tay.

Đôi huynh cây tinh ngồi bên lò lửa lập tức đứng dậy, luống cuống tay chân hành lễ với y: "Thần Mộc Tiên Quân."

Thần Mộc Tiên Quân là danh xưng của những Mộc Linh này đối với Sở Vãn Ninh.

Kỳ thực có rất nhiều chuyện, quay đầu nhìn lại, đều đã có manh mối từ lâu. Đời trước y vẫn luôn không biết vì sao mình lại bẩm sinh có được thần võ Cửu Ca, cũng không biết vì sao mình có thể có năng lực khống chế cây cỏ mạnh mẽ như vậy, thậm chí trước đây y còn không rõ vì sao Tửu Sắc Hồ Lô chạy ra khỏi tháp Kim Cổ lại khúm na khúm núm với y như vậy.

Giờ đều đã hiểu.

Y là Thần Mộc Viêm Đế, mà Thần Mộc Viêm Đế, là cội nguồn của tất cả cây cối trên thế gian.

Sau trận chiến Sinh Tử Môn, Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên quy ẩn ở Nam Bình u cốc, những pháp thuật hung tàn kia tạm thời không cần dùng đến nữa, nhưng sống qua ngày lại có phần nhạt nhẽo tầm thường, Sở Vãn Ninh bèn nghĩ ra thuật triệu hoán Mộc Linh, tập hợp tất cả những tiểu yêu quái trong sơn cốc dưới trướng mình.

"Xem ra rất có vẻ chiếm núi làm vua." Mặc Nhiên tươi cười bình luận, "Chỉ thiếu tấm thảm da hổ trải đất mà thôi."

Nhưng mấy hôm nay Sở tiên quân chiếm núi làm vua kia rất sốt ruột, bởi vì vài hôm trước Tiết Mông đã truyền âm cho bọn họ, ấp úng tỏ ý Trung Thu năm nay muốn tới Nam Bình Sơn, tụ họp với bọn họ.

Đã qua hai năm, quan hệ giữa ba sư đồ cuối cùng vẫn bị thời gian gột rửa, không còn lúng túng như trước, Sở Vãn Ninh đương nhiên rất hi vọng được gặp lại ái đồ ngày xưa. Vậy nên một tháng trước Trung Thu, y đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nên chuẩn bị món ăn gì để chiêu đãi Tiết Tử Minh.

"Sư tôn đang viết gì vậy?"

Ánh nến về đêm chập chờn, Mặc Nhiên tới gần, ôm Sở Vãn Ninh từ sau lưng, cằm đặt lên hõm vai y, đôi mắt đen như mực nhìn tới bút mực giấy nghiên đặt trên bàn.

Hắn vốn chỉ tùy tiện hỏi một câu, mục đích chủ yếu là dụ ân công ca ca lên giường sớm, về thứ Sở Vãn Ninh đang viết thực ra hắn cũng chẳng hứng thú lắm.

Người này còn có thể làm gì? Chẳng qua lại là đang nghĩ ra vài loại người máy như Dạ Du Thần, sau đó gửi bản vẽ giấy cho Mã trang chủ của Đào Bao Sơn Trang, dặn người ta chiếu theo mà làm, sau đó bán với giá rẻ, cuối cùng còn thành khẩn viết "Lợi nhuận không cần cho ta, gửi về Đỉnh Tử Sinh cả đi."

Kết quả chính là chi phí cao hơn giá thành rất nhiều, Mã trang chủ lỗ vốn mấy lần, cầm giấy đuổi theo Tiết Tử Minh đòi tiền.

"Ồ? Hôm nay không vẽ bản vẽ?"

Sở Vãn Ninh không yên lòng đáp: "Đâu phải ngày nào cũng có cảm hứng."

Mặc Nhiên cọ vào má y, hôn xuống thùy tai y: "Sư tôn..."

"Làm sao?"

"..."

Mặc Nhiên không khỏi thẳng người dậy, xoa mũi mình.

Hắn không nén nổi mà bắt đầu hoài nghi tháng ngày quy ẩn này có phải đã khiến Sở Vãn Ninh chán ngấy hay không, nếu không thì sao dây dưa thân mật như vậy lại chỉ đổi được một câu "Làm sao" cứng đơ như sắt, âm điệu lại còn không hề trầm bổng chút nào.

Đúng là quái đản.

Đến tận lúc này Mặc Nhiên mới bắt đầu nhìn kỹ thứ Sở Vãn Ninh bày trên bàn viết, không nhìn thì còn thôi, vừa nhìn, đã khiến hắn sợ đến mức lùi về sau một bước.

"Người đang viết gì vậy?!"

Vừa rồi là nghi vấn, lần này lại tràn đầy cảm thán sợ hãi.

Sở Vãn Ninh nghe ngữ khí của hắn mà không được vui vẻ bao nhiêu, cuối cùng gác bút lông xuống, chậm rãi ngước đôi mắt phượng cực kỳ có tính xâm lược lên, hơi nheo lại, mặc dù hai hàng mi dài mềm mại như bông, cũng không che được sự sắc bén từ ánh mắt của y.

Có điều, ánh mắt có dữ tợn hơn nữa, cũng không đáng sợ bằng lời nói lúc này của Sở Vãn Ninh.

"Thực đơn Trung Thu đấy."

Mặc Nhiên: "... ..."

Không sai, vì bữa tiệc đoàn viên đầu tiên sau đại chiến, Bắc Đẩu Tiên Tôn định đích thân ra trận, rửa tay nấu canh cho người đồ đệ mà y cảm thấy có lỗi phần nào kia.

Mặc Nhiên nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc mà cố chấp của Sở Vãn Ninh trong ánh nến, lòng không khỏi run sợ.

Không phải là y nghiêm túc chứ...???

Nhưng rất đáng tiếc, Sở tiên quân là người đứng đắn, xưa nay không hề đùa cợt thừa thãi.

Mấy ngày sau đó y đều nghiên cứu kỹ lưỡng về thực đơn đồ ăn kia, thỉnh thoảng lại bỏ đi mấy món —— mỗi lần như vậy Mặc Nhiên lại lặng lẽ thở phào, hoặc lại thêm vài món —— mỗi lần như vậy Mặc Nhiên lại cảm thấy dạ dày mình đang loáng thoáng co giật.

Cuối cùng khi Sở Vãn Ninh ho khan hai tiếng giao thực đơn cuối cùng đã nghĩ xong cho hắn xem, Mặc Nhiên cố gắng trấn định liếc qua hai mươi món ăn mười nóng mười nguội bên trên, sau đó gấp thẻ tre lại.

"... Làm sao vậy? Có phải là chưa đủ đa dạng?"

"Không." Mặc Nhiên cảm thấy trừ phi hắn muốn nhìn thấy tân chưởng môn của Đỉnh Tử Sinh chết bất đắc kỳ tử trong đêm Trung Thu, không thì nhất định phải làm gì đó để ngăn cản ân công ca ca của mình.

Hắn suy nghĩ, ngước mắt cười nói với Sở Vãn Ninh: "Con chỉ nghĩ rằng nếu như tiệc đoàn viên chỉ do một mình sư tôn chuẩn bị, vậy thì không khỏi thiếu chân thành."

Sở Vãn Ninh khẽ nhíu mày: "Vậy sao?"

"Cũng đã gọi là đoàn viên rồi." Mặc Nhiên dụ dỗ từng bước một, "Vậy đương nhiên là cùng chuẩn bị mới vui."

Thấy đối phương không lên tiếng như đang do dự, Mặc Nhiên thông minh đột xuất, chợt nghĩ rằng thường ngày hiếu thắng, bèn tiếp tục: "Sư tôn xem thế này có được không, mỗi người chúng ta chuẩn bị riêng năm món nguội năm món nóng, có điều đừng nói cho đối phương biết là gì. Đến khi Tiết Mông tới rồi, sẽ bày lẫn hai mươi món ăn này trên bàn, cuối cùng lại hỏi hắn món nào nấu ngon, món nào hắn không thích, thế nào?"

Sở Vãn Ninh không lập tức nói gì, nhưng đáy mắt lại khẽ sáng lên.

Những sắc mặt và suy tư nho nhỏ của y đều được Mặc Nhiên quan sát tỉ mỉ mà trông thấy hết, Mặc Nhiên nhịn cười, lại đan tay vào tay y, nhẹ nhàng: "Có được không?"

Sở Vãn Ninh ngước mắt nhìn hắn: "Thế này coi như là thi nấu nướng?"

Mặc Nhiên xoa mũi, cười: "Người nói coi như thì coi như vậy."

Sau mấy hồi trầm mặc, Sở Vãn Ninh bỗng đứng dậy, rút thẻ tre đang bị bàn tay kia của Mặc Nhiên đè lên ra. Mặc Nhiên có phần nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

"Ta sẽ không để ngươi biết ta làm món gì." Thần sắc của Sở Vãn Ninh lại có chút nghiêm túc, "Những gì viết trên này bỏ hết. Ta nghĩ lại."

Mặc Nhiên: "..."

Sở Vãn Ninh nheo mắt: "Kỳ thực ta nấu nướng cũng chẳng kém ngươi bao nhiêu."

"Vâng vâng vâng." Mặc Nhiên nhịn cười mà sắp không nhịn nổi nữa, "Sư tôn nói cái gì cũng đúng, vậy thì con sẽ đợi đến tiệc Trung Thu để được ăn no bụng." Hắn nói xong, kéo tay Sở Vãn Ninh, vuốt ve lòng bàn tay vì lắp người máy vót mảnh gỗ quanh năm mà có vết chai mỏng, sau đó cúi đầu hôn xuống.

Dưới ánh nến, hắn nhìn ánh mắt vì không hề bị chế giễu lại bất ngờ mà hơi mở to ra của Sở Vãn Ninh, chăm chú nhìn Sở Vãn Ninh chậm rãi thả lỏng cơ thể căng thẳng trong nụ hôn kia.

Hắn dịu dàng cong đôi mắt.

"Ân công ca ca làm gì cũng giỏi nhất."

Cứ thế, nguy cơ được giải quyết dễ dàng như trở bàn tay, mình đúng là càng ngày càng thông minh cơ trí. Mặc Nhiên lẳng lặng thầm tán thưởng bản thân, sau đó mỉm cười đứng dậy dưới ánh mắt chăm chú của Sở Vãn Ninh, đi dọn dẹp bát đũa vẫn chưa rửa còn bày trên chiếc bàn con.

Đêm đó, khi Mặc Nhiên về phòng sau khi dọn dẹp tắm rửa xong, Sở Vãn Ninh đang ngồi bên cửa sổ, nhìn thực đơn y đã nghiên cứu vô số lần.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, y vô thức che cuốn sách lại, trông có vẻ thực sự đường đường chính chính coi Mặc Nhiên như đối thủ cạnh tranh. Nhưng Mặc Nhiên chỉ cảm thấy con người này thật buồn cười, mấy cuốn sách tiêu khiển trên giá sách của y tổng cộng cũng có mỗi từng ấy quyển, liên quan đến đồ ăn cũng chỉ được hai bộ, một bộ là "Ba Thục Thực Ký", một bộ là "Lâm An Ẩm Thực Chú", có gì đáng giấu.

Có điều Sở Vãn Ninh hiển nhiên cảm thấy mình rất cần phải che giấu phương pháp cẩn thận, y bèn dập tắt một ngọn đèn bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn thanh niên: "Ngươi tắm xong rồi?"

Mặc Nhiên gật đầu cười.

Sở Vãn Ninh đơn giản gật đầu coi như đồng ý, thuận tiện ra vẻ lơ đãng cất lại sách lên giá gỗ, sau đó nói: "Vậy thì được, ta đi đi tắm đây."

Nụ cười của Mặc Nhiên càng nổi bật: "Sư tôn."

"Hả?" Sở Vãn Ninh quay đầu.

Mặc Nhiên nhất thời dường như không chắc có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhắc nhở: "Người đã tắm trước con rồi... Người quên rồi sao?"

"..."

Khi người ta muốn che giấu thứ gì đó đều sẽ có vẻ mất tập trung, dù có là Bắc Đẩu Tiên Tôn uy danh hiển hách cũng không phải ngoại lệ.

Trong không khí xấu hổ này, Mặc Nhiên có chút buồn cười lại có chút cưng chiều nhìn y, sau đó ghé sát tới. Vị trí bên cửa sổ rất chật hẹp, bày một chiếc ghế và một giá sách bằng trúc xanh, không còn lại bao nhiêu không gian. Một bàn tay của Mặc Nhiên chống lên song cửa sổ, Sở Vãn Ninh liền không còn đường lui.

Sở Vãn Ninh cũng không định lui, cái bệnh khẩu thị tâm phi của y đã đỡ hơn rất nhiều so với mấy năm trước, có điều y vẫn không quen thân mật ở nơi như thế này —— Nhất là mấy ngày trước, lúc nhân cách của Đạp Tiên Quân xuất hiện, y còn từng quấn quýt với tên hoang tưởng bất chấp lý lẽ kia tại đây.

Bây giờ nhớ lại những hình ảnh kia, hai má lại nóng lên từng cơn, vì vậy càng thêm cố chấp.

Sở Vãn Ninh nói: "Không được. Lên giường."

Mặc Nhiên đáp lại y bằng cách tới gần, ngậm cánh môi lành lạnh của y.

Không thể không nói thứ Đạp Tiên Quân và Mặc tông sư thích trong lòng kỳ thực rất giống nhau, chỉ là Đạp Tiên Quân biểu đạt trần trụi, mà Mặc tông sư thì lại khéo léo hơn.

Nhưng kết quả vẫn vậy.

Khi còn chưa kịp phản kháng, y đã bị Mặc Nhiên vừa lừa vừa dỗ mà đè lên ghế, hơn nữa lại còn giống y hệt Đạp Tiên Quân, Mặc Nhiên động đậy ngón tay, dùng ma tức điều khiển thần võ Gặp Quỷ, trói hai tay và chân Sở Vãn Ninh lại trên ghế.

"Ngươi không thể chọn nơi nào bình thường chút được à?" Sở Vãn Ninh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.

Hàng mi dài của Mặc Nhiên rung động, hắn cúi thấp người, vươn tay xoa mặt Sở Vãn Ninh, giọng nói lại còn rất dịu dàng: "Con sợ người chán."

"..."

Rõ ràng đang làm một việc không bằng cầm thú, nhưng nghe vậy hắn lại như thể đã trở thành một cô nương sợ bị bỏ rơi.

Ánh mắt Mặc Nhiên rất chân thành: "Sư tôn, chúng ta chỉ mới sống cùng nhau hai năm thôi, sau này còn có cả cuộc đời rất dài, nếu nhưng đêm nào cũng chỉ ngoan ngoãn lên giường, có lẽ người sẽ chê con vô vị."

"Ngươi rất thú vị." Sở Vãn Ninh lườm hắn, "Thả ta ra, ngay."

Mặc Nhiên cũng nửa quỳ trước mặt y, nhìn y chăm chú.

"Thả ra." Sở Vãn Ninh kiên trì.

Có lẽ là ánh mắt của y quá cứng rắn, làm tổn thương trái tim yếu ớt đã bị lăng trì trăm mảnh kia, Mặc Nhiên bỗng cụp hàng mi dài, không nói lời nào. Trông hắn có phần đau lòng, nhưng vẫn nghe lời mà lẩm bẩm một câu: "Gặp Quỷ, trở về."

Dây liễu ngoan ngoãn quay lại.

Mặc Nhiên vẫn cúi đầu, nói thêm một câu: "Xin lỗi."

"..."

Khi thanh niên quỳ một gối trước mắt, hắn thấp hơn Sở Vãn Ninh rất nhiều. Lúc không còn thân hình cao lớn thẳng tắp kia đứng trước mặt, Sở Vãn Ninh kỳ thực rất dễ dàng ý thức được đây là vãn bối nhỏ hơn mình mười tuổi, nhưng bao giờ cũng lựa chọn bao dung mình.

Y xoa cổ tay bị dây liễu trói đau, lại đột nhiên cảm thấy ngữ khí của mình ban nãy có phải hơi quá nghiêm khắc.

Sở Vãn Ninh ho khan một tiếng, đang định nói gì, đã nghe thấy Mặc Nhiên cúi đầu lẳng lặng: "Mặc dù con không nhớ quá rõ mình đã làm những gì khi biến thành Đạp Tiên Quân, nhưng con... ít nhiều cũng có chút ấn tượng vụn vặt."

Bàn tay xoa vết đỏ trên cổ tay ngưng lại.

Nhìn từ trên xuống, lông mi của Mặc Nhiên trông lại dài mà rậm hơn từ những góc độ khác, giống như một loài động vật trung thành nào đó. Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy như một lúc nào đó, hai cái tai xù lông sẽ mọc ra từ mái tóc dài của thanh niên này, sau đó ủ rũ cụp xuống.

Cùng với một cái đuôi xù không hề tồn tại nào đó.

"Con tưởng rằng người sẽ thích như vậy." Mặc Nhiên nói, "Nhưng hình như con đã tưởng lầm rồi."

"..." Quả thực ngươi tưởng lầm rồi.

Nhưng y vẫn đưa tay ra, xoa đầu thanh niên.

Vỗ về tựa an ủi như vậy khiến Mặc Nhiên cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, gương mặt anh tuấn đến mức động lòng người kia thấm đẫm ánh nến nhàn nhạt. Ngọn đèn phản chiếu trong đôi mắt đen láy của hắn, những đốm sáng lấp lánh giống như hai dải ngân hà đang nhấp nháy. Đôi mắt này rất đẹp, chỉ có điều vì tủi thân mà đuôi mắt lại có hơi ửng hồng.

"Xin lỗi, sư tôn. Con vốn dĩ muốn làm người vui."

"..."

"Con lại làm sai rồi. Làm người tức giận rồi."

Sở Vãn Ninh bỗng lại có chút không đành lòng.

Y thở dài, khí lực trên tay lại khẽ tăng thêm, nhưng thanh niên được xoa đầu, lại trở nên có phần không hiểu phong tình, cứng ngắc tại chỗ không hề nhúc nhích như một tảng đá.

Sở Vãn Ninh lại vỗ hắn mấy cái, vẫn không có động tĩnh gì, đành bất đắc dĩ: "Tới đây."

Thanh niên khẽ ngẩn ra, sau đó mới quỳ một gối, ngoan ngoãn tiến tới. Sở Vãn Ninh ôm gáy hắn, kéo hắn lại dựa vào eo mình, y vuốt ve mái tóc đen mềm mại của hắn, sau đó thở dài: "Đồ ngốc."

Giọt nến còn đang lặng lẽ chảy xuống, trong căn phòng tĩnh mịch, Sở Vãn Ninh tháo dải lụa buộc tóc của mình xuống, tóc dài xõa ra, y không hề đoái hoài đến, mà lại giơ tay dùng dải băng buộc tóc trắng ngần kia che hai mắt lại. Một số việc, mắt không thấy đại khái sẽ không quá xấu hổ nữa.

Mặc Nhiên có đôi khi lại thật đần, hắn sững người một hồi, hỏi, "Sư tôn đang làm gì đây?"

"..."

Dù cho ánh nến lờ mờ, vẫn có thể trông thấy rõ bên dưới làn da như băng tuyết đầu xuân của Sở Vãn Ninh ửng lên màu hồng, y cắn môi dưới, tên Mặc Nhiên này, bao giờ cũng có cách khiến y mềm lòng trong nháy mắt, lại cứng lòng trong nháy mắt.

Đỉnh đầu Sở Vãn Ninh cơ hồ như phả khói xanh, nếu không phải tơ lụa che mắt, ít nhiều bớt đi cảm giác xấu hổ, không thì chỉ sợ y có thể đẩy Mặc Nhiên rồi xông ra khỏi cửa.

Y trầm mặc một hồi, cắn răng: "Ngươi muốn làm thì làm, không làm thì cút."

Mặc tông sư là người thật thà.

Hắn kinh ngạc trong giây lát, lại mừng rỡ trong giây lát.

Thời gian đẹp đẽ còn lại, hắn lại rất thành kính mà sử dụng đến mức trằn trọc triền miên.

Y sam nhanh chóng bị cởi xuống, làn da lộ ra trong không khí lành lạnh của ban đêm. Sở Vãn Ninh che mắt, vì không nhìn thấy những gì phát sinh trước mắt mà khẽ vô thức hất cằm.

Điều này kỳ thực lại rất nguy hiểm, bên dưới dải lụa trắng ngần là một sống mũi thẳng tắp, đường nét mềm mại kéo thẳng xuống, dẫn ánh nhìn của người ta tới đôi môi của y.

Ngày thường, vì ánh mắt Sở Vãn Ninh quá sáng, cũng quá lạnh lùng, tất cả những người nhìn y đều đặt sự chú ý vào hai khoảng hồ như băng tuyết như mặt trăng kia.

Nhưng lúc này ánh mắt của y đã bị che khuất, đánh mất khí thế uy nghiêm. Vì vậy Mặc Nhiên cứ thế mà phát hiện nửa mặt dưới y kỳ thực rất dịu dàng, có đường nét khuôn mặt tinh tế, còn có đôi môi trông vô cùng mềm mại, màu hồng nhạt kia.

Vì đã mất thị giác, giờ phút này cánh môi kia vô thức hé ra, dáng vẻ này thật giống như đang hôn môi. Mặc dù Mặc Nhiên tin chắc rằng sư tôn mình tuyệt nhiên không hề có ý đó, nhưng hắn vẫn nghe lời hay lẽ phải mà hôn lên.

Răng môi ướt át quấn quýt vào nhau, động tác trên tay cũng không dừng lại. Bàn tay có vết chai mỏng của hắn vuốt ve eo và lồng ngực Sở Vãn Ninh, sau khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của hai người đều có phần gấp gáp.

Mặc Nhiên áp trán vào trán y, giọng nói hơi khàn: "Có được không?"

Nam nhân bị che mắt thấp giọng thở dốc, sắc môi lại càng thêm quyến rũ lòng người, giống như hải đường mới nở, màu hồng nhạt cực kỳ non nớt.

Sở Vãn Ninh hỏi: "Cái gì?"

"Ở ngay đây, có được không?"

Có lúc Sở Vãn Ninh lại cảm thấy, mặc dù Mặc tông sư là chính nhân quân tử, bao giờ hành sự cũng suy nghĩ cho y, xưa nay chưa từng miễn cưỡng y làm những chuyện mình không thích, nhưng vào một vài tình huống, đặt cái vẻ "trưng cầu ý kiến" này bên cạnh mấy trò hoang đường của Đạp Tiên Quân còn khiến người ta xấu hổ hơn vạn phần.

Sở Vãn Ninh có chút tức giận: "Ngươi đã cởi y phục ta ra rồi còn hỏi ta có được hay không?"

"Ô..." Ở nơi Sở Vãn Ninh không nhìn thấy, gương mặt Mặc Nhiên hơi ửng hồng.

Hắn đại khái cũng biết mình đã hỏi một câu thừa thãi, vì thế có phần ngượng nghịu mím môi, ghé sát vào bên mặt sư tôn mình mà hôn một nụ hôn, thấp giọng: "Xin lỗi."

Đáp lại hắn là một tiếng hừ lạnh.

Mặc Nhiên không để y xấu hổ nữa, lông mi của hắn khẽ phe phẩy như hồ điệp, nụ hôn kia tỉ mẩn hướng thẳng xuống, từ gò má đến cổ, lại đến xương quai xanh, đến lồng ngực...

Hắn có thể cảm nhận được cơ bắp của Sở Vãn Ninh đang căng thẳng vô cùng, cánh tay còn bất giác nắm chặt thành ghế —— Hắn biết Sở Vãn Ninh không thích bị người ta đùa nghịch lồng ngực quá đà, vết sẹo kia dù không đau, nhưng dù sao vẫn là nơi yếu ớt đã từng bị thương của y.

Vậy nên hắn chỉ hôn nhẹ một lần vào đầu nhũ, sau đó lại cúi xuống, vùi mình vào giữa hai chân Sở Vãn Ninh.

Hắn ngẩng đầu nhìn dáng vẻ vì căng thẳng mà cứng lên của Sở Vãn Ninh, ghé sát tới, hơi thở nóng bỏng phả vào thân hành đã ngẩng đầu.

Hầu kết Sở Vãn Ninh chuyển động, dù đã che mắt, lại vẫn xấu hổ nghiêng mặt đi.

"A...."

Đột nhiên dương vật bị thanh niên ngậm vào, khoang miệng ấm nóng ướt át bao trùm y. Trong bóng tối, cảm giác kích thích vì được người khẩu giao trở nên mãnh liệt lạ thường, tựa hồ tất cả mọi giác quan đều tuôn trào xuống thân dưới, sống lưng như thể có dòng điện vọt lên tê dại đến tận mũi chân.

Sở Vãn Ninh hơi ngửa ra sau, cắn lại tiếng thở dốc mình không kịp phòng bị mà phát ra.

Nhưng dù có kiềm chế thêm nữa, dương vật cương lên của y vẫn thành thực phản ứng lại thanh niên đang cúi đầu giữa hai chân y. Mặc Nhiên ngậm mút y càng thêm sâu, đầu lưỡi linh hoạt lượn vòng quanh linh khẩu và thân hành của y. Khi hắn rút ra, nước bọt ướt át trong khoang miệng đã thấm đẫm trụ thể ngẩng đầu. (linh khẩu: lỗ sáo :])

"Ân công ca ca..."

Gương mặt Sở Vãn Ninh thoáng chốc hoàn toàn đỏ ửng, y thấp giọng giận dữ: "Đừng gọi ta như vậy."

Mặc Nhiên dịu dàng nở nụ cười, đôi môi của hắn vẫn luôn đặt rất gần ngọc hành của Sở Vãn Ninh, khi nói chuyện có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí phả qua.

"Được." Mặc Nhiên nói, "Con nghe lời sư tôn."

"..."

Không biết danh xưng sư tôn xấu hổ hơn, hay là ân công ca ca khiến y thấy kỳ quặc hơn.

Nhưng Sở Vãn Ninh lại không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, nụ hôn cùng với sự liếm mút ướt át của Mặc Nhiên lại ập đến, y không nhìn thấy bất cứ thứ gì trước mắt, chỉ có thể hé miệng thở dốc bên dưới dải lụa trắng. Có điều y gần như có thể tưởng tượng ra tư thế của Mặc Nhiên, có thể tưởng tượng ra đầu lưỡi kia đang liếm qua mình ra sao.

Cuối cùng, sau khi đâm sâu vào cổ họng, y kìm lòng không nổi mà đưa tay ra, đầu ngón tay luồn vào mái tóc đen của Mặc Nhiên, y khẽ run rẩy: "Được rồi, có thể rồi."

Lần này Mặc Nhiên lại không định nghe lời y.

Sở Vãn Ninh là người rất hiếu thắng, dù là khi lên giường như vậy, vì thế y nói "có thể rồi", kỳ thực còn xa mới có thể.

Vài lần triền miên đầu tiên sau khi bọn họ quy ẩn, Mặc Nhiên còn mắc lừa y, kết quả Sở Vãn Ninh bị xé rách dữ dội, sau khi hành sự, Mặc Nhiên nhìn chằm chằm khăn trải giường loang lổ vết máu mà ngẩn người rất lâu.

Từ đó về sau, hắn học được việc coi câu "có thể rồi" của Sở Vãn Ninh như gió thoảng bên tai.

Mặc Nhiên mặc kệ y, mà đưa tay giữ một bàn tay định ngăn hắn lại của Sở Vãn Ninh, ngón tay đan xen, sau đó hướng thẳng xuống, liếm láp qua dục vọng, lại hướng xuống.

Hắn dừng lại, đôi mắt đen ướt át vì tình dục: "Sư tôn, người phải ngồi ra phía trước một chút, người như vậy... con rất khó hầu hạ được..."

Hắn nói rất uyển chuyển, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn cảm thấy đỉnh đầu mình đang bốc khói.

Mặc Nhiên thấy y không lên tiếng nào, có điều cũng không phản kháng, bèn buông tay y ra, ôm y đến mép ghế, sau đó quỳ xuống, tách rộng chân Sở Vãn Ninh thêm.

"... A!"

Lần này, hắn lại liếm qua hậu huyệt, cảm giác kích thích này còn mạnh mẽ hơn phía trước, Sở Vãn Ninh không khỏi thấp giọng kêu thành tiếng, cổ ngửa ra sau, gáy đặt lên thành sau ghế.

Y có thể cảm nhận được Mặc Nhiên đang liếm láp mình, bôi trơn, xâm nhập.

Việc này thực sự không phải là sự tình y có thể thản nhiên chấp nhận, thế nhưng lồng ngực lại ồ ạt tuôn ra từng dòng ấm áp. Cảm giác hoàn toàn được đón nhận, được người ta yêu thương luyến tiếc từng chút một khiến y gần như đang ngâm trong dòng suối ấm áp nhất thế gian.

Khi được Mặc Nhiên bế lên, Sở Vãn Ninh cảm thấy chân mình cũng vì quá kích thích mà tê dại. Bọn họ đổi vị trí cho nhau, Mặc Nhiên ngồi trên ghế, lúc dương vật của hắn đã hoàn toàn cương lên, hành thể giương cờ mang kích thước dọa người.

Mặc Nhiên một bàn tay bắt lấy eo Sở Vãn Ninh, một bàn lại lại vẫn đang khuếch trương nam nhân trong lòng, khi Sở Vãn Ninh nhíu mày nói "có thể rồi" lần thứ chín trong đêm nay, hắn cuối cùng cũng không nén được tiếng cười, hôn lên thái dương Sở Vãn Ninh.

"Được..."

Dù bôi trơn có nhiều hơn nữa, khi bị dương vật thô cứng khổng lồ kia đâm vào cũng vẫn cảm thấy đau.

Sở Vãn Ninh nhíu mày, lưng khẽ run rẩy, y có thể cảm nhận rõ ràng dục vọng của Mặc Nhiên đang chôn sâu từng tấc từng tấc trong cơ thể mình.

"... A..."

Khi bọn họ hoàn toàn kết hợp, cả hai đều không khỏi rên thành tiếng.

"Sư tôn, đau không?"

"... Đổi thành ngươi thử xem?"

Mặc Nhiên không nói nữa, hắn bắt đầu đong đưa nhẹ nhàng. Mặc dù khi chìm sâu trong kích thích sẽ mất khống chế như thế nào, vào khoảnh khắc ban đầu trong cuộc hoan ái, thanh niên này lại hoàn toàn khác Đạp Tiên Quân. Hắn ma sát mà rất ẩn nhẫn, nhưng khuôn mặt anh tuấn vì khắc chế dục vọng mà lại càng thêm gợi cảm.

Dương vật của hắn khẽ xoay bên trong cơ thể mềm mại nóng bỏng của Sở Vãn Ninh, cảm giác được thành tràng bao vây này khiến hắn điên cuồng, hắn không thể không gắng hết sức lực mà khắc chế, không để bản thân đè người trong lòng xuống mà cuồng dã xỏ xuyên giao hoan từ bên dưới.

Lồng ngực hắn phập phồng, đôi mắt đen giống như bảo thạch đã được lau chùi, phát ra ánh sáng óng ánh, tình dục và hơi nóng đã thiêu đốt hắn, mồ hôi chảy dọc xuống da thịt trần trụi, tràn ngập trong phòng là hơi thở dâm mỹ.

Hắn thở dốc, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

Hành động đùa bỡn nhẹ nhàng kia như thể gãi ngứa qua giày, mặc dù lần nào hắn cũng tiến vào cực sâu, chạm vào điểm mẫn cảm của Sở Vãn Ninh mà hắn quen thuộc, quy đầu không ngừng thân mật đâm chọc.

"A... A..."

Bên tai là tiếng rên rỉ mà Sở Vãn Ninh cật lực đè nén nhưng lại trầm thấp tràn ra, thanh âm rất khẽ, nhưng lại khàn đặc mà gợi cảm.

Mặc Nhiên cơ hồ say mê kiếm tìm đôi môi của y, cánh môi ướt át như đói như khát mà xâm nhập mút mát, đồng thời tần suất va chạm bên dưới cũng càng lúc càng nhanh.

Sở Vãn Ninh ngồi trên đùi hắn, gần như sụp đổ trước sự ma sát dồn dập của hắn —— Mặc Nhiên rất dịu dàng, nhưng sự dịu dàng này giống như một kiểu tra tấn tàn khốc. Mặc Nhiên hiểu y rất rõ, hắn không ngừng chạm vào điểm tê dại nhất kia, gấp gáp nhưng không mạnh mẽ, giống như có một nơi rất ngứa, ngón tay lại không ngừng lướt qua xung quanh nơi đó, như thể lông vũ vẽ vòng tròn nhưng lại không đặt xuống, khiến cho cảm giác ngứa ngáy không dứt kia không ngừng dâng lên mà không được sảng khoái.

Y bị hành hạ vô cùng, dưới sự đùa bỡn của kẻ tra tấn này, cổ họng y phát ra tiếng thở dốc và rên rỉ trầm thấp mơ hồ, cơ hồ như một loại cầu xin.

Y có thể cảm nhận được phía sau mình càng lúc càng nóng, nơi giao hợp dần dần trở nên cực kỳ ướt át, điều đó khiến y mặt y càng đỏ tía tai, y ướt át bao bọc hắn, phía sau hút ngậm hắn... Sở Vãn Ninh không muốn, cũng không dám nghĩ thêm nữa.

May thay Mặc Nhiên không hề giống như Đạp Tiên Quân, bao giờ cũng có đam mê nghe tiếng y kêu khóc trên giường, hay có lẽ phải nói là hắn có, nhưng không cố chấp đến mức như vậy.

Mặc Nhiên hiển nhiên cũng cảm nhận thấy Sở Vãn Ninh sự thích ứng dần dần của Sở Vãn Ninh, lực ma sát của hắn chậm rãi trở nên mạnh mẽ, ngọc hành cứng rắn nóng bỏng đâm từ dưới lên, bàn tay uyển chuyển mà lưu luyến xoa bờ mông Sở Vãn Ninh. Ngồi trên ghế, hắn nhìn chăm chú người mình yêu, ánh mắt dạt dào tình cảm mà ướt át.

"Sư tôn, dễ chịu không?"

"..."

Câu hỏi này đương nhiên không có đáp án, nhưng Mặc Nhiên có thể cảm nhận được trạng thái của Sở Vãn Ninh từ cơn run rẩy, từ tiếng rên rỉ vụn vặt của y.

Hắn lại càng thêm ra sức dồn dập đâm lên, cuộc hoan ái của hai người dần dần trở nên có phần mất khống chế mà cuồng nhiệt, từ sự dây dưa dịu dàng lúc ban đầu, chậm rãi trở thành giao hợp kịch liệt mướt mồ hôi.

Bên dưới, cái ghế phát ra tiếng cót két vì không chịu nổi giày vò, còn có tiếng nước bành bạch ướt át từ sự va chạm nơi giao hợp. Dưới sự đùa bỡn càng lúc càng mãnh liệt này, cuối cùng Sở Vãn Ninh có phần không thể chống đỡ, vòng eo nhũn ra, cơ thể dán lên lồng ngực rắn chắc cơ bắp của Mặc Nhiên, khẽ run rẩy, sợi tóc rủ xuống che trước dải lụa. Y thở hổn hển: "Chậm, chậm chút..."

Nhưng lúc này, thanh niên đã trầm mình vào bên trong, không còn nghe lời nữa.

Lần đùa bỡn kịch liệt này kéo dài rất lâu, sau đó Sở Vãn Ninh còn bị hắn đâm cắm xâm nhập cuồng nhiệt mà si mê đến mức giật mình bắn ra, tinh dịch dính đầy lên bụng dưới săn chắc của Mặc Nhiên.

Khi đó Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi giữa đùi mình, dải lụa đã lệch ra trong cuộc giao hoan này, để lộ đôi mắt phượng ướt át vẫn còn nhắm hờ.

Mặc Nhiên như bị kích thích, hắn đột nhiên ôm ái nhân vẫn còn đắm mình trong dư vị sau khi bắn tinh lên. Vì thay đổi tư thế, dương vật của hắn lập tức đâm vào sâu bên trong, khiến Sở Vãn Ninh đã có chút rã rời không thể kìm nén được mà phát ra tiếng rên rỉ: "A..."

"Sư tôn, Vãn Ninh... Bảo bối..." Hắn ôm y, hôn y, hai người cùng ngã xuống giường, suốt quá trình này, dương vật của Mặc Nhiên trượt ra khỏi hậu huyệt đã ướt át dâm mỹ tột cùng của Sở Vãn Ninh.

Ánh mắt Sở Vãn Ninh gần như trống rỗng, cảm giác kích thích của nam nhân sẽ càng mạnh mẽ khi bắn ra, y có thể cảm nhận được phía sau của mình lại đang không biết xấu hổ mà co lại, mà khát vọng, bởi vì dương vật đột nhiên trượt ra mà chưa thích ứng. Y thấp giọng thở dốc, giơ bàn tay run rẩy, kéo dải lụa đã lỏng lẻo xuống.

Đôi mắt hơi hất lên lại ửng hồng kia cứ ướt đẫm mà nhìn sâu vào đáy lòng của Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên chửi thầm một tiếng, nâng cẳng chân của nam nhân trên giường lên, dương vật cứng rắn nóng bỏng chạm vào hậu huyệt Sở Vãn Ninh, chỉ đâm lên phía trước một chút, đã nghe thấy tiếng rên rỉ vừa thống khổ vừa sảng khoái của Sở Vãn Ninh.

Vì vậy hắn không thể chịu nổi nữa, thấp giọng nói "Xin lỗi", lại đỡ eo Sở Vãn Ninh, toàn bộ dương vật hung hãn mà cuồng nhiệt đâm vào.

Lần giao hợp tiếp theo gần như man dại.

Sâu trong tình yêu si dại, Đạp Tiên Quân và Mặc tông sư kỳ thực không hề có điểm khác biệt. Bọn họ đều sẽ không còn bao nhiêu lý trí, chỉ trầm mình vào hành động ma sát nóng bỏng mà dồn dập, thiết tha muốn nghe thấy tiếng thở dốc cùng rên rỉ vụn vỡ của người dưới thân. Hai cơ thể cân đối mà rắn chắc trên giường đang dây dưa nóng bỏng, Mặc Nhiên kéo hai chân Sở Vãn Ninh ra rất rộng, phần hông không ngừng đong đưa, dương vật nhanh chóng xâm nhập vào bên trong mà va chạm.

"A... A..."

Mọi thứ đều hỗn loạn, sự xâm nhập chặt chẽ, hành động đùa bỡn như mưa sa gió táp kia khiến Sở Vãn Ninh cảm thấy bản thân giống như một hồn linh đang trôi trong dòng nước, không thể nắm được thứ gì, không thể điều khiển được thứ gì.

Chỉ có gương mặt si mê đắm chìm trong tình ái của thanh niên kia là điều chân thực duy nhất.

Trước khi Mặc Nhiên xuất tinh sẽ thường ra vào hung hãn khác thường lại gần như điên cuồng. Những lần cuối cùng kia vừa ác liệt vừa nóng bỏng, si mê gần như sắp chèn cả túi dịch hoàn vào bên trong, ngay sau đó luồng tinh dịch mạnh mẽ trơn tru bắn vào cơ thể Sở Vãn Ninh.

Y bị kích thích đến mức ngay cả ngón chân cũng khẽ run lẩy bẩy, ánh mắt gần như mất tiêu cự.

"Vẫn ổn chứ?"

Rất lâu sau, Mặc Nhiên mới bừng tỉnh từ dư vị sau khi cao trào, tỉ mẩn hôn lên mày mắt, cánh môi, chóp mũi của Sở Vãn Ninh.

"Có làm đau người không?"

"..."

"Người thích như vậy sao?"

Sở Vãn Ninh nghiêng mặt, có phần mệt mỏi, nhưng lại cảm thấy trái tim rất nóng, y nhìn gương mặt chân thành mà dịu dàng của thanh niên. Nam nhân y từng đánh mất, nam nhân từng vì y mà rơi xuống Địa Ngục, nam nhân từng lạnh buốt bên người y.

Giờ đây lại dồi dào khỏe mạnh cùng y triền miên trên giường chiếu.

Ngay trước mắt y.

Ngay bên cạnh y.

Ngay trong cơ thể y.

Y chợt nhắm mắt, lại không biết vì sao mà cổ họng cảm thấy chua chát, nhưng vị ngọt trong lòng lại đội đất trồi lên, chua xót và ngọt ngào hòa quyện tại nơi đây, khiến giọng nói trong cổ họng y có phần khàn đi.

Sở Vãn Ninh là người không giỏi ăn nói, cũng là người có da mặt rất mỏng.

Đừng mong y thành thật trả lời câu hỏi gì trên giường, vậy nên lần này Mặc Nhiên hiển nhiên cũng không nhận được đáp án của những câu hỏi ngu ngốc kia.

Nhưng hắn sẽ nhận được thứ khác.

Còn tốt hơn.

Sở Vãn Ninh hơi ngước mặt lên, trên trán còn tán loạn một sợi tóc đen ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt mỹ lệ kia nhìn gương mặt thanh niên, sau đó y ghé sát, hôn lên đôi môi đẹp đẽ.

Y áp tay lên lồng ngực Mặc Nhiên, nơi vẫn còn vết sẹo.

Nơi trái tim của cả hai người đều có vết sẹo, thế nhưng mọi thứ đều đã qua đi.

Sẹo vẫn còn, nhưng không còn đau nữa.

"... Ta yêu ngươi."

Sở Vãn Ninh thấp giọng nói, sau đó dường như để Mặc Nhiên không nhìn thấy vẻ ngượng nghịu và gương mặt đỏ bừng của mình, y kéo người kia xuống, cả hai lại hôn môi một lần nữa.

Đêm nay giống như những đêm trước, bọn họ không chỉ làm một lần. Sau khi ngấm lực lượng của Ma Tộc, thể lực của Mặc Nhiên dường như còn tốt hơn trước đây, mặc dù trước đây hắn vốn đã có phần tốt khác thường.

Bọn họ nồng nhiệt dây dưa hoan ái trong Nam Bình u cốc, giường chiếu rung chuyển cót két, Sở Vãn Ninh bị hắn lật người lại, quỳ trên giường, mà Mặc Nhiên che miệng y từ đằng sau, ra sức đâm vào y từ phía sau như dã thú. Trong lúc hai người kịch liệt đong đưa, tinh dịch còn sót trong cơ thể Sở Vãn Ninh lần trước bị đâm đến mức sùi bọt trắng, còn có một chút chất dịch dấp dính chảy xuống giữa hai chân.

"Vãn Ninh..." Trong cơn giao hợp cuồng nhiệt, Sở Vãn Ninh gần như thất thần nằm sấp trên giường, trước mắt rủ vài sợi tóc đen, y mơ hồ nghe thấy Mặc Nhiên sau lưng đang gọi y, tràn đầy niềm yêu thương, dục vọng, si luyến, ỷ lại.

Y muốn đáp lời, nhưng giọng nói đã khàn vì kêu rên trong mấy lần giao hoan đêm nay, y không phát ra được bao nhiêu âm thanh.

Sở Vãn Ninh cứ như vậy mà nghiêng mặt, bị đè trên giường mà xâm nhập, một lát sau, y nhìn thấy bàn tay của Mặc Nhiên đưa tới, ôm lên mu bàn tay của mình.

Bên tai là hơi thở trầm thấp nóng như lửa, còn có thanh âm gợi cảm êm tai nhất trên đời.

Y nhíu mày, cảm nhận rõ rệt được Mặc Nhiên đang thở ồ ồ mà bắn tinh dịch vào cơ thể mình một lần nữa, kích thích như điện giật.

Y nghe thấy Mặc Nhiên áp sát bên tóc mai mình, trịnh trọng lạ thường, giống như suốt hai năm nay thanh niên này thường nói, cũng tựa như muốn nói đủ một đời này.

Không, không phải tựa như.

Là chắc chắn.

Mặc Nhiên nói: "Vãn Ninh, con yêu người."

Con yêu người.

Từ khi bình minh le lói, đến hoàng hôn lúc chiều tà.

Mỗi một ngày. Cả một đời.

Trọn đời.

Về phần tiệc đoàn viên Trung Thu...

Mặc dù tay nghề Sở Vãn Ninh không tốt, nhưng vị giác cũng không tệ.

Sau khi nghiên cứu tập luyện nấu nướng rất lâu mà không thành, lại thấy dáng vẻ chuẩn bị nguyên liệu pha chế mắm muối tẩm ướp thịt cá trôi chảy của Mặc Nhiên, ba ngày trước Trung Thu, Sở Vãn Ninh cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ tự mình ra tay.

Vậy nên mới có cảnh mở đầu kia.

Mấy chục yêu quái do cây cỏ tu luyện thành quấn quanh Sở Vãn Ninh, có tên phụ trách chẻ củi, có tên phụ trách nhóm lửa, có tên đang thái rau, có tên thì ngồi bên nồi cầm muôi.

Sở Vãn Ninh nhìn nước canh nổi bọt ùng ục ùng ục trong nồi, sắc màu lẫn hương vị đều rất mê người kia, không khỏi nói với hai tiểu yêu nấu cháo: "Đa tạ các ngươi."

"Không cần cám ơn nha, là chúng ta tự nguyện." Cô nương cây tinh cười nói, "Thần Mộc Tiên Quân gọi chúng ta tới hỗ trợ, chúng ta mừng còn không kịp."

Sở Vãn Ninh trông ra khỏi nhà, nhìn về phía xa, Mặc Nhiên ngồi ngay ngắn cuối sân, đang nghiêm túc bổ một đống củi, hắn thì không có ai hỗ trợ, mồ hôi chảy dọc theo gương mặt màu lúa mạch, y phục không che nổi cơ ngực căng đầy và vòng eo thon chắc.

Rất không tồi, là một mỹ nhân.

Đáng tiếc Sở Vãn Ninh không thương hương tiếc ngọc.

Mặc dù hành vi lén gọi đám yêu quái đến giúp nấu ăn của mình quả thực có chút bất công, nhưng ai bảo đêm nào Mặc Nhiên cũng không ngừng không nghỉ giày vò người, y đây cũng là có phần bất đắc dĩ...

Sở Vãn Ninh nghĩ vậy, hai tay áp lại, đóng chặt cửa phòng bếp, thuận tiện còn dựng một kết giới phòng Mặc Nhiên tiến vào. Làm xong hết thảy, y mới quay người, trở về giữa đám yêu quái cỏ cây kia, sau đó cầm thực đơn đã viết xong lên từ bàn bếp ——

"Tiếp theo, chúng ta phải làm cá mè cà chua."

Thanh âm của Bắc Đẩu Tiên Tôn loáng thoáng truyền tới từ trong phòng bếp, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng lầm rà lầm rầm của một đám tiểu yêu.

"Ai biết bắt cá?"

Khói bếp lượn lờ tản ra, căn nhà lúc chiều hôm mặt trời lặn, có hương vị trà gạo dầu muối.

Trong không khí yên tĩnh và dịu dàng này, cơn mưa tuyết lạnh giá mùa đông năm đó trên Nam Bình Sơn cuối cùng cũng chậm rãi phai nhạt trong ký ức. Có lẽ sẽ có ngày, nỗi thống khổ từng trải qua đều sẽ trở thành một hình ảnh mờ nhạt, giống như vết mực đọng trên y phục, một lần hai lần có lẽ không thể gột sạch, nhưng năm tháng chảy trôi, bóng đen kia cuối cùng cũng sẽ biến thành một vết tích dịu dàng nhợt nhạt.

Sau này, mỗi một năm của bọn họ, dù là xuân hạ thu đông, đều là nhân gian đẹp nhất.

Phiên ngoại Quy Viên Điền Cư – Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ssnjsjs