Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

64-67

Chương 64: Bản tọa kể cho sư đệ nghe chuyện ngày xưa

Mặc Nhiên theo tiếng nhìn lại, trông thấy đáp án bỗng nhiên xuất hiện, lại còn lí la lí lắc chạy tới trên thềm đá phủ nha.

Kia là một nhóc con 3 4 tuổi, trong tay cầm chong chóng tre, lon ton về phía Sở công tử. Nhóc mặc quần áo trắng mộc, trước vạt áo đeo vòng cổ ngọc bích, khóa phúc lộc đỡ đầu, bùa lụa đỏ hộ mệnh, nghiễm nhiên chính là tiểu sư đệ co lại một vòng.

"..." Mặc Nhiên lúc này coi như đã biết, nguyên nhân những kỵ binh kia rỉ tai thì thầm.

Hắn không nhịn được thì thào: "Sư đệ à, ngươi và sư tôn đều là người Lâm An, mà sư tôn còn họ Sở, đệ nói xem Sở gia hơn 200 năm trước này, sẽ không phải là tổ tiên các ngươi, hai người các ngươi sẽ không phải là họ hàng xa thân thích gì chứ... Ta thấy khả năng này cao lắm đó."

Sở Vãn Ninh không lên tiếng, cũng nhìn chằm chằm hai người kia.

Y xưa nay không biết thân thế của mình, những chuyện thuở thiếu thời đều không nhớ rõ lắm.

Chẳng lẽ, Sở công tử này, đúng là một vị tiền bối nào đó của mình sao...

Đang suy nghĩ, hàng đã đến lượt Mặc Nhiên.

Sở công tử nâng mắt, nguyên đang muốn cho Mặc Nhiên lá bùa, nhưng nhìn thấy là người lạ mặt, không khỏi giật mình, lập tức ôn hòa cười nói: "Người tha hương, mới tới nơi đây?"

Giọng y thuần hậu nho nhã, lại càng khác với Sở Vãn Ninh lạnh băng khắc nghiệt.

"A... A đúng, đúng ạ."

Bỗng nhiên có một người dáng dấp giống sư tôn như vậy, điềm đạm nói chuyện với mình như thế, Mặc Nhiên thật sự không thể nói là có cảm xúc gì, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Công tử nhà thái thú mỉm cười: "Tại hạ Sở Tuân, xin hỏi tôn tính các hạ?"

"Đệ, đệ họ Mặc, tên Mặc Nhiên."

"Mặc công tử là từ nơi nào đến Lâm An?"

"Xa, rất xa, ở Tứ, Tứ Xuyên." Cho dù phong thái Sở Tuân công tử ôn hòa, nhưng Mặc Nhiên vẫn cảm thấy mình sắp bị người này nhìn thủng luôn rồi.

Sở Tuân liền khẽ run, sau đó mỉm cười khiêm tốn nói: "Đúng là rất xa." Y ngừng một chút, ánh mắt hạ xuống vài tấc, nhìn thấy Sở Vãn Ninh đứng bên cạnh, khuôn mặt nho nhã liền hiện nét kinh ngạc.

"Vị này là..."

"Ta tên Hạ Tư Nghịch." Sở Vãn Ninh nói.

Mặc Nhiên dẫn y đến bên mình, sờ đầu y, cười khan nói: "Đây là đệ đệ của đệ."

Trông không giống ta, giống ngươi đó.

Có lẽ do đại chiến sắp đếp, tình hình khẩn cấp, Sở Tuân không rảnh nghĩ nhiều. Lại có lẽ vì y chỉ là một nhân vật trong ảo cảnh, khó mà có phản ứng quá dữ dội với một chuyện vốn không thuộc về ảo cảnh này. Nói chung y chỉ nhíu mày, nhìn Sở Vãn Ninh một hồi lâu, sau đó hai tay đưa hai lá bùa đã vẽ xong cho bọn họ.

"Từ xa tới là khách, huống chi bây giờ dân chúng lầm than. Xin hai vị hãy nhận lấy 2 lá bùa này, nếu không có dự định khác, không bằng ở trong thành thêm 2 ngày nữa."

Mặc Nhiên nói: "Đệ cũng nghe nói rồi, công tử muốn dẫn dân trong thành dời đến Phổ Đà sao? Lá bùa này dùng để làm gì?"

"Lá bùa này là Diệt Hồn Phù" Sở Tuân giải thích, "Đeo lên người có thể giấu hơi thở người sống."

Mặc Nhiên lập tức sáng tỏ: "A, đệ hiểu rồi. Nếu che hơi thở người sống lại, quỷ hồn sẽ không thể cảm nhận được đối phương sống hay chết. Như thế này giúp chúng ta cho dù đi qua ngay trước mặt ác quỷ, bọn chúng cũng sẽ không rõ, không biết nên làm gì."

Sở Tuân mỉm cười nói: "Đúng là như vậy."

Mặc Nhiên thấy y đang bề bộn nhiều việc, cũng không tiện hỏi thêm nữa, thế là cám ơn Sở công tử, rồi kéo tiểu sư đệ bên cạnh đi mất.

Hai người ngồi bên tường, Mặc Nhiên nghiêng mặt qua, thấy tiểu sư đệ đang cầm lá bùa mà xuất thần, liền hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"

"Ta đang nghĩ, đây đúng là biện pháp hay." Sở Vãn Ninh lẳng lặng suy xét, "Lại chẳng hiểu sao cuối cùng bọn họ lại không rời được thành."

"Cái này trên sách không viết à?"

Sở Vãn Ninh nói: "Trận tai kiếp 200 năm trước này, trong 《Lâm An tập chú》là ghi chép rõ nhất. Nhưng cũng chỉ lác đác mấy dòng."

Mặc Nhiên hỏi: "Trên sách nói thế nào?"

"Lâm An vây khốn, cảnh tượng trong thành không ai rõ. Đợi đến khi nghĩa quân phá phòng vây, thì thấy thây chồng chất đầy đường, thập thất cửu không (mười nhà thì có chín nhà trống, chỉ cảnh vắng lặng khi có quá nhiều người chết). Trăm mạng phủ thái thú và 740 hộ bách tính, đều đã chết."

"..." Mặc Nhiên nói, "Nguyên nhân cái chết không có ghi sao?"

"Không ghi. Lúc ấy thành Lâm An bị bao vây, người còn sống lác đác không được bao nhiêu. Sau đó có mấy người may mắn sống sót được Vũ Dân cứu về, nhưng Vũ Dân thường không can thiệp sự đời, suy nghĩ khác người phàm. Trong mắt bọn họ, chân tướng như thế nào không quan trọng, dù có rõ, khi không cũng sẽ không rêu rao khắp thiên hạ."

Sở Vãn Ninh dừng một chút, tiếp tục nói: "Thế nhưng, nếu bọn hạ đã định 2 ngày sau đi. Lúc ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sẽ nhanh được chứng kiến thôi. Không bằng chúng ta đi lại loanh quanh một chút, có lẽ có thể dò ra manh mối gì đó."

Hai người cất kỹ Diệt Hồn Phù, đang muốn rời đi.

Chợt nghe một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó ống tay áo Sở Vãn Ninh liền bị kéo chặt.

"Tiểu ca ca."

Sở Vãn Ninh quay đầu, hóa ra là tiểu công tử trông giống mình kia, tiểu công tử đấy còn rất nhỏ, bi bô nói: "Tiểu ca ca, cha nói các huynh ở đây không có chỗ ở, nếu như không chê, đêm nay có thể ở lại nhà chúng ta."

"Này..."

Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên hai mắt nhìn nhau.

Mặc Nhiên hỏi: "Có được không? Cha đệ đã bận như thế rồi."

"Không sao đâu." Nhóc con nở nụ cười ấm áp ngây thơ, "Trong nhà đã có rất nhiều người không chốn đặt chân ở rồi, tất cả mọi người ở chung. Có cha ở đây, ban đêm không sợ, không có quỷ."

Trong lời nhóc còn có nhiều chỗ không lưu loát, nhưng chất phác nhiệt tình, thực khiến người nghe yêu thương.

Mặc Nhiên nói: "Được, vậy ban đêm chúng ta phải đến quấy rầy quý phủ rồi, cám ơn đệ nhé, tiểu đệ đệ."

"Hì hì, đừng cám ơn đệ, đừng cám ơn đệ."

Thấy nhóc con lót tót chạy xa, Mặc Nhiên kéo tay Sở Vãn Ninh, nói: "Ài, ta nói câu thật lòng."

"Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi im miệng."

"Ha ha ha. Đệ cũng biết rồi cơ à?" Mặc Nhiên cười xoa đầu y một cái, "Chờ đến khi về núi, ta thật sự phải đi tìm sư tôn hỏi một cái, hai người các ngươi một giống lớn, một giống nhỏ. Nói không có huyết thống với Sở thái thú, ta không tin đâu."

Sở Vãn Ninh: "... Có huyết thống thì sao."

"A?"

Sở Vãn Ninh thản nhiên nhìn cặp cha con dưới cây kia, sau đó giọng không gợn sóng nói: "Dù sao cũng là chuyện 200 năm trước. Đều chết cả."

Nói rồi quay người bỏ đi.

Mặc Nhiên đứng nguyên tại chỗ một hồi, mới co giò đuổi kịp y, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ai, đệ nói xem, ranh con như đệ, tuổi còn nhỏ, sao mà ác độc thế? Chết rồi thì chết rồi, chết rồi cũng là tổ tông mà. Nếu đổi thành ta, ta chắc chắn phải quay về lập đền thờ cho bọn họ, đúc tượng cao chín thước để cúng bái, toàn thân đều phải xông hương liệu đeo châu báu, hương hỏa mỗi năm không được đứt đoạn. Ta còn phải mong tổ tông che chở ta đây... Ai ai, đệ đừng đi nhanh như vậy mà."

Hai người đi một vòng trong thành, phát hiện từng nhà đều đang thu thập cành lúa, bó thành bù nhìn.

Hỏi một chút, thì ra đây cũng là Sở công tử phân phó dân trong thành làm. Cư dân trong thành bất kể tuổi tác lớn nhỏ, mỗi người để phải có một con bù nhìn tương ứng, người rơm bọc giấy bên trong, nhỏ máu tươi của bản thân. Làm thành cái gọi là "Hình nộm giả."

Việc này thật giống như thần sông muốn ăn đầu người, liền có người chế thành bánh bao, bên trong nhồi thịt mà bỏ vào sông hiến tế thần sông.

Phải biết rằng có quỷ thần vì nguyên nhân gốc rễ, đầu óc không được nhạy bén. Chỉ cần một chút thuật che mắt là có thể lừa gạt xoay bọn chúng như chong chóng, tỉ như Quỷ Ti Nghi bọn Sở Vãn Ninh từng tiếp xúc trước đó, chính là óc bùn, cực dễ lừa.

Xem như vậy, Sở Tuân ít nhất đã chuẩn bị cho dân thành 2 tầng, tầng thứ nhất là Diệt Hồn Phù, để bọn họ không bị quỷ quái phát hiện khi chạy nạn.

Tầng thứ hai là hình nộm rơm, bởi vì một khi quỷ quái phát hiện ra dân chúng trong thành đột nhiên biến mất sạch, ắt sẽ cực kì điên cuồng, để người nộm lại để che chắn, có thể tạm thời giữ chúng ổn định, kéo dài thời gian di chuyển thành.

Nhưng càng như vậy, nghi ngờ trong lòng Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh lại càng nặng.

Vì sao Sở Tuân công tử đã bố trí chu đáo đến thế, lại vẫn thất bại trong gang tấc?

Mang lo nghĩ như vậy, bọn họ về tới phủ thái thú. Lúc này trời đã tối. Nhiều người ở xa không muốn về nhà, mang nhà mang người cuộn chăn đến kết giới Thượng Thanh qua đêm.

Ban đêm phủ thái thú không cần đóng cửa, chỉ giữ lại thủ vệ áo trắng gặp lúc ban ngày tuần tra bốn phía.

Khi bọn Mặc Nhiên đi qua, trong phủ đã không còn phòng trống, khắp nơi đều kín mín người, trong một căn phòng tối thiểu cũng tận 3 4 gia đình co ro, đã không mảnh đất cắm dùi.

Cuối cùng hai người đành phải ngủ lại trên hành lang. Đệm chăn chắc chắc là không có, Mặc Nhiên hỏi xin thủ vệ một ít rơm rạ, trải dưới đất cho êm, bế Sở Vãn Ninh vào.

"Khổ cho đệ hôm nay phải ngủ ở đây rồi."

Sở Vãn Ninh nói: "Vẫn tốt chán."

"Thế ư?" Mặc Nhiên cười rộ, "Ta cũng thấy vậy."

Hắn ngả xuống cạnh Sở Vãn Ninh, duỗi lưng một cái, sau đó gối cánh tay ra sau đầu, nhìn xà nhà trên trần hành lang.

"Sư đệ, đệ xem, cốt truyện mấy nàng người chim kia tạo ra trong mộng đúng là không tồi, tuy nói mộng cảnh này lấy ký ức của người may mắn sống sót làm nền tảng, nhưng thế mà đến tận chi tiết như vân gỗ trên mái vòm cũng rõ ràng như vậy, cũng là hiếm thấy."
Sở Vãn Ninh nói: "Vũ Dân dù sao cũng là thân xác bán tiên, pháp lực dù chưa lên đến tột đỉnh, nhưng vẫn có chút bản lĩnh mà người thường không thể sánh bằng."

"Đúng vậy." Mặc Nhiên chớp chớp mắt, trở mình, chống đầu nhìn Sở Vãn Ninh, "Ta không ngủ được."

"..." Sở Vãn Ninh liếc mắt nhìn hắn, "Vậy để ta kể chuyện ngày xưa dỗ ngươi."

Y nguyên chỉ là nói đùa châm biếm một câu thôi, nào có thể đoán được Mặc Nhiên thế mà da mặt dày chết đi được, cười nói: "Được đó được đó. Sư đệ kể chuyện Thất Tiên nữ và Đổng Vĩnh đi."

Sở Vãn Ninh không ngờ hắn lại tưởng thật, sững sờ, sau đó hậm hực quay mặt qua chỗ khác: "Ngươi nghĩ cũng hay nhỉ. Lớn đầu như thế rồi, mà không ngại mất mặt."

Mặc Nhiên cười nói: "Vậy đệ xem xem, thực ra người ấy à, không có được thứ gì liền sẽ một mực nhớ thương, cái này không liên quan tới tuổi tác lắm. Khi ta nhỏ không có ai kể chuyện dỗ ta, ta lại cứ nghĩ, cứ nghĩ, nghĩ rằng nếu cũng có người có thể dỗ dành ta thì tốt quá. Sau đó mãi vẫn không có người như vậy xuất hiện, ta cũng trưởng thành rồi, liền không nghĩ nữa. Nhưng trong lòng dù sao vẫn nhớ thương."

Sở Vãn Ninh: "..."

"Khi đệ còn bé cũng không ai kể chuyện cho đệ nghe nhỉ?"

"Ừm."

"Ha ha, thế nên thật ra đệ cũng đâu có biết kể chuyện Đổng Vĩnh và Thất Tiên Nữ đâu, đúng không?"

Sở Vãn Ninh: "... Chuyện ngả ngớn như vậy, có cái gì hay mà kể."

"Không biết thì không biết, đừng có bảo là chuyện ngả ngớn. Đệ thế này sau này lớn rồi chắc chắn lại giống sư tôn ta, thành một người cực kì vô vị, không ai thèm để ý đệ."

Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Không để ý thì không để ý, ngủ đây."
Nói rồi nằm xuống chợp mắt.

Mặc Nhiên cười lăn cười bò, lăn qua lăn lại, lăn đến bên cạnh Sở Vãn Ninh, hắn nhìn thấy bộ dạng tiểu sư đệ nhắm mắt lại, lông mi đen nhánh dài đều tăm tắp, rất là đáng yêu, thế là giơ tay nhéo nhéo mặt người ta.

"Ngủ thật rồi à."

"Ngủ rồi."

"Ha ha." Mặc Nhiên cười, "Vậy đệ ngủ đi, ta kể chuyện ngày xưa cho đệ nghe nhé."
"Ngươi biết kể chuyện à?"

"Đúng rồi, giống như đệ nói mơ đó."
Sở Vãn Ninh ngậm miệng.

Mặc Nhiên nằm bên cạnh y, hai người gối lên rơm rạ, đầu sát bên đầu. Mặc Nhiên cười trong chốc lát, thấy sư đệ lơ mình, liền dần không cười quá trớn như vậy nữa, chỉ là con mắt vẫn cong cong, nhìn trần hành lang, chóp mũi thỉnh thoảng lại len lỏi mùi hương lúa gạo thôn quê, âm thanh yên lặng lại an bình.

"Chuyện ta kể đệ nghe, là tự ta sáng tác. Trước đây không ai kể chuyện dỗ ta, ta rất ghen tị, nhưng chịu thôi, mỗi ngày nằm trên giường, liền tự mình kể chuyện cho mình nghe. Ta kể cho đệ chuyện này, là chuyện ta thích nhất, ta đặt cho nó một cái tên, tên là 'Trâu ăn cỏ'."

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ [Chuyện kể trước khi ngủ]

Chuyện kể trước khi ngủ mà Uy Ngư kể mở đầu như vầy: Ngày xưa ngày xưa, có một đứa bé...

Chuyện Sở Vãn Ninh kể mở đầu như vầy: Đạo khả đạo, phi thường đạo, kể chuyện cái gì. Không kể, giảng kinh

(Đạo khả đạo, phi thường đạo: trích từ Đạo Đức Kinh)

Tiết Mông: Không nghe không nghe, nhẩm con rùa... Xí! Con nghe! Con nghe là được mà.

Chuyện kể trước khi ngủ của Tiết Mông có mở đầu như vầy: Ta kể ngươi nghe, ta là học bá, từ nhỏ đã đứng đầu rất nhiều lần, hôm nay ta sẽ kể cho ngươi làm sao mà ta giành được vị trí thứ nhất của Giải thưởng đao pháp Thanh thiếu niên giới Tu Chân lần thứ 14 nha ~

Chuyện Sư Muội kể mở đầu như vậy: ... Ừm... Ta cũng không biết kể lắm đâu, kể không hay, bỏ qua cho ta nha.

Chuyện Diệp Vong Tích kể mở đầu như vầy: Muốn nghe chuyện ngày xưa sao? Được, chờ ta đi lấy quyển sách đọc, ngươi cứ nằm xuống đã, đắp kín chăn mền, để tránh cảm lạnh.

Chuyện Mai Hàm Tuyết kể mở đầu như vầy: Kể chuyện ngày xưa? Được, đại sư huynh sẽ kể chuyện hai chú hổ đực moe moe da, một đực một cái cũng kể, ngươi muốn nghe phiên bản nào?

Chương 65: Bản tọa kể chuyện siêu khó nghe

Mặc Nhiên nói đến đây lại cười cười, sau đó mới tiếp tục: "Ngày xửa ngày xưa, có một đứa bé."

Sở Vãn Ninh nhắm mắt: "Không phải trâu ăn cỏ sao? Sao lại là đứa bé?"

"Đệ cứ nghe ta kể hết đi đã." Mặc Nhiên cười nhẹ nói, "Ngày xưa có một đứa bé, rất nghèo. Nó không có cha mẹ, còn phải làm công trong một nhà địa chủ, phải rửa bát giặt đồ lau chùi, còn phải ra ngoài chăn trâu. Nhà địa chủ mỗi ngày cho nó 3 cái bánh ăn, đứa bé có thể lấp đầy bụng, đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi."

"Có một hôm, nó ra ngoài chăn trâu như bao ngày. Trên được gặp một con chó dữ, cắn chân trâu bị thương, vì vậy, thằng nhóc không hề ngoài dự đoán mà bị địa chủ đánh một trận đòn đau. Địa chủ đánh nó rồi, liền bắt nó đi giết con chó dữ kia để trút giận. Không thì sẽ không cho đứa bé ăn bánh."

"Thằng nhóc rất sợ, chỉ có thể nghe lời đánh chết con chó rồi mang về, nhưng sau khi nó về đến nhà, địa chủ phát hiện, hóa ra con chó cắn trâu cày nhà mình bị thương, lại là chó cưng của Huyện lão gia."
Sở Vãn Ninh mở mắt: "Vậy phải làm sao?"

"Nọ còn biết làm sao nữa? Con chó kia là huyện lão gia yêu thích nhất, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đã quen diễu võ giương oai. Ai biết được lại bị đánh chết mơ mơ hồ hồ như vậy, nếu Huyện lão gia biết được, tất nhiên sẽ không tha. Thế là địa chủ càng nghĩ càng giận, vẫn không cho thằng nhóc ăn bánh, còn uy hiếp, nếu Huyện lão gia tìm tới cửa, thì phải tống nó ra thôi."
Sở Vãn Ninh: "... Chuyện vớ vẩn gì thế, không có chút lí lẽ nào, ta không nghe."

"Rất nhiều chuyện vốn là không có lí lẽ mà." Mặc Nhiên cười nói, "Chính là so xem ai nhiều tiền, nắm tay ai cứng, chức ai to. Hôm sau, quả nhiên là Huyện lão gia đến tìm người. Đứa nhóc liền bị giao ra. Bởi vì tuổi còn nhỏ quá, Huyện lão gia cũng không tiện nhốt nó, tàn nhẫn đánh nó 10 ngậy, sau đó thả nó ra."

Sở Vãn Ninh hỏi: "Vậy đứa bé sau khi ra ngoài thì bỏ trốn à?"

Mặc Nhiên nói: "Ha ha, không trốn, thằng nhóc vẫn trở về nhà địa chủ, chữa khỏi thương thế, lại tiếp tục chăn trâu cho bọn họ. Mỗi ngày vẫn nhận 3 cái bánh ăn."

"Nó không tức giận sao?"

"Nó chỉ cần ăn đủ no thì không tức." Mặc Nhiên nói, "Đánh một trận thì đánh một trận, chuyện qua rồi thì qua rồi. Cứ như vậy, bình an vô sự hơn 10 năm, sau đó, đứa chăn trâu trưởng thành. Trạc tuổi với nó còn có con trai nhà địa chủ. Có một ngày, có mấy vị khách quý tới nhà địa chủ, con trai địa chủ thấy trong đó có một vị khách, mang một chai thuốc hít bằng mã não vô cùng đẹp, lòng thấy thích, liền trộm nó đi."
"Chai thuốc hít đó là tổ truyền, cực kì quý giá. Vị khách rất kinh hoảng, tìm đồ của ông ta khắp phòng. Con trai địa chủ thấy không dối gạt được, liền nhét chai thuốc hít vào tay đứa chăn trâu, cũng dặn nó, nếu dám nói sự thật ra, thì không cho nó cơm ăn nữa, bắt nó phải chết đói luôn."
"..." Sở Vãn Ninh nghe đến đó, đã im lặng tột cùng, thầm nghĩ Mặc Nhiên dù thuở nhỏ lưu lạc bên ngoài, mất cha, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên trong nhạc phủ, mẫu thân lại là ma ma quản lí nhạc phủ, cuộc sống dù không hạnh phúc, nhưng cũng không đến nỗi khổ, sao lại nghĩ ra chuyện âm u ảm đạm như vậy.

Mặc Nhiên say sưa hăng hái kể chuyện: "Chai thuốc nhanh chóng bị tìm thấy, đứa chăn trâu vì cơm ăn, cũng chỉ có thể khăng khăng nhận tội, mà chờ đón nó đương nhiên là một trận hành hung rồi. Lần này, bọn họ đánh cho nó 3 ngày không xuống được giường. Con trai địa chủ trốn được một kiếp, liền vụng trộm đưa cho đứa chăn trâu một chiếc bánh bao kẹp thịt ba chỉ, đứa bé kia ăn như hổ đói, cũng không hận kẻ hại nó nữa. Bởi vì xưa nay chưa được hưởng qua mỹ vị thế này, cho nên nó vừa ôm bánh bao, vừa không ngừng nói với con trai địa chủ, cám ơn, cám ơn ngươi."
"Không nghe nữa." Bây giờ Sở Vãn Ninh thật sự phẫn nộ rồi, "Sao lại không hận? Một cái bánh bao liền không hận nữa? Còn cám ơn, có cái gì mà cám ơn!"

"Không phải mà." Mặc Nhiên vô tội chớp chớp mắt, "Đệ không nghe kĩ rồi."

"Ta không nghe kĩ chỗ nào?"

Mặc Nhiên nghiêm túc nói: "Đó chính là bánh bao kẹp thịt ba chỉ đó."

Sở Vãn Ninh: "..."

"Ha ha, nhìn cái mặt đệ thế này, chắc là không hiểu rồi, đứa bé kia bình thường chỉ có thể ăn 2 miếng thịt mỡ lúc giao thừa. Nó vốn tưởng rằng, đời này cho đến khi chết nó cũng không biết được nhân thịt ba chỉ có vị gì, cho nên đương nhiên phải cám ơn người ta rồi."

Thấy tiểu sư đệ nghẹn lời không biết nói gì, Mặc Nhiên cười cực xán lạn, tiếp tục nói: "Dù sao thì chuyện này, cứ trôi qua như vậy. Nó vẫn nhận 3 cái bánh của mình như trước, sống ngày qua ngày. Có một hôm..."

Sở Vãn Ninh lần này coi như rõ lối kể chuyện của Mặc Nhiên, chỉ cần "Có một hôm" xuất hiện, vậy thì chắc chắn không có chuyện tốt.

Quả nhiên, Mặc Nhiên nói: "Có một hôm, con trai địa chủ lại phạm tội nữa."

"Lần này, hắn phi lễ cô nương nhà bên ở phòng xay bột, lại đúng lúc không may bị đứa chăn trâu bắt gặp."
Sở Vãn Ninh: "... Chẳng lẽ lại bắt đứa bé kia chịu tội thay?"

"Ôi a." Mặc Nhiên cười, "Chính thế, chúc mừng chúc mừng, đệ cũng biết kể chuyện rồi đó."

"... Ta ngủ đây."

"Đừng mà, kể sắp xong rồi." Mặc Nhiên nói, "Đây là lần đầu tiên ta kể chuyện cho người khác nghe đó, đệ nể chút mặt mũi đi."
Sở Vãn Ninh: "..."

"Lần này nhất định phải bắt đứa chăn trâu chịu tội. Bởi cô nương kia vì không chịu nổi nhục, đã đâm đầu tự sát. Thế nhưng đứa chăn trâu đâu có ngu, người chết thì phải đền mạng, nó không thể đền mạng thay cho con trai địa chủ được." Mặc Nhiên nói, "Nó không chịu, con trai địa chủ liền khóa trái nó lại trong phòng xay bột với cô nương đã chết, sau đó chạy đi báo quan."

"Đứa chăn trâu này đã có nhiều vết nhơ làm việc xấu, khi còn bé vô cớ đánh chết chó nhà Huyện lệnh, sau đó lại trộm chai thuốc hít của khách, giờ lại gian dâm dân nữ, đương nhiên là không thể tha tội. Không ai nguyện nghe nó giải thích, nhân chứng tang chứng đều có, nó bị bắt."

Sở Vãn Ninh mở to hai mắt: "... Sau đó thì sao?"

"Sau đó, nó ở lại trong lao mấy tháng, đến mùa thu, bị phán án tử hình, đưa đến đài hành hình ở ngoại ô treo cổ. Nó đi theo đội hành hình đến giữa một bờ ruộng, chợt thấy cách đó không xa có người đang giết trâu. Nó liếc mắt đã nhận ra, con trâu kia, chính là con nó chăn từ bé, đã già rồi, không còn sức ra đồng nữa. Nhưng trâu già cũng cần ăn cỏ mà, chỉ ăn cỏ không làm việc, làm sao địa chủ sẵn nuôi. Nó vì bọn họ cày đất cả một đời, đến cuối cùng, bọn họ lại muốn giết chết nó, ăn thịt nó."

Kể chuyện tàn nhẫn như vậy, Mặc Nhiên thế mà cũng không thương tâm, cười nói: "Thế nhưng đứa chăn trâu từ nhỏ cưỡi trên lưng trâu mà lớn, từng thì thầm với con trâu nhiều lắm, cho nó ăn cỏ, khi tủi thân ôm cổ nó khóc, nó coi con trâu như thân nhân duy nhất của mình trên đời này."

"Cho nên, nó quỳ xuống xin cai tù thả mình đi tạm biệt con trâu già kia. Nhưng cai tù đương nhiên là không tin con người sẽ có tình cảm với súc sinh, nghĩ rằng nó đang giở thủ đoạn, không cho phép."

"... Sau đó thì sao?"

"Sau đó? Sau đó đứa chăn trâu bị treo cổ chết. Trâu cũng bị giết. Máu nóng chảy đầy đất, người xem trò lạnh lùng tản đi, nhà địa chủ buổi chiều ăn thịt trâu, nhưng thịt trâu hơi bị già quá, bị giắt răng. Bọn họ ăn một miếng, không thích, liền đổ hết."

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên trở mình, cười híp mắt nhìn y: "Kể xong rồi. Hay không?"

Sở Vãn Ninh nói: "Cút."

"Lần đầu tiên ta nghĩ cho mình nghe, liền khóc đó, lòng đệ rắn quá, không hề rơi nước mắt luôn."

"Là ngươi kể dở quá..."

Mặc Nhiên cười ha ha hai tiếng, ôm bả vai tiểu sư đệ, sờ sờ tóc y: "Vậy thì chịu thôi, sư huynh của đệ chỉ có chút bản lĩnh này. Được rồi, chuyện kể xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

Sở Vãn Ninh không lên tiếng, qua thật lâu, đột nhiên hỏi: "Mặc Nhiên."

"Gọi sư huynh."

"Tại sao phải tên trâu ăn cỏ."

"Bởi vì người giống trâu, đều muốn ăn, vì ăn, sẽ làm rất nhiều việc, nếu có một ngày không làm nổi nữa, cũng không có ai coi trọng sự sống của đệ."

Sở Vãn Ninh lại không nói nữa.

Tiếng lắt nhắt của người tị nạn trong viện sột sột soạt soạt vang lên, thỉnh thoảng lại có một hai tiếng quỷ quái rít gào truyền đến từ ngoài kết giới, chẳng mang điều lành.

"Mặc Nhiên."

"Ai da, không biết điều, gọi ta sư huynh."

Sở Vãn Ninh không quan tâm hắn, mà hỏi: "Thật sự có đứa bé này sao?"

"Không có." Mặc Nhiên im lặng chốc lát, bỗng cười, lúm đồng tiền thật sâu, rất đẹp. Hắn kéo nhóc con vào trong lòng, ôn hòa nói, "Đương nhiên là bịa ra lừa đệ chơi rồi. Ngoan, ngủ đi."

Ai ngờ chưa được một lúc, chợt nghe thấy một hồi huyên náo trong viện.

Có người phẫn nộ quát: "Tìm công tử tìm công tử! Công tử đang bận, hơi đâu mà lo chuyện của ngươi? Đưa thi thể kia cho ta thanh lọc đi! Ngươi có biết trên người có bớt lam là sắp dựng xác dậy rồi không! Ngươi muốn hại chết bọn ta à?"

Âm thanh này trong đêm tối tựa như tiếng sét, nghe thấy hai chữ "dựng xác", tất cả mọi người bùng nổ rầm rầm, trong một lúc, người đang ngủ đều lục tục ngồi dậy, nhìn về phía đang ầm ĩ.

Mặc Nhiên chắn tiểu sư đệ ở sau lưng, nhìn thoáng qua, nhíu mày thấp giọng nói: "Hả? Là người lúc trưa kia?"

Kẻ quỳ trên mặt đất bị người quát, chính là thiếu niên tên Tiểu Mãn lúc trưa. Cậu ta vẫn mặc trang phục như ban ngày, chỉ có điều tinh thần lại hoàn toàn không giống.

Cậu ta trông như tranh thủ hết thời gian, liều mình ôm lấy thi thể cha nuôi, móng tay thi thể kia dài ra không ít, chính là dấu hiệu dựng xác, những người khác nhìn thấy, đều rối rít tránh ra sau. Quản gia phủ thái thú đang nghiêm nghị quát cậu ta.

"Cha ngươi và ta là đồng liêu, ông ta bị giết hại ta cũng khó chịu. Nhưng vậy thì biết làm sao? Là ngươi đêm qua kêu đói, ông ta mới đi ra ngoài tìm đồ ăn cho ngươi, ngươi làm khổ cha ngươi đến chết rồi, giờ còn muốn làm khổ bọn ta sao?"

Tiểu Mãn quỳ trên mặt đất, tóc rối tung, mắt đỏ bừng: "Không, không phải, con không phải... Cha, cha. Van xin ngài, để con gặp công tử một lát, công tử có cách không để cha con dựng xác mà, con muốn mai táng cha tử tế, xin các ngài đừng... Đừng tách người ra... Hu..."

Khi cậu ta nói hai chữ "tách ra", đã nghẹn ngào không chịu nổi. Mặt chôn trong lòng bàn tay lau chùi bừa bãi, bờ môi run rẩy: "Con xin các ngài... Cho con chờ công tử về..."

"Sắp giờ Tý rồi, công tử ở bên ngoài, làm sao có thể lo được chuyện nhà ngươi? Ngươi cũng biết thi thể bình thường còn có thể thanh lọc, nhưng cha ngươi, bớt lam và móng tay đều đã biến dị, làm sao có thể chống đỡ đến lúc công tử trở về?"

"Đừng mà... Có thể mà, Lưu thúc... Xin thúc, con làm trâu làm ngựa cho thúc, con, con sau này sẽ tìm cách báo đáp thúc, xin thúc, đừng động tới cha con... Xin con... Con xin thúc..."

Thấy cậu ta cầu khẩn như vậy, quản gia trung niên thở dài một tiếng, hốc mắt cũng đỏ, nhưng vẫn nói, "Ai, ngươi biết không, ngươi đây là đòi mạng tất cả bọn ta mất — Người đâu!"

"Đừng mà! Đừng mà!!"

Nhưng đã không còn kịp nữa, không ai giúp cậu ta. Ai cũng rõ nếu thi thể này được giữ lại, đến giờ Tý ắt sẽ dậy làm hung linh.

Thi thể cha nuôi của Tiểu Mãn bị cưỡng chế kéo đi, đem ra bên ngoài để xé hủy. Tiểu Mãn bị người kìm hãm trái phải, vẫy vùng trong máu và nước mắt, mặt dơ bẩn, miệng không ngừng kêu gào như thú vật, cuối cùng cũng bị người ta nửa kéo nửa bắt đi xa.

Giông tố như vậy qua đi, trong viện nhỏ lẻ tẻ nghị luận một phen, lại dần dần khôi phục bình tĩnh.

Sở Vãn Ninh lại không nằm ngủ, y cúi đầu trầm tư.

Mặc Nhiên bên cạnh nhìn tiểu sư đệ này, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Người này mang nỗi đau mất người thân, làm chuyện hồ đồ như vậy. Thi thể cha nuôi cậu ta bị bắt mất, khó tránh khỏi oán hận người ngoài. Ta đoán không chắc lắm, ta đang nghĩ, Lâm An dời thành thất bại, có thể là vì cậu ta hay không."

Mặc Nhiên gõ tay nói: "Ta cũng nghĩ vậy."

Sở Vãn Ninh lắc đầu nói: "Nhưng hết thảy vẫn còn sớm, cũng không thể kết luận bậy, cứ chú ý cậu ta trước đã."

Chương 66: Bản tọa lần đầu gặp thiên liệt

Ngày hôm sau, cũng không có gì dị thường.

Sở Tuân phái người đi kiểm tra xem hình nộm trong thành đã đủ hay chưa, các nhà các hộ cũng bắt đầu chuẩn bị một vài bọc quần áo ít đến đáng thương, chuẩn bị qua đêm nay, sáng sớm ngày mai sẽ theo sắp xếp của Sở Tuân mà lần lượt ra khỏi thành, đến núi Phổ Đà tị nạn.

Mặc Nhiên ngồi ở cổng phủ nha, nhìn người qua lại, thở dài nói: "Sở Tuân bố trí chu đáo chặt chẽ, nếu không có ai mật báo, với đầu óc quỷ quái thông thường, khó mà nhanh chóng phân biệt được trong thành đều là người nộm giả. Xem ra quả nhiên là có người làm lộ bí mật. Sư đệ, đệ nói xem?"

Không ai phản ứng.

"Ai? Sư đệ?"

Mặc Nhiên quay đầu, tiểu sư đệ chẳng biết từ lúc nào đã chạy sang bên xem hàng kị binh đang chờ xuất phát, mà con trai Sở công tử, lại yên lặng đi tới bên cạnh hắn, chống cằm ngồi xuống.
"Đại ca ca..."

Mặc Nhiên thấy nhóc bỗng nhiên xuất hiện liền giật nảy cả mình: "Sao vậy?"

Nhóc con chỉ chỉ gốc ngô đồng bên cạnh, bên trên có mắc một con diều đang chao lắc, phát âm không rõ, nói: "Mẹ để cho đệ, bay lên rồi, không lấy xuống được. Đại ca ca giúp đệ?"

"Được được." Mặc Nhiên khinh công vụt lên ngọn cây, lấy con diều thải điệp kia xuống, lại tiếp tục vững vàng nhảy xuống đất, đưa diều cho nhóc, cười nói: "Cầm cho chắc, đừng làm mất nữa nha."

Nhóc con ngây ngô gật gật đầu.

Mặc Nhiên thấy một mình nó chạy lung tung khắp nơi, nghĩ Sở Tuân cũng không có thời gian trông con, liền hỏi nó: "Mẹ đệ đâu? Ở đây đông người lộn xộn, ta dẫn đệ đến chỗ mẹ nha."

"Mẹ? Mẹ ở sau núi."

Mặc Nhiên ngạc nhiên nói: "Ở sau núi làm gì?"

"Đi ngủ ạ." Nhóc con mở to đôi mắt trong veo, yếu ớt nói, "Mẹ vẫn luôn ngủ ở đó. Mùa xuân đến hoa nở, cha thường đưa đệ đi gặp mẹ."

Mặc Nhiên nhẹ nhàng "a" một tiếng, nhất thời không nói gì.

Mà nhóc con lại không để tâm, dường như vì tuổi còn nhỏ, vẫn chưa rõ cái gì là sống hay chết, vô cùng vui vẻ hí hoáy con diều trong tay, lại ngẩng đầu nhìn ngó Mặc Nhiên, bỗng nhiên nhích sang, giòn giã nói: "Ca ca, cám ơn huynh, đệ cho huynh... Đệ có đồ cho huynh."

Nhóc nói, móc vào trong túi áo, móc móc, móc ra non nửa miếng bánh ngọt bọc trong lá sậy.

Những ngày qua, bụng mọi người trong thành Lâm An đều đói cồn cào, ăn không no, cũng không biết nhóc con này làm sao mà để dành được một miếng điểm tâm như vậy. Nhóc bẻ bánh ngọt thành hai nửa, giữ lại nửa lớn, nửa nhỏ đưa cho Mặc Nhiên.

"Đại ca ca, huynh ăn... Xuỵt, đừng nói cho người khác, đệ không còn thêm đâu."

Mặc Nhiên đang định giơ tay lấy, nhóc con bỗng đổi ý, nghĩ nghĩ, lại giữ lại miếng nhỏ, đưa miếng lớn cho hắn.

"Ăn ngon đó, có nhân đậu."

Động tác nho nhỏ này lại làm Mặc Nhiên bỗng dấy lên một nỗi ấm áp chua xót ấm áp trong lòng, cho tới giờ hắn đều đã quen người ta xấu với mình, lại không biết nên ứng xử làm sao với lòng tốt bất chợt này. Hắn đưa tay nhận bánh ngọt, lúng ta lúng túng cám ơn. Nhóc con thấy vậy tỏ vẻ rất vui mừng, ngửa mặt lên trời cười xán lạn, lông mi đen như mực cong nét ấm áp hiền lành.

Mặc Nhiên lấy bánh ngọt, không nỡ ăn, liền đi sang bên hái một chiếc lá ngô đồng, gói kĩ bánh ngọt, cất vào trong vạt áo. Đang muốn nói với nhóc con mấy câu, nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, không chịu ở lâu một chỗ, sớm đã quay người tung tăng chạy xa.

Lúc này Sở Vãn Ninh đi tới, thấy Mặc Nhiên đứng yên ngơ ngẩn, liền hơi nhướn mày hỏi: "Sao vậy?"

Mặc Nhiên nhìn bóng lưng nhóc con đi xa, thở dài: "Ta đang nghĩ, nhiều người đang yên đang lành như vậy, sao lại chết hết."

Đêm đó, trên bầu trời u ám, thỉnh thoảng có sấm sét màu tím lam xé rách khung trời. Đến sau nửa đêm, gió lớn ào ào, thảm thiết thê lương, mưa to dồn dập.

Nước mưa thuộc Âm, sẽ khiến cho lực lượng của quỷ quái càng thêm mạnh mẽ. Thế là tối hôm đó, Sở Tuân bảo tất cả mọi người sống sót ở Lâm An tụ tập đến quanh phủ thái thú, không được bước nửa bước ra khỏi kết giới Thượng Thanh.

Bởi vì trời đổ mưa to, rất nhiều chỗ vốn có thể miễn cưỡng nằm ngủ lại phải bỏ.

Mặc Nhiên ban đầu còn có thể tập trung vào hành tung của Tiểu Mãn, nhưng người chui vào tránh mưa càng ngày ngày đông, không để ý, Tiểu Mãn đã khom lưng không thấy đâu nữa.

Mặc Nhiên thấp giọng nói: "Không hay rồi."

Sở Vãn Ninh nhỏ người, lập tức nói: "Ta đuổi theo xem."

Dứt lời lẻn vào trong đám người, lập tức bị đám người chen vai thích cánh chèn không thấy được bóng lưng.

Một lát sau, Sở Vãn Ninh trở về, ánh mắt nham hiểm, lạnh lẽo nói: "Trốn rồi."

"Khỏi kết giới?"

"Ừ."

Mặc Nhiên không nói gì, nhìn mưa to ngoài kia, còn có người phủ thái thú bận rộn dưới mưa.

Những thứ này cũng chỉ là huyễn cảnh 200 trước thôi, hết thảy đều đã trở thành sự thật rồi.

Thế nhưng lại bỗng cảm thấy có chút thê lương, phụ nữ trẻ em xung quanh trên mặt đều mang vẻ hi vọng tha thiết, nghĩ rằng sau tảng sáng Sở Tuân sẽ đưa bọn họ rời khỏi tòa thành ma quỷ này, đến Phổ Đà tị nạn. Thủ vệ áo trắng mũ đỏ dưới mưa đang hết lòng làm lớp phòng ngự sau cùng, đề phòng cho đợt di chuyển lúc bình minh đến.

Bọn họ đều không biết rằng mình không còn sống được lâu nữa.

Đêm càng khuya, mọi người vốn còn ồn ào náo động đều đã gối đầu đi ngủ.

Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên lại không buồn ngủ, chuyện bọn họ cần làm, là sau khi Quỷ vương xuất hiện, giết chết hắn. Nếu Tiểu Mãn đã ra khỏi kết giới, ắt hẳn chuyển biến sẽ xảy ra trong đêm nay.

Mặc Nhiên nghiêng đầu nhìn Sở Vãn Ninh một cái, nói: "Đệ ngủ đi, có việc gì thì ta đánh thức đệ."

Sở Vãn Ninh nói: "Ta không buồn ngủ."

Mặc Nhiên vuốt tóc y: "Vậy ăn không? Từ lúc tới đây vẫn chưa ăn gì đâu."

"Ta..." Hai chữ không đói, sau khi nhìn thấy Mặc Nhiên lấy bánh ngọt ra, bị thay bằng động tác yên lặng nuốt nước miếng.

Mặc Nhiên đưa bánh ngọt cho y: "Đệ ăn đi."

Sở Vãn Ninh nhận bánh ngọt, chia làm hai nửa, lớn cho Mặc Nhiên, nhỏ mình cầm. Mặc Nhiên ngơ ngác nhìn động tác của y, cũng không biết đang nghĩ gì.

Cắn một miếng bánh ngọt, Sở Vãn Ninh bỗng nhiên hả một tiếng thật khẽ, sau đó hỏi: "Cái này mua ở Đào Hoa Nguyên à? Sao mà vị không giống lúc trước ăn lắm?"

"Sao vậy?"

"Mùi hoa quế rất đậm."

Mặc Nhiên cười khổ nói: "Vậy sao? Đây là con trai Sở Tuân cho ta đó, có lẽ là mùi vị của Lâm An."

"Đúng là vị Lâm An." Sở Vãn Ninh yên lặng cắn miếng thứ hai, thế nhưng ngay khi miệng mới mở ra, bỗng nhiên cứng đờ, giống như đột nhiên nhận ra gì đó, mặt cắt không còn giọt máu.

"Không đúng!"

Sở Vãn Ninh bỗng nhiên đứng dậy, con ngươi trợn trừng, sắc mặt cực khó coi.

Mặc Nhiên không biết có vấn đề ở đâu: "Cái gì không đúng?"

Sở Vãn Ninh không đáp, mà đứng dậy đi vào trong viện, bất chấp mưa to nhìn xung quanh, nhặt một viên đá sắc cạnh lên, mạnh mẽ rạch một đường trên cánh tay mình, chỉ một thoáng mà máu tươi tung tóe.

Mặc Nhiên vội kéo y: "Đệ điên rồi à?"

Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm vết máu uốn lượn trên cánh tay trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt tóe ánh chớp, cực kỳ sắc bén: "Ngươi vẫn không biết là xảy ra chuyện gì sao?" Y nghiêm nghị nói: "Có người muốn hại chúng ta!"

Máu tươi theo cánh tay y không ngừng chảy xuống, lại bị nước mưa dội thành màu hồng nhàn nhạt.

Sở Vãn Ninh dưới con mưa to bày ra vẻ mặt tái nhợt nham hiểm, lông mày đen nhánh cau mạnh, hạt mưa dày đặc, khiến toàn thân y ướt đẫm.

Một tiếng ầm vang, thiên lôi xé trời, trong nháy mắt, chiếu sáng đêm tối như ban ngày.

Mặc Nhiên cũng bỗng kịp phản ứng trong sấm sét, không khỏi lui lại một bước.

Hắn cũng biết là không đúng ở đâu rồi.

Cái gọi là hư cảnh, đồ vật bên trong làm dù cho có chân thực, cũng đều là giả.

Bánh ngọt không thể thực sự có hương vị, vũ khí cũng không thể thật sự làm người bị thương. Tóm lại một câu — đồ vật trong hư cảnh không thể có bất kì ảnh hưởng gì lên bọn họ.

"Có người thực hóa hư cảnh." Sở Vãn Ninh nhẹ nói.

Thực hóa hư cảnh là một thuật pháp rất khó thi triển, còn gọi là "Hư thực đạo". Trong thập đại môn phái, am hiểu thuật này nhất chính là "Cô Nguyệt Dạ", mục đích của phái là "Hành y tế thế, thánh thủ chữa lòng", nửa câu sau chính là trong số họ có vài người chuyên tu Hư thực đạo, làm thực hóa hư cảnh. Phải biết rằng trên đời có rất nhiều người không chịu được thân quyến qua đời, mà nhờ "Hư thực đạo", có thể tạo ra hư cảnh người chết còn sống, bầu bạn với người sống.

Nhưng bởi vì hư cảnh chân thật như thế này cực kì khó tạo, thông thường chỉ có thể tạo ra một cảnh tượng ngắn ngủi. Tỉ như cùng cố nhân uống rượu, cùng ngủ các loại, đã là nhiều nhất rồi.

Nhưng hư cảnh Vũ Dân tạo ra này hùng vĩ to lớn, kéo dài rất lâu, vô cùng chân thực, nhiều chỗ liên đới, muốn hoàn toàn thực hóa những thứ này, chỉ sợ ngay cả chưởng môn Cô Nguyệt Dạ tự mình ra tay chưa chắc đã thành.

Lúc này Mặc Nhiên nghĩ đến một người, thầm nghĩ — phải chăng là Câu Trần giả ở Kim Thành Trì lúc trước?

Nhưng chưa kịp nghĩ kĩ, đã chợt nghe thấy một tiếng nổ kì dị trên bầu trời.

Những bóng người say ngủ bừng tỉnh như chim muông bị doạ sợ, mở to đôi mắt tiều tụy kinh hãi nhìn xung quanh, sau đó bọn họ nhìn lên trời.

Tĩnh mịch hồi lâu, tiếng kêu sợ hãi như bọt nước đổ xuống, bốc hơi nổ tung tóe trong dầu sôi.

Mọi người trốn chạy tứ phía, lại nhận ra không có chỗ nào để trốn, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai. Trên bầu trời nứt ra một khe hở, một con mắt quỷ đỏ máu đang âm u nhìn xuống đỉnh kết giới.

Con mắt đó rất gần, gần như dán vào cổng kết giới.

Một tiếng nói ác nghiệt đục ngầu ồ ồ vang lên: "Sở Tuân, ngươi thật to gan, chỉ là thân xác người phàm, lại dám mong hão lừa gạt bản tọa."

Mặc Nhiên lẩm bẩm: "Là Quỷ Vương..."

Quỷ giới tổng cộng có 9 vị vua, pháp lực rất khác nhau, bây giờ hắn chưa hiện thân, cũng không biết là vị vua thứ mấy. Trên bầu trời chỉ có con mắt máu me đầm đìa kia, đe dọa nhìn xuống dinh thự phía dưới: "Không biết tự lượng sức, quá là hoang đường! Người phàm nực cười — ngươi muốn cứu bọn họ? Ta nguyên còn chưa chắc sẽ giết hết người trong thành, nhưng ngươi đã muốn ngỗ nghịch ta — ta sẽ giết sạch! Chó gà không tha!"

Theo một tiếng kêu, mắt quỷ tuôn ra một luồng sáng đỏ chói mắt, chém thẳng về phía kết giới Thượng Thanh.

Trong nháy mắt đất trời đổi sắc, vàng đỏ giao nhau! Đất đá mù trời trong mưa to gió lớn, rừng cây trong viện đổ gãy rầm rầm, người dưới kết giới loạn cả một đoàn, ôm đầu khóc rống, một vùng kêu gào.

Kết giới Thượng Thanh chống được lần công kích thứ nhất, nhưng sau đó là một đường ánh đỏ đánh xuống, lại vẫn đánh ở vị trí đấy, kết giới tiếp tục chịu đòn nặng nề, đã xuất hiện vết nứt.

"Không biết lượng sức mình — thật đáng trách!!!"

Một luồng rồi một luồng tia sáng đỏ ầm ầm đánh xuống, tóe ra từng chùm hoa lửa. Mắt thấy kết giới sắp nứt, trong lòng Sở Vãn Ninh đã biết là không ổn — nếu hư cảnh này đã thực hóa, vậy thì công kích của đối thủ sẽ không khác gì hiện thực. Nếu như chiêu thức đánh xuống, chỉ sợ mình và Mặc Nhiên đều chết trong hư cảnh này!

Sở Vãn Ninh nghĩ rồi, giữa ngón tay đã là ánh kim sáng rực.

Lúc này nếu như sử dụng đại chiêu, chắc chắn sẽ bị Mặc Nhiên nhận ra thân phận, nhưng việc đã đến nước này cũng không còn cách nào. Đang định gọi Thiên Vấn tốc chiến tốc thắng. Đột nhiên, một hào quang kì lạ giống như mưa tên mạnh mẽ, xuyên mây rạch trời, đâm thẳng vào chỗ kết giới bị nứt!

Mọi người quay đầu, chỉ thấy ở trên xà nhà mái nói, Sở Tuân đạp mưa tới.

Cánh tay y kéo một cây Phượng Thủ Không Hầu, đầu ngón tay đàn dây cung. Tiếng đàn nhọn vang, giống như sắt đá nổ tung, bắn ra chùm chùm hào quang, tụ vào màn trời. Chỉ trong nháy mắt, kết giới Thượng Thanh đang gặp nguy cơ lại được gia cố.

"Là công tử!"

"Công tử!"

Người bên dưới nhao nhao gọi, còn có người mừng đến phát khóc. Chống đỡ pháp thuật của mắt Quỷ Vương, Sở Tuân cũng không rơi xuống thế hạ phong, trong nháy mắt đã qua trăm chiêu, Quỷ Vương vẫn không thể đến gần kết giới nửa tấc.

Giọng nói ác nghiệt trong không trung lại càng thêm u ám.

"Sở Tuân, lấy khả năng của ngươi, tự chạy thoát thân cũng không ai làm ngươi bị thương được, vì sao ngươi phải xen vào việc của người khác, đối địch với Quỷ giới ta!"

"Các hạ muốn tổn thương dân thành Lâm An ta, tại sao lại nói chuyện không đâu?"

"Buồn cười! Quỷ quái xưa nay lấy linh thể hồn phách người sống làm thức ăn, tộc ta cắn nuốt hồn phách, giống như các ngươi ăn thịt dùng cơm, đâu có khác gì! Chờ ngươi chết rồi, ngươi sẽ được thấy rõ!"

Sở Tuân đối đáp tự nhiên, tiếng đàn dưới tay vẫn không ngừng: "Vậy phải xem xem các hạ có bản lĩnh lấy đầu ta không đã."

Trong lúc nói, âm gảy đàn càng nhanh, gần như cao vút, cuối cùng là ánh vàng tràn ngập, chiếu thăng trời cao, đâm vào con mắt máu dữ tợn trong đêm mưa!

"A–!!!"

Tiếng gào thét đáng sợ thảm thiết chấn động cả đất trời.

Con mắt kia bị thuật pháp của Sở Tuân đốt bị thương, máu tanh tung tóe bắn tứ phía, trong chốc lát, trời mưa máu, quỷ khóc đêm. Đối phương trong cơn thịnh nộ, dưới gió tanh mưa máu lại chém xuống một đao ánh sáng còn mạnh hơn trước đó mấy lần. Sở Tuân phẩy tay áo ra chiêu đón đỡ, nhưng một đòn này chính là bùng nổ của Quỷ Vương, hai phe chống lại nhau, Sở Tuân bị sóng khí trào dâng liên tục đẩy lùi về phía sau, tiếng dây đàn dưới tay vẫn không ngừng.

"Công tử –!"

"Khe nứt! Có khe nứt! Kết giới sắp vỡ rồi!"

"Mẹ — mẹ –"

Đám người hèn nhát hoảng hốt lo sợ, có thân quyến thì ôm nhau khóc lóc, lẻ loi hiu quạnh thì cuộn mình nơi hẻo lánh run lẩy bẩy.

Sở Tuân cắn nát răng ngà, mắt sáng như đuốc, không muốn dễ dàng bỏ buộc. Đang lúc gian nan giằng co, chợt hai bên trái phải đều sáng quang mang. Y hơi nghiêng mắt, thấy Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh đã phi người lên, ánh sáng đỏ vàng liên tục dâng tràn, hội tụ hòa vào với của y, lại đóng chặt kết giới.

Bên trên màn trời phát ra một tiếng gào thét dữ tợn.

Mắt quỷ biến mất.

Ba người hạ xuống mặt đất, máu tanh hôi trên trời vẫn còn đổ xuống một hồi lâu, mới dần dần trở lại thành nước mưa trong suốt.

Sắc mặt Sở Tuân trắng bệch, hành một lễ với hai người Mặc Nhiên: "Đa tạ hai vị giúp đỡ."

"Đừng khách khí." Mặc Nhiên khoát tay áo, "Huynh mau đi nghỉ ngơi chút, sắc mặt huynh khó coi quá."

Sở Tuân nhẹ gật đầu, y đúng là đã tốn cực nhiều pháp lực, thế là Mặc Nhiên dìu y đến nghỉ dưới hiên. Đám người vừa mới sợ hãi hoảng loạn thấy Sở công tử đã tu bổ chỗ hổng, cứu bọn họ trong cơn nước sôi lửa bỏng, đều rất biết ơn. Nhao nhao vây tới, còn có người dâng nước khoác áo.

Có người nói: "Sở công tử, quần áo của ngài ướt hết ròi, đến bên đống lửa sưởi ấm đi."

Sở Tuân cám ơn từng người, nhưng vì mệt quá, thật sự không muốn đi lại nữa, liền khéo léo từ chối lời mời của đối phương. Những người kia cũng không nổi giận, dứt khoát ôm mấy nhánh gỗ thông tới, đốt lò sưởi bên cạnh Sở Tuân.

Bốn phía dần dần im lặng, chỉ có tiếng nổ đôm đốp từ đống lửa. Bỗng nhiên có một dân thành hỏi y: "Công tử, chúng ta bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy, sao vẫn bị Quỷ Vương nhìn ra? Ai, thế này biết làm sao cho phải đây."

"Đúng đó đúng đó."

"Sao lại biết được chúng ta muốn chuyển đi đâu? Công tử rõ ràng nói là quỷ quái không thể phân biệt rõ người nộm và người sống, đây là có chuyện gì chứ... Có phải là..." Giọng người kia dần dần khẽ hơn, lại còn trộm liếc Sở Tuân một cái. Hiển nhiên là muốn nói có phải là Sở Tuân tính sai, có phải là Sở Tuân không biết rõ.

Ánh mắt này bị nhóm cận vệ áo trắng của phủ Thái Thú nhìn thấy, lập tức có người xoắn lông mày cả giận nói: "Nghĩ gì thế! Tất nhiên là có người không giữ mồm giữ miệng tiết lộ phong thanh, để Quỷ Vương biết rồi!"

Người kia nói thầm: "Ai lại đi tiết lộ phong thanh cho quỷ quái? Đâu có cái gì hay ho..." Nhưng thấy người xung quanh đều đang trợn mắt nhìn mình, liền hậm hực không nhiều lời nữa.

Lặng im một hồi, lại có người hỏi:

"Công tử, lão quỷ kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"

Sở Tuân rất mệt mỏi, tuyệt không mở mắt, nhưng vẫn ôn tồn ấm áp nói: "Chống được đến hừng đông là được, sau hừng đông thì cứ gấp rút ra khỏi thành, ban ngày bọn chúng không quấy phá được."

"Nhưng chúng ta có nhiều người như vậy, trẻ có già có, còn có mấy người bị thương, một ngày có kịp đến được núi Phổ Đà không?"

Sở Tuân ấm giọng: "Mọi người đừng lo lắng, cứ ngủ ở đây hết đi. Ngày mai mọi người cứ lên đường, biện pháp đã có ta lo."

Cho tới giờ vẫn luôn là Sở công tử bảo vệ bọn họ, y đã nói như vậy, tất cả mọi người đều thưa dạ, có nhóc con đi tới, cầm một viên đường mè, muốn cho Sở Tuân ăn. Sở Tuân nhàn nhạt mở mắt, mỉm cười vuốt tóc nhóc, đang muốn mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên có một cận vệ hoảng hốt chạy tới, hô hoán: "Công tử! Công tử không xong rồi!"

"Sao vậy?"

"Tiểu công tử, tiểu công tử — Tiểu Mãn — ngoài miếu Thành Hoàng –" Người kia hiển nhiên là chịu kích thích cực mạnh, thật sự không thể nói hoàn chỉnh cả câu, hắn lắp bắp kể, bỗng nhiên bịch một tiếng, quỳ xuống mặt đất, gào khóc.

Sở Tuân bỗng nhiên đứng dậy, chút tia máu còn trên mặt cũng gần như mất sạch, chạy vào cơn mưa to.

Chương 67: Bản tọa xót xa

Miếu Thành Hoàng là ranh giới trong pháp thuật của Sở Tuân, bậc thang trong miếu Thành Hoàng vẫn được kết giới bảo vệ, nhưng trong miếu lại không được kết giới bao phủ.

Bên trong miếu, đèn đuốc u ám.

Hơn mười con quỷ đã tu về xác thịt đứng ở hai bên, một nữ tử áo đỏ đang bị trói, đưa lưng về phía mọi người, ngửa đầu nhìn tượng thần được thờ phụng trên bàn trà.

Bên cạnh nàng ta, Tiểu Mãn cụp mắt đứng, tay đang giữ một đứa trẻ non nớt.

Sở Tuân thất thanh nói: "Lan Nhi!"

Đứa trẻ này không ai khác, chính là Sở Lan con trai Sở Tuân. Mặc Nhiên căng thẳng trong lòng, nửa miếng bánh ngọt tựa như còn vương vị giữa răng môi, hắn thấy tiểu công tử bị hại, muốn tiến lên, lại bị Sở Vãn Ninh cản lại.

"Đừng đi."
"Vì sao chứ!"

Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái, nói khẽ: "Toàn là người đã chết từ 200 năm trước thôi. Bây giờ huyễn cảnh này đã hóa hiện thực, ta sợ ngươi bị thương."
"..." Mặc Nhiên lúc này mới nhớ ra đúng là như vậy, cho dù mình làm cái gì, người chết đều đã chết, không thể thay đổi được.

Tiểu công tử ở ngoài kết giới òa khóc, kêu gào mơ hồ không rõ: "Cha! Cha cứu con! Cha cứu Lan Nhi!"

Bờ môi Sở Tuân run nhẹ, lạnh lùng nói với Tiểu Mãn: "Ngươi đang làm gì đây? Ta chưa từng bạc đãi ngươi, ngươi buông nó ra!"

Tiểu Mãn lại để ngoài tai, vẫn cúi gằm mặt, giống như không nghe thấy gì, chỉ là từ hai tay đang giữ Sở Lan có thể thấy được lòng cậu ta đang do dự, giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ của cậu ta có một nốt ruồi, mu bàn tay nổi gân xanh, không ngừng run rẩy lẩy.

Lúc này nhóm dân thành tị nạn ở phủ thái thú cũng nhao nhao chạy tới nơi, đám người nhìn thấy cảnh tượng trong miếu, đều không khỏi vừa sợ vừa tức, rối rít thì thầm:

"Đó là con trai công tử đó..."

"Tại sao lại như vậy..."

Tiểu Mãn giơ tay chém xuống, nới lỏng dây thừng của nữ tử áo đỏ, nữ tử kia hoàn hồn, chậm chạp quay đầu lại, nàng ta cực kỳ xinh đẹp, trong như hoa sen, cổ dài thanh tú, chỉ là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi lại đỏ tươi như máu, dáng vẻ cười với Sở Tuân, đúng là kinh người hơn là quyến rũ.

Ánh nến hư vô mịt mờ chiếu tỏ dung nhan làm người xiêu lòng của nàng ta, ngay khắc nhìn rõ khuôn mặt nàng, Sở Tuân cũng được, một số người hơi lớn tuổi ở đám người sau lưng cũng thế, toàn bộ đều cứng đờ.

Trong nụ cười của nữ tử kia nhuốm một chút đau khổ, nàng dịu dàng nói: "Phu quân."

Mặc Nhiên: "!!"

Sở Vãn Ninh: "..."

Nữ tử này không ai khác, chính là người vợ đã chết của Sở Tuân!

Mắt Sở phu nhân dịu như nước chảy, muốn dắt con trai khỏi tay Tiểu Mãn. Ban đầu Tiểu Mãn không chịu, nhưng Sở phu nhân thân là quỷ tộc, sau khi cởi bỏ kìm hãm thì lực lượng cậu ta thua xa, chỉ dùng thêm chút sức đã đoạt được con trai. Đáng tiếc, nàng mắc dịch bệnh qua đời khi con trai còn chưa đầy tháng, bởi vậy tiểu công tử chưa bao giờ thấy được dáng vẻ mẫu thân, trong nhất thời vẫn khóc lóc không ngừng, trong miệng gọi cha, muốn để Sở Tuân cứu nhóc.

"Con ngoan, đừng khóc, mẫu thân dẫn con đi tìm cha."
Đôi tay ngọc ngà mảnh khảnh của Sở phu nhân ôm con trai, bế nhóc lên, chậm rãi đi ra cửa miếu, dọc theo bậc đá xanh bị nước mưa thấm ướt, đi thẳng tới trước kết giới Thượng Thanh, đứng trước mặt Sở Tuân, giữa chân mày như mừng như xót, như buồn như vui.

"Phu quân, từ biệt mấy năm, chàng... chàng có sống tốt không?"

Sở Tuân thì không nói nên lời, đầu ngón tay thõng xuống của y đang không ngừng run rẩy, đôi mắt phượng nhìn nữ tử phía ngoài kết giới, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Sở phu nhân nói khẽ: "Lan Nhi đã lớn vậy rồi, chàng cũng chín chắn hơn nhiều, lại có chút không giống trong trí nhớ của ta... Để ta nhìn chàng thật kĩ."

Nàng nói, vươn tay, dán lên trên kết giới, bởi vì là thân xác ma quỷ, không thể vượt qua, chỉ qua lá chắn chảy hào quang, yên lặng nhìn người phía sau.

Sở Tuân nhắm mắt, lông mi đã thấm ướt.

Y cũng giơ tay lên, cách kết giới, kề lên tay Sở phu nhân, lại mở mắt, hai người sống chết nhìn nhau, tựa như mới ngày hôm qua.

Sở Tuân nghẹn ngào nói: "Phu nhân..."

Người nhà chia cách âm dương từ nhiều năm trước, ngày tháng gia đình kề bên, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Cây hải đường thiếp trồng cạnh sân năm đó, có sống được không?"

Sở Tuân cười, trong mắt lại giàn giụa ánh lệ: "Đã cao như mái nhà rồi."

Sở phu nhân dường như vui mừng, dịu giọng nói: "Vậy thật tốt."

Sở Tuân cũng cố cười, nói: "Lan Nhi thích nhất là cây hải đường đó, mùa xuân đến, thường chơi ở dưới tàng cây. Nó giống nàng, thích hoa hải đường, hàng năm... hàng năm vào tiết Thanh Minh..." Y nói tới đây, thì không cười nổi nữa, trán dán vào rìa kết giới, nước mắt không ngừng lăn xuống, khóc không thành tiếng, "Hàng năm vào tiết Thanh Minh, nó đều hái đóa hoa đẹp nhất, muốn đặt trước mộ mẫu thân. Uyển Nhi, Uyển Nhi, nàng có thấy không? Hàng năm... hàng năm nàng đều thấy sao?"

Đến cuối cùng, nghẹn ngào vỡ vụn, lời đã đẫm máu và nước mắt, là khóc vì đau thương, đã không còn phong thái quân tử.

Vành mắt Sở phu nhân cũng hoen đỏ, chỉ có điều nàng là thân quỷ, không rơi được lệ, nhưng vẻ mặt đau khổ, cũng khiến người xem bóp cổ tay.

Nhất thời bốn phía yên tĩnh, không ai nói chuyện, đều lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, có người còn cúi đầu nức nở.

Nhưng lúc này, trong không trung lại truyền tới một giọng nói u ám rét lạnh.

"Ả ta đương nhiên biết, nhưng rất nhanh, sẽ không biết nữa."

Sắc mặt Mặc Nhiên đột biến: "Là Quỷ Vương!"

Sở Vãn Ninh cũng cực kì âm u: "Tiểu nhân vô sỉ, thế mà không dám hiện thân!"

Quỷ vương cười khà, giống như tiếng móng nhọn cào đáy nồi, nghe mà rùng mình.

"Lâm Uyển Nhi đã thuộc quỷ tộc của ta, vốn ta cũng không muốn tổn thương nàng ta, nhưng ngươi lại muốn đối nghịch với ta, hủy một mắt của ta, ta đành phải móc tim gan ngươi, bắt ngươi đau đớn hơn ta!"

Tiếng nói phát ra, hơn 10 tên quỷ tộc trong miếu thờ âm u mở miệng, đọc lời nguyền.

"Phàm tâm đã chết, quá khứ phai mờ –"

Sở phu nhân bỗng trợn to hai mắt, run giọng nói: "Phu quân, Lan Nhi, đón lấy Lan Nhi!!"

"Phàm tâm đã chết, quá khứ phai mờ –"

"Lan Nhi! Nhanh! Nhanh tới chỗ cha con!"

Sở phu nhân đẩy con trai, muốn đưa nhóc qua kết giới, nhưng tiểu công tử lại bị lớp màng mỏng kia ngăn ở bên ngoài giống quỷ quái, không đưa về được.
Tiểu Mãn đứng trước cột miếu, nhìn bọn họ từ đầu đến đuôi, vẻ mặt dường như bi thương lại dường như sảng khoái, gương mặt vốn coi như tuấn tú lại gần như vặn vẹo.

"Vô dụng thôi. Ta làm theo phân phó của Quỷ Vương, đánh dấu ấn ký quỷ tộc lên người nó, bây giờ nó giống như quỷ quái, không bước được nửa bước vào kết giới Thượng Thanh đâu."

Tiếng nguyền sau lưng còn như thủy triều trào dâng, không ngừng nhấp nhô: "Phàm tâm đã chết, kí ức phai mờ –"

"Phu quân!!" Sở phu nhân đã kinh hoảng cực độ, nàng ôm con trong ngực, đánh vào kết giới: "Phu quân, chàng rút kết giới đi, chàng gỡ kết giới, để Lan Nhi vào, chàng bảo vệ con, chàng bảo vệ con — thiếp — thiếp sắp... Thiếp..."

"Phàm tâm đã chết, lòng mẹ phai mờ –"

"Phu quân –!!!"

Sở phu nhân quỳ phịch xuống đất, hai mắt trợn trừng, không ngừng run rẩy, đã có chú ấn đỏ như máu đang lan dần lên mặt, "Con trai — Lan Nhi... Chàng đã đáp ứng thiếp, phải chăm sóc tốt con... Gỡ đi... Cầu xin chàng... Gỡ đi... Phu quân!!"

Sở Tuân đã tan nát cõi lòng, mấy lần giơ tay muốn làm phép, cuối cùng lại buông xuống.

Sở Lan ở bên ngoài gào khóc, mặt đẫm nước mắt ngẩng đầu, duỗi đôi tay nhỏ kêu khóc: "Cha, cha không cần Lan Nhi nữa... sao... Cha, ôm Lan Nhi một cái... Cha ôm..."

Sở phu nhân không ngừng ôm nhóc, hôn mặt con trai, hai mẹ con một quỳ một khóc, đều đang cầu xin Sở Tuân mở kết giới Thượng Thanh, để con trai đi qua.

Trong đám đông bỗng có người hô to: "Công tử! Không thể! Không thể rút kết giới, mấy trăm dân thành Lâm An còn sót lại sẽ phải chết mất — đây là gian kế của Quỷ giới! Công tử! Ngài không thể rút được!"

"Đúng vậy đó, kết giới không thể rút!" Lòng ham sống khiến hết người này đến người khác nhao nhao quỳ xuống dập đầu với Sở Tuân, đều lắp ba lắp bắp buồn bã, "Công tử, van xin ngài, kết giới không thể rút! Rút đi thì tất cả mọi người sẽ chết!"

"Phu nhân, van người..." Còn có người quỳ lạy Sở phu nhân, "Phu nhân, người lòng dạ từ bi, người tâm địa Bồ Tát, chúng tôi đều sẽ mang ơn người cả đời, van xin người, đừng để công tử rút kết giới, người đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, van xin người..."

Trong chốc lát, trừ cận vệ phủ thái thú và một số cực nhỏ bách tính không quỳ xuống ra, còn lại đều kêu khóc một vùng, trong phút chốc đều hướng lời về phía Sở phu nhân và tiểu công tử bên ngoài kết giới mà năn nỉ.

Sở Tuân như đứng trên mũi dao, lại như bị vạn thanh đao nhọn đâm vào nội tạng, lưỡi đao đâm ra từ trong máu thịt, xé nát lục phủ ngũ tạng.

Trước mặt là vợ con, sau lưng là mạng trăm người.

Y bị dày vò như vậy, như thể đã chết, bị lửa hực nuốt gọn, xương cốt tan thành tro.

Tiếng tụng của quỷ quái lại vẫn không ngừng, còn càng thêm bén nhọn.

"Phàm tâm đã chết, thất tình phai mờ –"

"Phàm tâm đã chết, lục dục phai mờ –"

Vân rủa trên mặt Sở phu nhân càng lúc càng nhiều, từ cái cổ trắng nõn của nàng mà bò lên trên, gần như bao trùm toàn bộ khuôn mặt. Chọc vào trong mắt của nàng.

Cổ họng nàng có vẻ đã khó nói nên lời hoàn chỉnh nữa, chỉ tuyệt vọng nhìn trượng phu, vỡ vụn thì thào.

"Nếu như chàng... Ta... sẽ... hận chàng... Chàng... đem Lan Nhi... Ta hận... Ta..."

Vân rủa thấm vào mắt, thân thể mỏng manh của nàng thốt nhiên run lên, dường như là đau nhức kịch liệt không chịu nổi, hai mắt nhắm chặt.

"Ta — hận!!!"

Đột nhiên thê lương thét một tiếng, âm cuối cùng lại như tiếng gào của thú vật!

Sở phu nhân đột nhiên mở hai mắt, trong mắt đẫm máu, mắt hạnh vốn dịu dàng lại biến ra 4 con ngươi, chen chúc dày đặc, chen hết khoảng trống của lòng trắng.

"Uyển Nhi!!"

Sở Tuân đau buồn cực độ, nhất thời quên mất rằng kết giới thượng thanh phải có người niệm chú đứng bên trong mới có hiệu lực, chỉ muốn đi đoàn tụ với ái thê, ngay lúc y sắp ra khỏi kết giới, bỗng nhiên một mũi tên xé gió, vèo một tiếng đâm đúng vào bả vai y, ngăn lại cánh tay đang muốn giơ ra của y.

Là một thanh niên của phủ thái thú, vẫn duy trì tư thế bắn cung.

Mũ chiến của thanh niên phần phật, nói lời nghiêm chỉnh với Sở Tuân: "Công tử! Ngài tỉnh lại đi! Ngài xưa nay dạy chúng tôi phải có đạo người, chúng sinh trên đầu, mình ở cuối, chẳng lẽ đều chỉ là lời nói suông? Chuyện vừa rơi xuống vai ngài, ngài đã vì sống chết của một người, mà đền mạng trăm người sao!"

Một bà lão bên cạnh thanh niên run rẩy nói: "Cậu, cậu mau buông cung xuống, sao cậu có thể tổn thương công tử, mọi chuyện, mọi chuyện đều là công tử lựa chọn, công tử đã hết mình rồi, lại, lại sao có thể... Các người đây là vong ân phụ nghĩa đó!!"

Nhưng bên này chưa tranh chấp xong, chợt nghe được một tràng tiếng kêu sợ hãi phía trước.

Sở phu nhân cuối cùng hoàn toàn điên cuồng, nàng vốn đang ôm con mình từ ái như vậy, thế mà lúc này lại không khác gì dã thú, ngửa mặt lên trời kêu gào, miệng chảy nước dãi, răng đột nhiên dài ra.

Sở Lan trong lòng nàng, đã khóc đến khản giọng, nhưng lại vẫn vỡ vụn nghẹn ngào, thỉnh thoảng lại hô một tiếng: "Mẹ..."

Đáp lại nhóc là móc nhọn đỏ máu của Sở phu nhân, toàn bộ đâm xuyên cổ họng nhóc!!

Giữa đất trời, không còn tiếng động.

Máu bắn tung tóe từng đám từng đám.

Giống như năm ấy, hoa hải đường nở, Sở phu nhân ôm con trai mới sinh, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn trước sân, hoa cỏ dịu dàng, đỏ tươi rải rác.

Mẫu thân dịu dàng đung đưa khuỷu tay con trai, nhẹ giọng ngâm nga: "Hải đường đỏ, hải đường vàng, một mai gió thổi lại càng du dương. Đứa trẻ ở nơi xa, để cha mẹ lo lắng."

Hải đường đỏ... hải đường vàng...

Tay nàng năm ấy trìu mến vuốt ve Sở Lan, giờ phút này lại kéo rách đầu Sở Lan, xé tứ chi, da thịt.

Một mai gió thổi lại càng du dương.

Mưa to như trút, máu tươi giàn giụa, mẫu thân ăn bụng con trai.

Đứa trẻ ở nơi xa.

Miếu Thành Hoàng mái hiên nguy nga, dáng vẻ trang nghiêm, vạn phép từ bi.

Năm đó đứa bé mới sinh, mẫu thân quỳ xuống trước lầu Thành Hoàng, tay trắng thon dài ấm áp chắp trước ngực, tiếng chuông vang lên, chim muông tán loạn, trong hương nến mờ mịt nàng cúi người dập đầu, mong ước con nàng phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi, cả đời bình an...

Để cha mẹ lo lắng.

Máu thịt nát tan, trái tim Sở Lan bị móc ra, bị Sở phu nhân tham lam nhai nuốt, máu loãng còn tươi theo khóe miệng của nàng ngoằn ngoèo chảy xuống.

"A a a a a!!!!" Cuối cùng Sở Tuân sụp đổ, y quỳ trên mặt đất, y ôm đầu, không ngừng đập xuống đất, máu chảy ồ ạt. Y tan nát cõi lòng, tan vỡ gào khóc, y quỳ gối dưới mưa, quỳ gối trong máu, quỳ gối trước mặt vợ con, quỳ gối trước mặt bách tính Lâm An, y quỳ gối dưới tượng thần, quỳ gối trong vũng lầy.

Y quỳ gối trong tội nghiệt, quỳ gối trong thiêng liêng.

Quỳ gối trong lời cảm ơn, quỳ gối trong căm hận.

Y khom người vào bụi bặm, hồn phách cũng nát bươm, cũng phai mờ.

Cùng buồn với cát bụi muôn thuở.

Rất lâu sau, cuối cùng mới có người run run cất lời.

"Công tử..."

"Công tử nén bi thương..."

"Đại ân đại đức của công tử, suốt đời khó quên..."

"Sở công tử đại nghĩa, đúng là người tốt mà! Đúng là người tốt..."

Có người ôm chặt con mình, che mắt con, không cho nó nhìn cảnh tượng dữ dội này. Lúc này mới dám buông lỏng tay, mặt tái nhợt nói với Sở Tuân: "Công tử, mạng của chúng tôi đều do ngài cứu, phu nhân và tiểu công tử, nhất định có thể... có thể vào chốn cực lạc..."

Có người khác thóa mạ: "Ôm con ngươi cút xa một chút! Sao ngươi không vào chốn cực lạc với con mình đi?!"

Người kia liền sợ hãi lui xa.

Chỉ là những lời cãi lộn này, đều thật xa xăm, Sở Tuân cảm thấy như mình đã chết. Nghe tiếng bọn họ, giống như truyền đến từ đại dương mênh mông ở quá khứ.

Nam nhân dưới cơn mưa to một thân nhơ bẩn, lớp màng mỏng trong suốt kia mãi ngăn cách y và vợ con, xương trắng ơn ởn, nước mắt tứ tung. Mặc Nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, chợt nhớ tới đời trước, khi mình lạm sát kẻ vô tội, có phải là đã tạo nên không chỉ một Sở Tuân, không chỉ một Sở Lan, không chỉ một Sở phu nhân...

Hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn tay mình.

Trong nháy mắt, hoảng hốt thấy tay đầy máu tươi.

Thế nhưng một cái chớp mắt, lại phát hiện vẫn là nước mưa lạnh lẽo, rơi vào lòng bàn tay, hội tụ thành dòng.

Hắn hơi run rẩy.

Nhưng một khắc sau, bàn tay liền bị kéo lại.

Hắn dường như bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, đưa mắt thấy tiểu sư đệ đang lo lắng nhìn mình. Thằng nhóc kia lại giống Sở Lan đã chết đến thế.

Mặc Nhiên chậm rãi quỳ xuống ngang y. Dường như tội nhân trước mặt người bắt hồn mà xin tội, đôi con ngươi đẫm nước mưa và nước mắt nhìn y.

Sở Vãn Ninh không nói gì, nâng lên bàn tay non nớt, sờ đầu hắn.

"Đều đã qua rồi." Sở Vãn Ninh nhẹ nói, "Đã là chuyện xưa."

"Đúng vậy." Qua hồi lâu, Mặc Nhiên mới buồn bã cười một tiếng, cụp mắt, lầm bầm, "Đã là chuyện xưa."

Nhưng cho dù đã là chuyện xưa, lại cũng đều là chuyện hắn đã làm, dù hắn chưa từng sát hại Sở Lan, nhưng lại có bao nhiêu người như Sở Lan, vì hắn mà chết?

Mặc Nhiên càng nghĩ càng kinh, càng nghĩ càng khổ.

Tại sao lại lòng dạ độc ác đến vậy... Tại sao lại khăng khăng cố chấp đến vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ssnjsjs