
28-31
Chương 28: Bản tọa có chút rối lòng
Ngọc Hành trưởng lão phá giới bị phạt, chuyện này như được chắp cánh, khỏi cần đợi đến sáng hôm sau, đêm hôm ấy hầu như mọi người trong phái đều đã biết.
Hai trăm gậy, đổi thành đánh lên người bình thường, chỉ sợ có khi bị đánh chết tươi rồi. Cho dù là người tu tiên, cũng lãnh đủ.
Tiết Mông sau khi biết được, huỵch một cái nhảy dựng lên: "Cái gì? Sư tôn tới Giới Luật Đình?"
"Thiếu chủ, ngươi mau nói với tôn chủ một lời đi, sư tôn vốn đã bị thương, hai trăm gậy, người làm sao chịu nổi đây?"
Tiết Mông sắp phát điên rồi: "Cha ta? Không được, cha ta vẫn ở Đạp Tuyết Cung chưa về, dùng bồ câu đưa tin tối thiểu cũng phải ngày mai mới tới. Các ngươi sao không ngăn sư tôn lại?"
Mặc Nhiên và Sư Muội liếc nhìn nhau.
Ngăn Sở Vãn Ninh?
Trên đời này ai ngăn nổi y?
"Không được không được, ta bây giờ đi tìm người." Tiết Mông vội vàng chạy về phía Giới Luật Đình. Còn chưa vào đến sân trong, đã thấy một đám đệ tử của Giới Luật trưởng lão vây quanh cửa đại điện, đang xôn xao bàn luận gì đó.
"Đứng đó làm gì? Tránh hết ra cho ta! Tránh ra!"
"Thiếu chủ!"
"A, thiếu chủ tới rồi."
"Nhường đường chút, thiếu chủ tới kìa."
Các đệ tử rất nhanh chóng tách ra hai bên, nhường đường cho Tiết Mông. Cửa lớn Thanh Thiên Điện rộng mở, Sở Vãn Ninh đang quỳ trong đó, thân người thẳng tắp, nhắm mắt không nói gì. Tay Giới Luật trưởng lão giơ cao gậy sắt, đang đọc luật lệ Đỉnh Tử Sinh, mỗi lần đọc xong một điều, gậy sắt lại đánh mạnh lên lưng Sở Vãn Ninh.
"Luật thứ 91 của bản môn, không thể tổn thương người vô tội, không thể dùng tiên thuật đối với người phàm tục, gậy đánh xuống, ngươi có oán hay không?"
"Không oán."
"Luật thứ 92 của bản môn, không được tự tiện làm bậy, không được dung túng bản thân, gậy đánh xuống, ngươi có oán hay không?"
"Không oán."
Giới Luật trưởng lão không dám nương tay, chỉ có thể chấp hành theo luật. Hơn 90 gậy đánh xuống, áo trắng của Sở Vãn Ninh đã bị máu tươi nhuộm sạch.
Tiết Mông kính trọng Sở Vãn Ninh nhất, thấy thế hai mắt hằn tia máu, hô to: "Sư tôn!"
Sở Vãn Ninh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhắm mắt như cũ, trán hơi nhíu.
Giới Luật trưởng lão nhìn cửa, hạ giọng nói: "Ngọc Hành trưởng lão, thiếu chủ tới rồi."
"Ta không điếc, nghe thấy rồi." Sở Vãn Ninh khóe miệng có máu bầm, nhưng không giương mắt: "Nó trẻ con ầm ĩ, mặc kệ đi."
Giới Luật trưởng lão thở dài: "... Ngọc Hành, ngươi cớ gì phải vậy?"
"Ai bảo đệ tử ta toàn lũ không nghe lời." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt, "Nếu ta hôm nay không bị phạt theo luật, về sau lấy đâu ra mặt mũi mà dạy dỗ kẻ khác."
"..."
"Ngươi tiếp tục đi."
"Ài..." Giới Luật trưởng lão nhìn cái cổ thon dài tái nhợt của y, lộ ra từ cổ áo rộng thùng thình, nhẹ như khói mỏng mà cúi xuống, không khỏi nói: "Vậy ít nhất thì nhẹ một chút?"
"... Làm vậy khác gì lừa đảo?" Sở Vãn Ninh nói, "Yên tâm, chỉ là 200 gậy mà thôi, ta chịu được."
"Ngọc Hành trưởng lão..."
"Giới Luật, ngươi không cần nhiều lời, tiếp tục đi."
Gậy sắt cuối cùng vẫn tiếp tục đánh xuống.
Giọng Tiết Mông đã méo mó: "Giới Luật trưởng lão! Mẹ nó ông còn không dừng lại đi? Ông để bản thiếu ở chỗ nào đấy? Ông đánh sư tôn ta đó!! Là sư tôn ta!!!"
Giới Luật trưởng lão đành phải bất chấp coi như không nghe thấy.
Tiết Mông đúng là tức muốn nổ phổi: "Lão già đáng chết ông không nghe thấy à? Bản thiếu ra lệnh cho ông dừng lại! Ông, ông còn dám đánh người, ta, ta, ta–"
Hắn ta một hồi, không nghĩ ra phải nói gì, dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, cho dù là "thiên chi kiêu tử" thế nào, sức mạnh và kinh nghiệm cũng kém xa các trưởng lão, cũng chỉ có thể đỏ mặt tía tai nói một câu không biết lý lẽ —
"Ta mách cha ta!!!"
Giới Luật trưởng lão: "..."
Sở Vãn Ninh khó thấy thở dài.
Chín bảy gậy. Chín tám gậy. Chín chín gậy. Một trăm gậy...
Quần áo bị đánh rách, máu tươi dữ tợn chói mắt.
Tiết Mông cũng không nhịn nổi nữa. Hắn sốt ruột đỏ cả con ngươi, lỗ mãng muốn xông vào bên trong. Sở Vãn Ninh chợt mở to mắt, vung tay lên, một trận kết giới nháy mắt bổ xuống, ngăn ở cửa, đánh Tiết Mông lùi về sau mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất.
Sở Vãn Ninh ho ra máu, con ngươi chuyển động, một đôi mắt phượng ác liệt như điện liếc xéo.
"Mất mặt, cút về!"
"Sư tôn!"
Sở Vãn Ninh nghiêm nghị nói: "Thiếu chủ Đỉnh Tử Sinh từ khi nào có thể ra lệnh cho Giới Luật trưởng lão vì tình riêng mà làm trái luật? Còn không mau cút!"
Tiết Mông nhìn y chằm chằm, đôi mắt trợn trừng lên, bên trong giống như có bọt nước đang va đập.
Mặc Nhiên ở bên cạnh sờ cằm, khóe miệng vẫn còn cong một nét như có như không mà: "Ai da, không ổn rồi, phượng hoàng con sắp khóc."
Nghe được câu này, Tiết Mông bỗng nhiên quay đầu, hung hăng xẻo Mặc Nhiên một cái, hốc mắt nghẹn nước đỏ hoe, lại cứng rắn chịu đựng không cho nước mắt lăn xuống.
Không oán giận, cũng không mạnh miệng nữa.
Hắn trở mình một cái bò dậy từ dưới đất, cúi đầu xuống, cắn răng phủi sạch bụi trên người, sau đó quỳ về phía Thanh Thiên Điện: "Sư tôn, đệ tử biết sai rồi."
Sở Vãn Ninh còn đang bị gậy sắt tra tấn, lưng vẫn không hề cong lại, chỉ là sắc mặt tái nhợt, trán rịn mồ hôi lạnh li ti.
Tiết Mông quật cường nói: "Nhưng con không đi, con cùng sư tôn."
Dứt lời, một quỳ không dậy.
Mặc Nhiên khinh khỉnh lên tận trời đến nơi rồi. Tiết Mông Tiết Tử Minh, thiên chi kiêu tử, lại có thể hèn mọn đến tận xương trước mặt mỗi Sở Vãn Ninh. Trước mặt người khác là phượng hoàng, trước mặt sư tôn thì có thể biến thành con chim cút. Nếu không phải xác định được Tiết Mông không thích con trai, Mặc Nhiên còn nghi tên này có lẽ vừa ý Sở Vãn Ninh, mới khăng khăng một lòng chết không hối hận như thế. Sư tôn đánh má trái của hắn, con chim cút con này có khi còn hèn hạ mà giơ má phải ra.
Phục, phục.
Đúng là chân chó phết đấy.
Trong lòng mặc dù khinh bỉ, nhưng trong má chẳng biết tại sao lại thấy chua chua, Mặc Nhiên trừng mắt nhìn Tiết Mông, trừng một hồi, càng nhìn càng khó chịu, cảm thấy không thể để mình hắn chiếm trọn lòng thành được.
Sở Vãn Ninh vốn đã không ưa mình, Tiết Mông lại bày trò như thế, sau này Sở Vãn Ninh chẳng phải càng bất công sao?
Thế là dứt khoát cũng quỳ xuống, quỳ cạnh Tiết Mông.
"Ta cũng cùng sư tôn."
Sư Muội đương nhiên cũng quỳ theo, ba người đệ từ đều quỳ ở bên ngoài chờ. Đệ tử môn hạ của các trưởng lão khác nghe tin liền nhao nhao lấy đủ cớ này kia, chạy tới Giới Luật Đình xem trò hay đấy.
"Trời ạ, sao lại là Ngọc Hành trưởng lão thế..."
"Nghe nói là trong cơn nóng giận đánh người bình thường."
"Ô! Hung ác thế?"
"Xuỵt, bé giọng thôi, bị Ngọc Hành trưởng lão nghe được lại quay đầu quất các ngươi!"
Còn có người: "Thiếu chủ sao lại quỳ?"
"Mặc công tử cũng quỳ..."
Mặc Nhiên dáng vẻ đẹp trai, miệng lại ngọt xớt, ngày thương không biết chiếm được bao nhiêu ý thích của nữ tu, lúc này liền không khỏi có người thương tiếc, thấp giọng nói nhỏ: "Thương Mặc công tử quá đi, làm sao bây giờ, có nên đi van nài không đây."
"Chuyện sư đồ nhà bọn họ, chúng ta vẫn nên bớt can thiệp vào. Ngươi dám đi thì đi, dù sao ta cũng sợ. Ngươi có nhớ vị sư tỷ bị Ngọc Hành trưởng lão đánh mấy trăm roi không..."
"... ... ..."
Hết hai trăm trượng.
Kết giới cuối cùng cũng biến mất.
Tiết Mông vội vàng bò dậy từ dưới đất, lăn lộn chạy về hướng Thanh Thiên Điện, tới gần, nhìn bộ dạng Sở Vãn Ninh, hắn tức đến mức gào to một tiếng "A", quay đầu một phát túm cổ áo Giới Luật trưởng lão: "Cái lão già đáng chết nhà ngươi, ngươi không thể đánh nhẹ một chút sao!!!"
"Tiết Tử Minh." Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, bờ môi nhuốm máu khép mở, giọng khàn khàn lộ ra uy hiếp vô hình.
"..."
Đốt ngón tay Tiết Mông lắc cắc rung động, bỗng nhiên đẩy Giới Luật trưởng lão, buông người ta ra. Lúc này Mặc Nhiên cũng tới, hắn vốn còn cười, cảm thấy Giới Luật trưởng lão ắt phải cố kỵ thân phận của Sở Vãn Ninh, sẽ không ra tay nặng. Nhưng cúi đầu xem xét thương thế của Sở Vãn Ninh rồi, đột nhiên, nụ cười trên mặt liền ngưng lại.
Sở Vãn Ninh thế mà không nói với Giới Luật trưởng lão rằng bả vai mình đang bị thương sao?!
Hai trăm trượng kia ít nhiều, đánh bảy tám phần, đều hung ác nện lên vết thương ở đầu vai y.
Thương mới chồng thương cũ.
Sở Vãn Ninh ngươi...
Điên rồi à?!
Con ngươi đột nhiên co lại, một cảm giác oán hận mãnh liệt xộc lên đầu.
Mặc Nhiên không biết mình oán hận cái gì, hay tức giận cái gì, chỉ cảm thấy trong dạ dày nổi lên một ngọn lửa phừng phừng, đốt khô héo ngũ tạng, lục phủ bị thiêu nát. Hắn quen với việc Sở Vãn Ninh bị mình tra tấn cho hấp hối, vò nát tự tôn của y, vấy bẩn sự trong sạch của y. Thế nhưng Mặc Nhiên không thể chịu được vết thương chồng chất của Sở Vãn Ninh, lại do người khác đánh!
Ước chừng nguyên nhân là do chưa quên chuyện cũ đời trước, trong tiềm thức Mặc Nhiên cảm thấy, người này là của mình, người này chết hay sống, căm ghét hay hận thù, đều là của chính mình.
Hắn nguyên không thèm quan tâm Sở Vãn Ninh bị phạt, vì hắn cho rằng, Sở Vãn Ninh là trưởng lão, hai trăm gậy kia chắc chắn sẽ không phải hình phạt nặng.
Tối thiểu, cũng sẽ tránh vết thương chưa khép lại trên bả vai y.
Thế như Sở Vãn Ninh thế mà không nói! Thế mà không nói! Tên điên này lại bướng bỉnh cái gì đấy? Đang mạnh mẽ cái gì đấy? Đang gồng sức ngu ngốc chịu đựng cái gì đấy?!?
Trong đầu hỗn độn một phen, Mặc Nhiên muốn đưa tay đỡ y, nhưng Tiết Mông đã trước hắn một bước, ôm lấy Sở Vãn Ninh, đỡ dậy.
"..." Tay Mặc Nhiên lơ lửng giữa không trung, một lát sau, lại buông xuống.
Hắn trơ mắt nhìn Tiết Mông dìu Sở Vãn Ninh đi xa, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Muốn đuổi theo, nhưng lại không nguyện ý di chuyển bước chân.
Chuyện đời trước đều đã qua rồi.
Bây giờ, Sở Vãn Ninh chỉ là sư tôn hắn.
Giữa bọn họ, bất kể là hỗn loạn, thù hận, dây dưa quyến rũ gì đó đều chưa xảy ra.
Hắn không nên có ý nghĩ như vậy. Sở Vãn Ninh bị ai đánh cũng được, được ai dìu cũng được, yêu ai ở bên ai cũng được, cho dù bị ai giết, cũng không chút liên quan gì đến hắn.
Sư Muội tới bên cạnh hắn: "Đi thôi, chúng ta theo thiếu chủ đi xem xem."
"Ta không đi đâu, có Tiết Mông ở đó là đủ rồi. Ta cũng không giúp được cái gì, nhiều người ngược lại thêm phiền." Trên mặt Mặc Nhiên không thay đổi, nhưng lòng lại hơi rối.
Hắn thật sự không hiểu nổi cảm giác mình đang chịu, đến tột cùng coi là gì.
Là hận sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Card nhân vật phụ tặng số 2.
Tiết Mông
Tự: Tử Minh.
Thụy hào: Người này chưa chết.
Nghề nghiệp: Cha hắn là đại vương khai phá núi, hắn là thiếu chủ nhỏ của đại vương khai phá núi.
Nói đơn giản: Mỏ đời 2
Diện mạo xã hội: Nhân tài tu tiên ưu tú chưa xuất sư
Nói đơn giản: Thanh niên chờ xếp việc làm
Hiện tại thích nhất: Có người khen hắn, ca ngợi khắn, khen hắn đến chết luôn
Đồ ăn thích nhất: Lẩu, phải cay kinh khủng.
Ghét: Không ai khen hắn
Chiều cao: Bây giờ 169, sau khi hoàn toàn trưởng thành 178
Chương 29: Bản tọa không muốn ngươi chết
Đêm đó, nằm trên giường ở Đỉnh Tử Sinh, Mặc Nhiên hai tay gối sau đầu, nhìn lên xà nhà, như thế nào cũng ngủ không được.
Chuyện cũ trước kia lướt qua trước mắt từng đợt, đến cuối cùng, từng giọt từng giọt, mảnh vụn lởm chởm, đều là gương mặt tuấn tú nhưng quạnh quẽ kia của Sở Vãn Ninh.
Kỳ thực đối với người này, Mặc Nhiên vẫn luôn không biết mình đến tột cùng là nghĩ thế nào.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy y, là dưới gốc hoa trước Thông Thiên Tháp. Y áo rộng ống tay dài, hơn hai mươi trưởng lão, chỉ mình y, không mặc giáp bạc xanh đen khiêu gợi đến cực điểm của Đỉnh Tử Sinh.
Ngày ấy, y cúi đầu, mê mẩn suy xét bộ giáp đeo trên tay, nửa bên mặt trông vừa chăm chú lại dịu dàng, giống như một con mèo trắng trong nắng ấm sắc vàng.
Mặc Nhiên từ xa xa nhìn, ánh mắt liền không dời đi được.
Hắn cảm thấy ấn tượng đầu tiên của mình đối với Sở Vãn Ninh thật là tốt.
Nhưng không chịu nổi những xa cách, trách phạt, khác nghiệp liên tiếp sau đó. Mèo trắng kia lại răng nhọn móng sắc, cắn hắn bị thương khắp người.
Hắn được bá phụ cứu ra từ trong biển lửa, thoi thóp, mạng như treo sợi tóc. Vốn chỉ mong sau khi tới Đỉnh Tử Sinh, sẽ có một sư tôn khoan dung đối đãi mình, chân thành yêu quý mình.
Nhưng mà, những lấy lòng của hắn, nỗ lực của hắn, Sở Vãn Ninh dường như không hề nhìn thấy. Ngược lại là roi phạt ác liệt, chỉ sai một chút đã đánh hắn cho da tróc thịt bong, máu thịt be bét.
Về sau hắn biết được, Sở Vãn Ninh là xem thường hắn từ tận đáy lòng —
"Phẩm tính kém, chất khó mài."
Nam nhân áo trắng như tuyết dưới gốc cây hoa kia, đánh giá hắn như vậy sao?
Hắn từng coi Sở Vãn Ninh là cửu thiên hàn nguyệt (mặt trăng chín tầng mây), thật lòng sùng bái, yêu quý. Thế nhưng trong lòng cửu thiên hàn nguyệt, Mặc Nhiên hắn được coi là gì chứ?
Một đồ đệ không thể không nhận.
Một thứ hạ lưu hèn mọn đến tận xương tủy.
Một đứa lưu manh kém cỏi lớn lên trong tiệm ăn, cả người nhiễm mùi dơ bẩn.
Mặc Nhiên mặc dù luôn ra bộ cười toe toét, giả vờ không quan tâm, thế nhưng hắn đã dần dần hận Sở Vãn Ninh, trong nỗi hận ấy còn mang cảm giác cực kỳ không cam.
Hắn không cam lòng.
Đã từng, hắn khăng khăng ôm oán hận ngày càng nồng đậm, đi trêu chọc Sở Vãn Ninh, muốn có được sự chú ý của người này, có được lời khen ngợi của người này, có được sự kinh ngạc của người này.
Quãng thời gian ấy, Sư Muội nếu khen hắn một câu "Rất tốt", hắn có thể vui sướng lên thiên đàng.
Nhưng, nếu có thể đổi thành Sở Vãn Ninh tình nguyện khen hắn một câu "Không tồi", hắn cam nguyện đi chết.
Thế nhưng Sở Vãn Ninh xưa nay không hề khen hắn.
Mặc kệ hắn nỗ lực bao nhiêu, chăm chỉ bao nhiêu, tốt bao nhiêu, nam nhân trong sạch nhưng lạnh lùng kia mãi mãi cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó liền quay mặt ra chỗ khác.
Mặc Nhiên càng điên cuồng hơn.
Có trời mới biết, mình khi đó còn mơ tưởng bóp mặt Sở Vãn Ninh, quay đầu y lại, ép y dán mắt vào mình, ép y nhìn mình, ép y nuốt cái câu "Phẩm tính kém, chất khó mài kia" vào trong bụng!
Thế nhưng hắn chỉ có thể qua quýt quỳ gối trước mặt Sở Vãn Ninh, giống như chó nhà có tang nũng nịu, dập đầu, cung cung kính kính nói: "Đệ tử ghi nhớ lời dạy của sư tôn."
Trước mặt Sở Vãn Ninh, Mặc Vi Vũ hèn mọn đến tận xương.
Dù cho là "công tử", vẫn đê tiện như cũ.
Hắn cuối cùng cũng hiểu, người giống như Sở Vãn Ninh, căn bản là thấy hắn chướng mắt.
Lại sau nữa, trải qua rất nhiều chuyện.
Mặc Nhiên cầm quyền Đỉnh Tử Sinh, sau đó nhòm ngó ngôi vị đỉnh cao của Tu Tiên Giới, trở thành bá chủ xưa nay chưa từng có. Dưới bóng tối hắn gây ra, người người run rẩy, người người e ngại, người người nhắc đến tên hắn cũng chỉ nhẹ như muỗi kêu, ai còn nhớ rõ hắn đã từng dơ bẩn, ai còn nhớ rõ xuất thân không ra gì của hắn —
Từ đây nhân gian không còn Mặc Vi Vũ, chỉ có Đạp Tiên Quân.
Đạp Tiên Quân.
Mọi người hận hắn, hận đến tột cùng, Mặc Vi Vũ tội ác tày trời, qua ngàn đời cũng không cứu nổi, chết vạn lần không được siêu sinh!
Đạp Tiên Quân Mặc Vi Vũ Đạp Tiên Quân Mặc Vi Vũ Đạp Tiên Quân —
... Đạp, Tiên, Quân.
Thế nhưng lại e ngại, thì phải làm sao? Đỉnh Tử Sinh vẫn chè chén tung hô ầm ầm như cũ, ngàn vạn người quỳ xuống ở Điện Vu Sơn, đầu người lít nha lít nhít ba quỳ chín lạy, hướng về hắn.
"Đạp Tiên Đế Quân muôn tuổi ngang trời, đời đời không ngã."
Hắn cảm thấy hưởng thụ cực kỳ.
Cho đến khi hắn chú ý tới, trong đám người, gương mặt ấy của Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh khi đó đã bị phế bỏ tu vi, bị hắn trói chặt dưới đại điện, biến thành tù nhân.
Mặc Nhiên quyết định phải xử tử y, nhưng hắn không muốn Sở Vãn Ninh sảng khoái mà đi, hắn trói buộc tứ chi Sở Vãn Ninh, cắt mạch máu ở cổ Sở Vãn Ninh, vết cắt không lớn, đọc chú ngữ không cho vết thương ngưng tụ, máu từng chút từng chút chảy xuống, sinh mệnh từng chút xói mòn.
Mặt trời chói chang, nghi thức lên ngôi đã tiến hành được nửa ngày, máu Sở Vãn Ninh hẳn cũng sắp hết.
Người này chết rồi, Mặc Nhiên liền triệt để cắt đứt quá khứ, bởi vậy hắn cố ý sắp xếp Sở Vãn Ninh bị lấy máu trong nghi thức đăng cơ của mình, xử tử.
Đợi khi hắn trở thành hoàng đế khắp phương, Sở Vãn Ninh đã thành một xác chết không còn sức sống.
Những thứ ngày hôm qua, tan thành mây khói.
Quả nhiên thật là tốt.
Nhưng người này sắp chết rồi, vì sao vẫn hờ hững như vậy? Tuấn tú như vậy lại có chút bạc tình... Sắc mặt y tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại nhàn nhạt, khi nhìn Đạp Tiên Quân không có ca ngợi cũng chẳng có sợ hãi.
Chỉ có chán ghét, xem thường, còn có —
Mặc Nhiên cảm thấy mình hẳn là điên rồi. Hoặc chính Sở Vãn Ninh điên rồi.
Còn có một chút thương hại.
Sở Vãn Ninh thương hại mình, một kẻ hấp hối sắp chết, một tên bại tướng dưới tay! Y thế mà thương hại một vị bá chủ đứng trên đỉnh cao, hô phong hoán vũ. Y, y thế mà lại — y thế mà dám!!!
Phẫn nộ tồn đọng hơn mười năm khiến Mặc Nhiên điên cuồng, hắn, ngay tại Điện Đan Tâm, đương nhiên, lúc ấy đã đổi tên thành Điện Vu Sơn. Hắn ngay trước mấy ngàn gương mặt vây quanh, trước lời nịnh nọt của những người kia, giữa những lời ca tụng hoành tráng, bỗng nhiên đứng lên, áo bào đen cuồn cuộn, đi xuống bậc.
Hắn, trước mặt tất cả mọi người, bóp cằm Sở Vãn Ninh, mặt hắn vặn vẹo, cười đến ngọt ngào lại dữ tợn.
"Sư tôn, hôm nay là ngày lành tháng tốt của đồ nhi, sao người vẫn không vui vậy?"
Mấy ngàn người, thoáng chốc hoàn toàn yên tĩnh.
Sở Vãn Ninh không kiêu không hèn, vẻ mặt lạnh buốt: "Ta không có thứ đồ đệ như ngươi."
Mặc Nhiên ha ha ha cười to, cười đến bừa bãi phóng túng, âm thanh giống như chim ó lượn vòng quanh hàng lang cung điện, nhạn trận kinh hàn (một câu trong bài Đằng Vương Các Tự của Vương Bột, ý ở đây hình như là khiến cho người ta sợ hãi)
"Sư tôn tuyệt tình như vậy, đúng là khiến bản tọa chạnh lòng mà." Hắn cười lớn tiếng nói, "Không có đồ đệ như ta? Tâm pháp của ta là ai dạy? Thân thủ của ta là ai dạy? Cay nghiệt máu lạnh của ta — là ai dạy?! Vết roi toàn thân đến giờ vẫn không mất của ta — ta hỏi người, đấy đều là ai đánh!"
Hắn thu lại nụ cười, âm thanh đột nhiên hung tợn ác liệt, mắt lộ tia sắc lạnh.
"Sở Vãn Ninh! Nhận một đồ đệ như ta ngươi mất thể diện lắm sao? Ta từ trong xương cốt đã hèn hạ hay là máu quá dơ bẩn gột không sạch? Ta hỏi ngươi, Sở Vãn Ninh, ta hỏi ngươi đây — cái gì là "Phẩm tính kém, chất khó mài?"
Hắn đến cùng cũng hơi điên dại, quát lên vặn vẹo.
"Ngươi chưa từng coi ta là đồ đệ, chưa hề để mắt đến ta! Nhưng ta — nhưng ta đã từng — thật sự coi ngươi là sư phụ, thật sự từng kính ngươi, yêu ngươi, thế mà đối xử với ta như vậy sao? Ngươi vì sao chưa từng nguyện khen ta một câu, vì sao bất kể ta làm gì, cũng không có nổi nửa từ tốt của ngươi?!"
Sở Vãn Ninh toàn thân chấn động, sắc mặt dần dần tái nhợt đi.
Y hơi trọn to đôi mắt phượng, cứ như vậy nhìn Mặc Nhiên, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng, lại không nói gì.
Đỉnh Tử Sinh cảnh còn người mất, duy còn hai người nơi chốn cũ, cứ như vậy mà đối nghịch nhau.
Trong cảnh im lìm khó chịu thế này, Mặc Nhiên dường như cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn nhắm mắt, lúc mở ra, lại là khuôn mặt tươi cười khiến thần căm quỷ ghét kia, cười hì hì, cười mỉm, làm người ta không rét mà run.
Hắn dịu dàng lại thân thiết nói: "Sư tôn, người không phải xem thường ta, không phải cảm thấy ta ti tiện sao?"
Dừng một chút, ánh mắt của hắn do dự lướt qua mấy ngàn đầu người, những người kia đều quỳ, đều nằm như chó trước điện của hắn, đều thừa nhận hắn là tôn chủ Tu Chân giới, ngự trị trên hồng trần cuồn cuộn.
Mặc Nhiên mỉm cười nói: "Hiện tại thì sao? Trước khi người chết, ta hỏi người một lần nữa. Trên đời này, đến cùng ai mới thấp hèn, ai mới cao thượng? Là ai giẫm ai dưới chân, là ai kẻ thắng làm vua? Ai là kẻ thua làm giặc?"
Sở Vãn Ninh buông thõng tầm mắt, như thể vẫn đắm chìm trong một phen tự bạch vừa rồi của Mặc Nhiên, chưa lấy lại tinh thần. Cuối cùng Mặc Nhiên nắm cằm y, cưỡng chế nâng mặt y lên.
Nhưng khi buộc y nhìn mình, Mặc Nhiên bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Hắn, lần đầu tiên, thấy được vẻ thương tiếc trên mặt Sở Vãn Ninh.
Thần sắc nọ quá xa lạ, Mặc Nhiên cảm thấy mình đột nhiên như bị phỏng, theo phản xạ buông lỏng ngón tay đang nắm mặt y.
"Ngươi..."
Nét mặt Sở Vãn Ninh rất đau khổ, dường như còn ẩn nhẫn một nỗi đau đớn đục tim khoét xương nào đó, khổ sở đến tan nát cõi lòng.
Thanh âm của y rất nhẹ, gần như khàn khàn.
Nhẹ nhàng trong gió, chỉ mình Mặc Nhiên nghe được.
Y nói: "Thật xin lỗi, Mặc Nhiên. Là sư phụ sai..."
Trong nháy mắt đó, hết thảy chung quanh đều không còn tiếng động, tiếng gió, tiếng cỏ cây, tiếng áo bào phần phật, đều quay về niết bàn.
Chỉ có gương mặt Sở Vãn Ninh ngửa đầu nhìn hắn kia, là ánh sáng duy nhất giữa đất trời. Là cảnh tượng duy nhất hắn có thể nhìn thấy.
Hắn khi đó, hẳn là có rất nhiều ý nghĩ. Vui sướng, hả dạ, mừng điên.
Nhưng không phải.
Suy nghĩ trong lúc đó, nói ra, thế mà chỉ có một điều —
Mình chẳng biết từ lúc nào... đã cao hơn Sở Vãn Ninh nhiều như vậy.
Thời gian, thật đã trôi qua lâu quá.
Rất nhiều chuyện xưa, đều đã thay đổi.
Bờ môi Mặc Nhiên lúng túng, lẩm bẩm: "Ngươi... nói cái gì?"
Sở Vãn Ninh lại cười cười, nụ cười ấy Mặc Nhiên quen lại không quen, Mặc Nhiên trong đôi mắt phượng kia, nhìn thấy vẻ mặt gần như vặn vẹo của mình.
Sau đó, đôi mắt kia chậm rãi nhắm lại, Sở Vãn Ninh ngửa mặt mà đổ gục — Mặc Nhiên gần như bóp lại bả vai y trong nháy mắt y ngã xuống, hắn điên cuồng cáu giận mà gào to, giống như tiếng của dã thú lúc gục ngã.
"Sở Vãn Ninh! Sở Vãn Ninh ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!!"
Người trong ngực không trả lời lại, bờ môi tái nhợt như hoa lê, gương mặt anh tuấn kia trước sau như một chỉ còn vẻ hờ hững, nhưng trước khi chết, lại đọng lại một nét cười có phần thê lương, khóe miệng hơi cong lên, là trong trí nhớ, Mặc Nhiên lần thứ nhất nhìn thấy khuôn mặt kia trước Thông Thiên Tháp.
Khẽ mỉm cười, có chút dịu dàng.
"Sở Vãn Ninh!!"
Những dịu dàng kia đã tan vỡ, hoa hải đường điêu tàn đầy đất.
Hắn cuối cùng đã đạt được ước muốn, giẫm lên sinh mệnh của sư tôn, trèo lên đỉnh cao.
Nhưng thế này là sao? Thế này là sao!!
Khổ sở và căm hờn trong ngực chỉ có tăng lên chứ không giảm đi, thế này là sao?
Mặc Nhiên ngưng tụ một làn khói đen âm ỉ trong lòng bàn tay, đầu ngón tay phi qua, nhanh chóng điểm mấy mạch máu của Sở Vãn Ninh, phong bế mạch tâm khí cuối cùng của y. (mạch tâm khí là mạch gần tim)
"Ngươi tưởng chết được như vậy sao?" Hai mắt Mặc Nhiên trừng lên, mặt mày dữ tợn, "Chưa xong đâu, Sở Vãn Ninh, món nợ giữa chúng ta còn chưa tính toán rõ ràng, chưa xong! Vẫn chưa xong! Ngươi nếu như không nói rõ ràng cho ta — ta sẽ bắt Tiết Mông, bắt Đạp Tuyết Cung Côn Luân, bắt những người cuối cùng mà ngươi muốn che chở, bóp nát hết!! Xé thành cặn bã hết!! Ngươi nghĩ kĩ cho ta!!"
Nghi thức cũng không tiếp tục nữa, mấy ngàn người vây quỳ ở đó, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn đổi ý. Hắn không cần Sở Vãn Ninh chết.
Hắn hận y, hắn muốn Sở Vãn Ninh sống — sống...
Hắn ôm ngang nam nhân đã mất máu quá nhiều kia, khinh công lướt lên, nhảy lên trên nóc mái hiên cao cong như nét bút, áo tựa cô ưng giang cánh tung bay, bóng dáng cấp tốc bay qua mái hiên trùng điệp, đến thẳng núi Nam — đến thẳng Hồng Liên Thủy Tạ, nơi Sở Vãn Ninh đã từng ở.
Nơi đó linh khí dồi dào, tiên thảo phong phú, hắn phải cứu Sở Vãn Ninh trở về.
Người sống mới có thể hận, người nếu như chết rồi, thì ngay cả lí do để hận cũng không còn. Hắn lúc trước phải điên rồi hay sao mà muốn tự tay giết chết Sở Vãn Ninh?
Nếu Sở Vãn Ninh chết rồi, vậy hắn trên nhân gian này, đến tột cùng còn lại gì chứ...
Nằm trên giường, một mình liếm láp hồi ức.
Nửa đêm sương dày, nhưng lại không ngủ tiếp được.
Mặc Nhiên dứt khoát đứng dậy, rửa mặt, mặc quần áo, xách một chiếc đèn lồng, đi đến Điện Diêm La.
Sở Vãn Ninh chắc chắn chỉ băng bó tùy tiện một chút, rồi đi đến đó quỳ phạt. Người này, Mặc Nhiên hiểu rõ, vừa đáng ghét vừa bướng bỉnh, cứng nhắc vô cùng, chưa bao giờ cân nhắc xem thân thể của mình có thể chịu nổi không, cho dù Tiết Mông muốn ngăn y lại, cũng không ngăn nổi.
Quả nhiên, đến bên ngoài Điện Diêm La, liền thấy một đĩa thanh đăng bên trong đang hiu quạnh cháy, sáp nến không ngừng chảy xuống.
Sở Vãn Ninh quỳ, quay lưng về phía cửa điện, thân người thẳng tắp, anh tuấn như tùng. (gốc ở đây là 俊如松涛, 松涛 là tiếng thông reo mà tui thấy không hợp lắm)
Khi nhìn thấy bóng lưng này, Mặc Nhiên lại có chút hối hận, hơn nửa đêm, phát rồ cái gì thế? Đi tìm Sở Vãn Ninh? Điên mất rồi?
Nhưng đến cũng đến rồi, cứ như thế mà quay đi, lại cảm thấy rất ngu ngốc.
Hắn nghĩ nghĩ, tìm được cách trung hòa, nhẹ nhàng đặt đèn lồng xuống dưới chân, không có ý rời đi, cũng không đi vào, cứ như vậy đứng bên ngoài, khuỷu tay bám lấy song cửa sổ, đỡ má, xa xa nhìn Sở Vãn Ninh chăm chú.
Chuông đồng trên mái hiên nhẹ nhàng đung đưa, trong bóng đêm tràn ngập hương hoa cỏ thơm ngát.
Hai người một đứng một quỳ, cách cửa sổ đỏ thắm khắc hoa văn, cách căn điện vắng vẻ yên tĩnh.
Nếu như trước khi trùng sinh, Mặc Nhiên có đủ lập trường, để có thể xông vào điện, bắt ép Sở Vãn Ninh chấm dứt hối lỗi, đi về nghỉ.
Nếu Sở Vãn Ninh không chịu, hắn cũng có đủ năng lực, có thể phong bế tay chân Sở Vãn Ninh, thô bạo ôm người ta đi.
Thế nhưng bây giờ, hắn đã không có lập trường, lại còn không có năng lực.
Hắn thậm chí còn không cao bằng Sở Vãn Ninh.
Tâm tình Mặc Nhiên phức tạp, ở ngoài cửa sổ nhìn người bên trong, người bên trong lại không hề phát hiện ra, hắn không nhìn thấy ngũ quan Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh cũng không nhìn thấy mặt hắn.
Thế là, mèo trắng quỳ một đêm, chưa từng quay đầu.
Thế là, chó ngốc cũng đứng một đêm, chưa từng đi xa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay quăng một vở kịch nhỏ về động vật trước khi ngủ nha~
Trước đây chỉ có con chó con, vì bừa bẩn vừa ngu, cho nên không ai thích, chỉ có thể lưu lạc tứ xứ.
Có một ngày, chó con kia được bá bá nó tìm thấy, tha về ổ. Ổ mới vừa ấm vừa rộng, chó con rất là vui, nhất là con mèo trắng to đang cuộn trong nệm êm ngủ say kia kìa, thoạt nhìn đến là dịu dàng, chó con ngao ngao tru một tiếng, vui vẻ dụi vào lông tơ mèo trắng.
Nhưng mà, mèo trắng to sau khi tỉnh lại lại không giống trong tưởng tượng, nó luôn lạnh lùng nhìn chó con, cũng lờ đi nũng nịu hu hu của đối phương, lúc không vui, thậm chí ngay cả móng vuốt cũng quên thu lại, liền vụt một cái cào mặt chó con.
Dần dần, chó con lớn rồi, mèo trắng lớn trước mặt nó, từ từ trở thành mèo trắng nhỏ.
Chó to muốn dạy dỗ mèo trắng một trận nên thân, thế là nó cắn cổ mèo trắng, sau đó hừng hực khí thế giẫm cục trắng tuyết kia dưới chân.
Hắn vốn tưởng rằng kia là một con động vật vừa cứng rắn vừa xấu như cục đá, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra thân mèo trắng lại càng mềm mại như vậy, lúc này nó không khỏi nhớ lại buổi tối đầu tiên khi nó mới vào ổ, nó trốn trong lông tơ ấm áp của con mèo này, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng nó vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đêm hôm ấy mèo trắng mở ra con mắt như lưu ly.
Cái cục bé tí từ đâu đến, bẩn thế...
Mèo trắng nghĩ rồi, đầu lưỡi gai gai lông lông hồng hồng, lặng lẽ liếm sạch lông chó con.
Chó con bị liếm lông "o o" một tiếng, mơ hồ mở mắt, tưởng là một giấc mơ. Phiêu bạt trong giấc mộng cuối cùng cũng kết thúc, chỉ có mèo lớn, đối với nó rất tốt rất tốt.
Chương 30: Bản tọa không muốn ăn đậu hũ
"Ai, ai, các ngươi nghe nói chưa? Ngọc Hành trưởng lão phạm luật cấm, ba ngày nay đều phải quỳ phạt ở Điện Diêm La đó."
Giờ tu sớm hôm sau, chúng đệ tử tụ tập ở Đài Thiện Ác ngồi thiền tu hành. Dù sao cũng là người trẻ tuổi mười mấy hai mươi, không làm nổi tâm như chỉ thủy (lòng tĩnh lặng như nước, lấy trong bài "Tế Lí Thị Lang Văn" của Bạch Cư Dị), sư phụ chỉ cần không để ý một lúc, bọn họ liền bắt đầu chụm đầu ghé tai, bàn tán xì xào.
Chuyện Sở Vãn Ninh bị phạt nhanh chóng được lan truyền.
Những đệ tử hôm qua nhìn thấy hình phạt đòn không hề keo kiệt mà chia sẻ chuyện bát quái với người khác.
"Oa, các ngươi sao muộn thế này rồi mới biết? À... Hóa ra hôm qua Lộc Tồn trưởng lão đưa các ngươi lên núi hái sương đêm hả? Thôi được — vậy là các ngươi bỏ lỡ nhiều quá! Chạng vạng tối hôm qua, tại Điện Thanh Thiên, máu thịt bắt tung tóe, vô cùng thê thảm, Ngọc Hành trưởng lão bị đánh hơn hai trăm gậy! Hơn hai trăm gậy đó! Từng gậy còn trúng vào chỗ hiểm! Không kiêng nể chút nào luôn!"
Đệ tử kia nói mỗi câu, lại bày ra vẻ mặt đặc biệt khoa trương. Thấy các sư đệ sư muội xung quanh kinh ngạc thốt lên, khỏi phải nói đắc ý biết bao nhiêu.
"Các ngươi có tính được hơn hai trăm gậy là sao không? Cả người khỏe mạnh vạm vỡ cũng có thể bị đánh chết, đừng nói đến Ngọc Hành trưởng lão, lúc ấy y chịu không nổi, ngất luôn. Vậy mà làm thiếu chủ của chúng ta sốt ruột phát điên, xông lên chuẩn bị ra tay đánh Giới Luật trưởng lão, nói gì mà không để cho người ta đụng vào một đầu ngón tay của Ngọc Hành trưởng lão thêm nữa, ôi cảnh tượng ấy –"
Ngũ quan hắn nhăn thành nếp bánh bao luôn, nháy mắt ra hiệu một hồi, cuối cùng giơ ngón tay, lắc trái phải, tổng kết ba chữ:
"Chậc chậc chậc."
Lập tức có tiểu sư muội khuôn mặt xinh đẹp biến sắc: "Cái gì! Ngọc Hành trưởng lão đã hôn mê sao?"
"Thiếu chủ đánh nhau với Giới Luật trưởng lão?"
"Hèn chi giờ học sớm nay không thấy Ngọc Hành trưởng lão... Thật là đáng thương... Y đến tột cùng là phạm phải luật gì vậy?"
"Nghe nói là trong cơn nóng giận đánh người ủy thác."
"..."
Mấy lời đàm tiếu như vậy chốc chốc lại bay tới tai Tiết Mông, tính tình thiếu chủ Đỉnh Tử Sinh hoàn toàn kế thừa sư tôn nhà hắn, cáu kỉnh gay gắt. Đáng tiếng không phải chỉ có một người đang thảo luận chuyện này, Đài Thiện Ác tốp năm tốp ba, đều đang nói thầm "Ngọc Hành trưởng lão bị phạt" vân vân, làm hắn dù thấy ồn ào, nhưng cũng không có cách nào.
Bên này Tiết Mông trán nổi gân xanh, bên kia Mặc Nhiên một đêm không ngủ, ngáp liên tục.
Tiết Mông không còn chỗ nào để trút giận, liền nói với Mặc Nhiên bằng giọng điệu hung dữ: "Sáng sớm tinh mơ, cái đồ chó chết nhà ngươi, mới sáng ra đã lười nhác cái gì đấy! Ngày thường sư tôn dạy ngươi như thế nào?"
"Hở" Mặc Nhiên hai mắt lim dim, lại còn ngáp một cái thật to, "Tiết Mông ngươi ăn no rửng mỡ à, sư tôn răn ta thì thôi, ngươi là cái thá gì, ta là anh họ ngươi đấy, nói chuyện với anh họ cho có quy củ chút đi, đừng có không biết lớn nhỏ."
Tiết Mông hung ác nói: "Anh họ ta là chó, ngươi thích thì làm đi!"
Mặc Nhiên cười nói: "Ngươi thế là không ngoan đâu, không để huynh trưởng vào mắt, sư tôn mà biết hẳn phải thất vọng lắm."
"Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến sư tôn à! Ta hỏi ngươi, hôm qua người muốn tới Giới Luật Đình, vì sao ngươi không ngăn người lại?"
"Mông Mông, y là sư tôn đó, Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu Tiên Tôn, ngươi đi ngăn cho ta xem cái?"
Tiết Mông giận tím mặt, rút kiếm ra, mày kiếm dựng đứng, nói: "Con mẹ nhà ngươi gọi ta là cái gì đấy?!!"
Mặc Nhiên chống cằm cười: "Mông Mông ngoan, ngồi xuống đi."
Tiết Mông nổi trận lôi đình: "Mặc Vi Vũ, ta giết ngươi!!"
Sư Muội kẹt giữa hai người, nghe bọn họ thường ngày ầm ĩ, nhịn không được mà thở dài, yên lặng đỡ trán, cố gắng tập trung tinh thần đọc sách của mình: "Nhật nguyệt hồ trung quán, linh hạch sơ thành thời. Thiên đạo khuy bất phá, tử sinh tham dữ thương..." (Rót một bầu năm tháng, lúc linh hạch mới thành. Lẽ trời dòm không thủng, sống chết không gặp gỡ...)
Đảo mắt cái đã ba ngày trôi qua, kỳ hối lỗi của Sở Vãn Ninh kết thúc.
Dựa theo quy củ, tiếp theo y phải chịu kỳ hạn ba tháng cấm túc. Trong khoảng thời gian này, y không thể rời khỏi Đỉnh Tử Sinh, lại còn phải tới Mạnh Bà Đường làm việc vặt, rồi lau cột trụ lan can cầu Nại Hà, quét dọn bậc thang trước cổng, khoan đã.
Giới Luật trưởng lão lo lắng: "Ngọc Hành trưởng lão, nói thật, ta cảm thấy mấy chuyện này ngươi khỏi cần làm đâu. Ngươi tốt xấu gì cũng là tông sư một đời, làm mấy chuyện rửa chén đĩa lau chùi cửa thế này... Thật sự là uất ức quá." Còn có nửa câu không nói nốt —
Chủ yếu là lão phu rất hoài nghi ngươi có biết quét rác nấu cơm giặt quần áo không đó!
Sở Vãn Ninh nhưng lại không hề hoài nghi mình tí nào, nghiêm túc tới Mạnh Bà Đường báo cáo.
Mạnh Bà Đường, từ tổng quản, cho tới người giúp việc, kinh ngạc nghe Sở Vãn Ninh muốn tới chịu phạt lao động, đều hoảng sợ biến sắc, như gặp phải tai hoạ.
Sở Vãn Ninh áo trắng nhẹ bay, nhàn nhã đi tới.
Một gương mặt tuấn tú lành lạnh bình tĩnh, không hề có bất kì biểu cảm nào, nếu như cho thêm một đám mây lành xuống chân y, cánh tay lại thêm cái phất trần, có lẽ cũng chẳng khác gì thần tiên.
Tổng quản Mạnh Bà Đường cảm thấy rất xấu hổ, rất bất an, hắn thế mà phải chỉ huy mỹ nam tử thế này đi rửa rau nấu cơm.
Sở Vãn Ninh nhưng lại không có cảm giác mình là mỹ nam tử, y rảo bước tiến vào phòng bếp, lạnh lùng liếc qua đám người, mọi người kìm lòng không đặng lùi về sau một bước.
"..." Sở Vãn Ninh đi thẳng vào vấn đề, "Ta phải làm gì?"
Tổng quản ngượng nghịu vân vê vạt áo một hồi, dè dặt nói: "Trưởng lão thấy rửa rau thế nào?"
Sở Vãn Ninh nói: "Được."
Tổng quản thở ra một hơi thật lớn, hắn vốn cảm thấy Sở Vãn Ninh phải là mười ngón tay không dính nước xuân, chắc là không muốn làm mấy chuyện quét tước tẩy rửa như thế này lắm, nhưng công việc của hắn không phải bẩn thỉu mệt mỏi, thì cũng phải cần chút kĩ thuật, hắn lo Sở Vãn Ninh không thể làm tốt. Nếu Sở Vãn Ninh đã thẳng thắn đồng ý đi rửa rau, vậy hắn cũng không cần lo lắng nữa.
Sự thật chứng minh, tổng quản thực sự quá ngây thơ.
Trước Mạnh Bà Đường có một dòng suối nhỏ trong vắt, Sở Vãn Ninh ôm một giỏ rau xanh ngắt đi tới bên dòng suối, xắn ống tay áo bắt đầu rửa rau.
Khu vực này là nơi Tuyền Cơ trưởng lão cai quản, chợt có đệ tử Tuyền Cơ Môn đi ngang qua, nhìn thấy Sở Vãn Ninh thế mà đang rửa rau, bị dọa đến mức lắp ba lắp bắp nói không nên lời, dụi mắt ba bốn lần, xác định mình không nhìn lầm, mới kinh ngạc nói: "Ngọc, Ngọc Hành trưởng lão — chào, chào buổi sáng ạ."
Sở Vãn Ninh giương mắt: "Chào buổi sáng."
Đệ tử Tuyền Cơ trưởng lão run lẩy bẩy, chạy trối chết.
"..."
Sở Vãn Ninh cũng lười dông dài với bọn họ, chỉ tiếp tục ngắt lá rau, rửa xong ném vào trong giỏ.
Y rửa đến là nghiêm túc, mỗi bẹ lá rau đều được ngắt ra, lặp đi lặp lại trước trước sau sau chà một lần. Hậu quả của việc làm như thế chính là — sắp trưa đến nơi rồi, một giỏ rau xanh vẫn chưa rửa xong.
Tiểu nhị trong bếp chờ sứt đầu mẻ trán, đi đi lại lại lòng và lòng vòng: "Làm sao bây giờ? Trưởng lão sao vẫn chưa quay về? Y không trở lại rau cải cũng không trở lại theo, rau cải xào thịt bò làm sao nấu đây?"
Tổng quản nhìn một lúc, nói: "Bỏ đi, khỏi đợi, đổi thành thịt bò kho đi."
Thế là khi Sở Vãn Ninh trở về, thịt bò Mạnh Bà Đường đã ra khỏi nồi, ninh mềm nhừ ngon miệng, hoàn toàn không cần rau cải nữa. Sở Vãn Ninh cau mày, y ôm rau của y, hơi không vui, lành lạnh nói: "Vì sao đã không cần rau cải, còn bảo ta đi rửa?"
Tổng quản lông tóc dựng đứng, cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên trán, nói một câu khiến mình hối hận không thôi: "Này không phải, hi vọng trưởng lão tự mình nấu một nồi rau cải hầm đậu hũ sao?"
Sở Vãn Ninh không có biểu tình gì, vẫn ôm rau cải, nghiêng đầu im lặng suy tư: "..."
Tổng quản vội nói: "Nếu trưởng lão không muốn, vậy cũng không –"
"Sao" còn chưa ra khỏi miệng, Sở Vãn Ninh đã hỏi: "Đậu hũ ở chỗ nào?"
Tổng quản: "..."
"Ngọc Hành trưởng lão, ngài... biết nấu bếp sao?"
Sở Vãn Ninh nói: "Cũng không phải hoàn toàn không biết gì. Có thể thử một lần."
Trưa hôm đó, chúng đệ tử như ngày thường hi hi ha ha đi vào Mạnh Bà Đường, tốp năm tốp ba tìm chỗ, rồi chỗ quầy lấy đồ ăn, xới cơm.
Đỉnh Tử Sinh không tích cốc, đồ ăn luôn luôn phong phú, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Thịt bò kho mỡ nạc vừa phải, cá băm viên tươi sáng đậm đà, thit chiên giòn kiểu nhà nông vàng rực giòn tan, cá băm tiêu đỏ tươi mê người. Chúng đệ tử vội vàng giành đồ ăn mình thích, đứng xếp thành một hàng, xin sư phụ nhà bếp cho mình thêm một muôi sườn xào chua ngọt, rưới thêm một chút nước sốt lên cơm, hoặc là thêm chút dầu ớt.
Chạy nhanh nhất vẫn luôn là các đệ tử của Lộc Tồn trưởng lão, tên nhóc đứng đầu hàng trên mũi mọc một cục mụn lớn, nhưng vẫn thèm thuồng đậu hũ Ma Bà. Hắn thuần thục bưng khay gỗ tới trước quầy cuối cùng, mắt cũng không thèm nhấc, nói: "Sư phụ, xin một bát đậu hũ."
Mười ngón tay thon dài trắng nõn của sư phụ, đưa cho hắn đĩa đậu hũ đầy ắp.
Nhưng mà, không phải đậu hũ Ma Bà hắn quen thuộc. Mà là một đĩa đồ ăn kì dị cháy đen, không xác định được nguyên liệu.
Đệ tử kia giật mình: "Đây là thứ gì?"
"Rau cải nấu đậu hũ."
Mạnh Bà Đường tiếng người ồn ào, đệ tử này cũng không thèm đáp lại lời người kia, mà tức giận nói: "Ông luyện đan à? Cái này mà gọi là rau cải nấu đậu hũ? Tôi không cần, ông bưng về đi!"
Vừa mắng, vừa trừng sư phụ nhà bếp, kết quả vừa nhìn thấy người đứng sau quầy này, đệ tử liền bị dọa đến mức kêu thảm một tiếng, suýt chút nữa đánh đổ cả khay.
"Ngọc, Ngọc Hành trưởng lão!"
"Ừ."
Đệ tử sắp khóc đến nơi rồi: "Không phải, con kia là, con vừa rồi không phải có ý đó. Con..."
"Đã không ăn, thì trả lại đi." Sở Vãn Ninh nói mà không có biểu cảm gì, "Không thể lãng phí."
Đệ tử cứng đờ bưng đĩa lên, cứng đờ đưa cho Sở Vãn Ninh, sau đó đồng thủ đồng cước rời đi. (đồng thủ đồng cước: chân tay một bên cùng vung lên, nhìn rất ngu si)
Chẳng mất bao lâu, mọi người đều biết người đứng ở quầy cuối cùng là Ngọc Hành trưởng lão, thế là Mạnh Bà Đường vốn đang vô cùng náo nhiệt, chỉ một thoáng mà gà chó cũng im.
Chúng đệ tử như lũ chó con ỏn ẻn, nghiêm trang đứng xếp hàng, hoang mang hoảng loạn bưng đồ ăn, cung cung kính kính tới trước quầy cuối, lắp ba lắp bắp chào hỏi trưởng lão, sau đó lảo đảo chạy đi.
"Chào Ngọc Hành trưởng lão ạ."
"Ừ."
"Chúc Ngọc Hành trưởng lão một ngày tốt lành ạ."
"Chúc ngày tốt lành."
"Ngọc Hành trưởng lão vất vả rồi ạ."
"..."
Chúng đệ tử vô cùng ngoan ngoãn, rất là cẩn thận, thế là Sở Vãn Ninh nhận lời chào hỏi căng thẳng của từng đứa đệ tử, nhưng không có ai dám tùy tiện nếm thử rau cải nấu đậu hũ trong nồi của y.
Dần dần, hàng ngắn bớt, đồ ăn trước mặt những sư phụ khác đều sắp được múc hết rồi, chỉ có trước mặt Sở Vãn Ninh vẫn đầy ắp, cả nồi rau đã nguội tanh, vẫn không ai hỏi thăm.
Mặt Sở Vãn Ninh không hề dao động, trong lòng lại có chút phức tạp. Y tốt xấu gì cũng rửa cả buổi sáng mà...
Lúc này, ba tên đệ tử thân truyền của y tới. Tiết Mông vẫn mặc giáp nhẹ lam bạc, sửa soạn rất ngăn nắp gọn gàng. Hắn có phần kích động đi tới: "Sư tôn! Người sao rồi? Vết thương còn đau không?"
Sở Vãn Ninh nhưng lại rất bình tĩnh: "Không đau."
Tiết Mông: "Vậy, vậy là tốt rồi."
Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: "Ngươi ăn đậu hũ không?"
Tiết Mông: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Vãn Ninh: Ngươi ăn đậu hũ không?
Đệ tử Giáp: Không, không ăn ạ.
Sở Vãn Ninh: Ngươi ăn đậu hũ không?
Đệ tử Ất: Oa oa oa dị ứng đậu hũ ạ!
Sở Vãn Ninh: Ngươi ăn đậu hũ không?
Tiết Mông: Cái gì!... (đột nhiên đỏ mặt tới mang tai) Con là trai thẳng! Con, con sao có thể ăn đậu hũ sư tôn!
Sở Vãn Ninh: ... Ngươi nghĩ cái gì đấy, cút tới Điện Thanh Thiên hối lỗi! Bây giờ cút luôn đi! Sau này khỏi cần láo nháo một chỗ với Mặc Vi Vũ! (tức giận lật bàn)
Chương 31: Bá phụ của bản tọa
Để biểu lộ lòng thành trước mặt sư tôn, thiếu chủ lấy ba đĩa đậu hũ cháy đen, cũng cam đoan mình sẽ không vứt miếng nào, toàn bộ đều sẽ ăn sạch.
Sở Vãn Ninh hết sức hài lòng, lộ ra ánh mắt tán thưởng hiếm thấy.
Mặc Nhiên đứng đằng sau thấy thế, không vui. Đạp Tiên Đế Quân có một cố chấp khó hiểu đối với sự tán thành của Sở Vãn Ninh, lúc này cũng muốn ba phần đậu hũ. Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái: "Ăn nhiều như vậy, không no à?"
Mặc Nhiên và Tiết Mông biểu lộ nhiệt tình: "Đừng nói ba phần, cho dù thêm ba phần nữa, con cũng ăn được."
Sở Vãn Ninh thản nhiên nói: "Tốt."
Sau đó cho Mặc Nhiên sáu phần đậu hũ, cũng nói: "Ngươi cũng vậy, không thể lãng phí."
Mặc Nhiên: "..."
Hai tên kia đều đã chọn rồi, Sư Muội đương nhiên cũng không ngoại lệ, cười nói: "Vậy... sư tôn, con cũng muốn ba đĩa."
Thế là kết thúc ngày đầu tiên cấm túc Ngọc Hành trưởng lão, ba tên đệ tử của y bởi vì ăn đồ ăn hỏng mà đau bụng. Hôm sau, Giới Luật trưởng lão tìm Sở Vãn Ninh, uyển chuyển biểu đạt rằng Mạnh Bà Đường không thiếu người giúp đỡ, mời Sở Vãn Ninh dời bước tới cầu Nại Hà, giúp quét lá rụng, lau cột.
Cầu Nại Hà là cầu nối khu chính và nơi đệ tử nghỉ ngơi của Đỉnh Tử Sinh, đủ cho năm cỗ xe ngựa song song phi qua, cột cầu đứng sừng sững chín thú bạch ngọc, chia ra đại biểu cho long sinh cửu tử (rồng sinh chín con – không ai giống ai), còn có ba trăm sáu mươi cây cột thấp hình đầu sư tử, khí thế mạnh mẽ.
Sở Vãn Ninh yên lặng quét đất, sau khi quét xong, cẩn thận lau sạch thú ngọc.
Bận bịu cả buổi, khi sắc trời dần tối, trời mưa.
Các đệ tử tan học hầu như không mang ô giấy dầu, ríu ra ríu rít lội vũng nước chạy về chỗ ở. Hạt mưa tí tách tí tách rơi lên thềm đá, Sở Vãn Ninh ở xa xa nhìn thoáng qua, thấy trên mặt những thiếu nam thiếu nữ kia có nét cười thoải mái tự nhiên, dầm trong mưa nhếch nhác lại vô cùng sáng ngời.
"..." Sở Vãn Ninh biết, nếu để bọn họ nhìn thấy mình, vẻ sáng ngời và nhẹ nhõm kia đều sẽ biến mất, thế là y nghĩ một chút, vòng xuống dưới vòm cầu.
Một số đệ tử chạy phía trước, đi tới trước cầu, thấy rõ cảnh tượng, không khỏi "A" một tiếng.
"Kết giới?"
"Trên cầu Nại Hà sao lại bày kết giới?"
"Có lẽ là Tuyền Cơ trưởng lão bố trí đó." Có đệ tử suy đoán nói, "Tuyền Cơ trưởng lão đối với chúng ta tốt nhất mà."
Lồng kết giới hơi mờ ánh kim kia che trên cầu Nại Hà, trải dọc, khí thế rộng lớn rải tới tận đường chính vào khu nghỉ ngơi của đệ tử, toàn bộ bao trùm con đường bọn họ phải đi.
"Chắc chắn là Tuyền Cơ trưởng lão bố trí rồi, nơi này không phải do ngài ấy quản sao?"
"Tuyền Cơ trưởng lão thật tốt."
"Kết giới này thật đẹp, trưởng lão quả nhiên lợi hại."
Chúng đệ tử giũ tóc ướt dầm dề, hi hi ha ha chen chúc trốn vào kết giới, dọc đường nghị luận đi tới khu nghỉ ngơi.
Sở Vãn Ninh đứng dưới vòm cầu, nghe tiếng người huyên náo trên cầu, tận đến khi không còn âm thanh nữa, các thiếu niên về phòng đều đã đi xa, y mới chậm rãi thu kết giới lại, thong dong bước chân ra khỏi vòm cầu.
"Sư tôn."
Thốt nhiên có người gọi y.
Sở Vãn Ninh thình lình ngẩng đầu, trên bờ không thấy bóng người.
"Con ở đây."
Y theo tiếng ngửa đầu nhìn lại, thấy Mặc Nhiên ngồi nghiêng trên cầu bạch ngọc, mặc một bộ giáp nhẹ lam bạc, chân lười nhác gác ở rìa cột cầu.
Thiếu niên mày mắt đen kinh người, lông mi lại giống như hai tán quạt nhỏ, rủ xuống trước mắt. Đang cầm một chiếc ô giấy dầu, cười như không cười mà chăm chú nhìn mình.
Bọn họ một người trên cầu, lá rừng xào xạc. Một người đứng dưới cầu, mưa lạnh ngập sông.
Cứ như vậy nhìn nhau, trong chốc lát không ai nói gì.
Giữa đất trời mưa bụi mịt mù, nỗi buồn triền miên, chợt lá trúc mảnh nhẹ rơi theo gió mưa, bay lả tả thổi xung quanh hai người.
Cuối cùng Mặc Nhiên cười thành tiếng, còn mang chút vẻ trêu cợt: "Tuyền Cơ trưởng lão, ngài cũng bị ướt rồi."
Sở Vãn Ninh cũng gần như đồng thời lạnh lùng mở miệng: "Sao ngươi biết là ta?"
Mặc Nhiên mím môi, con mắt cong cong, lúm đồng tiền rất sâu: "Kết giới lớn như vậy, Tuyền Cơ trưởng lão chắc không bày được đâu? Không phải sư tôn, thì còn có thể là ai?"
Sở Vãn Ninh: "..."
Mặc Nhiên biết y lười làm phép tránh mưa cho chính mình, nhanh trí khẽ cử động, ném ô xuống dưới.
"Cái này cho người đó, nhận lấy đi."
Ô giấy dầu đỏ tươi nhẹ nhàng rơi xuống, Sở Vãn Ninh nhận, cán ô trúc trơn biếc còn vương chút hơi ấm, giọt nước óng ánh nhỏ xuống theo mặt dù, Sở Vãn Ninh ngửa đầu nhìn hắn: "Vậy còn ngươi?"
Mặc Nhiên cười đến là gian trá: "Sư tôn chỉ cần làm phép, con chẳng phải có thể khô ráo trở về sao?"
Sở Vãn Ninh hừ một tiếng, nhưng vẫn nhẹ phẩy ống tay áo, trên đầu Mặc Nhiên lập tức hiện ra một màn chắn trong suốt ánh kim, Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn, cười nói: "Ha ha, thật đẹp, còn có hoa văn mẫu đơn kìa, cám ơn."
Sở Vãn Ninh liếc nhìn hắn: "Kia là hải đường, chỉ có năm cánh hoa."
Dứt lời, áo trắng ô đỏ, nhẹ lướt đi. Để lại một mình Mặc Nhiên đứng trong màn mưa, đếm cánh hoa: "Một, hai, ba, bốn, năm... A, là năm cánh thật nè..."
Lại giương mắt, Sở Vãn Ninh đã đi xa.
Mặc Nhiên nheo con mắt, đứng dưới kết giới, nét cười ngây thơ trên mặt kia từng chút một biến mất, dần dần thay bằng một vẻ mặt phức tạp.
Hắn bỗng nhiên có chút không rõ mình rốt cuộc là nghĩ cái gì.
Tình cảm đối với một người, chỉ có yêu thích đơn thuần, hoặc chán ghét đơn thuần là được rồi.
Trận mưa này rơi bốn ngày mới ngừng, lúc mưa ngừng mây tan, một đoàn xe ngựa reo leng keng, giẫm lên hố nước đọng, giẫm sắc trời bóng mây, dừng trước cổng Đỉnh Tử Sinh.
Màn trúc vén lên, bên trong nhô ra một cây quạt giấy treo tua rua đỏ tươi.
Ngay sau đó, một đôi giày chiến nền lam viền bạc bước ra, giẫm lên guồng xe, phịch một tiếng nặng nề rơi xuống mặt đất, bụi đất tung bay.
Đây là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, mày rậm mắt to, một thân giáp nhẹ lam bạc, để râu quai nón chỉnh tề, ước chừng bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi. Ông ta nhìn rất thô kệch, nhưng bàn tay như tháp sắt lại vẫn cứ phe phẩy chiếc quạt thủ công tinh xảo của người trí thức, quái dị không nói không nên lời.
Cây quạt "Phạch" một tiếng mở ra, chỉ thấy mặt hướng về phía người khác, viết —
"Tiết lang rất đẹp."
Mặt hướng về phía mình thì viết —
"Người đời rất xấu."
Cây quạt này nổi danh giang hồ, truy cứu nguyên nhân, ngoài việc chủ nhân cây quạt có công phu rất cao, cũng vì chữ viết trên mặt quạt thực sự quá đáng xấu hổ.
Mặt trước khoe mình, mặt sau giễu cợt người khác.
Cán quạt nhẹ lay động, phạm vi trăm dặm đều có thể ngửi ra mùi tự luyến của chủ nhân cây quạt, giới Tu Chân không ai không biết không người không hay.
Vậy chủ nhân cây quạt này là ai? Chính là tôn chủ Đỉnh Tử Sinh dừng chân hai tháng ở bên ngoài, phụ thân Tiết Mông, bá phụ Mặc Nhiên, Tiết Chính Ung cũng là Tiết tiên trưởng.
Cái gọi là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ biết đào hang.
Quy luật ngược lại cũng thế, con là khổng tước, cha tất nhiên cũng sẽ xòe đuôi.
Mặc dù Tiết Mông dáng vẻ mày xanh mắt đẹp, hoàn toàn khác với lão cha khỏe khoắn dũng mãnh nhà hắn, nhưng ít ra bản chất bên trong bọn họ lại giống hệt —
Đều cảm thấy "Tiết lang rất đẹp, người đời rất xấu."
Tiết Chính Ung ưỡn lưng một cái, hoạt động gân cốt chút, xoay cổ, cười nói: "Ôi, xe ngựa này ngồi mệt chết ta, cuối cùng cũng về tới nhà rồi."
Bên trong Điện Đan Tâm, Vương phu nhân đang trộn thuốc bột, Mặc Nhiên và Tiết Mông lần lượt ngồi một trái một phải.
Bà dịu dàng nói: "Bốn lạng Chỉ Huyết Thảo, một nhánh Thủ Dương Tham."
"Mẹ, cân xong rồi." Tiết Mông ngồi xếp bằng bên cạnh bà, đưa cỏ thuốc cho bà. Vương phu nhân cầm lấy, ngử mùi Chỉ Huyết Thảo, sau đó nói, "Không được, cỏ này để chung với Quảng Hoắc lâu rồi, đã bị lẫn mùi. Thuốc làm xong sẽ bị hao tổn hiệu lực. Mang cây tươi một chút."
"Dạ vâng." Tiết Mông lại đứng dậy đi vào phòng trong lục tủ thuốc.
Vương phu nhân lại tiếp tục nói: "Ba phần Ngũ Linh Chi, một phần Thố Ti Tử."
Mặc Nhiên lanh lẹ đưa nguyên liệu cho bà: "Bá mẫu, thuốc này phải sắc bao lâu ạ?"
"Không cần sắc, hòa vào nước là được." Vương phu nhân nói, "Đợi ta nghiền thành bột rồi, A Nhiên có thể đưa cho Ngọc Hành trưởng lão không?"
Mặc Nhiên vốn là không muốn đưa, nhưng nhìn thoáng qua bóng lưng Tiết Mông, trong lòng biết nếu mình không đưa, như vậy người đưa tất nhiên sẽ là Tiết Mông.
Không biết tại sao, hắn không thích Tiết Mông một mình ở chung với Sở Vãn Ninh, thế là nói: "Vâng."
Dừng một chút, lại hỏi: "Đúng rồi bá mẫu, thuốc này có đắng không ạ?"
"Hơi đắng miệng, sao vậy?"
Mặc Nhiên cười nói: "Không có gì." Nhưng lại thuận tay lấy một cái kẹo từ trong mâm trái cây, nhét vào ống tay áo.
Người trong điện đang hết sức chuyên chú pha thuốc, cửa đại điện chợt vang lên một trận cười sang sảng phóng khoáng. Tiết Chính Ung sải bước vào trong điện, mặt mày tỏa sáng, vui vẻ nói: "Nương tử, ta đã trở về rồi! Ha ha ha ha ha!"
Đường đường đứng đầu một phái, đi vào lại không báo trước chút nào, Vương phu nhân cả kinh suýt chút nữa làm đổ bột phấn trong muôi thuốc. Bà kinh ngạc trợn to đôi mắt đẹp: "Phu quân?"
Mặc Nhiên cũng đứng dậy nghênh đón: "Bá phụ."
"A, Nhiên Nhi cũng ở đây à?" Tiết Chính Ung dáng vẻ khôi ngô uy nghiêm, lời nói lại hết sức hòa nhã, ông dùng sức vỗ vỗ bả vai Mặc Nhiên, "Tiểu tử ngoan, một thời gian ngắn không gặp con, con hình như lại gầy đi một chút đó. Thế nào? Hành trình đi trấn Thải Điệp có thuận lợi không?"
Mặc Nhiên cười nói: "Coi như là suôn sẻ ạ."
"Tốt, tốt tốt tốt! Có Sở Vãn Ninh ở đó, ta liền biết nhất định sẽ không có sơ xuất gì, ha ha ha ha — Đúng rồi, sư phụ con đâu? Lại chết dí trên núi nghịch mấy thứ đồ chơi nhỏ của y à?"
Mặc Nhiên nghe vậy, có chút lúng túng: "Sư tôn người..."
Bá phụ này nhà hắn tính nóng như lửa, dễ kích động, kiếp trước bá phụ chết, một phần nguyên nhân rất lớn chính là do tính cách thế này. Mặc Nhiên đương nhiên không muốn trực tiếp nói với ông là Sở Vãn Ninh chịu hai trăm gậy theo luật, còn bị cấm túc ba tháng. Đang suy tư xem nên mở miệng ra sao, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng "A".
Tiết Mông sững sờ ôm một đống Chỉ Huyết Thảo đi tới, nhìn thấy phụ thân mình, không kìm được vui mừng: "Cha."
"Mông Nhi!"
Mặc Nhiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hai cha con này một khi gặp nhau, tất nhiên sẽ a dua ninh hót một phen, ca ngợi nhau, mình vừa hay ngẫm xem làm sao nói ra chuyện Sở Vãn Ninh bị phạt.
Quả nhiên, cha con khổng tước dựng thẳng lông đuôi, dốc sức tán dương lẫn nhau.
"Hai tháng không gặp, con ta lại đẹp trai lên không ít. Càng ngày càng giống cha con!"
Tiết Mông lớn lên hoàn toàn không giống cha, chỉ giống hệt mẹ hắn, nhưng hắn khá là đồng ý, cũng nói: "Thân hình cha cũng rắn chắc lên rất nhiều!"
Tiết Chính Ung vung tay lên, cười nói: "Quãng thời gian này, ta ở Đạp Tuyết Cung Côn Luân, càng phát hiện ra thiếu niên khắp thiên hạ, cũng không bằng con ta cháu ta! Ôi, đám đàn bà ri rỉ kia làm ta nhìn phát ghét, Mông Nhi, con còn nhớ Mai Hàm Tuyết không?"
Mặt Tiết Mông lập tức tỏ vẻ xem thường: "Chính là nhóc mập mạp bế quan tu luyện hơn mười năm kia sao, nghe nói là đại sư huynh Đạp Tuyết Cung? Hắn xuất quan rồi sao?"
"Ha ha ha, trí nhớ con ta thật tốt, chính là nó. Khi còn bé tới nhà chúng ta ở một thời gian, còn ngủ chung giường với con đó."
"... Sao lại không nhớ, mập như chó, đi ngủ còn đá người, bị hắn đạp xuống dưới rõ nhiều lần. Cha, cha thấy hắn rồi ư?"
"Thấy rồi, thấy rồi." Tiết Chính Ung vân vê râu ria, dường như lâm vào hồi ức. Tiết Mông là thiên chi kiêu tử, trời sinh tính hiếu chiến thích so đo, thế là hấp tấp không nhịn được mà hỏi thăm: "Thế nào ạ?"
Tiết Chính Ung cười nói: "Cha nói, không bằng con. Đang yên đang lành một cậu con trai, sư phụ nó dạy nó cái gì mà đánh đàn khiêu vũ, khinh công cái còn cánh hoa bay bay, buồn cười chết cha con, ha ha ha ha!"
Chóp mũi Tiết Mông chun lại, có vẻ như mắc ói.
Một thằng nhóc mập, đánh đàn khiêu vũ, cánh hoa bay...
"Vậy tu vi hắn như thế nào?" Dù sao Mai Hàm Tuyết cũng bế quan hơn mười năm, mấy tháng nay mới xuất quan, vẫn chưa thể hiện trên chốn giang hồ.
Đã hạ thấp "tướng mạo" người ta rồi, Tiết Mông bèn muốn so "tu vi".
Nhưng lúc này Tiết Chính Ung lại không lập tức trả lời, ông ta nghĩ một hồi, nói: "Thấy nó ra tay không nhiều, không có gì trở ngại, dù sao chờ tới lúc luận kiếm Linh Sơn, Mông Nhi tự nhiên sẽ có cơ hội ganh đua cao thấp với nó."
Tiết Mông co rúm lông mày: "Hừ, tên mập mạp chết bầm kia, có cơ hội đánh với con không còn chưa chắc."
Vương phu nhân lúc này đã thêm xong bột thuốc cuối cùng, bà đứng dậy, cười sờ đầu Tiết Mông: "Mông Nhi không thể kiêu căng ngông cuồng, phải hết mực khiêm tốn, luôn mang lòng kính nể."
Tiết Mông nói: "Hết mực khiêm tốn thì làm được gì? Đó là điều những kẻ không có bản lĩnh làm, con muốn sảng khoái giống cha con cơ."
Tiết Chính Ung cười ha ha: "Nhìn xem, hổ phụ làm sao có thể sinh khuyển tử?"
Vương phu nhân không vui nói: "Chàng, tốt không dạy nó, toàn dạy hư nó, nói gì đấy."
Tiết Chính Ung thấy bà hơi có phần giận tái mặt, biết bà quả thật có chút không vui, liền thu lại nụ cười, gãi gãi đầu: "Nương tử, ta sai rồi mà. Nương tử nói dạy thế nào thì dạy thế ấy, tất cả đều là nương tử nói rất đúng. Nàng đừng không vui mà."
Mặc Nhiên: "..."
Tiết Mông: "..."
Vương phu nhân trước kia là đệ tử Cô Nguyệt Dạ, nghe nói là bị Tiết Chính Ung bắt đi, lời đồn này cũng không biết là thật hay giả, nhưng Mặc Nhiên rất rõ, bá phụ đối với bá mẫu là một mối thâm tình, xương cốt cứng rắn cũng hóa thành ngón tay mềm mại. Mà Vương phu nhân lại không cuồng nhiệt với trượng phu của mình như vậy, bà là một người cực kỳ dịu dàng, lại thường luôn nóng nảy với Tiết Chính Ung.
Trắc trở bao năm nay, giữa vợ chồng ai với ai tình cảm sâu đậm hơn, người sáng suốt là nhìn ra được.
Tiết Mông đương nhiên là chẳng muốn xem cha mẹ mình tán tỉnh, hắn hơi buồn nôn, chậc một tiếng, rất không kiên nhẫn quay người bỏ đi.
Vương phu nhân có chút xấu hổ, vội vàng nói: "Mông Nhi?"
Tiết Mông khoát khoát tay, nhanh chân đi ra ngoài.
Mặc Nhiên cũng không muốn quấy rầy vợ chồng nhà người ta đoàn viên, đúng lúc có thể né tránh nghi vấn bá phụ đề ra. Chuyện Sở Vãn Ninh bị phạt vẫn nên để Vương phu nhân nói với ông đi, mình gánh không nổi đâu. Thế là thu thập thuốc trên bàn, cũng cười hì hì, còn thuận tay khép lại cửa điện cho bọn họ.
Cầm thuốc trị thương, lúc la lúc lắc đi tới Hồng Liên Thủy Tạ.
Sở Vãn Ninh bị thương, mấy ngày nay thân thể có hơi suy yếu, kết giới lúc đầu bày quanh Thủy Tạ đều bị triệt bỏ, bởi vậy có người đến, y cũng không biết.
Thế là, vừa khéo, Mặc Nhiên thấy được cảnh tượng như này...
Sở Vãn Ninh, lúc này đang ngâm mình trong hồ sen tắm rửa.
Mình y ngâm vậy thì thôi, mấu chốt là, Ngọc Hành trưởng lão luôn luôn giữ mình trong sạch, trong hồ sen y thường dùng, thế mà có bóng dáng hai người khác...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro