Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20-23

Chương 20: Bản tọa kể cho các ngươi nghe một câu chuyện (2)

Sáng sớm hôm sau, người Trần gia đi thăm người thân trở về, nhìn thấy cây quýt trong viện bị đổ, quýt đều lăn đầy đất, xung quanh lại không có nhiều nhà khác, chỉ có La gia bên cạnh nhà họ, nghĩ đến bộ dáng trông quýt mà thèm của La Tiêm Tiêm mỗi ngày, người Trần gia ngay lập tức xác định —

Quýt này chắc chắn là do con nhóc xui xẻo La Tiêm Tiêm trộm!

Chẳng những trộm, mà còn tâm tư đố kị, chặt cây quýt nhà họ!

Người Trần gia lập tức đi tìm La thư sinh cáo trạng, La thư sinh sao chịu được nỗi khuất nhục như vậy, ngay tức khắc gọi con gái tới, giận dữ hỏi nàng quýt có phải nàng trộm không.

La Tiêm Tiêm khóc nói không phải.

Lại hỏi có phải nàng chặt cây không.

La Tiêm Tiêm vẫn nói không phải.

Hỏi lại nàng ăn trộm quýt hay không.

La Tiêm Tiêm không biết nói dối, đành phải nói đã ăn.

Nàng còn chưa kịp giải thích, lập tức bị người cha tức đến nổ phổi thét ra lệnh quỳ xuống, ngay trước mặt người Trần gia, dùng thước hung hăng đánh nàng một trận, vừa đánh vừa nói: "Nuôi gái không bằng trai! Tuổi còn nhỏ, sao lại dám đi ăn trộm! Làm người ta chế nhạo! Mất chính là mặt mũi của cha! Phạt ngươi hôm nay không có cơm ăn, nhìn tường ba ngày, ra sức kiểm điểm, hối lỗi sửa sai –"

"Cha, không phải con! Thật sự không phải con!"

"Ngươi còn dám cãi lại!"

Không ai tin nàng, Hạ Tu giới mặc dù loạn lạc không chịu nổi, nhưng trấn Thải Điệp lại được xem như là một ngoại lệ, người dân thị trấn luôn giản dị thật thà, đêm không cần đóng cửa, nói nửa đêm một tên điên cả người đầy máu chạy tới? Ai mà tin được.

Đôi tay nhỏ của La Tiêm Tiêm bị đánh đến mức da tróc thịt bong.

Mấy người Trần gia đều thờ ơ nhìn, chỉ có câu trai lớn tuổi nhất kia, kéo góc áo mẫu thân, bộ dạng cứ như muốn nói lại thôi.

Mẫu thân hắn không để ý đến hắn, hắn cũng không có cách nào khác, khuôn mặt đoan chính nhỏ nhắn nhíu lại, không đành lòng đứng một bên, không muốn nhìn tiếp.

Ban đêm, La Tiêm Tiêm không được trở về phòng, ngồi xổm dưới mái hiên, tội nghiệp bị phạt đứng.

Cha nàng là kẻ đọc sách, vô cùng không chấp nhận chuyện ăn cắp, lại còn nghèo mà xạo sự, để tâm chuyện vụn vặt, nói chuyện với hắn cũng vô ích, không nghe giải thích.

La Tiêm Tiêm đói bụng một ngày đầu óc đã choáng váng, lúc này bỗng nhiên có người nhỏ giọng gọi nàng: "Muội muội La gia."

La Tiêm Tiêm quay đầu lại, nhìn thấy xuôi theo tường đất nhô ra một cái đầu, mặt mũi đàng hoàng, chính là con trai cả Trần gia ban ngày có ý cầu xin giúp nàng, Trần Bá Hoàn.

Trần Bá Hoàn nhìn trái phải không có ai, hai ba bước trèo qua tường đất, trong ngực cất một chiếc bánh bao nóng, không nói gì, chỉ nhét vào trong tay nàng.

"Ta thấy muội đứng ở chân tường này cả ngày rồi, vẫn chưa ăn gì. Cho muội một cái bánh bao, mau ăn đi."

"Muội..." La Tiêm Tiêm bẩm sinh thẹn thùng, ở đây hơn mấy tháng rồi, vẫn chưa nói được mấy câu với ca ca nhà hàng xóm, lúc này đột nhiên nhìn hắn gần như vậy, không khỏi lui về sau hai bước, đầu bịch một cái đụng phải tường. Lại còn lắp ba lắp bắp, "Muội không thể nhận... Cha không cho muội... Người nói..."

Nói năng lộn xộn một hồi, còn không nói nổi một lời hoàn chỉnh.

Trần Bá Hoàn nói: "Ây da, cha muội cả ngày toàn chi, hồ, giả, dã (nói năng linh tinh), muội quan tâm ông ấy nhiều thế làm gì? Muội đói thế này, sẽ đói đến mắc bệnh mất, ăn đi, mà không ăn thì nguội mất."

Bánh bao kia trắng nõn, bốc hơi nóng nghi ngút.

La Tiêm Tiêm cúi đầu trố mắt nhìn trong chốc lát, cổ họng nuốt nước miếng ừng ực.

Đúng là đói chết đi được. Không lo nổi cái gì mà quân tử hay không quân tử, nàng cầm bánh bao, cúi đầu hổn hển hổn hển bắt đầu ăn, chỉ chốc lát sau đã gặm sạch sành sanh.

Gặm xong rồi, nàng nâng lên con mắt tròn xoe, câu đầy đủ đầu tiên nói với Trần Bá Hoàn chính là: "Cây quýt không phải muội chặt, muội cũng không muốn trộm."

Trần Bá Hoàn sững sờ, chậm rãi cười: "Ừ."

"Nhưng bọn họ đều không tin muội..." Trong ánh mắt không hề có ý khinh bỉ kia, La Tiêm Tiêm từ từ mở lòng, tủi thân tan ra như băng tuyết, nàng oa một cái, miệng mở to, chùi nước mắt, gào khóc: "Bọn họ không tin muội... Muội không có trộm... Muội không có trộm..."

Trần Bá Hoàn liền luống cuống tay chân dỗ nàng: "Ta biết muội không có trộm, ây da, muội hàng ngày đều đứng dưới cây nhìn, vẫn chưa hề cầm quả quýt nào, muội muốn trộm thì đã sớm trộm rồi..."

"Không phải muội! Không phải muội!" Khóc càng hung, nước mắt nước mũi chảy hết xuống.

Trần Bá Hoàn liền vỗ nàng: "Không phải muội, không phải muội."

Hai đứa bé cứ như vậy mà quen thân.

Sau đó thôn bên xảy ra án mạng, truyền rằng một đêm mấy ngày trước có một tên trộm máu me khắp người vào một gia đình, muốn mượn phòng nhỏ nhà kia ngủ một giấc, nam chủ nhân nhà người ta không đáp ứng, đạo tặc kia liền đâm chết cả nhà bọn họ, sau đó trong căn phòng đầy thi thể, nhởn nhơ vênh váo mà đánh một giấc, sáng ngày hôm sau mới thản nhiên rời đi. Đi thì đi thôi, còn đặc biệt quệt máu lên tường, lưu loát viết một trang văn, ghi lại những chuyện tốt chính mình đã làm, chỉ sợ thiên hạ không biết có kẻ ác như thế này.

Chuyện này lập tức lan truyền nhanh chóng, rất nhanh đã truyền đến trấn Thải Điệp. Trùng với thời gian, chính là buổi tối La Tiêm Tiêm nói nàng gặp được "Đại ca ca điên" kia.

La thư sinh và người Trần gia, toàn bộ á khẩu không biết nói gì.

Sau khi hiểu lầm được làm rõ, người hai nhà liền thường xuyên qua lại. Vợ chồng Trần gia thấy La Tiêm Tiêm dáng vẻ đáng yêu, là một mỹ nhân nho nhỏ, lại cần cù ngoan ngoãn, nghĩ rằng dựa theo gia cảnh nhà mình, hẳn là khó tìm được một cô vợ trẻ nào tốt hơn, thế là dứt khoát cho Trần Bá Hoàn và La Tiêm Tiêm xác định thông gia từ bé, chờ đến tuổi nhược quán cập kê, sẽ chính thức mở tiệc rượu.

La thư sinh thấy con gái và Trần Bá Hoàn hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, thế là vui vẻ đáp ứng.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, nếu không phải do La thư sinh yêu thích văn nhã, thích chơi Hương đạo, sau đó Trần La hai nhà hẳn sẽ như dự định ban đầu vậy, nghèo khó điềm đạm mà qua một đời.

Nhưng xấu chính là ở chỗ La thư sinh không cẩn thận, lại chế ra một mùi "Phấn thơm Bách Điệp".

Phấn thơm này mặc dù mùi không có gì đặc biệt, cũng không khác chất thơm phổ thông trên trấn lắm, nhưng nó lại có cái hay mà chất thơm bình thường không có được —

Quyến luyến trăm ngày, dư vị không dứt.

Thời gian giữ hương của phấn thơm Bách Điệp rất lâu, mùi thơm không dễ tiêu tan, chính là hàng đẹp giá rẻ mà gia đình bình thường mong muốn.

La thư sinh "Mọi việc đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao thượng", hắn mặc dù chế ra phấn thơm, nhưng lại không muốn đem bán, cho rằng "Rớt giá bản thân".

Hắn không bán, đương nhiên sẽ có người khác nhớ thương.

Trần phu nhân ba phen mấy bận muốn muốn lấy phương pháp từ chỗ La thư sinh, giật dây La thư sinh mở cửa hàng, lại bị đối phương từ chối, một tới hai đi, ngoài mặt Trần phu nhân có phần nhịn không nổi, cũng sẽ không nhắc lại việc này nữa, nhưng trong lòng bà ta, lại một mực nhớ kỹ khoản này.

Năm đó La Tiêm Tiêm tuổi cập kê, cơ hội tới. La thư sinh lại bệnh liên miên, mắc ho lao, giãy dụa mấy ngày, đi đời nhà ma. Làm nhà chồng La Tiêm Tiêm, dù khuê nữ vẫn chưa xuất giá, nhưng lại luôn có tình nghĩa, thế là giúp đỡ thu xếp việc tang, bận bịu tứ phía.

La Tiêm Tiêm cảm động đến rơi nước mắt, nhưng lại không biết Trần phu nhân có ý đồ, khi thu dọn di vật của La thư sinh lặng lẽ cầm đi phương pháp chế phấn thơm.

Ban đêm, Trần phu nhân dưới ngọn đèn dầu nành, tâm tình tràn đầy kích động, bắt đầu chuẩn bị đọc phương pháp phối chế nọ. Kết quả mới nhìn lướt qua, đã choáng váng.

Chữ La thư sinh rồng bay phượng múa, lối viết phải gọi là phóng khoáng tự nhiên, bà ta trố mắt cả buổi, sửng sốt không đọc hiểu nửa chữ nào.

Không còn cách nào khác, lại chỉ có thể lặng lẽ cất lại đơn chế về chỗ cũ.

Qua mấy tháng, chờ tâm tình La Tiêm Tiêm bình phục, bà ta gọi cô nương tới nhà ăn cơm, khi nói chuyện phiếm "vô ý" nhắc tới hương hoa Bách Điệp.

La Tiêm Tiêm nghĩ thầm, đơn chế này để ở nhà cũng chẳng có tác dụng gì, mẹ chồng đối tốt với mình như vậy, bà ấy muốn, thì cho bà là được.

Thế là nàng tìm di vật của cha, còn giúp Trần phu nhân phân biệt chữ, từng chút từng chút một, chỉnh sửa phương pháp chế tinh vi kia cho thỏa đáng.

Trần phu nhân mừng rỡ như điên, có được đơn chế rồi, liền bàn bạc với trượng phu mở cửa hàng phấn thơm.

Đương nhiên, bà ta khi đó vẫn rất yêu quý con dâu tương lai thùy mị ngoan ngoãn này, mà La Tiêm Tiêm lại càng lớn càng xinh đẹp, tuy nói nàng gia môn bất hạnh, nhưng dung mạo trong trăm mới có một, trong trấn có không ít thanh niên cũng bắt đầu để ý nàng.

Đêm dài lắm mộng, Trần phu nhân nghĩ thầm, phải nhanh nhanh làm cho xong chuyện.

Nhưng mà, La Tiêm Tiêm vừa mới mất phụ thân, dựa theo phong tục trấn Thải Điệp, cha mẹ qua đời, ba năm không gả cưới.

Trần phu nhân sao chờ được ba năm chứ, bà ta vắt óc nghĩ mưu kế, nghĩ ra một biện pháp —

Hôm đó, La Tiêm Tiêm đang tết bím tóc cho tiểu muội Trần gia, con gái nhỏ Trần gia này có quan hệ vô cùng tốt với nàng, suốt ngày La tỷ tỷ dài, La tỷ tỷ ngắn, như cái đuôi nhỏ quấn lấy nàng.

Trần phu nhân đi vào trong sân, gọi La Tiêm Tiêm vào phòng trong, nói với nàng: "Tiêm Tiêm, con và Bá Hoàn là thanh mai trúc mã, vốn có hôn ước, giờ phụ thân con đi rồi, một mình con lẻ loi hiu quạnh, sinh sống cũng thật sự không dễ dàng. Đáng lẽ ra, con năm nay cũng được gả qua cửa rồi. Thế nhưng quy củ ở đây ba năm túc trực bên linh cữu, vất vả cho con không thể thành thân, bá mẫu liền nghĩ, nếu như chờ ba năm, con sẽ lớn bao nhiêu tuổi?"

La Tiêm Tiêm cúi đầu, không nói gì, nhưng nàng thông minh tinh tế, cũng hơn nửa đoán được câu sau của Trần phu nhân, thế là gương mặt liền hơi đỏ lên.

Quả nhiên, Trần phu nhân nói tiếp:

"Một người sống qua ngày, vừa khổ vừa mệt. Con xem không thì thế này — con gả trước, chúng ta đóng kín cửa, bái thiên địa một cái, trước hết không lộ ra với người ngoài, nếu người ngoài hỏi đến, con liền nói là theo chân bá mẫu ở chung, dễ chăm sóc lẫn nhau. Thế này vừa hoàn thành lễ Chu Công (trình tự hôn lễ bình thường gọi là sáu lễ Chu Công), lại không bị người ta chỉ trích, cũng có thể cha già dưới suối vàng yên lòng. Đợi hết kỳ hạn ba năm, chúng ta lại nở mày nở mặt tổ chức hôn lễ cho hai con, có được hay không?"

Bà ta nói lời này, nghe thì toàn bộ là cân nhắc cho La Tiêm Tiêm, La Tiêm Tiêm lại là người không có ý đồ xấu, không hề nghĩ xấu cho người ta một chút nào, thế là liền đáp ứng.

Lại sau nữa, Trần gia dựa vào bán phấn thơm Bách Điệp mà phát tài, bọn họ rời khỏi nhà cũ, mua một mảnh đất lớn trên trấn, tu sửa nhà cửa, thành nhà giàu.

La Tiêm Tiêm liền thành ẩn nấp bên trong đám người đông đúc trong nhà giàu, sống theo kiểu không mấy khi được hiện thân.

Người trên trấn đều coi là La Tiêm Tiêm chỉ là được Trần phu nhân tốt bụng che chở, nên mới ở lại Trần gia, cũng không biết nàng đã bái đường thành vợ chồng với Trần Bá Hoàn.

Thời gian đó, tuy có tủi thân, nhưng La Tiêm Tiêm chỉ nói mẹ chồng là vì tránh miệng lưỡi người ta, là vì tốt cho mình, thế là không hề có chút lời oán giận. Lại thêm Trần Bá Hoàn đối với nàng chân tâm thật ý, hai vợ chồng cũng trôi qua thoải mái ngọt ngào, chỉ chờ qua kì hạn ba năm, hết thảy liền có thể bình thường trở lại.

Nhưng La Tiêm Tiêm không chờ được ngày cưới hỏi đàng hoàng đó.

Kinh doanh của Trần gia càng làm càng lớn, lại thêm Trần Bá Hoàn dáng dấp khôi ngô, chớ nói trấn Thải Điệp, ngay cả mấy con gái nhà giàu mấy thị trấn xung quanh, cũng bắt đầu chú ý đến đại công tử Trần gia. Một tới hai đi, tâm tư Trần phu nhân liền lung lay.

Lúc trước bà ta định mối thông gia từ bé này, là bởi vì nghĩ rằng mình là một hộ nhà nông, không lấy được người vợ tốt, cho nên mới vội vã trói La Tiêm Tiêm lại.

Ai ngờ đến vật đổi sao dời, nhà Trần gia họ cũng có ngày lên như diều gặp gió, lúc này, bà ta quay đầu nhìn lại La Tiêm Tiêm, đã thấy cô nương này dáng dấp không đủ xinh đẹp, chủ ý không đủ khôn khéo, người ngốc ngốc giống như như lão cha quỷ chết cổ hủ phiền phức của nàng, thấy thế nào cũng không thuận mắt.

Bà ta có chút hối hận.

Mà Diêu thiên kim xuất hiện, biến "có chút" của bà ta, thành "vô cùng".

Diêu thiên kim là con gái huyện lệnh, yêu thích quân trang, một ngày nàng cưỡi tuấn mã đi săn trở về, đi ngang qua cửa hàng phấn thơm, tiện thể chọn mấy hộp phấn thơm, ai ngờ phấn thơm còn chưa chọn, đã liếc mắt một cái nhìn trúng tiểu công tử anh tuấn bận rộn trong hàng.

Công tử kia không ai khác, chính là vị trượng phu hữu thực vô danh của La Tiêm Tiêm kia, Trần Bá Hoàn.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Vãn Ninh (mặt nghiêm túc): Chuyện này dạy chúng ta, không được tự ý đính hôn. Hai bên chưa từng ký khế ước, kết thúc một mối quan hệ thường vô cùng tùy tiện, lại không chịu trách nhiệm.

Mặc Uy Ngư (mặt vô tội): Ê? Mấy chương trước hình như có người tự ý bái đường với ta, nhưng ta không nhớ rõ, y là ai nhỉ? Ta vốn còn muốn phụ trách y, nếu y không cần, thì thôi. (mỉm cười)

Chương 21: Bản tọa kể cho các ngươi nghe câu chuyện (3)

Tính tình Diêu thiên kim nồng nhiệt, trở về liền trà không nhớ cơm không nghĩ, quấn lấy cha muốn nghe ngóng về Trần Bá Hoàn này. Trần Bá Hoàn tuy đã lập gia đình, nhưng lại là đóng cửa mà bái thiên địa, mười dặm tám thôn đâu ai hay? Trên trấn ngay cả chuyện lúc trước hai nhà La Trần định thông gia từ bé, bọn họ cũng không biết.

Thế là Diêu thiên kim được biết, vị Trần công tử này "chưa cưới vợ".

Huyện lệnh vài lần khảo sát, cảm thấy tiểu Trần tài giỏi, tính nết dịu dàng, điều kiện gia đình cũng không tồi, thế là liền phái người, đàm luận chuyện hôn sự này với vợ chồng Trần gia.

Trần viên ngoại lần này thế mà hối hận xanh cả ruột, bọn họ uyển chuyển nói với người của Huyện lệnh rằng trước tiên muốn suy nghĩ một chút, đóng cửa lại, hai ông bà già liền bắt đầu rùm beng lên.

Trần viên ngoại nói: "Cho bà sốt ruột đấy! Thư sinh nghèo kia chết sớm, lúc đầu con gái ông ta phải túc trực bên linh cữu ông ta ba năm, nếu bà khi đó không để chúng nó bái đường thành thân trước, con của chúng ta bây giờ ân hận vẫn còn kịp! Bà xem xem chuyện này làm sao đây!"

Trần phu nhân cũng sốt ruột: "Trách tôi? Người lúc trước muốn định thông gia từ bé không phải là ông sao? Bây giờ ngược lại hay rồi, thiên kim Huyện lệnh đó! Tiêm nọ... La Tiêm Tiêm nọ có thể so sánh nổi sao?"

Hai con rùa già đóng cửa lại cãi nhau, mặt đỏ đến mang tai, nhao nhao đến cuối cùng hết cả hơi, cách cái bàn mà thở hổn hển.

Trần viên ngoại hỏi: "Làm sao bây giờ. Bằng không chúng ta từ chối Huyện lệnh đi."

Trần phu nhân nói: "... Không thể từ chối. Trần gia chúng ta phải dựa vào Diêu thiên kim mà làm giàu."
Trần viên ngoại cả giận nói: "Thiên kim nhà họ Diêu kia có thể làm thiếp sao? Có thể sao? Trong phòng con trai chúng ta không phải đã có một người rồi sao, biết nhét thêm thế nào? Bà nhìn hai vợ chồng ân ái thế kia!"

"..." Trần phu nhân không lên tiếng, hồi lâu, trong mắt bà ta bỗng lóe lên ánh sáng, lầm bầm, "Lão Trần à, ta nghĩ, chuyện của La Tiêm Tiêm và con chúng ta, trừ người trong nhà chúng ta, đâu còn ai biết đâu..."

Yên lặng biết bao, Trần viên ngoại ngẩn ra trong chốc lát, lập tức hiểu ý của người bạn già.

"Bà, bà nói là..."

"Không có ai biết, không coi là kết hôn." Trần phu nhân nói, "Chúng ta tìm cách đuổi nàng ta đi, mềm không được thì cứng. Mười dặm tám thôn đều biết con của chúng ta chưa kết hôn, ông còn nhớ rõ vụ trộm quýt khi còn bé của nàng ta không? Chỉ cần tất cả chúng ta một miệng cắn chết, nàng ta cho dù có mười bảy mười tám cái miệng, cũng là có miệng mà khó cãi!"

Trần viên ngoại sải bước đi đến trước cửa, xác nhận cửa phòng đã đóng chặt, vội vàng quay vào, hai người vừa rồi còn mới như chọi gà, lúc này lại chụm lại một chỗ, sột sột soạt soạt đè thấp giọng, thương lượng.

Trần viên ngoại nói: "Biện pháp này của bà, tôi sợ là không được."

"Làm sao?"

"Con trai chúng ta sẽ không đồng ý. Nó từ nhỏ đã thích La Tiêm Tiêm, bà bảo nó trở mặt với người ta, nó làm sao đồng ý được?"

Trần phu nhân nghĩ một hồi, vỗ vỗ tay bạn già, nói: "Ông yên tâm, chuyện này để tôi lo."

Qua một hồi, Trần phu nhân bỗng mắc bệnh nặng, bệnh quái đản, lang trung không chẩn được nguyên nhân, nhưng bà ta lại cả ngày nổi điên, mồm miệng mê sảng, lải nhải nói rằng mình bị quỷ nhập lên thân.

Lòng Trần viên ngoại nóng như lửa đốt, mời một vị đạo sĩ đến, tiên phong đạo cốt cầm cây phất trần, bấm ngón tay tính toán, nói Trần gia có gì đó xung với Trần phu nhân, nếu không giải quyết, Trần phu nhân không sống qua ải cuối năm.

Trần Bá Hoàn hiếu thuận nhất, lúc ấy liền nóng lòng, hỏi: "Cái gì xung với mẫu thân ta?"

Đạo sĩ ra vẻ bí mật lòng vòng cả buổi, nói là "Mỹ nhân không gặp ánh sáng".

Người khắp phòng đều ngây dại, mấy người con trai Trần gia, đều nhao nhao quay đầu nhìn lên người La Tiêm Tiêm.

La Tiêm Tiêm cũng ngây dại.

Nàng từ nhỏ thực ra đã nhiều lần bị người ta nói, mệnh cứng, Thiên Sát Cô Tinh, vừa ra đời đã khắc chết mẹ, sau đó khắc chết ca ca, tiếp đến lại khắc chết cha.

Bây giờ, nàng lại bị chỉ, nói nàng muốn khắc chết mẹ chồng.

Người Trần gia cuống lên, mấy huynh đệ thay phiên nói với nàng, bảo nàng rời khỏi Trần gia, dù sao bên ngoài cũng không ai biết nàng đã thành thân, thanh danh trong sạch, bọn họ sẽ cho nàng ngân lượng tiền tài, để nàng tìm một người tốt khác.

La Tiêm Tiêm vừa cuống vừa sợ, chân thành lo rằng mình khắc Trần phu nhân, suốt ngày trong phòng rơi nước mắt.

Trần Bá Hoàn còn đau lòng hơn, thấy mẫu thân ngày càng tiều tụy, cũng là hai bên khó xử, hắn không muốn La Tiêm Tiêm rời đi, lại không đành lòng mẫu thân chịu khổ. Người nhanh chóng gầy đi một vòng lớn.

Mấy huynh đệ Trần gia kia không chịu, có một ngày, thừa dịp anh cả không ở nhà, bọn họ tìm đến chị dâu. La Tiêm Tiêm đang trong phòng ấm điều chế Phấn thơm Bách Điệp, bọn họ liền xông đến hất đổ dụng cụ của nàng, phấn thơm rơi xuống người nàng, mùi thơm ngào ngạt, giống như là thấm vào trong xương, không tẩy sạch được.

Mấy huynh đệ đầu tiên là vây quanh nàng, nói một tràng lý luận trống rỗng, cái gì "Đức hạnh phụ nữ', cái gì "Thê nữ vi ti, phụ mẫu vi tôn" (vợ xếp dưới, cha mẹ xếp trên), thế nhưng La Tiêm Tiêm này tính lại rất dai, mặc dù nhát gan, nhưng lại cố chấp, khóc nói mình không muốn rời đi, xin bọn họ nghĩ cách khác.

Con thứ Trần gia sốt ruột, liền đi lên cho nàng một bạt tai, nói với nàng: "Mẹ ta sắp bị Thiên Sát Cô Tinh nhà ngươi khắc chết rồi, nếu có cách, cha ngươi sẽ chết sao? Mẹ ngươi sẽ chết sao? Anh ngươi sẽ sống chết không rõ sao?"

Hắn đánh, mấy người kia cũng xông tới, vây quanh La Tiêm Tiêm mà quyền đấm cước đá, trong miệng hô hoán "Cút mau", "Yêu tinh hại người", "Kẻ xui xẻo".

Mấy người con trai này đều cùng một giuộc với mẹ, kỳ thực đã sớm biết chủ ý của mẫu thân, lúc này thừa dịp anh cả không ở đây, hợp lực đuổi La Tiêm Tiêm ra khỏi nhà, đồng thời uy hiếp nàng, nếu dám cả gan quay về, thì ngày nào cũng đánh nàng, dù sao nàng cũng không có nhà mẹ đẻ, bị đánh chết, cũng không có ai làm ầm lên cho nàng.

Đó là một đêm tuyết lớn, La Tiêm Tiêm toàn thân tím xanh bị ném lên nền đất tuyết, giày thêu trên chân, còn bị rớt một chiếc.

Nàng chậm rãi bò về phía trước, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ không rõ, giống như tiếng tru thấp của thú con sắp chết.

Đêm đã khuya, trời tuyết thế này, không có mấy ai sẽ ra khỏi cửa, nàng bò giữa đất trời mênh mông, không biết mình phải đi đâu, không biết mình còn có thể đi chỗ nào.

Mấy huynh đệ Trần gia kia nói rất đúng.

Nàng không có nhà mẹ đẻ, không có phụ thân, không có ca ca, không có ai có thể ra mặt cho nàng, không ai có thể chứa chấp nàng.

Một chốn hồng trần trắng xóa cuồn cuộn này, nhưng lại không có nổi một chốn dung thân.

Thân thể nàng đã không được khỏe mạnh, khi bị quăng ra lại ăn mặc phong phanh, rét cóng run bần bật, rất nhanh đến đi đứng cũng chết lặng, không còn chút trực giác nào.

Một đường bò đến ngoại ô, đi vào căn miếu cũ thờ phụ Quỷ Ti Nghi, nàng cuộn tròn trong miếu tránh tuyết, bờ môi bị cóng đến mức tím xanh, trong lòng lại càng bi thương.

Ngửa đầu nhìn tượng thần bằng đất trang sức đỏ diễm lệ, nước mắt không nhịn được mà rơi lã chã. Nhớ tới quy củ Hạ Tu giới, vợ chồng kết hôn, phải có Ti Nghi chứng giám.

Mà nàng lúc ấy, chỉ cài một đóa hoa hồng bên tóc mai, nở nụ cười đẹp đẽ, đối diện với Trần Bá Hoàn mà dập đầu.

Màn hôn nhân đóng cửa này, đến cùng có phải là một giấc chiêm bao hay không, người con gái đẹp như tranh mờ nhạt trong gương hôm ấy, đến cùng có phải là một giấc mộng say, một phen tham lam hạnh phúc của nàng hay không.

Nàng quỳ gối trước Quỷ Ti Nghi, buông thõng thân thể càng ngày càng lạnh băng, ba quỳ chín lạy, vừa khóc vừa cười.

"Kết tóc làm phu thê, hai người ân ái không nghi kị. Vui vẻ... buổi... chiều nay..."

Nàng dần dần cảm thấy trước mắt choáng váng, thấy sự vật càng ngày càng mơ hồ.

Trước mắt tựa như chiếu một tầng ánh trăng hơi mỏng, năm đó trong sân nhỏ, nàng khóc nói: "Không phải con trộm, không phải con trộm, con không có trộm quýt."

Nhưng mà ba cây chụm lại, lời người đáng sợ, không ai tin lời nói của nàng.

Cho đến bây giờ, nàng biết cho dù mình có đi lôi kéo người ta khóc lóc kể lể, nói mình thật sự là thê tử kết tóc của Trần Bá Hoàn, ắt cũng chẳng có ai tin nàng, nàng vẫn là cô nương đứng bên tường đất năm ấy, không được minh oan.

Chưa từng có gì thay đổi.

Chỉ là năm đó còn có một người, trèo qua vách tường, cất một chiếc bánh bao trắng nóng hôi hổi, nhét vào lòng bàn tay mình, nói với mình: "Đói bụng không, mau ăn cái bánh bao lót dạ."

Bây giờ... người kia, lại ở nơi nào đây...

Chàng quay về không tìm thấy mình, có lo lắng hay không, hay lại bởi vì mẫu thân cuối cùng cũng không bị nàng khắc nữa, mà ngầm thở phào một hơi?
La Tiêm Tiêm cuộn tròn trong ngôi miếu cũ, nước mắt chảy xuống dần dần khô cạn, nhỏ giọng nói: "Ti Nghi nương nương, con muốn ở bên chàng. Con là vợ cả của chàng... Lúc chúng con bái đường, bên cạnh không có nổi một vị Ti Nghi, ngài là Quỷ Ti Nghi, không lo được chuyện người sống, nhưng con cũng... con cũng chỉ có thể nói với ngài... nói với ngài một câu..."

Nàng tan vỡ mà nức nở, trong cổ họng phát ra âm thanh cuối cùng: "Con không có nói láo..."

Con không có nói láo.

Tuyết lớn im lặng, đêm dài yên tĩnh.

Ngày hôm sau, dân trấn đi ngang qua miếu cũ ở ngoại ô, phát hiện thi thể đã lạnh băng của La Tiêm Tiêm.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Vãn Ninh: Đừng cản ta, để ta đánh chết cả nhà bọn họ. Tôn chủ hỏi thì cứ tính lên ta!

Mặc Uy Ngư: (ôm chặt) Quan tòa xin tỉnh táo, xin mời quan tòa về ghế quan tòa ngồi!

Chương 22: Sư tôn của bản tọa, nổi giận rồi

Sở Vãn Ninh nghe đến đây, đã vô cùng giận dữ, hận không thể lập tức rút dây liễu quất lên người hai vợ chồng. Nhưng y không thể mở mắt chửi người, một khi mở mắt, huyễn cảnh Quy Chân sẽ lập tức biến mất, kết giới Quy Chân chỉ có thể nhốt mỗi hồn quỷ một lần, nếu bị gián đoạn, lời kế tiếp của La Tiêm Tiêm, y sẽ không thể nghe được.

Bởi vậy y chỉ có thể nhẫn nhịn phẫn nộ ngập trời, tiếp tục nghe La Tiêm Tiêm nói.

Sau khi chết, linh hồn của nàng đầu tiên vào địa phủ, ngơ ngơ ngác ngác, không có cảm giác.

Ấn tượng duy nhất, chính là một người phụ nữ khoác lụa xanh đỏ, mặt mày rất giống Quỷ Ti Nghi được cung phụng trong miếu thờ, Quỷ Ti Nghi nọ đứng ở trước mặt nàng, ôn tồn thì thầm hỏi nàng: "Con và Trần Bá Hoàn, sống không thể cùng giường, chết, nhưng có nguyện cùng huyệt?"

Nàng hốt hoảng đáp ứng: "Con nguyện ý... Con nguyện ý!"

"Vậy thì để hắn lập tức đến với con, có được hay không?"

La Tiêm Tiêm suýt thì buột miệng, vừa muốn nói, nhưng lại chợt nhớ ra gì đó, sững sờ: "Con đã chết sao?"

"Đúng. Ta chính là Quỷ Ti Nghi của Địa phủ, bằng lòng ban thưởng lương duyên cho các con, giải quyết tâm nguyện cho các con."

La Tiêm Tiêm kinh ngạc: "Vậy chàng đi theo con, chàng... cũng sẽ chết sao?"

"Đúng. Nhưng mà trời nếu có tình, sống chết không quan trọng, chẳng qua là nhắm mắt lại thôi, có gì khác biệt đâu?"

Sở Vãn Ninh nghe đến đó, trong lòng nói, quả nhiên Quỷ Ti Nghi này sẽ dụ người ta nêu ra nguyện vọng lấy mạng người, tiên này, ngược lại thật sự là một tà tiên.

La Tiêm Tiêm mặc dù chết oan, lúc này vẫn chưa hóa thành ác quỷ, bởi vậy liên tục lắc đầu: "Không được, không thể giết chàng, không phải lỗi của chàng."

Quỷ Ti Nghi xót xa cười nói: "Con nhân từ như vậy, lại đổi được sự đền ơn như thế nào?" Nó cũng không miễn cưỡng La Tiêm Tiêm, làm tiên, có thể dẫn dụ người ta nêu lên tâm nguyện độc ác, nhưng lại không được bức bách, bóng dáng của nó nhạt dần, âm thanh cũng ngày càng mơ hồ.

"Bảy ngày hồi hồn, lúc con bảy ngày quay về dương gian, tự đi xem cảnh tượng Trần gia một chút, sau đó ta sẽ lại đến hỏi con, xem con, phải chăng có còn không hối hận như cũ hay không."

Bảy ngày sau, đến ngày hoàn hồn.

Hồn phách La Tiêm Tiêm có lại ý thức, quay về dương gian.

Nàng dọc theo đường xưa ngày trước, mang tâm tình vội vã mà trôi dạt tới nhà họ Trần, đi gặp trượng phu của nàng một lần cuối.

Ai ngờ trong nhà họ Trần giăng đèn kết hoa, ngoài sân đèn đuốc rực rỡ. Sính lễ trang phục bày đầy phòng khách, phòng khách dán chữ "Hỉ" thật to, Trần phu nhân mặt mày rạng rỡ, đâu có nửa vẻ bị bệnh, đang cười khanh khánh chỉ bảo người làm, phân phó bọn họ thêu hoa lên sính lễ, phủ thêm lụa đỏ.

Là ai... sắp có việc cưới xin?

Là ai... sắp biếu nhận sính lễ?

Là ai... tam môi lục sính (ba bà mối sáu sính lễ), thật là náo nhiệt.

Là ai...

Nàng xuyên qua đám người bận rộn, nghe tiếng người dương gian phụ họa.

"Chúc mừng Trần phu nhân, lệnh lang và thiên kim nhà Diêu Huyện lệnh đính hôn rồi. Khi nào thì mở tiệc rượu đây?"

"Trần phu nhân đúng là có phúc lớn mà."

"Diêu thiên kim quả nhiên là phúc tinh của Trần gia, lúc này vừa mới đính hôn, sắc mặt Trần phu nhân đã tốt lắm rồi."

"Lệnh lang và Diêu thiên kim lương duyên vàng ngọc, ông trời tác hợp, thật làm người ta ghen tị, ha ha ha ha."

Lệnh lang... Lệnh lang...

Là lang nào?

Là ai sắp thành thân với thiên kim Diêu gia?

Nàng càng thêm điên cuồng xuyên qua đường sân trước quen thuộc, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của nàng trong đám người đang cười nói ồn ào.

Sau đó, nàng tìm được rồi.

Trước bụi mẫu đơn ở phòng sau, Trần Bá Hoàn đứng chắp tay, khuôn mặt tiều tụy, hai má hõm sâu. Nhưng lại toàn thân áo đỏ, dù không phải đồ cưới, nhưng là theo tập tục trấn Thải Điệp, con rể tương lai lúc tới cửa cầu hôn, phải mặc trang phục đỏ thêu hoa bướm.

Chàng... sắp đi cầu hôn...?

Lễ hỏi khắp sân kia, vàng bạc châu ngọc, đều là chàng... Đều là sính lễ mà Trần Bá Hoàn, trượng phu của nàng, chuẩn bị cho thiên kim tiểu thư Diêu gia sao?

Nàng chợt nhớ tới lúc ấy bọn họ thành thân.

Cái gì cũng thiếu, trừ hai người, một trái tim, cái gì cũng không có.

Không có Ti Nghi, không có người tiếp khách, không có lễ hỏi. Trần gia khi đó còn chưa giàu có, thậm chí còn không nổi một bộ trang sức châu báu cho ra dáng, chàng đi trong sân, dưới gốc quýt hai người gặp mặt, hái một đóa hoa quýt mềm mại, cẩn thận từng li từng tí đeo lên tóc mai nàng.

Nàng hỏi chàng: "Có đẹp hay không?"

Chàng nói rồi nhìn, im lặng một hồi, có chút khổ sở vuốt tóc nàng, nói với nàng: "Thật là uất ức cho nàng quá."

La Tiêm Tiêm cười hé miệng, nói không sao.

Trần Bá Hoàn nói với nàng, ba năm sau chàng cưới nàng, nhất định phải bù đắp một tiệc cưới thật náo nhiệt, phải mời mọi người khắp mười dặm tám phương, phải dùng kiệu lớn tám người khiêng đón nàng, phải cho nàng khoác vàng đeo bạc, sính lễ chất đầy phòng khách.

Lời thề năm đó còn văng vẳng bên tai, giờ đây đoàn tụ sum vầy, khách quý chật nhà.

Chàng muốn cưới, đổi lại lại là người khác.

Một nỗi phẫn hận cùng xót xa ngập trời mãnh liệt trào dâng, La Tiêm Tiêm tan nát cõi lòng mà gào to, xé rách lụa đỏ gấm vóc khắp phòng.

Nhưng nàng là hồn ma, không đụng vào được cái gì.

Trần Bá Hoàn lờ mờ như cảm giác được gì đó, quay đầu, ngây ngẩn nhìn lụa sa không gió mà lay động, ánh mắt mờ mịt mà trống rỗng.

Tiểu muội đi tới, nàng búi tóc một bên, cài một chiếc trâm bạch ngọc, không biết là đang vì ai mà vụng trộm để tang.

Nàng nói: "Đại ca. Huynh tới phòng bếp ăn chút gì đi, huynh cũng đã mấy ngày không ăn cơm tử tế rồi. Lát nữa còn phải đi đường, tới nhà Huyện lệnh cầu hôn. Huynh thế này, thân thể sẽ không chịu nổi."

Trần Bá Hoàn bỗng nhiên mất trí hỏi một câu: "Tiểu muội. Muội có nghe thấy được có người đang khóc không?"

"... Cái gì? Không có mà, đại ca, muội thấy huynh là quá..." Nàng cắn răng, cuối cùng lại không nói nữa. Trần Bá Hoàn vẫn nhìn chằm chằm chỗ màn lụa tung bay.

"Mẫu thân bây giờ sao rồi, có vui không? Bệnh đã tốt hơn chưa?"

"... Đại ca."

"... Người khỏi bệnh, là được." Trần Bá Hoàn sững sờ đứng trong chốc lát, tự lẩm bẩm: "Ta đã không còn Tiêm Tiêm, không thể lại không còn mẫu thân."

"Đại ca, đi ăn cơm đi..."

La Tiêm Tiêm khóc, hét to, ôm đầu kêu thảm.

Không được... Chàng đừng đi... Chàng không được đi...

Trần Bá Hoàn nói: "...Được."

Bóng dáng mệt mỏi, biến mất ở chỗ khúc cua.

La Tiêm Tiêm ngơ ngác một mình đứng tại chỗ, nước mắt trong suốt từng giọt lăn xuống. Đột nhiên nghe được mấy huynh đệ Trần gia hại chết nàng, nhị ca và em út thấp giọng thì thầm.

"Mẹ lần này cũng vui rồi, ai, cuối cùng một tảng đá cũng rơi xuống."

"Cũng không phải sao? Giả bệnh hơn nửa năm, dầu gì cũng ép đuổi được kẻ xui xẻo kia đi. Người có thể không vui sao?"

Em út chậc chậc hai tiếng, bỗng nhiên lại nói: "Nàng ta sao lại chết chứ? Chúng ta bắt nàng ta ra ngoài, cũng không nghĩ tới muốn hại chết nàng ta, sao mà đần như vậy, không biết tìm người nhà giúp đỡ à?"

"Ai biết, chắc là da mặt mỏng, giống như lão cha cổ hủ của nàng ấy. Chết cũng không thể oán chúng ta, mặc dù mẹ giả bệnh lừa nàng, nhưng nhà chúng ta tự có nỗi khổ riêng. Đệ nghĩ xem, con gái Huyện lệnh và nha đầu nghèo, đồ đần mới chọn nàng. Lại nói, chẳng may đắc tội với Diêu thiên kim, chúng ta có kham được không."

"Đúng đấy, tự nàng ta ngu, không muốn sống, muốn chết cóng, ai mà cứu được nàng ta."

Những lời này mờ mờ ảo ảo rót vào tai.

La Tiêm Tiêm sau khi chết, cuối cùng cũng hiểu rõ cái gọi là "Thiên Sát Cô Tinh", chỉ có điều, bởi vì bần hàn hèn mọn, so ra không bằng, thiên kim huyện lệnh, cao quý như vậy.

Đồ đần mới có thể chọn một nha đầu nghèo.

Cuối cùng điên dại.

Nàng tràn đầy oán khí, một bụng căm hận, trở lại trước miếu Ti Nghi.

Nàng chết ở đó, nàng quay về đó, khi chết yếu đuối bất lực, trở về oán hận ngút trời.

Nàng từng là người hiền lành như thế, lúc này đây lại dùng hết căm hờn suốt đời, cùng với hung ác trong nhân tính mà nàng cả đời chưa hề thả ra, khàn giọng gào thét, hai mắt đỏ ngầu, hồn phách rung động.

Nàng nói: "La Tiêm Tiêm, nguyện vứt bỏ hồn phách, tự đọa vào đường ác quỷ, chỉ xin Ti Nghi nương nương, báo thù rửa hận cho ta! Ta muốn để cả nhà Trần gia — chết không yên lành!!! Ta muốn để bà ta...để mẹ chồng ác không bằng cầm thú kia của ta, tự tay giết chết con mình! Tất cả con trai nàng!!! Ta muốn bắt Trần Bá Hoàn xuống địa ngục theo ta!! Đến hợp táng chung với ta!!! Ta không cam tâm!! Ta hận! Ta hận!!!!"

Tầm mắt của tượng thần trong điện thờ rủ xuống, khóe miệng chậm rãi hất lên.

Một âm thanh trống rỗng quanh quẩn trong miếu thờ.

"Thu nhận thờ phụng của con, như con mong muốn, con nay làm ác quỷ — giết hết — kẻ oán hờn –"

Một tia sáng đỏ như máu, chói mắt hiện lên, chuyện sau đó, La Tiêm Tiêm, liền không nhớ được nữa.

Nhưng Sở Vãn Ninh dĩ nhiên đã rõ ràng, sau đó chính là Quỷ Ti Nghi thao túng ác quỷ La Tiêm Tiêm trên người Trần phu nhân, từng bước từng bước sát hại người Trần gia.

Cỗ quan tài đỏ đào được trên đỉnh núi kia, sở dĩ đào ra Trần Bá Hoàn, đương nhiên là vì Quỷ Ti Nghi hoàn thành tâm nguyện La Tiêm Tiêm đã nói — "Bắt Trần Bá Hoàn hợp táng với ta". Đồng thời, nó còn cố ý đặt quan tài kia ở nền nhà của Trần Bá Hoàn và thê tử tân hôn, là nguyền rủa và trả thù cay độc nhất.

Về phần hương hoa trong quan tài Trần Bá Hoàn, chính là mùi hương phấn thơm Bách Điệp La Tiêm Tiêm mang trên người trước khi chết. Trong quan tài, oán khí và mùi hương đều cực kì nồng đậm, chính là bởi hồn phách La Tiêm Tiêm ở bên trong ngủ cùng với Trần Bá Hoàn.

La Tiêm Tiêm không có người thân, dựa theo phong tục, người chết thế này, hài cốt phải hỏa táng, mà không phải thổ táng (chôn), cho nên nàng không còn xác thịt, chỉ ở trong quan tài hợp táng của Quỷ Ti Nghi, mới có thể biến hóa thành hình. Lúc ấy Sở Vãn Ninh một roi quất mở quan tài hợp táng, La Tiêm Tiêm mất đi sự che chở của quan tài, hồn phách bay ra, tạm thời khó tụ. Cho nên mới xuất hiện tình huống "Quan tài chưa mở oán khí nặng, quan tài mở rồi oán khí nhạt."

Nhưng lúc đó bên trong huyễn cảnh, vì sao bên cạnh những người khác đều có tử thi làm bạn đời, bên cạnh Trần Bá Hoàn lại chỉ có một con Quỷ Tân Nương bằng giấy?

Sở Vãn Ninh hơi suy nghĩ một chút, cũng nghĩ thông được mấu chốt này:

Quỷ Ti Nghi sẽ không làm trái với lời hứa của mình, tân nương bằng giấy kia chính là "Xác thịt" mà nó làm cho La Tiêm Tiêm, hoặc nói đó là vật dẫn, chỉ có La Tiêm Tiêm mới được hợp táng với Trần Bá Hoàn.

Hết thảy đều đã sáng tỏ.

Sở Vãn Ninh nhìn thiếu nữ yếu đuối bất lực bên trong huyễn cảnh kia, y muốn nói gì đó, lại nói không ra lời.

Miệng Ngọc Hành Trưởng Lão quá vụng về, nói chuyện luôn luôn cứng ngắc, cho nên im lặng hồi lâu, cũng chẳng nói gì.

Thiếu nữ đứng trong bóng tối mênh mông, mở to đôi mắt tròn sáng dịu dàng.

Sở Vãn Ninh nhìn con mắt của nàng, bỗng nhiên rất không đành lòng, muốn rời đi, không muốn nhìn thêm nữa. Y đang muốn mở mắt, rời khỏi kết giới Quy Chân này.

Thiếu nữ bỗng nhiên nói chuyện.

"Diêm La ca ca. Ta, ta còn có chuyện muốn nói với ngài."

Sở Vãn Ninh: "...Ừ."

Thiếu nữ bỗng nhiên cúi đầu xuống, che mắt, khóc, nàng nhẹ nhàng nói: "Diêm La ca ca, ta không biết sau đó ta đã làm những gì. Nhưng là, ta... ta thật sự không muốn hại chết trượng phu của ta. Ta không muốn làm ác quỷ. Ta thật sự..."

"Ta không có trộm quýt, ta thật sự là thê tử của Trần lang, đời này, ta cũng thật sự, ta cũng thật sự chưa từng muốn hại người."

"Ta thật sự không muốn hại người, van xin ngài, tin ta."

Âm thanh nghẹn ngào run rẩy, tan thành mảnh nhỏ.

"Ta... không có... nói láo..."

Ta không có nói láo.

Vì sao cả đời này, hầu như không có ai tin tưởng ta.

Nàng than khóc nức nở, tiếng Sở Vãn Ninh trong bóng đêm, trầm thấp vang lên. Y không nói nhiều, nhưng lại không do dự.

"Ừ."

Thân thể gầy yếu của La Tiêm Tiêm chấn động.

Sở Vãn Ninh nói: "Ta tin tưởng cô."

La Tiêm Tiêm qua loa dùng tay chùi nước mắt, nhưng lại vẫn không nhịn được, cuối cùng che lại gương mặt đầy nước mắt, cúi đầu xuống, hướng về nơi nàng nhìn không thấy trong bóng tối, hành lễ thật sâu.

Sở Vãn Ninh một lần nữa mở to mắt.

Sau khi y mở mắt, thật lâu cũng không nói gì.

Thời gian trong kết giới, không giống trong hiện thực, y ở trong kết giới đợi lâu lắm, đối với người bên ngoài mà nói, cũng chỉ là thoáng qua, Mặc Nhiên vẫn chưa về, mấy người sống Trần gia cũng đang lom lom nhìn y.

Sở Vãn Ninh bỗng nhiên thu dây liễu, nói với Trần lão phu nhân: "Ta kêu oan cho cô, cô ngủ đi."

Trần lão phu nhân trừng trừng mở to con mắt đỏ ngầu, bỗng nhiên bịch một tiếng ngã xuống đất, đã hôn mê.

Sở Vãn Ninh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên là quét qua mặt Trần viên ngoại, lại rơi vào trên người đứa nhóc, âm thanh không cảm xúc, vẫn như cũ, rất lạnh.

"Ta hỏi một lần cuối" Miệng lưỡi y chậm rãi va chạm, từng chữ từng câu, "Các ngươi, có thật là không nghe ra âm thanh kia là của ai ư?"

Chương 23: Bản tọa không cản được y

Thằng con út Trần gia run rẩy, hai đùi rung rung, ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân hắn.

Trần viên ngoại thì ánh mắt lay động, một lát sau, kiên định nói: "Không... không biết. Không, không nghe ra!"

Mặt Sở Vãn Ninh như sương giá chín thước, thấp giọng nói: "Nói láo."

Nguyên bản tướng mạo y đã cực kì lạnh lẽo, lúc này lại ghì thấp mày kiếm, phẫn nộ ngút trời, càng lộ thêm sát khí đằng đằng, thế mà còn khiến người ta e sợ hơn cả ác quỷ.

Trần viên ngoại không tự chủ được bước lùi hai bước, Sở Vãn Ninh bỗng nhiên quất Thiên Vấn lên mặt đất một cái, trong nháy mắt ánh lửa lộp độp văng khắp nơi, lá xanh bay tứ tung. Trần viên ngoại giật mình ngã bịch một cái.

"Phấn thơm Bách Điệp là nhà các ngươi chế ra sao? Con trai cả nhà ngươi là lần đầu cưới sao? La Tiêm Tiêm là ai? Già cả rồi ngươi có biết xấu hổ không?!"

Miệng Trần viên ngoại há lại ngậm, ngậm lại mở, cuối cùng khô cằn mà nói không nổi một câu, sắc mặt dần dần từ tái nhợt thành đỏ bừng.

Nhưng con gái nhỏ Trần gia vẫn luôn co ro ở bên cạnh, khi nghe được ba chữ "La Tiêm Tiêm", bỗng nhiên "Oa" một tiếng gào khóc.

Nàng nhào tới, quỳ gối trước mặt mẫu thân nàng, lay thân thể đang hôn mê kia: "La tỷ tỷ! La tỷ tỷ, đây toàn bộ vậy mà là do tỷ sao? Muội biết tỷ không cam lòng, nhưng van xin tỷ, nể tình muội, van xin tỷ tha cho nhà chúng ta đi... La tỷ tỷ..."

Sở Vãn Ninh cúi người, nắm chặt Thiên Vấn đang chảy ánh kim, dùng cán dây, nâng mặt Trần viên ngoại.

Đây là bệnh tâm lý thích sạch sẽ của Sở Vãn Ninh, y cảm thấy kẻ buồn nôn, căn bản không cần dùng tay dây vào. Đụng một cái đã nổi da gà.

"Ngươi cho rằng, ta không biết ai nói láo với ta sao?" Y âm u lạnh lùng, nhìn chằm chằm mặt Trần viên ngoại, từ trong cặp mắt hoảng sợ đan xen kia, y thấy được gương mặt của mình.

Quả nhiên là không khiến người ta thích như vậy, lạnh giá cay nghiệt như vậy, tựa như lưỡi đao phủ sương tuyết.

Nhưng vậy thì sao.

Vãn Dạ Ngọc Hành, xưa nay không cần người ta thích.

"Đạo trưởng, đạo trưởng ngài là người Đỉnh Tử Sinh, ta là người ủy thác, ngươi sao có thể can dự việc riêng của ta, ta –"

Sở Vãn Ninh nói: "Được, ta thu tay lại, mặc kệ. Các ngươi chờ chết đi."

"Không được! Đừng đừng đừng đừng! Ngài không thể –"

"Ta không thể?" Sở Vãn Ninh nheo mắt lại, bên trong mắt phượng chảy ánh sáng vô cùng nguy hiểm, "Ta không thể làm sao?"

"Ta là... Ngài là... Ngài..."

"Người như ngươi, nếu là đệ tử trong phái ta." Sở Vãn Ninh vuốt ve Thiên Vấn, trầm giọng nói: "Ta hôm nay đã quất cho ngươi da tróc thịt bong, gân cốt đứt từng khúc."

Nói đến nước này, Trần viên ngoại cũng không giả bộ được nữa, ông ta thấy Sở Vãn Ninh hung thần ác sát, không hề có nửa vẻ nhân từ nương tay của người tu đạo, hai chân không khỏi nhũn ra, không cần mặt mũi nữa, bịch một cái liền quỳ xuống, kêu khóc nói: "Đạo trưởng, ta, chúng ta cũng là bất đắc dĩ, đắc tội không nổi thiên kim nhà Huyện lệnh mà! Chúng ta, chúng ta cũng ăn ngủ không yên, ngày đêm không ổn mà, đạo trưởng –"

Nói rồi muốn đi ôm chân Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh mắc bệnh sạch sẽ trong lòng quả thực rất nặng, mắt thấy Trần viên ngoại sắp đụng vào mình, không chút nghĩ ngợi, quật dây liễu, chán ghét nói: "Đừng đụng vào ta!"

"A ôi!" Mu bàn tay bỗng nhiên bị Thiên Vấn quất trúng, dù cho không được rót linh lực, Trần viên ngoại vẫn đau đến mức khóc trời đập đất, trong miệng la hét, "Không có lẽ trời mà, đạo sĩ Đỉnh Tử Sinh đánh người thường rồi!"

"Ngươi –!"

Khi Mặc Nhiên đỡ hai người bị thương đi vào nhà, liền thấy Trần viên ngoại nước mắt nước mũi một đống quỳ trên mặt đất, run rẩy chỉ vào Sở Vãn Ninh, trong miệng kêu la: "Môn phái nhà này sao lại làm chuyện như vậy! Đỉnh Tử Sinh các ngươi thu tiền thuê, không, không bảo vệ người ủy thác, còn, còn đánh đập người ta, này quả thật, này quả thật — thật không biết xấu hổ mà! Ta, ta phải chiêu cáo thiên hạ! Ta phải trắng trợn tuyên dương! Ta, ta phải để mọi người đều biết các ngươi có loại... loại thái độ này! Để các ngươi thân bại danh liệt, kiếm không nổi một đồng tiền!"

Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Có tiền thì sao? Có tiền thì có thể đổi trắng thay đen, thì có thể lấy oán trả ơn sao? Có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, làm trái lời hứa sao?"

Đứa út Trần gia bên cạnh khiếp đảm nói: "La Tiêm Tiêm kia, còn không phải do chúng ta hại chết, chúng ta chỉ nhẹ nhàng đánh nàng hai lần, đuổi nàng ra ngoài, là tự nàng không muốn sống, ngày tuyết rơi nặng hạt cũng không tìm chỗ trốn, cái này có thể trách chúng ta sao? Chúng ta không có giết người, ngươi là Tiên quân đại gia, ngươi cũng không thể trách tội người khác lung tung như thế."
Lời này của hắn vô cùng nhạy bén xảo quyệt, theo luật mà nói, Trần gia vẫn chưa làm chuyện gì quá phép, Sở Vãn Ninh cho dù tóm bọn họ đưa đến công đường, nha môn cùng lắm là trách cứ Trần gia bạc tình bạc nghĩ bội tín, lại hoàn toàn không thể phán quyết bất cứ ai trong bọn họ mắc tội.
"Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân vì ta mà chết. Các ngươi, đúng là phủi sạch thật."

Tay cầm dây liễu của Sở Vãn Ninh, bởi vì giận dữ, còn đang hơi run rẩy.

Trần viên ngoại cáo già, đã tỉnh táo lại sau hoảng hốt ban đầu. Ông ta lúc trước còn lo lắng không trừ sạch được ác quỷ, Sở Vãn Ninh sẽ vứt bỏ mặc kệ bọn họ, nhưng nghĩ lại, đạo trưởng dữ dằn này là do Đỉnh Tử Sinh phái tới. Đỉnh Tử Sinh chính là môn phái lớn nhất Hạ Tu giới, đã nhận tiền thuê, phái đạo sĩ trừ tà tới thì phải hoàn thành nhờ vả. Đây là chuyện bốn bể đều biết.

Nghĩ thông suốt rồi, ông ta liền không sợ như trước nữa.

Ôm lấy cẳng chân bị quất rách một đường nhỏ của mình, khóc đến nước mắt nước mũi tràn trề: "Phủi sạch? Trần gia nhà ông già đây chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, đã không giết người cũng không phóng hỏa, La Tiêm Tiêm kia tự không muốn sống, sao có thể đổ lên đầu chúng ta? Ngươi, ngươi nếu hôm nay không trừ sạch con ác quỷ này, trở về ta sẽ lên Đỉnh Tử Sinh tố cáo các ngươi! Đâu ra cái dạng này nhà các ngươi? Lấy tiền của người ta thì phải trừ họa cho người ta, đạo lí này mà cũng không hiểu, ngươi còn –"

Lời còn chưa dứt, đã thấy Sở Vãn Ninh cầm túi tiền của mình, con mắt không thèm chớp, tức giận quăng trước mặt Trần viên ngoại: "Môn phái thu của ngươi, ta hôm nay trả lại ngươi hết. Về phần tố cáo, ngươi muốn tố thì tố đi!"

Thiên Vấn nổi ánh sáng, lá liễu như đao.

Trần viên ngoại vội vã không kịp chuẩn bị, bị đánh cho kêu loạn oa oa, chạy trối chết, trong lúc bối rối còn kéo con gái nhỏ qua cản dây liễu cho mình.

Cũng may mà Sở Vãn Ninh bình thường quất người quen tay, Thiên Vấn lại hợp nhất tâm trí với y, chợt thu lại, nghiêng nghiêng tránh né cô gái nhỏ Trần gia, lại khẽ lượn, vụt ngang mặt Trần viên ngoại, chỉ một thoáng mà máu bắn tung tóe, kêu thảm động trời.

Trần viên ngoại căn bản không ngờ tới bộ dạng sắp ăn thịt ông ta đến nơi của Sở Vãn Ninh, khí thế hùng hổ lúc trước hóa sạch thành một bãi bùn nhão, vừa tè ra quần chạy thục mạng, vừa hô to: "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Đạo trưởng! Đạo trưởng ta kia là do mê sảng! Là mê sảng! A! Đạo trưởng tha mạng! Ôi van cầu ngài, ta lớn tuổi rồi, chịu không nổi đâu! Đạo trưởng từ bi, là Trần gia chúng ta sai! Là Trần gia chúng ta sai!"

Sở Vãn Ninh còn nghe lọt chỗ nào được nữa, tức giận nghẹn lên ngực, mắt phượng độc ác, Thiên Vấn uốn lượn đến mức ánh tàn xoẹt xoẹt đầy trời, đánh cho Trần viên ngoại đau nhức lăn khắp đất, nước mắt chảy ngang bốn phía.

Mặc Nhiên đứng ở cửa ra vào sợ ngây người: "..."

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Sở Vãn Ninh cầm Thiên Vấn quất bách tính phổ thông, mà còn không nương tay chút nào, tư thế kia giống như quất gia súc, dây liễu kia vung lên, thoáng chốc đã thành bóng mờ.

Thế này được sao? Người được ủy thác thế mà đánh người ủy thác, chuyện này cho dù là ở Thượng Tu giới hay là Hạ Tu giới, cũng đủ khiến vị tiên sĩ kia mất sạch thanh danh, tính tình Sở Vãn Ninh lại cương trực, cho dù hành động theo cảm tính, cũng không đến nỗi sẽ phạm sai lầm lớn thế này chứ?

Thế này so với "Tôi ăn cắp dâm loạn" của hắn, còn nặng hơn một bậc kìa.

Sư Muội cũng bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng túm Mặc Nhiên nói: "Nhanh, nhanh đi ngăn sư tôn lại!"

Mặc Nhiên giao Trần Diêu thị đang hôn mê, cũng chính là thiên kim Diêu gia cho Sư Muội, chạy lên túm được cổ tay Sở Vãn Ninh, kinh hoàng sốt ruột đan xen: "Sư tôn — người — đang làm cái gì vậy?"

Sở Vãn Ninh không vui, mày kiếm giận dữ dựng đứng, quát: "Buông ra."

"Sư tôn, người thế này là phạm luật –"

"Cần ngươi nhắc à? Bảy trăm năm mươi luật lệ của Đỉnh Tử Sinh ta còn không rõ hơn ngươi sao? Buông ra!"

Mặc Nhiên cao giọng: "Vậy mà người còn đánh?"

Sở Vãn Ninh căn bản không thèm phí lời với hắn, bỗng nhiên phất tay áo quất tay, lại một sợi dây, hung hăng quật lên người Trần viên ngoại.

"Sư tôn!!"

Sở Vãn Ninh thấp giọng gầm thét, sương tuyết trong mắt vượt trời: "Biến!"

Trần viên ngoại vừa nhìn, đã thấy Mặc Nhiên dáng vẻ thanh tú dễ thân cận, nhất định là người tốt, vội vàng lảo đảo bò qua, núp sau lưng Mặc Nhiên, túm chặt góc áo Mặc Nhiên: "Đạo trưởng, ngài mau đi khuyên nhủ sư tôn ngài đi, ta, ta toàn là một mớ xương già, cho dù có sai, cho dù có sai cũng không chịu nổi bị đánh như thế này đâu..."

Ai ngờ Mặc Nhiên vừa nghiêng đầu, nhìn thấy mặt ông ta đầy nước mắt nước mũi, thằng nhãi này chẳng thấy thương hại chút nào, ngược lại còn có chút buồn nôn, "A" một tiếng vội vàng tránh ra, ghét bỏ nói: "Ông đừng có đụng vào ta."

"..." Trần viên ngoại gặp phải kẻ không thể nhờ vả được, ánh mắt lại chuyển đến Sư Muội cách đó không xa đang đỡ Trần Diêu thị ngồi lên ghế bành. Ông ta giấu trong lòng tia hi vọng cuối cùng, bò về phía Sư Muội, vừa bò vừa gào to khóc lớn, khóc không thành tiếng.

"Đạo trưởng ơi, đạo trưởng ơi, phát chút lòng lương thiện, phát chút lòng từ bi đi, ta thật sự biết sai rồi mà, là ta không tốt, là ta không tốt, van xin ngài, giúp ta khuyên nhủ sư tôn nhà ngài, ta có tội, ta nhận tội... Ta... ta... các người bắt ta làm gì cũng được, nhưng đừng đánh ta nữa, lớn tuổi rồi, thân thể không chịu được đâu... Không chịu được oa...."

Ông ta khóc đến là thê lương, vì mạng sống, đương nhiên sẽ vô cùng vô cùng chân thành. Bò đến bên người Sư Muội, đưa tay lại túm vạt áo Sư Muội.

"..." Sư Muội thấy ông ta đáng thương quá, ngẩng đầu nói với Sở Vãn Ninh, "Sư tôn, ông ấy cũng đã biết sai, người hãy ra tay nể nang chút, bỏ qua –"

Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi tránh ra cho ta."

Sư Muội: "..."

Sở Vãn Ninh nghiêm nghị nói: "Còn chưa tránh?"

Sư Muội bị dọa run hết cả người, tránh ra.

Thiên Vấn vèo một cái xé không khí, bổ tới đầu Trần viên ngoại, Trần viên ngoại hai tay ôm đầu, xé lòng hô to một tiếng. Tiếng kêu kia quá thê thảm, Sư Muội đứng bên cạnh, không khỏi lách mình trở về, cứ thế mà thay Trần viên ngoại chặn sợi dây leo này.

Xoẹt một tiếng.

Sư Muội tránh quá nhanh, Sở Vãn Ninh đang muốn thu tay lại, cũng không kịp nữa rồi.

Máu tươi bắn tung tóe, thân thể Sư Muội vốn đã suy yếu, chịu phải đòn này, đột nhiên quỳ chân trên mặt đất, che gương mặt trắng nõn mịn màng, lại không cầm được máu, theo khe hở chảy ra ngoài...

Tác giả có lời muốn nói:

Khu vực post: Tình cảm thế giới

ID chủ topic: Minh quân một đời Mặc Uy Ngư

Câu hỏi: Bạn trai cũ (đại khái cứ coi vậy đi) lỡ tay đánh nam thần của ta, làm sao bây giờ? Gấp, online chờ.

Định vị: Trần phủ trấn Thải Điệp

Lầu 1: Cái này quyết định ở việc lâu chủ có muốn tái hợp với bạn trai cũ hay không, hay lâu chủ muốn theo đuổi nam thần.

Lầu 2: Hành hung bạn trai cũ, độ thiện cảm của bạn trai cũ -10, độ thiện cảm của ánh trăng sáng +10; giả vờ không nhìn thấy, độ thiện cảm của bạn trai cũ không thay đổi, ánh trăng sáng -10, chủ topic tự coi công lược đi.

Lầu 3: Tự tuyệt kinh mạch giả chết đi, bánh bao.

Lầu 4: Tui tương đối hiếu kỳ (đại khái cứ coi vậy đi) là có ý gì, bạn trai cũ còn có thể đại khái coi vậy à? Chẳng lẽ chủ topic là Bá Vương ngạnh thương cung (aka rape)?

Lầu 5: Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho y rồi.

Lầu 6: Cửa hàng nhà ta dài hạn bán dầu bôi trơn Thiên Hương, thuốc dùng lúc giao hợp âm dương, bí kíp nhỏ khi song tu, nếu cần xin mời add friend 48481438, liên hệ với Vương nữ sĩ Đỉnh Tử Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ssnjsjs