Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

128-131

Chương 128: Sư tôn, y phục không thể mặc bậy

Ánh mắt quét qua nam nhân kia, vẫn đang đứng tựa núi cao ở chỗ cũ, thân hình có vẻ có phần cứng đơ như gỗ. Sở Vãn Ninh không nhìn hắn chính diện, lại có thể cảm nhận được ánh mắt trần trụi, không hề che giấu, nhìn thẳng vào mình, giống như đao kiếm mới được nhấc ra từ Chú Kiếm Trì, vẫn còn nhè nhẹ phát ra nhiệt nóng kinh người, đâm qua thác, dòng nước cũng bị thân kiếm đun thành sương mù, đâm lên người mình.

Sở Vãn Ninh vì thế mà không khỏi cảm thấy bản thân bị mạo phạm cực độ. Sắc mặt của y càng thêm khó coi, cắn môi, trốn vào nơi thác sâu hơn.

Nào có thể đoán được nam nhân kia lại là kẻ ngốc. Sở Vãn Ninh trốn vào trong, hắn cũng như con rối bị giật dây, từng bước bước theo về phía trước.

"..."

Sở Vãn Ninh thịnh nộ, chuyện này khiến hắn nhớ ra Đỉnh Tử Sinh thường có mấy kẻ yêu nhân biến thái. Trước kia thậm chí còn có nữ, đêm hôm khuya khoắt thế mà không ngủ, leo lên mái ngói Hồng Liên Thủy Tạ, lén lút gỡ ra rình xem mình tắm rửa. Hồi ức này khiến da đầu y có chút tê dại, cánh tay bị nam nhân kia nắm, có vẻ cũng không nhịn được mà nổi da gà.

Có điều cũng may hắn trốn ở nơi sâu nhất trong thác, hút rất nhiều bọt nước, nam nhân kia cuối cùng cũng có vẻ như buông tha y, vừa đi vừa ngoái đầu quay lại vùng hạ dòng nước, tiếp tục tắm.

Sở Vãn Ninh nhịn xuống ngọn lửa trong lòng, cũng không muốn ngâm thêm nữa, định mau chóng tắm cho xong rồi đi.

Y đưa tay lên vai lấy khăn tắm, lại đột nhiên phát hiện, khăn tắm, còn có huân hương xà phòng bọc trong khăn tắm, đều đã vì cú ngã long trời lở đất ban nãy, rơi vào trong nước.

Lúc này sợ là đã tan mất...

Lại lên bờ lấy?

Thân thể trần truồng, đi qua ngay dưới mắt nam nhân kia?

Hiện tại Sở Vãn Ninh không còn đỏ mặt nữa, sắc mặt của y xanh đen. Môi mỏng mím chặt, hết sức khuất nhục.

Y không đi.

Thế là khoanh tay như tên ngốc, dựa lưng lên hòn giả sơn, tiếp tục xối nước lên người ở nơi sâu nhất trong thác.

Sở Vãn Ninh: "..."

Nam nhân: "..."

Bỗng nhiên phía xa xa, người kia cất cao giọng, do dự hỏi: "Huynh có cần xà phòng không."

"..."

"Còn có huân hương."

"..."

"Nếu không đến nỗi thì cứ đi thẳng về phía trước đi."

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, vẫn không ra ngoài, lạnh lùng nói: "Ngươi ném qua đây."

Người kia không ném qua, dường như nghĩ rằng đối đãi với người lạ như thế này, quá mức thất lễ, quá không tôn trọng. Sở Vãn Ninh đợi dưới thác một lát, nhìn thấy một mảnh lá đào, sử dụng linh lực, chở một viên xà phòng, hai viên huân hương, nhàn nhã bay về phía y.

Sở Vãn Ninh nhặt đồ, nhìn kĩ lại có chút sửng sốt.

Xà phòng thì không sao, không khác mấy với loại mọi người thường dùng, nhưng huân hương người kia lấy lại là hai mùi hoa mai, hải đường y yêu thích nhất.

Y không khỏi nhìn xuyên qua màn nước ào ạt lóng lánh, nhìn bóng dáng cao lớn ẩn nơi xa kia thêm một chút.

Nam nhân hỏi y: "Muốn hai loại này sao?"

Sở Vãn Ninh nói: "Tàm tạm."

Nam nhân liền không nói nữa, hai người cách nhau rất xa, mang tâm sự riêng, trầm mặc cọ rửa. Sở Vãn Ninh tắm rửa, có phần dễ chịu, liền cẩn thận dè dặt, từ trong chỗ sâu thác nước, lại đi ra. Dù sao nơi y đang đứng nước quá xiết, dội vào người y thực sự không thoải mái.

Nhưng y vừa ra đến nơi, nam nhân kia lại nhìn về phía y. Nhìn thì thôi đi, Sở Vãn Ninh lại cảm thấy ánh mắt của kẻ này là lạ, giống như muốn nói lại thôi, có chuyện muốn nói với y, lại do dự không biết có nên tiến lên hay không, nhìn Sở Vãn Ninh chằm chằm đến mức khiến y rùng mình.

Tắm được một lát, không chịu nổi, Sở Vãn Ninh định rời đi trước.

Đáng tiếc y phục đặt ở cửa vào hồ, y cần phải quay về đường cũ, mới có thể thuận lợi mặc được. Không còn cách nào khác, Sở Vãn Ninh đành phải bất chấp, sầm mặt, cắn răng hàm, đi tới nơi nam nhân kia đang đứng.

Nào có thể đoán được đến trước mặt nam nhân kia rồi, vào lúc khoảng cách giữa hai người nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, người kia bỗng nhiên cũng cử động. Hắn buộc tóc dài lên, vuốt tóc trên trán, đi theo sau lưng Sở Vãn Ninh, cũng chuẩn bị ra khỏi bể.

Gân xanh trên thái dương Sở Vãn Ninh nổi lên, bước nhanh hơn, ai ngờ nam nhân kia lại đúng là quá mặt dày vô sỉ, cũng bước theo nhanh hơn.

Sở Vãn Ninh: "..."

Đầu ngón tay y đã chảy ánh kim của Thiên Vấn. Sở dĩ nhẫn nhịn không triệu vũ khí, cũng không phải sợ đả thương người khác, mà là nghĩ rằng dù gì đi nữa, cũng nên mặc y phục lên trước rồi mới đánh.

Thế là lại đi nhanh thêm một chút.

Lúc này nam nhân không tiếp tục đi theo hắn nữa, nam nhân dừng lại.

Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng thở ra, nhưng hơi thở kia chưa ra được một nửa, ngay cả than cũng chưa than hết, đã nghe thấy nam nhân kia ở sau lưng y nói: "Trên tóc huynh... vẫn còn bọt."

"..."

"Không đi dội sạch sao."

Ngay khi Sở Vãn Ninh nổi lửa trong lòng, nam nhân lại chậm rãi đi tới, lần này tới rất gần, giọng nói cũng rất rõ ràng, ngay phía sau y.

Nếu như Sở Vãn Ninh không tức giận quá mức, hẳn có thể thuận lợi nghe ra giọng nói này mặc dù đã thay đổi, nhưng vẫn láng máng có chút quen tai. Đáng tiếc trong lòng y đang là lửa rực ngút trời, điên cuồng tứ phía.

"Huynh..." Nam nhân đang định nói thêm gì đó.

Sở Vãn Ninh cuối cùng nhịn không nổi nữa. Y bỗng xoay người, ánh kim trong tay đột nhiên nổi lên, quất ngay lên mặt đối phương "soạt" một tiếng, trong mắt là sấm vang chớp giật, lóe sáng như đao. Sở Vãn Ninh giận không kìm được, chỉ muốn nổi bạo giết người: "Ngươi bị bệnh à?"

Ánh sáng của Thiên Vấn chém qua hơi nước mông lung, nhanh chóng vút lên lồng ngực người kia.

Trong chốc lát, ánh kim lấp lánh chiếu rọi gương mặt nam nhân đó.

Sở Vãn Ninh nhìn thấy một đôi mắt, sáng ngời, dịu dàng, ngượng ngùng, bên trong giống như sao sáng lưu huỳnh, cùng với gió nổi mây vần, lại giống dòng sâu nước lặng, chôn phủ chuyện xưa.

... Mặc Nhiên?!

Tay muốn thu lại, đã không còn kịp nữa, dây liễu vang tiếng xèn xẹt, đang bổ lên lồng ngực nhẵn bóng rắn chắc của Mặc Nhiên. Mặc Nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng không quá to, chỉ cúi đầu một lát. Khi ngẩng mặt lên, con ngươi vẫn không hề mảy may oán giận, chỉ ướt át, giống như vừa đổ một trận mưa Lâm An đầu mùa sầu triền miên.

Sở Vãn Ninh bỗng chốc thu Thiên Vấn lại, cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

Hồi lâu sau, khàn giọng nói: "... Sao ngươi không tránh?"

Mặc Nhiên nói: "Sư, sư tôn..."

Sở Vãn Ninh gần như là ngạc nhiên. Y nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng hai người gặp lại, lại chỉ không nghĩ tới lại ở Diệu Âm Trì, trong nước suối nóng mà gặp hắn: "Ngươi ở đây làm gì? Trở về từ lúc nào?!"

"Mới ban nãy." Mặc Nhiên nhẹ giọng nói, "Đi đường vội vã, người quá bẩn, không nhìn nổi, cho nên muốn tắm trước, mới đi bái kiến sư tôn, không ngờ..."

"..." Sở Vãn Ninh nhất thời không nói nên lời.

Đều nghĩ rằng đoan đoan chính chính, trang trang trọng trọng gặp lại nhau.

Mặc Nhiên có lẽ còn phải y quan chỉnh tề, gọn gàng sạch sẽ xuất hiện trước mặt Sở Vãn Ninh.

Kết quả thì sao?

Không những không đoan chính, còn rất nực cười.

Không những không trang trọng, còn rất hoang đường.

Không những không y quan chỉnh tề, mà còn trần như nhộng.

Gọn gàng sạch sẽ thì miễn cưỡng phù hợp.

Nếu như không muốn nói là sạch sẽ đến mức y phục cũng không có, không một mảnh vải.

"Sư tôn, thật... thật sự là người..." Mặc Nhiên lại không quá để ý những chuyện này. 5 năm qua, Sở Vãn Ninh ngủ, hắn thức, đối với Sở Vãn Ninh mà nói chỉ là thời gian một giấc mộng, đối với hắn, lại là moi tim khoét cốt hơn một ngàn ngày trời.

Tâm tình của hắn phức tạp hơn nhiều so với Sở Vãn Ninh. Hốc mắt của hắn hoe đỏ, mạnh mẽ kiềm chế tình ý mãnh liệt: "Đã quá lâu rồi, con, con ban nãy... cũng không dám nhận. Nghĩ rằng mình nhận nhầm người rồi, con còn tưởng..."

"..." Sở Vãn Ninh cảm thấy đầu não ong ong, trong nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, lúc lâu sau mới đáp: "... Nếu ngươi không chắc, tự đến hỏi ta không phải là được sao, đi theo sau không kêu không nói làm cái gì?"

"Con cũng muốn hỏi." Mặc Nhiên nhẹ giọng nói, "Thế nhưng 5 năm rồi... Đột nhiên... như thấy được sư tôn ngay trước mắt, con thật sự... cảm thấy mình như đang nằm mộng..."

Gần quê lòng sợ hãi, nào dám hỏi người qua.

(Cận hương tình canh khiếp, bất cảm vấn lai nhân – Độ Hán Giang, Lý Tần)

Đại khái, khi nhìn thấy bóng nghiêng của y, chính là tâm tình như vậy.

5 năm nay đã mơ quá nhiều giấc mộng, sợ lại là cơn mê của bản thân, tỉnh lại trên gối có lệ, thứ tên tương phùng, chẳng qua là vui mừng vô ích một hồi.

Sở Vãn Ninh hoảng loạn nơi lồng ngực, thế nhưng lại cố gắng lạnh lùng trấn định. Cũng thật quá làm khó y, rõ ràng đáy lòng đều đã thấm ướt, trong miệng còn phải khô khốc nói: "... Mộng gì mà có thể hoang đường thành như thế này."

Nghe thấy Sở Vãn Ninh trả lời như vậy, Mặc Nhiên đầu tiên là giật mình, giống như nhớ ra gì đó. Hắn mấp máy môi, đáy mắt chứa quầng sáng chảy xuôi. Thực ra hắn vốn cũng không định vừa gặp mặt đã nói đến sự kiện kia, nhưng trù trừ rồi, có lẽ thấy rằng những lời kế tiếp mình nói, nếu không thừa dịp hỏi khi Sở Vãn Ninh vẫn chưa xây bức thành cao như lúc này, sau này sẽ khó có thêm cơ hội.

Thê là hắn ngừng một chốc, mở miệng: "... Sư tôn không nhớ rõ sao?"

"Không nhớ rõ cái gì?"

Con ngươi Mặc Nhiên đen trầm, sâu thẳm không thấy đáy: "Là trước đây người đã nói với con, mộng quá đẹp, thường không phải là sự thật."

"Đó chẳng qua là vì..." Đang nói một nửa bỗng dưng ngừng lại, Sở Vãn Ninh chợt ý thức được những lời này là mình nói ra khi cứu Mặc Nhiên ở Kim Thành Trì. Bởi khi ấy thật sự khó chịu trong lòng, cho nên mới nói ra câu nói sa sút như vậy, đã trôi qua lâu, lại vẫn có thể dễ dàng nhớ ra.

Thế nhưng làm sao Mặc Nhiên biết được người ở Kim Thành Trì kia, thật ra lại là mình? Chẳng nhẽ là Sư Muội nói cho hắn?

Sở Vãn Ninh ngước mắt nhìn hắn, lại thấy Mặc Nhiên cũng đang nhìn mình. Tới lúc này mới giật mình nhận ra Mặc Nhiên căn bản cũng không xác định được chân tướng, sở dĩ nói như vậy, chẳng qua là vì quan sát phản ứng của mình.

Mặc Nhiên khẽ nói: "Quả nhiên là sư tôn à."

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên giơ tay lên, da trên lồng ngực bị rạch rách, có máu chảy ra. Hắn cười khổ nói: "Mấy năm nay, luôn luôn nghĩ đến vài chuyện cũ, muốn biết sư tôn đến cùng đã làm những gì vì con. Nghĩ rất nhiều, sau đó nghĩ đến ảo cảnh ở Kim Thành Trì kia —— Sư Muội xưa nay không trực tiếp gọi tên của con."

Hắn ngừng một lát, nói tiếp: "Những hồi ức kia, đều càng nghĩ càng dày vò, cho nên con muốn đợi sư tôn tỉnh, gặp người, rất nhiều chuyện, đều muốn chính miệng hỏi người."

"..."

"Chuyện muốn hỏi nhất, chính là... Sư tôn, người cứu con ở đáy hồ năm đó, thật ra lại là người sao."

Mặc Nhiên nói, đi về phía y, Sở Vãn Ninh muốn lùi về sau.

Bởi vì y chợt phát hiện ra Mặc Nhiên thật cao, sừng sững như núi, từng tấc thân thể như chứa sức lực có thể lấy mạng người. Y chợt phát hiện ra con mắt Mặc Nhiên thật sáng ngời, giống như có mặt trời rơi vào trong hai mảnh hồ tâm linh ấy, nơi sóng dao động, đều là hào quang.

Sở Vãn Ninh không khỏi vì vậy mà cảm thấy hoảng hốt, y nói: "Không phải ta."

Mặc Nhiên hiển nhiên không hề tin.

Trong cơn bối rối, Sở Vãn Ninh bắt được một câu chuyện khác, tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng. Có điều bởi vì y quá kinh ngạc, quá căng thẳng, quá lúng túng, thậm chí quên mất y vừa mới hỏi vấn đề này một lần, mà Mặc Nhiên cũng đã trả lời y.

Y nhìn qua nam nhân bị mình rạch một vết máu nơi lồng ngực, lại nói: "Ban nãy ngộ thương ngươi, sao ngươi lại không tránh?"

Mặc Nhiên hơi sửng sốt, bỗng nhiên rủ hàng lông mi dày đậm, mà cười.

"Người nói mộng quá đẹp, sẽ không phải là thật." Hắn cũng đáp lại một lần, dừng một lát, như thì thào, "Con muốn thấy đau. Đau rồi, sẽ không phải là giả."

Hắn đã đi qua, đứng trước mặt Sở Vãn Ninh.

Đại khái là bởi bất chợt tương phùng, vui sướng và dịu dàng, tiếc thương và chua xót trong tim đã vượt qua hết thảy, Mặc Nhiên không hề nghĩ gì khác, cũng không có bất kỳ ý niệm viển vông nào. Hắn thậm chí quên mất hắn đáng ra phải bảo trì cự ly vừa đủ với Sở Vãn Ninh, một quãng cự ly sư đồ nên có.

Nhưng hắn không có.

Khi tới nơi sâu, lại luôn nhớ rõ người trước mắt là Vãn Ninh, không phải sư tôn.

Hốc mắt Mặc Nhiên càng thêm hoe đỏ, hắn cười nhấc cánh tay: "Ban nãy hình như bị bọt nước bắn lên." Nói rồi lau lau mặt, cũng lau qua con mắt.

Sở Vãn Ninh kinh ngạc ngước đầu nhìn hắn. Bởi từ sớm đã mong đợi Mặc Nhiên quay về, so với Mặc Nhiên y lại tỉnh táo hơn một chút, nhưng chính bởi vì chút ít tỉnh táo này, khiến y có tâm tư dư thừa để có thể lưu ý đến trạng thái hiện tại của bọn họ —— đều không mặc gì, mặt đối mặt nói chuyện. Mặc Nhiên còn cách y thật gần, gần như chỉ cần lên phía trước một chút xíu, liền có thể ôm lấy y như ở Quỷ Giới.

Y không muốn ngước nhìn gương mặt anh tuấn vô cùng của Mặc Nhiên nữa, nhưng ánh mắt chếch xuống dưới mấy tấc, lại nhìn thấy bờ vai thẳng tắp, lồng ngực rộng lớn, máu Thiên Vấn cứa qua chầm chậm nhòe ra. Giọt nước chưa khô khẽ rung động theo hơi thở của Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh thậm chí không biết lồng ngực rắn chắc này nóng hơn, hay là dòng nước bỏng hơn.

Chỉ cảm thấy quanh mình đều là hơi thở của Mặc Nhiên, khiến y sắp mất hồn.

"Sư tôn, con..."

Con cái gì?

Mặc Nhiên còn chưa kịp nói gì, đã thấy Sở Vãn Ninh bỗng quay người, co cẳng chạy mất.

"..."

Hắn sợ ngây người.

Thật sự là chạy.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sở Vãn Ninh vội vàng như vậy, gấp gáp như vậy muốn chạy đi, giống như sau lưng có gì đó có thể ăn thịt y, lấy mạng y, nhai nát linh hồn y.

"Con thật sự rất nhớ người."

Mặc Nhiên đứng ở chỗ cũ, theo quán tính, ngây ngốc nói hết câu nói này, sau đó nhếch môi lên.

Tại sao phải chạy...

Mặc Nhiên có chút tủi thân.

Lên bờ, nhìn thấy Sở Vãn Ninh sắc mặt hết xanh rồi đỏ, đang vội vàng mặc y phục, không khỏi càng tủi thân.

"Sư tôn." Hắn lẩm bẩm.

Sở Vãn Ninh không để ý hắn.

"Sư tôn..."

Sở Vãn Ninh vẫn không để ý hắn, đang quấn đai eo.

"Sư tôn à..."

"Chuyện gì!" Sở Vãn Ninh vất vả mãi mới khoác được y phục lên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mặt mũi và lí trí của bản thân, đều đã được áo bào che lấp, lại về trong máu thịt.

Mày kiếm y tức giận dựng đứng, một đôi mắt phượng sắc bén, hung dữ trừng tên nghịch đồ dám có gan cao hơn mình kia.

"Có chuyện gì sao không thể ra ngooài rồi nói? Ngươi thân thể trần truồng nói chuyện với ta, ra cái dáng gì!"

Mặc Nhiên có chút xấu hổ, nắm tay thành quyền, che bên môi tằng hắng một cái: "... Con cũng đâu muốn trần truồng."

"Vậy sao ngươi không mặc rồi hẵng nói?"

"..." Mặc Nhiên ngừng một lát, ánh mắt nghiêng đi, nhìn qua một gốc hoa đào bên cạnh, nói, "... Là thế này..."

"Sư tôn, người mặc, là y phục của con."

Nói xong câu này, Mặc Nhiên nhìn hoa đào đầy cành lay động, mặt hơi đỏ lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Hôm nay trên bbs Đỉnh Tử Sinh xuất hiện mấy lời nhắn của người dùng nặc danh.

Người dùng nặc danh: Không cẩn thận mặc nhầm y phục của đồ đệ, nên làm gì đây, không muốn cởi ngay tại chỗ, gấp, online chờ.

Người dùng nặc danh Giáp: Tặng một đống lễ vật, đều bị nam thần cự tuyệt nhận, nhưng nam thần nhận đồ thủ công của ta, ta muốn biết đến cùng anh ấy coi ta là người ngoài, hay là xót tiền của ta. Ta thực sự đâu có nghèo đâu, mặc dù trên bảng xếp hạng không có tên ta, nhưng Tảo Dược Hoàn bản giới hạn của Hàn Lân Thánh Thủ ta vẫn mua được mà... Vì sao? Vì sao anh ấy không nhận? Ta buồn quá.

Người dùng nặc danh Ất: Ai, tâm tình có chút phức tạp, người đó trở về rồi.

Người dùng nặc danh Bính: Con quay cuối cùng đã dừng sao? Đến cùng là mộng hay là thực, đây là mộng cảnh tầng thứ bao nhiêu của ta? Đừng để ý ta, ta chỉ muốn tìm một hốc cây.

Chương 129: Sư tôn, người đã thấy bằng lòng chưa

Ngắn ngủi một nháy mắt, trong đầu Sở Vãn Ninh biển giật sóng dội, gió táp mưa sa, sấm vang chớp giật, mây đen vần vũ.

Cởi, hay không cởi.

Đây là vấn đề sống còn.

Không cởi, hình như không hợp lí, y cũng đã biết mình mặc nhầm y phục, đâu thể giả vờ như không nghe thấy lời Mặc Nhiên vừa nói được?

Cởi...

Sao có mặt mũi? Y vất vả mãi mới mặc được y phục, dù sao cũng đâu đến mức phải ngay trước mặt Mặc Nhiên, cởi từng món ra.

Yên lặng quỷ quyệt mấy phần.

Mặc Nhiên nói: "Có điều, bộ y phục này con giặt rất sạch, nếu sư tôn không chê, thì... cứ mặc đi."

Sở Vãn Ninh: "Ừm."

Mặc Nhiên nhẹ nhàng thở pháo, hắn xưa nay có hơi đần, lời ban nãy nói ra miệng, cũng không nhận ra Sở Vãn Ninh đã mặc được hơn phân nửa y phục của mình, đúng lúc đó mình lại nhắc y, chẳng nhẽ là đang bức bách sư tôn cởi áo nới đai ngay trước mặt mình?

Hình ảnh kia nhẹ nhàng bùng lên một đám lửa trong lòng, làm bỏng Mặc Nhiên.

Mặt của hắn càng thêm đỏ, may thay mấy năm nay bôn ba bên ngoài đã quen, không còn da mỏng thịt mềm như thuở thiếu thời, làn da màu lúa mì cũng không dễ nhìn ra, thế nhưng hắn cảm thấy tiếng trống ngực của bản thân có chút vang vọng. Hắn có tật giật mình, sợ Sở Vãn Ninh nghe thấy, thế là vội cúi đầu lấy y phục của Sở Vãn Ninh, cắm đầu mặc lên.

Chờ đến khi chỉnh lý xong y quan, hai người nhìn nhau, lại lâm vào một nỗi xấu hổ trầm trọng khác.

Không vừa.

Mặc Nhiên khoác áo bào của Sở Vãn Ninh, rõ ràng có hơi chật, vạt áo cũng không thể xếp lại, tà áo rộng mở, để hở cơ ngực căng tràn màu mật ong, chân lại còn lộ ra cả nửa, trông mà giật gấu vá vai, đáng thương không nói nên lời.

Tình trạng của Sở Vãn Ninh bên kia cũng không tốt được bao nhiêu, y khoác áo ngoài của Mặc Nhiên, viền áo chấm đất, che khuất hoàn toàn mu bàn chân thì thôi, còn kéo trên mặt đất, một đoạn bạch y như mây khói tuôn sau lưng, trông lại rất đẹp, rất đoan chính, nhưng có nghĩa rằng, y bây giờ thật không ngờ lại thấp hơn Mặc Nhiên nhiều đến thế.

Sở Vãn Ninh có chút tổn thương.

Y sầm mặt, nói: "Đi."

Ý là "ta đi."

Mặc Nhiên hiểu nhầm, tưởng rằng y mời mình đi cùng, thế là gật gật đầu, chủ động cầm chậu gỗ và y phục thay giặt cho sư tôn, tha thiết đi theo sau y.

Sở Vãn Ninh: "..."

Hai người đến cổng hồ tắm, vén rèm lên, ở ngoài không được như ở quanh suối nước nóng, hơi se se lạnh. Sở Vãn Ninh không khỏi run một cái, Mặc Nhiên thấy vậy, hỏi y: "Lạnh?"

"Không lạnh."

Mặc Nhiên giờ đây sao lại không biết được là y mạnh miệng, thế là cười nói: "Con hơi lạnh." Nói rồi giơ tay lên không vê một cái, trong lòng bàn tay tấp nập toát ra ánh sáng màu đỏ, một tầng kết giới xua hơi lạnh nháy mắt lồng hai người vào trong. Kết giới kia rất xinh đẹp, quầng sáng chảy xuôi, trên đỉnh có vết hoa vụn.

Sở Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn, thần sắc kín như bưng: "Không tồi, có tiến bộ."

"Chưa bằng sư tôn."

"Cũng không khác là bao, kết giới xua hơi lạnh ta làm, chưa chắc đã tốt hơn cái này." Sở Vãn Ninh chuyên chú nhìn trong chốc lát, nhìn thấy vết hoa bên trên quang trận, mở miệng nói, "Hoa đào rất đẹp."

"Là hải đường."

Trong lòng Sở Vãn Ninh khẽ run lên, tiêu tan vào đáy mắt, là một vệt sóng gợn.

Mặc Nhiên nói: "Đóa hoa có 5 cánh."

"..." Sở Vãn Ninh cười xùy, theo thói quen muốn che đậy dao động nơi đáy mắt mình, thế là ra vẻ ung dung, thậm chí có chút trào phúng, "Học ta?"

Nào ngờ ánh mắt nam nhân trong vắt bộc trực, cứ thẳng thắn vô tư mà nhìn y, lại nhẹ gật đầu: "Học không tốt, khiến sư tôn chê cười rồi."

Sở Vãn Ninh có chút không phản bác nổi.

Hai người sóng vai trầm mặc bước đi, đi được chốc lát, Sở Vãn Ninh không muốn đứng bên cạnh hắn nữa, bởi vậy nhịp chân có hơi nhanh hơn. Mặc Nhiên đi theo ở phía sau, đột nhiên hỏi: "Sư tôn, tiệc tối con không về kịp, người... có phải là tức giận không?"

"Không có."

"Thật sao?"

"Lừa ngươi làm cái gì."

"Vậy vì sao người lại đi nhanh vậy?"

Sở Vãn Ninh đương nhiên không thể nói "Bởi vì ngươi quá cao". Y trầm mặc một hồi, nhìn sắc trời, nói: "Bởi vì có vẻ sắp mưa"

Kết quả là cái miệng quạ đen nhà y, vừa mới nói chưa được bao lâu, trên bầu trời vốn đã âm u, thật sự lộp bộp rơi giọt nước, tản vào rèm châu thấm màn là.

(tán nhập châu liêm thấp la mạc: Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh – Sầm Tham)

Mặc Nhiên cười.

Nụ cười của hắn vẫn đẹp như 5 năm trước, thậm chí bởi vì có thêm mấy phần thẳng thắn, trông lại vô cùng chói mắt.

Sở Vãn Ninh nhìn hắn chằm chằm: "Cười ngu cái gì?"

"Không có gì." Lúm đồng tiền của Mặc Nhiên rất sâu, rất ngọt.

Thanh niên cực kỳ cao lớn, nhưng lông mi rủ xuống, khi trông lại hắn thật ngoan, không hề có chút vẻ khinh người.

Hắn thậm chí còn có chút ngượng ngùng, nói: "Chỉ là đã thật lâu không gặp sư tôn, giờ đây gặp được, thật vui."

"..."

Sở Vãn Ninh nhìn hắn, nhìn lúm đồng tiền bên má hắn, vốn tưởng rằng hai hồ ngọt ngào này sẽ vĩnh viễn thuộc về Sư Minh Tịnh, sau đó lại phát hiện không phải, hóa ra mình chỉ cần bỏ ra tính mệnh, lại cũng có thể may mắn có được một vò.

Sở Vãn Ninh mắng hắn: "Đồ đần."

Mặc Nhiên rũ lông mi xuống, mềm mảnh lại dài, thật sự cười thành một đồ đần.

Hí hửng như vậy, Mặc Nhiên liền vô ý dẫm phải vạt áo vẫn đang cẩn thận dè dặt tản ra. Sở Vãn Ninh cúi đầu nhìn đất, sau đó nhìn hắn, thần sắc uy nghiêm, nhưng không nói lời nào.

Mặc Nhiên rất ngay thẳng: "Y phục này sư tôn mặc hơi rộng."

"..." Thật sự là hết chuyện để nói.

Mặc Nhiên đưa Sở Vãn Ninh đi thẳng về Hồng Liên Thủy Tạ. Sở Vãn Ninh thực ra có chút lạ lẫm, một mình y đến rồi đi đã quen, có rất ít cơ duyên cùng người khác che một chiếc ô, cho dù là ô giấy dầu, hay là ô kết giới.

Cho nên khi đi được một nửa, y dừng bước lại, nói: "Ta tự đi đây, mở kết giới thôi mà."

Mặc Nhiên hơi sửng sốt: "Đang đi yên lành mà, vì sao..."

"Nào có đạo lý sư phụ để đệ tử bung ô."

"Thế nhưng sư tôn đã vì con mà làm rất nhiều chuyện." Mặc Nhiên trầm mặc một hồi, hạ thấp giọng nói, "5 năm qua, ngày nào con cũng đều hi vọng bản thân có thể trở nên giỏi hơn một chút, bởi vì sư tôn cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể tự làm. Con muốn biết nhiều hơn sư tôn một chút thì thật tốt, như vậy có thể khiến sư tôn dùng đến con, có thể báo đáp sư tôn. Mài giũa bao lâu nay, vẫn cảm thấy ngưỡng mộ núi cao, có thể ân tình của sư tôn, cả đời này cũng trả không hết. Bởi vậy..."

Hắn cúi đầu, tay đặt bên chân vô thức nắm thành quyền.

Mưa trên đất dần tụ thành dòng, từng đóa bọt nước nở đồ mi.

(đồ mi: nở rực rỡ trước khi héo tàn)

"Bởi vậy sau này, những chuyện nhỏ nhặt như bung ô, vẫn nên giao cho con đi."

Sở Vãn Ninh không nói gì, yên lặng nhìn hắn.

"Con muốn che ô cho sư tôn cả đời."

"..." Sở Vãn Ninh cảm thấy trái tim rất bỏng, rõ ràng là câu nói ấm lòng đến vậy, y nghe được, lại đột nhiên cảm thấy rất muốn rơi lệ.

Rõ ràng đã trải qua bao nhiêu khổ sở, đâu thể dễ dàng yếu đuối.

Y giống như một người lữ hành đã đi rất lâu rất lâu, cuối cùng tìm được một chốn có thể dung thân, một chốn có thể nằm xuống nghỉ ngơi.

Y ngã xuống, xương cốt cũng giống như sắp rã rời.

Đời này.

Mặc Nhiên năm nay 22 tuổi, có người từng nói, người qua 20 tuổi, nhìn thời gian sẽ không giống như trước lúc 20. Trước 20, 3 năm, 5 năm, đều thấy dài dằng dặc như có thể gọi là cả một đời.

Nhưng sau khi 20 tuổi, sẽ bắt đầu cảm thấy thời gian chảy xiết, người đi không trở lại, hết thảy đều vội vã.

Hắn nói hắn muốn dừng lại trong vội vã này, vì y mà cầm ô.

Những dịu dàng Sở Vãn Ninh từng chiếm được quá ít, trong lồng ngực đột nhiên được rót ý tốt như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn. Y nhìn Mặc Nhiên, nhìn nam nhân cúi đầu kia, y bỗng nhiên nói: "Mặc Nhiên, ngươi nhìn ta đi."

Nam nhân liền ngẩng mặt.

Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi lặp lại lần nữa."

Mặc Nhiên nhìn y, gương mặt này đối với Sở Vãn Ninh mà nói, vẫn có chút xa lạ, so với trong ký ức, so với người trong giấc mộng say hoang đường trước kia, đều không giống.

Hắn dịu dàng, chín chắn, cương nghị, có nhiệt liệt của lửa, cứng rắn của sắt, hai đường ánh mắt thẳng tắp hướng về Sở Vãn Ninh, không chần chừ, không lấp lánh.

Rõ ràng lần cuối cùng Sở Vãn Ninh thấy hắn 5 năm trước, hắn vẫn là thiếu niên chưa thoát ngây thơ.

Thoáng chớp mắt, đã thành nam nhân anh tuấn kiên nghị như vậy.

Nam nhân này quỳ một chân xuống trước mặt y, ngẩng đầu, nói: "Sư tôn, con muốn vì người mà che ô cả đời."

Sở Vãn Ninh ngơ ngác nhìn hắn, nhìn lông mày đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú sáng ngời của hắn, nhìn ánh mắt sáng ngời, sống mũi cao.

Hắn đã lớn thành một cây tùng bách cực kỳ khỏe mạnh, ngang bằng với y, sau đó vượt qua y. Có một ngày gốc cây Sở Vãn Ninh vốn đã đứng sừng sững trang nghiêm thật lâu trong mưa gió, đột nhiên thức tỉnh từ một giấc mộng phù sinh, chớp mắt đã thấy mưa tạnh, mây mở sương tan, trong ánh nắng sớm tươi non, có một gốc cây so với y còn cao lớn hơn, càng kiên cường hơn, đứng sát bên y. Gió thổi qua, ánh kim đốm đốm, muôn khe tùng reo.

Gốc cây này nói muốn ở bên y cả một đời.

Tận đến khi bọn họ ngã xuống, cây ốm hóa khô, không còn đâm cành. Sau này mỗi xuân hạ thu đông, y đều không còn phải một mình nữa.

Sở Vãn Ninh nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu rõ, Mặc Nhiên đã không còn là đồ đệ trẻ người non dạ 5 năm trước, loang lổ vết máu được y cõng trở về từ trấn Thải Điệp.

Y đứng trong mưa, đứng dưới kết giới hải đường tung bay, y lần đầu tiên tỉ mỉ, dò xét Mặc Nhiên không rời một tấc, dò xét nam nhân hứa hẹn cả đời với y này.

Sau đó nhịp tim của Sở Vãn Ninh bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Y bỗng phát hiện ra bộ dáng Mặc Nhiên bây giờ, quả thực câu hồn đoạt phách, từ cánh mũi đến vòng cung nhô lên, đến đôi môi, từ cái cằm cứng rắn với đường cong sắc bén, đến hầu kết.

Nếu như nói trước kia, đối với Mặc Nhiên chỉ là yêu, còn có thể ẩn giấu che phủ, hôm nay trùng phùng, lại thấy nam nhân này đã thành một mồi lửa, có thể dễ dàng như trở bàn tay mà châm vào đám củi khô y, ánh lửa che lấp bầu trời gần như có thể đốt cả bầu trời.

Y cảm thấy dòng dung nham vẫn luôn say ngủ trong đầu mình đang thức tỉnh, trong gân cốt đang giãn ra ở nơi sâu, có thể chuẩn bị mạnh mẽ phun ra bất cứ lúc nào.

Dung nham kia, muốn những thận trọng, cao ngạo, cấm dục mà xưa nay y vẫn lấy làm kiêu ngạo...

Đều bị đốt thành tro bụi.

Đốt thành cặn bã.

Tác giả có lời muốn nói:

Card nhân vật mới.

Mặc Nhiên 2.0

Tự: Uy Ngư Vi Vũ

Thụy hào: ... Đã chết đâu!!!

Nghề nghiệp: Hoàng đế (trùng sinh lại)... À không đúng, nhầm rồi, đời này không phải hoàng đế, vô nghề nghiệp (loại chuyên làm việc tốt)

Diện mạo xã hội: Lôi Phong Mặc tông sư

Hiện tại thích nhất: Thấy tất cả mọi người còn sống tốt.

Đồ ăn yêu thích nhất: Hoành thánh

Ghét: Người bên cạnh bỏ đi

Chiều cao: 189

Mặc Nhiên 0.5 có lời: Dựa vào đâu mà hắn cao hơn ta 3 cm?

Nhục Bao: À, bởi vì quỹ đạo phát dục của hắn khác nhà ngươi. Cả ngày ngươi ở trong phòng tối nghiên cứu Trân Lung Kì Cục, ngày nào hắn cũng chạy tới chạy lui loăng quăng khắp nơi dưới mặt trời, bởi vậy hai người các ngươi mặc dù là cùng một người, lại bởi vì điều kiện phát triển không giống, kém 3 cm. Ngại quá bệ hạ ơi, bây giờ, ngươi không phải là người cao nhất truyện nữa, mỉm cười.

Chương 130: Sư tôn, lội qua 5 năm tới gặp người

Hơi thở của Sở Vãn Ninh có chút nặng nề, yết hầu hơi khô khát.

Y không cam tâm nhận thua như vậy, bởi vậy lòng sinh khó dễ, y đè nén khóm lửa trong lòng kia, vẫn nhàn nhạt như trước mà hỏi: "Cả một đời?"

"Cả một đời."

"... Ta có thể sẽ đi rất nhanh, cũng không quan tâm đến ngươi."

"Không sao, con đuổi theo."

"Ta cũng có thể sẽ đứng, không muốn đi nữa."

"Con đứng cùng sư tôn."

Sở Vãn Ninh bị lời hồi đáp không mảy may nghĩ ngợi của hắn khiến cho rất nóng lòng, phất tay áo nói: "Vậy nếu ta không đi nổi nữa thì sao?"

"Con bế người đi."

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên sửng sốt một hồi, cảm thấy có phần bất kính, có phần đường đột, liền mở to hai mắt, khoát khoát tay vội vàng nói: "Con cõng người đi."

Nhịp tim của Sở Vãn Ninh ngày càng gấp rút, y không thể không dùng hết nỗ lực của bản thân, kiềm chế khát vọng đỡ nam nhân này dậy, muốn chạm vào những xáo động kia. Xáo động này khiến y nhíu đầu lông mày, trông y rất sốt ruột, có chút tức giận: "Ai cần ngươi cõng."

Mặc Nhiên há to miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Sư tôn hắn chính là khó chiều như vậy, cõng cũng không được, bế cũng không được, cũng không thể khiêng lên, càng không thể kéo đi. Hắn rất đần, không biết như thế nào mới có thể dỗ được Sở Vãn Ninh vui vẻ.

Bởi vậy có chút mất mát cúi thấp đầu, giống như con chó bị bỏ rơi.

Hắn khẽ giọng nói: "Vậy con cũng không đi."

"..."

"Người muốn dầm mưa, con sẽ dầm cùng người."

Sở Vãn Ninh bị sự dây dưa kín kẽ này khiến cho luống cuống tay chân. Y là người độc lập đã quen, gần như không hề nghĩ ngợi nói: "Ta không cần ngươi ở cùng."

Cuối cùng Mặc Nhiên không nói nữa. Từ góc độ của Sở Vãn Ninh, chỉ có thể nhìn thấy vầng trán rộng, lông mày đen nhánh của hắn, còn có hai hàng mi thon dài, tựa như màn sương mù rủ xuống, khẽ run, giống như có gió thổi nâng rèm lên, thổi hạ rèm xuống.

"Sư tôn..." Cự tuyệt nôn nóng của Sở Vãn Ninh, khiến Mặc Nhiên hiểu lầm tâm ý của y, Mặc Nhiên nói, "Có phải người vẫn đang giận con hay không..."

Sở Vãn Ninh còn đang đắm chìm trong những rung động nội tâm của mình, không thể thoát khỏi, bởi vậy cũng không hề nghe rõ, chỉ nói: "Cái gì?"

"Khi ở Quỷ Giới, con đã từng nói với sư tôn, nói thật xin lỗi rất nhiều lần, nhưng con biết là không đủ. 5 năm qua, không giờ khắc nào con không sống trong áy náy, con biết con nợ người."

Sở Vãn Ninh: "..."

"Con cũng muốn tốt hơn một chút, nghĩ rằng chí ít khi đứng trước mặt người, sẽ không cảm thấy bản thân quá bẩn, sẽ không cảm thấy không ngóc đầu dậy được. Thế nhưng con... con đuổi không kịp người... Gần như mỗi ngày tỉnh dậy, con đều đang lo lắng đây có phải là mộng hay không, lo rằng mộng tỉnh rồi, người sẽ không còn ở đây nữa. Bên tai con luôn luôn vang lên những lời người nói khi cứu con trong Kim Thành Trì, người nói mộng quá đẹp sẽ không phải thật. Con liền... con liền rất khó chịu..."

Giọng nói của Mặc Nhiên đã có hơi khàn khàn.

Hắn có đôi lời muốn nói, nhưng hắn không nguyện nói, hắn cảm thấy không có mặt mũi tiếp tục nói những lời này trước mặt Sở Vãn Ninh, hắn làm sao có thể nhẫn tâm để Sở Vãn Ninh hiểu thêm đủ vị 5 năm nay một lần nữa?

Hắn... có đôi khi một mình ở trong Tuyết Cốc, không phân rõ thời gian, cũng không phân rõ bản thân đang ở đâu. Lúc ấy liền lấy kim đâm mình, từng châm từng châm đâm vào trong xương ngón tay, rất đau, đủ đau liền biết thần thức của mình vẫn còn tỉnh táo, biết mình vẫn còn hấp hối ở trong nhân thế này.

Biết rằng hết thảy những điều này không phải là giấc mộng dài mà hắn của đời trước mơ thấy, tỉnh lại sẽ không thấy Đỉnh Tử Sinh cảnh còn người mất, Tiết Mông mắt đầy căm hận, Nho Phong Môn bị san thành bình địa, sẽ không thấy trong Hồng Liên Thủy Tạ, Sở Vãn Ninh giữ nguyên áo nằm, như thuở sinh thời.

Như thuở sinh thời, như thuở sinh thời.

Còn có 4 chữ kia, từng chữ so với điều này càng thêm đẫm máu hoà lệ.

Nhắc đến thật kỳ quái, khi biết Sở Vãn Ninh vì cứu hắn mà chết, khi xuống Quỷ Giới cứu người, trong lòng hắn dù đau, nhưng cũng không hề không thể át chế được tuyệt vọng như thế này.

Thế như theo phù sinh vội vã, theo thời gian dần dần chảy trôi.

Theo thời gian Sở Vãn Ninh thức tỉnh ngày một ngày một tới gần, Mặc Nhiên lại càng ngày càng đau đớn, lòng càng ngày càng như đao cắt.

Dường như tháng năm một mình một cõi, khiến hắn càng có nhiều thời gian suy nghĩ, lại dường như là bởi hắn sống những ngày không có Sở Vãn Ninh, từng điên cuồng hỗn loạn đến vậy, dốc hết sức mà mô phỏng người kia, chỉ mong nghiền nát bản thân, đổi thành ảnh ngược của Sở Vãn Ninh.

Tóm lại, rất nhiều sự tình hắn từng không để ý, không nghĩ nhiều, dần dần quên mất, đều một lần nữa về lại trong đầu óc hắn. Những chuyện xưa kia, còn như bãi bùn ướt át sau khi triều rút, lõa lồ lộ ra, hắn lẻ loi đứng bên bờ biển, sóng biển đã ngừng.

Hết thảy đều rõ ràng đến vậy.

Hắn nhớ tới kiếp trước, khói lửa tứ phương, cùng đường bí lối.

Tiết Mông tìm tới Đỉnh Tử Sinh, tại điện Vu Sơn đã hoàn toàn đổi thay, Tiết Mông từng nén nước mắt, từng câu từng chữ chất vấn hắn.

Tại sao phải đối với sư tôn mình như vậy.

Tiết Mông đã từng bức bách hắn, bức bách hắn quay đầu trước khi chết ——

Hắn nói, Mặc Nhiên.

Ngươi nghĩ lại cho rõ, ngươi buông xuống những căm hận dữ dằn kia của ngươi. Ngươi quay đầu nhìn xem.

Người từng dẫn ngươi tu hành luyện võ, bảo vệ ngươi chu toàn.

Người từng dạy ngươi tập viết đọc sách, đề thơ vẽ tranh.

Người đã từng vì ngươi mà học nấu ăn, tay chân vụng về, khiến cho tay đều là vết thương.

Người từng... người từng ngày đêm đợi ngươi trở về, một người từ khi trời đêm... tới khi trời sáng...

Khi đó Mặc Nhiên không hề nghe, không chịu nhìn.

Giờ đây hắn đã bước đến bờ biển của vận mệnh, triều đã rút. Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới chân, thấy được một trái tim đã thất lạc, trái tim kia từng đối tốt với hắn đến vậy, đã từng khẩn thiết tới khi sắp chết, máu tim sắp cạn khô.

Là hắn bảo thủ, không hề nhìn thấy, giẫm dưới chân.

Hắn cứ thế mà giẫm trái tim của Sở Vãn Ninh dưới chân!

Mỗi lần Mặc Nhiên nghĩ đến đây, đều sẽ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, máu thịt be bét, đến cùng hắn đã làm những gì... đều đã làm những gì chứ? Hai đời, 16 năm, hắn chưa hề có một ngày báo đáp được Sở Vãn Ninh? Hắn chưa từng có một ngày như vậy —— đặt Sở Vãn Ninh ở trong lòng được một lần?!

Súc sinh!!!

Chẳng lẽ mình trước đây là trái tim sắt đá, tại sao lại không biết đau?!

5 năm qua, bao lần trong giấc mộng nhìn thấy Sở Vãn Ninh bạch y quay về, dung nhan như xưa.

Hắn tỉnh lại, gối đầu ướt át, ngày nào hắn cũng nhủ, Sở Vãn Ninh, sư tôn, thật xin lỗi, là con không tốt, là con không tốt.

Mỗi ngày đều nói, lại không mảy may giảm bớt áy náy.

Sau đó, hắn nhìn thấy hoa cỏ ngày xuân, sẽ nghĩ tới y, nhìn thấy tuyết rơi mùa đông, cũng sẽ nghĩ tới y.

Sau đó, mỗi một sáng sớm đều mang sắc vàng kim, tựa như hồn phách của Sở Vãn Ninh. Mỗi một đêm tối đều mang sắc đen, tự như đôi mắt Sở Vãn Ninh. Sau đó, mỗi một sợi ánh trăng trong sáng đều như vân tụ phất tuyết (tay áo mây phẩy ra tuyết) của y, mỗi một quầng mặt trời như dịu dàng ẩn trong con mắt y. Sau đó, hắn nhìn trong hồng hà nơi chân trời, trong bình minh sắc xanh vàng, trong biển mây chảy xiết oanh liệt mà nhìn thấy bóng hình Sở Vãn Ninh.

Khắp nơi đều là y.

Vì nỗi đau đớn và nhớ nhung này, hắn thậm chí dần dần phai nhạt căm hận với xuất thân thấp hèn, phai nhạt si mê gần như cuồng nhiệt với Sư Muội.

Có một ngày, hắn nhìn thấy bên ngoài tuyết cốc, bên trong khe tường, nhô lên một nhánh hoa xuân tuyết đọng.

Hắn bình tĩnh nhìn trong chốc lát, chỉ là giống như ngày thường mà nghĩ, hắn nghĩ, à, hoa này đẹp mắt như vậy, nếu sư tôn thấy được, ắt hẳn sẽ thích.

Chỉ nhàn nhạt nghĩ như thế, nghĩ thật đơn giản, thật tùy ý, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ.

Những khi Sở Vãn Ninh chết đi, đều không ép hắn phát điên, những bi thương đánh vỡ hắn lại trong nháy mắt gào thét trào về phía hắn, ngàn dặm đê dài bị phá vì tổ kiến, hắn bỗng nhiên sụp đổ.

Hắn nghẹn ngào khóc rống lên, thâm cốc mịt mù, bầy nhạn sợ rét, tiếng nói hắn khàn khô và xấu xí đến vậy, hổ thẹn mà khóc một nhánh phồn hoa kim sắc đạp tuyết mà lên.

Đã 5 năm.

Bao lâu nay hắn chưa từng tha thứ cho chính mình.

"Sư tôn... thật xin lỗi... Hôm nay con bạt mạng muốn về kịp, con cũng mang lễ vật cho người, muốn khi gặp được người, không phải tay không..." Những trấn định gắng gượng cuối cùng tan thành tro bụi, những ung dung ra vẻ kia cuối cùng sụp đổ tan tành.

Mặc Nhiên quỳ gối trước mặt Sở Vãn Ninh, cuối cùng hắn chưa đánh đã loạn, bây giờ, cũng chỉ có trước mặt Sở Vãn Ninh, hắn mới có thể chưa đánh đã loạn.

"Con... con vẫn rất đần. Sau khi người phục sinh, chuyện đầu tiên con đáp ứng người, cũng không làm được. Là con không tốt."

Sở Vãn Ninh thấy hắn như vậy, trong lòng đã vạn phần không đành, xưa nay y yêu thích Mặc Nhiên, giờ đây xa cách rồi trùng phùng, nào nhẫn tâm khiến hắn tủi thân như vậy.

Nhưng nghe hắn nói đến đây, lại có chút do dự, hỏi: "Vì sao hôm nay ngươi lại đến chậm?"'

"Vốn... cũng là đến kịp. Nhưng ở trấn Thải Điệp gặp phải vài con yêu tà quấy phá, con..."

"Trừ yêu nên trễ nải?"

"Thật xin lỗi." Mặc Nhiên cúi đầu, "Không những trễ nải, ngay cả lễ vật đã chuẩn bị tốt cho sư tôn, cũng đều bị hỏng gần hết... Toàn thân còn đầy máu đen, cho nên con liền vội đi tắm rửa, kết quả..."

Đáy lòng Sở Vãn Ninh mềm dần.

Mặc tông sư.

Mặc Nhiên này, quả nhiên không còn như 5 năm trước.

5 năm trước còn vì tư lợi, giờ lại đã biết cái gì nhẹ cái gì nặng. Sở Vãn Ninh cũng không phải là người một lòng chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Nếu Mặc Nhiên thấy họa ma quỷ trấn Thải Điệp mà không để tâm, y sẽ còn tức giận. Nhưng bây giờ, nam nhân thành thành thật thật quỳ gối dưới chân, vụng về cầu xin tha thứ này, y lại cảm thấy, thực sự ngu ngốc đến mức có chút đáng yêu.

Sở Vãn Ninh chậm rãi tiến lên, trong lòng chảy ngược dòng nước ấm. Y vươn tay, toan muốn đỡ Mặc Nhiên dậy, lại chợt nghe thấy Mặc Nhiên trầm trầm nói: "Sư tôn, xin người đừng trục xuất con khỏi sư môn."

Lần này đến lượt Sở Vãn Ninh giật mình, y không rõ được áy náy và bất an của Mặc Nhiên sâu đến bao nhiêu, bởi vậy cũng không ngờ Mặc Nhiên có thể nói như vậy, chần chừ: "Làm sao..."

"Dù là khi trời mưa, con ở bên người, đuổi theo người, trông giữ người, cõng bế, người đều không cần, đều không vừa lòng, cũng xin người, đừng đuổi con đi."

Cuối cùng Mặc Nhiên ngẩng mặt lên, Sở Vãn Ninh rung động trong lòng.

Y nhìn thấy con mắt của nam nhân này đã hơi hồng, bên trong có sương mù mờ mịt.

Sở Vãn Ninh luôn luôn linh hoạt quả quyết, lúc này bỗng nhiên lại không có chủ kiến, luống cuống chân tay: "Ngươi... Năm nay ngươi đã 22 rồi, ngươi làm sao trả..."

Ngừng một lát, thở dài một hơi, nói: "Ngươi đứng lên trước đi."

Mặc Nhiên bỗng giơ tay, hung hăng dụi mắt, quật cường nói: "Sư tôn không cần con, con không đứng dậy."

... Quả nhiên vẫn là lưu manh!

Sở Vãn Ninh có chút đau đầu, nhếch bờ môi, bắt lấy cổ tay hắn, kéo hắn dậy.

Dưới tiếp xúc đầu ngón tay, chỉ cảm thấy cơ bắp mạnh mẽ, máu thịt nóng như lửa. Thân thể trẻ tuổi mà rắn rỏi này, không còn như thời kì niên thiếu. Sở Vãn Ninh vừa đụng phải đã chợt cảm thấy lồng ngực len lên một hồi run sợ, y sửng sốt, đột nhiên buông tay ra.

May thay Mặc Nhiên đang buồn khổ, không cảm nhận được dị trạng của Sở Vãn Ninh. Nhưng Sở Vãn Ninh lại khó tin mà nhìn tay mình chằm chằm trong chốc lát, trong lòng nổi sóng to gió lớn.

Mình đây... là thế nào?

Chẳng lẽ 5 năm ngủ say, lại vứt cả thanh tâm quả dục, thận trọng tự kiêu, bỏ hết ra sau đầu?

Lại ngước mắt, ngạc nhiên nhìn Mặc Nhiên.

Hay do người trước mắt này thay đổi quá lớn, lại khiến y khó có thể tự kiềm chế?

Mặc Nhiên cắn môi, cắn một hồi, dường như quyết ý muốn thành loại ngang ngược, đuổi cũng không đi: "Xin sư tôn đừng đuổi con đi."

Nói rồi lại muốn quỳ tiếp.

Sở Vãn Ninh nào còn dám đỡ hắn thêm một lần nữa? Vội vàng nghiêm nghị ngăn lại: "Ngươi còn quỳ! Ta sẽ thật sự không cần ngươi nữa!"

"..." Mặc Nhiên sửng sốt một phen, con mắt chớp chớp, bỗng nhiên hiểu ra, đáy mắt bỗng nhiên sáng ngời, "Sư tôn, người không trách con... không vì hôm nay con thất hẹn mà giận con? Người..."

Sở Vãn Ninh tức giận nói: "Lòng độ lượng của ta đã bao giờ nhỏ nhen như vậy?"

Mặc Nhiên kích động trong lòng, nhịn không được muốn ôm y, nhưng như vậy lại hù dọa Sở Vãn Ninh, y lùi lại một bước, mày kiếm giận dữ dựng đứng: "Ngươi làm cái gì? Ra thể thống gì?"

"À." Mặc Nhiên lúc này mới chợt thấy thất lễ, vội nói, "Thật xin lỗi thật xin lỗi, là con vui quá nên quên mất."

Thính tai Sở Vãn Ninh đỏ bừng, cố gắng lãnh đạm nói: "Người hơn 20, vẫn không có quy củ gì như vậy."

Thính tai Mặc Nhiên cũng đỏ lên, lẩm bẩm: "Là con không tốt."

Là con không tốt như thành câu cửa miệng của hắn, Sở Vãn Ninh nghe thấy, có chút giận, có chút buồn cười, có chút thương tiếc, còn có chút ấm áp.

Y nhấc rèm lông mi, ánh mắt tựa đuôi mắt phượng, như có như không lườm Mặc Nhiên một cái.

Nam nhân cường tráng vừa trông đã thấy anh tuấn rắn rỏi này, gương mặt màu lúa mì không rõ là bởi hơi nóng của suối chưa tan, hay vì nguyên do khác, có chút đỏ lên, tỏa nhiệt, hơi nước ướt át quanh thân đều như bị ánh nắng và tinh thần phấn chấn của hắn làm bốc hơi, càng tôn lên cặp mắt đã đen láy lại sáng ngời, chiếu rọi rực rỡ.

Thịch.

Sở Vãn Ninh cảm nhận được trái tim của mình ngổn ngang rung động, đầu ngón tay dường như lại phát ra nhiệt độ nóng bỏng khi mới đụng vào Mặc Nhiên. Y bỗng nhiên khô khan yết hầu, không dám nhìn Mặc Nhiên, mắng một câu: "Ngu xuẩn.". Đột nhiên xoay người bỏ đi.

Kết giới trên đầu chưa mất, Mặc Nhiên thật sự làm như lời hứa hẹn, đuổi theo y.

Sở Vãn Ninh rủ mí mắt, không dám quay đầu, y biết trong mắt mình bây giờ chắc chắn bốc lên đầy yêu thương và dục vọng không giấu nổi, nóng bỏng như lửa nơi đầu ngón tay, bọc không lại.

Hắn rốt cục đã hủy hoại được y.

5 năm trước Mặc Nhiên chưa làm được, 5 năm sau, nam nhân này lại làm được. Lấy được tim y, dìm y vào bể dục.

Từ đây Sở Vãn Ninh chẳng qua chỉ là người phàm, thân thể có máu thịt, thấy sắc khó kìm, rơi vào trong lưới, không thoát nổi.

(sắc thụ hồn dữ: thấy sắc là không kìm được lòng- Thượng Lâm Phú, Tư Mã Tương Như)

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ 《Lớp khảo thí khai giảng của sư tôn》

Sở Vãn Ninh: Nào, chúng ta chơi một bàn "Đầu não vương giả", yên tâm, đều là đề cho điểm.

Cẩu tử: Ừa ừa ừa!

Sở Vãn Ninh: Hải đường có mấy cánh hoa?

Cẩu tử: 5!

Sở Vãn Ninh: Hải đường ở Hồng Liên Thủy Tạ là loại nào?

Cẩu tử: Tây Phủ!

Sở Vãn Ninh: Chiều cao của Sư Muội?

Cẩu tử: 183!

Sở Vãn Ninh: Chiều cao của Tiết Mông?

Cẩu tử: Ha ha ha, 178

Tiết Mông: ... mdzz (mẹ thằng thiểu năng), có gì hay mà cười

Sở Vãn Ninh: Chiều cao của ngươi?

Cẩu tử: Ha ha ha ha ha ha ha 189!

Tiết Mông: A.

Sở Vãn Ninh: Chiều cao của ta?

Mặc Nhiên: Một... Khụ... Tám mét mốt.

Sở Vãn Ninh: Được, thông qua khảo thí, không trục xuất ngươi khỏi sư môn.

Chương 131: Sư tôn đọc sách

Tối hôm đó, Sở Vãn Ninh nằm trên giường ở Hồng Liên Thủy Tạ, trằn trọc trở mình, ngủ không yên giấc.

Y đang suy nghĩ Mặc Nhiên sao lại trưởng thành thành bộ dáng như bây giờ. Mặc tông sư, Mặc Vi Vũ, nhắm mắt lại đều là gương mặt bừng bừng khí khái của nam nhân kia, ánh mắt trầm lại nồng nhiệt, cương nghị và dịu dàng triền miên ở bên trong.

Sở Vãn Ninh thầm mắng một tiếng, nặng nề đá chăn một cước, chăn trượt xuống mép giường. Y dang hình chữ đại nằm trên giường, ngửa đầu nhìn xà nhà, ánh mắt dằn vặt.

Y dốc hết sức để bản thân tránh thoát bể dục, chặt đứt tơ tình, tận đến khi sức cùng lực kiệt.

"Tên súc sinh Mặc Vi Vũ này." Y lẩm bẩm.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, lại không thoát nổi tâm tư. Thân thể hừng hực căng tràn nhìn thấy ở Diệu Âm Trì kia tựa như vẫn đang đong đưa trước mắt. Y nhìn thấy bờ vai rộng, sống lưng đường cong mạnh mẽ, xoay người, nước suối nóng thuận theo tuyến nhân ngư mà chậm rãi chảy xuống...

(Tuyến nhân ngư: V-lines dưới bụng đó)

Y đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt tái xanh, không dám nghĩ thêm nữa.

Tiện tay bắt lấy một cuốn sách, tựa như bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng.

Thương thay cho Sở Vãn Ninh anh minh một thế, giờ đây lại suy đồi đến mức phải nhờ đến sách vở để thoát khỏi tâm ma. Sách mở ra cũng không biết là cuốn nào Tiết Mông mua, vừa mở đã thấy một loạt chữ nhỏ li ti, lít nha lít nhít. Sở Vãn Ninh lúc đầu còn chưa nhìn vào, qua một hồi lâu, mới đột nhiên ý thức được mình đang đọc cái gì.

Chỉ thấy bên trên trang giấy hơi mỏng, vô cùng đoan chính viết một hàng chữ:

《Xếp hạng kích thước anh kiệt thịnh niên giới Tu Chân》

Chữ nào cũng biết, thế nhưng gộp thành một đống, lại khiến Sở Vãn Ninh có chút nhìn không ra.

Anh kiệt thịnh niên... Kích thước... Xếp hạng?

Kích thước gì?

Vóc người?

Lại nhìn xuống, bên cạnh dòng chữ hơi nhỏ lại có một câu: Bởi vì bảng này nhìn lướt qua các anh hào, có người không tắm rửa bên ngoài, người không gần hoa liễu, bởi vậy đề tên không được đầy đủ. Anh kiệt Nho Phong Môn thiếu kích thước của Nam Cung Tứ, Từ Sương Lâm, Cô Nguyệt Dạ thiếu kích thước của Khương Hi, Đỉnh Tử Sinh thiếu Tiết Mông, Tạ Phong Nha, Sở Vãn Ninh...

"...?"

Sở Vãn Ninh có hơi sửng sốt.

Có ý gì? Vóc người của bọn họ còn cần ra ngoài tắm rửa, dạo chốn hoa liễu mới có thể nhìn ra?

Lại còn nhìn thấy cả tên mình...

Y cau mày một cái, đầu ngón tay đặt lên bảng tên, tiếp tục đọc xuống dưới. Đáng tiếc cái tên đầu tiên đã khiến y có phần nghẹn họng.

Mặc Vi Vũ

Thân phận: Công tử Đỉnh Tử Sinh, Mặc tông sư

Sở Vãn Ninh hồi tưởng thân hình Mặc Nhiên một hồi. Tiểu tử này bây giờ xác thực là cao lớn uy phong, nhưng chung quy cũng không đến nỗi xếp đầu bảng chứ?

Lại nhìn xuống, viết "Nhìn thấy lúc tắm rửa ở Đức Dụ Đường, tuyệt phi tục vật, khiến người thán phục."

"..."

Tắm rửa ở Đức Dụ Đường...

Tuyệt phi tục vật...?

Sở Vãn Ninh âm ỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng y suy nghĩ trong sáng đã quen, bởi vậy nghĩ cả buổi, cũng nghĩ không ra rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào, đành phải tiếp tục đọc xuống dưới.

Xếp thứ hai là một tán tu y chưa từng nghe qua, bên cạnh cũng viết "Nhìn thấy lúc tắm tiên ở trong rừng, rất to."

"Cái thứ bát nháo gì vậy." Sở Vãn Ninh có chút phản cảm, "Mũ hài dù có thể tăng giảm vóc người, nhưng cũng không đến nỗi chênh lệch quá nhiều, cần gì phải chờ người ta đi tắm rửa để nhìn trộm, dân gian thời nay sao lại lưu hành loại sách tạp nham này..."

Nhìn thấy cái tên thứ ba ——

Mai Hàm Tuyết

Thân phận: Chưởng giáo sư huynh Đạp Tuyết Cung Côn Luân.

Lúc này chữ nhỏ bên cạnh lại không giống, không viết nhìn khi tắm rửa vân vân, mà là "Nữ tì Xuân Doanh Lâu đích thân đo, còn có đông đảo nữ nhân giới Tu Chân giúp đỡ, vật này của Mai công tử có thể khiến thân nữ tử mềm thành nước, xương hóa thành bùn, đêm ngự 10 người, không thành vấn đề."

Sở Vãn Ninh: "... ... ..."

Sau mấy phần tịch mịch, đầu Ngọc Hành trưởng lão đùng một tiếng, nổ mất. Y giống như ném khoai lang phỏng tay, bộp một tiếng, mạnh mẽ quăng cuốn sách từ đầu này sang đầu kia phòng ngủ, mặt lại đỏ như lửa, ánh mắt lấp lóe, cả người tức đến mức bối rối.

Y đã nhìn thấy cái gì?

Kích thước cái gì? Dù y có ngu đến mấy, lúc này cũng đã ngửi được mùi. Đây còn có thể là kích thước gì? Không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ! Bẩn thỉu dơ dáy! Không biết thẹn!!!

Ngồi cứng trên giường cả buổi, Sở Vãn Ninh vẫn chưa cảm thấy hết giận, lại xuống giường nhặt cuốn sách kia lên, giữa ngón tay phát lực, trang giấy lập tức bị nghiền nát thành mảnh vụn lơ thơ...

Thế nhưng tám chữ "Tuyệt phi tục vật, khiến người thán phục", lại giống như mỏ hàn nung đỏ, xèo xèo một tiếng làm bỏng đáy lòng y, khiến mặt y đỏ tới mang tai, lòng như sấm sét.

Y là người cực kỳ đoan chính, ban nãy ở Diệu Âm Trì, ánh mắt gắng sức dời lên trên, căn bản không hề nhìn nơi không nên nhìn, cộng thêm trong hồ hơi nước quẩn quanh, thân thể ở trong đó đều là mơ hồ mờ mịt, y coi như cũng không nhìn rõ lắm. Vậy mà bây giờ, cuốn sách bẩn thỉu này lại dùng 8 chữ mà trình hình ảnh này lên trước mi mắt y. Mà lời văn, so với hình ảnh thường còn hoạt sắc sinh hương (sống động) hơn, dễ dàng liên tưởng.

Tuyệt phi tục vật...

Sở Vãn Ninh hung hăng lau mặt, hồi lâu, túm lấy chăn, che kín đầu mình.

Ngày đầu tiên xuất quan, đến cùng y đã gặp phải những thứ gì chứ... Sở Vãn Ninh không khỏi ai oán thầm nghĩ —— Thế đạo đổi thay, y chỉ mong được nằm xuống chết lại một lần!

Thế nhưng, Ngọc Hành trưởng lão nhất quán nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cho dù một đêm không ngủ ngon, cho dù trong lòng có kinh hãi ra sao đi nữa, ý có khó bình ra sao đi nữa, sáng hôm sau, y vẫn rời giường đúng giờ, rửa mặt chải đầu ăn mặc chỉnh tề, vẫn giữ một gương mặt cấm dục uy nghiêm, phiêu nhiên xuống khỏi Nam Phong Đỉnh Tử Sinh.

Hôm nay là ngày kiểm tra mỗi tháng một lần, Đài Thiện Ác ánh giáp lăn tăn, mấy ngàn đệ tử đều ở nơi đó diễn võ, các trưởng lão trên đài cao tra duyệt.

5 năm không có mặt, vị trí của Sở Vãn Ninh lại không hề thay đổi, vẫn được đặt bên trái Tiết Chính Ung.

Chỉ thấy y một bộ bạch y lê trên đất, thần sắc mệt mỏi, đi tới trên thềm đá xanh, sau đó tay áo dài phất một cái, trực tiếp ngồi vào chỗ trống, châm cho mình một bình trà, vừa uống vừa xem.

Tiết Chính Ung thấy sắc mặt y không tốt, còn tưởng rằng hôm qua Mặc Nhiên không dự tiệc, khiến Sở Vãn Ninh tức giận, bởi vậy bèn ghé sát lại, mang theo chút ý lấy lòng, nói nhỏ: "Ngọc Hành, Nhiên nhi về rồi."

Ai ngờ ấn đường Sở Vãn Ninh giần giật, sắc mặt lại càng xấu hơn: "Ừm, gặp rồi."

"A? Gặp rồi?" Tiết Chính Ung khẽ giật mình, ngay lập tức gật gật đầu, "Vậy thì tốt, thế nào? Có phải là thay đổi hơi nhiều không?"

"Ừm..."

Sở Vãn Ninh không quá muốn tiếp tục trò chuyện về Mặc Nhiên với Tiết Chính Ung nữa. Dù gì, bắt đầu từ hôm qua, trong đầu y liên tục thầm thì lặp đi lặp lại ác chú "Tuyệt phi tục vật khiến người thán phục" này. Y cũng không có ý định tìm bóng dáng Mặc Nhiên trong biển người mênh mông bên dưới, chỉ cúi đầu, nhìn bàn.

"Thật nhiều điểm tâm hoa quả tươi."
Tiết Chính Ung cười: "Vẫn chưa ăn sáng chứ? Thích thì ăn nhiều một chút."

Sở Vãn Ninh cũng không khách khí, cầm một miếng hà hoa tô, bắt đầu ăn cùng với trà nóng. Màu sắc hà hoa tô dần thay đổi theo thứ tự, từ gốc cánh hoa đến mũi hoa, đỏ ửng như đậu khấu, vỏ tô phân lớp rõ ràng, ăn vào giòn xốp, bột đậu bọc bên trong mang vị ngọt của hoa quế.

"Tay nghề Thanh Phong Các Lâm An..." Sở Vãn Ninh lẩm bẩm, quay đầu hỏi Tiết Chính Ung, "Không phải sư phụ Mạnh Bà Đường làm sao?"

"Không phải đâu, là Nhiên nhi đặc biệt mang về hiếu kính ngươi đấy." Tiết Chính Ung cười nói, "Ngươi xem xem, trên bàn của các trưởng lão khác đều không có."

"..." Ông nói vậy, Sở Vãn Ninh mới phát hiện ra, hóa ra chỉ có trên bàn gỗ trước mặt mình mới bày đầy hoa quả, bánh ngọt mứt kẹo loại nào cũng có, thậm chí còn có một chén sứ men xanh nhỏ màu ngọc bích, mở nắp đậy bên trên ra, bên trong không ít không nhiều đựng ba viên trôi nước ngọt."

Bánh trôi không làm từ nếp trắng thông thường, mà là dùng ngẫu thuần sản sinh ở Lâm An, hòa vào bột. Viên bánh long lanh trong suốt, sắc màu như ngọc. (ngẫu thuần, ngẫu phấn: bột củ sen)

"A, đây là món đồ nhỏ sáng nay Nhiên nhi mượn phòng bếp Mạnh Bà Đường làm, màu đỏ là nhân hoa hồng bột đậu, vàng là nhân đậu phộng hạt mè, xanh lục là dùng trà Long Tỉnh nghiền thành bột, làm ra vỏ màu trà non. Đều là món mới lạ, chỉ là hơi ít..." Tiết Chính Ung lẩm bẩm, "Bận bịu cả buổi sáng, tinh tế vô cùng, chỉ làm 3 viên."

Sở Vãn Ninh: "..."

"Ngọc Hành, ngươi ăn đủ sao?"

"Ừm." Sở Vãn Ninh tĩnh lặng một hồi, mới gật gật đầu.

Y ăn trôi nước, thực ra xưa nay chỉ ăn ba viên, viên thứ nhất ngọt, viên thứ hai hồi cam (quay lại vị ngọt), viên thứ ba là thỏa mãn, nếu ăn thêm viên thứ tư, lại có phần chán ngấy.

Mặc Nhiên nấu vừa đúng 3 viên, lại thật khéo, không nhiều không ít, vừa hợp tâm ý y.

Thìa sứ trắng múc viên bánh vỏ bột ngẫu tròn vo đáng yêu, đưa lên bên môi, thấy rằng kích thước cũng phù hợp, vừa đủ một miếng ăn hết, không giống loại bánh đầu bếp Mạnh Bà Đường làm lúc Nguyên Tiêu, viên bánh thật lớn, ăn vào dính miệng còn tốn công.

Người làm bánh trôi dường như cũng rất rõ, biết được miệng y có thể chứa vật to đến mức nào, miệng ngậm đồ ăn lớn nhỏ ra sao mới không thấy khó chịu, bên trong nhân bánh mềm mại tựa như bao bọc thân mật vô hạn.

Ý nghĩ này không biết tại sao lại khiến Sở Vãn Ninh sinh ra chút rung động khó hiểu trong lòng, lập tức lại chết bởi hổ thẹn, che giấu bởi trấn định.

"Tay nghề hắn cũng không tồi."

"Đáng tiếc chỉ làm cho mình ngươi, người khác đều không được ăn, ngay cả bá phụ ta đây cũng không có phần." Tiết Chính Ung thở dài, vô cùng xót xa.

Sở Vãn Ninh nghe vậy, nhàn nhạt nhếch môi, cũng không lên tiếng, chỉ cầm thìa khuấy nước nóng trong bát. Bánh trôi đã ăn xong, ngọt vừa đủ, chậm rãi tan ra trong lòng y.

Ăn điểm tâm xong, cũng mặc kệ phía dưới diễn võ bày trận vô cùng náo nhiệt, Sở Vãn Ninh cầm lấy một cuốn tài liệu trên bàn, xem vài chuyện biến động, cải cách ở Đỉnh Tử Sinh 5 năm gần đây.

Những thứ này đều là Tiết Chính Ung chỉnh lý ra, lời ít ý nhiều, Sở Vãn Ninh nhanh chóng xem hết tài liệu. Đưa tay đóng sách, lại nhìn thấy bên dưới còn xếp một cuốn sách nữa.

"Đây là..." Y lấy nó ra, là một cuốn sách đóng chỉ trông có vẻ rất dày rất dày. Tiết Chính Ung liếc mắt một cái, cười nói: "Cũng là lễ vật Nhiên nhi tặng ngươi, hôm qua nói trên đường về giao chiến với tà ma, không cẩn thận làm bắn máu lên sách, còn có nhiều trang bị xé rách, không tiện đưa tận tay ngươi, cho nên sáng nay nhờ ta đặt lên bàn ngươi."

Sở Vãn Ninh nhẹ gật đầu, mở sách ra, bàn tay hẹp dài vuốt qua bìa sách, chữ Khải nắn nót đoan chính bên trên kia, viết 4 chữ:

Dữ Ngô Thư Sư. (Thư gửi thầy ta)

Ánh mắt y hơi trợn to, có phần kinh ngạc.

Đây là thư viết cho y?

Trong lòng y đột nhiên giống như bị lửa than hơ phải, vừa nóng vừa đau. Y nâng mi mắt, muốn đi tìm bóng hình Mặc Nhiên nơi biển người mênh mông phía dưới, lại chỉ thấy mũ giáp lấp lánh, như cá tấp nập trong hồ.

Y nhất thời không tìm thấy người, đành tiếp tục cúi đầu xem thư.

Hóa sau mỗi ngày từ khi Sở Vãn Ninh bế quan, Mặc Nhiên đều tưởng niệm sư tôn mình. Trong lòng hắn có rất nhiều lời, sợ thời gian lâu ngày, sẽ quên mất. Bởi vậy hắn tìm người làm một cuốn sách chắc chắn, dày dặn, bên trong có 1825 tờ giấy, hắn đã tính kĩ. 5 năm, ngày nào hắn cũng viết cho sư tôn một phong thư, không phân lớn nhỏ, từ việc ăn phải một chiếc Diệp Nhi Ba cực kỳ khó ăn, đến việc có gì tâm đắc trong khi tu luyện ngày hôm nay, đều viết trên giấy.

Ban đầu hắn đã tính, 1825 tờ giấy, không ít không nhiều, sau khi viết xong, sư tôn hẳn sẽ xuất quan.

Thế nhưng có đôi khi không ngừng nổi, chữ chen thành một đám nho nhỏ, thiết tha tuôn trên giấy, chỉ mong có thể khiến Sở Vãn Ninh cũng nhìn thấy được vài đóa Sa Cức Mạt Bắc, khói ráng Trường Bạch Sơn, chỉ mong có thể giấu những món bánh ngọt hôm nay nếm được vào trong góc, chờ Sở Vãn Ninh tỉnh lại cùng thưởng.

Từng hàng chữ nhỏ kia, từ đầu tới đuôi không hề ngưng nghỉ, không một câu nói tình cảm nào, cũng không hề viết chút chuyện gì bi thương, buồn khổ, chỉ thành thành thật thật ghi lại mỗi một nháy mắt xán lạn 5 năm qua, hắn chỉ chọn những chuyện tốt, chia sẻ cùng y.

Bởi vậy mỗi ngày một tờ từng tính, cuối cùng đương nhiên không đủ nữa, hắn đành gắn thêm một chồng thư thật dày, phía sau cuốn sách...

Sở Vãn Ninh chậm rãi lật qua lật lại, hốc mắt có hơi ướt át.

Hắn nhìn chữ viết của Mặc Nhiên từ non nớt đến ngay ngắn, ngay ngắn đến tuấn tú.

Nước mực mới nhất như còn chưa khô, bút tích sớm nhất lại đã dần biến xanh vàng.

Bốn chữ "Dữ Ngô Sư Thư", phong nào cũng có, phong nào cũng không giống nhau, chậm rãi... Thời gian từ vó nhẹ ngựa phi, tới tuyết trắng bạc đầu.

Đến cuối cùng, linh mao đan thanh, uốn sắt bẻ vàng, quả thực phẩy mác phong lưu, hoành bình thụ loan câu.

(linh mao đan thanh: bức họa chim muông rực rỡ, hoành bình thụ loan câu: nét ngang cắt nét sổ, nét móc cong)

Sở Vãn Ninh lật đến trang cuối cùng, ngón tay vuốt ve 4 chữ trên bìa.

Dữ Ngô Sư Thư, Dữ Ngô Thư Sư.

Y nhìn bút mực đoan trang kia, giống như nhìn thấy ngòi bút Mặc Nhiên mới nhấc lên. Gác bút lông sói, nam nhân kia ngẩng đầu, đã không còn là thiếu niên.

Từ phong đầu tiên đến phong cuối cùng, y như nhìn thấy Mặc Nhiên từ 16 tuổi đi đến 22 tuổi, thân hình dần dần trổ cành, mặt mày dần dần thâm thúy.

Thế nhưng mỗi một ngày, đều sẽ ngồi trước bàn, viết cho y một phong thư.

"Sư tôn!!"

Chẳng biết từ lúc nào, diễn võ đã kết thúc, Sở Vãn Ninh nghe thấy có người đang gọi y, y liền đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy ngay phía trước Thiện Ác Đài, Tiết Mông hưng phấn vẫy vẫy tay với y.

Mà bên cạnh Tiết Mông, một nam nhân vai rộng eo thon, chân dài ưỡn mình, đang lẳng lặng đứng thẳng. Sau khi diễn võ, gương mặt nam nhân tản ra hơi nóng, trán có mồ hôi, dưới ánh nắng, lóa lên lộng lẫy, giống như bộ lông ngời sáng của báo săn.

Mặc Nhiên thấy Sở Vãn Ninh đang nhìn hắn, có hơi sửng sốt, bỗng cười lên. Trong nắng sớm vàng kim, nụ cười của hắn thật xán lạn mê người, giống như cây tùng bách đẫm ánh mặt trời đang xào xạc lay động. Đáy mắt hắn thiết tha, trên lông mi thấm dịu dàng, gương mặt kiên cường cứng rắn dường như có chút ngượng ngùng, sống động mà hừng hực, khiến người hoa mắt mê thần.

Thật là một chàng trai tuấn tú.

Sở Vãn Ninh không biến sắc khoanh tay ngồi trên đài cao, kiêu ngạo nhìn xuống hắn. Người ngoài chỉ thấy thần sắc y vẫn lạnh nhạt như thường, lại không người nào biết, y đã sớm tâm loạn như ma, cởi giáp quăng mũ.

Trong đám người, Mặc Nhiên cười cười, bỗng giơ tay lên, chỉ chỉ y phục của mình, lại chỉ chỉ Sở Vãn Ninh.

"..." Sở Vãn Ninh chưa kịp phản ứng, mắt phượng hơi nheo lại, nghi hoặc nhìn hắn.

Mặc Nhiên cười càng sáng rõ, hai tay chụm lại bên miệng, yên lặng làm mấy khẩu hình.

Sở Vãn Ninh: "?"

Lá cây xào xạc, gió mai hiu hiu, Mặc Nhiên như có chút bất đắc dĩ, bên môi nhoẻn cười, lắc đầu, chạm một cái lên vạt áo mình.

Sở Vãn Ninh cúi đầu xuống, giây lát sau, bất chợt đỏ đến mang tai.

"..."

Ngọc Hành trưởng lão uy phong đại đại được đồ đệ chỉ điểm, cuối cùng chợt phát hiện ra, sáng sớm ngủ dậy quá vội vàng, đống y phục ở Hồng Liên Thủy Tạ lại lộn xộn, trong lúc tùy ý, y vẫn khoác bộ y phục cầm nhầm của Mặc Nhiên ngày hôm qua.

... Chẳng trách hôm nay khi đi đường luôn cảm thấy có gì đó lê trên mặt đất! Hóa ra là vạt áo!!

Mặc Vi Vũ, ngươi được lắm. Dưới cơn nóng giận, Sở Vãn Ninh phẫn hận quay mặt đi chỗ khác. Cái tên khốn nạn không có mắt nhìn, hết chuyện để nói nhà ngươi!

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ —— Nội dung thư của cẩu tử

Nếu nói người xưa viết thư, dùng "Dữ Nguyên Vi Chi Thư" (thư gửi Nguyên Vi Chi của Bạch Cư Dị), sẽ bị coi là cực kỳ gai người, không nhịn được muốn vỗ tay bộp bộp bộp cho tình hữu nghị của Bạch Cư Dị tiên sinh và Nguyên Chẩn tiên sinh, ha ha ha ha.

Thư của cẩu tử không có phức tạp như vậy, cũng sẽ không phải vừa mở sách đã biết nói chuyện như Bạch Cư Dị, "Vi Chi Vi Chi", "Tấm lòng nhựa sơn" sến vô cùng, vậy cẩu tử đã viết những gì đây?

《Đoạn trích trong nội dung thư》

Kẹo hạnh nhân Lâm Nghi ăn ngon nhưng hơi đắt, một cân đòi bán 40 đồng, nhưng ăn ngon ăn ngon.

Thịt hầm khoai tây ăn bao no, ăn một bữa đến đêm không bị đói, ăn ngon ăn ngon.

Không cẩn thận nhầm mật ong trong túi càn khôn thành dầu, quét lên trên cánh gà nướng, ăn ngon ăn ngon.

Hải sải Tuyền Châu ăn ngon cực kỳ, ăn ngon ăn ngon.

Sư tôn tỉnh đi, rồi cùng nhau ăn ăn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ssnjsjs