Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19


Kẻ nằm trên giường đã từ từ tỉnh lại, nâng mắt liền thấy Lam Vong Cơ ngồi bên mép giường.

Trong phòng lớn, chỉ có người nọ ở gần nhất, nhóm còn lại đều ngồi một góc khác.

Đôi đồng tử trống rỗng của Ngụy Vô Tiện nhìn hắn chằm chằm, thật lâu, rồi chợt nhắm mắt, xoay đầu tránh đi.

Bắt đầu từ lúc thanh tỉnh, hắn Ngụy Vô Tiện vẫn chưa nói lời nào, dùng trầm mặc như một loại phương thức kháng cự.

Hắn đang cự tuyệt, cự tuyệt tất cả mọi người.

Tay Lam Vong Cơ đặt trên mép gường nắm rất chặt.

Dường như bọn họ lại trở về trạng thái lúc trước, không đúng, nói một cách chính xác, hẳn là có chút kém hơn.

Quan hệ tựa hồ lạnh băng, trong phòng lâm vào một mảnh trầm mặc quỷ dị.

Ôn Nhu bất đắc dĩ nhìn cả hai, đành giảng hòa.

"Không bằng Lam tiên sinh ra ngoài trước một chút, Ngụy Vô Tiện vừa tỉnh lại, có thể nhất thời vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn. Tôi cần làm một chút kiểm tra cho cậu ta. Tên ngốc này hiện tại, không chịu nổi kích thích."

Lam Vong Cơ nghe được cũng gật đầu, cả người cứng ngắc ra ngoài.

Giang Yếm Ly lo lắng nhìn thoáng qua người trên giường, bọn họ dường như có chuyện muốn nói, thông cảm mang theo Kim Tử Hiên rời đi.

Tất cả vừa khuất bóng, trong phòng chỉ còn lại Giang Trừng và Ôn Nhu.

Giang Trừng lạnh lùng khoanh tay.

"Rốt cuộc cậu nghĩ gì trong đầu vậy? Người đã ở trước mắt, còn một hai phải cố gắng."

Ngươi thật yêu ta, ta thật thích ngươi, trải qua nhiều năm vẫn thật thích.

Chỉ là.

Chỉ là không thể ở bên nhau.

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, không nói lời nào.

Ôn Nhu thay thuốc cho hắn, nghe được có chút bất đắc dĩ.

"Giang Trừng, cậu bớt vài câu đi, hắn còn bệnh."

Giang Trừng quả thực hận thấu xương bộ dáng phó mặc chẳng thiết sống này của đối phương, rõ ràng khó chịu nhưng cái gì cũng không nói. Đành hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa ra ngoài.

Lạch cạch một tiếng, cửa bị đóng thật mạnh, Ôn Nhu cẩn thận giúp Ngụy Vô Tiện dùng thuốc trên miệng vết thương.

"Lúc này có thể nói ra rồi. Tôi cũng rất muốn biết, vì sao?"

Nàng là bác sỹ chính của tên ngốc này, những năm gần đây mối quan hệ giữa hai người bọn họ cũng tương đối dài. Cậu ta không muốn để người khác lo lắng, khi muốn nói chuyện cũng là đem nàng tưởng tượng thành gốc cây.

Ngụy Vô Tiện trầm mặc thật lâu, hắn cũng không quay mặt đi, nhẹ giọng mở miệng.

"Tình tỷ, chị cũng biết mà, tôi bị bệnh."

Ôn Nhu bôi thuốc cho hắn hơi khựng lại, mím môi.

"Thế thì sao? Đó cũng không phải là lỗi của cậu."

Cũng không nên tự trừng phạt bản thân bởi một lỗi lầm không phải do chính mình gây ra.

Ngụy Vô Tiện cười khổ.

"Cũng không sai biệt lắm, tôi bị bệnh, thật sự nghiêm trọng, là bệnh tâm lý."

Hắn dùng cánh tay không bị thương của bản thân day day huyệt Thái dương, dường như muốn tạo ra một ra một cái động trên đó vậy.

Không chú ý một chút khiến trên trán đỏ một mảnh.

Ôn Nhu cả kinh, túm lấy tay hắn.

"Cậu làm gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn nàng, mặt không biểu cảm.

"Tình tỷ, tôi không khống chế được bản thân."

Ôn Nhu nhìn động tác cứng ngắc của hắn.

Ngụy Vô Tiện cong môi, bổ sung.

"Mỗi một ngày, tôi không khống chế được bản thân, nhìn đến máu liền không khống chế được, còn sử dụng rất nhiều thuốc chống trầm cảm. Chẳng biết đến một lúc nào đó, đột nhiên chết đi..."

"Đừng nói nữa..."

"Hoặc là đột nhiên luẩn quẩn trong lòng, liền từ trên lầu cao nhảy xuống không biết chừng."

"Tôi bảo đừng có nói nữa!"

Thanh âm có chút nóng nảy.

Ngụy Vô Tiện không để ý tới nàng, tự mình lải nhải.

"Chị xem đi, tôi có cảm giác không giống với mọi người, chẳng khác bệnh tâm thần chút nào."

"Bệnh tâm thần cùng với người bình thường làm sao đồng dạng được. Tôi có thể nhìn ra, chị lại không thể nhìn ra."

Hắn giương mắt nhìn người đối diện, thanh âm bình tĩnh như thể đang kể một chuyện xưa chẳng liên quan, không chút gợn sóng.

"Tình tỷ, chị nói xem, tôi làm sao có thể ở bên cạnh hắn."

Một kẻ tâm thần làm sao có thể cùng người cao cao tại thượng, quân tử như ngọc kia ở bên nhau?

Ôn Nhu cúi đầu giúp hắn truyền dịch, nỗ lực khơi dậy thanh âm nghẹn ngào của bản thân.

"Thế thì sao, Lam Vong Cơ cũng không ghét bỏ cậu."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nở nụ cười, giống như hồi quang phản chiếu, xinh đẹp đến ghê người.

"Tôi tự ghét bỏ chính mình." Hắn nhẹ nhàng đáp lại.

Người đối diện tái nhợt vô lực, nhẹ đến nỗi giống như một trận gió tới là có thể thổi bay đi.

Từ nơi nào còn nhìn ra được bóng dáng khi xưa.

Giang Trừng nói rất đúng, bốn năm, đem hắn biến thành một kẻ nhát gan vô tích sự.

"Cậu ta biết những chuyện đó rồi đúng không?"

Người kia rốt cục cũng biết được thời điểm chật vật nhất của bản thân.

"Chị nhìn đi, chị nhìn tôi này. Cái bộ dạng mà ngay cả chính mình nhìn vào cũng cảm thấy ghê tởm. Chị muốn tôi... ở bên cạnh y như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện gằn từng chữ một, thời điểm nhắc đến Lam Vong Cơ phảng phất như thể sắp khóc ra máu.

Tay Ôn Nhu run lên, cắn răng nói.

"Cậu tự nói như thế này, lúc ấy có thể sống sót, hiện tại thì sao!"

Ngụy Vô Tiện một lần nữa nhắm mắt lại, xoay đầu đi, nhàn nhạt mở miệng.

"Tôi hiện tại có thể tồn tại, còn sống là tốt rồi.

Chỉ là, không thể ở cùng cậu ta mà thôi."

Đúng rồi, không thể ở cùng hắn, này cũng không có gì lớn, có thể sống tốt như trước.

Bốn năm vừa rồi trôi qua thế nào, hiện tại cũng trôi qua như vậy.

Chính là vết thương tưởng chừng đã lành lại tróc ra, nơi kết vảy máu tươi đầm đìa.

Hắn nói. "Tôi mệt."

Là bởi vì hắn tự bị bệnh, không vượt qua được là chuyện của chính mình, không vượt qua được, đều là bởi vì bản thân hắn.

Ôn Nhu hiểu được ý tứ cự tuyệt trò chuyện của người kia, đành phải bất đắc dĩ rời đi.

"Tôi để đèn cho cậu."

Thanh âm Ngụy Vô Tiện thanh âm từ bên trong truyền đến.

"Không. Không cần để đèn, tắt đi."

Ôn Nhu kinh ngạc nhíu mày.

"Cậu..."

Giọng nói Ngụy Vô Tiện thật ôn hòa, lại mang theo ý không được xen vào.

"Không cần để đèn. Ngủ ngon, Tình tỷ."

Kể từ ngày đó, Ngụy Vô Tiện trực tiếp về căn nhà chung cư nhỏ của mình.

Trải qua một đoạn thời gian dài, tràn ngập bụi xám.

Bản thân không thể làm việc nhà, lại càng chẳng muốn Giang Yếm Ly giúp mình, cho nên nàng cố ý giúp hắn thuê một dì làm vệ sinh.

Hắn cũng không đến nhà Lam Vong Cơ lấy đồ của mình, kỳ thật cũng chẳng có gì cần thiết. Chỉ là vài thứ đơn giản mấy thứ đối phương ra ngoài mua giúp mà thôi.

Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đây, cười khổ một tiếng.

Chính mình vẫn là làm phiền người kia.

Thời điểm buổi sáng mê mang ngày hôm sau, còn theo bản năng gọi Lam Trạm.

Lúc sau tỉnh hẳn, mới bỗng nhiên nhớ lại, ngồi trên giường sửng sốt thật lâu.

Lam Vong Cơ chính là như vậy, cách bốn năm, vẫn có thể đem toàn bộ thói quen hư ngày xưa của hắn kéo trở về.

Hắn tự giễu cười khẽ, dùng tay che mắt.

Lam Vong Cơ tựa hồ đã đoán được trước hắn không quay lại. Hôm đó, phá lệ tan tầm sớm, trở về không ngạc nhiên, chẳng có một ai.

Căn phòng tối đen còn rơi lại vài thứ người nọ còn lưu lại, quần áo quăng trên sô pha, lon coca lăn lóc ở bàn an, đồ vật vứt bừa bãi, bảo sao mà không tìm được mấy thứ nhỏ bé.

Chẳng có bóng dáng, căn phòng vắng vẻ lạnh lẽ này bỗng nhân đôi cảm giác không muốn trở về của Lam Vong Cơ.

Đồ dùng vẫn còn nguyên, người kia không lấy đi, như thể, Ngụy Vô Tiện chỉ là ra ngoài một chuyến.

Nhưng hắn rõ ràng, người kia, hôm nay sẽ không trở lại.

Cái kẻ từng hỏi hắn, Lam Trạm, quần áo của tôi ở đâu rồi, lại rời đi.

Tiếng chuông di động vang lên.

"Anh."

Bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của Lam Hi Thần.

"Vong Cơ, Ngụy tiên sinh thế nào?"

Lam Vong Cơ cầm di động đứng trong bóng tối, nhìn căn phòng vắng lặng, gian nan đáp.

"Cậu ấy hẳn là không sao, đã đi rồi."

Bốn năm trước, người kia không nói một lời, đưa bản thân xuất ngoại. Bốn năm sau, lại không nói một lời đã rời đi.

Lam Hi Thần trầm mặc một chút.

"Vong Cơ, em đã biết, chuyện bốn năm trước."

Lam Vong Cơ nói. "Biết.

Em chờ cậu ấy."

Hắn có thể chờ thật lâu.

Sao có thể không chờ kia chứ, hắn có cả một đời kiên nhẫn cơ mà, toàn bộ đều dành cho người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro