
Chương 10
Chương 10
Ngụy Vô Tiện nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, muốn nhìn ra bên dưới con ngươi lưu ly nhạt màu kia chứa đựng cảm tình gì.
Từ đêm dài đến sáng, ta kiếp trước cô độc một mình cơ cực khổ sở. Phong lưu, ngạo cốt, kiêu căng, phóng túng... Cái gì cũng có, kết quả thì sao, vẫn không có được thứ mình muốn nhất.
Nói thật, kỳ thật đời trước hắn sống như vậy rất mệt mỏi.
Cười nói ta không giết bá nhân, bá nhân lại nhân ta mà chết(*). Dáng vẻ thiếu niên hào sảng khinh bị những từ ngữ trào phúng khinh thường che lấp; trơ mắt nhìn sư tỷ bảo hộ mình chết ngay trước mặt; nhìn tinh phong huyết vũ che dấu thơ rượu phong hoa; nhìn thế sự cheo leo tang hải biến hóa; nhìn những người đó đều là một bộ dáng thụt lùi sợ hãi mình, mong chờ mình phát điên, phát cuồng, tẩu hỏa nhập ma...
(*) Ngáo không hiểu nên giữ nguyên văn QT.
Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, muốn tìm một người để dựa vào. Nhưng... người trước mắt này chính là người mình muốn.
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng cảm khái trong lòng một phen, có chút manh mối, đối với Lam Vong Cơ nhướn mày nói, "Vì cái gì a?". Hắn muốn biết lý do, hắn muốn đánh cược tâm tư Lam Trạm về điểm nào thích hắn.
Lam Vong Cơ đối với phản ứng tự nhiên của Ngụy Vô Tiện thì sửng sốt, y cho rằng hắn sẽ giống như lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đối với mình nói những lời qua loa lấy lệ, đứt từng khúc ruột. Không nghĩ tới, hắn không có làm như vậy.
"A Niệm vẫn luôn nhớ mẫu thân của nàng". Lam Vong Cơ cân nhắc nửa ngày, vẫn là lựa chọn cái này làm lý do.
Ánh mắt Ngụy Vô Tiện ảm đạm xuống, trong nháy mắt ánh lên thất vọng, hắn không nghe được hồi đáp mình mong muốn. Bất quá là duyên cớ của mấy ngày nay hắn ở trên trấn dạo chơi mà không đi đâu khác, tâm tình hắn cũng không tồi, cảm thấy mình cần cùng Càn Nguyên kiếp trước của mình hảo hảo nói chuyện, không chịu thiện bãi cam hưu tiếp lời, "Ra là lý do này. Lam Trạm ngươi thật đúng là, nhận ra ta liền muốn ta trở về mang hài tử? Quá hiện thực đi. Còn không bằng tìm cho nàng một người mẹ kế". Hắn còn muốn mượn cớ này trêu đùa người khiến mình cả hai đời đều thống khổ bất kham, rồi lại không có cách nào quên được.
"Ngụy Anh". Lam Vong Cơ bị hắn kích động nóng nảy, đối hắn gọi một tiếng, âm lượng so với lúc trước lớn hơn chút. Tuy rằng trên mặt y vẫn là băng sơn ngàn năm không gợn sóng, ai biết được nội tâm y đã loạn thành một đoàn, sóng gió mãnh liệt.
"A Niệm thực sự rất nhớ ngươi."
"Nếu ta không đáp ứng thì sao?". Ngụy Vô Tiện ngữ khí ngả ngớn, một bên mày nhướn lên, một bộ dạng vô lại, "Lam nhị công tử thật là quý nhân hay quên, ngươi đã quên chuyện đối ta đâm một kiếm rồi sao? Nếu không phải là khuê nữ của ngươi đoản mệnh, từ đâu ra A Niệm làm lý do a?"
Không phải hắn tàn nhẫn, hắn biết một kiếm kia của Lam Trạm chỉ là vô tình, hắn chỉ muốn bức Lam Vong Cơ nói ra nguyên nhân thật sự, câu nói kia mười mấy năm trước là y nên nói. Lại không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, muốn nhiều uẩn khúc quanh co như vậy làm gì.
Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện đề cập đến chuyện một kiếm kia, đầu lập tức thấp đi xuống, trầm mặc không lên tiếng. Là y, là y nợ Ngụy Anh; là y không có tư cách đề ra loại yêu cầu này với hắn. Tay y ở trong tay áo dùng sức nắm thành nắm đấm, gân xanh trên tay phá lệ rõ ràng, móng tay cắm sâu trong lòng bàn tay.
Nhìn thấy Lam Vong Cơ tự trách như thế, bộ dáng thống khổ như thế, Ngụy Vô Tiện hối hận với lời mình nói ra. Vẫn luôn là hắn lăng trì Lam Trạm, vì cái gì hắn còn mặt dày vô sỉ mà làm bộ không chút nào để ý?
Ngụy Vô Tiện mặt mày phóng khoáng, ngữ khí ôn hòa đôi chút, thấp giọng nói, "Ngươi không nói, vậy ta đi."
Buồn cười, hắn còn ở đó đánh cược gì chứ.
"Còn có ta, ta cũng thực nhớ ngươi."
Thanh âm trầm thấp vang lên, cởi bỏ gông xiềng, giống như sở hữu binh khí bại trận chi quân.
Ngụy Vô Tiện nhẹ cong khóe miệng, trong lòng một mảnh trong sáng. Đối nghịch thiên hạ, đi trên cây cầu độc mộc một mình đi đến đêm tối, chung quy ta vẫn là thắng cược. Kiếp trước ở miếu Nguyệt Lão cầu nguyện, bách niên giai lão vĩnh kết đồng tâm. A, nói không chừng ta hướng trang công(*) mượn một đôi mộng điệp, có thể bay lượn ở hiện thế phong hoa tuyết nguyệt. Trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không quên người này, đứng ở trước mặt ta, đối ta vươn tay, mời ta sóng vai đi.
(*) Ngáo không biết "trang công" là gì.
Người này nơi nào cũng tốt, chính là không có gì để nói.
"Ân. Muốn đi đâu? Cùng nhau."
Vòng đi vòng lại, vẫn là bắt đầu xuất phát lại lần nữa. Hướng đến cái gọi là hạnh phúc tiến lên.
****
Sau khi Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đồng hành, việc đối phó với cánh tay quỷ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Mỗi tối hai người cùng hợp tấu 'An tức' có thể bình ổn cánh tay dị động.
Ngụy Vô Tiện nghĩ, nói đến chuyện tình cảm luyến ái tương giao cũng coi như không tệ lắm.
Hai người trên đường đi nghe nói có một bảo thạch ăn thịt người, liền phùng loạn tất xuất tìm đến. Ai ngờ gặp được Kim Lăng cậy mạnh vào trong bảo thạch kia, Ngụy Vô Tiện cảm thấy bị nhéo mạnh ở đầu quả tim.
Bên trong bảo thạch thực an tĩnh, nhưng trong tai Ngụy Vô Tiện lại ồn ào náo nhiệt đến hoảng loạn. Nam nữ già trẻ ríu rít nhao nhao không ngừng. Ngụy Vô Tiện nhờ Lam Vong Cơ 'Vấn linh' vài lần, đem Kim tiểu công tử từ trong tường đào ra, lại phát hiện chân Kim Lăng bị hạ ác trớ.
Lúc hai người Vong Tiện chuẩn bị trừ khử ác trớ cho Kim Lăng, thì phát hiện có người âm thầm theo dõi, Lam Vong Cơ liền đuổi theo.
Ngụy Vô Tiện đem Kim Lăng kéo ra khỏi bảo thạch, ở trấn nhỏ phụ cận nghỉ chân. Hắn vén ống quần Kim Lăng xem xét tình huống của vết ác trớ, không khỏi nhíu mày. Không thể loại bỏ, chỉ bằng năng lực của Kim Lăng thì không thể đối phó được với vết ác trớ này. Hắn nhớ tới kiếp trước sang đường ngang ngõ tắt, đem ác trớ trên chân Kim Lăng chuyển qua người mình. Ai, chung quy là hắn có lỗi với đứa nhỏ này.
Đem ác trớ dẫn đến trên chân mình, sắc mặt Ngụy Vô Tiện đã trắng bệch, thân thể này không có linh lực, đối phó với ác trớ không chừng so với Kim Lăng còn phải cố sức hơn. Không ngờ Kim Lăng 'đại tiểu thư' tỉnh lại phát hiện mình cùng một tên đoạn tụ ở gần như vậy, không cảm kích cũng không biết tốt xấu, một tay đem hắn đẩy ra, quát, "Tên đoạn tụ nhà ngươi đừng động vào ta!"
Ngụy Vô Tiện xoát lưỡi, xoắn lông mày, "Ta cứu ngươi một mạng, còn xem thương thế cho ngươi, thái độ ngươi như vậy có được hay không đây?"
Kim Lăng giả bộ như không nghe thấy, lắc lư mà đứng lên, cầm lấy Tuế Hoa, khập khiễng bước đi. Ác trớ tuy đã được giải trừ, nhưng thương thế trên đùi vẫn chưa hồi phục ngay được, đi đường thực sự khó khăn. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy, đau lòng một chút, đối với bóng dáng Kim Lăng kêu, "Đừng cậy mạnh, ngoan ngoãn ngồi đây đi."
"Ai cần ngươi lo!". Kim Lăng xoay người đối với Ngụy Vô Tiện rống trở lại.
"Ai u, ngươi còn..."
"Tiểu tử kia ngươi đã chạy đi đâu? Muốn bị ta đánh gãy chân đúng không?". Không đợi Ngụy Vô Tiện đối với Kim tiểu thư kiêu căng giáo huấn, thanh âm rất có uy nghiêm đánh gãy lời hắn.
Ngụy Vô Tiện nhìn qua, mẹ nó, sợ cái gì cái đó tới, đúng là oan gia ngõ hẹp. Người tới đầu tiên là Giang Trừng, mang một thân màu tím, chân đi ủng ngắn màu đen, một bộ tay áo màu tím bó mũi tên, làm thân hình hắn thật vĩ ngạn khí thế. Tay phải cầm Tử Điện, mày kiếm mắt sáng, cả người hắn sinh ra đã có sẵn ngạo khí cùng người sau ngạo cốt không cam lòng.
Giang Trừng cau mày nhìn bộ dạng Kim Lăng chật vật đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, lửa giận tận trời. Hắn túm cổ áo Kim Lăng, quát, "Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Đường đường là gia chủ tương lai, ngươi xem đây là bộ dạng gì? Mau trở về đem y phục thay đi."
Kim Lăng thấy cữu cữu trước mặt người khác xách cổ áo mình, cảm thấy mặt mũi băn khoăn, lớn tiếng phản kháng, "Không cần xách ta như vậy, ta không phải hài tử ba tuổi!"
"Ai quản ngươi bao nhiêu tuổi, ta là cữu cữu của ngươi, quản ngươi thế nào thì thế đó. Mấy ngày nay ngươi không chào hỏi, đi đâu?"
Kim Lăng đem đúng hành tung thật sự của mình mấy ngày qua nói một lần. Giang Trừng, "Cho nên, ngươi muốn bắt tà túy nhưng không có? Chó của ngươi đâu?"
Kim Lăng nghẹn họng, tà túy không bắt được, chó cũng không biết đã chạy đi đâu. Trong lúc hắn lâm vào khốn cảnh bị cữu cữu mắng đến té tát, một trận tiếng chó sủa quen thuộc truyền đến. Kim Lăng mừng như điên, hướng về phía thân ảnh linh khuyền mà hô, "Tiên Tử!"
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng chó, sắc mặt 'ba' một cái trở nên xanh mét, hai chân run rẩy chuẩn bị bỏ chạy. Ai ngờ một màn này vừa vặn lọt vào mắt Giang Trừng. Đời trước Ngụy Vô Tiện thấy chó là sợ bỏ chạy hắn đã thấy qua vô số lần, tất nhiên là khó quên.
Ngụy Vô Tiện không chạy được bao xa, dưới chân truyền đến một trận tê dại, ngay sau đó biến thành nóng rát đau đớn, Tử Điện sáng lóa ánh tím liền cuốn lấy chân hắn. Giang Trừng vung tay, Ngụy Vô Tiện liền bị kéo trở về quăng ngã trước mặt Giang Trừng. Một tay Giang Trừng nắm y phục trước ngực Ngụy Vô Tiện, túm hắn hướng một tiệm cơm ném tới. Tiệm cơm này đã sớm dọn hàng, chủ quán thấy một người túm một người khác hùng hổ mà lao vào, tự biết không dễ chọc, liền đóng của lui ra hậu đường.
Giang Trừng quăng mạnh Ngụy Vô Tiện vào góc tường, còn mình thì thong thả ngồi ở ghế trúc uống trà.
Giang Trừng, "Không có gì nói với ta sao?"
Ngụy Vô Tiện quay đầu đi, cười cười, "Có cái gì để nói."
Giang Trừng buông chén trà, cười lạnh vài tiếng, "Ngươi đúng là không hề tiến bộ."
Ngụy Vô Tiện không biết xấu hổ mà tiếp miệng, "Ngươi cũng không tiến bộ chút nào."
"A? Chúng ta đây đến xem tột cùng là ai không hề tiến bộ". Giang Trừng nói xong, liền hướng Kim Lăng mượn Tiên Tử dắt vào. Ngụy Vô Tiện vừa thấy chó, hai chân phát run, đầu óc liền ngắn đi. Giang Trừng đối với phản ứng này của hắn rất vừa lòng.
Giang Trừng, "Ngươi là ai?"
Trong lòng Ngụy Vô Tiện hoảng sợ tự đòi lại công đạo cho mình. Giang Trừng dẫn chó ra ngoài, tự thân tiến lên chất vấn.
"Ta nói tại sao Lam Trạm lại si tình với ngươi như vậy, ngày đó ở Đại Phạn Sơn vì sao bảo hộ ngươi. Tu chân giới mỗi người đều biết hắn đem linh vị ngươi đặt ở từ đường Lam gia, còn ghi tên của ngươi vào gia phả Lam gia. Thật đúng là, việc này truyền đi còn được mọi người ca tụng. Nói Lam Trạm hắn nhất si tình..."
"Ngươi nói cái gì?". Ngụy Vô Tiện có điểm không tin vào tai mình. Sau khi mình qua đời, Lam Trạm cùng linh vị của mình bái đường, còn đem tên của mình viết vào gia phả? Con mẹ nó, Lam Trạm ngươi rốt cuộc là muốn giấu đến bao giờ a?
Nhưng mà Giang Trừng cũng không để ý đến hắn, tiếp tục nói, "Cũng không nhất định là như vậy. Nói không chừng hắn có gian tình với thân thể Khôn Trạch này đi."
Ngụy Vô Tiện nghe không nổi nữa, giận dữ hét, "Chú ý lời nói."
"Nha? Bảo ta chú ý lời nói? Vậy lão nhân gia ngươi thì sao? 'Có nương sinh không có nương dạy' mắng thật hay a?! Ngươi con mẹ nó đã quên cha mẹ nó chết là do ai gây ra sao?". Giang Trừng sắc mặt âm u, dữ tợn chất vấn, tựa như cầm thanh đao, một nhát lại một nhát mà cắt lên đầu quả tim cho hắn xem.
"Ta không có! Ta..."
"Ngươi cái gì? Như thế nào không nói nữa? Muốn nói, về Liên Hoa Ổ, quỳ gối trước linh vị cha mẹ ta hảo hảo nói một câu. Ngươi nói xem ngươi đã làm những chuyện tốt gì, lén lút cùng Lam nhị cmn ở bên nhau, còn sinh ra một nhi nữ để thiên hạ nhạo báng. Cái gì si tình người đời ca tụng? Lét lút dơ bẩn xấu xa sao không nói ra? Cũng khiến cho Liên Hoa Ổ ta mất mặt!"
"Giang Trừng! Ngươi muốn mắng thì mắng ta, đừng chỉ cây dâu mắng cây hòe!". Ngụy Vô Tiện thật sự chịu không được Giang Trừng trần trụi mà bôi đem Lam Vong Cơ, muốn ngăn lại ngôn luận ngày càng khó nghe của hắn.
Giang Trừng, "Ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe? Lam nhị hắn chính là dám làm không dám nhận?..."
Không đợi Giang Trừng nói xong, Kim Lăng đã vọt vào, "Cữu cữu, hôm nay ta nhìn thấy Quỷ tướng quân Ôn Ninh!"
"Ở đâu? Thằng nhãi ranh ngươi sao không chịu nói sớm?". Lực chú ý của Giang Trừng bị hai chữ 'Ôn Ninh' kia hấp dẫn đi hơn phân nửa. Hắn liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện trong góc tường, cười cười, "Tên chó săn kia của ngươi lúc trước không tiêu diệt được, hôm nay ta sẽ diệt". Giang Trừng nhìn Kim Lăng cảnh cáo, "Xem chừng hắn, ngươi cũng không được chạy lung tung."
Kim Lăng, "Đã biết!". Kỳ thực cực kỳ không tình nguyện.
Editor: Ngáo
Đã đăng: 22:30 - 29/11/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro