Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Epilogue 2] Always and Forever

Joohyun lật sang trang tiếp theo của cuốn tiểu thuyết, hoàn toàn mải mê với các nhân vật, đột nhiên một cái mõm ướt chạm vào khuỷu tay, khiến cô bất ngờ nảy cả vai lên. Cô quay lại và thấy một đôi mắt nâu ánh kim đang nhìn mình một cách cầu xin, một tiếng rên rỉ khẽ chấm dứt "yêu cầu im lặng" của cô.

"Tình yêu, em biết chị ghét chạy mà", Joohyun nói, cố gắng không nhìn chằm chằm vào mắt em quá lâu vì sợ bị thuyết phục; sau nhiều năm, giờ cô mới nhận ra điểm yếu của mình là đôi mắt cún con của Seungwan.

Cô quay lại với cuốn sách của mình, và rồi người yêu "khổng lồ" của cô cuộn mình lại nhào vào lòng cô.

"Yah, em không phải là một con cún con!" Cô mắng, ngay cả khi cô đóng cuốn sách của mình và ném nó sang một bên trong khi mở rộng chân, cố gắng tạo không gian cho Seungwan mặc dù tất cả đều không có khả năng.

Phía sau đầu của Seungwan đập mạnh trên cỏ khi em ấy cố kiếm chỗ cho mông của mình, khiến Joohyun cười thầm. Đột nhiên, tiếng cười của Seulgi vang vọng xung quanh họ giữa sự yên tĩnh của khu rừng. 

"Họ lại đua nữa hả?" Joohyun hỏi em, ôm đầu Seungwan để tránh tai nạn như vừa rồi xãy ra nữa. 

Seungwan gật đầu với cô, thở hỗn hễn như thể bực tức. 

"Tại sao em không tham gia cùng họ? Em không cần phải xin phép chị. Em biết chị sẽ chỉ càu nhàu toàn bộ thời gian mà."

Seungwan gửi cho cô một cái nhìn sắc bén, và rồi nó chợt lóe lên trong cô.

"Ohhh ... Chỉ có Sooyoung và cô ấy?" Một tiếng hừ khác. "Không muốn làm bóng đèn à?" Cô trêu chọc, nhận lấy một cái huýt lên cằm từ cái mõm của em. "Em nghĩ phải mất thêm bao nhiêu thập kỷ nữa để cuối cùng họ quyết định bên nhau?" Cô thì thầm, biết rõ giọng nói của mình có thể dễ dàng truyền qua những tán cây như thế nào.

Seungwan khịt mũi và nhấc hai bàn chân lên, mở rộng tất cả các ngón chân của em, khiến Joohyun bật cười. 

"Họ thực sự lợi dụng thứ gọi 'vĩnh cửu' này, phải không? Chị mừng vì chúng ta đã sớm nhận ra nhau", cô trầm ngâm, mỉm cười với Seungwan. 

Đôi mắt của Seungwan biến thành màu nâu ánh kim đậm hơn, ấm áp hơn, một dấu hiệu khác để biết em đang hạnh phúc. Em nâng thân mình lên để em có thể đặt cái mông đầy lông của mình lên đùi của Joohyun, và không báo trước, em liếm một đường dài, ướt át từ cổ đến cằm.

Rên rỉ vì cảm giác em mang lại, Joohyun đẩy Seungwan ra, mặc dù không khó để vật em xuống. "Chị không thể tin rằng chị sẽ nói điều này, nhưng ... đó là quá nhiều cho "lưỡi"".

Sự vui vẻ lấp đầy mắt cả hai, và họ gục vào nhau trong tiếng cười - hay tiếng cười từ Joohyun và những gì có thể được coi là tiếng cười từ Seungwan: một loại âm thanh đứt quảng ầm ầm phát ra từ ngực em.

Với sự tự tin rằng em có thể thoát khỏi cô sau chuyện em sắp làm, Seungwan liếm một vài đường nhanh nhưng tỉ mỉ trên khắp khuôn mặt của Joohyun trước khi nhanh chóng nhảy ra và lao đi, vào sâu trong rừng.

Khuôn mặt của Joohyun vặn vẹo ghê tởm, cố gắng lau sạch những gì cô có thể. Cô có thể nghe thấy tiếng cười hả hê của Seungwan cách đó vài trăm mét, và điều đó khiến cô đứng dậy, nhanh chóng chạy đến hướng mơ hồ mà cô nghe thấy lần cuối. Đêm nay không phải là một đêm yên tĩnh mà cô đã hy vọng ban đầu, nhưng cô thậm chí không một chút bất mãn về điều đó. Hiếm khi có bất cứ điều gì làm cô lo lắng trong những ngày này, thực sự. Khi cô vừa chuyển đến ngôi nhà mới với Seungwan, đã dành tương đối đủ thời gian với Seungwan mỗi ngày, xem Netflix, nói chuyện, ăn, ngủ, hôn, lột đồ nhau và các động từ để diễn tả khác gần như khiến cô va vào một cây sồi lớn do mãi mê suy nghĩ về.

Seungwan nhận ra cô đang bám theo, em chạy ngoằn ngoèo khắp khu rừng, nhưng Joohyun đang tiến lại gần, mùi hương của cô trở nên nồng hơn, tiếng gãy của cành cây và tiếng lá xào xạc ngày càng lớn.

Sau vài phút, Joohyun cuối cùng cũng nhìn thấy một vệt màu nâu phía trước trong một khoảng trống nhỏ, và gai adrenaline của em (da gà), cho phép cô chạy nước rút cho đến khi cô chỉ còn cách mục tiêu của mình vài mét. Cô biết Seungwan thường nhanh hơn rất nhiều so với lần này, nhưng cô chẳng oán trách gì, bởi cô cũng đâu thích gì trò rượt đuổi này.

Trong vài giây, Joohyun bắt lấy em, cả hai người mất đà ngã xuống đất và cười suốt. 

Joohyun ngồi lên bụng của Seungwan, ghì chặt em một cách hiệu quả. "Chiến thắng", cô thở ra, đôi mắt lấp lánh hân hoan. 

Răng nanh của Seungwan lóe lên trong nụ cười, em không một chút nào phiền lòng vì đã thua cô. Em cố gắng chải những sợi tóc che mặt Joohyun bằng đôi chân của mình, đôi mắt sáng lên một thứ vàng kim siêu thực mà Joohyun đã rất quen thuộc, khiến ngực cô thắt lại khi họ khóa mắt vì cảm giác như mãi mãi.

"Chị ước em có thể trở lại dạng người trong chốc lát, để chị có thể hôn em thật sâu", cô nhẹ nhàng thú nhận.

Tiếng than vãn của Seungwan bị cắt đứt bởi Seulgi, "Ew, để nó cho tuần trăng mật đi, làm ơn", Sooyoung lởn vởn ngay sau lưng cô, mõm chun lại bởi sự sến súa của hai người kia.

Đúng. Cô và Seungwan sẽ kết hôn trong một tuần nữa.

Không phải là Joohyun đã quên nó - đương nhiên không - nhưng ý nghĩa của việc kết hôn có sức nặng rất lớn với cả hai. Người sói và ma cà rồng hẹn hò? Cũng ổn thôi. Nhưng kết hôn? Phức tạp là cách đơn giản nhất để mô tả nó.

Phải mất nhiều năm, nhưng họ đã thỉnh cầu hội đồng trong cả hai chủng tộc và cuối cùng đã nhận được cái mà họ có thể gọi là 'sự chấp thuận', và bây giờ đám cưới diễn ra trong một tuần và điều đó thật tuyệt vời và đáng sợ đồng thời. Nhưng không đáng sợ lắm nếu Seungwan nhìn cô như em vẫn nhìn, yêu cô như em vẫn yêu.

Seungwan kéo cô xuống dựa vào ngực em, có lẽ nhận thấy cô đang căng thẳng, và thật điên rồ khi cô có thể thư giãn ngay lập tức, gần như rúc vào hơi ấm lạ thường.

Cả hai đều phớt lờ những tiếng rên rỉ than vãn của Seulgi và Sooyoung, và họ cứ như vậy một lúc, và rồi biến mất để nhường sự riêng tư cho hai người.

Cuối cùng, Joohyun phá vỡ sự im lặng thoải mái, lên tiếng về những điều không chắc chắn của cô; sau nhiều thập kỷ bên nhau, giờ cô dễ dàng cởi mở hơn về những điều như thế này. "Chúng ta có thể làm điều đó, phải không? Hôn nhân và ... mọi thứ sau đó?"

Cô ước rằng Seungwan có thể trả lời cô bằng lời nói, xoa dịu cô bằng những lời trấn an và sự lạc quan thầm lặng của em. Thay vào đó, Seungwan vòng "chân" ôm cô và kéo cô lại gần hơn, cho đến khi Joohyun cảm thấy nhiều hơn là nghe thấy âm thâm nhịp tim như tiếng sấm đều đặn của em, cô đếm cho đến khi mắt cô nhắm nghiền và nó hướng cô đến những giấc mơ.

Vài giờ sau, cô tỉnh dậy và thấy mình thật thoải mái trên chiếc giường mới của họ, một Seungwan "hình người" rúc vào cổ cô ngủ say, thở đều.

Ánh mắt cô quét qua phòng ngủ của họ, vẫn cố thích nghi với dáng vẻ mới của nó. Cuốn sách cô đọc dở trong rừng nằm ở bàn cuối bên cạnh cô, nhưng điều khiến cô chú ý là một tờ giấy note màu vàng, được dán trên đầu quyển sách, nó không ở đó lúc nãy.

Cố không đánh thức Seungwan, cô đưa tay ra lấy cuốn sách và mang nó lại gần mặt mình.

"Chúng ta có thể làm được. Tất nhiên chúng ta có thể.

Chị chính là phần còn thiếu của em. Luôn luôn và mãi mãi.

Em yêu chị.

xoxoxo - người sớm thành vợ của chị"

Joohyun kiềm lại tiếng nấc của mình vào giây cuối cùng. Cô đặt cuốn sách trở lại vị trí của nó và ôm lấy Seungwan gần cô hơn và rồi cô ngủ thiếp đi một lần nữa với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.

Chị cũng yêu em, Seungwan. Luôn luôn và mãi mãi.

------------

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro