
Chương 8
Đây là... đâu?
Giang Trừng mơ mơ màng màng tự hỏi.
Hắn cảm thấy không khí xung quanh trong lành mát lạnh, toàn thân như được bao phủ bởi một tầng sương mù, thoang thoảng mùi thơm của cỏ cây hoa lá.
Giang Trừng lảo đảo đi vài bước, trên cơ thể tựa như vẫn còn cảm giác đau đớn cùng rét lạnh tới thấu xương kia, hắn nhìn bốn phía xung quanh, muốn nhìn rõ mọi vật từ trong mây mù dày đặc.
Hắn nhìn thấy...
Hắn nhìn thấy một nam tử dáng người thon dài, áo đen tóc đen, dây cột tóc màu đỏ, mặc dù mây mù che khuất gương mặt người nọ, thế nhưng hắn vẫn biết rất rõ đó là ai.
"Giang Trừng." Người kia lên tiếng, thanh âm hỗn tạp đan xen hai giọng nói khác biệt, một là giọng nói trầm thấp từ tính của Ngụy Vô Tiện, cái khác lại là giọng nói trong trẻo lạc quan phấn chấn của Mạc Huyền Vũ, thế nhưng ngữ khí lại nặng nề, không còn tự tin rõ ràng như xưa.
Giang Trừng kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nở nụ cười.
"... Ta không còn nợ ngươi." Hắn tuy cười, thế nhưng một giọt nước mắt lại rơi xuống. Đúng vậy, hắn không còn nợ Ngụy Vô Tiện. Hắn đã buông xuống được cảm giác tội lỗi đã dày vò hắn nhiều năm kia, cũng buông xuống được đoạn tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng kia. Tất cả yêu hận đã hóa thành cát bụi giống như kim đan của hắn. Giang Trừng như trút được gánh nặng, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn cuối cùng không còn nợ người kia, hắn cuối cùng... không còn yêu người kia.
Người kia giống như là thở dài, chậm rãi nói: "... Ngươi nên hiểu rằng, chúng ta không ai nợ ai."
Giang Trừng không chú ý tới người kia, im lặng thật lâu, hắn biết rõ đây chỉ là giấc mơ, cho nên cũng không kiêng dè điều gì, chậm rãi than thở:
"Ta... từng tâm duyệt ngươi."
"Bây giờ ta không nợ ngươi."
"Kim đan, coi như vì cứu người ngươi yêu."
"Trả nợ xong."
Một lần giãi bày hết đoạn tình cảm chôn sâu nhiều năm kia, Giang Trừng cảm thấy như trút được toàn bộ gánh nặng, trong lòng sáng tỏ, hơi thở dường như cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Mà người kia lại trầm thấp cười một tiếng, hỏi lại:
"... Người ta yêu?"
Giang Trừng thầm nghĩ: "Không phải vậy sao?", lại nghe thấy người kia chậm rãi lắc đầu, thở dài cười khổ: "Là người ta yêu ở kiếp trước, Giang Trừng."
Giang Trừng không hiểu ý tứ của câu nói này, khó hiểu nhìn về phía hắn.
Lại chỉ nghe thấy giọng nói người kia đã khôi phục lại năm phần tùy ý tự tại cùng năm phần tự tin phóng khoáng như xưa, vang vọng bên tai hắn:
"Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ở kiếp này không giống kiếp trước, ngươi vì sao muốn đem sự việc của kiếp trước áp đặt lên bọn hắn ở kiếp này?"
"Nhìn cho rõ ràng... Giang Trừng, hắn là Lam Vong Cơ, không phải là Lam Vong Cơ đạo lữ của Ngụy Vô Tiện kia."
"Hãy coi hắn như một người hoàn toàn khác, không phải là hình ảnh phản chiếu của kiếp trước."
"Đối diện với lòng mình đi, Giang Trừng."
Trong lòng Giang Trừng như có sấm sét nổ vang, lời nói của người kia như khơi lên ngàn vạn gợn sóng trong lòng hắn.
Khoan đã... Này là có ý gì?
Hắn là Lam Vong Cơ, không phải là Lam Vong Cơ đạo lữ của Ngụy Vô Tiện.
Cái gì...?
Thanh âm tan biến, người kia cũng tan biến.
Giang Trừng lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối.
Hắn ngửi thấy mùi đàn hương khiến lòng người an tĩnh.
Giữa mùi đàn hương thoang thoảng vờn quanh, hắn ngủ thật say.
Cho tới khi Giang Trừng rút cuộc tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một thân áo trắng kia.
"Ngươi tỉnh." Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, thế nhưng lại không khó nghe ra vui mừng cố nén.
"... Nước." Giang Trừng cảm thấy cổ họng khô khốc đắng chát, ngứa vô cùng, thậm chí còn có mùi ngai ngái.
Lam Vong Cơ vội vàng rót một chén nước đưa qua, từng ngụm nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, cuối cùng cảm giác không thoải mái mới dần biến mất.
Vấn đề thứ nhất, "Ta ngủ bao lâu?"
Vấn đề thứ hai, "Đây là nơi nào?"
Vấn đề thứ ba, "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"... Ba ngày." Lam Vong Cơ đôi mi dài khẽ rủ xuống, cố gắng che giấu áy náy vui mừng cùng đủ loại cảm xúc phức tạp vào đáy mắt.
"... Di Lăng, tại nhà một vị danh y Ôn gia... Ngươi đừng nổi nóng, vị này y thuật cao minh, y tâm nhân hậu, không giống những người Ôn gia kia."
Vấn đề thứ ba, không có câu trả lời.
Toàn bộ chú ý của Giang Trừng đều bị vấn đề thứ hai hấp dẫn, cái gì— —? Hai người bọn hắn tìm như vậy cũng không gặp được tỷ đệ Ôn gia, bị thương một cái liền gặp? Nghĩ tới kiếp trước cùng kiếp này mỗi lần bị hóa đan đều là do Ôn Tình cứu chữa, Giang Trừng vừa bực mình lại vừa buồn cười, lắc đầu.
Lam Vong Cơ lúc này mới nói, Ôn Trục Lưu kia cùng Giang Trừng lưỡng bại câu thương, Hóa Đan Thủ đã chết, những tên thuộc hạ còn lại của Ôn Triều cũng không lợi hại, vì thế Lam Vong Cơ liền mang theo Giang Trừng cấp tốc chạy trốn. Thế nhưng cả hai cùng bị thương rất nặng nên cũng không chạy được quá xa, chỉ miễn cưỡng thoát khỏi đám người đang truy đuổi kia, trốn vào trong vùng núi sâu thuộc Di Lăng—— không ngờ ở đây lại gặp Ôn Ninh đang đi hái thuốc.
Lúc đầu Ôn Ninh bị Lam Vong Cơ lệ khí bức người cùng Tị Trần kề cổ dọa sợ tới run rẩy, thế nhưng khi hắn nhìn qua Giang Trừng toàn thân đầy máu thoi thóp nằm trong ngực Lam Vong Cơ, lại càng choáng váng. Nói hết nước hết cái để Lam Vong Cơ hơi buông lỏng cảnh giác, sau đó hắn vội vàng đi gọi tỷ tỷ Ôn Tình tới cứu người.
Cho nên, bây giờ bọn hắn mới đang ở đây.
Giang Trừng sau khi nghe xong, ngồi yên lặng, hai tay nắm chặt góc chăn không nói lời nào. Lam Vong Cơ cho rằng hắn vẫn còn đang tức giận, tiếp tục giải thích: "... Thương thế của ngươi quá nặng, nếu không chữa trị, e rằng sẽ phải..."
"Không phải ta phiền lòng cái này." Giang Trừng mệt mỏi ngắt lời hắn, xoa xoa huyệt thái dương.
Câu nói này khiến Lam Vong Cơ hoàn toàn đông cứng.
Thật lâu sau đó, hắn nghe thấy Lam Vong Cơ khàn giọng nói:
"Thật xin lỗi."
"... Thật xin lỗi."
"... Thật... Thật xin lỗi... Cảm ơn ngươi."
Giang Trừng yên lặng nhìn y, nhẹ nhàng nói: "Không cần, thật không cần, Lam Vong Cơ ngươi không cần phải như vậy."
Muốn hắn nói sao đây? Là vì cái gì đây?
Là trong giây phút núi đao biển lửa ấy, hắn đột nhiên nghĩ, không thể để y chết? Hay là vì hắn luôn thấy áy náy nên phải cứu người trong lòng của Ngụy Vô Tiện, không thể để y chết tại nơi rừng núi hoang vu này? Hay là...
Giang Trừng nói vậy là có ý tốt muốn an ủi Lam Vong Cơ, thế nhưng lại không có tác dụng chút nào, ngược lại càng làm cho Lam Vong Cơ trong mắt càng hiện lên đau khổ cùng áy náy.
Giang Trừng đành phải thôi, mím mím môi, hỏi y: "Tam Độc của ta đâu?"
Lam Vong Cơ đứng dậy đi lấy đưa cho hắn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve linh kiếm toàn thân trắng như tuyết.
Tam Độc cùng Tử Điện... là thứ duy nhất phụ mẫu để lại cho hắn.
Đáng tiếc...
Mặc dù hắn đã buông xuống được chấp niệm kia, đối với việc mất đi kim đan cũng không cảm thấy thống khổ như kiếp trước, thế nhưng nhìn thấy hai linh khí trước mặt, trong lòng Giang Trừng vẫn hiện lên nhàn nhạt bi thương.
Đôi tay này của ta... không thể rút kiếm vung Tử Điện được nữa.
Lam Vong Cơ nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Giang Trừng, đột nhiên tiến tới một bước, chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nhưng đầy nghiêm túc nói: "Ngươi đừng đau khổ... Về sau, ta bảo vệ ngươi."
"... A?" Giang Trừng nghe xong câu nói này của Lam Vong Cơ, khẽ run rẩy, trong lòng như có một thứ tình cảm không tên đang phá kén chui ra.
Trong lúc bầu không khí giữa hai người trở nên trầm mặc ngột ngạt, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Ôn Ninh rụt rè tiến đến, nhìn thấy Giang Trừng thì sửng sốt một chút rồi lập tức mừng rỡ nói: "Giang công tử, ngươi đã tỉnh!"
Giang Trừng đèn nén lại cảm xúc không tên trong lòng kia, nhẹ nhàng gật đầu: "Đa tạ Ôn công tử đã cứu mạng."
Ôn Ninh được hắn nói cảm ơn liền đỏ mặt, ấp úng nói: "Không có... Không có gì, Giang công tử vẫn nhận ra ta sao... ta, chúng ta từng gặp qua, ngươi cùng Ngụy công tử..."
"Ta biết," Giang Trừng thản nhiên nói, "Tiễn thuật của ngươi rất tốt."
Ôn Ninh được tán dương, trong lòng vui vẻ, cười nói cảm ơn, nhao nhao nói hắn sẽ đi gọi tỷ tỷ tới, lúc này bỗng dưng có một bàn tay hung hăng nhéo tai hắn.
"Nhao nhao lớn tiếng như vậy, ngươi sợ người khác không biết chúng ta trốn ở đây?! Hiện giờ ở bên ngoài loạn như vậy, ngươi có mấy cái đầu?"
Lông mày Ôn Tình nhếch lên, quát khẽ.
Lam Vong Cơ gật đầu, gọi một tiếng Ôn Tình cô nương. Giang Trừng cũng nói lời cảm ơn với Ôn Tình. Ôn Tình vẫn cao ngạo như trong trí nhớ của hắn, cũng không nói gì thêm, chỉ căn dặn một chút chuyện vặt hàng ngày.
Lúc gần đi, Ôn Tình sắc mặt trầm xuống, nói thầm vài câu với Giang Trừng.
Hai mắt Giang Trừng mở lớn, không để ý tới thương thế trên người, kích động hướng tới Ôn gia tỷ đệ nói:
"Đại ân đại đức, Giang Trừng ghi nhớ suốt đời. Nếu ngày sau có chuyện cần nhờ, Giang Trừng sẽ dốc hết sức mình giúp đỡ."
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro