
Chương 5
Máu, khắp nơi đều là máu; lửa, cháy rực một góc trời.
Nơi nơi đều là tiếng gào thét thảm thiết, âm thanh sắc nhọn khiến cho màng nhĩ Giang Trừng phát đau, hắn nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh.
Lúc mở mắt ra, hắn thấy mình đã đứng bên bờ tường.
Trước mặt là võ đài Giang gia.
Xác chết ngổn ngang khắp nơi, trải rộng một màu tím đồng phục của đệ tử Giang gia.
Một tích tắc đó, Giang Trừng trong đầu trống rỗng...
Đây là Liên Hoa Ổ... Đây là Liên Hoa Ổ ngày đó bị tàn sát!
Môi bị cắn tới bật máu, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi.
Ôn Triều cười gằn, Ôn Trục Lưu lạnh lùng, Vương Linh Kiều cười lớn... Nỗi sợ hãi năm đó chợt quay lại, bao phủ lấy hắn.
Một giây sau đó, Giang Trừng cảm thấy linh lực như tan rã, đau đớn chạy dọc thân thể.
Đau đến mức hắn muốn khuỵu xuống.
Thật lâu sau đó, hắn mới tỉnh táo lại.
Tẩu thi, hung thi, hoạt thi, nhiều không thể đếm xuể, điên cuồng không thể tả xiết.
Mà hắn, giữa núi thây biển xác kia, nhìn thấy một thân hình nữ tử yếu đuối, quần áo trên thân thêu kim tinh tuyết lãng.
Kia là...
Hắn nhìn thấy một thanh kiếm xuyên qua yết hầu của nữ tử kia.
Không, hắn không muốn...
Giang Trừng điên cuồng muốn hét lên thảm thiết, thế nhưng hắn phát hiện, cho dù cố gắng thế nào, từ cổ họng cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Trong một nháy mắt sau, khung cảnh trước mắt thay đổi, hắn thấy một bãi tha ma hoang phế thê lương. Một nam tử áo đen đứng đối diện hắn.
Người kia trời sinh khuôn mặt ngậm ý cười, hiện tại vẫn đang mỉm cười nhìn hắn, thế nhưng nụ cười lại tràn đầy cay đắng.
"Ngươi cũng tới a..."
Sau đó, tại thời điểm Trần Tình kề bên môi, nam tử thon gầy tuấn mỹ kia bị vạn quỷ xé xác.
Lại sau đó, trước mắt tối sầm, không còn thấy gì nữa. Chỉ còn vô số âm thanh văng vẳng bên tai.
"Ngày mai đem hết chó đi, A Anh hắn sợ chó."
"Ngươi cả đời này cũng không sánh bằng người ngồi cạnh ngươi kia!"
"Trừng, ngươi cũng không phải không biết Vô Tiện hắn..."
"Không cần bảo vệ ta, mặc kệ đi."
"Thật xin lỗi, ta nuốt lời."
"Ngươi có biết, ngươi vĩnh viễn không sánh bằng hắn!"
"Chuyện qua rất lâu rồi, không cần nhắc lại."
"Cữu cữu, ngươi vì sao đáng ghét ghét như vậy!"
"Tam Độc Thánh Thủ kia quả thực là một cái sát tinh, lớn lên một bộ dáng cay nghiệt, hắn khắc chết cả nhà!"
"Vị tiểu huynh đệ này, số mệnh... cực kỳ hung hiểm, e là... cuối cùng cô độc cả đời."
Aaaaa——
Những ký ức kia hóa thành ác mộng bủa vây lấy hắn.
Giang Trừng cảm giác toàn thân như rơi vào hầm băng, máu trong cơ thể đều đông lại, hắn thậm chí còn nghe được tiếng băng tan vỡ vụn xuyên thẳng vào màng nhĩ.
Khi hắn đang ở đáy vực sâu tuyệt vọng, Giang Trừng đột nhiên cảm giác có người đang lay mình.
"Giang Trừng? Giang Trừng?!"
Giang Trừng mở mắt ra.
Hắn cảm giác toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nóng ướt dinh dính khiến hắn cực kỳ không thoải mái. Vừa mới tỉnh ngủ, tầm nhìn mông lung dần dần trở nên rõ ràng hơn, trước mắt là khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Lam Trạm.
"... Cái gì?" Giang Trừng cảm giác cổ họng mình đau như muốn nứt toác, khó khăn phun ra hai chữ, thanh âm khàn khàn.
Mặc dù gương mặt Lam Vong Cơ lúc này vẫn như xác chết trong quan tài, thế nhưng thần sắc lại hiện lên lo lắng... A, có lẽ là Giang Trừng hắn nhìn lầm rồi, Lam Vong Cơ làm sao có thể lo lắng cho hắn ư?
Lam Vong Cơ nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ngươi gặp ác mộng."
"... Ngươi vì sao lại ở trong phòng ta?" Giang Trừng hỏi lại. Ông nói gà bà nói vịt.
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi lấp lóe, có chút chần chừ nói: "... Ngươi hét quá to. Ta tới xem một chút."
Giang Trừng khoát khoát tay, ý nói hắn đã biết.
Loạn thành như vậy, sợ là giờ cũng không ngủ tiếp được.
"... Hiện tại là mấy giờ?"
"Còn hai canh nữa tới giờ Mão."
... Xem ra hắn đúng là hét đủ to, to tới mức có thể phá vỡ đồng hồ sinh học cứng nhắc biến thái "giờ Mão dậy giờ Hợi ngủ" của người Lam gia.
Giang Trừng ngồi dậy, thở dài nói: "Vậy lên đường sớm cũng được."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi chắc chắn sao?"
Y không phải vô cớ nói vậy, sắc mặt Giang Trừng trắng bệnh tới dọa người, bờ môi bị cắn tới chảy máu, ánh mắt thẫn thờ, e rằng mấy câu vừa rồi đều là gắng gượng nói ra.
Với tình trạng này mà còn đi ngự kiếm, chỉ sợ bay được nửa đường liền cắm đầu xuống đất.
[Lạy mẹ tác giả =))]
Mấy ngày nay bọn hắn ngày đêm cấp tốc ngự kiếm, tiêu hao không ít linh lực lẫn thể lực, chẳng trách Giang Trừng tinh thần xuống dốc, đêm gặp ác mộng.
Giang Trừng ngẫm lại cũng thấy có lý, thôi không giục nữa, xuất phát chậm một chút cũng được.
Lam Vong Cơ gọi tiểu nhị mang lên vài món ăn, hai người bắt đầu ăn sáng.
Cô Tô Lam gia hoàn toàn tuân theo nguyên tắc "Lúc ăn lúc ngủ cấm nói chuyện", Lam Vong Cơ bây giờ câm như hến, yên lặng gắp mấy cọng rau trong đĩa, dáng ăn ưu nhã, tư thế ngồi đoan chính, mười phân vẹn mười phong thái người Lam gia. Chỉ có điều...
Giang Trừng không thể nhịn được nữa, quẳng đũa xuống, nói: "Ngươi muốn nói gì thì mau nói, nhìn ta như vậy làm gì?"
Lam Vong Cơ lúc này mới thu lại ánh mắt, hơi chút do dự nói: "... Ngươi mơ thấy cái gì?"
Giang Trừng ngấn người, nghĩ thầm thằng này không phải não bị nhúng nước đấy chứ? Lại đột nhiên nhớ tới hình ảnh trong mộng, cau mày nói: "... Ta gọi tên hắn bởi vì ta nhìn thấy hắn. Sao nào? Lam nhị công tử để bụng chuyện này?
"... À, ta suýt thì quên mất, ngươi là đoạn tụ chết tiệt, đương nhiên sẽ để bụng rồi, vì sao ta cũng là gọi tên ai kia mà..."
"Rầm" một tiếng, Lam Vong Cơ kéo ghế đứng dậy, vành tai tuyết trắng ửng đỏ, đôi mắt mang theo vài phần uất ức không thể hình dung, nói: "Không hiểu lòng người tốt! Nói hươu nói vượn! Ta hỏi ngươi là vì..." Nói đến đây y bất chợt im bặt, ngậm miệng không nói thêm nữa. Lam Vong Cơ hung hăng trừng mắt nhìn Giang Trừng, cũng không ngồi xuống ăn cơm tiếp, mà là thả... à mà phải nói là ném... đồ vật đang cầm trên tay xuống mặt bàn, phất tay áo bỏ đi.
Lúc này Giang Trừng một mặt hoang mang mờ mịt không kịp phản ứng.
Ngươi hỏi ta không phải vì ngươi để bụng chuyện ta gọi tên Ngụy Vô Tiện sao? Còn có thể bởi vì cái gì a? Giang Trừng đầu óc chậm tiêu, nhìn tới thứ Lam Vong Cơ vừa quẳng xuống mặt bàn, đó là một túi thơm nho nhỏ màu trắng, bên trên thêu hoa văn mây bay, chính là đồ vật của Cô Tô Lam thị.
Giang Trừng mở ra, bên trong là nhiều loại thảo dược khác nhau được cắt nhỏ.
Tất cả đều có tác dụng an thần.
Đoán chừng là trước khi xuất phát, Lam gia đưa cho Lam Vong Cơ mang theo, vừa nãy hình như y về phòng lấy để mang tới cho hắn.
Cái này, Lam Vong Cơ... Quên đi, lát nữa xin lỗi y vậy, dù sao cũng là do mình trêu đùa quá đáng, cũng không thể uổng phí ý tốt của người ta được.
Cho tới khi lên đường, sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn hệt như quan tài, Giang Trừng nói vài câu, thấy y vẫn một bộ mặt người chết như vậy nên cũng thôi không nói nữa. Mặc dù đã nghỉ ngơi khá lâu, thế nhưng ác mộng luôn gây ra ảnh hưởng rất lớn tới mỗi người, nhất là ảnh hưởng tới khả năng tập trung. Trên đường đi, Giang Trừng luôn cảm giác tinh thần chao đảo, nơm nớp lo sợ, cố gắng tập trung tinh thần, vài lần thân hình lảo đảo đều may mắn có Lam Vong Cơ ở bên cạnh dìu lấy, cho nên vẫn chưa có --- theo như Lam Vong Cơ nói là --- cắm đầu xuống đất.
Cho đến khi Lam Vong Cơ đỡ Giang Trừng khỏi ngã tới lần thứ sáu... Sắc mặt Lam Vong Cơ rút cuộc hóa đen, lạnh lùng nói: "Đủ."
"Cái gì?"
"Thân thể ngươi giờ không thể ngự kiếm, mau đi xuống, tìm chỗ nghỉ, ngày mai đi tiếp."
"Như vậy sao được? Không thể lãng phí một giây phút a."
"Giang Vãn Ngâm ngươi không muốn sống!"
Lam Vong Cơ sắc mặt vô cùng khó coi, rống lên một câu.
Giang Trừng chửi thầm trong lòng, nhãi con đoạn tụ ngươi quát cái cọng lông ấy mà quát, lão tử số tuổi thật sự so với thúc phụ ngươi bây giờ còn lớn hơn a, ngươi dám quát ta sao?
Đang chửi thầm thì chợt thấy Lam Vong Cơ níu lấy hắn, thở dài nói: "Ngươi đứng lên kiếm của ta."
TBC
----------
Chúc mừng sinh nhật tông chủ, thanh niên dùng cả thanh xuân để chửi "đoạn tụ chết tiệt", cuối cùng bản thân không chỉ thành đoạn tụ, mà còn thành đoạn tụ nằm dưới...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro