
Phiên ngoại 6.1
"Tổ tông..... Ngươi bỏ qua cho ta đi....." Trong phòng khách của Hoa phủ, truyền đến thanh âm của Lộ Tiểu Giai uể oải
"Lộ Tiểu Giai, ngươi dầu gì cũng là sát thủ đệ nhất ma giáo, bảo ngươi giết người sao lại vất vả như vậy." Hoa Vô Tạ ngồi đối diện y, vẻ mặt bất mãn.
"Vậy cũng phải xem là giết ai. Người mà người bảo ta giết là người chủ thượng lệnh cấm không được đụng vào." Lộ Tiểu Giai mặt mày ủ dột. Hoa Vô Tạ lúc truyền tin cho mình, nói có việc muốn nhờ, y sao lại không hề phòng bị mà tới ? Y sớm nên đoán được tiểu thiếu gia tìm y là vì chuyện gì mới đúng.
"Ai nha, chuyện này ngươi không nói, ta không nói, y sẽ không biết!" Hoa vô tạ ơn kiên nhẫn.
"Tiểu thiếu gia, không được là không được, ngươi đi tìm Diệp Khai đi, bỏ qua cho ta đi." Lộ tiểu giai khóc không ra nước mắt, cố gắng đem phiền não này vứt lên đầu Diệp Khai. Lúc này bất chấp tình huynh đệ đạo nghĩa gì.
"Ai nha! Từ chuyện Thúy Nùng lần trước, Diệp Khai bắt đầu tránh ta, ta không phải là tìm không được hắn sao. Ngươi hãy giúp ta một chút đi." Hoa vô tạ ơn nhắc tới Diệp Khai liền tức. Trong ma giáo ngoại trừ Phó Hồng Tuyết, hắn cùng với Diệp Khai có quan hệ tốt nhất, vốn có chuyện gì quả thực sẽ liên lạc Diệp Khai trước. Nhưng bây giờ Diệp Khai tránh hắn như tránh tà, hắn không thể làm gì khác là liên lạc Lộ Tiểu Giai. Hoa Vô Tạ cố gắng thể hiện khuôn mặt đáng yêu lại chân thành, mong chờ nhìn Lộ Tiểu Giai, mong y có thể đáp ứng thỉnh cầu của mình.
Lộ Tiểu Giai trong lòng thầm kêu khổ, nhưng vẫn kiên quyết giữ lập trường như cũ, nói : "Chuyện Thúy Nùng lần trước, Diệp Khai thiếu chút nữa bị chủ thượng đánh chết. Cho nên, tiểu thiếu gia, ta không thể giúp, không thì người tiếp theo bị đánh đến chết chính là ta."
"Két --" Cửa phòng bị đẩy ra, Phó Hồng Tuyết bước vào bên trong phòng, ngẩng đầu liền thấy một người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này : "Ừ ? Lộ Tiểu Giai ? Ngươi tới làm gì?"
Lộ Tiểu Giai cũng không dám nói thật, không thể làm gì khác là thuận miệng nói mò : "Gần nhất trong giáo nhiều chuyện lắm, không có người không được ! Ta là tới tìm người trở về."
"Được, ta biết rồi." Phó Hồng Tuyết đáp.
"Vậy ta đi trước." Lộ Tiểu Giai kiến Hoa Vô Tạ từ sau khi Phó Hồng Tuyết vào cửa liền tự không đề cập tới việc đi giết Mã Không Quần chuyện, biết mình hôm nay tránh được một kiếp, lập tức chân đạp xuống, chạy ra.
"Hồng...... Hồng Tuyết ca ca, ngươi về rồi." Hoa Vô Tạ có chút chột dạ, nói chuyện đều có chút nói lắp bắp
Phó Hồng Tuyết thấy biểu tình của Hoa Vô Tạ, liền đoán được sự tình từ đầu đến cuối, bất đắc dĩ mở miệng hỏi: "Vô Tạ, ngươi có phải lại bảo Lộ Tiểu Giai đi giết Mã Không Quần không?"
"Ta.... Giết Mã Không Quần cái gì chứ ? Không có ~ Ngươi đều nói không cho giết gã sao ~ ta làm sao có thể đi." Ánh mắt Hoa Vô Tạ nhìn loạn, lại gần bên người Phó Hồng Tuyết, kéo cánh tay y, vẻ mặt nhu thuận.
Phó Hồng Tuyết kéo vạt áo, ngồi xuống bên cạnh bàn, thấp giọng nói rằng: "Vô Tạ, không được gạt ta, nói thật đi."
Hoa Vô Tạ nghẹn họng, thấy không thể gạt được Phó Hồng Tuyết, hừ một tiếng, thẳng thắn thừa nhận: "Được rồi! Đúng, ta chính là muốn giết gã, làm sao ?"
"Vô Tạ ? Ngươi.... Vì sao không thể giết Mã Không Quần, ngươi biết. Ngươi có thể để ta bớt phiền lòng một chút không ?" Phó Hồng Tuyết đau đầu, xoa trán. Việc này bọn họ đã nói rất nhiều lần, y rõ ràng đã nói lý do không thể giết Mã Không Quần, lại biểu thị chắc chắn Hoa Vô Tạ không thể động thủ với Mã Không Quần, vì sao hắn không chịu yên tĩnh ?
Hoa Vô Tạ lên giọng: "Không thể ! Chân ngươi bị thương bây giờ còn chưa tốt ! Ta nghĩ tới chuyện gã làm với ngươi, ta hận gã không thể lập tức chết ! Người lúc đầu làm tổn thương ta, ngươi đều giết, vậy sao ngươi không thể hiểu tấm lòng ta muốn báo thù cho ngươi ?!"
Hoa Vô Tạ vì Phó Hồng Tuyết dùng Sơn Hà Trùy làm biến mất ma tính, không thể quay về Hỏa Đinh giáo nữa. Hỏa Đinh giáo như rắn mất đầu, trong giáo náo loạn.
Người trong Hỏa Đinh giáo trước đây khi dễ Hoa Vô Tạ không ngừng, Hoa nhị thiếu gia đối với bọn họ cũng không tình cảm chút nào, đảm nhận làm giáo chủ, đều chỉ vì lợi dụng bọn họ tìm Phó Hồng Tuyết báo thù. Hắn biết từ lâu Phó Hồng Tuyết đã hạ lệnh, lệnh ma giáo đuổi tận giết cùng Hỏa Đinh giáo. Phân tranh trên giang hồ, đều bị phó hồng tuyết cắt đứt ở ngoài Hoa phủ. Phó Hồng Tuyết thay mình báo thù như vậy, vì sao không thể để mình thay hắn ra mặt một lần ?
"Vậy nếu như ngươi lại làm ra chuyện gì thì sao ? Muốn ta mắc nợ ngươi cả đời sao ?!" Phó Hồng Tuyết khó có khi tức giận với Hoa Vô Tạ, lên giọng.
Mắc nợ..... Hoa Vô Tạ không thể kìm được, môi run rẩy: "Ta thật không biết, ngươi ở cùng một chỗ với ta, là bởi vì yêu, hay là bởi vì ân....."
"Ngươi đang nói lung tung gì đấy? Ta và ngươi ở cùng một chỗ đương nhiên là bởi vì yêu ngươi." Phó Hồng Tuyết kinh hãi, nhíu mày
"Phải không ? Đối với ngươi là cảm giác thế nào, ngươi chỉ là đang báo ân ? Ngươi luôn luôn bả hai chữ mắc nợ để ở bên mép, trong mắt của ta, ngươi chỉ là đem ta thành ân nhân." Mỗi lần nghe thấy Phó Hồng Tuyết nhắc tới, Hoa Vô Tạ không nhịn được suy đoán lý do y thành thân với mình
Mạng Phó Hồng Tuyết có thể nói là do hắn cứu về, ma tính ban đầu phát tác trên người y, toàn bộ dựa vào chính mình dùng máu khởi động đèn Trấn Hồn, áp chế ma tính xuống. Bây giờ Phó Hồng Tuyết dư thừa ma tính, càng phải dựa vào mình giúp y áp chế. Y chọn ở bên cạnh mình, thật sự là vì yêu sao?
Hắn dằn từ trong đáy lòng phải tin chân tình của Phó Hồng Tuyết, nhưng hắn từ lúc làm thương Phó Hồng Tuyết, trong lòng giấu sự tự ti, cảm giác mình không đáng được yêu. Phó Hồng Tuyết cưng chiều hắn, trong lòng hắn đương nhiên là ngọt ngào, nhưng vừa nhắc tới hai chữ "mắc nợ", hắn lại bắt đầu thấp thỏm bất an. Những lời này đã để lâu, dù sao cũng cảm thấy không nói ra không vui, lúc này rốt cục nhịn không được thốt ra.
"Vô Tạ..... Ngươi sao lại nghĩ như vậy chứ?" Phó Hồng Tuyết thật sự sửng sốt. Hóa ra, Vô Tạ cho đến bây giờ, vẫn còn nghi ngờ tình cảm của mình dành cho hắn sao ?
"Ta nghĩ như vậy kỳ lạ sao? Từ lúc bắt đầu, chính là ta theo đuổi ngươi không phải sao? Ta thực sự không biết, sự cưng chiều và nhẫn nhịn của ngươi đối với ta, là xuất phát từ tình yêu, còn là ân. Nếu như ban đầu, ta không dùng máu nuôi đèn, ta không bị đèn phản phệ nhập ma, ngươi có phải, căn bản sẽ không quay về tới tìm ta không ?" Lời nói đã ra khỏi miệng, Hoa Vô Tạ liền đem tất cả nghi ngờ của mình nói hết ra.
Tảng đá đè nặng trong lòng từ lâu rốt cục đã dỡ xuống, Hoa Vô Tạ cảm thấy trong lòng nhẹ một chút, nhưng nhìn thấy biểu tình của Phó Hồng Tuyết, tim của hắn nhéo mạnh, mơ hồ cảm thấy mình như phạm vào một sai lầm lớn.
"Vô Tạ, ta thực sự không nghĩ ngươi sẽ nhìn tình cảm của chúng ta như vậy. Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi..... Ta chỉ là.... Không muốn để ngươi lại chịu bất cứ thương tổn gì.... Ta chỉ muốn ngươi ở bên cạnh ta thật tốt, ta như vậy cũng có lỗi sao?" Phó Hồng Tuyết vốn cũng ít nói, lúc này càng không biết phải nói gì.
Y chuyên tâm bảo vệ Hoa Vô Tạ, lại bỏ ngoài tai lời người khác như vậy, chợt nghe thấy Hoa Vô Tạ nói vậy, trong nhất thời chân tay luống cuống. Hoa Vô Tạ giống như một đao nhọn, đâm thẳng vào ngũ tạng lục phủ của y, khiến y đau lòng đến khó hô hấp. Hóa ra, Vô Tạ ở bên cạnh y, vẫn như vậy thiếu cảm giác an toàn như vậy sao?
"Ngươi không sai..... Nhưng..... Ta không thích....." Phó Hồng Tuyết kinh hãi quá rõ ràng, Hoa Vô Tạ không đành lòng nhìn nữa, buông thõng mắt, tránh ánh mắt Phó Hồng Tuyết khiến cho lòng người khác phiền lòng
"Được..... Ta biết rồi....." Phó Hồng Tuyết đứng dậy, nhận lỗi với Hoa Vô Tạ, đi ra cửa, đi được hai bước lại dừng lại, nghiêng người nói, "Vô Tạ..... Ân tình, ta có thể báo, dùng mạng để báo, nhưng tuyệt sẽ không dùng tình cảm của mình. Tình cảm của ta...... Không hạ thấp như vậy....."
Phía sau trầm mặc như trước, Hoa Vô Tạ mở miệng, gần như lập tức muốn xin lỗi, nhưng cái gì cũng không có nói ra được. Phó Hồng Tuyết thầm thở dài, trong lòng nặng nề, mở cửa, nói : "Ta về trong giáo....."
Hồng Tuyết ca ca..... Trực giác Hoa Vô Tạ ơn muốn đuổi theo, lại gắng gượng dừng bước lại, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Phó Hồng Tuyết. Hắn dùng lời nói làm tổn thương Phó Hồng Tuyết, bản thân cũng thống khổ không chịu được, tim đau nhói. Vành mắt hắn đỏ bừng, từ từ ngồi xuống ôm lấy đầu gối, đem đầu vùi vào trong khuỷu tay, nức nở
Từ ngày hai người nói vài câu đấy, Phó Hồng Tuyết vẫn ở lại ma giáo, chưa từng về Hoa phủ. Từ khi thành thân tới nay, hai người chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy, Hoa Vô Tạ mỗi đêm ở trên giường lớn lật qua lật lại, mắt to nhìn chằm chằm bên giường trống, ôm chăn co lại thành một đoàn, mãi đến khi nắng lên mới có thể mơ mơ màng màng ngủ một lúc, chưa được bao lâu liền tỉnh lại, quả nhiên là đêm trường đằng đẵng, cô đơn khó ngủ.
Hoa Vô Tạ xoa xoa đầu, thiếu ngủ khiến thái dương hắn đau nhói, đầu óc hỗn loạn. Trong lòng hắn áy náy, chột dạ vạn phần, lại nín một hơi, không chịu chủ động đi tìm Phó Hồng Tuyết, cả ngày ở Hoa phủ đi tới đi lui.
Tạ Thiên Tầm nghe hạ nhân nói chuyện, nhắc tới Phó Hồng Tuyết đã mấy ngày chưa về phủ, vô cùng kinh ngạc, đứng dậy đi tìm Hoa Vô Tạ. Lúc nàng vào Hoa phủ, Phó Hồng Tuyết và Hoa Vô Tạ đã thành thân từ lâu. Hằng ngày nhìn hai người họ ở chung, nàng vẫn cảm thấy Phó Hồng Tuyết cưng chiều Hoa Vô Tạ, quả thực đến mức khiến người tức giận, Hoa Vô Tạ cũng dính Phó Hồng Tuyết. Hai người như vậy, cũng giận dỗi sao ?
Tạ Thiên Tầm bước chân nhẹ nhàng, trong nhất thời không biết mình là định đi khuyên người, hay là định xem kịch. Trong phòng không có người, Tạ Thiên Tầm đi ra sân, rất nhanh liền tìm được Hoa Vô Tạ đờ người ở dưới một gốc cây hoa đào héo rũ.
Tạ Thiên Tầm cúi người nhìn hắn, thấy hắn hoàn toàn không phát hiện bên cạnh có người, giơ tay ở trước mặt hắn quơ quơ : "Vô Tạ !"
Hoa Vô Tạ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bị thanh âm bất ngờ bên người làm cho hoảng sợ, quay đầu lại thấy đại tẩu nhà mình, thở dài một cái, nói: "Thiên Tầm tỷ tỷ, là ngươi."
Tạ Thiên Tầm quan sát Hoa Vô Tạ, thấy người trước mặt có chút tiều tụy, ngồi xuống hắn đối diện, mặt lộ vẻ lo lắng, xen lẫn một tia bát quái: "Vô Tạ, ngươi có phải cãi nhau với Hồng Tuyết không ?"
"Ai nói? Không có." Hoa Vô Tạ phủ nhận.
"Ngươi còn muốn gạt ta ? Hồng Tuyết đều mấy ngày chưa về rồi ? Ngươi xem ngươi một chút, dưới mắt thâm quầng như vậy, Hồng Tuyết không ở đây, ngươi có phải buổi tối đều ngủ không ngon ?" Hoa Vô Tạ nghe vậy, chỉ thờ ơ nâng má tựa ở trên bàn, không để ý tới nàng. Tạ Thiên Tầm khẽ đẩy hắn: "Ai nha! Ngươi với ta còn có cái gì ngại nói ! Nói thật đi !"
"Dù sao chính là không có, y gần nhất chỉ là quá bận rộn. Ta còn có việc, không thèm nghe ngươi nói nữa, đi trước !" Hoa Vô Tạ chết vì mạnh miệng, không thể trêu ta không được sao ! Lập tức nghĩ đến trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, vừa đứng lên còn chưa đi được nửa bước, đã bị Tạ Thiên Tầm kéo lại
"Ôi ! Không được ! Ngươi, hài tử này, thực sự khiến người khác không bớt lo được. Không được đi, ngồi xuống, nói mười mươi câu chuyện cho ta biết." Tạ Thiên Tầm kéo tay áo Hoa Vô Tạ không buông tay, đem người kéo đến ngồi xuống bên cạnh, ôn nhu nói, "Vô tạ ơn, ta là đại tẩu của ngươi, cho nên ngươi không cần gạt ta, có việc nói thẳng, ta xem có thể giúp ngươi một chút không."
"Được rồi.... Là...." Hoa Vô Tạ trốn không được, không thể làm gì khác đem sự tình nói thẳng ra.
Mấy ngày nay hắn thật sự là phiền muộn, kỳ thực trong lòng cũng rất muốn tìm người nói một câu, chỉ là chuyện này nói ra rất mất mặt, muốn tìm huynh đệ tỷ muội nói hắn sợ Phó Hồng Tuyết tức giận, luôn cảm thấy ngại lại xấu hổ. Tạ Thiên Tầm đối với ân oán giữa hắn và Phó Hồng Tuyết đều rõ ràng, bình thường quan hệ lại tốt, lúc này bị bắt như vậy, Hoa Vô Tạ cũng không giấu diếm nữa.
"Chuyện là như vậy..... Ta hình như.... hình như thực sự làm tổn thương tới y....." Hoa Vô Tạ không tự chủ nhếch lên môi đỏ mọng, cúi đầu đập trán của mình vào mặt bàn lạnh như băng.
"Chắc chắn, Vô Tạ, ngươi làm sao có thể nói như vậy ? Hồng Tuyết đối với ngươi thế nào, ta thấy rất rõ ràng, ngươi cư nhiên nói với y như vậy, quá đả thương người rồi ! Vô Tạ, ngươi lần này hơi quá đáng !" Tạ Thiên Tầm lập tức chọn xong lập trường. Không nghĩ tới lần cãi nhau này là vì lý do này.
Chính mắt thấy Phó Hồng Tuyết vì mượn Sơn Hà Trùy mà tình nguyện chịu tấm đinh, Tạ Thiên Tầm không hề nghi ngờ chân tình của y đối với Hoa Vô Tạ
Chẳng qua là ban đầu Hoa Vô Tạ thật lòng đối với Phó Hồng Tuyết lại bị chịu khổ phản bội, chịu sự dằn vặt của đèn Trấn Hồn, suýt nữa mất mạng, còn làm Phó Hồng Tuyết trọng thương, tâm tình dù sao so với người đứng ngoài rất khác. Hắn tất nhiên biết rõ phó hồng tuyết yêu hắn, thế nhưng bên trong tình yêu này, xen lẫn nhiều ít hổ thẹn ?
Mấy ngày Phó Hồng Tuyết rời đi, Hoa Vô Tạ không gặp được y, không tiếp ai, căn dặn tất cả, hắn chỉ cảm thấy cả người không khỏe. Xa nhau mấy ngày, đầu ngược lại tỉnh táo hẳn. Ai mà lại báo ân đến mức như vậy chứ
Phó Hồng Tuyết đem hắn phủ ở trong lòng bàn tay, bảo vệ ở trong tim, so với bất cứ ai trên đời này, đối với hắn đều cưng chiều hơn, không phải là đem toàn bộ tấm lòng giao cho hắn, từ nay về sau thế gian đối với y, mình là quan trọng nhất sao ? Mà hắn từ lâu cũng đã đem Phó Hồng Tuyết khảm vào trong cốt nhục, thành một phần không thể tách rời. Bọn họ rõ ràng yêu nhau như vậy, hắn rốt cuộc đang rầu rĩ cái gì?
"A ! Ta biết sai rồi! Nhưng..... Lời đã nói rồi....." Hoa Vô Tạ vẻ mặt đưa đám, gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Tạ Thiên Tầm, đôi mắt ướt nhẹp lộ vẻ ủy khuất và đáng thương, cả người đều uể oải liễu, như con chó con không tìm được chủ nhân, hai tai cụp xuống
Ôi, ánh mắt này thật đúng là đại sát khí ! Phó Hồng Tuyết sao có thể tức giận với gương mặt này ! Tạ Thiên Tầm ở trong lòng kêu một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói : "Quên đi, ta đi một chuyến, đem Hồng Tuyết khuyên về !" Tốt xấu gì mình cũng coi như là đại tẩu của y, Phó Hồng Tuyết có lẽ sẽ để cho nàng mặt mũi ?
"Thật không ?!" Ánh mắt Hoa Vô Tạ sáng lên mấy phần, lông mi như quạt nhỏ chớp chớp, vẻ mặt mừng rỡ. Tạ Thiên Tầm phảng phất như thấy phía sau hắn có một đuôi nhỏ đang đung đưa vui vẻ
Trời ơi, đều bị sự đáng yêu của hắn tạo ra ảo giác. Tạ Thiên Tầm nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, nói: "Đương nhiên là thật, ta từ nhỏ đến lớn đã lừa gạt ngươi chưa ? Yên tâm đi!" Lời còn chưa dứt đã thấy phiền muộn, tiểu tử này là làm sao lại khiến ta ra ngoài chạy khắp nơi cho hắn, lại còn cam tâm tình nguyện ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro