
Chương 8
"Có cái gì không tốt sao?" Sai không rõ Hikaru vì cái gì muốn nói dối, liền tính là bị đối phương biết chính mình chơi cờ vây trên Internet cũng không phải là chuyện gì xấu, Hikaru căn bản không có làm chuyện xấu...... Nói không chừng sau khi Touya Akira biết, còn sẽ lôi kéo Hikaru chơi cờ!
Touya đỏ mặt xấu hổ, "Này...... Thì ra là vậy."
Hikaru ôn hòa nhìn Touya, "Vậy còn cậu thì sao?"
"Hoạt động tập thể, mình cùng mọi người cùng nhau đến đây." Touya nhìn Hikaru, nguyên bản tính toán muốn cùng đối phương nói chuyện, nhưng thời điểm khi gặp được cậu lại không biết nên mở lời nói như thế nào.
Hikaru cũng liền nhìn Touya, đối phương nếu không biết nói thế nào, cậu cũng không tính toán nói chuyện, hai người cứ an tĩnh như vậy nhìn nhau.
"Akira!"
Hikaru nhìn nhìn về phía sau, đó là một cô bé rất đáng yêu, ánh mắt khi cô bé nhìn Touya, tình cảm phong phú trong đôi mắt đó Hikaru chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, cậu cười nhìn Touya, "Bạn bè của cậu tìm tới rồi, mình cũng phải trở về thôi, tạm biệt."
Touya vội vàng kêu Hikaru lại, "Khi nào thì cậu có thời gian tới hội quán cờ vây?"
"Cái này......" Hikaru xấu hổ nhìn Touya, "Mình nhưng không có nhiều tiền tiêu vặt như vậy."
Sai nâng tay áo che khuất khóe môi, thấp giọng cười.
Touya không nghĩ tới Hikaru vì chuyện này nên mới không muốn tới hội quán cờ vây, cậu suy nghĩ, nhỏ giọng nói: "Mình sẽ nói chuyện với chị Ichikawa, lần sau cậu tới sẽ không thu phí."
"Nếu như vậy, cậu có nguyện ý tới hội quán cờ vây không?" Touya ánh mắt chờ mong nhìn Hikaru.
Hikaru cười gật đầu, "Được rồi!" Sau đó cậu nhìn thoáng cô bé đang xấu hổ bên cạnh Touya, hướng cậu ấy phất tay, "Mình còn có việc, đi trước nhé, hẹn gặp lại."
Touya theo bản năng giơ tay theo Hikaru tạm biệt, "A...... Hẹn gặp lại."
"Cậu ấy là ai vậy?" Cô bé đứng bên cạnh Touya tò mò nhìn bóng lưng Hikaru rời đi,
"Akira muốn cùng cậu ấy chơi cờ? Kỳ lực của cậu ấy đã có thể cùng Akira chơi cờ sao?"
Touya không am hiểu cùng bạn học giao lưu, lúc này Hikaru bị bạn học hoài nghi năng lực, cậu lập tức trở nên nghiêm túc, "Thỉnh cậu không cần nói về Shindou như vậy, cậu ấy tuy rằng chỉ cùng tuổi với chúng ta, nhưng khả năng chơi cờ đã lợi hại so với mình rất nhiều!"
Cô bé đột nhiên bị Touya nghiêm túc nhắc nhở như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cô vội vàng thay đổi đề tài, "Thật là nhìn không ra, giáo viên kêu chúng ta tập hợp, Akira đi nhanh thôi nào."
Touya: "Được."
=====
"Hikaru vừa rồi là cố ý?" Sai đi theo Hikaru về nhà, ở trên đường đi anh nghĩ tới hình thức Hikaru dụ dỗ Touya Akira khi nói chuyện, liền cảm thấy thú vị. Hikaru giống như một ông cụ non, làm chủ đạo bầu không khí khi nói chuyện.
Hikaru lắc lắc đầu, thực vô tội nói: "Em đâu có cố ý gì đâu?" Nếu có thể, cậu còn rất muốn cùng Touya kéo dài khoảng cách.
Sai: "Chẳng lẽ em không phải cố ý vì để được miễn phí đi hội quán cờ vây mới nói những lời như vậy sao?"
"A, em chỉ là nói ra nguyên nhân mà thôi, ai mà biết được bại gia tử kia liền tiền đều không muốn kiếm chứ." Hikaru quả thực thán phục Touya, nếu không phải nhà cậu vốn dĩ đã nổi tiếng, không thì lấy tính cách cậu ấy như vậy, sợ sẽ bị người khác lừa đến không còn gì.
"Thì ra là vậy." Sai nhìn Hikaru, "Rõ ràng cả hai cũng chỉ vừa mới quen biết, nhưng Hikaru cùng cậu bé Touya Akira kia thoạt nhìn giống như là bạn bè đã quen biết thật lâu."
Hikaru chột dạ cười cười, thầm nghĩ: Cũng còn không phải quen biết rất lâu! Tuy rằng quen biết lâu như vậy, nhưng cậu vì tránh đi Touya, cũng đã trốn vài đời rồi.
"Hikaru, thật là, cậu đã đi đâu vậy?" Akari đi tìm Hikaru, lại nghe đến cô Mitsuko nói cậu đã đi ra ngoài, nguyên bản chỉ cho là Hikaru ra ngoài một lát, liền đứng chờ trước cửa nhà cậu ấy, lại không nghĩ đến chờ đến khi mặt trời lặn xuống đều không nhìn thấy Hikaru.
Hiện giờ trên đường trở về lại gặp được cậu, tâm tình Akari tốt hơn một chút, nhưng lập tức lại liền không vui, "Mình ở nhà cậu chờ lâu như vậy, đều không thấy cậu về."
Hikaru ngượng ngùng cười cười, "Mình có hẹn cùng bạn, liền đi ra ngoài một lát, cậu tìm mình có chuyện gì?"
"Bạn nào chứ, thế nhưng hẹn cậu đi lâu như vậy......" Akari lẩm bẩm vài câu, sau đó từ trong túi lấy ra hai tờ phiếu đưa cho Hikaru, "Chị của mình có được phiếu tham gia ngày kỉ niệm thành lập trường, đây là chị ấy tặng mình, chúng ta cùng đi đi?"
Lại tới nữa...... Hikaru nhìn đến phiếu vào cổng liền nghĩ đến mấy đời trước đều không trốn không thoát số mệnh, cùng với cự tuyệt làm Akari tức giận, còn không bằng trực tiếp nhận lấy. Nghĩ kĩ Hikaru bất đắc dĩ tiếp nhận.
Akari vui vẻ nhìn Hikaru, "Hai giờ buổi chiều cuối tuần, chúng ta gặp ở cổng trường trung học Haze nhé!"
Hikaru gật gật đầu, tuy rằng cậu đã sớm biết Akari không có khả năng đến đúng giờ.......
Cậu vẫn là đúng hẹn tới nơi.
"A! Thật tốt, cùng bạn bè hẹn ra ngoài chơi." Sai cùng Hikaru đứng ở cổng lớn trường trung học Haze chờ Akari tới, nhìn mọi người qua lại, lộ ra biểu tình vui sướng.
Hikaru nói: "Sai, anh tưởng về sau đều sẽ được chơi cờ sao?"
"Tưởng!" Sai tuy rằng không biết vì cái gì Hikaru đột nhiên hỏi về vấn đề này, nhưng anh lại không một chút do dự trả lời.
Hikaru chần chừ một chút, sau đó nói: "Thế một lúc nữa nếu như anh nhìn thấy bàn cờ, đều không cần kích động, cũng không cần kéo em tiến lên."
Sai nghiêng nghiêng đầu thắc mắc, "A? Vì cái gì?"
"Về việc này để xem em có thể thoát khỏi vận mệnh không cần thiết hay không." Hikaru bất đắc dĩ thở dài, mặc kệ đã trải qua bao nhiêu đời, cậu vẫn đặc biệt coi trọng tình cảm, cậu sợ hãi lại một lần nữa cùng đám người Tsutsui có liên quan.
Sai: "Hikaru thật là kỳ quái, cái gì gọi là 'vận mệnh không cần thiết', lời này nghe giống như âm dương sư mới có thể nói những lời kỳ quái như vậy."
Hikaru nhìn Sai, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
"Hikaru! Xin lỗi, đã để cậu chờ lâu!" Akari biết Hikaru sẽ đến, liền không có kêu bạn học nào khác cùng chính mình đi, lúc này Akari ăn mặc rất đáng yêu, đôi mắt chỉ nhìn Hikaru.
Hikaru đáp lời: "Không sao, chúng ta cùng vào thôi?"
Akari gật đầu.
Kỳ thật đi theo phía sau Akari tới ngày kỉ niệm thành lập trường, cái gì cũng không có gặp, trừ bỏ Sai ở phía sau Hikaru tản ra oán niệm mãnh liệt, Hikaru bất đắc dĩ hỏi Sai: "Sai, anh làm sao vậy?"
Trong thanh âm Sai tràn đầy ủy khuất, "Anh vừa mới nhìn đến bàn cờ."
"Hikaru, chúng ta chơi cái này đi!" Akari đem phần Takoyaki (bánh bạch tuột nướng) trong tay mình chuyển tới trên tay Hikaru, chính mình lại ngồi xổm xuống bắt đầu vớt cá vàng.
Hikaru bất đắc dĩ nhún nhún vai, trong đầu đối với Sai nói: "Em cũng không thể để Akari một mình, bản thân lại chạy đến bên kia, ở đây nhiều người như vậy, đi qua lại rất nhiều, Akari là con gái nếu em bỏ cậu ấy lại sẽ rất nguy hiểm!"
Sai lấy đôi tay che lại mặt chính mình: "Hikaru, em thật không biết xấu hổ."
Hikaru: "......"
"Vớt được rồi!" Akari vui vẻ để cho đàn chị khóa trên để cá con vào trong túi, nhìn thấy cá con bơi qua bơi lại trong túi nước trong suốt, Akari đặc biệt vui vẻ.
Hikaru: "Akari thật là lợi hại."
Sai quay đầu hướng qua một bên, "Hừ!"
Hikaru trộm cùng Sai giao lưu: "Anh muốn cùng anh ta chơi cờ, vẫn là muốn cùng em chơi cờ?"
Sai thiếu chút nữa đã bị điều kiện của Hikaru hấp dẫn, anh rầu rĩ không vui. Anh chính là không thể lý giải bộ dáng Hikaru luôn thần bí như vậy, loại cảm giác làm người đoán không ra này giống như người trước mặt không phải là một đứa trẻ, mà là một âm dương sư, chỉ có âm dương sư mới có thể làm anh cảm nhận được sự bất an như vậy. Vì thế Sai cảm thấy tức giận mà nói: "Anh muốn cùng cậu ta chơi cờ!"
Hikaru bất đắc dĩ, điều kiện như vậy đều không thể hấp dẫn được Sai. Hơn nữa lúc trước bản thân ngay từ đầu liền cùng Sai nói qua, tựa hồ đã làm điều thừa.
"Được rồi." Hikaru nhận thua.
Cậu thấy được Kaga đã rời đi, nghĩ thầm chắc lúc này đi qua hẳn sẽ không có vấn đề gì, liền cùng Akari nói chuyện, muốn qua quầy hàng bên kia.
Akari: "Bên kia là trò khiêu chiến cờ năm quân?"
Hikaru bất đắc dĩ cười: "Không phải cờ năm quân, là cờ vây!"
"Cờ vây?" Akari khó hiểu, "Đó là cờ gì? Hikaru cậu muốn chơi cái kia?"
Hikaru gật gật đầu.
Akari: "Được rồi, vậy mình cùng cậu qua đó."
Hikaru làm như tâm nguyện của Sai đi đến sạp hàng kia, nhưng khi đến trước quầy Sai liền hối hận, kia căn bản không phải là đang đánh cờ, mà là ra đề mục làm người chơi giải đáp, đáp đúng liền có được phần thưởng, anh trực tiếp không có hứng thú. Nhưng đảo mắt qua thấy được kỳ phổ của Danh nhân Touya, lại một lần nữa nhấc lên hứng thú, "Hikaru, Hikaru, anh muốn quyển sách kia!"
Hikaru đứng ở một bên nhìn đến mọi người thử giải ra đáp án, vị trí khiêu chiến thất bại sau đó không có ai ngồi, cậu liền đi qua ngồi lên.
Akari rất có hứng thú nhìn Hikaru, cô bé tuy rằng không biết trước mắt chính là cái gì, nhưng nhìn thấy Hikaru cao hứng thì tốt rồi.
"Cái này......" Hikaru sau khi nhìn Tsutsui đưa ra cho chính mình chỉ là hình thức đơn giản, liền chỉ chỉ vào quyển kỳ phổ kia, "Em muốn đạt được kỳ phổ này, anh có thể đổi đến đề mục đổi kỳ phổ có được không?"
Tsutsui khó xử nhìn Hikaru, "Được thì có thể được, nhưng là sẽ phi thường khó, em......"
Sau đó Tsutsui nhìn ván cờ để đạt được kỳ phổ trong tay, "Em nếu có thể giải đáp, trình độ chắc có thể cùng Touya Akira không sai biệt lắm."
Akari không rõ có chuyện gì, chỉ là nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, có một chút lo lắng nói, "Hikaru, chúng ta rời đi chỗ này có được không?"
Hikaru trấn an nhìn Akari nói, "Sẽ nhanh thôi." Sau đó liền cầm quân cờ đặt vào vị trí ngay cả Tsutsui không hề nghĩ đến.
Tsutsui mở to hai mắt nhìn, "Đây là......"
Sai cũng hơi mở to mắt, "Cách chơi này...... Rất thú vị."
"Như thế nào? Quyển kỳ phổ có thể đưa cho em được không?" Hikaru thấy Tsutsui đối với cách chơi cờ của mình chỉ là có chút kinh ngạc, cũng không có phản ứng quá kích động, tức khắc liền thở nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần anh ấy phản ứng bình thường, khả năng ở chỗ này gặp được Kaga liền bằng không.
Tsutsui đẩy đẩy khung kính mắt của mình, sau đó lật kỳ phổ trong tay mình, trong lòng sốt ruột: Rõ ràng mình nhớ rõ có ghi lại cách chơi cờ như vậy, nhưng vì cái gì lại tìm không thấy?
"Xin hỏi, em có phải đã thắng được quyển kỳ phổ này không?" Hikaru thấy phản ứng của Tsutsui như vậy, trong lòng thầm la to một tiếng "Không xong", vội vàng mở miệng thúc giục Tsutsui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro