
Chương 4
Nói đến lúc sau, Sai không khỏi thả chậm thanh âm, biểu tình thoạt nhìn cũng ôn hòa một chút.
"Người kia không như những người khác, anh ta là sư huynh của đứa nhỏ lúc anh vừa mới cùng đánh cờ, gọi là Ogata Seiji, hiện tại giống như là cửu đẳng?" Hikaru nhớ lại, dùng ngữ khí không xác định, tận lực phủi sạch quan hệ chính mình cùng Ogata Seiji.
"Đứa bé vừa rồi không phải lần đầu tiên em thấy sao?" Sai nhăn mày lại, "Vì cái gì em......"
"Khụ......" Hikaru ho khan một tiếng, ngăn lại suy đoán Sai, "Sai, đây là việc riêng của em."
Trầm mặc hồi lâu, Hikaru nhịn không được quay đầu lại, nhìn thấy Sai một bộ muốn nói lại thôi, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đang khi dễ anh ấy, đành phải thở dài nói: "Trừ bỏ về Ogata Seiji, về Touya, những việc việc khác em đều sẽ không giấu anh được không?" Đương nhiên, chỉ giới hạn những việc trong đời này không giấu giếm anh. Hikaru nội tâm yên lặng bổ sung, nghĩ xong không khỏi ấy náy nhìn Sai, "Làm bồi thường, trong khoảng thời gian này em đều sẽ mang anh đi chơi cờ có được không?"
"Anh muốn cùng em đánh cờ!" Sai lúc này khẩu khí trở nên bướng bỉnh.
"Được." Hikaru lại ngoài dự kiến, sảng khoái đáp ứng rồi.
"Em cần phải toàn lực đánh cờ!" Hikaru đáp ứng quá nhanh, Sai sợ có âm mưu nào trong đó, liền nghĩ đến, nhanh chóng bổ sung một câu.
"Ân, em nhất định toàn lực ứng phó." Hikaru gật gật đầu.
Sai được đến hồi đáp khẳng định, liền nhẹ nhõm thở dài một hơi, liền cả chuyện vừa rồi một chữ cũng không đề cập tới. Chỉ là thời điểm yên lặng, Sai lại suy nghĩ, vì cái gì chính mình liền thuận theo tự nhiên ở trước mặt Hikaru làm ra tùy hứng như vậy, hành vi chính mình vừa rồi không hề lễ phép, cũng không biết Hikaru có thể tức giận hay không...... Sai trộm đánh giá Hikaru. Tựa hồ, không có tức giận đi?
Hikaru vẫn luôn dựng lỗ tai nghe tiếng tàu, đầu óc lại không chịu bản thân khống chế, suy nghĩ bay loạn, thẳng đến nghe được trạm dừng, cậu mới thu lại suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên vừa rồi của mình, cùng Sai nói chuyện, đi ra đoàn tàu.
"Ai nha, Hikaru đã về, nghe nói hôm nay con đi chơi cùng bạn?" Shindou Mitsuko nghe được tiếng cửa mở, liền từ phòng bếp hướng về phía cửa đi, nhìn đến con trai trở về, liền thuận tiện hỏi một tiếng.
"A...... Đúng vậy. Mấy ngày hôm trước con có hẹn cùng bạn, cho nên không có cùng Akari trở về." Hikaru có chút ngượng ngùng trả lời.
"Nghe nói là bạn cùng chơi cờ vây?" Mitsuko nói đến hai chữ "cờ vây" thời điểm, có chút biệt nữu, chủ yếu vì bản thân hoàn toàn không hề có bất kỳ khái niệm nào đối với thứ này.
Hikaru đem cặp sách buông, thay đổi giày, đến phòng khách ngồi xuống, uống một ngụm nước sôi để nguội, sau đó mới hàm hồ đáp lời, "Khoảng thời gian trước con có ở trên mấy bài báo thấy được có người trẻ tuổi chơi cờ, tư thế đặc biệt đẹp trai, không cẩn thận liền nhận thức."
"Có phải là bạn bè không tốt đi......" Mitsuko vẫn là lo lắng, nhưng mà lại không có can thiệp con trai nhà mình kết bạn, chỉ là dặn dò vài câu, liền trở lại phòng bếp làm công việc lu bù lên.
"A...... Mẹ của Hikaru là một người rất ôn nhu." Sai cảm khái trong lòng.
==========
"Thật là hiếm thấy, có người có thể đánh bại Akira." Ogata đẩy kính mắt một chút, hồi tưởng lại thiếu niên gặp tại thang máy, không khỏi cười nhạo một tiếng, tư thái tựa như hồ ly theo dõi một con mồi mỹ vị, "Shindou Hikaru sao....... Tôi nhưng cũng muốn tìm cơ hội cùng cậu ta đánh cờ một lần."
"Ogata tiên sinh......" Touya lúc này mới từ một câu trêu ghẹo này của Ogata hoàn hồn, nhìn xung quanh mới phát hiện chính mình bị mọi người vây quanh lại, lại thấy mọi người lộ ra thần sắc căm giận, rồi sau đó đối với Ogata luôn hỏi thông tin về Shindou đáp, "Em thua chính là thua, là kỳ lực của em không bằng cậu ấy, mọi người không cần lại suy đoán, hiểu lầm cậu ấy, Shindou Hikaru kỳ lực rất mạnh, Ogata tiên sinh, anh có hỏi như thế nào, em thật sự không quen biết cậu ấy, anh hỏi không được gì đâu."
"Hừ, Akira càng ngày càng không đáng yêu." Ogata lẩm bẩm.
Chị Ichikawa nghe được, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ogata, lại nhìn Akira bộ dáng không thèm để ý, nghĩ nghĩ, nói: "Đứa bé kia xác thật là lần đầu tiên tới chỗ của chúng ta, hơn nữa thời điểm đi vào liền ngồi phát ngốc nhìn bàn cờ, chị nhìn đến còn tưởng rằng là đứa nhỏ kỳ quái cố ý đến nơi này để giết thời gian, huống chi trước đó cậu bé cũng nói, chơi cờ chưa bao giờ thua, đánh cờ thắng cả kỳ thủ chuyên nghiệp, nói kỳ lực chính mình hẳn là trình độ chuyên nghiệp."
"Nga? Chơi cờ chưa bao giờ thua?" Ogata nguyên bản có chút đặt trong lòng, lại không nghĩ đến đối phương là đứa nhỏ kiêu ngạo đến như vậy, "Có ý tứ." Ogata nói ra như vậy, chẳng khác gì anh hận không thể ở trên ván cờ cầm quân vô tình "chém giết" đối phương.
========
"Tê........."
"Làm sao vậy?" Sai nhìn Hikaru đang vặn chìa khóa đột nhiên rung mình, không khỏi quan tâm hỏi.
"Em có loại dự cảm sắp bị người theo dõi." Hikaru theo bản năng trả lời Sai, nghĩ đến gặp Ogata tại cửa thanh máy, cậu đau đầu ấn huyệt thái dương, người kia khẳng định thấy được ván cờ Sai cùng Touya đánh, không chừng hiện tại anh ta đang tính toán sau lưng chính mình.
Liền sống nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần gặp được Ogata đều sẽ cảm thấy đau đầu, đặc biệt là sau khi cùng đối phương có quan hệ bạn đời rất nhiều lần.
Vài đời Hikaru cũng không dám cùng Ogata có liên quan, chính là phát hiện sau vài lần cùng anh làm bạn đời, người này chính là trải qua một chút cũng không tốt, nhưng vẫn đặc biệt giả trang bản thân rất tốt. Duy nhất sợ hãi chính là lo lắng cho cậu, một bạn đời thật là ôn nhu.
Cho nên, người này mới có thể trở thành bạn đời duy nhất của chính mình trong nhiều đời trọng sinh như vậy.
"Hikaru, chúng ta đêm nay đánh cờ đi!" Sai nhìn về phía Hikaru, nghiêm túc nói, "Anh muốn biết kỳ lực của Hikaru."
"Ân, được a." Hikaru bình đạm trả lời, "Nhưng trong nhà không có bàn cờ."
"Vậy đánh cờ miệng." Sai thời điểm đưa ra yêu cầu này, anh thấy được lông mày Hikaru nhướng một chút, cái động tác này làm anh nghĩ đến Abe Seimei. Nghĩ đến vị đại nhân kia, Sai cầm lấy quạt xếp nhẹ nhàng che dấu khóe miệng của mình, mà động tác vừa rồi của Hikaru thật là cực kỳ giống, làm chính mình không khỏi theo bản năng cảm thấy cử chỉ này không giống như một đứa nhỏ có thể làm được.
Aizz, xem ra hiện thế khác biệt nhiều đến như vậy.
"Được." Hikaru kinh ngạc một chút, liền đồng ý đánh cờ.
Mitsuko chuẩn bị tốt cơm chiều, ngồi nhìn con trai nhà mình thong thả ung dung ăn cơm, cử chỉ phong phạm đại gia, làm trong lòng bà cảm thấy quái dị.
"Con ăn xong rồi, con lên phòng trước?" Hikaru nhìn về phía mẹ, thưởng thức người phụ nữ mỹ lệ không bị tuổi tác thiệt hại, Hikaru đã sớm không có tư duy phản nghịch, càng có rất nhiều kiên nhẫn.
"A......Đươc, Hikaru đi lên lầu cẩn thẩn một chút." Mitsuko lấy lại tinh thần, nhìn đứa nhỏ chưa bao giờ hỏi qua mình chuyện nhỏ này, lập tức thiếu chút nữa không có tìm được thanh âm của mình.
"Tốt." Hikaru thay mẹ thu hồi chén đũa của mình để vào bồn rửa bát, lại đi tới phòng khách, cầm lấy cặp sách trở về phòng.
"Thật là kỳ quái...... Hikaru giống như một đêm liền trưởng thành." Đối mặt với sự thay đổi của Hikaru, Mitsuko vừa vui mừng vừa lại ưu sầu.
"Được được được...... Em biết anh rất muốn chơi cờ với em, nhưng anh có thể để em làm xong bài tập về nhà trước hay không?" Hikaru bất đắc dĩ nhìn Sai, "Em tuy rằng có thể lý giải tâm tình gấp không chờ nổi cùng em đánh cờ của anh, nhưng em cũng không thể chậm trễ việc học được."
Nếu là đời thứ nhất đối với Sai mất đi mà tìm lại được, sợ là chính mình sẽ tùy ý cho Sai đưa ra bất luận yêu cầu nào, cậu đều sẽ đáp ứng. Đáng tiếc cậu trải qua quá nhiều, đối với yêu cầu Sai đưa ra cũng sẽ càng lo lắng tâm tình của người nhà nhiều hơn. Cho nên hiện tại, cậu yêu cầu học tập tốt, hoàn thành bài tập, không cho giáo viên bất luận cơ hội nào mời phụ huynh, làm cho mẹ vì chính mình hao hết tâm lực.
"Được đi." Sai thấy Hikaru biểu tình nghiêm túc, cũng nghĩ đến chính mình đưa ra yêu cầu xác thật quá mức tùy hứng, liền yên lặng, nghiêm túc nhìn từng nét bút của Hikaru. Thiếu niên này biểu tình nghiêm túc thật là đẹp mắt. Đây là đứa nhỏ có tính cách cùng Shusaku hoàn toàn không giống nhau.
"...... Được rồi." Tầm mắt Sai quá mức nóng bỏng, tuy là Hikaru muốn làm lơ cũng không thể làm được gì. Nguyên bản muốn chậm rãi làm bài tập, cuối cùng càng viết càng nhanh, cuối cùng lấy tốc độ phi thường hoàn thành bài tập, hiện tại cùng Sai nói chuyện, gương mặt còn có chút hồng.
"Em cầm quân đen, bắt đầu đi." Sai không nghĩ chiếm Hikaru tiện nghi, nói xong câu đó, liền tìm một chỗ trống trên sàn nhà ngồi xuống.
"Thỉnh chỉ giáo nhiều hơn." Hikaru đem không gian trong phòng thu thập một chút, ngồi ở đối diện Sai.
Đây là ván cờ đầu tiên, sau khi cậu cùng Sai sống lại.
Ở trước mặt Sai, đối với thực lực bản thân, Hikaru một chút cũng không dám lơ là, sau một hồi tự hỏi, cậu trực tiếp đặt ở vị trí tiểu mục, đây là vị trí chính mình thích nhất sau khi nhiều lần "thân thủ chỉ đạo" Ogata chơi cờ.
Quân cờ vừa đặt xuống, Hikaru liền nghe được Sai đặt cờ miệng tiếp theo, không chút nào ngoài ý muốn, Sai đặt quân ở vị trí bản thân đã suy đoán. Đó chính là vị trí chính mình cố ý bắt chước kỳ lực của Sai đã cùng Ogata đặt qua.
Thật là hoài niệm...... Nhớ rõ ván cờ kia, Ogata liền ở giữa ván cờ liền nhận thua, một đời kia bản thân cũng không cùng Ogata kết bạn đời, chính vì một đường chơi cờ kỳ lực bản thân đều mạnh như vậy, cho nên một lần kia khi bắt chước kỳ lực của Sai đánh bại Ogata, liền không làm bất luận người nào nghi ngờ.
Nhớ tới chuyện này, thân ảnh của người kia, từng biểu tình từng cái từng cái đều rõ ràng trong đầu.
"4-2......" Sai nhắm mắt cảm thụ được biến hóa trên bàn cờ, cảm xúc muốn thắng đã bị Hikaru gợi lên. Hikaru em ấy rất mạnh, so với đứa nhỏ Touya Akira kia còn mạnh hơn!
Không...... Nếu Touya Akira là ấu sư đang trưởng thành, như vậy Hikaru chính là, một hùng sư đã trưởng thành, hơn nữa đã có được lãnh địa của chính mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro