
Chương 3
Ách...... Góc sao trên bên phải? Hikaru sửng sốt một chút, Touya liền trực tiếp đánh ở điểm sao, xem ra đối với chính mình một chút cũng không ôn hòa. Bàn tay đặt trên hộp cờ, trong đầu hỏi: "Sai?"
"Tiểu mục phía dưới bên phải." Sai đánh giá thiếu niên trước mặt, trong lòng cảm khái cách chơi ở điểm sao, rốt cuộc ở thời đại của Shusaku, có rất ít người có thể chơi ở vị trí không thể tưởng tượng như vậy. Một khi đã như vậy, liền làm anh nhìn xem thực lực của cậu bé này như thế nào!
Hikaru đặt quân cờ xuống, phảng phất toàn bộ đầu ngón tay đều sáng lên, quân cờ đặt xuống biến thành ngôi sao. Touya đối diện nhìn vậy không khỏi tán thưởng trong lòng một tiếng, cách đặt cờ thật xinh đẹp! So với cha mình còn đẹp hơn!
Trong lòng cũng có chút tin tưởng "lợi hại" theo như lời đối phương, quân cờ thứ hai đặt xuống.
"Tiểu mục phía trên bên phải." Sai một bên chỉ đạo Hikaru, cũng ở một bên đánh giá thiếu niên đối diện, nhìn cậu không chút nào suy nghĩ đặt cờ.
A...... Sai đây là hướng dẫn cờ cho Touya sao? Hikaru một bên xem, một bên cảm thụ được cảm giác trận đấu trên bàn cờ, nếu lại đánh đi xuống, Touya sẽ phát hiện Sai là ở vị trí cao hơn đánh giá kỳ lực của cậu ấy, không biết sẽ lộ ra biểu tình như thế nào.
Đáng tiếc đời thứ nhất không có nghiêm túc nhìn xem, chẳng sợ sau này trọng sinh rất nhiều lần, lại không có bao nhiêu lần ở ngay lúc này tiếp xúc với Touya, tự nhiên là vô pháp được đến đáp án.
Touya Akira không thể nghi ngờ là đặc biệt, cờ của cậu ấy luôn sẽ đem người khác không thể không dùng toàn lực để đánh cờ. Trọng sinh nhiều lần, Hikaru cũng không muốn lấy kỳ lực khi dễ cậu ta, cho nên liền tính tiếp xúc vài lần ít ỏi, cũng sẽ không cùng chơi cờ.
Mà trước mắt lúc này, Hikaru lại làm một việc luôn sẽ không làm, rõ ràng đây là dùng kỳ lực đi khi dễ người khác, thế nhưng Sai lại một chút cũng không có gánh nặng, thật đúng là thể nghiệm thần kỳ.
Tương phản với Hikaru còn rất có hứng thú một bên đặt cờ, một bên đánh giá Touya, mà Touya bên này chính là một chút đều không thoải mái đáp trả. Cậu một bên tự hỏi vị trí đặt cờ tiếp theo, một bên nghi hoặc, đối phương vì cái gì sử dụng lối chơi cờ cổ xưa như vậy? Hơn nữa đối phương đối mặt với chính mình từng bước ép sát, lại thờ ơ...... Không, cũng không phải thờ ơ, mà là đối phương đều có thể phá giải rất nhẹ nhàng!
"17-11." Sai nhìn Touya biểu tình nghi hoặc, trong lòng đã có quyết định, nhẹ nhàng đem quạt xếp để ở bên miệng, nhắm mắt lại chỉ đạo Hikaru quân cờ bước tiếp theo dừng ở vị trí nào.
Hikaru sửng sốt một chút, quân trắng thực sự muốn đặt đến chỗ này? Cậu yên lặng nhìn địa phương bị quân đen vây công, rõ ràng còn có phương pháp tốt hơn có thể chỉ dẫn Touya đột phá bước cờ chính mình đánh......
Từ từ...... 17-11 chẳng phải là vị trí Sai lúc cầm quân đen ở đời thứ nhất đặt sao? Chẳng lẽ......
Dừng! Bản thân suy nghĩ cái gì vậy?
Hikaru bị ý tưởng trong nháy mắt vừa rồi của mình làm kinh ngạc, không khỏi toát ra một chút mồ hôi lạnh, nhân lúc Touya toàn tâm chú ý đến ván cờ, điều chỉnh trạng thái, lại ở trong lòng không tiếng động xin lỗi Touya, sau đó mới đặt quân cờ ở vị trí 17-11.
Touya nhìn quân cờ vừa đặt trên bàn cờ, chỉ cảm thấy đại não cùng cả người chịu đến một cú đánh sâu mãnh liệt, ván vờ như vậy thật quá quen thuộc! Cách chơi cờ quen thuộc này, tiết tấu chơi...... Chính là phương thức cha dạy dỗ chính mình đã từ lâu rồi.......
Đối thủ thăm dò bản thân ở bước tiếp theo sẽ đem quân cờ đặt ở vị trí nào đó, đánh giá thực lực của chính mình, từ một vị trí cao hơn, quan sát toàn bộ ván cờ......
"Cậu ấy cảm giác được." Hikaru ở trong đầu nói với Sai, "Cậu ấy cảm giác được anh đang đánh giá thực lực của mình."
"Nga?" Sai nhìn Hikaru, tự hỏi một chút, "Hikaru em có phải từ lúc bắt đầu liền biết?"
"Không sai biệt lắm." Hikaru "biết" cũng không thành lập trên cơ sở kỳ lực.
"Thật chờ mong có thể cùng Hikaru đánh cờ một lần." Sai lộ ra biểu tình mong đợi.
"Ván cờ của anh cùng Touya còn không có kết thúc." Tuy là biết Sai vì điều gì cảm khái cũng không có bất luận ác ý gì, nhưng Hikaru vẫn cảm thấy không được thoải mái nhăn mày lại, còn ở giữa ván cờ liền nghĩ cùng người khác đánh ván cờ tiếp theo, đây là đối với đối thủ trước mắt không tôn trọng.
Sai lấy cây quạt ngăn lại khóe môi đã gợi lên của mình, "Đã biết."
"Sai a........ Liền tính là thăm dò kỳ lực, anh cũng không cảm thấy mình đánh không phải quá "hung ác" sao?" Hikaru quan sát ván cờ, không khỏi đau lòng cho Touya.
Cờ vây là hai người ở trên bàn cờ tranh đoạt "vận mệnh", bên này tăng bên kia giảm. Sai năng lực rất mạnh, điểm này Hikaru vẫn luôn biết, cho nên khi quan sát thời điểm quân cờ sẽ đặt như thế nào dưới tình huống đời này hoàn toàn cùng đời trước không giống nhau, Hikaru cũng dụng tâm, thậm chí còn đem bản thân đặt ở vị trí của Touya, giả thiết chính mình hiện tại cùng Sai chơi cờ, sẽ ứng đối như thế nào, thông suốt được biện pháp phá hỏng "khí" kia, mà Sai lại sẽ làm ra ứng đối như thế nào, người tới ta đi, trong đầu diễn luyện ra không dưới một trăm ván cờ. Tự nhiên cũng vào hai người đang đánh cờ, cảm giác được Sai đánh Touya "khí" một chút đều không ôn nhu.
Một hồi thăm dò liền đánh đến "hung ác" như thế, thật là đau lòng cho Touya sau đó liền nghĩ như thế nào, còn nguyện ý cùng mình đánh cờ sao.
"Bởi vì......" Sai nhìn Touya, nhìn cậu tự hỏi một lúc rồi đánh đến vị trí bản thân đã đoán được, "Đứa nhỏ đang ép anh, anh cho dù có tâm...... nhưng lại không dám lơ là. 17-15, đặt!"
"........." Trán Touya thấm ra mồ hôi.
Đối với lời nói của Sai, Hikaru bảo trì trầm mặc, Touya là đối thủ đầu tiên của Sai sau trăm năm lại xuất hiện ở hiện thế, đối mặt với ván cờ đã thay đổi rất nhiều hiện tại, Sai làm được đã có thể nói là hoàn mỹ, nhưng mà cậu lại......
"Cạch."
"Cạch."
"Cạch."
Một quân lại một quân đặt xuống.
"Thầy Akira ở sao? Tôi có chút vấn đề muốn thỉnh giáo cậu ấy." Một người đàn ông trung niên cầm một túi công văn đi vào hội quán cờ vây, nhìn đến Ichikawa, liền hướng cô dò hỏi.
"Cậu ấy đang đánh cờ cùng một cậu bé học sinh tiểu học, ngài cũng đừng xưng hô Akira là 'thầy', Akira lại không thích người khác nói chuyện với mình như vậy." Ichikawa lấy ra bảng đơn của ông ấy, sau đó điền một chút nội dung giao cho đối phương, sau lại thu phí từ đối phương, rồi tiếp nhận bảng đơn đã điền tốt.
"Ha ha......" Người trung niên có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, cười nói: "Người thụ giáo xưng hô người dạy dỗ là 'thầy' là lễ nghi cơ bản mà."
"Nghe nói năm nay thầy Akira cũng không tham gia kỳ thi chuyên nghiệp sao?"
"A......" Nhắc tới cái này, Ichikawa cũng cảm thấy đau đầu, cô nhìn thoáng qua Akira đang đánh cờ, "Akira nói là muốn nâng cao chính mình hơn...... Nhưng là tôi cảm thấy trình độ của cậu ấy hoàn toàn không có vấn đề a!"
"Touya Danh Nhân nhất định là đau đầu không thôi."
"Cảm ơn đã chỉ giáo."
"Cảm ơn đã chỉ giáo."
Hikaru cùng Touya đánh xong, chào hỏi lẫn nhau một tiếng, lúc sau, Touya đều không nói hay phản ứng gì với cậu. Lường trước đối phương còn đắm chìm trong ván cờ, rơi vào đường cùng cậu đành phải nói một tiếng, "Cùng cậu chơi cờ cảm giác thực thoải mái, thời gian không còn sớm, mình phải đi trước."
"......" Touya còn lâm vào ván cờ, cũng không nghe rõ lời của Hikaru.
Hikaru đành phải cầm lấy cặp sách, rời đi.
"Nha, cùng Akira đánh cờ xong rồi?" chị Ichikawa cười, đánh giá thần sắc Hikaru xấu hổ, nghĩ là Akira lại đánh bại một đối thủ, chị Ichikawa có chút không đành lòng, liền từ dưới bàn lấy ra một tờ poster, đối cậu nói: "Tháng sau có một giải thi đấu cờ vây dành cho thiếu nhi, nếu em thích thì đi thử xem."
"Giải đấu thiếu nhi!" Sai vừa đánh xong một ván cờ, hiện tại chính là cao hứng, vây quanh đầu Hikaru kêu lên: "Anh muốn xem, muốn đi xem! Hikaru, chúng ta đi xem đi!"
"Được." Hikaru trong đầu bất đắc dĩ đáp ứng Sai, một bên cảm ơn chị Ichikawa, "Cảm ơn chị nhé."
"Những cao thủ thiếu nhi cả nước đều sẽ tham gia, em có thể đi xem." Chị Ichikawa cười cười, thấy Hikaru rời khỏi hội quán, lúc này mới nói: "Hoan nghênh lại đến."
"Thật là một đứa nhỏ kỳ quái." Chị Ichikawa lẩm bẩm nói.
"Ha ha ha, chính là đứa nhỏ này, cùng thầy Akira đánh cờ? Lại chờ thêm 50 năm đi!" Người trung niên đánh giá Hikaru một chút cũng không tốt. Cũng chẳng trách ông ta, ông chính là người ủng hộ cho Akira, thân là fan của Akira, không tin tưởng đối với việc chơi cờ tất thắng của tiểu lão sư là không được.
Nhưng mà liền ở Hikaru nháy mắt nhấn nút thang máy, hội quán liền ồn ào huyên náo ầm ĩ lên, mọi người sở dĩ ầm ĩ do một sự kiện là, Touya Akira thua. Lại còn thua bởi một đứa nhỏ chưa nghe tên bao giờ, bất kể tình huống cộng thêm mục, đều thua 3 mục.
Hikaru chờ đến lúc thang máy mở cửa, không cẩn thận liền đụng mặt phải một thanh niên mang mắt kính, Hikaru sửng sốt một chút, trái tim "thình thịch" mãnh liệt nhảy một chút.
"Di?" Sai cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt sống động của Hikaru không khỏi nghi hoặc một tiếng, sau đó nhìn từ trong thang máy đi ra một người đàn ông cực kỳ xuất sắc, còn Hikaru lại cúi đầu giả bộ không sao cả, liền phảng phất, cảm xúc gợn sóng vừa rồi như chưa từng xuất hiện. Sai không khỏi có chút để ý, liền khi Hikaru bước vào thang máy, lúc này bên trong chỉ có hai người, hỏi: "Hikaru, người vừa rồi là ai?"
".........." Hikaru đang lâm vào trầm tư, tựa hồ không nghe được Sai nói.
"Hikaru?" Sai không khỏi hô tên cậu vài lần.
"......A?" Hikaru chậm rãi từ trong hồi ức về lại, nhìn nhìn Sai, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Người đàn ông vừa rồi đi từ trong này ra là ai vậy?" Sai biểu tình cực kỳ nghiêm túc, tuy rằng hôm nay chỉ là ngày thứ hai sau khi anh nhận thức Hikaru, anh mở miệng chất vấn chuyện này là vượt rào, nhưng Sai vẫn lại làm như vậy, hoàn toàn không phù hợp với phong cách hành sự của anh, "Vì cái gì sau khi em nhìn thấy anh ta, sẽ sinh ra cảm xúc dao động lớn như vậy. Ngay cả vừa rồi anh kêu em vài lần đều không có phản ứng lại đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro