
Chương 2
5.
Chương Viễn hỏi lại Tỉnh Nhiên một lần nữa: "Anh nhất định phải vội như vậy sao?"
Phải.
Chương Viễn nháy mắt lạnh mặt, đôi mắt thon dài nửa rũ xuống, không muốn nhìn tới Tỉnh Nhiên. Cậu giống như là đang giận dỗi, thu lại toàn bộ ấm áp đối với Tỉnh Nhiên, cả người bọc lên một lớp màng xa cách, lạnh lùng tiễn khách.
Tỉnh Nhiên tưởng rằng Chương Viễn muốn đuổi mình ra khỏi cửa, lại không ngờ rằng, cậu vẫn còn khách khí, đưa cho anh áo khoác ấm áp cùng điện thoại di động, thậm chí còn móc bóp ra một số tiền đưa cho anh.
"Đi đi." Một tay Chương Viễn nắm lấy Tiểu Phỉ, dùng sức đẩy anh đi.
Tỉnh Nhiên lảo đảo bị đẩy ra khỏi cửa. Khi anh tới, dép lê đã bị nền tuyết làm hỏng, hiện tại đang đi đôi giày thuộc về Chương Viễn. Anh không ngờ rằng bọn họ ngoài trừ vóc dáng xấp xỉ nhau, số giày cũng giống.
"Chờ chút..." Tỉnh Nhiên muốn ngăn lại cánh cửa đang đóng lại, sắc mặt của anh có chút xấu hổ, tựa như chưa thể thích ứng với thái độ lạnh lùng của Chương Viễn. Chương Viễn dựa vào cửa, vẻ mặt hờ hững mà nhìn anh, cậu trông có vẻ mảnh khảnh đơn bạc, nhưng giờ phút này lại không còn vẻ mềm mại như vừa rồi, ngay cả pheromone tỏa ra cũng lạnh thấu xương, vốn dĩ là gió biển mùa hè bây giờ lại như gió lạnh trên vùng núi tuyết, cơ hồ càn quét mùi hương tuyết tùng.
"Tôi sẽ bồi thường." Tỉnh Nhiên giơ lên di động và tiền, "Di động của cậu, còn có tiền, tôi đều sẽ trả gấp mười."
Chương Viễn nhíu mi, bờ môi như nhếch một chút, lộ ra nụ cười như có như không.
"Rầm" một tiếng, cửa đóng sập trước mũi Tỉnh Nhiên, nếu không phải anh trốn mau thì có lẽ sống mũi thẳng tắp kia cũng gãy rồi.
Người này... sẽ trở mặt sao?
Tỉnh Nhiên sờ sờ chóp mũi.
Tuy nhiên rất nhanh Tỉnh Nhiên liền hiểu không có cách nào rời khỏi là có ý gì.
Anh không chỉ đột nhiên trở về quá khứ, mà còn bị nhốt ở một hòn đảo cô lập.
Anh không có cách nào truyền đạt hay thu thập được tin tức hữu ích.
Anh không thể gọi cho bất kì ai.
Anh không biết bản thân đang ở thành phố nào, dùng di động của Chương Viễn cũng không tìm ra bản đồ. Anh thử hỏi thăm người khác nhưng cứ nói đến chữ mấu chốt, người kia lại không nghe rõ. Ngược lại, anh cũng không thể nói ra miệng. Lúc chặn xe taxi nói ra điểm đến, gương mặt người lái xe lộ rõ vẻ nghi hoặc.
"Đi đến đâu?" Tài xế khó hiểu hỏi, "Tiên sinh, ngài không nói điểm đến tôi làm sao chở ngài đi được?"
Như là thời gian và thế giới này đang chơi đùa anh, cô lập anh tại thành phố xa lạ đầy tuyết này, cứ như đang ở trên một hoang đảo, không có cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài.
Anh bị vứt bỏ.
Tỉnh Nhiên siết chặt nắm tay, quai hàm căng cứng thành hình cung.
Rốt cuộc là anh điên rồi, hay là thế giới này điên rồi?
Tỉnh Nhiên mờ mịt đi giữa đêm tuyết. Thành phố này cũng xem là náo nhiệt, cuộc sống về đêm phong phú, kéo dài đến tận sau nửa đêm. Cho đến khi tất cả cửa hàng trên đường lớn đều đóng cửa, chỉ còn đèn đường chiếu vào tuyết trắng xóa khiến người đau mắt, Tỉnh Nhiên vẫn như cũ, không thu hoạch được gì.
Anh sống trên đời 28 năm, chưa từng chật vật như ngày hôm nay.
Không ai hiểu được anh đang nói gì. Anh nói ra tên của mình, số điện thoại của người nhà, lại không thể truyền đến tai của bất kì người nào.
Dần dần kiệt quệ khiến anh giống như một con thú bị vây hãm trong lồng, pheromone nồng đậm thoát ra, tại đêm tuyết lạnh thấu xương càng có tính công kích, giống như là chỉ cần chạm vào liền sẽ có đổ máu, dần dần không còn ai dám đến gần.
Trời sắp sáng, anh vậy mà ngay cả nơi dừng chân cũng chẳng tìm thấy.
Tỉnh Nhiên không phải là người dễ dàng đánh mất lý trí. Anh sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có, mẹ mất sớm, cha lại bận rộn, khiến anh rất ít khi cảm nhận được sự ấm áp của tình thân. Từ nhỏ đã theo khuôn phép mà ngồi một mình ở bàn ăn, phía sau có người hầu và bác Trần. Anh đã cô độc thành quen, rất sớm đã tự dựa vào bản thân giải quyết vấn đề, tự lập sớm càng khiến anh ưu tú hơn bạn bè cùng trang lứa, trong bậc phân hóa alpha, anh đứng ở một bậc cao hơn, anh trước giờ luôn là người đứng ở đỉnh của tòa tháp. Anh quen lợi dụng khả năng lãnh đạo trời sinh của alpha, thành thạo khống chế tất cả.
Mà hiện tại, tất cả đều đổ vỡ.
Anh giống như một đoàn tàu bị lệch đường ray, không biết phải đi về hướng nào.
Tuyết đã dừng.
Tỉnh Nhiên đứng ở ven đường, đôi mắt không có tiêu cự nhìn vào ụ tuyết trắng.
Trời đông giá rét, bây giờ trên đường chẳng còn ai, chỉ còn một cửa hàng tiện lợi đang sáng đèn, người bán hàng nhỏ bé đang loay hoay sau quầy, tò mò ngó qua cửa kính nhìn người đàn ông lẻ loi giữa đêm.
Bóng đèn kéo dài bóng Tỉnh Nhiên thành một đường thẳng, một trận gió lạnh thổi qua, thổi tung áo khoác của anh. Tỉnh Nhiên ngây người hai giây rồi bắt lấy vạt áo kéo cao lên, cổ áo dựng lên che đi cổ và cằm, tức khắc một mùi hương như có như không tiến vào khoang mũi.
Vài giờ trước, anh còn đứng ở căn phòng màu vàng ấm áp kia, cái người gầy ốm kia còn đưa cho mình áo khoác, rũ lông mi đứng ở trước mặt mình, vươn ngón tay gầy giúp anh cởi áo khoác.
Tỉnh Nhiên rùng mình một cái, giống như là bừng tỉnh mà trừng lớn đôi mắt.
Chương Viễn không phải có thể gọi tên anh sao? Ở ngõ nhỏ lạnh lẽo kia, cậu tiến đến rất gần, hơi thở còn vương vấn sương mờ, nói: "Tỉnh Nhiên."
Anh cần phải trở về.
6.
Tỉnh Nhiên không có thất lễ mà nửa đêm chạy về quấy rầy hai cha con, dù sao trước đó anh cũng có chút quá đáng.
Anh chui vào cửa hàng tiện lợi, mua một ly cà phê hòa tan, một gói thuốc lá cùng một cái bật lửa. Đến lúc trả tiền anh lại có chút do dự, anh là dùng tiền của Chương Viễn, tiền này còn đủ hay không là cả một vấn đề.
Anh tự giễu mà nhếch lên khóe miệng, không biết là đang châm chọc khốn cảnh đang mắc phải hay lòng tự trọng của bản thân.
Uống một hớp cà phê, Tỉnh Nhiên đặt ly ở trên bàn đối diện cửa sổ, cho dù lạnh giá cũng không muốn uống hớp thứ hai. Anh buồn chán mà ghé đầu lên bàn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nếu như nghe lời Chương Viễn bảo chờ một chút thì tốt rồi.
"Chương Viễn..."
Tỉnh Nhiên vô ý thức mà gọi cái tên này, hai từ ôn nhu tại hai hàm răng nhẹ nhàng va vào nhau, chầm chậm phát ra.
Anh lặp lại mấy lần, đôi mắt xinh đẹp bởi vì buồn ngủ mà hiện ra nếp nhăn.
Chương Viễn... là ràng buộc duy nhất giữa anh và thế giới này.
Nếu như anh và thế giới này đều điên rồi, thì ít nhất Chương Viễn là bình thường.
Tuy rằng omega nọ rất kì quái, cảm xúc lên xuống thất thường, từ lúc gặp gỡ đã mang theo bí ẩn. Nhưng cậu có pheromone khiến người khác mê đắm, cậu gầy nhưng không hề yếu ớt, mái tóc mềm mại đen nhánh, lúc mang theo pheromone ôm lấy anh, cằm cậu cọ lên cổ anh, có chút ngứa. Cậu rất là ốm, so với omega bình thường thì cao hơn một chút, lại vô cùng... trắng...
Cơn buồn ngủ thổi đến, Tỉnh Nhiên không nhịn được mà híp mắt.
Nếu không phải gặp nhau ở hoàn cảnh này, Tỉnh Nhiên nói không cùng sẽ có hứng thú với cậu.
Chỉ là, cậu có một đứa con.
Xã hội hiện nay có pháp luật cùng hiệp hội bảo hộ những omega yếu ớt, trường hợp một mình nuôi con như Chương Viễn là rất hiếm gặp. Độ phù hợp về thể xác và tinh thần giữa AO tương đối cao, rất khó có thể tưởng tượng sẽ có một alpha nỡ rời bỏ omega của mình.
Mà Chương Viễn lại còn vừa đẹp, vừa ấm áp. Cậu đáng lẽ ra phải được chăm sóc nâng niu, vào những ngày trời đông gió rét như thế này, nằm trong trên một tấm đệm mềm mại, không phải lo nghĩ gì.
Tỉnh Nhiên khó khăn chớp chớp mắt, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Nếu là tôi...
Tỉnh Nhiên nghĩ.
Ý tưởng mơ mơ hồ hồ còn chưa hình thành, anh đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhưng là khi mở mắt ra, trời đã sáng.
Tỉnh Nhiên vội vàng đứng dậy, nằm sấp trong một thời gian dài khiến cả người đều căng cứng đau nhức. Anh dùng sức xoay cổ, còn nghe thấy tiếng răng rắc.
Bên ngoài cửa hàng tiện lợi ban đêm chỉ có Tỉnh Nhiên và người bán hàng bây giờ cũng đã náo nhiệt hẳn lên, nhân viên cũng đã đổi từ cậu nhóc nhỏ con thành cô bé tóc dài.
Anh đã ngủ bao lâu?
Hôm nay trời nắng ráo, mặt trời đã sắp lên đỉnh, ánh nắng chiếu lên tuyết trắng, phản chiếu ra lạnh lẽo mà sắc bén.
Hiển nhiên, anh đã bỏ lỡ thời gian Chương Viễn đi làm.
Tỉnh Nhiên không để chậm trễ nữa, anh đi dọc theo con đường đã đi qua mà tìm đường về, cũng mất một khoảng thời gian mới tìm được tiểu khu nơi Chương Viễn sống, gấp gáp chạy lên tầng ba, thử gõ lên cửa nhà.
Trong nhà quả nhiên là không có ai.
Tỉnh Nhiên loay hoay vài vòng ở hành lang nhỏ hẹp, sau lại ngồi xuống tại cầu thang gần nhà, đôi chân dài gập lại, khủy tay lười nhác duỗi ở đầu gối, chán nản mà nhìn chằm chằm mặt đất.
Muốn đợi Chương Viễn tan làm, ít nhất cũng phải đợi nửa ngày.
Lâu như vậy, phải làm gì để giết thời gian đây?
Giết thời gian từ trước đến nay không hề tồn tại trong cuộc sống sinh hoạt của Tỉnh Nhiên, anh luôn rất bận rộn. Tình huống rỗi rãi như bây giờ chưa từng phát sinh.
Vô cùng xa lạ.
Tỉnh Nhiên ngồi một lát, theo thói quen mà lục thuốc lá trong túi, trong túi lại chỉ có một vật hình khối. Anh sửng sốt một chút mới nhận ra là không có thuốc, rồi thuận tay móc ra đồ vật cất trong túi.
Là di động của Chương Viễn.
Tỉnh Nhiên lướt lướt xem, anh vì phép tôn trọng cơ bản mà không mở mạng xã hội, chỉ dùng trình duyệt xem tin tức, Tỉnh Nhiên xem rất nhanh, không bao lâu liền đến cuối năm. Cuối năm 2018, tin tức khiến Tỉnh Nhiên nhớ rõ không nhiều lắm, nhưng một lần nữa đọc lại, cảm giác chân thật rằng thời gian đảo ngược lại càng thêm sâu, khiến cho anh lạnh cả người, càng xem càng bực bội.
Anh thoát khỏi phần mềm, nắm chặt điện thoại ở trong tay, tức giận mà xoa mạnh mặt mình, gương mặt anh tuấn bị chà xát đến đỏ cả lên, ẩn ẩn như muốn xuất huyết.
Qua một lúc lâu, Tỉnh Nhiên lại mở khóa điện thoại, nhàm chán bấm bừa vào app trên màn hình.
Di động của Chương Viễn rất ngăn nắp, mỗi folder đều được sắp xếp chỉnh tề, màn hình là tấm hình của Tiểu Phỉ, thằng nhóc ngoan ngoãn ngồi trên tấm thảm, mặc một chiếc áo màu vàng, cười với máy ảnh.
Tỉnh Nhiên nhìn chằm chằm đến xuất thần, đột nhiên nảy ra một ý muốn.
Xem album một chút... cũng không sao nhỉ?
Vừa nghĩ thế anh liền nhanh chóng mở album ra, ngón tay được cắt gọn gàng nhanh nhẹn ấn lên màn hình.
Chương Viễn rất thích chụp ảnh, album có đến mấy ngàn tấm, có phong cảnh, có đồ ăn, có một góc trong nhà, nhiều hơn hết là con của cậu.
Tiểu Phỉ nhìn qua không quá giống Chương Viễn. Không giống đôi mắt có đuôi mắt thon dài của Chương Viễn, nhóc con có một đôi mắt rất to, đồng tử đen như mực gần như che lắp tròng trắng. Môi hồng mà mỏng, cũng không giống Chương Viễn.
Nhưng mà dưới ống kính của Chương Viễn thằng bé thực thích cười, không giống bộ dáng khi Tỉnh Nhiên nhìn thấy, cứ trốn phía sau Chương Viễn, đôi mắt đen nhánh vừa sợ hãi vừa cảnh giác mà nhìn chằm chằm anh.
Tỉnh Nhiên lướt lướt xem qua, không tìm thấy người mà anh muốn tìm. Anh muốn nhìn xem tên alpha đã rời bỏ cậu rốt cuộc là trông như thế nào.
Đã là như vậy, anh lướt chậm hơn, bắt đầu có hứng thú xem từng bức ảnh, xem như là giết thời gian.
Cuộc sống của Chương Viễn tái hiện sống động trên tay Tỉnh Nhiên. Cậu rất ít khi xuất hiện trong ống kính, lại ngẫu nhiên tại một ít tấm ảnh hiếm hoi cười thật vui vẻ, đa số là cậu ôm Tiểu Phỉ duỗi tay tự chụp.
Ảnh chụp thường có một loại ma lực, đó là nhìn trộm hình của người khác lâu một chút sẽ khiến Tỉnh Nhiên thấy một lớn một nhỏ trong ảnh chụp thật thân thuộc.
Ngón tay lướt qua một video ngắn, Tỉnh Nhiên quyết định click mở.
Trong video Tiểu Phỉ mặc một chiếc áo lông hình gấu bông, ngây thơ mà ngồi trên ghế sofa, nó cuối đầu, rất chuyên tâm chơi với gấu bông trong tay. Thằng bé trông nhỏ hơn hiện tại rất nhiều, đặc biệt đáng yêu.
"Tiểu Phỉ, nhìn baba nè."
Tiếng nói của Chương Viễn đột nhiên phát ra từ video clip, cậu ở rất gần, như là kề cận bên tai Tỉnh Nhiên mà nói, Tỉnh Nhiên theo bản năng sờ sờ lỗ tai, lỗ tai có chút tê dại.
Tiểu Phỉ ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen nhánh sáng lấp lánh hướng về phía máy quay, miệng bi bô, ngốc ngốc mà lắc lư.
Chương Viễn nói: "Lại gọi một tiếng nữa."
Tiểu Phỉ chớp chớp đôi mắt to, không hiểu mà "a" một tiếng.
"Gọi baba," Chương Viễn ôn nhu thúc giục, "Baba, nào, gọi một tiếng, baba."
Tiểu Phỉ đột nhiên cười tươi, cười giòn tan, giống như là muốn làm baba vui vẻ, nó nâng lên gấu bông trong tay đưa cho Chương Viễn, miệng bập bõm không rõ mà nói theo Chương Viễn: "Papa!"
Người ở đằng sau màn hình cũng cười, thanh âm của cậu trầm thấp mà nhẹ nhàng, trong suốt mà truyền đến từ loa phát thanh, làm Tỉnh Nhiên cũng theo đó mà cong lên khóe miệng.
"Nghe thấy không?" Chương Viễn đột nhiên nói, giọng nói của cậu rất ấm, lại như là lầm bầm cho chính mình nghe, lại như là nói cho ai đó, "Đây là lần đầu tiên Tiểu Phỉ nói chuyện."
Lòng Tỉnh Nhiên như bị nhéo một cái, chua xót khiến anh phát hoảng.
Video dừng ở hình ảnh Tiểu Phỉ tươi cười, thời gian qua thật lâu, Tỉnh Nhiên mới chậm rãi lướt qua.
Những video ngắn như vậy không nhiều lắm, cơ hồ đều là Tiểu Phỉ xuất hiện trong ống kính, Chương Viễn quay phim. Đa số đều là ghi lại một sự kiện có dấu ấn trong đời, hoặc là nói về một cậu chuyện cười nào đó. Chương Viễn sẽ trầm thấp mà nói chuyện, không phải là nói với Tiểu Phỉ, mà nói với người xem video, cậu giống như muốn ghi lại tất cả những kí ức này, chờ người ấy đến xem.
Cậu quay lại cho ai xem?
Nghĩ như vậy, Tỉnh Nhiên đột nhiên không muốn xem nữa.
Anh muốn tắt màn hình, ngón tay không cẩn thận lại trượt đi, vừa vặn chạm vào một video tương đối lâu rồi, anh đang muốn tắt đi lại đột nhiên dừng lại.
Là Chương Viễn.
"Đang ghi hình sao?" Cậu nhìn màn hình, sắc mặt có chút trắng bệch, có vẻ không khỏe lắm, nhưng ánh mắt là nhu hòa, cảm giác mềm mềm ấm ấm bao phủ cả người.
Trong ngực cậu ôm một đứa nhỏ, hẳn là Tiểu Phỉ, đôi mắt to tròn, thân hình nho nỏ cuộn tròn trong khuỷu tay Chương Viễn. Chương Viễn mặc một chiếc áo lông lớn, vải bông mềm mại, khiến cả người cậu lại càng mềm mại.
Tỉnh Nhiên không nghe được tiếng trả lời, tiếng nói của người cầm máy giống như là bị xóa đi, không nghe được gì cả.
Chương Viễn lại giống như nghe được gì đó, gật gật đầu, ôm Tiểu Phỉ ngồi xuống ghế, mặt bàn trước mặt cậu đang bày một ổ bánh kem xinh xắn, phía trên lớp bơ tuyết trắng là dâu tây, ở giữa cắm một ngọn nến đang cháy, Chương Viễn nâng lên nhóc con trong tray, ngọn nến mong manh phản chiếu lên đôi mắt của nó, lấp lánh sáng: "Tiểu Phỉ, trăm này vui vẻ."
Rõ ràng nhân vật chính của video là đứa nhỏ, nhưng người quay phim lại cố ý lấy gương mặt Chươn gViễn làm tiêu điểm. Có thể thấy rõ từng sợi lông mi của chàng trai trẻ trong video đang thong thả chớp động, giống như đang quét vào lòng Tỉnh Nhiên, làm anh nhịn không được nắm chặt di động.
Mặt Chương Viễn rạng rỡ, nốt ruồi bên khóe môi cũng chuyển động theo, cậu "phù" một tiếng thổi tắt ngọn nến. Cậu nở nụ cười, đuôi mắt cong cong, chọc đứa nhỏ trong lòng, làm nhóc con mắt to kia cũng cười ha ha ha.
Chương Viễn đột nhiên ngẩng đầu, giơ lên đôi mắt phản chiếu ánh đèn, đôi mắt ấy cứ như là bầu trời đầy sao.
Tỉnh Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình di động, mắt hơi mở to.
"Anh cũng nói gì đi..." Chương Viễn nhìn vào ống kính nói.
Không, cậu là đang nhìn người cầm máy, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn người nọ, cậu thúc giục, hiểu cảm đan xen giữa ôn nhu và ngây thơ, cậu là đang làm nũng với người nọ.
Ấm áp, mềm mại, ngọt ngào.
Trong đôi mắt kia là tràn đầy thâm tình quyến luyến.
Người nọ không biết đã nói gì đó, ý cười trong mắt Chương Viễn lại như gợn sóng từng vòng lan tỏa, cậu vươn một ngón tay chạm chạm vào đôi má phúng phính của đứa nhỏ: "Nghe thấy không, baba chúc con cả đời bình an vui vẻ."
Trái tim Tỉnh Nhiên như bị bóp nghẹn, cảm giác chua xót xa lại dâng lên.
Đó hẳn là alpha của cậu? Nhất định là vậy.
Tỉnh Nhiên không ngờ rằng Chương Viễn còn sẽ có vẻ mặt này. Từ khi chạm mặt vào tối qua, cậu nếu không phải là đôi mắt phím hồng mà miễn cưỡng cười, đôi môi bị đông lạnh đến trắng bệch, thì cũng là đứng trong phòng lạnh mặt, lạnh lùng tiễn khách.
Video này rất ngắn, như vậy là kết thúc rồi.
Tỉnh Nhiên lại lướt về phía trước, lướt qua rất nhiều ảnh chụp, cuối cùng dừng lại ở một video.
Video này hình như được quay từ rất sớm.
Lại là một Chương Viễn rất khác lạ.
Cậu đứng trước cửa sổ, đưa lưng về máy quay, chống cửa sổ hướng người ra ngoài xem phong cảnh.
Đó là vào mùa hạ, bầu trời bên ngoài là tinh không vạn dặm, Chương Viễn đang mặc áo thun màu trắng, lộ ra cánh tay trắng gầy. Cậu rất ốm, cổ áo thun trượt lệch trên xương bả vai, sống lưng hiện lên một vết sẹo mờ mờ.
Đột nhiên, cậu quay đầu về phía máy ảnh, đuôi mắt cong cong, cả khuôn mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn. Cậu lúc ấy thực trẻ trung, tóc mái mềm mịn xõa trước trán, dài đến gần mi mắt, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
"Anh làm gì đấy?" Cậu trừng mắt hỏi, đôi môi căng mọng hơi giương lên, có chút đắc ý nhìn ống kính.
Đôi mắt kia lóe sáng, tự hồ xuyên thấu màn hình mà nhìn thẳng đến Tỉnh Nhiên. Tỉnh Nhiên ngừng thở, tim lỡ một nhịp.
Vẫn là không có tiếng trả lời, Tỉnh Nhiên hoài nghi mà chớp mắt, điện thoại có phải hư rồi không?
"Chụp hình?" ChươngViễn chớp chớp mắt, "Được, anh chụp đi."
Nói rồi cậu đứng thẳng người, tay vịn lên cửa sổ, nửa nghiêng đầu nhìn ống kính. Một cơn gió thổi tới, thổi tung tóc cậu, cậu giơ tay cào cào tóc, rồi lại đứng thẳng nhìn qua bên này, khẽ nhếch cằm, nổi bật giữa màu trời bên ngoài cửa sổ, cười đến vô vùng sáng lạn.
Cười tươi thật tươi một hồi, Chương Viễn hết kiên nhẫn, cắn rắn duy trì tươi cười hỏi: "Anh chụp xong chưa?"
Không ai trả lời.
Chương Viễn hơi mở to hai mắt, gương mặt lộ ra một tia tức giận: "Anh đang quay phim?"
Sau đó cậu nhếch nhếch môi, giương nanh múa vuốt mà nhảy tới máy ảnh.
Màn hình run lắc dữ dội, kết thúc.
Cậu rốt cuộc thích người cầm máy đến mức nào mà thời điểm nhảy đến trước máy ảnh, đôi mắt lại híp lại, giống hệt một mèo không giấu được hạnh phúc.
Đây cũng là Chương Viễn.
Tỉnh Nhiên nắm di động, thật lâu mới lấy lại tinh thần. Gió mùa hè từ video như chui ra khỏi màn hình, cứ quanh quẩn quanh hơi thở của Tỉnh Nhiên, làm anh ngơ ngác, làm anh càng khó tìm ra mối liên hệ giữa người trong video và Chương Viễn mà anh đã gặp qua.
Người trong video càng thích hợp với mùi hương pheromone của Chương Viễn, là khí trời buổi sớm mai, là ánh mặt trời, giống như một cây xanh bên bờ biển, hãy còn là mầm non tươi xanh, không hề phòng bị mà chờ người ngắt đi. Cậu hay cười, đôi mắt cong cong mang theo giảo hoạt, từ nốt ruồi bên miệng đến mái tóc mềm mại đều như được ướp lên một lớp đường mỏng ngọt ngào.
Tỉnh Nhiên như bị ma xui quỷ khiến mà xem đi xem lại hai đoạn video này. Tuy mang theo cảm giác hổ thẹn khi xem trộm đời tư của của người khác nhưng lại không thể ngừng được mà xem đi xem lại.
Anh không thể không thừa nhận, đây là một người tràn đầy lòng yêu thương, cho dù cách biệt một lớp màn hình, cảm xúc yêu thương nồng nàn kia vẫn là xuyên qua mà tiến tới.
Tại tình cảnh này, chẳng ngờ tới... lại khiến con người ta mê mẩn.
Tỉnh Nhiên ngồi ở bậc thang, bó đầu gối ngồi xem thật chăm chú. Người đàn ông cao lớn đĩnh bạt lại cuộn tròn thành một vòng, gương mặt xinh đẹp hơi nhăn lại, hiện ra chút tối tăm. Anh ngẫu nhiên sẽ cười theo người trong video, tươi cười không rõ nguyên do càng khiến cả người anh có chút đáng sợ.
Anh xem rất chuyên chú, không để ý tới tiếng bước chân nhỏ vang lên nơi hành lang.
Cho đến khi một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt, theo đó là mùi vị của biển cả ập đến, Tỉnh Nhiên hơi sửng sốt, theo phản xạ nhìn lên, quần tây màu sẫm, áo khoác màu xám, sau đó là cổ trắng tựa tuyết. Người nọ cuối đầu, khóe môi đính nốt ruồi, nhàn nhạt nhìn anh: "Anh đang làm gì?"
Cùng lúc đó, người trong video cũng với khuôn mặt ấy, quay đầu lại, vô cùng vui vẻ hướng về phía anh: "Anh đang làm gì?"
Tỉnh Nhiên run lên, nhanh chóng bấm tắt điện thoại.
Xem trộm đời tư của người khác lại bị bắt tại trận, chỉ sợ anh từ trước đến nay, là lần đầu.
Cũng may Tỉnh đại công tử có tố chất tâm lý hơn người, anh mặt không đổi sắc mà ho một cái, hai chân sớm đã tê rần đứng lên: "Xin lỗi."
Gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ xấu hổ, Tỉnh Nhiên lại ho một cái, vội càng nói thêm: "Hôm nay tan tầm sớm vậy sao?"
Chương Viễn tựa hồ không hề bất ngờ khi thấy Tỉnh Nhiên chờ ở đây. Cậu nhìn thoáng qua di động trong tay Tỉnh Nhiên, cũng không có ý đòi về, cậu móc ra chìa khóa, cắm vào ổ khóa, nhẹ giọng trả lời: "Tôi xin nghỉ phép."
Sau đó kéo cửa ra, nói với Tỉnh Nhiên: "Vào thôi."
Gương mặt cậu trước sau vẫn nhàn nhạt, không cười lấy một lần.
Tỉnh Nhiên nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, suýt chút nữa còn cho rằng biểu cảm trong video là giả.
Là điều gì khiến cậu thay đổi?
Cuộc sống? Trưởng thành?
Hay là alpha của cậu?
Chương Viễn thấy anh đứng im thật lâu, duỗi một tay kéo lấy cánh tay anh, đẩy đẩy anh vào cửa. Mới ngày hôm qua thôi Tỉnh Nhiên còn không thích tiếp xúc tay chân, hiện tại lại giống như đã là thói quen, dựa gần vào người bên cạnh, mặc kệ tay cậu đang nắm lấy cổ tay mình. Cổ tay anh là ấm áp, còn ngón tay Chương Viễn là lạnh.
Chương Viễn không hỏi anh đi đâu, cũng không hỏi anh vì sao lại trở về, chỉ để Tỉnh Nhiên ngồi lên ghế sofa, rót cho anh một ly nước ấm: "Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi đón Tiểu Phỉ."
"Chương Viễn."
Chương Viễn quay đầu lại nhìn anh, chớp mắt.
Tỉnh Nhiên đẩy điện thoại ra, mặt có chút xấu hổ: "Tôi xem album của cậu, thật xin lỗi."
Chương Viễn nhận lấy điện thoại, lại không nhét vào túi mà tùy tiện để lại trên bàn trà trước mặt Tỉnh Nhiên, cậu tựa hồ cười khẽ: "Anh có thể xem, cũng không phải là bí mật gì."
Không phải bí mật sao?
"Chương Viễn," Tỉnh Nhiên lại gọi cậu, "Cậu biết tôi sẽ trở về tìm cậu?"
Chương Viễn đã sắp đi đến cửa, lấy ra khẩu trang từ một cái hộp đặt trên tủ giày: "Biết."
Sau đó cậu ho khan vài tiếng, vội vàng đeo khẩu trang. Mặt cậu nhỏ, khẩu trang che đi phân nửa khuôn mặt, chỉ còn đôi mắt lộ ra bên ngoài. Tỉnh Nhiên nhìn đuôi mắt cậu, liền biết cậu đang cười, bởi vì đuôi mắt cong cong thành vòng cung mềm lại: "Anh không thể đi nơi khác, chỉ có thể trở về."
Hắn chắc chắn, lại giảo hoạt mà cong cong con mắt. Trong khoảnh khắc, Tỉnh Nhiên cho rằng thiếu niên Chương Viễn trong video kia trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro