(Nối tiếp chương trước)
Bởi vì tối hôm qua gặp chút phiền phức nên hôm nay liền dậy trễ một chút.
Kim Quang Dao trừng mắt liếc khóe miệng đang mỉm cười của người kia, "Ngươi còn dám cười!"
"Vâng vâng vâng, ta sai rồi, tối nay nhất định sẽ thuận theo A Dao."
"Ai mà muốn ở cùng ngươi tối nay!"
Khuôn mặt của Kim Quang Dao đỏ hồng, "Trạch Vu Quân quả nhiên là không quy phạm."
Lam Hi Thần cười khẽ, tháo bôi trán xuống cột lên cổ tay y, "Trói lại, coi như không thể tháo nó xuống nữa."
Kim Quang Dao vô cùng cảm động, y biết hắn làm vậy là để mấy tiên môn thế gia kia hiểu rằng Cô Tô Lam thị che chở y bao nhiêu, Lam Hi Thần đã làm hết mọi việc hắn có thể, dùng hết sức lực bảo hộ y.
"Hi Thần ca ca buộc nơ con bướm càng ngày càng đẹp."
"Không còn cách nào, trong nhà quản nghiêm, buộc không đẹp sợ lại bị mắng."
"Trạch Vu Quân chẳng lẽ còn có cái danh sợ vợ sao?"
"Cho dù có cũng không sao."
Kim Quang Dao ngẩng đầu, dùng ngón tay chọt chọt môi hắn, "Trạch Vu Quân nói như vậy cũng không sợ bị người ta chê cười."
Lam Hi Thần không nói, cũng chọt chọt môi y, "Ngươi còn nhớ cách dùng cấm ngôn sao?"
"Đương nhiên, Trạch Vu Quân đích thân dạy sao ta có thể quên được."
"Vậy thì tốt rồi."
"Đi thôi, nếu không lại giống buổi tối hôm đó."
"Được."
Thanh Đàm hội của Thanh Hà Nhiếp thị mặc dù không giống với Lan Lăng Kim thị xa hoa, không giống Cô Tô Lam thị thanh nhã, ngược lại là có một loại phong vị khác.
Bây giờ Cô Tô Lam thị, Lan Lăng Kim thị, Vân Mộng Giang thị, Thanh Hà Nhiếp thị bốn nhà được xưng là đại gia tộc. Những năm gần đây, chính xác mà nói, sau khi Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần thành hôn, thì mới xuất hiện thêm mấy tiểu gia tộc như Lư Châu Giao thị, Thường Sơn Bạch thị, mấy năm qua cũng coi như là thái bình. Có đôi khi, dù sao cũng là mấy gia tộc mới phất, nên có một chút quy củ không hiểu. Lại thêm đây là lần đầu tiên tham gia Thanh Đàm hội, liền muốn lấy danh chính nghĩa thảo phạt một ít người, muốn rêu rao bản thân vì dân trừ hại, thật sự là buồn cười vô cùng.
Mà đối tượng tiêu biểu là Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao, kẻ bị bảy mươi hai cây đinh gỗ đào phong trong quan tài, kẻ giết cha, giết vợ, giết con.
"Cái tên Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao này thật đúng là tội ác tày trời, đến phút cuối cùng cũng mang tội danh ma đầu, sát hại đại ca hắn Xích Phong Tôn, nghe nói... Còn là kỹ nữ chi tử..."
"Không được vô lễ! Người của Cô Tô Lam thị không phải là người con có thể đắc tội!"
"Cha, chỉ là Cô Tô Lam thị mà thôi, có gì ghê gớm đâu."
Loại người miệng mồn dơ bẩn này chính là tiểu nhi tử của Giao tông chủ - Giao Trần, Giao tông chủ đến già mới có con nên đã sủng ái vô cùng, cho dù là lên trời xuống đất cũng không chối từ, chỉ cần con ông vui vẻ thì chuyện gì cũng được.
Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao vốn đang cười cười nói nói, nhưng Lam Hi Thần là loại người gì chứ, chính là loại thích lực cực tốt, câu nói này đương nhiên cũng truyền vào tai hắn.
"Đừng tức giận vì chút chuyện này, bất quá chỉ là hạng người tầm nhìn hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng, làm gì cần phải nổi giận, nếu như thực sự không muốn nghe, cứ cấm ngôn thôu. Còn không được nữa thì cứ để Sóc Nguyệt đi dọa hắn một chút."
Kim Quang Dao lắc lắc tay hắn, cười cười.
"A Dao ngốc."
Kim quang dao lắc đầu, chỉ chỉ bên cạnh bàn điểm tâm, "Ta muốn ăn điểm tâm kia, còn có hạt sen, ngươi lột cho ta."
Lam Hi Thần bất đắc dĩ cười cười, "Tông chủ phu nhân sai sử người càng ngày càng thành thục."
"Trạch Vu Quân không đồng ý?"
"Làm gì có."
Lam Hi Thần thấy y ăn đến vui vẻ, cũng không nói thêm gì.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon a, Vân Thâm Bất Tri Xứ biết làm không?"
"Ta kêu bọn họ làm là được."
"Vậy ngươi đừng quên nha."
"Chỉ có biết ăn!"
Lam Hi Thần lau vụn còn sót lại bên khóe miệng y, ôn nhu nói.
Ngay tại lúc đang ăn ngon, bỗng nhiên một người cầm một kiếm đâm thẳng về phía Kim Quang Dao, "Kim Quang Dao, tên ma đầu nhà ngươi, mau chịu chết đi!"
Ánh mắt Kim Quang Dao run lên, một lời cũng không kịp nói thì Sóc Nguyệt đã ra khỏi vỏ, vẽ ra trên không trung một đường kiếm lăng lệ, ép người kia lui lại mấy bước.
Cả đám người ngồi ở chỗ này có ai mà không biết Kim Quang Dao đã thành thân với Trạch Vu Quân.
Không, không phải tất cả đều biết, riêng Lư Châu Giao thị và Thường Sơn Bạch thị thì không biết. Lòng người khó dò, lại không ai nói cho bọn họ biết, người người đều lo mình đứng vững gót chân, gia tộc mới phất lên càng ít càng tốt, chỉ ước gì bọn họ đều biến mất hết.
"Kim Quang Dao, ngươi làm đủ trò xấu, thế mà còn có thể sống lại!"
Kim Quang Dao đứng lên, đi đến trước mặt người kia, "Giao công tử, ta khách khí với ngươi, tạm thời kêu một tiếng công tử, nếu ngươi còn không biết lớn nhỏ, khẩu xuất cuồng ngôn với ta như vậy, thì cũng đừng trách ta không nương tay."
"Cha của ngươi... À, Giao tông chủ vừa mới ra ngoài, ngươi tính cũng tốt lắm."
Kim Quang Dao nắm chặt Sóc Nguyệt "Tiểu bằng hữu, thanh kiếm Sóc Nguyệt này, không phải ai cũng có thể được nó đâm, nếu ngươi đã muốn đến vậy, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Hôm nay ta vui vẻ, cũng không muốn làm khó ngươi."
"Kim Quang Dao, ngươi bây giờ sợ là đánh còn không lại ta, nói như vậy chính ngươi có cảm thấy buồn cười không?"
"Có đúng không, nhưng hôm nay ta không muốn đánh, ta thân làm trưởng bối sao đi đánh nhau với một đứa trẻ chưa dứt sữa? Cũng quá mất phong phạm rồi a."
"Ngươi!"
"Ha ha ha ha... Tẩu tử, đứa nhỏ này thật là thú vị, chắc chắn là do vị Giao tông chủ kia già rồi mới có con, nuôi đến mức hệt như cái bình hoa. Ha ha ha ha ha ha... Buồn cười muốn chết..."
Ngụy Vô Tiện đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
"Tẩu tử, đại ca yên tâm để ngươi tự đi tìm hắn?"
"Hắn nói để cho ta chơi một hồi, trước sau gì cũng đã có Sóc Nguyệt."
"Thì ra là thế."
Giao Trần nghe thấy đối thoại của bọn họ, giật mình, "Kim Quang Dao, ngươi, ngươi là..."
"Đừng kinh ngạc như vậy, tiểu bằng hữu, chỉ có thể trách ngươi thiếu hiểu biết, cha ngươi không nói cho ngươi biết sao?"
Kim Quang Dao cầm lấy Sóc Nguyệt, "Tiểu bằng hữu, mau về nhà đi, ta không muốn giết ngươi."
"Tính tình của tẩu tử thật tốt."
Ngụy Vô Tiện đứng ở một bên nhịn cười.
"Tên ma đầu này, sống còn liên lụy tới Cô Tô Lam thị, thật là không biết liêm sỉ! Trạch Vu Quân cũng..."
Kim Quang Dao kề Sóc Nguyệt lên cổ hắn "Giao Trần, hôm nay ta không muốn giết ngươi, nếu ngươi còn nói cái gì ta không thích nghe, đừng trách ta không khách khí."
"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao! Lam Hi Thần kia quả thật mắt như mù... Ngươi!"
Quanh thân Kim Quang Dao bị ánh sáng màu đỏ vờn quanh, có lẽ là đã tức giận cực kỳ.
"Ta nói lại một lần nữa, câm miệng ngươi lại. Cút! Còn có..."
Kim Quang Dao thu hồi Sóc Nguyệt, lại đâm về phía ngực hắn một kiếm..
"Một kiếm này, ta thay mặt Trạch Vu Quân "ban" cho ngươi. Nhớ kỹ, danh tự Trạch Vu Quân không phải loại người như ngươi có thể kêu."
Giao Trần ngã trên mặt đất, ai nha ai nha kêu đau.
"Huynh trưởng, ta về trước."
Lam Hi Thần nhìn thấy động tĩnh bên này, cũng đi đến, nhẹ gật đầu.
"A Dao có bị thương không?"
Lam Hi Thần ôm chặt Kim Quang Dao, cầm lấy Sóc Nguyệt từ tay y.
"Ta không sao, ngươi đừng lo lắng."
Kim Quang Dao trấn an nhìn hắn một chút, lắc đầu.
"Còn hắn thì làm sao bây giờ?"
Lúc này Nhiếp Hoài Tang cũng đi tới.
"Tam ca thật là xúc động, sao lại đi đâm người ta một kiếm chứ, chậc chậc chậc."
"Nhiếp Tông chủ, Nhiếp Tông chủ, ngươi mau cứu ta!"
Lam Hi Thần cười khẽ, ánh mắt lăng lệ, mang theo châm chọc.
"Nhiếp tông chủ quả là xưa không bằng nay."
"Trạch Vu Quân nói đùa. Không biết, tam ca đả thương khách nhân của ta thì nên xử lý như thế nào đây?"
"Làm bị thương? Một kiếm kia của A Dao bất quá chỉ khiến hắn chịu chút nỗi đau da thịt, tâm mạch kinh lạc không bị thương chút nào, như vậy sao mà tính là bị thương được?"
Lam Hi Thần chắn trước mặt Kim Quang Dao, "Nhiếp Tông chủ, lời không thể nói lung tung."
"Trạch Vu Quân, chúng tiên gia tham dự Thanh Đàm hội lần này đều nhìn thấy tam ca cầm kiếm."
"Vậy thì sao?"
"Nên phải giải vào đại lao của Thanh Hà Nhiếp thị ta, điều tra rõ rồi tính tiếp."
"Nếu ta không đồng ý thì sao, muốn cường nghạnh đoạt người?"
Nhiếp Hoài Tang thấy Lam Hi Thần tức giận cũng không dám nói nữa.
"Hi Thần, chúng ta đi thôi."
Kim Quang Dao kéo kéo ống tay áo hắn, ôn nhu nói.
"Thật là không có bị thương?"
"Không có."
"Vậy thì tốt rồi."
"Huynh trưởng, bây giờ chúng ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ sao?"
"Đương nhiên."
"Vậy thì cùng nhau về."
Nhiếp Hoài Tang thấy người của Cô Tô Lam thị đều muốn về, trong lòng tự nhủ không ổn.
"Là Hoài Tang đắc tội, mấy vị không ngại thì ngồi xuống..."
"Không cần."
Thanh Đàm hội lần này là do Cô Tô Lam thị mở đầu rời đi mà kết cục, nói chung là không thành công.
Vân Thâm Bất Tri Xứ,
Hàn thất
"Đói bụng không?"
Lam Hi Thần để Kim Quang Dao ngồi trên giường, rót nước đưa cho y.
"Không sao. Nếu hôm sau Giao thị đến đây thật thì ta muốn tự ra mặt."
"Bọn họ có dám tới là một chuyện. Còn nữa, nếu bọn họ có tới thật, A Dao vốn không sai, sao mà cần phải ra mặt."
Kim Quang Dao nở nụ cười, "Trạch Vu quân đây là muốn bao che ta sao, thế nhưng ai cũng nhìn thấy ta cầm kiếm..."
"Người của Cô Tô Lam thị, Lan Lăng Kim thị người và Vân Mộng Giang thị, đều không thấy. Chỉ bằng Thanh Hà Nhiếp thị của hắn thì có thể làm được gì."
"Trạch Vu Quân thật là..."
"Sao?"
"Thật là khiến người ta vui vẻ."
Lam Hi Thần ôm y vào ngực, "May mắn là ngươi không xảy ra chuyện gì."
"Ừ, ta không sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro