
Chương 29
29.
Bây giờ linh lực của Kim Quang Dao đã được gần một nửa kiếp trước, mặc dù không được tính quá mạnh, nhưng nếu chỉ tự vệ thì không có vấn đề gì, mỗi lần Kim Quang Dao luyện kiếm, Lam Hi Thần đều ở bên cạnh chỉ điểm. Lam Hi Thần luôn luôn ôn nhu cưng chiều y, nhưng đối với chuyện tu luyện của y thì không hề qua loa dù là một chút.
Sau khi linh lực đã tương đối cao, Kim Quang Dao liền quấn lấy hắn đòi đi dạ săn. Y mè nheo rất nhiều lần, hễ có cơ hội là sẽ nói bóng nói gió, từ mùa xuân đòi đến mùa hè, rốt cục hắn mới ậm ừ đồng ý.
Nắm tay đi trên đường nhỏ trong rừng, nói là đi dạ săn, không bằng nói là ngắm cảnh. Trên đường, tà ma thì không thấy đâu nhưng cảnh đẹp thì nhiều vô kể. Kim Quang Dao nhìn đến mê mẩn, đã rất lâu rồi y mới vui như thế này, chỗ này dạo một vòng, chỗ kia đi một chút, sợ là so với đứa nhỏ ba tuổi thì y còn lăng xăng hơn, nếu không nhờ Lam Hi Thần luôn nắm tay y, không đến y đã bay đến phương nào.
"Đường này không dễ đi, đá vụn nhiều, A Dao đi chậm một chút."
"Ta không mệt."
"Ta biết A Dao không mệt, chỗ này có chút gập ghềnh, nếu ngã xuống thì không nên."
"Nhị ca nghĩ là ta là trẻ con à, đến đi đường mà còn vấp ngã."
Lam Hi Thần cười không nói.
Trước mắt hắn, Kim Quang Dao một thân lam y, sợi tóc khẽ bay bay vì y nhún nhảy, trên mặt lấm tấm mồ hôi, khóe miệng nhếch lên, mặt mày cong cong, quả thật không khác trẻ con là mấy.
"Đi đường bình thường tất nhiên là sẽ không ngã, nhưng bây giờ A Dao liên tục nhún nhảy, thế thì nói không chừng a..."
"A."
Lam Hi Thần nhìn khuôn mặt nhỏ của y đột nhiên chút ủy khuất chỉ cảm thấy buồn cười, không tự chủ đưa tay xoa bóp, cuối cùng còn nhẹ nhàng vuốt vuốt.
"Nhị ca!"
Kim Quang Dao sờ sờ mặt, liếc hắn một cái.
"A Dao bị đau?"
Lam Hi Thần xin lỗi, "Đau lắm hả?"
Kim Quang Dao cười tươi, "Chọc ngươi thôi, không đau."
Lam Hi Thần bất đắc dĩ, "Ùm."
Kim Quang Dao nhìn quanh bốn phía, chẳng biết từ lúc nào lại đột nhiên xuất hiện một vùng Kim Tinh Tuyết Lãng cùng một cái hồ.
"Ai!"
Kim Quang Dao chạy lên phía trước, "Nhị ca! Mau tới đây!"
Lam Hi Thần ôn nhu, tiến lên mấy bước, "A Dao."
"Hoa này..."
"Đẹp không?"
"Thật đẹp."
"Chỗ này là ta vô tình phát hiện, luôn muốn cùng ngươi đến xem."
Lam Hi Thần vòng tay ôm y từ phía sau.
"Ta rất thích."
"Vậy là tốt rồi."
Lam Hi Thần hôn vành tai y, tâm trí lại bay về quá khứ.
Rất nhiều năm sau chuyện xảy ra ở Quan Âm miếu, Lam Hi Thần đột nhiên xuất quan, hắn tạm thời giao vị trí Tông chủ cho lam Vong Cơ, rồi chỉ để lại một câu hắn sẽ về sớm. Lam lão tiên sinh biết chuyện cũng không ngăn cản, chỉ nhìn bóng lưng hắn rồi thở dài.
Hắn vừa đi, liền đi hết năm năm.
Lam Hi Thần mang theo một kiếm một tiêu, đi qua rất nhiều nơi.
Hắn thấy tuyết rơi trắng trời, nghe được âm thanh mùa hè, hương thụ từng tia nắng trong veo của ngày xuân, thưởng thức lá thu rơi như lửa. Cho đến có một ngày, hắn thấy hài cốt khắp nơi, phủ khắp cánh rừng.
Tương truyền, nếu một người bị giết oan sẽ hình thành oán linh nguy hại nhân gian, chúng tồn tại giữa đất trời, nhiễu loạn một phương.
Lam Hi Thần nghĩ, quang cảnh này có lẽ chính là do oán linh gây ra.
Tấu Thanh Tâm Âm để độ hồn, bên trong, cất giấu lời không thể nói được.
Nếu ngươi nhìn thấy y, xin nói cho y biết, nếu muốn trở về, nếu muốn gặp ta, thì hãy tới đây.
Nếu ngươi nhìn thấy y, xin hãy nói cho y biết, ta đã ở đây đợi y rất nhiều năm.
Sau khi giải quyết xong thì đã qua hai canh giờ.
Lam Hi Thần dùng linh lực để tịnh hóa, nhìn rừng cây âm u dần dần lộ ra mầm non, lần đầu tiên hắn mỉm cười sau chừng ấy năm.
Cây cối nhận được linh lực nên nhanh chóng phát triển thành đại thụ che trời, mầm non dần mọc lên, hồ nước dần yên tĩnh, chim chóc bay qua cao giọng hót.
Lam Hi Thần vung trồng hạt giống Kim Tinh Tuyết Lãng hắn luôn mang theo, dùng linh lực nuôi dưỡng, chỉ chốc lát sau tất cả liền nở hoa.
Hắn nói với linh thức của hoa, nếu ngươi nhìn thấy y thì hãy nói cho y biết, nếu có mệt mỏi, liền đến đây nghỉ ngơi, sẽ không có ai đến quấy rầy y.
Nơi này rất an tĩnh.
Không biết đã dừng chân ở đây bao lâu, Lam Hi Thần lại đi đến nơi mới.
Hắn tìm, hắn kiếm, hắn hối hận, cho đến khi hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ thì đã là mùa hè.
Lam Hi Thần nghĩ, Kim Tinh Tuyết Lãng ở trong rừng nhất định sẽ nở rất đẹp.
Sau này, Kim Quang Dao về.
Cuối cùng của cuối cùng, hắn dẫn y tới.
"A Dao."
"Ân."
"Nếu sau này có mệt mỏi, thì đến chỗ này đi. Chỗ này rất an tĩnh."
"Được."
Kim Quang Dao mẫn cảm cảm nhận được cảm xúc chập chờn của hắn, "Nhị ca..."
"Hả?"
"Không có gì, chỉ là muốn gọi ngươi."
Lam Hi Thần hôn hôn trán y, "Ùm."
"Sau này chúng ta cùng đi."
"... Được."
Chuyện sau này thế nào hả, nghe tinh linh trong rừng nói, có hai vị tiên nhân thường xuyên đến chỗ này tấu tiêu đánh đàn. Hai vị tiên quân đều cực kỳ ôn nhu, bất quá, vị tiên quân mặc y phục có thêu một đóa Kim Tinh Tuyết Lãng lớn, thường xuyên đến hồ nước cách đó không xa vui đùa ầm ĩ, chơi đến một thân ước sũng.
Vào những lúc đó a, một vị tiên quân khác sẽ vỗ vỗ đầu y, gọi một tiếng.
A Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro