
Chương 25
Dù là công tử ôn nhuận như ngọc, nhưng cũng từng muốn khoái ý giang hồ.—— Lời tựa
Gần đây sự vụ trong tông ít đi, thêm Lam Vong Cơ cùng Ngụy Tiện đã trở về, Lam Hi Thần, Kim Quang Dao hai người ban đêm hạ sơn, chỉ để lại một phong thư cho Lam Vong Cơ bọn họ, nói là ít thì nửa tháng nhiều thì một tháng, bọn họ sẽ trở về.
"Không ngờ có một ngày Trạch Vu Quân sẽ chơi trò tiền trảm hậu tấu?"
Kim Quang Dao nắm tay hắn đi trên đường, cười khanh khách.
"Lời ấy sai rồi, sự vụ không nhiều, Vong Cơ sẽ xử lý tốt."
"Vâng vâng vâng, chỉ sợ Vô Tiện phải chịu khổ rồi, sẽ có một thời gian dài hắn không thể xuống núi. Ha ha ha ha ha*."
(*thật ra chỉ có hai chữ ha ha. Hị hị)
Lam Hi Thần cười cười, "Lúc trước ta nói muốn dẫn ngươi vân du tứ phương, bây giờ, xem như thực hiện được một chút."
Kim Quang Dao lắc đầu, "Làm gì có thời gian mà vân du, chỉ cần ngươi luôn ở bên ta, ta đã rất vui."
Ngươi khiến ta cực kỳ an tâm, chỉ cần lúc mệt mỏi ngươi đưa ta một chén trà nóng, lúc ta hoảng sợ ngươi ôm ta một cái, lúc ta than phiền ngươi cho ta một nụ hôn ngọt ngào mang theo trấn an, cùng với một ánh mắt mãi mãi ôn nhu.
Hoặc là, mỗi lần ta mơ thấy ác mộng, bên tai sẽ có tiếng hô hấp ấm áp.
Vậy là đủ.
"Nhị ca, ta đói, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống đi."
Kim Quang Dao đang ăn mứt quả, nhưng lại hô hào mình đói.
"Từ khi xuống dưới núi ngươi cứ ăn liên tục tới bây giờ, sao vẫn còn đói?"
Lam Hi Thần cười khẽ, xoa bóp mặt y, "Chẳng lẽ là do bình thường ta bỏ đói A Dao sao?"
"Không phải, muốn trách thì trách đồ ăn ngon dưới núi quá nhiều, ăn không hết, ai ngờ càng ăn càng đói."
"Cưỡng từ đoạt lý."
"Hi Thần ca ca ~"
Kim Quang Dao nháy mắt với hắn mấy cái, lắc lắc tay áo hắn.
"Được được, không phải là không cho ngươi ăn, đi thôi, đi xem một chút ngươi muốn ăn gì."
Lam Hi Thần điểm điểm lên chóp mũi y, "Nếu thấy ăn không ngon phải nói với ta."
"Dạ!"
Kim Quang Dao lôi kéo hắn vào trong tiệm, gọi hai bàn đồ ăn khá cay, lại gọi hai bàn món ăn thanh đạm.
"Sao lại gọi nhiều như vậy, ăn không hết."
"Nhị ca sợ ta ăn hết túi tiền của ngươi?"
Kim Quang Dao híp mắt, đưa tay bắt lấy bôi trán của hắn, lại bị hắn né được.
Lam Hi Thần rót nước cho y, "Tiền của ta đều do A Dao giữ, bỏ ra bao nhiêu ta cũng không biết. Bất quá..."
Tiểu hồ ly trong mắt đầy nghi hoặc, "Bất quá cái gì?"
"Bất quá đều cho tiểu hồ ly ngươi dùng, muốn mua gì cứ tùy tiện mua."
"Vậy nếu ta mua cả con đường này thì sao?"
"Ngươi mua luôn thôn bên cạnh cũng còn đủ."
Tiểu hồ ly cười đến lúm đồng tiền đều xuất hiện, "Trạch Vu Quân ra tay thật xa hoa."
"Mau đưa bôi trán cho ta ~"
Lam Hi Thần đưa bôi trán cho y, "Không cho phép giật xuống."
"Biết rồi, sẽ không giật xuống nữa."
"Ngoan."
Tiểu hồ ly gắn tay, "Cho ngươi cho ngươi, Trạch Vu Quân thật nhỏ mọn!"
"Đừng làm rộn, ngoan."
Tiểu hồ ly không nói chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nghịch ngợm."
Lam Hi Thần đứng dậy đi đến trước mặt y, nắm lấy bàn tay bị y vò ra mấy đạo vết đỏ nhàn nhạt.
"Vết sẹo vừa lành thì quên đau ngay, hôm qua tự mình siết sao ra mấy dấu đỏ, vừa đồng ý với ta sẽ không tái phạm nữa thì hôm nay lại vậy."
"Làm gì có ~"
"Làm sao mà không có được, cũng không biết là ai tỏ vẻ đáng thương ôm ta nói đau, còn nói, sau này không chơi như vậy nữa."
"Dù sao cũng không phải ta!"
Lam Hi Thần bất đắc dĩ, cởi bôi trán xuống cho y, "Cầm cho chắc, không được quấn trên tay."
Tiểu hồ ly quay đầu nhìn hắn, mắt đảo vài vòng, cuối cùng lại bật cười.
"Phu quân, ngươi thật tốt!"
"Chỉ biết nói mấy câu này chọc ta vui vẻ."
"Mấy lời này lần nào cũng đúng, phu quân."
Sau khi cơm nước xong xuôi, bên ngoài lại nháo nháo.
"Chuyện gì thế?"
"Khách quan, ngài có chỗ không biết, hôm nay là đại hội so kiếm của các công tử thế gia, bất luận gia tộc đều có thể so kiếm, bất luận thắng thua, chủ cần vui vẻ khoái ý."
"Đa tạ."
Kim Quang Dao lôi kéo Lam Hi Thần, "Nhị ca ~"
"Muốn đi sao?"
Kim Quang Dao cười một tiếng, "Ta có đi hay không, không quan trọng, ngược lại là ngươi, nhất định phải đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta muốn xem Trạch Vu Quân múa kiếm."
"Chuyện đó có đáng gì, ta..."
"Không được! Nhất định phải đi ~"
"Chuyện này... được a."
Ánh trăng vừa vặn, các thiếu niên múa kiếm dưới trăng, tuỳ tiện khoái hoạt.
Kim Quang Dao tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, nhìn người đang mang bôi trán có chút lạnh nhạt, có chút lòng chua xót.
Lam thị song bích vừa sinh ra đã phải gánh vác trách nhiệm, gánh vác thương sinh, gánh vác thiên hạ, người ngoài cho rằng cuộc sống đó rất tốt, khi bọn họ còn nhỏ chỉ có gia quy cùng tu luyện bất kể ngày đêm. Lam Hi Thần thân là trưởng tử, trách nhiệm càng nhiều hơn một chút, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần- đệ nhất thế gia công tử, thiên tư thông minh, tu vi hơn người, Lam Tông chủ, cũng chỉ là thiếu niên nho nhỏ từng bước một mà đi tới.
Gia quy Lam thị cấm kiêu căng.
Cho nên, Lam Hi Thần từ nhỏ mang theo bôi trán, thiên tư thông minh, ổn trọng đoan chính, đối xử mọi người đều ôn hòa, chưa hề làm qua chuyện gì khoe khoang. Sau này trở thành tông chủ, lời nói cử chỉ càng quy phạm. Hắn vì gia tộc, vì tộc nhân, vì Hàm Quang Quân, thậm chí là vì Ngụy Vô Tiện, hoặc là vì Kim Quang Dao y, gánh chịu nhiều thứ lắm!
Khi hắn nên ngông cuồng thì lại biến thành đoan chính, tùy hứng cũng thay đổi thành ổn trọng.
Từng có lúc, hài tử nho nhỏ kia mong có một ngày được khoái ý giang hồ, trừ gian diệt ác, tuỳ tiện khoái hoạt.
Từng có lúc, vị Trạch Vu Quân ôn nhuận như ngọc, đoan chính rộng lượng kia nửa đêm tỉnh mộng cũng muốn được: một người, một tiêu, một kiếm, chu du thiên hạ.
Kim Quang Dao nhìn quân tử múa kiếm dưới trăng, đau lòng vô cùng, chỉ muốn ôm chặt hắn một cái.
Lúc Lam Hi Thần kết thúc, Kim Quang Dao vọt vào trong ngực hắn, "Lam Hi Thần, ta thích ngươi, thích ngươi, thích muốn điên rồi, thích ngươi, thích đến hận không thể từ rất sớm, rất sớm cùng ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ, thích ngươi, cho dù ngươi đối xử với ta như thế nào ta cũng không hận ngươi! Ta thích ngươi, thích suốt hai đời, thích ngươi!"
Lam Hi Thần bị y làm đến ngây ngẩn cả người.
Những lời này nói rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều nghe được, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần là ngươi mà ai cũng từng nghe nhưng rất ít gặp, cứ như vậy, bây giờ ai ai cũng biết hắn.
Gương mặt Lam Hi Thần thoạt nhìn bình tĩnh, thế nhưng bên tai đã sớm đỏ lên, quyết định mang theo Kim Quang Dao ngự kiếm mà đi.
Bên hồ tiếng ve kêu không dứt, cành liễu in bóng lên mặt hồ.
Kim Quang Dao cười tủm tỉm nhìn hắn đỏ mặt cả nửa ngày, một câu cũng không nói, thấy vui vẻ vô cùng.
"Nhị ca... Thẹn thùng sao?"
"Không có, không có."
"Không có thẹn thùng, vì sao không chịu nhìn ta?"
"Ngươi, ngươi..."
Kim Quang Dao nhìn hắn một chút rồi nói, "Được rồi, không chọc ngươi."
Kim Quang Dao vùi mình vào ngực hắn, "Nói trước mặt mọi người, qua lần này, ai cũng biết rồi."
"Ùm."
Dừng một chút rồi nói tiếp, "Muốn cười thì cứ bật cười, đừng run."
"Không cười, không cười."
Lam Hi Thần nhìn đôu mắt y sáng lấp lánh, trong lòng khẽ động, cúi đầu hôn xuống mắt y, "A Dao."
"Hửm."
"Ta yêu ngươi, rất yêu ngươi."
"Ta biết."
Thời tiết vừa vặn, gió nhẹ không khô.
Thiếu niên nho nhỏ mang bôi trán rốt cuộc tìm được người nguyện ý ở bên hắn, cho hắn vui vẻ cả đời.
Chờ đợi dài dằng dặc, lại rất đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro