
Chương 1
1.
Một ngày nào đó sau khi dạ săn về:
Hàn thất bình thường vẫn luôn rộn ràng tiếng cười đùa, hôm nay lại có chút yên tĩnh. Không gian tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt cùng tiếng rên rỉ trầm thấp.
Cả người Lam Hi Thần đều âm u, sắc mặt khó coi, trong mắt lại tràn ngập đau lòng.
"Nhị ca..."
Kim Quang Dao vươn tay kéo kéo ống tay áo của hắn, da thịt y vốn trắng nõn bây giờ lại không còn một chút huyết sắc.
"Đừng nhúc nhích."
Từ khi kết hôn đến nay, hắn đối với y rất ôn nhu, hắn chỉ hận không thể hái hết sao trên trời xuống cho y, sủng ái y, che chở y, không để y phải chịu một chút ủy khuất nào, mà chuyện y một mình bị thương như thế này quả thật là không bình thường chút nào.
Kim Quang Dao biết, một kiếm ở tim y chính là ác mộng mà Lam Hi Thần không dứt ra được, trong mắt hắn luôn tràn đầy áy náy cùng đau lòng.
Kim Quang Dao ghét nhất chính là phải thấy bộ dạng này của hắn.
Chuyện lần này xảy ra y cũng không ngờ được. Vốn cho rằng tà ma đã diệt, nhất thời buông lỏng cảnh giác, thế nhưng không ngờ được thứ kia lại thừa dịp y không để ý, quẹt bị thương cánh tay y. Vết thương không sâu, cũng không có chuyện gì, kéo tay áo thấp một chút liền có thể giấu được Lam Hi Thần, nhưng cố tình vết thương này lại đau vô cùng.
Y nhìn sườn mặt Lam Hi Thần trong lúc hắn đang nghiêm túc cúi đầu bôi thuốc, trong lòng thở dài.
Kim Quang Dao dùng một cánh tay khác không bị thương, cầm ống tay áo của hắn, "Đau ~"
Chiêu này lần nào dùng cũng có tác dụng.
"Ráng chịu một chút."
Sắc mặt của Lam Hi Thần nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng vẫn băng lãnh như vậy.
Đây là dấu hiệu cho thấy hắn thật sự tức giận...
Gần hai năm y làm đạo lữ với hắn cũng không phải làm không đâu!
"Hi Thần ~ Ta đau ~"
Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn y, thở dài, nhu hòa ôm y vào ngực.
"Thật sự là không có cách với ngươi."
Kim Quang Dao vỗ vỗ lưng hắn, "Ta không sao, đừng lo lắng."
"Đau đến như vậy còn nói không sao? Y sư nói... Nếu ngươi về trễ một chút... Thì sẽ..."
"Đúng, đúng, đúng, là ta lỗ mãng, ta xin lỗi có được không? Hi Thần ~ Đừng giận nữa ~"
Lam Hi Thần hôn hôn gương mặt y, "Ta không có giận..."
Ta là oán mình, không có ở bên cạnh ngươi.
"Ngày Tết công việc bề bộn, ngươi thân là tông chủ đương nhiên càng bận rộn, ta không trách ngươi."
Lam Hi Thần nhìn sắc mặt y đã không còn đáng ngại nữa mới dần dần yên tâm, "Tông chủ phu nhân đã giúp không ít, có công lớn!"
Kim Quang Dao cười khẽ, "Ngươi lại trêu ghẹo ta."
Lam Hi Thần cũng cười, "Lần sau đừng có dọa ta như vậy nữa, ta sợ."
Kim Quang Dao vươn tay vuốt lên mi tâm của hắn, nhẹ nhàng hôn xuống, "Được, sẽ không, sẽ không nữa."
Lúc y hôn mê, nhìn thấy Lam Hi Thần hai mắt đỏ rực, nghe thấy tiếng gầm thét đầy bi thống của hắn, cảm nhận được bi thương thấu xương từ hắn.
Quả thật rất đáng sợ
"Nhị ca."
"Hả."
"A Dao sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi."
"... Ùm, ta biết. A Dao nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta, nhất định..."
"Nhất định."
Ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng, trong phòng là ái nhân, một bên là Sóc Nguyệt gắn bó với Hận Sinh....
(Đã beta)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro