Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Thiếu niên tỏ khí phách, Ngụy Vô Tiện lập tức vung kiếm, đâm thẳng về phía Giang Vô. Ánh kiếm bạc xé gió hùng hổ đánh tới, Giang Vô ngẩn ra rồi lập tức xoay người tránh, Ngụy Vô Tiện kiếm này đánh bất ngờ, thế nhưng cũng chỉ nghiêng nghiêng cắt trúng quần áo Giang Vô, nó lại không hề bị thương. Chỉ là vị trí đâm quá trùng hợp, chỉ đụng nhẹ một cái, tấm vải dệt tím sậm kia liền lập tức rơi xuống. Không đợi Giang Vô phản ứng, Ngụy Vô Tiện đã  duỗi tay chụp lấy, đem tấm vải kia nắm chặt trong tay.

- Quần áo của Giang Trừng, ngươi mặc xứng sao? Ngươi đến cả quần áo hắn cũng không buông tha?_ Ngụy Vô Tiện một mặt chấp kiếm trở lên, mặt hùng hổ doạ người cũng không ngừng nói_ Ngươi đã đem Giang Trừng đi đâu? Xác ở đâu? Ngươi dám ăn hắn, ta đây liền mổ bụng ngươi ra…… Đem sư đệ trả lại cho ta! Tà ma ngoại đạo nhà ngươi, tội đáng chết vạn lần!

Giang Vô tức giận mà "Ưm" một tiếng, theo sau ngửa đầu ra mà gào khóc khiến đám quạ phành phạch đi hết, thân pháp cực nhanh, lực đạo cũng không nhẹ, không hề báo trước mà lao đến:

- Không phải..….! Giang!

Ngụy Vô Tiện mắng câu thô tục, phun nước miếng trên đất, đang muốn cùng tẩu thi này đồng quy vu tận, chợt nghe thấy một tiếng chuông nhẹ nhàng, ngay sau đó là tiếng sáo vang lên, chỉ chốc lát mà quỷ dị khiếp người. Vậy mà thanh âm ấy lại như liều thuốc an thần. Giang Vô khựng lại, ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời mà lui về sau. Ngụy Vô Tiện đánh vào hư không, lảo đảo một cái rồi miễn cưỡng rơi xuống đất.

- Ai?

- Giang!

Một người một thi đồng thời ra tiếng, người trước kinh hoàng, thi sau kinh hỉ.

Tiếng sáo lúc này mới dừng, thiếu niên đạp lên cành cây đã chết khô mà đến, quần áo mà tím sậm đã bị tẩy đến trắng bệch, toàn thân lam lũ, nhưng khí chất lại ngạo nghễ như tùng như trúc. Ngụy Vô Tiện con ngươi co rút kịch liệt, âm thanh kích động gọi hắn:

- Giang Trừng!

Giang Trừng cũng không phải là mới tới.

Hắn đã xem như một nửa chủ nhân của Loạn Táng Cương, từ một tẩu thi tùy tiện bắt được hỏi hướng Giang Vô đi, sau đó muốn tìm một tẩu thi mặc đồ tím cũng không khó.

Muốn hỏi ra vị khách không mời mà đến thân hình khác biệt, càng không khó.

Ngụy Vô Tiện vừa gầm lên một tiếng với Giang Vô, rồi rút kiếm đánh tới, Giang Trừng cũng đã tới, hơi động não một chút liền thấy Giang Vô tu vi không bằng Ngụy Vô Tiện, không những không bằng mà còn kém xa. Hắn cũng chỉ cần lo lắng cho an nguy của Giang Vô, chứ không phải Ngụy Vô Tiện thật sự có mạng lớn.

Nói đến cũng thật kỳ diệu. Khi Ngụy Vô Tiện không ở đây, hắn ngày ngày đêm đêm đều lo lắng cho an nguy của Ngụy Vô Tiện, sợ Ngụy Vô Tiện quên mất cừu hận, vô tâm vô tình, quay đầu bái nhập thế gia khác, Vân Mộng Giang gia liền thật sự không ngày trở lại như cũ; Ngụy Vô Tiện tới, hắn nên kinh hỉ, nên chạy tới ôm bả vai y, nên cười mắng y mà cũng lưu lạc đến tận đây. Nhưng trong lòng kinh nghi không có bao nhiêu, chỉ có cảm giác như trút được gánh nặng, thấy như vậy cũng thoải mái và may mắn.

Ngụy Vô Tiện tới, hai người ở cùng nhau, mọi chuyện đều sẽ tốt.

Giang Trừng cũng không biết loại tâm tình này của mình là phát sinh như thế nào lại nên biểu đạt làm sao, chỉ thần sắc phức tạp thu sáo đứng đó, tùy ý Ngụy Vô Tiện hai mắt sáng lên mà nhìn chằm chằm chính mình.

-Giang! _Giang Vô nhanh chân chạy tới ôm lấy cánh tay Giang Trừng cọ cọ mấy cái, Giang Trừng dường như muốn trấn an giơ tay vỗ vỗ đầu nó, lại kéo tay áo lên chuẩn bị lấy máu, Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhìn thấy hắn quần áo rách rưới, vết sẹo ngang dọc trên thân, cũng bất chấp chẳng thèm rụt rè, xông lên phía trước bắt lấy tay Giang Trừng:

- Ngươi làm cái gì?!

- Dỗ Giang Vô a._ Giang Trừng nói. Lâu ngày không gặp vậy mà lại rống cái gì không biết, Ngụy Vô Tiện cũng thật là  vô tâm.

-Lấy cái gì dỗ?

- Máu.

- Máu ai?

Giang Trừng không trả lời, Ngụy Vô Tiện trên eo còn có bội kiếm sáng lấp lánh linh quang, linh khí tỏa bốn phía, nếu nói mình là lấy máu thịt dỗ tẩu thi…… Tuy đây là lúc nên ra vẻ, nhưng Giang Trừng vẫn có chút không muốn nhắc tới.

- Máu ai cũng được vậy dùng máu ta đi.

Ngụy Vô Tiện thấy hắn không nói, liền kéo tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay đưa đến trước miệng Giang Vô.

- A, tiểu tẩu thi, ăn đi.

Giang Trừng sửng sốt, cũng không nhớ phải đẩy Ngụy Vô Tiện ra, chỉ giương mắt giật mình kinh ngạc mà nhìn y, Ngụy Vô Tiện bật cười, nhìn Giang Vô bĩu môi:

- Ăn a, ta không kén ăn như chủ nhân ngươi, máu so với hắn ngon hơn gấp mấy trăm lần.

Giang Vô thấy Giang Trừng không hạ mệnh lệnh, trong lòng lại đang giận Ngụy Vô Tiện, tự mình quyết định, ôm lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện hung hăng cắn một cái. Ngụy Vô Tiện hít một ngụm khí lạnh rồi nhìn Giang Trừng than:

- Aida, sư đệ, tiểu tẩu thi này của ngươi răng rất sắc a, ngươi có thể suy xét kêu nó nhẹ tay một chút với ta không ?

-…… Sao ngươi lại tới đây?_ Giang Trừng xách Giang Vô ra chỗ khác, Ngụy Vô Tiện mới có thể thu tay lại, đang muốn trả lời, lại nghe thấy Giang Vô phát ra một âm thanh nho nhỏ ở phía xa, còn ngồi xổm một bên thèm thuồng mùi ngon mà gặm ngón tay, không nhịn cười:

-Thực sự có ý tứ.

- Ôn Triều cũng đem ngươi ném xuống đây? _ Giang trừng nhíu mày, _ Ta kéo xuống  nhiều người của hắn như vậy, ngươi như thế nào……

- Chỉ bằng hắn?_ Ngụy Vô Tiện nâng cằm lên, khinh thường nói_ Ta tặng không hắn mười năm tu luyện, có thể ở Vân Mộng bắt được ta tổ tiên hắn coi như đã tích đức. Bất quá Ôn cẩu có thể tích cái đức gì, xác chết cầm đi làm cơm cho heo có tính là tích đức không?

- Ôn Trục Lưu đâu?

Ngụy Vô Tiện khựng lại, hơi có chút chột dạ mà mạnh miệng nói:

- Ôn Trục Lưu, Ôn Trục Lưu cũng như thế thôi! Tổn mười năm tu vi thôi! Ta tìm ngươi rất vất vả a! Vẫn là Quỳnh Lâm nói cho ta biếtngươi ở chỗ này, ta mới vội vội vàng vàng chạy tới, hai chân cũng sắp phế rồi, mau mau, nhanh giúp sư huynh xoa bóp!

- Quỳnh Lâm? Quỳnh Lâm nào?_ Giang Trừng nhíu mày suy nghĩ một lát, lại không đợi Ngụy Vô Tiện trả lời đã giận dữ hỏi:

- Ôn gia Ôn Quỳnh Lâm?

Ngụy Vô Tiện trong lòng khen thầm thế gia công tử đúng là thế gia công tử, nhớ đến hết cả thế gia gia phả nhà người ta thật đúng là lợi hại. Ngoài miệng lại không dám bậy bạ, dịu giọng dỗ hắn:

- Khụ, đúng vậy, vẫn là Quỳnh Lâm đã cứu ta, tỷ tỷ hắn giấu ta vài ngày, lại đưa ta tới Loạn……

- Ngươi cùng Ôn cẩu ở cùng nhau?!_ Giang Trừng đột nhiên nhảy lên, sắc mặt đột biến_ Ngụy Vô Tiện! Ngươi muốn cùng Ôn cẩu liên lụy không rõ! Ta nói cho ngươi, ta sau khi ra ngoài việc đầu tiên làm chính là diệt Ôn gia! Ngươi đừng lại làm anh hùng!

- Đó là đương nhiên! Ôn cẩu là loại cặn bã đáng chết!…… Nhưng mà Quỳnh Lâm kia thật sự không xấu xa, ta đã hỏi qua, bọn họ không dính tới nợ máu Giang gia, đều là Ôn Triều một người nợ máu…… Chúng ta đương nhiên báo thù, Ôn gia trên dưới, chỉ cần đính một giọt máu Giang gia, một người cũng không thể buông tha!

- Ngươi muốn thả bọn Ôn Quỳnh Lâm?!

Hai người họ đã ở chung đủ lâu, mặc cho Ngụy Vô Tiện nói lung tung một hồi, Giang Trừng vẫn cực kỳ nhạy bén bắt được ý ngoài lời nói của y, lại nổi giận một trận, nói không lựa lời:

- Ngụy Vô Tiện ngươi dám?! Ngươi nếu muốn giúp bọn hắn, chính là muốn cùng ta đối nghịch, việc Lam nhị kia ngươi đã hại Giang gia một lần, hại ta không cha không mẹ, cùng ngươi trở thành một cô nhi! Ngươi còn muốn chắn đường ta? Ngươi nằm mơ!

- Ngươi đừng càn quấy, chuyện này đâu giống nhau. _ Ngụy Vô Tiện nhíu mày túm chặt Giang Trừng, lại lơ đãng đụng tới xương cổ tay mới kết huyết vảy của hắn, Giang Trừng không hề nhận ra, Ngụy Vô Tiện lại tim đập nhanh một trận.

Giang Trừng sao lại bị thương nhiều như vậy, thủ đoạn nhiều như vậy? Cánh tay, chân, toàn thân trên dưới còn có bao nhiêu vết?

Đau lòng, ngữ khí liền lại mềm đi rất nhiều, Ngụy Vô Tiện quyết định dùng ôn hòa để đối phó với Giang Trừng chứ không cứng đối cứng, đành thuận theo lời hắn:

- Được được, chúng ta thay Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân báo thù, là ta có lỗi với Giang gia, ta đời này làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngươi được không? Sư đệ ngươi hiện tại có gì không thoải mái? Nếu vết thương đã tốt hơn phân nửa ta liền đi ra ngoài? Đi Mi sơn tìm sư tỷ còn có thể trọng chấn giang gia. Ngươi có Tử Điện của Ngu phu nhân, Mi sơn chắc chắn cũng sẽ hỗ trợ!

Giang Trừng trầm mặc. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, thấy Giang Trừng bỗng nhiên trầm mặc buồn bã, tự thấy mình lỡ lời, âm thầm chửi:

Đây là có chuyện gì? Mới vừa rồi không phải Giang Trừng còn có thể điều khiển tẩu thi sao? So với trước kia còn lợi hại hơn, thương cũng đã lành hơn phân nửa, tuy rằng sẽ lưu lại sẹo xấu, nhưng sư đệ cũng không giống như để ý cái này? Sao đột nhiên lại không vui rồi?

Không đợi y nghĩ ra cái đáp án, Giang Trừng đã giơ tay hung hăng đánh một chưởng trên lưng y. Ngụy Vô Tiện thấy nhói lên, nhưng cảm giác lại như một người bình thường đánh mình, không rõ Giang Trừng có ý gì đã chạy nhanh kêu đau:

- Ai da! Đau chết mất! Sư đệ nhà ta đánh chưởng thật tốt!

- Cảm giác được?

- Cảm giác được, cảm giác được! Thật lợi hại, đau chết mất! Sư đệ đánh thật đau, nhưng biết ta thân thể ốm yếu, vẫn chưa dùng linh lực.

Giang Trừng nhíu mày áp xuống khó chịu trong lòng, dùng mọi khả năng bình tĩnh nói:

- Ta dùng.

-…… Cái gì?

- Ta dùng, mười phần linh lực.

Giang Trừng nâng lên tay, lộ ra ánh sáng ảm đạm như vật thường của Tử Điện:

- Ta không dùng được nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro