Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Giết hết 6 người trông coi, 70 người bị thương, giữa đêm cướp đi tù binh, băng qua Di Lăng, vào Loạn Táng Cương, triệu hồi thi quỷ, ta cũng khó có thể chấp nhận._ Kim Tử Hiên nhẹ nhàng đọc báo cáo rồi gác xuống, dừng một lát, lại nói tiếp, _ Hung thủ là, Giang Vãn Ngâm.

Nội các Kim gia lặng ngắt như tờ, không khí lặng im bao phủ.

Ngụy Vô Tiện đem ly ngọc đặt trên án kỉ, trên mặt không chút lo lắng, sảng khoái nói tiếp: 

- Được, là chúng ta sai. Giang Trừng nói, muốn bồi thường gì, đều sẽ đáp ứng.

Kim Quang Thiện quyết không chịu thua, lại nói: 

- Ngụy tông chủ, nếu chỉ vài môn sinh của ta, Lan Lăng Kim gia ta không đến mức nhiều lời, tốt xấu cũng nên nể mặt mũi của ngươi —— nhưng lần này chết lại không chỉ là người của Kim gia , ta đây thật sự không làm chủ được......

- Chưa nói để ngươi làm chủ._ Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như thấy chuyện buồn cười, đứng dậy hướng mọi người chắp tay, _ Ta là nói, các tông chủ, có phương pháp gì muốn bồi thường, cứ việc mở miệng. Giang Trừng dặn dò ta, nhất định tận lực thỏa mãn, chỉ cần không quá phận, chúng ta đều sẽ thương lượng.

- Ngụy tông chủ!_ Trong đám người phát lên tiếng bất mãn, _ Giang Vãn Ngâm rõ ràng là bị quỷ khí che mờ tâm trí, hôm nay giết sáu người, ngày mai là 60, 600, 6000! Chả lẽ, Vân Mộng Giang gia cũng cứ như thế tận lực bù đắp sao?!

- Đương nhiên._ Ngụy Vô Tiện đem ly ngọc đặt mạnh một cái, cười lạnh ra tiếng, _ Ôn Tình, Ôn Ninh tuy là người nhà Ôn gia nhưng chưa bao giờ đụng chạm làm hại đến ai, lại bị đuổi tận giết tuyệt như vậy, thiên lý ở đâu? Huống chi tỷ đệ họ, hai người có ân với ta lúc trước, Giang Trừng chẳng qua chỉ thay ta thực hiện lời hứa. Giang Trừng nhân thiện phúc hậu, chỉ giết sáu người, nếu là ta —— Hứ, cùng các ngươi nói điều này thật không thú vị. Có yêu cầu gì mau nhanh nói, đừng có mượn cớ trì hoãn......

- Ngụy Anh, chớ có nói bậy!_ Kim Tử Hiên bỗng nhiên đứng dậy, mắt lộ vẻ kinh ngạc, Ngụy Vô Tiện lúc này mới nắm thật chặt chiếc ly trên tay, từng câu từng chữ nghiến răng nghiến lợi nói: 

- Được, được. Chuyện này thật sự quá kỳ cục, ta nhất định về nhà trách phạt Giang Trừng. Ta thay hắn xin lỗi chư vị, ngàn vạn lần xin lỗi.

Kim Tử Hiên lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, trên mặt nét khẩn trương giảm đi ít nhiều.

Lam Vong Cơ nghiêng đầu, lại chỉ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện giơ tay xoa nhẹ giữa ấn đường, trên mặt nhất thời hiện lên thần sắc không đoán được, Lam Hi Thần cũng đúng lúc lên tiếng: 

- Ôn Tình, Ôn Ninh tàn quân, ta đã kiểm chứng qua, xác thật không có tham gia Xạ Nhật chinh chiến. Đôi tỷ đệ này, thật sự chưa từng nợ máu bất kì người nhà nào.

Ngụy Vô Tiện đã phiền muộn tới cực điểm, tin Giang Trừng cùng thư mời của Kim gia gần như trước sau theo chân nhau mà đến tay hắn, hắn so với Kim Tử Hiên còn biết Giang Trừng chạy đi Loạn Táng Cương còn sớm hơn, ngàn vạn cái không tình nguyện phải thay Giang Trừng đi chủ trì công đạo, cũng không thể để Giang gia dính dơ nửa phân...... Xì! Ít nhất đại sự còn đáng để lăn lộn!

- Ngụy tông chủ, ta biết Giang công tử từ Loạn Táng Cương trở về tu hành rất lợi hại, là nhi tử của  Phong Miên huynh, là  huynh đệ tốt cùng ngươi lớn lên, là trợ thủ đắc lực của ngươi. Ta cũng biết đây là việc riêng Giang gia, mà hắn thân là người thừa kế chính thống, mất đi vị trí tông chủ, trong lòng không vui, về tình cảm có thể tha thứ. Nhưng hắn thật sự quá mức, hôm qua sau lưng ngươi còn dám cùng ta nói lời khó nghe, nói chính mình chưa từng muốn ngươi quay về......

- Không có.

- Nói bậy.

Hai thanh âm đồng thời vang lên, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, bốn mắt nhìn nhau, Lam Vong Cơ nhàn nhạt mở miệng nói: 

- Ta chưa từng nghe qua Giang công tử nói như vậy. Hắn nguyên văn lời nói chỉ là......

- Hắn thật sự nói như vậy thì đã sao?_ Ngụy Vô Tiện cắt ngang lời Lam Vong Cơ nói, nhướng mày nói tiếp, _ Lam nhị công tử, ngươi chưa từng nghe nói thì không cần mở miệng, chưa từng nghe nói thì hãy ngừng đi, ta đây cũng chưa từng nghe nói —— mà đó là ta chưa từng nghe nói, dù cho ta chính tai nghe được, thì lại làm sao?

Kim Quang Thiện sắc mặt đột nhiên thay đổi, xấu hổ buồn bực nói: 

- Ta chẳng qua có ý tốt muốn nhắc nhở Ngụy tông chủ!

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy buồn cười, giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai, mặt giãn ra vui cười nói: 

- Tốt tốt, thật mất công ngài lo lắng —— còn có việc gì sao? Không có việc gì thì ta xin lỗi không tiếp được nữa?

- Ngụy tông chủ, chúng ta đến đây là để thương thảo cách giải quyết mối họa này._ Nhiếp Minh Quyết lắc đầu, rốt cuộc nhìn không được, _ Ngươi tại đây càn quấy, cà lơ phất phơ, thật sự không ra thể thống gì.

Này là hắn đã dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể khiển trách, nhưng không khí vẫn vì giọng nói trầm thấp này mà dấy lên một luồng khí lạnh. Huyệt thái dương Ngụy Vô Tiện giật mạnh, phất tay áo đập lên mặt bàn, vạt áo tím vung ra một trận gió: 

- Giải quyết? Giải quyết cái gì? Hôm nay nói cho rõ ràng, trước mặt các nhà, ta không nghĩ lại nghe được lời như vậy! Tới! Nói!

Nhiếp Minh Quyết nhíu mày muốn nói, lại có người dẫn đầu mở miệng: 

- Tu quỷ đạo là vấn đề lớn, tự cổ chí kim lúc nào cũng thế, Giang Vãn Ngâm lại là gì mà lại là ngoại lệ, Ngụy tông chủ chớ có bị che mắt, xử trí mọi chuyện theo cảm tính!

- Đúng vậy! Hắn hiện giờ còn không phải là sát tính đã bộc phát sao? Kim tông chủ kêu hắn nộp lại Âm Hổ phù  là vì muốn tốt cho hắn, vì Tu chân giới thái bình mà tính toán. Hắn ngược lại  còn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tự ý đoán bụng ta ra bụng người—— ai thèm hiếm lạ gì một Âm Hổ phù dơ bẩn?

Ngụy Vô Tiện không nhịn được nữa, lập tức một chân đá vào án kỉ, đến khi án kỉ ngã chổng vó, mới phập phồng ngực gầm lên: 

- Được, ta hôm nay cùng các ngươi luận đạo rõ ràng!

- Xạ Nhật chinh, Giang Trừng công lao đứng đầu, ta nói điều này, có ai dám phản bác không?!

Kim Tử Hiên làm bộ không thấy sắc mặt Kim Quang Thiện, dẫn đầu nói: 

- A Trừng đương nhiên có công đầu.

- Được, ta lại nói, hắn giết mấy tên trông coi, có phải là không có nguyên nhân không?! Có phải do đám trông coi kia hại chết Ôn Ninh trước không?!

Lam Hi Thần hòa nhã nói: 

- Ta đã kiểm chứng, đúng lànhư thế.

- Ta đây lại hỏi, chư quân đang ngồi đây, còn ai có thể làm ra pháp bảo như Âm Hổ phù?!

Mọi người trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng là Ngụy Vô Tiện cười lạnh nói: 

- Không có!

Dù sao đây cũng là người nhà của Kim gia , Kim Tử Hiên tự nhiên cũng có phần bênh người nhà. Lại là Nhiếp Minh Quyết nói trước: 

- Ngụy Vô Tiện cùng Giang Vãn Ngâm, quả thật là huynh đệ tình thâm.

Kim Tử Hiên lập tức nhấc đuôi lông mày, cong môi cười nói: 

- Chẳng lẽ lại không phải? Ta lúc trước cùng hai người bọn họ đi Thương Sơn, huynh đệ họ phối hợp vô cùng ăn ý.

- Dù sao cũng là huynh đệ cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc. Cũng không kỳ quái khi Giang công tử thay Ngụy tông chủ báo ân, mà Ngụy tông chủ lại ở bữa tiệc này thất thố._ Lam Hi Thần cũng cười, Kim Tử Hiên nhân cơ hội trêu ghẹo: 

- Còn không phải sao, A Tiện còn nói hai người bọn họ là Vân Mộng song kiệt.

- Chỉ là đáng tiếc chọn sai lập trường rồi._ Nhiếp Minh Quyết lắc đầu, có phần thấy hơi đáng tiếc, _ Quá mức hành động theo cảm tính.

- Không phải vì nguyên nhân đó mới nói là huynh đệ tình thâm sao._ Kim Tử Hiên ra vẻ thấu tình đạt lý gật gật đầu, _ Nhiếp tông chủ ngươi đó......

- Ngươi cũng chỉ biết bênh em vợ._ Nhiếp Minh Quyết trừng hắn, liếc mắt một cái, Kim Tử Hiên mới xấu hổ mà ngậm miệng, lầu bầu một câu: 

- Ta nào có nói sai?

Loạn Táng Cương âm trầm, Ngụy Vô Tiện vào đây vẫn như cũ cảm thấy một cổ tử khí lạnh lẽo đến tận xương cốt.

Đúng như Kim gia đã nói, Loạn Táng Cương trên dưới đề phòng nghiêm ngặt, Ngụy Vô Tiện vừa  tới gần, liền đụng phải quỷ nương tử đang vi hành một cách quỷ dị. Nhìn hơn nửa ngày, mới nhận ra vị tiểu mỹ nhân lúc trước tàn nhẫn bóc đi một khối da đầu của Ôn Triều, Ngụy Vô Tiện lại lại không thể bày ra được sắc mặt gì tốt, chỉ rầu rĩ nói: 

- Kêu Giang Trừng tới gặp ta.

Quỷ nương tử quay đầu lại nhìn, có vẻ khó hiểu, lại thấy trên thân người kia nhiều ít có chút khí của Giang Trừng, cho nên không dám liều lĩnh. Ngụy Vô Tiện đành phải đem Tùy Tiện cắm trên mặt đất, tay trái khẽ nhúc nhích, từ ngón tay lóe ra một tia sáng chói, ngưng tụ lại thành một cây roi điện ánh tím - là Tử Điện. Tử Diện vung lên cao, đánh thẳng vào đám khí độc khiến nó nhanh chóng vỡ ra rồi tan biến, giọng nói thiếu niên trong sáng đã lẫn thêm chút khàn, thanh âm như ngọn lửa nghiệp bùng cháy:

- Giang Trừng, ngươi đi ra cho ta!

- Lúc này là ngươi làm anh hùng hay vẫn là ta làm anh hùng?

- Giang Vãn Ngâm, cút ra đây cho ta!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro