
Chương 2
Ôn Triều không hề phóng đại, Loạn Táng Cương cũng không thẹn uy danh hiển hách của nó, khắp nơi đều quái thạch lởm chởm. Nơi nơi đều là nét ẩm ướt từ bùn lầy, âm phong không ngừng thổi tạt quanh núi, thổi qua kẽ hở xương người vang lên tiếng kêu nghe mà rùng mình. Lũ quạ kêu mấy tiếng rồi bay lên cắt ngang qua mặt trăng treo lưng chừng trời. Mặt đất đầy vẻ ảm đạm, cành khô phủ đầy bóng xuống, Giang Trừng lại bị cái lạnh làm cho tỉnh dậy.
Giang Trừng sắc mặt ít khi trắng bệch như người chết thế này. Khi Giang gia diệt môn hắn chính là khí sắc đỏ bừng lửa giận. Chợt run lên một cái, hắn mới chậm rãi mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn vào một mảnh u tối.
- Chậc
Yên tĩnh đến quỷ dị đến cả 1 tiếng người cũng không có, chỉ một tiếng lẩm bẩm nhỏ cũng có thể khiến đám quạ sợ hãi bay đi.
Tỉnh dậy, ý thức trở lại, đầu óc hiếm thấy không đau nhức, Giang Trừng nhắm mắt lại không nói nổi một câu, tinh thần cũng không có chút ưu tư nào.
Tay chân vẫn còn đầy đủ, chỉ có ngang hông với bắp đùi có chút máu bầm tím, gãy ba bốn cái xương sườn, tạm thời không đứng dậy được, chân hoàn toàn không nhúc nhích, tay thì vẫn còn có thể cử động được. Hắn chợt nhận ra một điều cực kì nghiêm trọng
Không đúng.
Giang Trừng giờ không chỉ không động đậy được.
Hắn cố an định tinh thần, vận linh lực gọi Tử Điện ra, nhưng trên ngón tay chỉ hiện chút ánh sáng nhu thuận rồi nhanh chóng ảm đạm, chỉ còn lại ánh tím tràn trề từ chiếc nhẫn yên lặng trên ngón tay hắn.
Tử Điện của Ngu phu nhân là Pháp bảo nổi danh tứ hải, thiên hạ sợ hãi Ngu tam nương tử chỉ một cái vẫy tay liền hiện ra một tia điện ánh tím vô cùng tàn độc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Loạn Táng Cương lại một lần nữa rơi vào yên lặng, Giang Trừng đưa tay sờ lên phần đan điền, đáy mắt u ám, răng cắn chặt môi.
Thật lạnh.
Ban đêm gió thổi trên núi nói là thấu xương cũng không khoa trương, Giang Trừng cả người bẩn thỉu, lảo đảo lấy tay chống người quỳ bò mấy bước, cành cây khô móc rách vạt áo, trong dạ dày vang lên một âm thanh, cảm giác đói bụng cũng không chút khách khí nhân cơ hội trỗi dậy.
Hắn trượt tay té vào núi đá sắc nhọn bên cạnh, trán bị đập trúng vẽ ra những vết rách đỏ tươi. Người thiếu niên thấy máu tươi chảy cũng không buồn để ý chỉ thấy trên lông mi dài có thứ trĩu nặng. Giang Trừng tiện tay lau một cái, ngón tay liền đẫm máu tươi dính nhớp.
Vị sắt gỉ theo gió lan ra, đêm tối vô cùng, tử khí thâm trầm, Loạn Táng Cương rốt cuộc ở trong bóng đêm bộc lộ ra sự hung hiểm thật sự. Bốn phía truyền tới tiếng xao động nhỏ. Giang Trừng không rảnh để ý tới, chống người cố dậy vung tay hung hăng đập lên một khối núi đá, lòng bàn tay liền bị cắt ra vết máu, rỉ chút đỏ thẫm, đá cứng vẫn bất động nằm đó tựa như băng cứng ngàn năm, tản ra hơi lạnh đến thắt hồn phách người, lạnh đến mức Giang Trừng cũng run lên.
- ... Ha.
Giang Trừng lại hung hăng vung tay đập lên đá thêm mấy chưởng, bàn tay đã gần đến chết lặng nhưng vẫn không như ngày xưa đập nát đá tảng thành bột phấn. Hắn đột nhiên bật cười một cái. Lúc này mới cảm thấy cổ họng khô khốc, ho khan dồn dập mấy tiếng liền, ngang hông chuông bạc reo mấy tiếng rất thanh thúy khiến Giang Trừng chợt tỉnh hồn, cảnh giác nhìn về bốn phía.
Ôn Triều không hề nói đùa, một khi vào Loạn Táng Cương dù là người sống cũng là có đi mà không có về.
Giang Trừng thấy mắt cá chân chợt lạnh, cắn răng xoay người nhìn xuống, chính là một gương mặt trắng bệch thảm không nỡ nhìn, trong hốc mắt là con ngươi đỏ sậm, mũi thẳng môi mỏng, loáng thoáng còn nhìn chút nét phong lưu ngày trước, nhưng từ miệng lại lộ ra chiếc lưỡi lạnh buốt, không dài không ngắn, từng chút một liếm chân hắn, tư thế thân thiết cực kỳ. Giang Trừng thấy dạ dày cuộn lên nhất thời không nhịn được nôn ói đầy lên mặt quỷ kia, tiếp hắn lại nhào lên chặn con quỷ không lành lặn hình người kia, hung tợn túm tóc nó, kéo mạnh khiến quỷ không khỏi sửng sốt.
- Lợi hại làm sao? _ Giang Trừng cười nhạo nói_ Muốn giết ta sao, tới đây có bản lĩnh liền giết tên phế vật này đi!?
Quỷ kia bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị chuông bạc ngang hông Giang Trừng làm choáng,nhất thời thần chí không rõ đã rơi xuống hạ phong, ngây ngô run sợ trên đất mặc cho Giang Trừng nhảy lên bóp cổ nó, một quyền đánh lên mặt nó, dù tay không nhưng lực cũng rất mạnh.
- Tới a! Giết ta đi!
Loạn Táng Cương như nổ tung bởi tiếng thét của Giang Trừng, vang vọng giữa các vách núi, nhưng cuối cùng vẫn không ra khỏi được vùng núi này.
Bầy quỷ chạy tứ tán, chỉ còn lại con quỷ phong lưu bị Giang Trừng đè ở dưới người đập thành một cái đầu heo, hắn cứ đập mãi mà không biết mình đã rơi lệ. Giang Trừng cả người buông lỏng rồi ngã về phía sau một cái, xụi lơ giống như một bãi bùn nát.
-... Ta tại sao lại chưa chết... ?_Hắn tự hỏi, giống như lúc ấy Giang gia diệt môn hắn chạy ra khỏi, cùng Ngụy Vô Tiện tranh chấp rồi bật khóc muốn cha mẹ vậy . Từ trong cổ họng nặn ra một tiếng rên rỉ gục ngã, một tiếng thống khổ nghẹn ngào.
Lúc đó còn có Ngụy Vô Tiện cùng hắn gục ngã ngồi trong bụi cỏ khóc lóc không dứt.
Lần này chỉ có một mình hắn, không người đáp lại.
--------------------------------------------------
- Ngụy, Ngụy công tử, là ta, là ta a! Ta... Mấy năm trước, Kỳ Sơn bách gia Thanh Đàm hội, ta, ta bắn tên...
Ngụy Vô Tiện trong lòng vô cùng sốt ruột, chỉ hận không thể trực tiếp chạy vào Liên Hoa ổ để tìm Giang Trừng, nhưng vẫn duy trì sự thanh tỉnh, lý trí từ đầu đến cuối đã ngăn y sơ suất làm bậy.
Bách gia Thanh Đàm hội? ... Bắn tên?
Ngụy Vô Tiện trong lòng đọc thầm mấy lần, bên tai chợt truyền tới một câu nói giận dữ của Giang Trừng
- Tự tìm đường chết.
Suy nghĩ liền sáng tỏ thông suốt . Lúc ấy y vừa chỉ giang Trừng, cười cười chọc cho Giang Trừng tức giận, Thuận miệng nói hắn kỹ thuật bắn tên không bằng tên nhóc Ôn gia cà lăm, liền bị Giang Trừng đánh một chưởng không nhẹ không nặng.
Giang Trừng...
Ngụy Vô Tiện hơi phân thần, mơ hồ lại cảm giác được năm đó giang Trừng kéo y một cái rất hữu lực rồi mắng y:
- Chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy, ngươi cho là mình là hình mẫu lý tưởng sao?
- Đúng vậy, ta mà không phải sao?
Trước mắt, hắn rốt cuộc nhớ ra rồi.
- Ôn Quỳnh Lâm... ?
Ôn Ninh gật đầu, ngập ngừng nói với y:
- Ngày hôm qua, ngày hôm qua ta thấy Ngụy công tử đi cùng Giang công tử... Trong đầu nghĩ ngươi hôm nay có thể sẽ tới...
- Giang Trừng có ở bên trong không? _Ngụy Vô Tiện không đợi hắn nói xong, trực tiếp cắt đứt câu chuyện, đi thẳng vào vấn đề.
-Giang công tử hắn..._ Ôn Ninh khẽ cắn răng, thấp giọng hỏi hắn_Ngài là trở lại cứu Giang công tử sao?
- Nếu không thì sao ?_ Ngụy Vô Tiện không giận dữ ngược lại còn cười, chỉ hờ hững qua loa lấy lệ, giọng bất thiện, lộ ra sát khí. Ôn Ninh lại dường như không nhận ra, mang chút khẩn trương và lo âu vội vàng nói:
- Ngươi đi nhanh đi, thừa dịp Ôn Triều bọn họ đi ra ngoài, Giang công tử không có ở nơi này!
Ngụy Vô Tiện xiết chặt ngón tay, đưa tay siết chặt cổ người trước mặt, Ôn Ninh bị sặc ho khan liền mấy tiếng, lật đật khuyên hắn:
- Ta không có lừa ngươi, ngươi đi nhanh lên đi, Giang công tử không có ở đây.
- Ôn Triều đi đâu? Đi cùng ai? Giang Trừng bị các ngươi giấu đi đâu rồi?_ Ngụy Vô Tiện lạnh lùng đặt câu hỏi, từng câu từng chữ như chứa dao nhọn.
Ôn Ninh im lặng chốc lát, cảm thấy Ngụy Vô Tiện thật sự sắp điên rồi, lời nói lúc này cũng là nói cho hả giận đành nhỏ giọng nói:
- Ngụy công tử, Giang công tử hắn... Ôn Triều đi Di Lăng, mang Giang công tử đi, đi Loạn Táng Cương...
Ngụy Vô Tiện hô hấp đột nhiên cứng lại, sắc mặt cũng trắng bệch rợn người, hoảng sợ lặp lại lời người kia:
- Mang Giang Trừng đi đâu? Loạn Táng Cương?
Ôn Ninh vất vả gật đầu nói phải.
- Giang Trừng... Chết?
Ngụy Vô Tiện mờ mịt một lúc, nhớ lại lúc ấy Ngu phu nhân ra lệnh cho y nhất định phải bảo vệ cho Giang Trừng. Y cùng Giang Trừng là trúc mã, trước nay đều là nương tựa nhau mà sống mà lúc này khi lớn lên Giang gia lại chỉ còn lại một sư tỷ ở xa tận Mi sơn cùng y là một người ngoài.
- Ngụy, Ngụy công tử, ta biết ngươi khổ sở..._ Ôn ninh thấy y như lạc mất hồn phách, trong lòng liền thấy không ổn, tay chân luống cuống khuyên y.
- Ngụy công tử nén bi thương, hay là thừa dịp Ôn Triều bọn họ...
- Đi đâu a?
Không đợi Ôn Ninh khuyên xong, đã nghe thấy sau lưng tiếng Ôn Triều cười quái dị:
- Ngụy Anh. Ngươi cũng thật không dễ tìm.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nâng mắt nhìn chằm chằm hắn, trong lòng lửa hận dần dâng cao, hận ý phủ kín tròng mắt đỏ thẫm, y nghiến răng nói:
- Ôn Triều! Ngươi đem Giang Trừng đi đâu rồi!
Ôn Triều "Ai da" một tiếng, vỗ tay, cười đùa nói:
- Đánh hắn một lúc, hóa kim đan rồi ném xuống Loạn Táng Cương a. Đừng nóng, khi hắn sắp chết ta đáp ứng sẽ đưa ngươi đi bồi hắn, lời hứa với người chết ta vẫn là phải thực hiện. Đừng nóng, ngàn vạn lần đừng nóng, người kế tiếp chính là ngươi!
Nửa câu sau y nghe đều ong ong như tiếng ruồi, Ngụy Vô Tiện da đầu tê dại, ù tai vo ve, trong đầu chỉ có nửa câu đầu.
- Hóa kim đan, ném xuống Loạn Táng Cương.
Ác ý dần tràn lên khắp người, kiếm ra khỏi vỏ, bắn ra ba tấc hàn quang, hung hiểm bổ về phía Ôn Triều.
Giang Trừng không còn
Ngụy Vô Tiện lý trí hoàn toàn sụp đổ, tâm y chỉ còn 1 câu duy nhất. Y phải đem tất cả mọi thứ ở đây bồi táng sư đệ Giang Trừng của y. Vì y không cẩn thận nên mới khiến hắn rơi vào tay tên súc sinh này.
Sớm biết, sớm biết vậy. Y làm sao lại để Giang Trừng lại một mình ở nơi đó! Hắn làm sao cho rằng Giang Trừng đã chịu nghe lời y khuyên!
Ôn Triều nghiêng đầu cười.
Chỉ nghe "Đang " một tiếng.
Trường kiếm liền bị lá chắn cách hắn một thước đánh bay. Ôn Trục Lưu lãnh ngưng mi mắt, nghiêm nghị chặn một kích này.
- Cút! _Ngụy Vô Tiện chẳng ngó ngàng gì tới tiếp tục triệu kiếm qua loa chém tới. Ôn Trục Lưu tùy ý cản mấy cái, rốt cuộc đưa chân đá một cái, một tiếng xương gãy thanh thúy vang lên. Chỉ còn một Ngụy Vô Tiện quỳ ngồi trên đất, mặt đầy nước mắt nước mũi.
- Ôn, Ôn Triều..._ Ôn Ninh liền vội vàng tiến lên liền bị Ôn Triều phất tay áo cản giọng điệu chán ghét.
- Lưu ngươi ở nơi này trông nom, ngươi còn muốn để Ngụy Vô Tiện đi? Ôn Quỳnh Lâm, ngươi là có ý gì?
- Ôn công tử cực kỳ lợi hại. Ngụy Anh, Giang Trừng đều không phải đối thủ của ngươi. Ôn Quỳnh Lâm chắc chắn không có ý định tốt đẹp gì, lại muốn lén cho Ngụy Anh chạy thoát. Quá nguy hiểm! May mà chàng về kịp, nếu không đây không phải là thả hổ về rừng sao... ?_Vương Linh Kiều khánh khách cười duyên, dỗ dàng được Ôn Triều đến tâm hoa nở rộ.
Ôn Ninh nghẹn lại, không thể làm gì khác hơn là lui ra mấy bước, cúi đầu không nói.
Ôn Triều tâm tình cực tốt, huýt sáo một cái, nắm tay Vương Linh Kiều vang dội hôn một cái, mới hướng Ôn Trục Lưu phân phó:
- Đem hắn mang vào, ta phải thật tốt chiêu đãi vị Ngụy công tử này!
____________________________
Aaaaa tui muốn chui vô truyện đập Ôn Triều vler. Tui ức chế đến mức không muốn sửa lại viết hoa tên mấy người ôn cẩu luôn á.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro