Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Vũ trụ vận hành theo một kiểu rất là buồn cười. Soonyoung biết điều này chứ, bởi vì anh đã bị dính rất, rất nhiều lần (Chỉ là một cách nói thôi, đừng có nghĩ bậy). Hôm nay, vũ trụ quyết định hành hạ anh bằng cách để anh lỡ mất trạm dừng, làm cho anh bị trễ lớp học đầu tiên của học kì, làm cho ấn tượng đầu tiên chả tốt chút nào. Kết quả cho việc hành hạ đó càng lúc càng nhiều hơn.

Ngày hôm nay của anh đã rất tồi tệ rồi và dù cho giáo sư của anh thông báo rằng tất cả các đề án trong học kì này sẽ được làm theo cặp cũng không làm cho nó tốt hơn chút nào. Khi những người còn lại trong lớp vội vã rời khỏi chỗ ngồi của mình để tìm kiếm cộng sự, Soonyoung ngồi dính chặt vào ghế. Anh sẽ để mặc số phận của mình

Chỉ năm phút sau, một người nào đó tiến lại gần anh, đằng hắng giọng để thu hút sự chú ý của anh, Soonyoung dời mắt khỏi chiếc điện thoại, trao đổi ánh mắt với người kia

Cái nhìn trên mặt của cậu ta hét lên rành rành rằng cậu ta thà ở bất kỳ chỗ nào ngoại trừ chỗ này.

"Cậu có cộng sự chưa?", cậu ta hỏi, đưa tay vò rối mái tóc vàng đã được tẩy trắng. Một cái nhẫn bạc luồn xuyên qua vách mũi của cậu ta, lóe sáng dưới cái ánh đèn khủng khiếp của hội trường. Cậu ta nhìn ngờ ngợ quen, nhưng Soonyoung không thể nhớ được đã gặp người này ở đâu đó trong cuộc đời của anh. Có thể cậu ta là một trong những bạn của Junhui, thằng đó có cả đống bạn luôn cơ mà.

"Chưa" Soonyoung lắc đầu, anh nhét điện thoại của mình vào túi và nhìn người kia một cách đầy mong đợi

"Vậy thì, cậu có muốn làm chung với tớ không?" Cậu ta thở dài, cậu ta trông như thể là nếu câu nói tiếp theo thốt ra từ miệng cậu ta sẽ làm cậu ta đau đớn lắm cơ. "Những người chăm chỉ đã có cặp hết rồi, và những người còn lại trông như thể sẽ bỏ học nếu mấy người đó trải qua gian khổ trong cái bài này vậy. Cậu giống kiểu người sẽ ít nhất không hành hạ tớ"

"Tớ đánh giá cao sự thành thật của cậu, đem ghế lại đây đi" Soonyoung khịt mũi

Hai người dành phần giờ còn lại của lớp học để thảo luận về chủ đề nào mà họ nên làm cho phần bài tập. Soonyoung biết được rằng chàng trai này tên Lee Jihoon, chuyên về ngôn ngữ học và—thì, đó là gần như tất cả điều mà chàng trai này nói cho anh biết. Rõ ràng là Jihoon không phải kiểu sẽ gọi ai đó vừa mới gặp là 'Bạn thân mới quen' (Jihoon sẽ ghét Jun lắm đây, Sooyoung nghĩ vậy). Cậu ấy cộc lốc, ngắn gọn và không hỏi những câu hỏi không cần thiết. Soonyoung quyết định tốt nhất là nên đối xử với Jihoon cũng giống vậy phòng trường hợp cậu thấy anh phiền và sẽ bỏ rơi không làm cộng sự với anh nữa. Dù anh rất ngứa ngáy muốn hỏi là xỏ khuyên vách mũi như thế kia thì đau tới mức nào

Cả khoảng thời gian, Soonyoung không thể rũ bỏ đi cái cảm giác quen thuộc kì lạ đi được. Jihoon không thể là một trong những người bạn của Jun, bởi vì Soonyoung sẽ ít nhất một lần nghe thấy Jun nói đến tên của anh, nhưng anh không nhớ được là Jun đã từng nhắc đến cái tên "Jihoon". Và anh không thể gặp cậu ở xung quanh được vì khoa của Jihoon nằm bên kia của khuôn viên trường đại học lận

Chỉ tới khi gần cuối giờ, khi Jihoon lôi từ trong cặp ra chai nước, đôi môi hồng của cậu bao quanh miệng chai, và hình ảnh này đâm trúng anh như một chuyến tàu tàu chở hàng chết tiệt

Cảnh tượng này nó rất, rất quen – Soonyoung đã thấy một lần, trên màn hình laptop của anh lúc hai giờ sáng, tay của anh ở dưới quần, và thay vì chai nước thì miệng của Jihoon quấn quanh dương vật của ai đó

Soonyoung sặc, đau đến mức làm anh phải ho và Jihoon nhìn anh lo lắng

"Cậu không sao chứ?" Cậu ấy hỏi

Soonyoung cảm thấy cả khuôn mặt của anh nóng lên, anh lia mắt đi xung quanh tránh nhìn vào Jihoon. "T- Tớ ổn mà! Haha, vẫn rất ổn. Đừng lo lắng"

Jihoon vẫn nhìn anh --- chúa ơi, Soonyoung ước rằng Jihoon sẽ dừng nhìn chằm chằm vào anh như thể cậu sợ rằng Soonyoung sẽ ho long cả phổi ra vậy. Soonyoung không nhìn vào mắt của cậu trong hai phút còn lại và gần như chạy nước rút ra khỏi lớp khi giáo sư vừa kết thúc lớp học

                                                                                ////

"Mày có chắc là cậu ta không?"- Jun nằm dài trên giường và hỏi, nhìn Soonyoung đi đi lại lại trước cửa phòng. "Có thể cậu ta chỉ nhìn rất, rất giống thôi"

"Không, là cậu ấy"- Soonyoung nói. "Mày biết khi mày xem porn và nảy sinh tình cảm với một trong những diễn viên ở trong đó không, kiểu, mười lăm phút? Tao có thể nhận ra cậu ấy ở khắp mọi nơi"

"Nhưng mà mày mất tới 1 tiếng rưỡi cho cậu ta uống hết chai nước để mày nhận ra cậu ta nhìn quen zl quen" Jun cười khúc khích khi Soonyoung gạt anh ra. Anh nâng điện thoại lên để Soonyoung có thể thấy được. "Đây có phải cậu ta không?"

Soonyoung đoạt lấy chiếc điện thoại từ tay Junhui và nheo mắt lại để nhìn bài viết trên Instagram mà Jun vừa mới kéo lên – Nó là một tấm ảnh chụp một đám con trai trong một quán bar, tất cả bọn họ đều nâng li chúc mừng, khắc trên khuôn mặt của họ là những nụ cười tươi. Ở phía bên phải của bức hình là Jihoon, nhưng tóc của cậu là đen nhánh thay vì vàng hoe

"Yeah, đúng là cậu ấy đấy," Soonyoung xác nhận. "Sao mày—"

"Jeonghan là một người quen biết rất rộng, hơn cả tao nữa, nên tao nghĩ là anh ấy có thể follow cậu ta trên Instagram," Jun giải thích, không để cho Soonyoung hỏi hết câu hỏi. "Hóa ra Jihoon là một trong những người bạn thân nhất của anh ấy. Đỡ tốn thời gian—Tao không cần phải lướt tìm trong list những người anh ấy đang theo dõi"

"Acc Jihoon là gì thế?"

"Mày cần nó làm gì? Để mày có thể lấy ảnh của cậu ta và thủ dâm à?" Jun châm chọc. Soonyoung ném chiếc gối vào mặt Jun, làm anh hầu như không thể tránh được. "Cậu ta set tài khoản thành riêng tư rồi, mày không thể gửi cho cậu ta yêu cầu trừ khi mày muốn bản thân trông như một thằng stalker. Mày hầu như không biết cậu ta mà. Thực ra....." Jun nhỏ giọng dần, một cái nhìn ranh mãnh hiện trên mặt

"Dừng ngay" Soonyoung đỏ mặt

"Tao có nói cái gì đâu!"

"Mày ám chỉ cái gì đó!" – Soonyoung la lên khi anh ném thêm một cái gối nữa vào người Junhui. Lần này, nó trúng phốc ngay mặt của Junhui. "Và tại sao mày lại tìm kiếm Insta của cậu ấy?"

Junhui ném gối lại vào người anh. Nhắm dở vc, nên nó đập trúng vào cái tường sau lưng anh. "Để tụi mình có thể xác nhận cái giả thuyết của mày được. Mở PornHub hay bất cứ cái trang web nào mày đang truy cập lên"

"Cái gì cơ?"

"Mày nghe tao nói rồi đấy" Junhui ngây ra. "Nghe này, bọn mình phải xác nhận coi là có đúng  cậu ta là người mà mày đang porn-crush không"

"Và tao nhận được lợi ích gì từ cái đó?!"

"Nếu cậu ta không phải, thì mày sẽ không phải thấy ngượng nghịu khi ở gần! Còn nếu đúng là cậu ta...thì...." Jun nhún vai. "Mày có thế hỏi cậu ta mút cho mày chẳng hạn?"

Soonyoung há hốc mồm. Anh thực sự thấy hối hận vì đã nói cho Jun. "Mày đúng là không thể tin được mà!"

"Tao sẽ không phán xét sở thích của mày trong porn đâu, tao hứa," Jun nói. "Không kinkshaming trong phòng này. Chúng ta đều trưởng thành hết rồi"

"Được thôi," Soonyoung nạt trước khi anh khởi động laptop. Anh biết rằng Jun sẽ không dừng nhắc đến nó trừ khi nhận được sự xác nhận. Nó sẽ tốt hơn khi giải quyết việc này càng nhanh càng tốt hơn là kéo dài nó. Anh type đường link trên thanh tìm kiếm và lướt qua hai trang đầy những thumbnail dâm dục tới khi tìm được cái anh đang tìm. Anh tắt tiếng, nhấn cho nó chạy và giơ laptop ra cho Jun xem

Jun xem im lặng trong vài giây trước khi nói, "Wow, tao không nghĩ là mày sẽ thích soft porn đấy. Tao cứ tưởng mày thích kiểu trói tay trói chân, bạo dâm hay đại loại vậy chứ"

"Mày đã nói là mày sẽ không phán xét cơ mà!"

"Tao làm gì có!" Jun giơ tay phòng thủ. "Tao chỉ nói cái tao đang nghĩ thôi!"

"Mày đi xa quá rồi đấy"Sonyoung la lên. "Có phải là cậu ấy hay không hả?"

Jun nhìn chăm chú vào bức ảnh trên điện thoại trước khi nhìn lại màn hình trên máy tính của Soonyoung. Làm đi làm lại vài lần trước khi nói, "Yeah. Đó là cậu ta đấy. Chỉ khác duy nhất là cậu ta không mang cái nhẫn ở vách mũi thôi," Jun chỉ vào màn hình laptop, "Đây nè."

"Tốt! Vì chúng ta đã chắc chắn rồi, tao phải làm sao bây giờ?"Soonyoung hỏi

"Tiếp tục sống bình thường như mỗi ngày?"Jun đề nghị

"Làm sao tao có thể sống bình thường như mỗi ngày khi cậu ấy là cộng sự của tao trong suốt học kì này?", Soonyoung rên rỉ, nằm sấp xuống giường. "Làm sao tụi tao có thể so sánh và đối chiếu giữa văn học viết và văn học truyền miệng khi tất cả những gì tao nghĩ là "Hey! Tớ biết cậu trong như thế nào khi cậu ra đấy"

"Ồ, mày thực sự đang nghĩ về khẩu gi--"

"Ôi chúa ơi, im giùm đi!"Soonyoung hét, giọng bị nghẹn lại bởi chiếc gối. "Xấu hổ quá đi mất"

"Mày đã làm nhiều cái còn xấu hổ hơn. Cái này chả là gì cả"Jun nói như một sự cố gắng để an ủi Soonyoung, "Chỉ thử giữ nó ở yên trong quần mày vào lần tới mày gặp cậu ta"

                                                                          ////

Chỉ thử giữ nó ở yên trong quần mày vào lần tới mày gặp cậu ta. Nói thì dễ hơn làm nhiều, Soonyoung nghĩ, khi Jihoon đang ngồi trước mặt anh và ăn một cây kem que chết tiệt

Đây là cách mà Soonyoung gặp phải tình huống này: Anh đã đề nghị cả hai nên tiếp tục thảo luận sau giờ học, và Jihoon đồng ý bởi cậu cũng không có gì làm trước khi vào tiết học tiếp theo . Điều hòa trong thư viện rõ ràng đã bị hỏng vào sáng sớm nên bây giờ họ đang bảo trì nó, có nghĩa là nó sẽ ồn hơn bình thường và hai người sẽ chắc chắn không thể tập trung được. Vậy nên Soonyoung đề nghị họ đi đến sân trung tâm thay vì ở đây -- Hôm nay là một ngày xuân, nắng đẹp! Hít thở thêm một chút không khí trong lành sẽ tốt cho họ!

Hình như nó hơi nắng với Jihoon thì phải, nên cậu chạy vào cửa hàng tiện lợi gần đó và trở ra, làm Soonyoung mất hết cả tinh thần, với một cây kem que trong tay

Vũ trụ thật sự yêu cái việc hành hạ Soonyoung. Hành hạ càng lúc càng nhiều hơn

"Tớ có mua cho cậu một chai iced tea, tớ không biết cậu thích vị gì, nhưng tớ mong rằng cậu không dị ứng với việt quất" Jihoon nói. Cậu ngậm cả cây kem vào miệng để tay có thể được rảnh rang, và Soonyoung nghĩ anh sẽ lăn ra chết ngay bây giờ và ngay tại chỗ này

Jihoon lấy ra và đưa cho Soonyoung, anh nhận nó với một đôi tay run rẩy. Jihoon lấy cây kem ra khỏi miệng với một tiếng pop lớn và ướt, tò mò nhìn anh, "Cậu ổn chứ? Nắng nóng ảnh hưởng đến cậu rồi à? Chúng ta có thể vào trong để tiếp tục nếu cậu muốn, tìm một phòng học nào đó trống"

"T-Tớ ổn, không sao cả," Soonyoung lắp bắp, mở nắp và uống một ngụm trà. Ồ! Jihoon thật khờ làm sao, khi không biết cậu đang ảnh hưởng đến Soonyoung cỡ nào. Soonyoung bắt chéo chân, cố hết sức để không nghĩ về việc chơi bằng miệng

Jihoon trông có vẻ không tin lắm, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ liếm một đường dài dọc theo phần kem đang chảy nước, không chú ý gì đến sự cương cứng của Soonyoung, và chúa ơi, nếu cứ tiếp tục thì chỗ đó của Soonyoung sẽ phình to ra mất

Sau ba phút nghĩ về cún con, mèo con, em bé gấu trúc, Soonyoung cũng có thể làm cho nó xìu xuống và Jihoon cuối cùng cũng ăn xong. Anh thở phào nhẹ nhòm khi Jihoon ném que kem vào thùng rác gần đó, nó rơi đúng vào trong với một sự chính xác đến đáng sợ.

Jihoon chùi tay còn dính xiro lên trên quần. "Tớ có lớp trong mười lăm phút nữa. Cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể tiếp tục thảo luận vào ngày khác không?"

"Yeah, được chứ, đương nhiên rồi" Soonyoung trả lời lại, thấy vọng nhưng cũng nhẹ nhõm cùng một lúc

"Okay. Tuyệt. Cậu cho tớ số của của cậu được không?"

Soonyoung suýt nữa sặc trà. "Tớ xin lỗi?"

Jihoon đã lấy sẵn điện thoại ra khỏi túi, để trước mặt Soonyoung, thúc anh nhận lấy nó. "Số điện thoại của cậu? Để chúng ta có thể giữ liên lạc và thảo luận khi cả hai đều rảnh để gặp mặt. Tớ đã muốn hỏi cậu sau khi kết thúc tiết học tuần trước rồi nhưng không có cơ hội. Cậu chạy ra khỏi lớp như thể có một tên giết người hàng loạt dí theo sau cậu vậy"

"Xin lỗi nha. Vấn đề bạn cùng phòng đấy mà," Anh nói dối. Anh chùi phần nước trà dính trên tay lên trên gấu áo và cầm lấy điện thoại của Jihoon, nhập số điện thoại của anh vào. "Của cậu đây."

Jihoon gõ gì đó – rất có thể là tên của Soonyoung, trước khi bỏ lấy vào túi. Cậu đứng lên, đeo cặp vào một bên vai. "Cảm ơn. Tớ sẽ nhắn cậu sau nhé?"

"Yeah, gặp cậu sau" Soonyoung gật đầu

Soonyoung nhìn Jihoon rời đi, cho tới khi không còn thấy bóng dáng cậu nữa anh rên rỉ, đập đầu liên tiếp xuống bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro