Chương 2
"Ừm.. Chị nói đi, em nghe đây." Nhìn dáng vẻ đứng đắn của Khổng Tiếu Ngâm thoạt nhiên lại không theo vẻ đùa giỡn, Tiền Bội Đình cũng không nói thêm gì nữa.
"Cái đó. . . Chị. . . chị.."
Nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Khổng Tiếu Ngâm lại càng xấu hổ. Rất nhanh cả mặt đều đỏ rần, cứ thế miệng lại không thốt lên được những lời nàng cần phải nói.
"Tiểu Khổng, chị muốn nói chuyện gì?" Tiền Bội Đình có chút nghi hoặc nhìn lấy con ngỗng đang đỏ mặt phía trước.
Con ngỗng này rốt cuộc muốn nói cái gì a? Lề mà lề mề, chẳng lẽ lại làm ra chuyện xấu gì rồi?
"Chị thích em! Tiền Bội Đình, làm bạn gái của chị đi!" Khổng Tiếu Ngâm cắn răng, nàng không quản nữa, mặc kệ tất cả mọi thứ. Vậy mà lời vừa nói xong, Khổng Tiếu Ngâm liền xấu hổ đến không ổn, đem mặt cúi xuống, ánh mắt càng không dám nhìn thẳng về người đối diện.
Vốn là còn muốn nói thêm mấy câu tình thoại gì gì đó, nhưng như vậy chắc chắn sẽ lại càng mắc cỡ đó a!
Tiền Bội Đình có chút mơ hồ, thế nhưng rất nhanh liền hiểu được tình hình. Cô vừa muốn nhếch mép mỉm cười, nhưng lại đột nhiên buông xuống.
Không được, không thể đáp ứng được.. Ít nhất là không phải lúc này, không thể phá hủy tương lại của chị ấy..
"Tại sao lại thích em?"
"Hả?" Đột nhiên bị hỏi về vấn đề này, Khổng Tiếu Ngâm cũng hơi bối rối..
"Chị . . Chị không biết, dù sao đi nữa thì chị cũng thật sự thích em. Chị thích hương sữa tươi trên người em, thích dáng vẻ mỗi khi em mặc sơ mi trắng. Lại càng thích mỗi lần được em lột tôm hùm đất cho, thích em mỗi khi đi ngoại vụ đều mang quà về cho chị, thích những lần hai đứa giận lẫy lẫn nhau, thích . . thích. . . Aida.. Tóm lại chính là chị thích em!"
"Nhưng mà em không có thích chị."
Tiền Bội Đình nói thẳng ra mấy lời này, cô nhìn chằm chằm ánh mắt của Khổng Tiếu Ngâm, thấy được đôi mắt kiều diễm kia dần có điểm ướt át.
"Khổng Tiếu Ngâm chị nghe cho kỹ đây, em đối tốt với chị chính là vì khi em đang ở hố sâu tuyệt vọng thì chị là người đến bầu bạn với em, lại còn vì em mà kéo phiếu. Em chẳng qua là vì cảm kích nên mới tốt với chị như vậy.. Em chưa bao giờ thích chị! Lại càng chưa bao giờ muốn cùng với chị ở chung một chỗ."
Nói xong những lời này, Tiền Bội Đình cảm thấy như hàng vạn nhát dao đâm xuyên tim mình..
"Tiền Bội Đình, em ở đó nói nhăng nói cuội gì đó?" Nàng thật sự không muốn tin những lời Tiền Bội Đình vừa nói.
Tại sao lại như vậy? Hóa ra từ trước đến giờ em ấy đều không thích mình?
"Em không có nói bậy. Khổng Tiếu Ngâm chị nghe cho kỹ đây, Tiền Bội Đình này chưa bao giờ thích chị hết."
CHÁT . .
Trong phòng đột nhiên an tĩnh đến lạ, cuộc đối thoại giữa hai người cũng vì một bạt tai của Khổng Tiếu Ngâm lên mặt Tiền Bội Đình mà kết thúc. Hốc mắt dần đỏ hồng, nước mắt tuôn ra... Nàng đẩy Tiền Bội Đình sang một bên, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Nghe được tiếng bước chân của Khổng Tiếu Ngâm càng ngày càng xa, Tiền Bội Đình mới lặng lẽ cúi đầu.
Làm sao có thể không thích chứ? Tiểu Tiền thích nhất chính là Tiểu Khổng mà..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro