
I Love You
.
.
.
.
"Em đã ở đâu vậy?
" Thì- em đã ở đây suốt và chuẩn bị cho chị một cái ôm!"
" Không, em vừa đứng nói chuyện với một anh chàng nào đó."
" Ồ, anh ấy? Anh ấy là một nhà sản xuất. Anh ấy nghĩ đến việc hợp tác với chúng ta, nhưng em bảo anh ấy hãy đến gặp quản lý của tụi mình rồi. "
Nghe được những lời kia từ em, người chị lớn liền quay mặt đi, xấu hổ vì sự ghen tuông kìa quặc của bản thân. Và Wheein đương nhiên biết, em ấy đang cười toe toét như một con mèo Cheshire ở cạnh. Người kia liền trợn tròn mắt.
" Đi ra chỗ khác đi!."
"Chị đang ghen~"
"Không, chị không có."
"Được rồi, chị không có và em đã sai."
"Ừ, em sai rồi!"
Cô gái lớn hơn không nói gì nữa, thay vào đó cô dựa lại gần hơn và vòng tay ôm lấy em. Rồi cô khẽ thì thầm vào tai em.
"Chị yêu em, Jung Wheein. Chỉ một mình em."
Wheein ngại ngùng gật đầu và Yongsun hôn nhẹ lên má em. Họ đang ở nơi công cộng, vì vậy thật không khôn ngoan khi thể hiện quá nhiều tình cảm với nhau. Moonbyul và Hyejin đang nhìn họ từ góc phòng, có thể thấy được nụ cười ranh mãnh và một cái nhếch mép từ họ.
Ngày hôm nay tiếp tục như thường lệ. Các cô gái phải biểu diễn liên tục tại hai sự kiện lớn, và nó dường như đã thành công trong việc gây tổn hại rất nhiều đến sức khoẻ của Wheein, người đã biểu thị sự mệt mỏi một cách rõ rệt đối với lịch trình kín mít của mình. Nhưng Yongsun sẽ luôn cố gắng làm em vui lên. Người chị lớn sẽ luôn ở cạnh bên động viên cô gái nhỏ.
Chị ấy sẽ mỉm cười với em, chạm nhẹ vào tay, vai và đôi khi là để tay quanh eo em trong buổi biểu diễn. Wheein có thể được nhìn thấy nụ cười mỉm và đôi mắt xinh đẹp của Yongsun sáng lên mỗi khi Wheein phản ứng với cô bằng những nụ cười dịu dàng, những cái chạm mềm mại của cô - cùng với rất nhiều tình yêu ẩn chứa trong đó.
Sau buổi biểu diễn cuối cùng, các cô gái đang trên đường trở về ký túc xá của họ. Họ đã hoàn thành phần cuối cùng trong lịch trình ngày hôm nay và thời gian nghỉ ngơi còn lại trong ngày chính là một món quà miễn phí đi kèm. Hyejin và Moonbyul sẽ đi uống một chút gì đó và để lại Wheein cùng với Yongsun một mình. Chà, các cô gái biết rằng đã đến lúc họ "biến mất" và dành cho hai người kia không gian riêng tư của họ.
"Đừng về muộn, chúng ta có lịch trình vào sáng sớm mai"
Yongsun đang sử dụng quyền lợi của người nhóm trưởng, hai cô gái gật đầu và gửi lại cô một cái nháy mắt.
"Đừng làm khó Wheein nhé!"
"Bọn em cần phải nhắc lại cho chị rằng ngày mai chúng ta có lịch trình vào sáng sớm"
"Đi đi. Và đừng trở về quá sớm cũng như quá muộn"
"Hãy tỉnh táo nào unnie. Chị có muốn chúng em trở về nhà sớm hay không?"
"Hãy trở về ký túc xá của Hyejin. Không phải là của chị"
"Hừ, được thôi! Hẹn gặp hai người vào ngày mai"
Moonbyul đưa tay ôm lấy Hyejin khi họ đi ra cửa. Wheein mỉm cười vì cô biết unnie và người bạn thân nhất của cô đang làm gì. Và cô đánh giá cao nó. Đã khá lâu kể từ lần cuối cô dành thời gian ở một mình cùng với Yongsun.
Sau lần comeback cuối cùng, họ đã phải luyện tập một cách chăm chỉ cho concert và fan-meetings, bao gồm bao gồm các sự kiện và buổi hòa nhạc. Cô hầu như không có thời gian để ngồi xuống và trò chuyện cùng với Yongsun. Lần duy nhất cô có thể giành cho chị bạn gái mình những cử chỉ yêu thương là trong một buổi diễn của họ. Người hâm mộ dường như phát điên mỗi khi họ chạm vào nhau. Wheein trở nên táo bạo một lúc, cô hôn Yongsun và người hâm mộ đã tưởng rằng mình ngất đi.
Wheein khá xấu hổ bởi nó, nhưng em vẫn cảm thấy rất tuyệt vời. Em ấy đã hôn bạn gái đang cảm thấy hoang mang của mình trước công chúng và Yongsun không thể làm gì cả.
"Wheein ah, em có đói không?"
Cô liếc mắt về phía chị, Yongsun luôn bận rộn với công việc dọn dẹp như thường lệ. Bạn gái cô không bao giờ mệt mỏi. Ngay cả khi có, cô vẫn sẽ tiếp tục dọn dẹp như bình thường. Cô nắm lấy cánh tay của Yongsun và kéo cô đến ghế sofa.
"Chị không cảm thấy mệt à?"
"Có nhưng ngôi nhà thật sự rất bẩn"
"Cái máy hút bụi tự động mà em đã đưa cho chị đâu?"
"Moonbyul đã mượn chúng, sau đó Hyejin bằng một cách nào đó đã biết nó ở đâu và lấy nó đi"
Wheein đảo mắt, hai cái con người chết tiệt.
"Để em giúp chị dọn dẹp"
"Không, hãy ngồi đây thôi. Chị sẽ nấu cho em một bữa ăn nhỏ, em thấy thế nào?"
"Chị trông rất mệt mỏi Yongsung à. Hãy để em nấu cùng, làm ơn đấy?"
Wheein chu chiếc môi nhỏ ra và chớp đôi mắt long lanh đó một cách dễ thương nhất có thể. Nhìn cô ấy trông như chú mèo trong bộ phim "Mèo đi hia" và chết tiệt, yongsung chưa bao giờ cưỡng lại được cái sự dễ thương đó. Cô luôn bị nó đánh gục.
"Được rồi, em thắng"
"Vậy chúng ta sẽ nấu món gì?"
"Hãy làm kimbap."
Sau đó liền thấy sự có mặt của hai người con gái tại căn bếp nhỏ, Yongsun lấy ra tất cả các dụng cụ cần thiết trong khi Wheein tìm kiếm nguyên liệu để có thể làm nên món kimbap ngon nhất. Họ bắt đầu chiên trứng, xúc xích, Yongsun nhận trách nhiệm hâm nóng một số hộp cơm ăn liền. Wheein liết mắt sang nhìn Yongsun đang chăm chú gói các cuộn kimbap lại.
Cô yêu chị ấy. Cô biết điều đó, và nó sẽ luôn là như vậy. Yongsun không phải là người dễ tiếp xúc, cô ấy là một người kín đáo và đôi khi không ai biết cô ấy đang nghĩ gì. Wheein đã có một thời gian khó khăn để có thể thân thiết được với Yongsun.
--------------
Lần đầu tiên gặp Yongsun, người chị lớn hơn cô vài tuổi. Cô đã rất ấn tượng khi thấy chị ấy, vì chị ấy sỡ hữu một đôi mắt to, khi chị nhìn một ai đó chăm chú, cái nhìn đó có thể đáng sợ và Wheein sẽ luôn tránh điều đó.
Cô dành nhiều thời gian để ở cạnh và đùa nghịch cùng với Moonbyul và Hwasa sau khi đã thân thiết. Thân với họ là một việc cực kì dễ dàng đối với Wheein nhưng không phải là đối với Yongsun. Và chị ấy cũng tỏ thái độ rằng không thật sự muốn nói chuyện nhiều hay thân thiết cùng với em, và chỉ đến khi cả bốn người họ cùng được chọn vào một nhóm thì Wheein nhận ra cô không thể tiếp tục tránh né Yongsun nữa, cô phải làm thân với Yongsun.
"Được rồi, cả bốn đứa sẽ ở cùng nhau và Yongsun với cương vị nhóm trưởng, hãy hướng dẫn họ thật tốt."
"Nhưng em không biết phải làm gì."
"Vậy hãy rời đi. Em là người lớn tuổi nhất. Là người thích hợp làm trưởng nhóm nhất."
Yongsun nhìn quanh để chắc chắn họ vẫn nghe. Cả bốn người họ vẫn chưa chính thức làm quen nhau, chi ít là một mình Yongsun. Moonbyul không thức sự thích chị ấy. Họ có nhiều ấn tượng không toota về nhau. Còn Hyejin là một cô gái yêu tự do, không dễ dàng gì khi có thể bắt cô phải làm theo nhũng luật lệ được đặt ra. Và Wheein của chúng ta là một cô gái nhút nhát. Việc cô ấy tránh Yongsun có thể xem như là một điều hiển nhiên.
Đó là một khởi đầu tồi tệ, Yongsun đã quá cố chấp và các cô gái đang dần mất kiên nhẫn với chị ấy. Nhưng Wheein đã cố gắng lắng nghe và tập luyện, có lẽ vậy nên cô đã có thể hoà hợp với Yongsun một chút chăng. Tuy nhiên, hai người khác chỉ là không muốn tập với Yongsun. Họ bắt đầu nổi loạn, đặc biệt là Moonbvul.
"Này, em có thể làm mọi thứ theo cách tôi yêu cầu không?"
"Chị là ai mà yêu cầu chúng tôi làm theo cách của chị? Chị không thể cởi mở hơn và dễ tiếp nhận chúng tôi như lần đầu chào đón?"
"Làm ơn đi, chị đang gặp khó khăn. Vì vậy, phiền em có thể nghe lời và giúp chị vượt qua điều này dễ dàng không?"
"Unnie, chị cần lắng nghe đấy. Chị không thể cứ làm theo chỉ dẫn của công ty một cách mù quáng. Một số điều nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta."
Wheein nhìn vào khi Hyejin và Moonbyul cãi nhau với Yongsun. Yongsun cau mày rồi thở dài. Cô bực tức và Wheein ngạc nhiên khi Yongsun nhìn cô, tầng mắt phủ một lớp sương.
"Yongsun unnie, chị không sao chứ?"
Wheein cúi xuống gần hơn, trái tim cô lo lắng khi Yongsun dường như không phản ứng. Hyejin và Moonbyul cuối cùng nhìn lên, sau đó liền nhận ra có gì đó không ổn với Yongsun. Chị bắt đầu thở gấp, đôi tay chị run rẩy.
"Unnie! Đã xảy ra chuyện gì?"
Ba cô gái chạy đến Yongsun khi cô ngã xuống sàn kèm theo là một tiếng hét Đầu cô chạm sàn trước. Moonbyul gọi người quản lý của họ còn Hyejin bế Yongsun đến phòng ngủ chung của cả bốn. Wheein nhảy lên giường trong khi giúp Hyejin đặt Yongsun nằm một cách thoải mái.
Họ cố gọi chị nhưng Yongsun vẫn im lặng. Khi người quản lý của họ đến, Yongsun được đưa đến bệnh viện. Cô được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lo âu.
"Cô ấy chắc chắn đã bị căng thẳng hoặc bị áp lực quá mức. Huyết áp của cô ấy đã tăng quá cao trước đó. Chúng tôi đã cố gắng ổn định nó và nó đã bình thường cho tới thời điểm bây giờ."
Moonbyul và Hyejin cảm thấy có lỗi. Người quản lý của họ đã nói với họ mọi thứ. Yongsun unnie bị mắng vì bất kỳ sai lầm nào mà các cô gái đã gây nên. Nhưng Yongsun chưa bao giờ chia sẻ với họ, chị chỉ giục họ làm tốt hơn. Tuy nhiên, các cô gái nghĩ rằng chị ấy chỉ làm theo ý của bản thân. Và tất nhiên, huyết áp của chị ấy tăng cao và có lẽ Yongsun không thể kiểm soát nó. "Hãy để cô ấy nghỉ ngơi. Tôi sẽ đưa các cô trở về."
"Không, chúng tôi sẽ ở lại đây."
"Hmmm?"
"Tụi em muốn ở lại cùng Yongsun unnie. Tụi em sẽ chăm sóc chị ấy."
"Oh, được thôi. Tôi sẽ gọi cho bố mẹ cô ấy."
Các cô gái đứng sát vào nhau trong phòng của Yongsun. Cô đang ngủ yên trên giường. Những cô gái đứng xung quanh cô. Họ đang nhìn chằm chằm vào cô, trước khi đôi mắt của Wheein gặp Hyejin.
"Em không biết cô ấy chịu đựng vì chúng ta."
Hyejin bắt đầu cuộc trò chuyện. Cô ấy cảm thấy vô cùng tội lỗi vì trong số ba người, cô ấy là người thường bị CEO bắt gặp làm nhiều chuyện trái với nội quy nhất.
"Chị cảm thấy không ổn chút nào. Chúng ta đã chống đối chị ấy, nhưng chúng ta đã không hiểu những gì chị ấy trải qua."
Moonbyul, thủ phạm thứ 2, người thường xuyên đối đầu với Yongsun vì điều nhỏ nhặt nhất. Wheein nhìn vào, trước khi cô quay lại đối mặt với Yongsun. Khuôn mặt tái nhợt của Yongsun là điều khiến cho Wheein lo ngại nhất bây giờ còn đôi bàn tay lạnh lẽo của chị đã bị Wheein bao bọc trong bàn tay em.
Trái tim cô đau nhói và cô không thể hiểu tại sao. Yongsun là con út trong gia đình và chị không có anh chị em ruột. Wheein cuối cùng cũng hiểu những gì chị ấy phải trải qua.
"Yongsun unnie là con út trong gia đình. Chị ấy không biết làm thế nào để dẫn dắt chúng ta. Đó là lý do tại sao chị ấy nhận tất cả mọi thứ và sau đó đưa cho chúng ta làm. Chúng ta không thể đổ lỗi cho chị ấy, bởi vì cô ấy phải chịu trách nhiệm với chúng ta, những người trẻ hơn cần phải được chăm sóc. "
Wheein giải thích và hai cô gái khác gật đầu. Họ hiểu, cuối cùng họ đã hiểu. Và nhìn qua người nhóm trưởng đang vô cùng khó khăn. Tay và cơ thể vẫn còn run rẩy, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi tím tái của cô. Yongsun hẳn đã rất đau đớn, mà không hề nói cho họ biết.
"Chúng ta phải chăm sóc chị ấy từ hôm nay trở đi, chúng ta không nên có bấy kì trận chiến nào với chị ấy nữa. Chúng ta hãy cố gắng ngồi xuống và nói chuyện với nhau. Chúng ta sẽ có thời gian nghỉ 5 phút mỗi ngày, chỉ để chia sẻ bất cứ điều gì chúng ta cảm thấy bên trong. Và chúng ta phải giúp Unnie giảm bớt gánh nặng của cô ấy. Chúng ta hãy lắng nghe cô ấy một lần. "
Wheein bày tỏ.
_
Mọi thứ dần trở nên tốt hơn và Yongsun cũng rất nhanh chóng hồi phục. Cô đã được xuất viện vào ngày hôm sau và 3 cô gái đã đưa Yong trở lại ký túc xá của họ. Hyejin nấu cơm, Moonbyul dọn dẹp nhà cửa và Wheein, em được giao nhiệm vụ chăm sóc Yongsun. Em vui vẻ chấp nhận điều đó.
"Cậu ở lại trong phòng với cô ấy. Sau khi mình nấu xong, mình sẽ gọi."
Wheein trở lại vào phòng, Yongsun vẫn đang ngủ. Mặc dù trông cô vẫn rất ổn, nhưng thật sự cô đã được cho dùng thuốc để làm dịu lại cơn đau. Yongsun đã bị đánh gục bởi thuốc gần như ngay lập tức. Wheein ngồi bên cạnh cô ấy, ngay bên cạnh giường. Cô nhẹ nhàng chạm vào trán của Yongsun. Cô ấy cau mày.
"Sao trán chị nóng thế này? Yongsun unnie? Chị có sao không?"
Wheein khẽ thì thầm, huých nhẹ vào Yongsun. Cô gái lớn hơn rên rỉ trước khi từ từ mở mắt. Cô nhíu mày sau đó giấu mặt phía sau lòng bàn tay nhỏ, những tia nắng như đang nhảy trên gương mặt cô.
"Chị đang ở đâu?"
"Chúng ta đang ở ký túc xá. Chúng ta mới trở về cách đây không lâu, chị có nhớ không?"
"Wheein ah, chị vẫn cảm thấy rất mệt."
"Em biết, người chị đang nóng lên."
"Nhưng chị cảm thấy rất lạnh."
Wheein cắn môi dưới, nhiệt độ trong người Yongsun đang tăng cao. Cơ thể chị ấy trở nên nóng hơn bao giờ hết nhưng chị ấy lại cảm thấy lạnh. Wheein chạy vào phòng tắm với một chiếc khăn sạch và để nước lạnh chảy vào nó. Sau đó, em ấy vắt khô nó trước khi đặt nó lên trán Yongsun.
"Chị vẫn cảm thấy lạnh chứ?"
"Urgh"
Wheen nhìn chằm chằm vào Yongsun một giây trước khi kéo chăn ra và chui vào. Cô ấy tiến lại gần Yongsun và sau đó vòng tay quanh eo Yongsun. Cô để cho Yongsun nằm lên tay mình rồi kê cằm lên đỉnh đầu chị ấy, cô gái lớn hơn điều chỉnh lại tư thế thoải mái
"Như thế này có tốt hơn không? "
"Ừm."
"Rồi ngủ đi. Chị sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi tỉnh dậy."
"Chị xin lỗi, Wheein, chị thật sự là một gánh nặng. Chị cảm thấy mình sẽ không bao giờ trở thành một nhóm trưởng giỏi."
Wheein lắc đầu và ôm chặt lấy Yongsun, đưa chị lại gần hơn.
" Không đâu, chị là tốt nhất. Và tim em đi unnie tụi em không muốn ai khác làm nhóm trưởng ngoại trừ chị"
"Thật sao? Nhưng hai người kia thì ghét chị"
"Nah, họ không có. Bọn em đã biết tất cả những điều tuyệt vời mà chị đem lại. Và lần tới, nếu chị có bất cứ vấn đề gì, hãy cứ nói với tụi em, tụi em sẽ giúp. Được chứ unnie?"
Yongsun gật đầu và từ từ ngủ thiếp đi. Wheein ngân nga vài câu hát và vỗ vào vai Yongsun một cách nhẹ nhàng. Trông như cô đang dỗ cho một đứa bé tên là Yongsun đi ngủ. Không mất nhiều thời gian trước khi có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của chị.
Wheein sau đó liếc mắt nhìn xuống cô gái lớn tuổi hơn. Cô mỉm cười khi Yongsun rút vào cô gần hơn, kéo Wheein về phía mình. Và vào chính thời điểm đó, chính khoảnh khắc đó, khi Wheein nhận ra trái tim cô đã lỡ nhịp. Cùng lúc đó, cô nhận ra bản thân đang thôi thúc cô đặt lên môi chị ấy một nụ hôn. Đó là khi cuối cùng cô cũng hiểu tại sao trái tim cô lại lo lắng đến thế, tại sao cô ấy muốn ở bên cạnh Yongsun mọi lúc.
"Yongsun unnie, em gặp rắc rối to rồi. Em nghĩ em đang yêu chị"
-
Ngày ngày trôi qua và mọi thứ trở lại trật tự vốn có của nó. Các cô gái đã dần thân thiết hơn và điều bất ngờ ở đây là Moonbyul - cô gái luôn tìm cách chống đối cô chị cả - lại trở nên thân thiết quá mức với Yong. Cô tìm thấy được sức hút mãnh liệt từ chị gái và có lẽ đã rơi vào chúng. Cô không thể để cô gái lớn tuổi một mình.
Hyejin đã cho Yongsun thấy nhiều agyeo hơn khi cô nhận ra Yongsun bảo vệ cô khỏi CEO của họ nhiều như thế nào. Yongsun liên tục đứng về phía cô và Hyejin cảm thấy biết ơn vì bằng cách nào đó cô đã học được cách làm quen với gương mặt "chị không biết gì cả" của Yong.(nếu không cô sẽ cảm thấy tội lỗi chết mất)
Và Wheein, cô ấy ngày càng sa sâu vào hơn lưới tình ấy. Cô theo dõi và chứng kiến Yongsun đã thay đổi bao nhiêu sau một đêm. Sự cống hiến của chị cho công việc không thể so sánh với cô, Moonbyul hay thậm chí là Hyejin. Yongsun nghiến răng chịu đựng vượt qua mọi khó khăn và luôn chiến thắng tất cả nhũng thứ ấy. Nhưng đôi khi Yongsun đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân
Một lần, cô bị đau lưng trong một buổi hòa nhạc ở nước ngoài. Lưng Yongsun bị thương nặng đến nỗi Wheein không thể không lo lắng cho unnie của em ấy mọi lúc. Chấn thương đến bất ngờ và mọi người đều sững sờ khi Yongsun hét lên đau đớn trong buổi tập. Cô không thể duỗi thẳng lưng. Và Wheein đứng bên cạnh cô ấy hầu hết thời gian.
Một đêm nọ, Moonbyul vì có lịch nên Wheein đã tình nguyện ở lại với Yongsun. Cô vừa được cho xuất viện nhưng vẫn cần nghỉ ngơi nhiều. Bác sĩ đồng ý với việc đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
"Unnie, chị đã cảm thấy tốt hơn chưa?"
"Wheein ah, lưng của chị đau quá."
"Chị có muốn em giúp chị xoa bóp cho cái lưng hắc dịch ấy không? "
Wheein đi ra phía đằng sau Yongsun và từ từ đẩy cô về phía trước cho đến khi Yongsun nằm thẳng trên giường một cách thoải mái. Wheein nhẹ nhàng xoa bóp lưng Yongsun, em cố gắng hết sức để không gây ra bất kỳ đau đớn không cần thiết nào. Em đã ở đó khá lâu khi nghe thấy tiếng thở nhẹ. Yongsun đã ngủ thiếp đi và đôi môi của Wheein cong lên thành một nụ cười dịu dàng.
Em nhẹ nhàng xoay người Yongsun lại, đặt cô nằm hoàn toàn trên giường. Wheein dùng một cái gối chắn xuống phía dưới lưng của chị để giúp chị có thể cảm thấy thoải mái hơn. Rồi em di chuyển đến chiếc ghế cạnh giường của Yongsun và ngồi xuống một cách nhẹ nhàng để tránh động tới chị, em ngồi đấy nhìn Yongsun trôi vào giấc ngủ sâu của chị.
Wheein chạm nhẹ vào một bên má bầu bĩnh của Yongsun, một nửa lo lắng, một nửa ngưỡng mộ. Yongsun là một con người tuyệt vời và cũng là một nhà lãnh đạo chăm chỉ. Có lẽ vậy nên Wheein luôn dành sự ngưỡng mộ cho cô ấy và cũng vì lẽ đó cũng đã khiến em rơi sâu hơn vào mối tình với cô gái lớn tuổi hơn.
"Unnie, em đang gặp một chuyện cực kì tệ. Em không thể ngăn được cảm giác này ở bên trong luôn làm loạn em. Nó cứ lớn dần và đôi khi em không thể tin rằng em đang gắn bó với chị ngay bây giờ. Cả ngày, cả đêm, tất cả những gì em muốn làm là ôm chị trong vòng tay này và ngay bây giờ, em ước mình là người mang nỗi đau này chứ không phải chị. Em chỉ cảm thấy muốn bảo vệ chị. Em phải làm gì bây giờ? "
Wheein đặt như cả bàn tay lên một bên má của Yongsun và rồi lại gần hơn. Em chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Yongsun rồi đặt một nụ hôn lên trán cô gái lớn hơn.
"Kim Yongsun, chị đang làm gì em thế này?"
-
Wheein không biết, Yongsun đã nghe từng lời em nói. Yongsun không thể ngủ thoải mái, cơn đau từ lưng đang dày vò cô. Cô đã chuẩn bị mở mắt khi cô cảm thấy Wheein xoay người nhẹ nhàng hết mức có thể. Cô biết Wheein đang ôm cô thật chặt, nên cô chỉ nhắm mắt lại. Rồi cô nghe lời thú nhận của Wheein. Cô ngạc nhiên. Và Wheein hôn lên trán Yong, và cô biết rằng trái tim mình đã loạn đi vài nhịp.
Thành thật mà nói, Yongsun đã để ý đến Wheein từ ngay lần đầu gặp. Cô chưa bao giờ nói với ai, dù người đó là bạn thân mới của cô ấy, Moonbyul. Mọi thứ xảy ra khi cô ấy lần đầu tiên nhìn vào Wheein. Wheein trông thật nhỏ nhắn và dễ thương. Một gái nhỏ và hay ngại khiến Yongsun cảm thấy muốn bảo vệ đứa trẻ Wheein mọi lúc.
Và khi thời gian trôi qua, các cô gái ngày càng thân thiết, Yongsun đã nhìn thấy Wheein ở một khía cạnh khác. Dongsaeng nhỏ mà cô biết nay đã thay đổi. Em đã trở thành một cô gái tuyệt vời và cả trưởng thành nữa. Đẹp và tài năng. Tất cả mọi thứ về Wheein là sự hoàn hảo. Và Yongsun thích các buổi hát của cô với Wheein, khi họ cùng cất tiếng hát cùng nhau, Yongsun lại rơi vào tình yêu với em.
Tất nhiên, với cương vị là người lãnh đạo, Yongsun đã rất cẩn thận. Cô ấy không thể phạm sai lầm. Yongsun là một con người cầu toàn và dĩ nhiên cô không cho phép bản thân mắc sai lầm. Nhất là sai lầm của chính mình. Cô biết nếu cô thú nhận, điều này sẽ phá hủy mọi thứ và tất nhiên, bao gồm cả Mamamoo.
Cô không chắc người hâm mộ có thể chịu đựng được, còn bản thân em thì sao? Wheein thì sao? Cô ấy sẽ nghĩ gì, và Yongsun sẽ gây ấn tượng gì với em nếu cô ấy tỏ tình?
Vì vậy, Yongsun đã đưa ra quyết định giữ cái thứ tình cảm đang chớm nở đó lại. Và sự thật là nó đã giết cô rất nhiều lần khi Wheein tỏ ra thân thiết với Moonbyul và cả Hyejin. Trong những năm đầu của họ, Wheein đã tỏ ra lúng túng với Yongsun và hầu như không dành thời gian cho cô ấy. Cô biết Wheein cảnh giác với cô, và điều đó làm tổn thương Yongsun vì cô không thể tìm thấy một cơ hội để đến gần Wheein.
Rồi bây giờ, Wheein là người đã bí mật tỏ tình với cô khi em nghĩ Yongsun đang ngủ. Sau tất cả điều này trông thật ngốc, vì cả hai đều yêu nhau.
Yongsun cảm thấy mình thật ngu ngốc vì một số lý do nào đó. Cô biết mình phải làm điều đó. Vấn đề ở đây là thời gian. Họ cần phải thành công.
-
"Wheein ah, hãy làm một buổi Vlive cùng nhau. Chỉ có em và chị. Angel Line."
"Chắc chắn rồi! Điều đó sẽ rất tuyệt và cũng sẽ khá nhàm chán."
"Chị chắc rằng chúng ta có thể tìm thấy các chủ đề để nói chuyện."
"Không sao đâu, unnie. Miễn là chị ở bên cạnh em."
Yongsun nghe không sót một chữ nào khi em thốt lên câu cuối cùng và Wheein cắn lấy môi dưới của em. Đó là một gợi ý khá tinh tế, nhưng cả hai đều hành động rất lạ lùng. Và hai con dê kia vẫn chậm chạp như mọi khi. Họ không hề nhận ra điều bất thường và thậm chí vẫn đùa giỡn cùng nhau.
"Tại sao em không thể tham gia?"
Moonbyul, cái mông đó(?). Chị ấy không thể để Yongsun một mình sao? Đôi khi Wheein cảm thấy khó chịu với cô ấy. Còn Yongsun chỉ muốn tẩn Moonbyul mà thôi.
"Đừng có cố gắng nữa, chẳng phải chị đã hứa rằng chị sẽ đi chơi với em hôm nay. Chị sẽ phá vỡ lời hứa đó chứ?"
Hyejin đang nhìn Moonbyul. Được rồi, giữa Hyejin và Yongsun, Hyejin là người khó xử lý hơn. Moonbyul lắc đầu và lè lưỡi.
"Đi thôi. Chúc vui vẻ, Angel Line! Em chắc chắn rằng nó sẽ trở thành Vlive nhàm chán nhất từng có!"
"Em có thể im lặng và cút đi."
Yongsun tròn mắt khi Moonbyul đánh vào mông cô. Còn Wheein nhìn đi chỗ khác, trong em dân lên cảm giác ghen tị, nhưng em phải kìm giữ nó lại. Các rapper rời đi và các thiên thần đang chuẩn bị nội dung cho buổi vlive tới đây.
Họ chỉ bật nó lên với cái đầu trống rỗng. Thành thật mà nói, cả hai đều quá lo lắng khi ở bên nhau. Nhưng thời gian trôi qua, hai giọng ca đã có thể thưởng thức nó. Mặc dù họ thiếu ý tưởng nhưng mức độ dễ thương của Jung Wheein đã giết chết người hâm mộ và những khoảnh khắc ngớ ngẩn của Yongsun là quá quý giá.
"Hãy thực hiện vài cảnh diễn cùng nhau!"
Yongsun đã trở nên phấn khích với ngày hôm nay và điều đó khiến Wheein phải thét lên khó chịu.
"Em ghét diễn xuất!"
"Ồ, thôi nào, em có thể ! Em trông rất đáng yêu."
"Em có khuôn mặt giống như một chú chó cái trong thời gian sinh đẻ đấy, unnie. Phần nào trông đáng yêu?"
"Phần này."
Yongsun áp hai lòng bàn tay lên má Wheein trước khi đẩy chúng lại với nhau. Khuôn mặt của Wheein bị bóp méo.
"Nó không vui chút nào cả!"
"Có đấy! Em thật dễ thương!"
"Unnie, chị có hai má mochi. Chị nên dễ thương hơn, như thế này!"
Wheein vươn tay ra và ôm lấy má của Yongsun. Cô ấy cũng làm như vậy và hai người họ bắt đầu cười với nhau. Cuối cùng, Wheein đã mủi lòng và đã diễn cho Yongsun xem.
"Chúng ta là người yêu nhưng việc ở cạnh em khiến tôi không cảm thấy thoải mái nữa, hãy chia tay nhau đi!"
"Cái gì?"
"Hãy thử thế này"
"Được thôi!"
Sau đó họ đã diễn vài cảnh phim do họ nghĩ ra, nhưng Jung Wheein đã trở nên quá nhập tâm. Em hành động như một cô gái không chịu nói lời kết thúc. Họ đã có rất nhiều niềm vui trước khi họ quyết định kết thúc vlive.
Nhưng cảnh diễn họ thì không. Wheein dường như đã đắm chìm vào đó, và Yongsun cũng đã quá nhập tâm vào. Diễn xuất kịch tính của Wheein khi khiến Yongsun nổi giận đủ để khiến cho cảnh phim này tiếp tục nhiều hơn nữa.
"Tại sao? Tại sao chị phải rời bỏ tôi?"
"Chúng ta không còn lí do gì để tiếp tục ở bên nhau"
"Sau 3 năm? Sau 3 năm, và chị đang nói với tôi điều này?!"
"Chị xin lỗi."
"Hãy cho tôi một lý do tại sao tôi nên từ bỏ chị"
Wheein đang nhìn chằm chằm vào Yongsun. Đôi mắt em ngấn nước. Em ấy rất đắm đuối với nhân vật nhưng Yongsun lại đang cảm thấy hoảng loạn. Liệu Wheein có cảm thấy như vậy suốt không? Có phải cô ấy quá mù quáng khi cảm nhận được tình cảm của Wheein?
Cô nhìn vào Wheein khi cô gái nhập tâm vào nhân vật của mình, và Yongsun quyết định sử dụng thời gian này để thú nhận. Cô phải làm thế
"Đừng từ bỏ chị."
"Huh?"
"Đừng từ bỏ chị. Ngay cả sau 3 năm, trái tim tôi vẫn luôn hướng về em."
"Unnie? Tại sao chị lại thay đổi cuộc đối thoại?"
"Không phải. Chị đang thú nhận."
Wheein sững sờ. Đôi mắt em mở to như thể hai tròng mắt muốn lọt ra ngoài. Miệng em mở ra và Yongsun thì nghịch nghịch gấu váy chị. Cô hít một hơi thật sâu trước khi nhích lại gần hơn, Wheein vẫn bị lạc trong thế giới của chính bản thân em.
"Jung Wheein, chị yêu em. Chị yêu em mỗi ngày."
"Từ khi nào?"
"Kể từ khi tôi nhận ra em đẹp như thế nào, khi chứng kiến em lớn lên từ một cô gái nhút nhát rồi trưởng thành như một cô gái thành đạt. Mọi thứ về em đều hoàn hảo. Và chị thấy mình như muốn em nhiều hơn."
"Unnie...."
"Chị biết em cũng có gì đó với chị. Em đã bí mật thú nhận với chị vào cái đêm về từ bệnh viện."
"Chị không ngủ ư?!"
Yongsun lắc đầu. Wheein cắn môi và đôi má em bắt đầu đỏ ửng. Điều đó thật xấu hổ khi bị chính crush của bạn bắt gặp.
"Tại sao chị không nói với em sớm hơn, unnie?"
"Chị là nhóm trưởng, Wheein ah. Chị không thể để tình cảm chi phối và bỏ qua mọi thứ. Chị không thể phá hủy nhóm này chỉ vì chính hạnh phúc của bản thân mình."
"Nhưng tại sao bây giờ chị lại nói ra?"
"Bởi vì em yêu chị. Và chị cũng yêu em rất nhiều. Việc biết rằng em yêu chị đã cho chị một chút can đảm. Chị cảm thấy như chị có thể làm điều này vì em. Chỉ cần em sẵn sàng ở bên cạnh chị."
Wheein không thể suy nghĩ thêm về việc này nữa việc này nữa. Cô gái nhỏ nhảy về phía trước và đặt lên môi Yongsun một nụ hôn. Wheein sẽ để cho con tim mình quyết định. Tất cả thời gian, và những điều bản thân em muốn đều chỉ dành cho một người - Kim Yongsun
"Chúng ta hãy làm điều này cùng nhau. Chỉ cần có em và chị. Em sẽ bảo vệ chị, Unnie."
"Chị cũng sẽ bảo về em. Chị yêu em, Jung Wheein. Chị yêu em rất nhiều."
"Em cũng yêu chị, Kim Yongsun."
-
"Chị yêu, chị có thể hát đoạn này ở nốt cao hơn không? Em nghĩ sẽ ổn hơn nếu nó được nâng cao lên một chút."
Hai người yêu nhau đang thu âm bài hát mới của họ cùng nhau. Kể từ khi công khai tình cảm cho đói phương, họ đã không thể tách rời và điều đó dẫn đến sự khó chịu của Moonbyul. Jung Wheein là một đứa trẻ hay ghen. Và đương nhiên em sẽ đảm bảo rằng cô chị họ Moon sẽ không bao giờ có thể có được một chút thời gian nào với Yongsun.
"Tất nhiên, chị ấy có thể. Đừng quên chị ấy có tiếng hét của cá heo."
Moonbyul và Hyejin ở trong phòng với họ. Cả bốn đang chuẩn bị cho sự trở lại với các fan hâm mộ của họ và công chúng. Hyejin đang lười biếng nằm trên đùi của Moonbyul và điều này đồng nghĩa với việc cô chẳng làm gì cả. Cô ấy đã uống quá nhiều đêm qua.
"Hyejin ah, nước dãi của em đang chảy xuống đùi chị."
"Ôm em đi."
Moonbyul ôm cô.
"Byul unnie đáng bị khiển trách đó."
"Em ấy là một đứa trẻ dễ thương. Em không thể cưỡng lại em ấy."
"Làm thế nào chị có thể được coi là một con người bảo thủ được nhỉ? "
"Cậu đã uống bao nhiêu, Hyejin ah?"
Hyejin nhướn một bên lông mày, cô không tin. Có chuyện gì với cả hai người vậy nhỉ.
"Tớ phải cảm ơn vì những tiếng rên của cậu quá nhỏ Wheein à, tớ chẳng ngủ được tia nào cả "
"Ah geez!"
"Họ đã rên RẤT LỚN?!"
"Moonbyul, shh! Chị không cần phải biết quá nhiều."
"Yongsun unnie, chị phải là chơi rất giỏi các trò chơi trên giường đó. Theo em thì Wheein không có hứng thú trong vấn đề này, cậu ấy không dễ bị kích thích đến vậy."
"Này! Làm thế nào cậu có thể thảo luận về đời sống tình dục của tớ một cách cởi mở như vậy và còn là ngay trước mặt tớ?!"
"Không sao đâu em yêu. Chị biết rõ mà."
"Chị có nghĩa vụ phải bảo vệ em chứ không phải cùng cậu ấy trêu em!"
"Heehee"
"Thật là đáng sợ. Wheein, cậu đã có được một cô bạn gái đáng sợ."
Wheein trợn mắt nhìn Hyejin trước khi đánh mạnh vào mông bạn gái. Yongsun đã hét lên nhưng ngay lập tức xoay người lại và vòng tay ôm lấy Wheein.
Wheein thở dài, dựa vào ngực của Yongsun. Em không né tránh khi Yongsun hôn em. Cô hôn sâu hơn và bằng cách nào đó nó trở nên khá thô bạo.
"Ya ya dừng lại đi!"
Hyejin đá ống chân của Wheein, em liền bay lại đè lên người cô bạn. Họ nằm hẳn lên Moonbyul hơn một nữa cơ thể, nhưng Wheein nhận ra có gì đó không ổn với Moonbyul. Cô gái lớn hơn không có hành động gì gọi là phản kháng, cô vẫn ở trong thế giới của riêng mình.
"Chuyện gì đang xảy ra với Byul unnie?"
Hai cô nhỏ quay lại nhìn Moonbyul. Moonbyul dường như bị lạc trong thế giới của riêng mình, cô đang nghĩ về điều gì đó. Cô thậm chí còn không cảm thấy đau khi Hyejin véo vào đùi mình.
"Chị ấy đang nghĩ cái quái gì vậy?"
"Byul? Chị vẫn còn trên Trái đất này chứ?"
Đột nhiên, Moonbyul bật dậy và nắm lấy cánh tay của Yongsun rồi nhìn chằm chằm vào người chị lớn hơn. Điều này đã khiếnYongsun sửng sốt một lúc.
"Gì?"
"Unnie, dạy em."
"Dạy cái khỉ gì cơ chứ?"
"Dạy em làm thế nào mà chị có thể have s*x cùng với Wheein."
3 cái đệm đập vào mặt Moonbyul ngay lập tức.
-
Moonbyul từ chối để Yongsun đi. Cô rất muốn biết và Yongsun chấp thuận điều đó. Còn cô gái nhỏ Wheein rời đi cùng Hyejin để mua bữa tối. Có những lúc cặp đôi quyết định dành một chút không gian riêng cho nhau. Họ cũng có những người bạn khác. Vì vậy, sẽ công bằng nếu họ có thời gian ở một mình với bạn bè.
"Vậy, cả hai thật sự đang nghiêm túc, phải không?"
Hyejin lên tiếng khi hai người bạn thân nhất tay trong tay bước đi. Hyejin muốn ăn samgyupsal và Wheein đề nghị mua chúng. 2young girls đang đi bộ đến gian hàng yêu thích của họ.
"Yeah, Yongsun unnie rất tuyệt."
"Tớ có thể thấy điều đó. Chị ấy thực sự yêu bạn và chị ấy đang đối xử tốt với bạn. Tớ rất vui vì cậu đã tìm được một nữa hoàn hảo của mình, Wheein à."
"Đôi khi bọn tớ sẽ cãi nhau. Tớ và chị ấy chỉ toàn tranh cãi vì những việc nhỏ nhặt và ngu ngốc, nhưng vào cuối ngày, Yongsun sẽ luôn suất hiện với một món quà nhỏ cùng lời xin lỗi, chị ấy là một người rất ngọt ngào. Tớ đã rất cảm động khi chị ấy gửi đến tớ chiếc xe tải cà phê đó. Và cả đoàn làm phim đã khen ngợi chị ấy, lúc đấy trái tim tớ đã đập rất nhanh và cảm thấy rất tự hào. "
"Chị ấy là người như vậy, Yongsun là một người lãnh đạo tuyệt vời và cậu thật may mắn khi bạn trở thành bạn gái của chị ấy."
"Tớ yêu chị ấy, Hyejin ah. Và tớ sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu chị ấy."
-
"Unnie!"
"Cái gì? Chị đã nói tất cả mọi thứ rồi!"
"Chị trông thật đáng sợ Nhưng em mong đợi điều đó của bạn. "
"Gee, cảm ơn."
Hai người bạn thân dọn dẹp nơi này trong khi chờ hai cô gái trẻ mang bữa tối trở về. Moonbyul đang nhìn unnie của cô ấy. Khuôn mặt của Yongsun đang rất rạng rỡ. Như cả gương mặt cô ấy đang phát sáng vậy.
"Gì?"
"Chị đang phát sáng"
"Tất nhiên. Chị là Solar."
"Làm cách nào mà da mặt chị có thể dày như vậy, thật sự đấy!"
"Đây có phải là lần đầu tiên em biết chị?"
"Chà, đây là lần đầu tiên em nhận ra xu hướng tình dục của chị là như thế này."
" Cái gì? "
"Em đã nghĩ chị thẳng, Yongsun"
"Chị đã bao giờ nói với em về bạn trai của chị?"
"Không?"
"Đó là lý do."
" Sheesh, đáng lẽ em nên biết. Nhưng em rất vui vì chị là bạn gái của Wheein. "
" Tại sao? "
" Em ấy quá quý giá, em sợ rằng em ấy sẽ gặp một chàng trai tệ và khiến em ấy bị tổn thương nhưng mừng thay em ấy đã tìm thấy chị. "
"Chị cũng rất mừng vì chị cũng đã tìm thấy em ấy. Đây là lần đầu tiên của chị, trở thành người phụ nữ dũng cảm để yêu thương và dành tất cả của chị cho em ấy. Chị là một kẻ hèn nhát và chị sợ thể hiện mọi thứ trong trái tim mình. Nhưng Wheein khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn."
"Tốt cho chị. Em chắc rằng chị sẽ sống hạnh phúc với em ấy. "
-
Quay trở lại nhà của họ, Wheein và Yongsun đang nằm trên giường, cạnh bên nhau. Cô gái nhỏ đang rúc sát vào người Yongsun khi chị để em nằm lên cánh tay của mình . Wheein khẽ rên rỉ trước khi mở mắt và nhìn lên. Yongsun đang nhìn cô chằm chằm và cả hai đồng thời mỉm cười.
"Em yêu chị."
Wheein tha thiết nói những lời đó.
"Chị cũng yêu em, Wheein à."
Yongsun trả lời một cách chắc nịch.
"Cảm ơn chị đã biến em thành cô gái của chị."
"Không, chị phải cảm ơn em vì đã cho chị cơ hội trở thành người sẽ luôn bên cạnh em."
"Em sẽ không để chị đi. Sẽ không bao giờ."
"Chị cũng sẽ không, Wheein ạ"
"Hãy như thế này mãi mãi. Cho dù cả hai chúng ta không còn hoạt động trong ngành giải trí này, hãy cùng nhau sống ở một nơi nào đó, chỉ có em và chị thôi."
"Chị nghĩ nó rất tuyệt. Nhưng chị còn muốn một điều ước nữa, chỉ một điều này thôi. Chị chỉ muốn cùng em già đi."
Tình yêu là một sự hoàn hảo. Như cả hai người họ - khiến tình yêu trở nên hoàn hảo hơn cùng nhau.
-______&_______-
End
#Chánh Hy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro