Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Hôm nay Yêu Hồ làm bài thật nhanh.
Y cau lại hàng lông mày, ngòi bút lướt đi rất nhanh, tiết Ngữ Văn buổi chiều vừa nghe giảng vừa làm nốt bài đọc hiểu tiếng Anh từ buổi trưa, tiết tự học trước giờ tan học, lão sư tới giao bài tập về nhà môn Toán cũng trực tiếp bị y giải quyết hết.
Bát Nhã ngồi ở một bên trợn mắt há hốc mồm: "Yêu Hồ, cậu hôm nay làm bài quá nhanh rồi à nha..."
"Thật sao?" Yêu Hồ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục mở ra sách luyện tập Địa Lí.
Bát Nhã nhìn đề cương tiếng Anh trước mặt mình, yên lặng cầm lấy bút, đem lời cậu muốn nói nuốt trở vào.
Đang viết hăng say, Yêu Hồ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay người lại lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, nhấn nhấn vài cái.

"Đinh~"
Đại Thiên Cẩu vừa mở xong cuộc họp cuối cùng của ngày hôn nay, trở lại văn phòng liền nghe thấy âm báo tin nhắn của điện thoại.
[Đại Thiên Cẩu tiên sinh, vào thời điểm tan học có thể chờ tôi ở ngã rẽ trước trường học có được hay không?]
Ồ, Đại Thiên Cẩu nới lỏng cà vạt, cầm lấy chìa khóa xe đặt ở trên bàn, đem áo khoác âu phục vắt ở trên cánh tay đi về phía cửa.
Có lái xe đỗ trước cổng trường để đợi em thì cũng không ai dám cản tôi đâu.

Mặc dù là nói như vậy, Đại Thiên Cẩu vẫn chậm rãi dừng xe trước ngã rẽ, hắn hạ thấp cửa kính xuống, lấy ra một cây Mild Seven(1).
(1) Mild Seven (Mevius/Nhu Hòa Thất Tinh/柔和七星): một hãng thuốc lá của Nhật Bản.
Điếu thuốc dài nhỏ kẹp giữa hai ngón tay, khói thuốc màu trắng liễu nhiễu bay lên, Đại Thiên Cẩu từ trước tới nay vẫn luôn ưa chuộng thuốc lá của Nhật Bản, dư vị không nồng đậm mà rất thanh sạch, phù hợp cho những lúc tư tưởng xuất thần.
Trong làn khói quẩn quanh, hắn nhìn thấy tiểu nam hài của hắn đeo cặp sách hướng hắn đi tới, thân hình của thiếu niên hết sức gầy nhỏ thon dài, giống như một gốc cây non cao cao.

Bước chân của Yêu Hồ có chút gấp gáp, lúc tan học y nghĩ chờ đồng học đi về gần hết, sau đó không sai biệt lắm đi ra cổng trường mà không bị người khác chứng kiến, không ngờ tới việc làm xong hai đạo đề, đã trễ mất hai mươi phút.
Tùy tiện thu dọn cặp sách, Yêu Hồ liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lúc mở cửa xe hơi thở vẫn hơi gấp: "Thực xin lỗi... Làm bài không có chú ý tới thời gian..."
"Không sao." Đại Thiên Cẩu hôm nay lại khoan dung ngoài ý muốn, sau đó kiền vặn khóa khởi động xe.

Yêu Hồ lo sợ bất an mà ngồi trên ghế, ôm lấy cặp sách như một tiểu hài tử đã làm sai chuyện, y không biết là nên hay không nên giải thích với Đại Thiên Cẩu một chút, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui lại thôi, trầm mặc mà ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
"Đến nơi rồi."
Thanh âm của Đại Thiên Cẩu đem Yêu Hồ đang ngơ ngẩn trong những suy tư gọi trở lại, y có chút nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không phải là đi..."
Câu nói còn sót lại lập tức bị Yêu Hồ chặn đứng trong cổ họng, y khẩn trương nhìn thoáng qua Đại Thiên Cẩu, hy vọng hắn cái gì cũng không có nghe thấy.
Nhưng hiển nhiên, đối phương không chỉ nghe được, mà còn hoàn toàn lĩnh hội được ý tứ y chưa nói hết: "Như thế nào lại không phải là khách sạn... Đúng không?"
Nam hài xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên, Đại Thiên Cẩu nhìn thấy thú vị, lại tựa như chọc ghẹo mà bồi thêm một câu: "Đã vội vã khó nhịn như vậy rồi sao?"
Yêu Hồ thật sự là xấu hổ tới mức không đi nổi nữa rồi, lắp bắp nói không nên lời, cũng may Đại Thiên Cẩu cuối cùng cũng nổi lên ý tốt bỏ qua cho y, trước y một bước mà đẩy cửa xe ra: "Xuống xe đi a."

Đó là một cửa hàng nguyên liệu trong con hẻm nhỏ, ẩn mình khỏi sự sầm uất của phố xá xung quanh, chiếc Bentley của Đại Thiên Cẩu chen vào trong con đường hẹp nhỏ, chiếm mất gần nửa đường.
Cửa hàng không lớn, trước cửa để tấm biển gỗ đơn giản viết hai chữ "Cúc Lạc" xem như là cùng khách nhân chào hỏi, xốc lên bức rèm đi vào, không gian không tính là rộng rãi tràn đầy ánh sáng ấm áp, phía trước cửa tiệm hẹp nhỏ hướng vào bên trong mở rộng ra, đằng sau quầy bar dài bằng gỗ, một lão bản tóc đỏ đeo tạp dề đang cúi đầu xử lí thứ gì đó, nghe được động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên, liền mở miệng nói: "Không phải cậu đã nói sẽ không lái xe vào đây sao, như thế nào lại cố y đỗ xe trước cửa quán của tôi?"
Đại Thiên Cẩu không thèm đếm xỉa chút nào: "Cậu một tháng nay tùy tâm trạng mà mở cửa, buôn bán như này vốn không tốt, chả khác tôi là bao."
Hai người xem ra là người quen, Yêu Hồ đi theo đằng sau Đại Thiên Cẩu lặng lẽ tới trước quầy bar ngồi xuống, lão bản tóc đỏ lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn hai người: "Ồ, còn mang theo người đến"
Đại Thiên Cẩu không để ý đến hắn, cầm lấy một chai sake từ trên bàn, mở ra rót cho mình một chén, lại quay đầu hỏi xem Yêu Hồ có muốn một ly không, Yêu Hồ hơi do dự, y chưa từng uống qua, nhưng Đại Thiên Cẩu dứt khoát trực tiếp đổ chút rượu vào chén đưa cho y.

Tửu Thôn ngừng lại động tác trên tay, cấp cho hai người một đĩa đồ nhắm đã được xử lí thành từng miếng nhỏ cùng với rượu, Đại Thiên Cẩu gắp một miếng bỏ vào trong miệng, lại gắp một miếng đậu bắp đưa vào đĩa của Yêu Hồ: "Ăn đi."
"Tình ý sâu đậm thật a..., cái người lần trước đi cùng với cậu đâu rồi, đảo mắt cái liền quên sao?" Tửu Thôn đem động tác của Đại Thiên Cẩu để ở trong mắt, không nhịn được châm chọc một câu.
Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu sake: "Cậu thật không dễ dàng gì mới gọi tôi mời ăn một bữa, có thể hay không yên lặng chút đi?"

Yêu Hồ ngồi bên cạnh có chút xấu hổ, không vô tình mà nghe được tình sử của Đại Thiên Cẩu, trong lúc hai người kia nói chuyện y cũng không tiện chen miệng vào, cũng không muốn mở miệng hàn huyên, y chẳng qua là không muốn người khác cho rằng Đại Thiên Cẩu cùng y có loại quan hệ này, nhưng hết lần này đến lần khác, quan hệ giữa Đại Thiên Cẩu và y chính là như vậy.
Y là tình nhân của Đại Thiên Cẩu, nói chính xác hơn một chút, là một món đồ chơi bị hắn tùy ý đùa giỡn.
Trong lòng hiểu rõ về chuyện này, Yêu Hồ run rẩy, vội vàng cúi đầu uống một ngụm rượu.

Tửu Thôn cuối cùng cũng xử lí xong con cá ngừ vây vàng trên tay, dọn lên một bàn đầy ắp sashimi, từng miếng sashimi béo ngậy ghé ở trên mặt băng, đường vân trên bề mặt có thể thấy được rõ ràng.
Tửu Thôn đem găng tay tháo xuống: "Buổi sáng mới từ Hokkaido chở đến đây, tươi ngon cực kỳ."
Đại Thiên Cẩu chưa bao giờ nghi ngờ trình độ xử lí nguyên liệu nấu ăn của Tửu Thôn, hắn thấy sắc mặt của Yêu Hồ không được tốt cho lắm, hiếm khi cẩn thận hỏi y: "Em không thích sao?"
"Không phải" Yêu Hồ khẩn trương gắp một miếng sashimi mỏng bỏ vào trong miệng, cảm giác mềm nhẵn tinh tế, vào miệng là tan, thịt cá thơm ngậy tươi ngon, được xử lí qua rất tốt nên không có chút mùi tanh nào, thậm chí có thể nếm ra một tia vị ngọt.
Y chưa bao giờ nếm qua ẩm thực Nhật Bản, nhưng cũng biết tay nghề của Tửu Thôn quả thực không ngoa, cửa hàng này tuy ẩn mình trong con hẻm nhỏ, tùy tâm sở dục(2) mà mở cửa đón khách nhân, nhưng nguyên liệu dùng để nấu ăn lại vô cùng cao cấp.
(2) Tùy tâm sở dục: thuận theo ý của chính mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó

"Ăn rất ngon." Bị đồ ăn thu phục, Yêu Hồ ngẩng đầu nhìn Đại Thiên Cẩu, đôi mắt lóe sáng lấp lánh.
Đại Thiên Cẩu liền bật cười, hắn đổ một chút xì dầu vào trong đĩa, đẩy qua cho Yêu Hồ, mặt mày ôn hòa: "Thử chút xem."
Tửu Thôn đứng đằng sau quầy bar, hoàn toàn vô ngữ, đây mà là lão bản bao nuôi tiểu tình nhân sao, rõ ràng so với nuôi dưỡng nhi tử lại càng giống nhau hơn.
Hắn trợn trắng mắt, chẳng muốn tiếp tục nhìn nữa, cam chịu số phận mà đi làm unadon(3) cho hai người.
(3) Unadon: một món cơm có nguồn gốc từ Nhật Bản, phía trên cơm phủ phi lê lươn nướng, chi tiết tra trên gg

Được thiết đãi một bữa cơm ngon, ăn xong miếng cuối cùng, Yêu Hồ đã sớm quên mất cái ý tứ đen tối không thể nói rõ lúc trước khi ăn cơm,. Cơm nước no nê cáo từ, Đại Thiên Cẩu mang Yêu Hồ ra ngoài, Tửu Thôn ngay cả tạp dề cũng chưa cởi, lười biếng dựa lên khung cửa tiễn khách.
Lúc này sắc trời đã tối, Đại Thiên Cẩu nhìn hắn một cách đầy kỳ quái: "Cậu kế tiếp vẫn còn khách sao?"
"Chuyện này không kiên quan tới cậu," Tửu Thôn cười cười, "Cùng tiểu nam hài của cậu chơi vui vẻ đi."

Chiếc Bentley màu đen chậm rãi ra khỏi con ngõ nhỏ, cửa ngõ lúc này có chiếc Land Rover vừa vặn dừng lại, một nam nhân tóc trắng với thân hình cao lớn từ trên xe đi xuống, vừa gọi điện vừa vội vã đi vào trong con ngõ nhỏ, cùng với chiếc Bentley thoáng giao nhau.
Yêu Hồ không ngây thơ tới mức cho rằng Đại Thiên Cẩu chỉ đơn thuần là gọi y đi ăn một bữa sau đó đứng về nhà, quả nhiên, xe thẳng một đường hướng đến Hilton(4) chạy tới.
(4) Hilton: một chuỗi các khách sạn và khu nghỉ dưỡng cao cấp đa quốc gia của Mỹ
Xe dừng ở trước cửa khách sạn, Đại Thiên Cẩu đem chìa khóa giao cho bảo vệ, Yêu Hồ ôm cặp sách xuống xe, cảm thấy áo khoác đồng phục của mình ở một nơi như thế này thập phần chói mắt.
Đại Thiên Cẩu tại Hilton quanh năm thuê một căn phòng, trực tiếp mang Yêu Hồ tiến vào thang máy.
"Nhấn vào tầng 18 đi." Hắn cúi đầu nói với tiểu nam hài đang chăm chú nhìn mũi giày của mình.
Yêu Hồ ngoan ngoãn bấm nút thang máy, con số 18 biến thành màu đỏ, đứng trong thang máy, sức hút của trái đất tác dụng lên bả vai và lòng bàn chân của y, khiến cho y không dám nhìn tới nam nhân đứng ở bên cạnh.
Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn nắm lấy cằm y, buộc y nâng mặt, chống lại đôi mắt màu lam nhạt của Đại Thiên Cẩu.
"Sợ tôi như vậy?" Đại Thiên Cẩu giả vờ suy tư, "Lần trước cũng làm em đau sao?"
Mặt của Yêu Hồ đỏ bừng lên, Đại Thiên Cẩu hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho y như vậy, đầu ngón tay giữ lấy cằm y khẽ dùng sức: "Trả lời tôi, là tôi làm đau em rồi ư?"
"Không có..." Không lay chuyển được hắn, Yêu Hồ trả lời hắn bằng giọng nói bé như tiếng muỗi. Hàng lông mi thật dài của y buông xuống, Đại Thiên Cẩu yên lặng ngắm nhìn, tựa như một cọng lông vũ khẽ cọ vào trong lòng hắn.
"To hơn một chút... Vật nhỏ của tôi, nói cho tôi nghe, lần trước tôi chơi em, đã làm đau em sao?" Giọng nói của Đại Thiên Cẩu vô cùng ôn nhu, như là đang nói lời tâm tình lưu luyến tới khó lường, hắn cúi đầu xuống bên tai của Yêu Hồ, giống như một con sói để lộ ra răng nanh trắng muốt trong đêm tối thâm trầm, một ngụm cắn lên vành tai trắng muốt như ngọc kia.

Kỳ thật lại càng giống như đang liếm mút hơn.
Đôi tai của Yêu Hồ vô cùng mẫn cảm, nghĩ đến Đại Thiên Cẩu đã phát hiện ra điểm bí mật này, cho nên mỗi lần đùa giỡn lại nó càng trầm trọng hơn một ít.
Yêu Hồ bị trêu chọc đến toàn thân như mềm nhũn ra, khó khăn lắm mới có thể từ trong cổ họng nói ra mấy tiếng, thanh âm cuối cùng còn mang theo chút run rẩy.
"Không có, tiên sinh..." Yêu Hồ nhớ rằng hai người vẫn đang ở trong thang máy, y vươn tay chống trên ngực của Đại Thiên Cẩu, "Không nên ở chỗ này..."
"Vậy chút nữa em nên đền bù tổn thất cho tôi như thế nào đây?" Đại Thiên Cẩu dừng lại việc chà đạp vành tai đáng thương kia, khẽ hôn thoáng qua đôi má của Yêu Hồ, giọng nói thuần hậu như thứ rượu thượng hạng nhất rót vào tai của Yêu Hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro