
Chương 5
“Yêu Hồ, cùng nhau về nhà không?”
Bát Nhã buông giẻ lau bảng màu đen xuống, đưa tay nhặt mấy viên phấn trên giảng đài bỏ lại vào trong hộp.
“Cậu về trước đi a” Yêu Hồ xoay người quét sàn lớp “Tớ vẫn còn chưa xong, lát nữa còn muốn đi mua chút đồ, sẽ mất rất lâu”.
“Vậy tớ đi trước nha” Bát Nhã vỗ vỗ tay phủi đi bụi phấn, cầm lấy cặp sách cùng Yêu Hồ nói tạm biệt.
Trong phòng học chỉ còn lại một mình Yêu Hồ, y rũ mắt, ngón tay dài nhỏ phát run lên, cách một lớp y phục nắm chặt lấy cái điện thoại ở trong túi áo. Người kia gửi tới một dòng tin ngắn [Hôm nay sau khi tan học, tại cửa trường học].
Không có ghi chú, thế nhưng y vẫn biết là của người kia, chỉ một dòng tin ngắn ngủi như vậy cũng có thể khiến trái tim mới bình tĩnh lại của y trở thành một mảnh hỗn độn hệt như vừa bị bão táp quét qua.
Yêu Hồ cầm chổi tiếp tục chậm rãi quét sàn, coi như y không thấy a, không thấy được a.
Sau cái buổi tối mà Yêu Hồ không muốn nhớ tới qua đi, y phải nằm viện ba ngày. Trừ bỏ việc thân thể bị làm quá tàn nhẫn khiến cơ thể không chịu nổi, còn có cảm giác tràng đạo bị kích thích khiến cho bụng dạ không thoải mái.
Y sau khi tỉnh lại chỉ thấy trước mắt toàn là một màu trắng, thiếu chút nữa tự cho là mình là không còn trên cõi đời này, quay đầu liền nhìn thấy Đại Thiên Cẩu đang ngồi trước giường bênh, cảm giác sợ hãi thoáng cái đã kéo y trở về với thực tại.
Bị kinh hách hậu thủ(1), cánh tay run rẩy của Yêu Hồ vừa vặn đụng phải túi truyền nước ở bên cạnh, giá truyền dịch “Kítttttttt” một tiếng lướt trên mặt đất, làm kinh động tới người vốn đang nhắm mắt dưỡng thần.
(1)Kinh hách hậu thủ: sợ hãi, hoảng sợ
Đại Thiên Cẩu chậm rãi mở ra đôi mắt hẹp dài màu xanh biển, thâm thúy nhìn y: “Đã tỉnh?”
Yêu Hồ hơi nhếch khóe miệng từ chối trả lời, ánh mắt ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm vào chăn mền, giống như muốn nhìn ra hoa văn trên lớp vải trắng muốt.
Nhìn cái bộ dạng này của tiểu gia hỏa, Đại Thiên Cẩu không có ý định kiên nhẫn nán lại, cho dù mọi chuyện là do hắn tạo thành: “Ở chỗ này nghỉ ngơi đi, trường học đã cho em xin nghỉ, lần sau sẽ lại gọi em tới.”
Yêu Hồ nắm chặt vỏ chăn trắng, lần sau, sẽ còn có lần sau, người này rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha cho mình đây?!
“Buông tha tôi...” Yêu Hồ yếu ớt mở miệng, giọng nói khàn đặc “Van cầu ngài buông tha cho tôi đi”.
Đại Thiên Cẩu đang muốn rời đi, nghe thấy vậy liền dừng bước: “Buông tha cho em? A, cha của em dường như cũng không muốn vậy đâu.”
Hắn quay lại cầm lấy ly nước trên bàn đặt ở đầu giường: “Bồi dưỡng giọng nói cho thật tốt, những lần tới đều phải ra sức như tối qua, mới có thể coi là trả hết nợ.”
Hắn đi rồi, Yêu Hồ tức giận tới mức hai hàm răng cũng run lên, y nâng cánh tay bủn rủn lên cầm lấy ly nước để ở đầu giường ném vào cửa, thứ ác ma!
Từ lần xuất viện hôm đó tới nay, Yêu Hồ không có nhìn thấy Đại Thiên Cẩu, nhưng tại ngày hôm sau có người của hắn tới đưa đồ, là một chiếc điện thoại Apple mới nhất, bên trong có lưu một dãy số không có họ tên.
Thời điểm Yêu Hồ xuất viện, được biết viện phí đã được tài khoản của một người nào đó trả hộ, y liền lặng lẽ đi ra, chỉ hi vọng cơn ác mộng của mình đã kết thúc.
Mặc dù y luôn tự thuyết phục bản thân rằng mình cùng Đại Thiên Cẩu không có một chút quan hệ nào, thế nhưng mỗi ngày y đều lo sợ mà mang điện thoại theo bên người. Bất quá, cho tới tận bây giờ, Yêu Hồ khi ở trường chưa bao giờ lấy điện thoại ra xem dù chỉ một lần.
Điều kiện của gia đình y đồng học trong lớp đều hiểu rõ, căn bản sẽ không mua nổi cái điện thoại đắt tiền như vậy.
Nửa tháng đã trôi qua, Đại Thiên Cẩu trước sau vẫn không có liên hệ gì với y, điều này làm cho trái tim Yêu Hồ cuối cùng ũng an tâm hơn một chút, liền cảm thấy lúc trước là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồ, những kẻ giàu như vậy làm sao có chuyện thiếu bạn giường đây?
Dù sao thì đó hẳn cũng chỉ là một lần vui thử cảm giác mới mẻ, mà bên ngoài vẫn còn rất nhiều người muốn trèo lên giường của bọn hắn, có lẽ sẽ không tiếp tục trở lại dây dưa với y.
Tâm tình của Yêu Hồ dần dần tốt lên, mọi chuyện phát sinh vào ngày hôm đó biến thành một giấc mộng không có thực bị chôn sâu ở đáy lòng, cho nên khi cái điện thoại vẫn mang theo bên người kia rung lên, nhiều ngày tự an ủi bản thân bỗng trở thành tự mình gạt mình.
Đem giẻ lau nhà cùng chổi cất gọn gàng ở góc để đồ phía sau của phòng học, Yêu Hồ nhìn lớp học bị quét đến sạch sẽ sáng sủa, thở dài một hơi.
Động tác lau dọn của y vô cùng chậm chạp, hiện tại đã quá hai giờ trôi qua từ lúc tan học, người kia cũng không có lại gửi tin nhắn, chắc là đã đi rồi.
Yêu Hồ bắt đầu thu dọn sách vở, y cầm lấy mấy tờ đề cương được phát vào ngày mình nghỉ học, cùng với mấy quyển sách phải chuẩn bị cho tiết học vào sáng sớm ngày mai. Nghĩ nghĩ một hồi, y lại cầm lên quyển sách luyện toán có nhắc qua từ buổi trưa. Buổi chiều y bị tin nhắn kia làm cho tinh thần hoảng loạn, lão sư nói cái gì cũng không lọt tai. Đã học tới lớp 12 rồi, y không thể để thành tích của mình rớt xuống được.
Yêu Hồ đeo cặp sách chậm rãi mà đi trên hành lang, trong trường hiện tại cơ hồ là không có một bóng người, vô cùng an tĩnh, cho nên thanh âm của giày da truyền tới từ phía đầu cầu thang vô cùng rõ ràng.
Lòng y không biết vì sao lại mạnh mẽ thắt lại, liền thả chậm bước chân. Thời điểm thân ảnh của người kia hiện ra ở góc rẽ, nhìn thấy mái tóc màu vàng kim, cơ thể của Yêu Hồ phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, y cơ hồ muốn quay đầu lập tức chạy đi.
Nhưng chậm rồi, khoảng cách quá gần. Đại Thiên Cẩu sải dài bước chân, nhanh chóng đem y kéo trở lại, trực tiếp ấn lên trên tường.
Yêu Hồ bị tóm tay kéo về, rõ ràng sức lực của y cũng không nhỏ, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào đối chọi với Đại Thiên Cẩu. Y chỉ cảm thấy cảnh vật trước mặt xoay vòng một hồi, sau khi bị ấn lên trên tường, thứ duy nhất còn có thể nhìn thấy được chỉ là khuôn mặt của Đại Thiên Cẩu.
Không thể không thừa nhận gương mặt này thập phần anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng môi mỏng, nhưng mà hiện tại, sự thâm trầm giữa hai hàng lông mày kia tựa như mưa gió sắp tới(2).
(2) Nguyên văn là “Sơn vũ dục lai”, lấy ý từ câu “Sơn vũ dục lai phong mãn lâu” của bài Hàm Dương Thành Đông Lâu - Hứa Hồn, là thành ngữ mang ý dự báo chuyện không lành sắp xảy ra.
Yêu Hồ lắp bắp nói: “Đại, Đại Thiên Cẩu tiên sinh...”
“Em không có ý định nghe lời của tôi mà tới tìm tôi?” Đại Thiên Cẩu bóp lấy cằm của Yêu Hồ, giữa các đầu ngón tay có chút dùng sức.
Yêu Hồ rất muốn kiên cường nói “Phải!” , nhưng đối diện với đôi mắt thâm sâu khôn lường kia, y liền không còn khí thế, khúm núm nói: “Tôi... Tôi ở lại quét dọn vệ sinh, hôm nay đến phiên tôi trực nhật, việc cần phải làm có rất nhiều...”
“Ân?” Ngón tay thon dài của Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Yêu Hồ, “Vậy bây giờ làm xong rồi có phải không?”
Độ ấm từ đầu ngón tay truyền tới lại khiến cho Yêu Hồ có chút sợ run, y nghĩ có lẽ nên lau dọn thêm một lần nữa rồi sẽ về nhà. Không, y tuyệt vọng nghĩ, coi như là y ngây ngốc trốn ở trường học cho đến khi sắc trời trầm xuống, cũng không trốn nổi Đại Thiên Cẩu.
Nghĩ đến đây, người tuyệt vọng là y không biết từ chỗ nào sinh ra khí lực, một tay đẩy Đại Thiên Cẩu ra, đem cặp sách ném về hướng hắn, sau đó liền chạy về hướng ngược lại.
Đại Thiên Cẩu thốt bất cập phòng(3), bị cái cặp chứa đầy sách vở đập vào bả vai, đau nhức, hắn thấp giọng mắng một tiếng “mẹ nó”, nhưng cũng không có lập tức truy cản.
(3)Thốt bất cập phòng: chưa chuẩn bị trước, chưa sẵn sàng
Cho nên khi Yêu Hồ bị người chế trụ, nhìn Đại Thiên từ cầu thang lầu trên từng bước từng bước nhàn nhã đi xuống, trong tay còn cầm cặp sách của y, y mới hậu tri hậu giác nhận ra chính mình vừa làm gì, sợ hãi bắt đầu lan ra, một đường chạy từ lòng bàn chân thẳng tới da đầu.
Thật may lúc ấy lại để cho tài xế đi vào đây chờ ở đầu cầu thang, Đại Thiên Cẩu đến gần nhìn Yêu Hồ, ánh mắt nặng nề như sương chiều: “Em có biết hay không, tôi rất ghét người khác không thuận theo ý mình”
Yêu Hồ căn bản không dám nhìn vào mắt Đại Thiên Cẩu, y cảm thấy mình sắp chết chắc rồi, nhưng việc đã tới nước này, cuối cùng là trốn không thoát còn bị hắn mang về, y dứt khoát đem nội tâm ghét bỏ toàn bộ nói ra: “Tôi chính là không muốn cùng ngài làm... làm loại chuyện đó!”
Đại Thiên Cẩu ném cặp sách trong tay cho tài xế, kéo Yêu Hồ vào trong ngực, mang y đi về hướng bên cạnh: “Em nên hỏi ông bố tốt của em, 2000 vạn đem em bán cho tôi là để bồi tôi làm chuyện gì.”
“Ngài, ngài muốn làm gì?” Yêu Hồ bị Đại Thiên Cẩu ôm về phía trước, bối rối không thôi.
Trường học của Yêu Hồ là trường cấp 3 trọng điểm nổi tiếng ở trong thành phố, phong trào xanh hóa trường học cũng làm rất tốt, thiết bị dạy học cũng rất hoàn thiện, ngay cả phòng vệ sinh cũng có người ngoài vào dọn dẹp, vô cùng sạch sẽ.
Đại Thiên Cẩu đem Yêu Hồ đẩy mạnh vào buồng vệ sinh, trở tay đóng cửa lại, khóe miệng nhếch lên: “Làm chút chuyện thú vị.”
Yêu Hồ hơi sửng sốt, bây giờ mới nhận ra hắn là đang trả lời câu hỏi kia của mình. Y khó tin mà nhìn khắp bốn phía, đây là ở trường học a... Tên hỗn đản này, tại sao lại có thể làm như vậy cơ chứ!
“Không”, y quật cường nghiêng đầu sang một bên, “Tôi không muốn.”
Đại Thiên Cẩu đem mặt y xoay lại, cúi người xuống mà đặt lên môi y một nụ hôn: “Không phải do em quyết định.”
Yêu Hồ khuất nhục mà quỳ trên mặt đất, độ cao lại thật vừa vặn, trước mặt y chính là hạ thân của Đại Thiên Cẩu, vật kia vẫn chưa cương cứng nhưng thập phần khả quan trước mắt y, tựa như muốn dán lên mặt y.
Muốn tránh cũng tránh không nổi, y há miệng ngậm lấy trụ thể đỏ tím kia, không thành thạo mà hút liếm, cảm nhận được tính khí vốn mềm mại ở trong miệng dần dần trướng đại, cứng rắn lên, khoang miệng hiển nhiên bị nhét đầy. Y phun ra, lại ngậm vào, lúc này tính khí của Đại Thiên Cẩu đã hoàn toàn cương cứng, lần này y chỉ có thể ngậm vào phần đỉnh.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp cái lỗ nhỏ trên đỉnh, hai tay Yêu Hồ nắm lấy trụ thể cao thấp khuấy động, hương vị của Đại Thiên Cẩu cũng không khó nghe, chẳng qua tâm lý y vẫn như cũ, không thể chịu nổi việc bản thân phải làm loại chuyện này.
Động tác của Yêu Hồ tuy rằng có chút ngây ngô, nhưng lại hòa hợp thật tốt với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, thật sự rất có phong vị.
Đại Thiên Cẩu được hầu hạ thoải mái, hắn từ từ nhắm hai mắt tựa ở trên cửa, bàn tay lớn sờ lên đỉnh đầu của Yêu Hồ, nhẹ nhàng xoa mái tóc bạch kim mềm mại của y, tựa như đang vuốt ve sủng vật.
Yêu Hồ càng lúc càng bị Đại Thiên Cẩu làm cho hoảng sợ, không cẩn thận liền nuốt sâu hơn một ít, cảm giác buồn nôn lập tức ập tới. Y vội vàng nhổ ra, vừa mới nôn khan được một chút đã bị Đại Thiên Cẩu kéo tóc túm trở lại.
Tính khí đột nhiên tiến vào trong miệng, dường như là đâm tới tận yết hầu, y “ô ô” mà đẩy Đại Thiên Cẩu ra, nhưng đối phương lại bất văn bất vấn(4) tiếp tục xông vào trong miệng y.
(4)Bất văn bất vấn: không nghe không hỏi. Ý chỉ sự thờ ơ, không quan tâm đến sự việc.
Cuối cùng, Đại Thiên Cẩu đem tính khí rút ra, xuất lên trên mặt của Yêu Hồ.
Tinh dịnh trắng đục nồng đặc theo từng góc cạnh tinh xảo trên khuôn mặt Yêu Hồ mà chảy xuôi xuống, Yêu Hồ quỳ gồi trên mặt đất lạnh băng, lúc ấy y chỉ kịp nhắm mắt, nên bây giờ trên lông mi dính toàn chất lỏng của Đại Thiên Cẩu, mắt mở không nổi, lông mi thật dài che giấu những giọt nước mắt trong suốt đang muốn rơi xuống.
Khoang mũi tràn ngập vị tanh nồng của tinh dịch, bởi vì thiếu khí, Yêu Hồ chỉ có thể mở lớn miệng mà thờ hổn hển, trong vô thức lại nuốt xuống đống tinh dịch dính trên mặt.
Đại Thiên Cẩu nhìn cái cảnh tượng trước mặt này, chỉ cảm thấy nóng mắt, hắn kéo Yêu Hồ tới, để cho y ghé lên trên bồn cầu, liền nhận được sự phản kháng kịch liệt của Yêu Hồ: “Tôi không muốn, tôi không muốn!”
“Đại Thiên Cẩu tiên sinh!” Bị Đại Thiên Cẩu đè xuống một khắc, sự sợ hãi từ buổi tối hôm đó lại lần nữa ập tới, cái cảm giác đau đớn này lại quá mức rõ ràng, Yêu Hồ hoảng sợ giãy giụa, “Tôi sẽ dùng miệng giúp ngài xuất ra, dùng tay cũng được!”
Đại Thiên Cẩu đè Yêu Hồ xuống, thoáng chốc đã cởi xuống được quần đồng phục của y: “Ngày hôm đó em rõ ràng cũng rất thoải mái, tiểu gia hỏa.”
“Ách...” Phần eo đột nhiên bị bại lộ trong không khí, da thịt tiếp xúc với hơi lạnh căng cứng lại, Yêu Hồ sợ tới mức không tự chủ được mà nấc lên, y ủy khuất nói “Nhưng mà ngài làm cho tôi đau quá... Ách!”
Đại Thiên Cẩu sững sờ, Yêu Hồ gục trên bả vai khẽ run rẩy, hai tay để ở dưới mặt, tiếng nức nở nghẹn ngào theo kẽ hở thoát ra, quả thực là đang khóc.
Khom lưng xuống hôn lấy vành tai trắng muốt như ngọc của y, cảm thấy người dưới thân mình sợ run, Đại Thiên Cẩu mềm lòng thở dài một tiếng: “Tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Một tay hắn đem eo Yêu Hồ nâng lên một chút, tay còn lại khẽ lướt trên ngực y, nhẹ nhàng xoa nắn nhũ châu của Yêu Hồ.
Tay của Đại Thiên Cẩu từ eo lướt dần lên phía trên, chu du trước ngực Yêu Hồ, Yêu Hồ thoáng cái liền đỏ mặt, cảm giác phần ngực bị nhu niết thực sự rất kì quái, y không thích ứng mà vặn vẹo uốn éo, bờ mông cọ vào tính khí nóng như lửa nung của Đại Thiên Cẩu trong phút chốc an tĩnh lại.
Đại Thiên Cẩu kẹp nhũ đậu nho nhỏ của Yêu Hồ vào giữa hai ngón tay mà vuốt ve, rất nhanh hai bên đều trở nên sung huyết viên mãn đứng thẳng lên.
Yêu Hồ bị vân vê tới toàn thân tê dại, y cắn môi dưới ngăn cho bản thân không phát ra tiếng, bàn tay của Đại Thiên Cẩu đang đặt bên hông y sờ lên hạ thân của y, cao thấp triệt động vài cái liền có cảm giác vật kia dần ngẩng đầu lên.
Y nức nở nghẹn ngào một tiếng, bị Đại Thiên Cẩu nghe thấy liền ở bên tai y nói: “Kêu ra đi”
Yêu Hồ cắn môi lắc đầu không chịu, y còn nhớ rõ đây là đang ở trường học, cho dù bây giờ sắc trời đã vãn, trong sân trường không có một bóng người, y cũng không muốn ở chỗ này dâm đãng dưới thân người khác mà kêu to.
Đại Thiên Cẩu cười lạnh một tiếng, động tác trên tay bỗng nhiên thêm chút lực, tốc độ khuấy động cũng nhanh hơn, Yêu Hồ bị kích thích đột ngột, không nhỏ mà kêu lên một tiếng, thanh âm quanh quẩn trong nhà vệ sinh trống vắng, y rất nhanh liền cảm thấy xấu hổ mà ngậm chặt miệng lại.
Động tác của Đại Thiên Cẩu thuần thục lại giàu kĩ xảo, Yêu Hồ đối với chính mình cũng chưa có làm chuyện này quá mấy lần, sau vài cái liền chước giới đầu hàng trong tay hắn.
Nằm trên bồn cầu thở hổn hển, Yêu Hồ căn bản không dám nhìn tới chính mình vừa bắn ở chỗ nào, nghĩ đến ngày mai sẽ có đồng học vào căn phòng này đi vệ sinh, y xấu hổ tới mức hận không thể tìm cái hố nào để chui xuống.
Từ trong túi lấy ra một lọ dầu bôi trơn, Đại Thiên Cẩu lấy ra một đống lớn ở trên tay, hai ngón tay thâm nhập vào bên trong Yêu Hồ từ phía sau.
Trong thân thể, cảm giác dị vật đột nhiên xuất hiện thập phần mãnh liệt, Yêu Hồ hừ một tiếng, không tự chủ mà kẹp chặt hai chân. Đại Thiên Cẩu vô vỗ mông y: “Thả lỏng một chút, em muốn bấm gãy ngón tay của tôi sao?”
Yêu Hồ nửa nằm nửa quỳ trên bồn cầu, bờ mông nâng lên thật cao, hai cái chân trắng trần trụi trong không khí, quần đồng phục tuột xuống nhăn nhúm ở đầu gối.
Y nhíu mày đỏ mặt, bởi vì dùng rất nhiều dịch bôi trơn, đau nhức cũng không quá đau nhức, y chỉ là không muốn suy nghĩ đến việc mình hiện tại đang làm ra loại phong cảnh gì.
Đại Thiên Cẩu rút ngón tay ra, dịch bôi trơn liền theo đầu ngón tay nhỏ xuống, hắn đem tính khí sớm đã súc thế đãi phát để ở trước hậu huyệt của Yêu Hồ, từ từ đẩy vào.
Sự đau đớn của lần đó thực sự khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, cho nên khi Đại Thiên Cẩu tiến vào một khắc, thân thể của Yêu Hồ theo phản xạ có điều kiện mà trở nên căng thẳng, bờ mông lập tức bị Đại Thiên Cẩu dùng đại lực đánh một cái: “Tôi bảo em thả lỏng chút!”
Tính khí đỏ tím sưng to hoàn toàn vùi vào sâu bên trong cơ thể của Yêu Hồ, Đại Thiên Cẩu thoải mái gầm khẽ, nhìn thấy bờ mông trắng nõn của Yêu Hồ bị hắn đánh tới mức hằn rõ năm ngón tay, quang mang trong mắt Đại Thiên Cẩu trầm xuống, đưa tay xoa nắn hai bên mông thịt, liền bắt đầu đỉnh lộng.
Thân thể của thiếu niên mảnh mai mà không nhu nhược, lớn lên trong một gia đình như vậy, việc gì cũng phải tự mình làm trái lại khiến cho y có một tầng cơ bắp mỏng, sờ lên có cảm giác mềm mại lại đàn hồi, mỗi khi đứng lên ngồi xuống, cơ bắp lưu loát đầy mỹ cảm, giống như một cái đuôi cá duyên dáng.
Mà lúc này, nhân ngư ưu mỹ này lại đang ở dưới thân hắn, cơ thể theo từng đợt xông tới của hắn mà không ngừng đong đưa, giống như đang thiếu nước. Đại Thiên Cẩu nghĩ như vậy, đưa tay đem mặt Yêu Hồ quay lại, lần tìm môi của y.
Môi của thiếu niên cũng thật mềm mại, ngay cả kháng cự nụ hôn của hắn cũng không thành thạo như vậy.
Đại Thiên Cẩu rút ra một ít, theo trí nhớ hướng vào điểm mẫn cảm của Yêu Hồ mà đâm thẳng tới: “Kêu ra! Tôi bảo em kêu ra đi!”
Hắn tức giận, từng cái từng cái một mà đỉnh lộng, mỗi lần như vậy, quy đầu cực lớn đều hung hăng nghiến lên trên thành huyệt của Yêu Hồ.
Chân của Yêu Hồ trực tiếp mềm nhũn xuống, y ghé lên trên nắp bồn cầu, trong cơ thể yếu ớt bị tập trung đỉnh lộng tại một điểm, khoái cảm quá mức dày đặc, y mở miệng, giống như con cá sắp chết: “Đại Thiên Cẩu tiên sinh.... Không được, đủ quá rồi, mau dừng lại...”
Hạ thân Đại Thiên Cẩu vẫn không dừng loát động, hắn xoa nắn lấy eo lưng mảnh khảnh của Yêu Hồ, mái tóc vàng bị mồ hôi thấm ướt mà rũ ở trên trán, hắn liếm liếm môi: “Tiểu gia hỏa, không phải đã bảo em rồi sao, mau kêu ra đi…”
Lại một lần nữa bị đỉnh lộng chính xác vào điểm mẫn cảm, Yêu Hồ rốt cuộc nhịn không nổi, đầu gối lên hai cánh tay, nhỏ giọng nức nở kêu lên.
Hậu huyệt của Yêu Hồ bị đỉnh đến trơn ướt mềm xốp, dịch bôi trơn cùng tràng dịch hòa lẫn vào nhau mà nhỏ xuống, thậm chí còn tràn ra phía trước của đáy chậu.
Đại Thiên Cẩu đem eo của Yêu Hồ nâng lên, tại lúc hắn đâm vào trong thân thể của y liền ôm eo Yêu Hồ kéo sát vào, cho đến khi hông của y dán thật chặt lên bụng dưới của mình.
Chẳng còn quan tâm bây giờ là đang ở trường học, Yêu Hồ không phân rõ tiếng nức nở hay vẫn là rên rỉ cao hơn, chỉ biết nó vẫn đang vang vọng bên trong nhà vệ sinh trống vắng, cùng với tiếng nước nhem nhép vang lên liên tục giữa hai bên mông, y lắc đầu, nước mắt theo khóe mi chảy xuống dưới, khoái cảm bên trong cơ thể giống như thủy triều muôn đợt nối tiếp nhau ập tới, chịu, chịu không nổi nữa.
Đại Thiên Cẩu dường như không biết mệt mỏi, trên thực tế, hắn cảm thấy mông của Yêu Hồ thực sự là trời sinh, ở bên trong tràng đạo tầng tầng lớp lớp mà bao vây hút chặt lấy tính khí của hắn, từng tầng cơ thịt rắn chắc mà đàn hồi, đâm vào rút ra thì bị níu giữ lấy, mà sau khi tiến sâu vào bên trong thì bị tràng nhục bao bọc chặt chẽ.
“Tiên sinh, cầu, cầu xin ngài... Tôi không chịu nổi nữa, a.....” Vành tai của Yêu Hồ đỏ ửng, ngay cả cổ cũng hồng lên, y bị đỉnh tới mức phải cầu xin tha thứ.
Bị kích thích, tính khí của Yêu Hồ sớm phục hồi tinh thần mà ngẩng đầu lên, lúc này đã cứng rắn tới phát đau, y khó nhịn lắc đầu. Mắt thấy y muốn bắn ra, Đại Thiên Cẩu đưa tay cầm lấy tính khí của y, ngón tay cái đè lên cái lỗ nhỏ ở trên đỉnh.
Yêu Hồ bất chấp việc eo lưng của mình bủn rủn, giùng giằng mà quay đầu lại, đôi mắt vàng lóe lên thủy quang trong suốt: “Đại Thiên Cẩu.... ha..... ha.... Tiên sinh, cầu ngài để cho tôi bắn ra a...”
Đối mặt với lời khẩn cầu của y, Đại Thiên Cẩu chính là ý chí sắt đá, hắn chặn lại mã nhãn của Yêu Hồ, còn có ý xấu mà khuấy động tính khí của Yêu Hồ hai cái, Yêu Hồ liền nức nở cúi đầu, không chịu được mà ưỡn người ra phía sau.
Động tác trên tay ngày một nhanh hơn, Đại Thiên Cẩu duỗi tay vuốt ve tấm lưng gầy yếu của Yêu Hồ, cảm thấy người dưới thân khẽ run rẩy, hắn ôn nhu cười, lộ ra răng nanh: “Lên đỉnh trước cũng không phải là nam hài tốt đâu a...”
Yêu Hồ nức nở, chịu không nổi mà đong đưa eo, ngay sau đó Đại Thiên Cẩu gầm nhẹ một tiếng, phóng thích bên trong cơ thể Yêu Hồ, lập tức buông lỏng bàn tay chặn tính khí của Yêu Hồ.
“A....” Tiếng rên rỉ cao vút vang lên, Yêu Hồ thoát lực nằm trên nắp bồn cầu, kêu tới khản cả giọng, bị làm tới tinh bì lực tẫn(5).
(5)Tinh bì lực tẫn: mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, không còn chút sức lực nào
Trận tình hỗn loạn ở trong nhà vệ sinh trường học cuối cùng cũng kết thúc, trước khi bất tỉnh, Yêu Hồ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy Đại Thiên Cẩu cúi người xuống, ghé tới bên tai y, cười nhẹ nói: “Good guy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro