
Chương 1
Thành phố A, là thành thị phồn hoa nhất trong nước, nếu dùng “tấc đất tấc vàng” để hình dung giá trị CBD(1), dường như vẫn có chút không đủ. Từng tòa nhà cao vút ẩn trong mây, theo màn đêm dần buông xuống mà sáng lên từng ánh đèn.
(1)CBD: Central Business District: trung tâm hành chính thương mại
Yêu Hồ tâm kinh đảm chiến(2) vặn vẹo tay cầm cửa, thư kí tại thời điểm dẫn y tới lối vào trên hành lang đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay, mấy căn phòng ở tầng này đều tối om, chỉ có văn phòng ở cuối hành lang kia là có ánh đèn hắt ra, tựa như chỉ dẫn của chư thần hoàng hôn, tựa như là điểm kết thúc của những tội lỗi.
(2)Tâm kinh đảm chiến: cực kì kinh hãi
Trong phòng cũng không có bật đèn, ngọn đèn từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ cực lớn ở sát đất mà chiếu sáng vào bên trong, cuối cùng cũng không tới mức giơ tay lên không nhìn rõ năm ngón. Yêu Hồ không có tâm tình để ý đến những thứ này, y dồn toàn bộ sự chú ý của mình lên trên người của nam tử đang thả lỏng trên ghế lão bản. Nam tử hai chân lười biếng vắt lên trên bàn, màu sơn từ đôi giày da đắt tiền chiết xạ ra một điểm sáng, hai tay tùy ý khoanh ở bên ngực, rõ ràng trông lười biếng như mèo, nhưng lại súc thế đãi phát(3) giống như báo rình chờ con mồi.
(3)Súc thế đãi phát: vận sức để làm gì. Hiểu nôm na là án binh bất động chờ thời cơ tới.
Yêu Hồ đột nhiên không muốn tiếp tục bước tới, thời điểm y mới tới đã nhớ kĩ vị trí của cửa thoát hiểm, y phải rời khỏi cái chỗ này, giao kèo hay hợp đồng gì đó y đều không để tâm tới.
Trong một khắc muốn quay người trốn đi, Yêu Hồ nghe được tiếng vang “lục cục” rất nhỏ trong không khí, y vội vàng vặn tay cầm cửa, lại phát hiện ra rất cả đều là phí công, Yêu Hồ quay người lại liền nhìn thấy từng ngón tay của nam nhân ánh lên hồng quang lập lòe, hậu tri hậu giác nhận ra, cái cửa cảm ứng kia, đã bị khóa lại.
“Tới đây.”
Nam nhân mở miệng nói câu đầu tiên với Yêu Hồ, tiếng nói trầm thấp như rượu vang ủ lâu năm, lộ ra dục vọng trần trụi mà hấp dẫn.
Yêu Hồ tuyệt vọng xoay người lại, phần lưng dán thật chặt trên cửa, tay ắm chặt lấy nắm đấm cửa lạnh buốt như có ý làm cho chính mình an tâm lại.
Thấy con mồi rất lâu vẫn không lên tiếng trả lời, nam nhân dựa mình vào ghế cười khẽ một tiếng, âm thanh nhỏ ấy lọt vào tai Yêu Hồ lại tràn đầy lãnh ý, nam tử mở miệng một lần nữa, giọng nói không nóng, ngược lại còn lộ ra một tia thương xót: “Tôi đã cho em cơ hội”.
Hắn không đợi Yêu Hồ đáp lại, từ ghế đứng dậy, một thân Âu phục đẹp đẽ, thực sự có thể nhìn ra dáng người được bao bọc trong lớp vải vóc kia hoàn mỹ cỡ nào. Vai rộng eo hẹp, nam tử như báo ưu nhã đi đến trước mặt Yêu Hồ, hai tay đút trong túi quần rộng, dưới mái tóc vàng kim rực rỡ là đôi mắt xanh thẳm như hồ nước, hắn khẽ mở miệng, hai cánh môi như hai lưỡi đao nhẹ nhàng khép mở, phun ra những từ lạnh lùng vô tình: “Cởi ra”.
Yêu Hồ bị khí thế cường đại của nam nhân áp bách đến đứng gần như không vững, y vịn cửa, cảm nhận mồ hôi lạnh ở sau lưng đang từ từ rịn ra mà thấm vào áo, y lắp bắp mở miệng mưu toan tìm cho mình cơ hội cuối cùng: “Đại... Đại Thiên Cẩu tiên sinh... Xin ngài cho cha tôi thêm một cơ hội, tiểu sinh... A!!! Không muốn”.
Nương theo âm thanh xé rách vải vóc, cúc áo sơ mi cũng bị bật ra, rơi trên sàn gỗ phát ra âm thanh rất nhỏ mà thanh thúy.
Da thịt trước ngực Yêu Hồ cứ như vậy mà phơi bày trong không khí, nhiệt độ điều hòa trong phòng đều rất thấp, y đã bắt đầu cảm nhận được cảm giác mát mẻ, nhưng chẳng qua chỉ hoảng sợ khẽ nhếch miệng, tứ chi cứng đờ mà đứng ở nơi đó.
Đại Thiên Cẩu buông tay, áo sơ mi từ trong tay hắn rơi xuống nền nhà, mặt mày vui vẻ, thế nhưng Yêu Hồ lại nhìn thấy sự không kiên nhẫn trong mắt hắn: “Em tự mình cởi ra, hay vẫn là tôi giúp em cởi?”
“Những lời này, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai đâu”.
Mắt thấy Đại Thiên Cẩu muốn động thủ, thân thể của Yêu Hồ phản ứng nhanh hơn đại não, hai tay ôm lấy da thịt của mình, trong thanh âm run rẩy lộ ra sợ hãi: “...Tiểu sinh, tiểu sinh tự mình cởi...”
Tiếng dây lưng bật mở tựa như tiếng cò súng, vừa rõ ràng lại làm người ta cảm thấy xấu hổ, Yêu Hồ không cam tâm nhắm mắt lại, ngón tay chần chừ kéo mở khóa quần, quần jean rộng thùng thình nháy mắt liền tuột tới mắt cá chân, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Thấy Đại Thiên Cẩu vẫn hảo chỉnh dĩ hạ(4) theo dõi mình, Yêu Hồ tự biết bản thân không qua mặt nổi hắn, hai tay liên tục do dự, cuối cùng cũng đem món đồ cuối cùng trên người mình cởi ra.
(4)Hảo chỉnh dĩ hạ: một thành ngữ cổ của Trung Quốc, miêu tả dáng người nghiêm chỉnh mà ung dung.
Quần boxer màu xanh đậm bị mũi chân lề mà lề mề đá sang một bên, thân thể mảnh mai trắng nõn của thiếu niên rốt cuộc cũng hoàn toàn bại lộ trong không khí, cũng bại lộ trước mắt của Đại Thiên Cẩu.
Yêu Hồ cảm thấy nhục nhã nhắm chặt đôi mắt, y hi vọng cỡ nào rằng đây chỉ là một hồi mộng hoang đường, ngày mai khi tỉnh lại y vẫn là nằm trên giường nhỏ trong căn nhà cũ kỹ của mình, chuẩn bị đi học.
Đại Thiên Cẩu ngắm nhìn nam hài xinh đẹp trần trụi đứng yên trước mắt mình, da thịt toàn thân trắng nõn phối hợp với biểu tình vừa khó nói vừa thống khổ trông rất giống một con cừu nhỏ bị hiến tế.
Hạ thân của thiếu niên nhu thuận mà rủ xuống dưới bụng, hắn không nhịn được mà vươn tay vuốt ve vật nhỏ xinh đẹp kia.
Lực đạo tuy nhẹ nhưng quả thực đã dọa sợ Yêu Hồ, y đột nhiên trợn mắt mà hét lên tiếng “A...” đầy sợ hãi, thân thể run rẩy, đổi lấy âm thanh cười khẽ trêu tức của nam nhân, cái tay kia chụp lấy, xoa nắn mông của y, thân thể y cứng ngắc, cảm nhận được từng ngón tay của nam nhân trực tiếp tìm được cái miệng nhỏ giữa khe mông của mình mà đè lên nó.
Đại Thiên Cẩu đặt ngón tay lên mũi khẽ ngửi, rất hài lòng: “Xem ra em đã sớm tắm rửa sạch sẽ”.
Hắn đột nhiên bóp lấy cái cằm nhòn nhọn của Yêu Hồ, bức bách người kia mặt đối mặt với hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập sự khen ngợi: “Rất tự giác, thật đáng được khen ngợi, liền thưởng cho em chút đồ ăn đi”.
Yêu Hồ bị Đại Thiên Cẩu kéo đến trước cái bàn rộng, nhìn hắn xoay người lấy ra một que kem trong tủ lạnh, ngón tay thon dài bóc lớp túi bóng, là một cây kem sữa tươi.
Đại Thiên Cẩu đứng lên đối mặt với Yêu Hồ, tựa lưng ở trên bàn, đem cây kem kia đưa tới bên miệng Yêu Hồ, nhìn y do dự mà đưa cái lưỡi hồng phấn mà liếm một ngụm, lại lấy ra, dùng ngữ khí tự nhiên mà nói với y: “Dùng cái miệng nhỏ ở bên dưới để ăn đi”.
Yêu Hồ kinh ngạc nhìn Đại Thiên Cẩu, nam nhân trước mặt ngữ khí bình thản, tựa như đang nói về một đề nghị thương mại hoàn toàn bình thường, mà hàm ý hiện trong mắt hắn dường như không giống như đang nói đùa.
Yêu Hồ nín thở, sự tuyệt vọng của y từ khi bước vào cánh cửa này dường như đã tới cực hạn, y đột nhiên với lấy cây kem trong tay của nam nhân, tiếng nói có chút run rẩy: “Có phải nếu tôi làm như vậy, ngài sẽ thả tôi đi?”
Chứng kiến bộ dạng có chút điên cuồng, Đại Thiên Cẩu cũng có chút bất ngờ: “Phải”.
Thật đúng là túc nước vỡ bờ, trên mặt hắn hiện ra ý cười xấu xa.
Yêu Hồ khẽ cắn môi, ngồi xổm trên mặt đất, y không có bất cứ kinh nghiệm nào, trực tiếp đem cây kem vừa to vừa thô đâm vào bên trong cơ thể mình.
Ngay tại khoảng khắc đầu kem chạm vào bờ mông, Yêu Hồ không khống chế được mà sợ hãi kêu lên một tiếng, thực sự là quá lạnh, y khó chịu mà ngồi xổm xuống sàn nhà bằng gỗ, không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng như lừa bao trọn lấy cơ thể trần truồng của y.
Giống như là hạ quyết tâm, cái tay còn lại của Yêu Hồ chậm rãi trượt xuống giữa hai bờ mông của chính mình, từng ngón tay mảnh khảnh do dự mà cắm vào thân thể mình từ phía sau.
Phần đỉnh tròn của cây kem đã bị nhiệt độ cơ thể của Yêu Hồ hòa tan, sữa bò New Zealand được nhập khẩu bằng đường hàng không nhỏ đầm đìa giữa hai đùi của y, tản mát ra hương sữa thơm kì dị.
Mượn kem sữa để bôi trơn, ngón tay Yêu Hồ tiến vào cũng không quá khó khăn, nhưng mà cảm giác bị dị vật lần đầu tiên tiến vào cơ thể vẫn khiến cho y khó chịu mà nhăn mày.
Đại Thiên Cẩu nghiêng người, từ trên bàn nhìn xuống, ngắm nhìn nam hài tự đùa bỡn chính mình, trên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp tràn đầy thống khổ cùng khó chịu, y đâu biết cái vẻ này của y có bao nhiêu mê người? Người ở phía trên tuy chưa dùng chút sức lực nào, nhưng lại có chút vui thích nhìn thiếu niên kia bị khoái cảm giày vò.
Tay của Yêu Hồ đã tiến vào ba ngón, y thở ra một tiếng hừ lạnh thống khổ, đối với Đại Thiên Cẩu, đây chính là một liều xuân dược rót vào trong tai.
“Nhanh một chút”.
Đại Thiên Cẩu nhịn không được mà lên tiếng thúc giục, quang mang trong đôi mắt thâm thúy của hắn tối lại, giọng nói dưới ảnh hưởng của sắc dục cũng khàn khàn thêm vài phần.
Bị Đại Thiên Cẩu đột nhiên thúc giục dọa sợ, eo mông Yêu Hồ mất thăng bằng, cây kem vốn đặt ở dưới chỉ để thử chút xem có thể tiến vào hay không, thế nhưng bây giờ đã trực tiếp bị bên dưới của y nuốt mất một nửa.
Đột nhiên bị vật thể lạnh như băng tiến vào cơ thể, Yêu Hồ hoảng hốt kêu “A...” một tiếng, y ngay cả ngồi xổm cũng không vững, tưởng như sắp ngã xuống nền gỗ, giữa hai hàng lông mày đều tràn ngập thần sắc thống khổ.
“Thật lạnh... Thật lạnh... Đại Thiên Cẩu tiên sinh, tiểu sinh đã bỏ nó vào rồi... Bây giờ có thể hay không lấy ra...... A....”
Đại Thiên Cẩu nhìn nam hài đang nằm nghiêng cuộn mình trên sàn nhà, giữa hai bên đùi trắng nõn đang kẹp một cây kem đang tan, cảnh tượng dâm mĩ như thế này thực sự mang đến một cơn chấn động thị giác, làm cho người ta cảm thấy miệng lưỡi đều khô khốc.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay tới cán cầm bằng gỗ của cây kem đang cắm bên trong cơ thể của thiếu niên, nhẹ nhàng xoay tròn, theo đúng dự đoán liền khiến thiếu niên giãy giụa kinh hô rồi nhanh chóng đem trọn cây kem rút ra.
“A.......”
Yêu Hồ vô lực phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, kỳ thực y cũng không có cảm giác quá lớn, phía sau đã bị băng đâm tới tê dại, giãy giụa lấy tay chống đỡ cơ thể đứng lên, ngay tức khắc, dịch sữa tuyết trắng đầm đìa chảy xuống từ phía sau y.
Nửa người phía trước vẫn đang phơi bày trước mặt Đại Thiên Cẩu, mà mặt sau lại là một mảnh mất trật tự, cái cảm giác dịch sữa chảy xuôi bên trong bắp đùi thực sự quá mức rõ ràng, nội tâm Yêu Hồ đã sớm không còn biết đến hai chữ “nhục nhã”, y mạnh mẽ đưa ánh mắt quật cường nhìn về phía nam nhân trước mặt, hỏi: “Tôi có thể đi được rồi a?”
“À....” Đại Thiên Cẩu ngay cả bộ dáng giả vờ suy nghĩ cũng lười không làm, trực tiếp lắc đầu: “Không thể”.
“Cái gì?! Ngài đã đáp ứng tiểu sinh...” Biểu cảm giả vờ bĩnh tĩnh trên mặt Yêu Hồ lập tức bị phá vỡ, hắn khó tin nhìn nam tử tóc vàng tuấn mỹ trước mặt, không thể tin được nam nhân này thoạt nhìn hào hoa, lại có thể dễ dàng lật lọng tới vậy.
“Đúng vậy a, tôi đã đáp ứng sẽ thả em đi,...” Đại Thiên Cẩu đưa tay sờ lên mái tóc bạc của thiếu niên, bị người ta bất ra cũng không thèm để ý, trên mặt hắn mang theo ý cười ôn hòa, mỗi một chữ hắn nói ra lại càng khiến Yêu Hồ thêm tuyệt vọng, “...Thế nhưng không phải hiện tại”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro