5.
Hai người cùng đi nhưng không ai nói gì, Ngô Thế Huân đột nhiên dừng bước, hai mắt chầm chầm nhìn sang bên kia đường, Biên Bá Hiền hướng theo tầm mắt Ngô Thế Huân nhìn thấy hai người con trai nắm tay sánh bước, người thấp hơn đột nhiên dừng lại, nhón chân lên hôn người cao hơn.
Biên Bá Hiền đưa mắt nhìn về Ngô Thế Huân, trông thấy khuôn mặt bi thương của Ngô Thế Huân.
Biên Bá Hiền đột nhiên hiểu được.
Một mình Ngô Thế Huân, thất tình.
Ngô Thế Huân vụt chạy về hướng một con hẻm nhỏ tăm tối.
Biên Bá Hiền vội đuổi theo, tình huống như thế này nếu để tên kia một mình sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, tuy rằng Ngô Thế Huân cũng không giống hạng người xử sự theo cảm tính, thế nhưng có thêm một người bên cạnh dù sao vẫn hơn chỉ có một mình.
Cậu chạy theo Ngô Thế Huân vào ngõ cụt, nhìn thấy Ngô Thế Huân đột nhiên dừng lại, cúi đầu tựa người trên tường, không có ánh đèn, không thể nhìn rõ mặt Ngô Thế Huân, cậu không biết bây giờ nét mặt của Ngô Thế Huân trong như thế nào.
"Tôi lần đầu tiên thấy anh ấy liền yêu thích anh ấy. . . . " Ngô Thế Huân đột nhiên mở miệng.
Biên Bá Hiền không lên tiếng, bây giờ Ngô Thế Huân giống như muốn một lần nói ra hết thảy.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ yêu một người sẽ tốt đẹp như vậy."
"Nhưng tôi không dám nói cho anh ấy biết, lỡ như anh ấy ghét tôi, lỡ như anh ấy. . . Không cần tôi nữa, làm sao bây giờ."
"Tôi nghĩ rằng bản thân đủ vĩ đại, có thể an tâm chúc phúc, cầu chúc anh ấy và người khác vui vẻ, đem đoạn tình cảm không bao giờ nói ra tiếp tục ở bên cạnh anh ấy, nhưng mà tôi thật sự đau quá."
Biên Bá Hiền không nhìn thấy nét mặt của Ngô Thế Huân, cậu tựa lưng trên tường, nghe âm thanh nghẹn ngào của Ngô Thế Huân.
Lần đầu tiên Ngô Thế Huân quyết định không trở về nhà, không đi bảo vệ Trương Nghệ Hưng, cậu theo chân Biên Bá Hiền đi tới nhà bà nội, bà nội Biên Bá Hiền rất tốt, làm cho Ngô Thế Huân vài món ngon, còn dặn dò Biên Bá Hiền phải chiêu đãi Ngô Thế Huân cho thật tốt.
Ngô Thế Huân nhận được cuộc gọi sau đó vội vã rời đi, Biên bá Hiền Nghe được, Trương Nghệ Hưng nói anh bị người khác ức hiếp.
Trương Nghệ Hưng đánh nhau, trong lúc Trương Nghệ Hưng cùng Phác Xán Liệt ước hẹn mấy tên côn đồ xông đến muốn thu phí bảo hộ, Trương Nghệ Hưng vốn tâm tình đang tốt, không muốn so đo định đưa tiền đuổi bọn chúng đi, kết quả không nghĩ tới mấy gã côn đồ háo sắc muốn đem Trương Nghệ Hưng về hầu hạ đại ca, Trương Nghệ Hưng ghét bỏ xông lên cho tên lưu manh một đấm, sau đó tình cảnh vô cùng hỗn loạn, thời điểm Ngô Thế Huân đến Trương Nghệ Hưng mặt đầy thương tích, ngồi ở ven đường, Phát Xán Liệt không có ở bên cạnh.
Ngô Thế Huân rất áy náy, nếu nhưng bản thân không tùy hứng, hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ, Trương Nghệ Hưng sẽ không bị thương, Ngô Thế Huân đi tới bên cạnh Trương Nghệ Hưng, ngồi xổm xuống, đem Trương Nghệ Hưng ôm vào trong ngực, nặng nề nói câu "Xin lỗi."
Người trong lòng tôi ơi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi
Tôi . . . . . .Yêu người. . . . .
"Don't stop I love sick
Tương tư thành họa, không cách nào đình chỉ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro