C2
Phác Chính Hoa nghe thấy tiếng rao, em đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy trong con hẻm ở cổng sau khách sạn, có một người phụ nữ trung niên gánh hàng rong, đang ì ạch đi ngang qua.
Trên quang gánh, dưa xanh mướt, cải vàng, trái cây chín đỏ, dường như vẫn còn đọng vài giọt nước, rất tươi.
Ngay lập tức Phác Chính Hoa thèm ăn, cầm tiền chạy bay xuống lầu. Cổng sau khách sạn chỉ cài then gỗ, Phác Chính Hoa dễ dàng mở ra, vừa đúng lúc quang gánh của người phụ nữ kia dừng ngoài cửa.
Người phụ nữ khoảng chừng ba bảy, ba tám tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, quần áo đơn giản mộc mạc, da dẻ không trơn mịn, vẻ mặt mệt mỏi, do vậy thoạt nhìn người ta không hề thấy cô ta xinh xắn cho lắm.
Người phụ nữ trông thấy Phác Chính Hoa, cũng ngẩn cả người.
Phác Chính Hoa cười cười: “Những thứ này… có bán không?”
Cô ta vội vàng đáp lại: “Bán, bán chứ.”
Phác Chính Hoa liền tựa vào cổng, lựa đồ ăn. Rau em không cần, đào em cũng không thích ăn, cuối cùng chọn ra được vài quả dưa chuột vừa non lại vừa giòn, để sang một bên.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhàn nhã lại không mất đi sự trầm ổn, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Chị Triệu đến rồi à?”
Hơi thở ấm áp của người phụ nữ, phảng phất lướt qua lưng Phác Chính Hoa.
Phác Chính Hoa hơi gượng gạo.
An Hỷ Nghiên tựa người bên kia cánh cổng, khoanh tay, liếc em một cái: “Cô mua đồ?”
Phác Chính Hoa: “Ờ!”
Cô thản nhiên lên tiếng: “Chọn đi, tính cả cho tôi.”
Phác Chính Hoa vội đáp lại: “Không, không cần đâu.” Em móc tiền từ trong túi ra, An Hỷ Nghiên đã khom lưng xuống, lấy vài thứ trong gánh hàng. Chị Triệu dường như rất thân thuộc với cô, khuôn mặt vui tươi: “Không cần chọn, đồ ăn được đưa đến khách sạn của mọi người, đều là thứ tốt nhất nhà tôi.”
An Hỷ Nghiên cũng thoáng nở nụ cười, hỏi lại: “Hết bao nhiêu tiền?”
Bây giờ Phác Chính Hoa mới biết thì ra chị Triệu là người mang thức ăn đến cho khách sạn.
“Năm mươi lăm đồng!” Chị Triệu đáp.
An Hỷ Nghiên liếc Phác Chính Hoa, rồi cầm một quả dưa leo lớn nhất, tươi mơn mởn, cắn răng rắc, mở miệng hỏi: “Cô chọn được gì chưa?”
Phác Chính Hoa nhìn quả dưa chuột trong tay cô: “… Bị cô ăn mất rồi!”
An Hỷ Nghiên ngẩn ra, đảo mắt nhìn quả dưa trong tay, rồi nhoẻn miệng cười.
Từ sáng đến giờ cô đều mang theo bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt, nụ cười này, hàng mi đen nhánh cong cong, bên dưới sống mũi cao thẳng tắp, cặp mắt như biết nói, sáng trong, tim Phác Chính Hoa đập nhanh một nhịp.
Em quay mặt đi, tránh né ánh mắt của cô.
An Hỷ Nghiên nhận lấy mấy túi lớn từ trong tay chị Triệu, sau đó vỗ nhẹ lên lưng Phác Chính Hoa: “Vào thôi!”
Mấy quả dưa leo còn sót lại chị Triệu cũng cho vào trong túi, An Hỷ Nghiên bỏ vào trong lòng Phác Chính Hoa.
“Cảm … Cảm ơn!” Phác Chính Hoa vội vàng lên tiếng.
“Không cần khách sáo!” An Hỷ Nghiên đi thẳng về hướng nhà bếp, không thèm quay đầu lại: “Cho dù số tiền cô trả không phải là giá phòng hướng biển thì tôi vẫn có lời. Lông dê mọc trên mình dê mà.”
Phác Chính Hoa nhìn theo bóng lưng của cô, một lát sau, nở nụ cười.
…
Phác Chính Hoa không dùng điểm tâm trong khách sạn, em ăn mấy quả dưa thấy no, không muốn ăn thêm gì nữa! Lúc ra khỏi cửa em đi ngang qua quầy tiếp tân, nói với Tiểu Mai mình không ăn sáng, nét mặt Tiểu Mai thoáng chút kỳ lạ.
Diện tích Cổ Thành này thật ra rất nhỏ, cả thành cũng chỉ có vài con phố. Nghe nói là nơi bắt nguồn của con đường Trà – Mã cổ (1). Chỉ là dạo gần đây ngành du lịch không mấy khởi sắc, Phác Chính Hoa đi loanh quanh trên đường một lúc, có một nửa số cửa hiệu đều đã đóng cửa.
(1): Con đường vận chuyển trà bằng ngựa liên thông giữa Trung Quốc và Tây Tạng
Có điều Cổ Thành vẫn chỉ là Cổ Thành. Trải qua hơn trăm năm, mang vẻ tang thương lại vắng lặng.
Phác Chính Hoa một mình leo lên cổng thành, phóng tầm mắt quan sát toàn bộ khu thành cổ, dãy núi và sông Hoàng Hà uốn lượn xa xa, chắc chắn khi mới hình thành, nơi đây vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên trong đầu em lại nhớ đến bóng dáng của An Hỷ Nghiên. Khuôn mặt kiêu ngạo, nghiêm nghị lạnh lùng, cơ thể cường tráng khỏe mạnh.
Phác Chính Hoa lắc đầu một cái, xua đi những hình ảnh này.
Xuống dưới cổng lầu, đi được một đoạn, đến một cái cổng thành khác, đó chính là đường quay trở lại khách sạn. Ngước nhìn những tầng mây dày đặc chất chồng trên không trung, dường như trời lại sắp mưa.
Em rảo bước, bỗng nhiên trông thấy một người phụ nữ mặc áo lót thể thao trắng, bên ngoài có khoác một cái áo sơ mi và quần đen và một vị cao tuổi đang đánh cờ nơi cổng thành. Không phải là An Hỷ Nghiên sao?
Phác Chính Hoa lặng lẽ đi đến bên cạnh cô.
“Sao đi đến đâu cũng đều có mặt cô vậy?” An Hỷ Nghiên không ngẩng đầu lên, ngữ khí thản nhiên. Cô nói giọng Bắc Kinh chính cống, nhưng hơi nhẹ một chút. Từ điểm này Phác Chính Hoa có thể đoán được cô từ đâu đến.
Nhưng mà … Phác Chính Hoa thầm nghĩ …Câu này không phải là do em nói à? Thế quái nào mà đi đâu cũng gặp được người phụ nữ này?
An Hỷ Nghiên đặt quân cờ trong tay xuống, ngước đầu lên nhìn em. Phác Chính Hoa để ý, ngón tay của cô rất dài và thon, khớp xương không thô.
“Cổ Thành ‘lớn’ thế này, cô thủ ở cổng thành, ai tránh được pháp nhãn của cô cơ chứ.” Phác Chính Hoa đáp.
An Hỷ Nghiên không ngờ rằng em chẳng mềm dịu đáp trả cô một câu như vậy, cô không những không tức giận, trái lại còn nở nụ cười: “À!”
Phác Chính Hoa cũng không nghĩ đến cô chỉ ‘à’ một tiếng rồi thôi. Không hiểu sao, em đứng còn cô ngồi trên chiếu, cứ đối diện với nhau như vậy, em lại cảm thấy mất tự nhiên. Vì vậy liền luồn người đi qua.
Chưa được mấy bước, nghe được giọng của cô vang lên ở đằng sau: “Không được, sắp mưa rồi đấy.”
Sau đó là âm thanh đứng dậy.
Đường trong thành rất hẹp, phía trước có người đang dắt ngựa, cũng có khách du lịch đang nghỉ chân. Phác Chính Hoa lẳng lặng đi đến, nghe thấy tiếng bước chân khoan thai phía sau.
Cứ cách nhau dăm ba thước như vậy, một người trước một người sau, cùng đi về một hướng.
Bất thình lình, bước chân của Phác Chính Hoa khựng lại.
Giữa con đường phía trước, một con chó đen lớn chắn ngang. Cao gần quá nửa người, lè lưỡi, thở hổn hển, nhìn em.
Người trong thành nuôi rất nhiều chó, con này cũng không biết là chó của nhà ai không chịu xích lại, chạy ra giữa đường.
Có vài du khách chọn đi đường vòng, cũng có người địa phương không hề sợ, đi vòng qua người con chó. Hai tay Phác Chính Hoa siết chặt, ngây ngốc đứng tại chỗ, cảm giác hai chân gần như nhũn ra, nửa bước cũng chẳng thể nhấc nổi chân.
“Sợ chó à?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Phác Chính Hoa: “Chút xíu.”
Cô cười một cái, quét mắt qua em một lượt, vẻ mặt lười biếng đưa mắt nhìn con chó kia, rồi nói: “Đi thôi!”
Trước đây khi gặp chó dữ trên đường, em đều phải rúc người vào bạn học bên cạnh, Phác Chính Hoa gần như phản xạ có điều kiện, em nép sát người vào cô, cơ hồ vẫn duy trì bước chân nhịp nhàng, cùng cô đi về phía trước.
An Hỷ Nghiên nhận ra được sự căng thẳng của em, bước chậm lại, để em có thể theo kịp. Có vài hạt mưa rơi xuống, va vào cánh tay của hai người. An Hỷ Nghiên cảm nhận được sự tiếp xúc giữa hai người, cô phát hiện da em rất mát, cánh tay lại rất mềm; hòa cùng với làn da ấm áp của cô, tạo ra một sự đối lập rõ rệt.
An Hỷ Nghiên ngước mặt, nhìn về phía trước.
Cuối cùng cũng ‘vượt’ qua được con chó kia, Phác Chính Hoa ngay lập tức bật ra khỏi người cô, kéo dài khoảng cách.
“Cảm ơn!” Mặt em ửng hồng.
An Hỷ Nghiên vừa cười, vừa nói: “Có cái gì phải cảm ơn? Dẫu sao cô cũng chỉ sợ con chó ‘chút xíu’ mà thôi.”
Phác Chính Hoa: “…”
Chớp mắt đã đến khách sạn, hai người vào cửa, một người lên lầu, một người đến trước bàn tiếp tân. Lại lần nữa đôi người đôi ngả.
…
Đồng hồ dần dần chỉ đến mười hai giờ.
Phác Chính Hoa ngồi trong phòng, ngây ngẩn rất lâu, nhìn đống hành lý vẫn để nguyên đó cả đêm qua không mở. Em đứng lên, đến trước cửa sổ, khẽ đẩy ra một khe hở.
Trong sân rất yên tĩnh, đã có thêm hai khách vào thuê phòng. Nhưng bây giờ không thấy có ai, chỉ thấp thoáng bóng dáng Tiểu Mai sau quầy, còn An Hỷ Nghiên ngồi dưới hành lang cửa đối diện, hai mắt nhắm nghiền, hình như đang nghỉ trưa.
Mưa vẫn lộp độp không ngừng rơi xuống, tuy rằng không lớn; nhưng ở phía xa xa những tầng mây vẫn còn dày đặc, có lẽ sẽ mưa lớn nhanh thôi.
Trong đời người, có một số nguy hiểm không cách nào biết trước.
Có một số nguy hiểm khi mới phát sinh đã ngay lập tức ‘đánh hơi’ thấy. Sự xuất hiện của cô, bất kỳ cô gái nào cũng có thể ‘bắt mùi’ được .
Mưa lớn dần.
Phác Chính Hoa đưa mắt nhìn xuống sân lần nữa, em quyết định rời đi.
Bước chân rất khẽ xuống lầu, em vác balo trên vai, đi đến trước quầy tiếp tân. Tiểu Mai nghe em nói muốn trả phòng, hơi chần chừ, thậm chí còn lén nhìn một cái phía sau em, cách đó không xa chính là cô chủ.
An Hỷ Nghiên vẫn một mực yên tĩnh, dường như ngủ rất say.
“Không được đâu?” Tiểu Mai lên tiếng: “Cô xem trời sắp mưa to! Nếu không cô thì thế này đi, hành lý cứ để lại quầy tiếp tân, không sao hết!”
Phác Chính Hoa mỉm cười: “Cảm ơn, không cần đâu.”
“Vâng!”
Thanh toán xong, Phác Chính Hoa xoay người rời khỏi. Em bật cái ô đen duy nhất mình đem theo, mưa tí tách rơi xuống, rơi trên ô, hắt vào bên chân. Chớp mắt đã ra khỏi cổng chính của khách sạn, em quay đầu lại.
Dưới hiên nhà, An Hỷ Nghiên gác tay sau ót, lẳng lặng nhìn em.
Ánh mắt trong veo như nước.
Phác Chính Hoa khẽ cười với cô một cái, xoay người bước đi.
…
Chuyện đời luôn nằm ngoài dự liệu của con người.
Có lẽ, đây thật sự là cái người ta gọi là “duyên phận” quấy nhiễu.
Phác Chính Hoa không nghĩ đến, cơn mưa đó lại lớn như vậy.
Khắp bầu trời mây đen vần vũ, mưa to đến mức không nhìn thấy rõ đường đi, trên đường chỉ có một mình em. Trời đất tối đen, ban ngày mà ngỡ như đêm khuya.
Em che ô, nhưng vô dụng. Ba lô đều bị xối ướt quá nửa. Em gạt nước trên mặt, tiếp tục đi về phía trước, hy vọng sau đó có thể tìm được khách sạn cho em ở tạm.
Nhưng lúc này em mới phát hiện, hóa ra không có nhiều khách sạn bình dân trong khu thành nhỏ này. Hầu hết đều đóng cửa, còn một số khác thì đang sửa chữa. Gõ cửa một lúc lâu, cũng không ai để ý đến, có lẽ do tiếng mưa quá lớn.
Em tìm được một nhà trọ Two Inn, đừng nói đến phòng hạng sang, ngay cả phòng thường đã hai trăm đồng. Em hoài nghi có phải bọn họ thừa nước đục thả câu. Cũng có loại rẻ hơn, một trăm hai mươi đồng một phòng, nhưng điều kiện vệ sinh thật sự rất tệ. Từ nhỏ Phác Chính Hoa đã là một người sạch sẽ, cho dù bây giờ ở bên ngoài phiêu bạt, nhìn giường chiếu trong căn phòng phủ đầy bụi, em thật sự không chịu nổi. Cộng thêm nụ cười đặc biệt ‘ân cần’ của ông chủ, khiến em phải chùn bước.
Cũng không biết trôi dạt bên ngoài bao nhiêu lâu, bất giác, lại quay về khách sạn ‘Tiệm Vong’.
Mưa lớn, ngay cả cổng của Tiệm Vong cũng đóng chặt. Trời đất mờ mịt không rõ, mưa thấm ướt cả người Phác Chính Hoa. Em che ô, đứng ngoài cổng Tiệm Vong, bỗng nhiên cảm thấy cô độc, bỗng nhiên cảm thấy chật vật.
Hóa ra từ đầu đến cuối em chỉ có một mình, không có một nơi trú chân.
Nước mưa mang theo sự lạnh lẽo, bao vây xâm nhập cơ thể em. Em che ô đứng đó, trong mưa, nhưng lại giống như đang đứng nơi thâm sơn cùng cốc.
‘Kẽo kẹt’ một tiếng, có người mở cửa.
Phác Chính Hoa ngước đầu lên, trước mắt mưa bụi mờ mịt.
Vẫn là bộ dạng kia của An Hỷ Nghiên, tựa vào khung cửa, khoanh tay lẳng lặng nhìn em.
Phác Chính Hoa nhìn cô, cũng không lên tiếng.
Bỗng nhiên cô nở nụ cười vô cùng dịu dàng, mở miệng: “Khách hàng cũ của bổn tiệm, trời mưa có ưu đãi. Với giá đó còn có thể ở phòng deluxe … Dù sao trời mưa lớn thế này, phòng để trống cũng vô ích.”
Phác Chính Hoa đứng tại chỗ cách một màn mưa nhìn cô, không nhúc nhích.
“Cô luôn chứa chấp những người vô gia cư như vậy sao?” em khẽ nói.
Cô khựng lại mất mấy giây, thản nhiên đáp: “Không, đây là lần đầu tiên.”
Nước mưa, ồn ã, lao xao rơi cạnh hai người.
Phác Chính Hoa cúi đầu, lại lau khô nước trên mặt. Cô cũng xoay người, đi vào trong sân, cánh cửa sau lưng cô vẫn mở.
“Tối nay tôi làm cho em một bàn đầy món ngon, xua đi cái lạnh. Vào đi … Phác Chính Hoa.”
Phác Chính Hoa như bị ma xui quỷ khiến, biết rõ không nên, nhưng vẫn tiến về phía cánh cổng ‘Tiệm Vong’ trước mặt, cụp ô, bước vào trong, lẽo đẽo theo sau cô.
…
Vẫn căn phòng đó, vẫn mức giá đó, em đã trả một lần thuê mười ngày, Tiểu Mai đã trả lại em chín ngày. Bây giờ thấy em quay trở về, Tiểu Mai không chút ngạc nhiên, cũng chẳng nói thêm lời. Phác Chính Hoa nghĩ An Hỷ Nghiên nhất định đã dặn dò cô ta, tránh cho em cảm giác lúng túng.
Không hiểu sao, Phác Chính Hoa lại nghĩ như vậy.
Cô chính là một người như thế, nội tâm ôn nhu hiền lành.
Rốt cuộc, đến khi chạng vạng tối, thì mưa cũng ngừng rơi. Trời dường như sáng hơn một chút so với khi nãy nhưng dĩ nhiên không còn trông thấy ánh mặt trời và mặt trăng. Đèn trong sân bật sáng, lá cây mang theo sự tươi mới sau cơn mưa, ngước mắt nhìn một lượt cảm thấy ấm áp và thanh tĩnh.
Phác Chính Hoa ngồi trong phòng đọc sách trên lầu hai, nhưng vẫn ngửi được mùi hăng hắc từ nhà bếp hắt ra. Còn có tiếng oán thán, kêu là ỏm tỏi của Tiểu Mai: “Ông trời của tôi ơi, cô chủ! Hôm nay chị xào cái gì vậy! Hăng thế này!”
Đến khi trời tối, em nghe được âm thanh của An Hỷ Nghiên vọt qua cửa sổ: “Tiểu Mai, gọi cô ấy xuống ăn cơm.”
Phác Chính Hoa không đợi người khác gọi, tự mình đi xuống. Trong sân bày biện một bàn thức ăn, Phác Chính Hoa nhìn thấy mấy món ăn đó thì ngẩn người: Thịt hầm sa tế, lẩu cay, thịt xào ớt hiểm … một mảng đỏ thẫm, chỉ có một đĩa cải thìa và một đĩa trứng gà là không có ớt.
Thảo nào vừa nãy lại mùi lại nồng như vậy.
An Hỷ Nghiên bưng thêm ba chén cơm đi ra, theo phía sau là Tiểu Mai đang ầm ĩ.
“Em chịu rồi! Cô chủ, hôm nay cô muốn đại khai sát giới hay sao? Cay vậy?” Tiểu Mai le lưỡi một cái.
Đêm xuống, trời mát, An Hỷ Nghiên khoác thêm một chiếc áo mỏng, khóa kéo lên, cả người tăng thêm vài phần lạnh lẽo, kiên cường. Cô lườm Tiểu Mai một cái: “Nói nhảm cái gì đấy? Có muốn ăn hay không.”
Tiểu Mai nức nở một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô lại nhìn về phía Phác Chính Hoa: “Em cũng xuống ăn cơm à? Mười đồng một món.”
Phác Chính Hoa mỉm cười đáp: “Ừm, được!”
Tiểu Mai liếc mắt.
Ba người ngồi vào chỗ của mình.
Bầu không khí náo nhiệt và vui vẻ hơn so với tưởng tượng của Phác Chính Hoa. Tiểu Mai lấy từ trong tủ lạnh ra hai bình sữa chua, đặc sản của vùng này, đưa cho Phác Chính Hoa vừa uống vừa ăn. Cô ta còn kể những chuyện lý thú của Cổ Thành, liên tiếp những chuyện vi diệu, Phác Chính Hoa phá lên cười ngặt nghẽo. Còn An Hỷ Nghiên thì kéo nửa két bia, ngồi bên cạnh từ từ nhấm nháp một mình. Nói đến đoạn vui, cô giễu Tiểu Mai hai câu, ngay cả Phác Chính Hoa cũng bị châm chọc vài câu, trong đó loáng thoáng mang theo một chút xa cách, dáng dấp lại mang thêm vài phần ngang ngạnh, đúng là cảnh tượng đẹp nhất trong đêm đen.
Phác Chính Hoa cũng không có dũng khí quan sát cô nhiều hơn.
Em cầm đũa lên, lại gắp một đũa trứng gà và cải thìa.
Vừa bỏ vào trong chén, đột nhiên cảm giác được có đôi mắt đang nhìn mình.
Em ngẩng mặt lên, chạm phải ánh mắt của An Hỷ Nghiên, trong mắt cô lộ ra vẻ nghiền ngẫm, tìm tòi.
Trong phút chốc, Phác Chính Hoa chẳng hiểu thế nào, giống như bị một hồ nước dội lên đầu đột nhiên bừng tỉnh.
Tối nay tôi làm cho em một bàn đầy thức ăn, xua đi cái lạnh.
Thịt hầm sa tế, thịt xào ớt hiểm, lẩu cay …
Cookie chủ, hôm nay sao lại cay như vậy?
…
Trên thẻ căn cước của em, quê quán là ở Hồ Nam, Tương Tây.
Nghe nói người người đều thích cay, một nơi không cay là không vui.
…
Phác Chính Hoa siết chặt đôi đũa, trong lòng bỗng thấy phiền muộn.
Ánh mắt hai người vẫn chạm nhau, nụ cười trên khóe môi em vẫn không thay đổi.
Chỉ là, cô không biết.
Phác Chính Hoa thoáng chốc im lặng, mỉm cười với cô một cái, sau đó, gắp một miếng thịt hầm sa tế, thịt xào ớt hiểm…
Cô uống bia, như có như không nhìn em.
Phác Chính Hoa cảm thấy cay sắp ứa nước mắt, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, em rút một tờ giấy, lại nâng ly sữa chua, một hơi cạn sạch. Ngẩng đầu lên, trông thấy An Hỷ Nghiên và Hiểu Mai đều đang chăm chú nhìn mình.
Em miễn cưỡng cười một cái: “Ăn ngon lắm. Chỉ là tôi xa quê quá lâu, ăn cay có chút không quen. Nhưng tôi rất thích ăn.”
Em lại định gắp thêm một đũa ớt, Hàn Thác thấp giọng mở miệng: “Tiểu Mai, đổi cho cô ấy một chén cơm khác.”
Phác Chính Hoa ngẩn ra. Tiểu Mai nhanh nhẩu bưng ra một chén cơm trắng, đổi lấy chén cơm đã bị ớt nhuộm đỏ của em, mở miệng khuyên: “Cô không ăn cay được sao không nói sớm? Sợ cô chủ tôi mất mặt hả? Không sao đâu, chị ấy không cần mặt mũi…”
“Em nói nhiều nhỉ!” An Hỷ Nghiên liếc nhìn cô gái nhỏ một cái: “Đi, lấy thêm một bình sữa chua.”
Tiểu Mai rời đi, trên sân chỉ còn lại hai người bọn họ. An Hỷ Nghiên bất chợt nhẹ giọng: “Thái độ kiên cường của em đâu mất rồi?”
Rõ rành rành chỉ mới biết nhau hai ngày, nhưng lại giống như thấu hiểu hết những suy nghĩ trong lòng em.
Phác Chính Hoa nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn cô, cười cười: “Không có đâu, tôi thật sự, thật sự rất thích ăn.”
An Hỷ Nghiên không nói nữa. Một lát sau, cô uống một hơi hết sạch ly bia, nhìn ngắm mây bay, nhoẻn miệng cười.
Đêm khuya thanh vắng, Phác Chính Hoa và Tiểu Mai đều trở về phòng ngủ của mình. An Hỷ Nghiên vẫn còn ở trong sân, từ từ uống bia. Ngước đầu lên, cô có thể nhìn thấy cửa sổ trước phòng Phác Chính Hoa, thắp lên một ngọn đèn ấm áp.
Thật ra từ đêm qua cô đã phát hiện. Đèn trong phòng em, cả đêm không tắt.
Sợ tối ư?
Còn sợ chó.
Sợ cay.
Sợ cùng với phụ nữ như cô bèo nước gặp nhau sẽ phát sinh bất cứ gút mắt nào.
Rồi lại trở về.
Một thân một mình, che giấu cố hương, càng giấu càng lộ.
Hóa ra, cô đang chứa chấp một cô nàng không có nhà để về.
Khách đến từ nơi nào.
Rồi lại muốn đi đâu?
(1): Xem thêm thông tin về con đường Trà Mã Cổ: http://kenh14.vn/kham-pha/chu-du-tay-tang-tren-con-duong-tra-ma-co-20120719085642254.chn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro