Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Toàn văn:

"Đường đường là Hồ vương, đứng trong chúng tiên, lại ở đây làm ra chuyện trộm, cướp! Thật khiến người khinh thường!" Đệ tử thứ ba của Tây Hải Long quân mang theo đầy đầu nhiệt huyết, mắng hồ vương Cố Bạch phong lưu phe phẩy quạt giấy trước mặt đến cẩu, huyết, lâm, đầu.

"Vị tiểu đệ tử này, không có bằng chứng không thể nói lung tung nha, ngươi nhìn thấy ta lấy gì nào?" Cố Bạch cười, chìa hai tay làm tư thái không hề phòng bị, đôi mắt hoa đào hướng tiểu đệ tử chớp chớp, sóng mắt lưu chuyển, ngữ điệu y lười, biếng lại câu, nhân: "Nếu không... ngươi tới khám người đi?"

Mỹ nhân phía trước, còn một bộ nhâm, quân, thải, hiệt*, tiểu đệ tử thấy trận thế này, lại còn do mỹ nhân xếp hàng thượng cấp trong lục giới tự mình ra trận, lập tức bó tay rút lui, ấp úng: "Ta... Ta nói bất quá ngươi, ta đi mời Long quân đến!"

*Nhâm quân thải hiệt: 任君采撷 Tui cũng không hiểu từ này như thế nào, search trên baidu thì thấy là tên một cuốn tiểu thuyết ngôn tình... >< thím nào biết chỉ giúp tui với ~

Tiếng tiểu đệ vừa dứt, liền nghe thấy thanh âm không cao không thấp mang theo chín phần uy nghiêm truyền đến từ chỗ kết giới: "Nếu hồ vương muốn bị khám, người, không bằng bổn quân tự mình đến?"

Tiểu đệ tử chỉ thấy thân thể hồ vương mới rồi còn thần thái tự nhiên phong, tình vạn chủng giờ run rẩy...

Long quân áo lam tóc đen cao lớn tuấn mỹ tựa hồ chẳng cần nghĩ cũng biết lý do Cố Bạch xâm nhập Tây Hải, mạn bất kinh tâm hỏi: "Ngươi tới trộm Long Mộc?"

Cố Bạch thấy Long quân không định động thủ, mở miệng cười: "Ta đã hỏi mượn ngươi rồi, nhưng ngươi không cho ta mượn, ta chỉ có thể dùng thủ đoạn đột nhập thôi."

"Ngươi muốn Long Mộc làm gì?" Long quân Dung Phong nhíu mày, Long Mộc là thần mộc Long tộc mỗi một vạn năm lại gãy một cành, thần mộc ngưng kết linh khí, giúp tăng tu vi, độ thiên kiếp, luyện chế pháp khí, toàn bộ Long tộc chỉ có bảy, mà Tây Hải trọn vẹn chiếm được bốn.

"Chuyện này nói ra rất dài dòng..." Cố Bạch giảm thấp âm lượng, lấy tay che miệng tiến đến bên tai Dung Phong, khí tức Cố Bạch cùng với mùi hương thoang thoảng như lông vũ lướt qua bên tai Dung Phong, Dung Phong chỉ cảm thấy một luồng điện vọt lên, tê, dại, bàn tay Dung Phong ẩn dưới tay áo chậm rãi nắm chặt, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy Cố Bạch ra.

Hai người tư, thế thân, mật, tiểu đệ tử cẩn thận dịch sang bên cạnh từng chút một, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào bốn cành Long Mộc: "Ta cái cũng không thấy... Ta cái gì cũng không biết..."

"Ngươi biết đó, Hổ vương Thương Hiên coi trọng đứa nhỏ Tô Thanh trong tộc ta, đứa nhỏ kia lớn lên rất thanh thú, có vài phần tương tự bộ dáng ta hồi trẻ, đúng là kẻ tuyệt sắc có chỗ giống nhau mà..."

Thái dương Dung Phong giật giật: "Nói trọng điểm!"

"Xì, một chút nhẫn nại cũng không có!" Cố Bạch xì một tiếng, ngại đứng quá mệt, không chút khách khí khoác một tay lên vai Dung Phong, Dung Phong liếc nhìn ngón tay thon, dài trên đầu vai kia, lại im lặng dời ánh mắt: "Tô Thanh gần đây phải độ đại kiếp, nhưng trước đó vài ngày bị lệ quỷ tổn thương nguyên khí mất, kỳ thật cũng không có gì trở ngại, nhưng Thương Hiên lại đau lòng cực kỳ, mới nghĩ tới mượn Long Mộc kia của ngươi một lát, độ kiếp sẽ không có sai sót nào."

"Thương Hiên sao lại không đích thân đến được? Để ngươi tới hắn cũng yên tâm?"

Cố Bạch cũng không giận, một bộ lười, biếng: "Bảo bối Tô Thanh kia của Thương Hiên không cho, tới, còn chẳng phải đến phiên ta , mượn không được liền trộm, trộm không được liền cướp, cướp không được liền bỏ chạy, aiz, Hồ vương ta có chuyện gì là chưa làm qua?"

Nói xong, Cố Bạch đứng thẳng lên đấm bóp cái eo nhỏ của mình: "Ngươi ngồi ta đứng, nói chuyện đúng là mệt!"

Dung Phong bình tĩnh nhấp một ngụm trà: "Nếu không ngươi ngồi trên đùi ta đi?"

Lạch cạch, quạt giấy của Cố Bạch rơi mất.

Dung Phong cuối cùng vẫn nhớ phải nói chuyện đúng đắn: "Sao ngươi không nói với ta sớm một chút là Thương Hiên muốn Long Mộc?"

"Ngươi còn không biết xấu hổ đi hỏi?" Nhắc tới chuyện này, Cố Bạch nhất thời tạc mao: "Lúc trước ta đường đường chính chính đến Long cung ngươi mượn Long Mộc, ngươi thế mà trực tiếp nhốt ta ngoài cửa cung! Ta có thể có cơ hội nói? !"

"Trí nhớ tốt như vậy, sao ngươi không nghĩ lý do ta để ngươi ở ngoài cửa?"

Lời vừa ra khỏi miệng, kiêu ngạo của Cố Bạch thoáng cái bị dội tắt, chột dạ bó tay rút lui.

Chính là mấy ngày trước, Cố Bạch đến tìm Dung Phong uống rượu, nhất thời không để ý uống đến say mèm, cánh tay Cố Bạch tinh tế trắng nõn cứ treo trên người Dung Phong sống chết không xuống, Cố Bạch uống đến hai gò má hồng lên, đôi môi tươi đẹp, hồng nhuận nhắm thẳng trên môi Dung Phong mà đến gần, mùi rượu hòa cùng hương hoa trên người Cố Bạch, khiến Dung Phong không nhớ rõ lúc đó mình làm sao mà nhịn xuống, chỉ có thể mặc yêu, tinh tác, nghiệt trên người mình châm, lửa khắp nơi, còn không chịu trách nhiệm dập tắt lửa!

Thật vất vả mới yên, Cố Bạch lại đại thi thuật pháp, Dung Phong mặc kệ y, trơ mắt nhìn Cố Bạch hủy đi bảy tòa cung điện của Tây Hải Long cung, hủy xong cuối cùng mới mệt mỏi đi ngủ, Dung Phong đối mặt với đống bừa bộn này liền cảm thấy Cố Bạch là cố tình...

Cố Bạch có chút xấu hổ ho một tiếng, sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì, xảy ra vỗ vỗ vai Dung Phong: "Ha ha ha, ngươi rộng lượng như vậy so đo với ta làm gì, một câu thôi, cho mượn hay không (cho) mượn?"

"Không (cho) mượn." Hai chữ lạnh như băng.

Cố Bạch phe phẩy quạt xếp, có chút đau lòng: "Vậy đi, dâng ngươi một vò rượu hoa đào ngàn năm..."

"Không mượn."

"Thượng phẩm tiên khí thiên quân ban cho cũng dâng ngươi thì sao!"

"Không mượn."

"Khu tiên sơn của Hồ tộc và Hổ tộc!"

"Không mượn."

...

Cố Bạch thấy Dung Phong dầu muối không ăn, có chút giận, bỗng nhiên, Cố Bạch tựa hồ nhớ ra cái gì đó, khóe miệng câu lên một nụ cười hàm xúc không rõ ý tứ, Cố Bạch nghiêng thân gần sát Dung Phong, đôi mắt hoa đào thủy quang liễm diễm, khóe môi như có như không lướt qua má Dung Phong: "Ta nói... ngươi cái gì cũng không muốn, không phải là muốn ta chứ? ... Nếu thật sự như vậy, ta đây sẽ cố miễn cưỡng đem mình tặng cho ngươi vậy..."

Tai Dung Phong một mạt hồng, Cố Bạch thấy thế đắc ý không thôi, thầm tính Dung Phong chắc chắn vô cùng lúng túng, cuối cùng đoạt lấy là xong! Nào biết đắc ý chưa được bao lâu, tay Cố Bạch liền bị bắt lấy.

"Ừ, ta xác thực muốn ngươi, ngươi có cho hay không?" Dung Phong bình tĩnh nhìn Cố Bạch, đôi mắt trầm đến dọa người.

"? !" Cặp mắt hoa đào của Cố Bạch mở lớn, y đây là, bị Dung Phong trêu chọc rồi sao? !

Không đợi Cố Bạch kịp phản ứng, một thân ảnh liền áp lên...

"A... Ưm... Dung Phong... A...."

Tiểu đệ tử cực nhanh trí có mắt mà nhắm lại lui ra ngoài cửa lớn cung điện rồi đóng lại, ngăn cách một phòng xuân, sắc...

___Hoàn___

Tui muốn đoạn sau cơ!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro