Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌪️9

Sau khi Kim Seung Min rời khỏi, Yongbok cũng đi làm thủ tục xuất viện, nếu còn ở thêm vài ngày không biết cậu phải đào tiền đâu ra để mà trả nữa. Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc là, Seung Min đã giúp cậu trả hết tiền viện phí rồi, như vậy cũng tốt, giúp cậu tiết kiệm được một khoản khá lớn.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có nơi nào để đi, đành về căn hộ cậu sinh sống trước kia, đó là do cậu và Choi Beomgyu cùng góp tiền thuê. Lúc đó vì muốn tiết kiệm tiền, nên chỉ dám thuê một căn hộ nhỏ, bên trong có một phòng bếp, một phòng vệ sinh, ngoài ra còn có thêm một phòng ngủ khách nho nhỏ.

Kể từ khi dọn đi, cậu chưa từng về thăm nơi này. Mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy, từ đường lớn đến con hẻm nhỏ, đều giống như trước đây, không có thay đổi nhiều. Nghĩ lại bản thân đã lâu không gặp Beomgyu, lúc trước vì sợ Seung Min sẽ gây phiền phức cho y, nên luôn tìm cách trốn tránh.

Cậu cũng không biết, Beomgyu có phải còn sống ở đây hay không.

Bất tri bất giác đã đứng trước cửa phòng, cậu đưa tay vào túi áo lấy ra chiếc chìa khoá quen thuộc. Chiếc chìa khoá này cậu luôn giữ bên mình, có lẽ lúc trước từng nghĩ qua một ngày nào đó sẽ về lại đây đi.

Bất giác cười khổ, cậu không ngờ Kim Seung Min sẽ buông tha cho mình, đây chẳng phải là ước nguyện của bản thân sao, đáng ra trong lòng nên vui mừng mới phải. Nhưng tại sao cho đến hiện tại, cậu vẫn không thể ép mình cười một cách đúng nghĩa.

Nhẹ nhàng tra chìa vào ổ khoá, Yongbok mở cửa, đập vào mắt cậu là hai đôi giày da bóng loáng đang nằm gọn trên sàn nhà, bên trong cũng nồng nặc mùi rượu. Chẳng lẽ, trong nhà có người sao?

Cậu đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng tại hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau trên ghế sofa, Yongbok sốc toàn tập, mặt bỗng chốc đỏ ửng như trái cà chua chín.

Ngược lại người trên sofa, sau khi ý thức được tình hình phía cửa liền vội vàng với lấy đống quần áo đang nằm la liệt dưới sàn mặc vào người. Lee Yongbok biết điều xoay người lại, tim cũng thình thịch thình thịch đập loạn lên, giống như muốn nhảy hẳn ra ngoài vậy, hai bên má cũng càng lúc càng nóng lên.

Qua một lúc, phía sau truyền đến âm thanh, là Choi Beomgyu.

"Jikseu, em... anh..."

Beomgyu ấp a ấp úng cả nửa ngày, mãi cũng không nói được một câu hoàn chỉnh. Cũng là Soobin bình tĩnh hơn, vẻ mặt như đang xem phim hay, chân bắt chéo ngồi nghiêm chỉnh trên sofa. Lee Yongbok lúng túng xoay người đứng đối diện bọn họ, miễn cưỡng nở nụ cười:

"Em chỉ là về xem xem, bây giờ... liền đi."

Choi Beomgyu vội vàng chạy đến nắm lấy tay cậu:

"Em... bọn anh..."

Lee Yongbok vỗ vỗ vai y, giọng run run:

"Beom hyung, Soobin là một người tốt, giao anh cho anh ấy... em cũng an tâm hơn."

Beomgyu hoảng hốt nhìn cậu, cũng phải, bản thân sớm đã không có tư cách đứng bên cạnh em ấy rồi... Y nghẹn ngào gật đầu:

"Ở lại ăn cơm tối đi, lâu rồi không gặp em, sống có tốt không?"

Câu nghe vậy lập tức lắc đầu từ chối:

"Không... không cần, hai người còn đang bận, em có thời gian sẽ đến sau."

Nói xong liền đóng sầm cửa lại, lật đật chạy xuống cầu thang, Beomgyu muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng cánh tay không biết đã bị người nắm chặt từ bao giờ, Soobin nói, giọng hơi khàn:

"Yongbok rất tốt, em mau để anh làm xong hết đi, kìm nén khó chịu lắm."

Choi Beomgyu nghe xong, mặt mũi đều đỏ hết cả lên.

Lee Yongbok một hơi chạy ra khỏi chung cư, cậu vẫn là lần đầu tiên bắt gặp loại tình huống khó xử này a, quả thật doạ cậu một phen không nhẹ.

Xoa xoa khuôn mặt vẫn còn đỏ như trái cà chua của mình, nhưng mà ít nhất Beom hyung có cuộc sống tốt, như vậy cậu cũng không còn gì phải lo lắng nữa rồi.

Vừa chuẩn bị đi tìm nơi nào đó tạm trú liền nghe phía sau có người gọi tên mình. Cậu quay lại, nhìn thấy Lee Minho một thân áo thun trắng kết hợp quần jean xanh đen, so với lúc mặc áo khoác trắng ở bệnh viện hoàn toàn là hai người khác nhau. Cậu ngạc nhiên:

"Bác sĩ, sao anh lại ở đây?"

"Đến nhà tôi đi, đang tính tìm em nói chuyện."

Lee Minho mặt lạnh như tờ, cũng không để ý đến phản ứng của người đối diện, trực tiếp leo lên chiếc xe đang đậu bên cạnh. Yongbok do dự một lúc, nghĩ đến người ta dù sao cũng đã cứu mình một mạng, cũng không tiện từ chối, đành lê chậm từng bước lên xe.

Bên trong xe có mở máy lạnh, nên vừa vào cả người liền cảm giác thoải mái không ít. Lại nhìn sang người ngồi bên bộ mặt không cảm xúc, cậu vội vàng yên phận ngồi ngay ngắn, một tiếng cũng không dám hó hé.

_______________________________________________________________

Trong quán bar tối mờ mịt, tiếng nhạc xập xình bên tai, trai gái ăn mặc hở hang ve vãn nhau, nhảy nhót điên cuồng theo điệu nhạc. Ngay trung tâm sàn nhảy, một nam nhân đeo mặt nạ đang uốn éo những điệu múa thoát y khiến bầu không khí trong quán bar càng náo nhiệt thêm.

Dường như ánh nhìn của tất cả những người có mặt ở đó đều bị nam nhân yêu mị đó thu hút. Cùng với tiếng hò reo, nam nhân đã cởi bỏ áo trên người, để lộ vòng eo mảnh khảnh, tiếp tục uốn éo những điệu nhảy gợi cảm.

Kim Seung Min nheo mắt nhìn cậu con trai trên sàn nhảy, luôn có cảm giác quen thuộc, ngón tay cũng vô thức gõ nhịp lên tấm kính trên quầy bar. Người bên cạnh ngược lại vẫn đôi mắt ngủ lim dim, hoàn toàn không để ý xung quanh, khẽ liếc anh một cái, lười biếng mở miệng:

"Chậc chậc chậc, không phải là bị mê hoặc rồi chứ?"

Nghe vậy, anh chỉ bất lực cười trừ, tay nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, cũng không có lên tiếng phản bác. Park Jinyoung vô vị lắc lắc ly rượu trong tay, uống một hơi đến cạn, nói:

"Gầy tong teo như thế thì có gì mà xem, thao cũng chả có sung sướng gì!"

Kim Seung Min im lặng không nói chuyện, ánh mắt vẫn dán chặt vào người trên sàn nhảy, một cảm giác kỳ lạ cứ dâng lên trong lòng. Lúc này, nam nhân kia đã cởi cả quần dài, lộ ra đôi chân thon trắng trẻo.

Hiện trường bỗng nhiên trở nên náo loạn hơn bao giờ hết, người thì la hét, người thì chụp ảnh.

"Cởi quần lót ra đi!!"

Bên dưới đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông, lời vừa dứt lập tức có vài người bắt đầu hùa theo đùa giỡn. Seung Min đứng phắt dậy, sắc mặt u ám đến đáng sợ, nhìn chằm chằm chàng trai trên sàn nhảy giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Park Jinyoung ngồi bên thấy tình thế thay đổi suýt chút không vì sặc rượu mà chết, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng tan biến đi.

"Này bé Kim, sao thế?"

Hoàn toàn phớt lờ lời nói của y, anh xông thẳng lên sàn nhảy kéo người đang nhảy múa điên cuồng lôi đi. Thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của anh, đám người xung quanh nhất thời không dám ngăn cản, cao trào trong bar cũng vì thế mà kết thúc, để lại sự tiếc nuối trong lòng mỗi người.

Kéo người một mạch đến nhà vệ sinh, hung hăng ném vào tường, anh tiến tới ghì chặt cậu: "Em đang làm gì hả?"

Sống lưng tiếp xúc với mặt tường lạnh lẽo, Won Kyung không khỏi rùng mình, trên người bây giờ chỉ còn sót lại chiếc quần lót, cơ thể hoàn toàn phơi bày ra trước mắt anh. Kim Seung Min thấy cậu không mở miệng, đưa tay gạt phăng chiếc mặt nạ trên mặt cậu vứt sang một bên:

"Tôi đang hỏi em, sao không trả lời?!"

"Anh muốn tôi nói gì?" Won Kyung trừng mắt nhìn biểu tình phẫn nộ của người đối diện.

"Em con mẹ nó thèm khát dục vọng lắm sao? Rốt cuộc ở đây làm cái trò gì vậy?!!"

Kim Seung Min hoàn toàn mất hết lí trí, cảm giác bị phản bội tự nhiên nảy sinh trong lòng. Rõ ràng là bộ dáng dâm đãng của cậu ấy đi câu dẫn kẻ khác, cư nhiên còn dám bày ra vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng cãi lời anh?

"Anh có tư cách gì mắng tôi?" Won Kyung đẩy mạnh người phía trước ra, lên tiếng cười nhạo anh "Sao, muốn giết người không?"

Hàng lông mày Seung Min chau lại, ánh mắt sắc như lưỡi dao vẫn nhìn chăm chăm vào người trước mặt... Đây không phải là Won Kyung... Không phải là cậu bé ngây thơ không hiểu chuyện mà anh từng quen biết, cũng không phải là cậu bé khôn ngoan luôn vâng lời anh như xưa nữa.

"Thế nào, có phải đau lòng lắm không? Nếm được mùi vị phản bội chưa?"

Won Kyung vừa nói vừa tiến từng bước đến gần Seung Min, thần sắc u ám đến người khác không dám nhìn trực diện.

"Tôi nói cho anh biết, đây còn lâu mới đủ, tôi sẽ cho anh biết như thế nào là cảm giác sống không bằng chết..."

"ĐỦ RỒI!!"

Còn chưa nói hết câu, Kim Seung Min đã ngắt lời, ghì chặt Won Kyung lên bồn rửa tay, tức giận nói:

"Em rốt cuộc muốn cái gì?"

"Tim tôi sớm đã chết rồi, chính ngay hai năm trước anh thôn tính công ty của ba tôi, hại gia đình tôi nhà tan cửa nát, đã triệt để chết rồi." Giọng nói chắc nịch, dường như dùng hết sức lực để hét lên.

"Tôi tìm mọi cách tiếp cận anh, chính là để trả thù, vốn mọi thứ đều được tính toán xong xuôi, tự nhiên lại xuất hiện tên Lee Yongbok làm phá vỡ kế hoạch hoàn hảo của tôi. Anh biết không? Tôi ghét cay ghét đắng cậu ta."

Nghe lời tố cáo của Won Kyung, lông mày Kim Seung Min dần giãn ra. Hai năm trước vì sự phát triển của công ty nên đã thôn tính một vài công ty nhỏ vừa mới gia nhập thị trường không lâu mới duy trì được hoạt động của công ty, nay mới có thể trở thành một tập đoàn lớn mạnh.

Thế nhưng đây chính là hiện thực xã hội, kẻ mạnh hiếp yếu. Chỉ là anh không nghĩ tới, hậu quả lại nghiêm trọng đến mức này.

"Anh có biết không? Vì anh mà cha mẹ tôi gặp tai nạn giao thông qua đời, vì anh mà tôi từ một học sinh biến thành một kẻ vô gia cư, cũng vì anh, tương lai phía trước của tôi đều bị anh một tay huỷ hết rồi!!!" Cậu ta điên tiết hét toáng lên "Nếu như Lee Yongbok quay lưng lại với anh, anh sẽ làm gì?"

Kim Seung Min run người, nắm lấy cánh tay cậu, nói:

"Yongbok ở đâu?"

Won Kyung vùng mạnh thoát ra, dùng ánh mắt vừa ai oán vừa tuyệt vọng nhìn anh:

"Quả nhiên, cậu ta chính là điểm yếu của anh."

"TÔI HỎI LEE YONGBOK ĐANG Ở ĐÂU" Kim Seung Min gào lên, anh không thể để Yongbok gặp chuyện, tuyệt đối không thể.

"Anh tốt nhất vẫn nên giữ chặt tiểu bảo bối của anh bên mình đi."

Won Kyung nghiến răng nói rõ từng câu từng chữ một sau đó liền xoay người rời đi. Seung Min đấm mạnh tay vào bồn rửa đến rỉ máu, lẩm bẩm:

Lee Yongbok, em nhất định không được xảy ra chuyện!





Các cậu có ý kiến gì với những tác phẩm của Quần thì cứ nhắn tin trực tiếp với Quần, tài khoản cá nhân Quần cũng để trên wall, ngại nhắn trên wattpad thì nhắn trên facebook. Đừng có lôi Quần lên cfs này nọ để bôi đen, nó chechow lắm, cũng chẳng mấy người bận tâm, ngộ nhỡ Quần không đọc thì thiệt cho các bạn rồi!

Còn bạn kia, tưởng đăng cfs là không ai biết mình? Quần cam đoan sẽ thay đổi thế giới quan của bạn.

Thân ái :>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro