
Chương 5
Lý Hi Khản đang ngủ mê mang, đột nhiên cảm thấy cơ thể của mình trở nên hơi lạnh, sau đó bị một lực kéo ra khỏi giường, cậu mở mắt nhìn thấy hai gã mặc đồ đen lạ mặt đang đi đến.
"Mấy người là ai, buông lão tử ra! Mấy người có biết lão tử là ai không hả!" Lý Hi Khản la lên.
Nghe thấy tiếng động, Tất Văn Quân đang tắm vội vã mặc vội quần áo chạy ra.
"Dừng lại, chúng tao là người của LEO, tụi mày dám bắt chúng tao à?"
Tất Văn Quân chưa nói hết, hai gã mặc đồ đen khác đã tiến tới túm tay cậu.
Trịnh Duệ Bân thông thả đi vào phòng, mỉm cười với hai người: "Hai vị, chính là LEO có lời mời."
Ánh sáng mặt trời màu vàng nhạt theo cửa sổ sát sàn lọt vào phòng, trong phòng không bật đèn, Trần Lập Nông ngồi trên một chiếc ghế sofa đặt giữa phòng, cậu ngồi giữa ánh sáng và bóng tối, nhìn không thể thấy được biểu tình trên mặt.
Tất Văn Quân và Lý Hi Khản được đưa vào, bầu không khí nghiêm nghị trong phòng làm cho cả hai lo lắng và không dám thở mạnh.
"Ngồi đi." Trần Lập Nông nâng cằm lên.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lý Hi Khản bày ra một bộ dáng tươi cười, nũng nịu nói: "LEO, đã lâu không thấy nha..."
Châu Duệ đứng bên phía Trần Lập Nông cuối cùng cũng không kiềm chế mình, anh chạy qua và gõ vào đầu của Lý Hi Khản.
"Cậu còn dám nói nhiều! Họa từ miệng mà ra cậu không biết sao?"
Mắt của Lý Hi Khản mở to, cậu quên luôn việc kêu đau. Tất Văn Quân nghe ra trong lời của Châu Duệ có hàm ý khác, tròng mắt xoay tròn, đoán ra phần nào ngọn nguồn sự việc.
Châu Duệ đẩy mạnh hai người: "Còn không nhận sai?"
Hai người "Phốc" một tiếng thuận thế trượt khỏi ghế sofa và quỳ sấp xuống đất. Lý Hi Khản sợ đến mức run rẩy bật khóc.
Trịnh Duệ Bân nhìn thoáng qua Trần Lập Nông, Trần Lập Nông có chút mệt mỏi, lười biếng ngáp, nhắm mắt làm ngơ mặc cho hai người khóc lóc cầu xin.
"Nếu nói dối quá nhiều thì sẽ bị mất đi sự tin tưởng." Trịnh Duệ Bân đi đến gần hai người, vỗ vỗ miệng Lý Hi Khản, rồi lại nhéo mặt của Tất Văn Quân: "Cắt cái lưỡi này và gửi đến chợ đen bán đi."
"Không!" Lý Hi Khản kêu lên thảm thiết một tiếng, xụi lơ trên đất.
Tất Văn Quân cũng hoảng sợ, ôm lấy chân Trịnh Duệ Bân, liều mạng cầu xin: "Bân đại, tất cả là lỗi của tôi, nó không liên quan đến Hi Khản, muốn phạt thì cứ phạt một mình tôi, buông tha cho Hi Khản đi."
Trịnh Duệ Bân nheo mắt và nhìn Tất Văn Quân, không cử động. Tất Văn Quân một lần nữa nắm lấy Châu Duệ: "Duệ ca, xin hãy nói giúp giùm tôi, đó hoàn toàn là chủ ý của tôi......"
Châu Duệ thở dài và quay mặt đi. Tất Văn Quân vài bước đứng lên, đi đến chỗ Trần Lập Nông: "Ông chủ, tôi sẵn sàng một mình chịu mọi tội lỗi."
Trần Lập Nông nâng mắt lên một chút, người trước mặt mang dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt kiên định. Ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ chiếu lên người của Tất Văn Quân, lúc sáng lúc mờ.
"Phải không?" Chen Linong hỏi
Tất Văn Quân gật đầu: "Dù là hậu quả thế nào, tôi cũng chấp nhận."
"Không, đừng, Văn Quân!" Lý Hi Khản lao tới, Tất Văn Quân gắt gao đem cậu bảo hộ ở phía sau lưng, không để cậu tiến lên phía trước.
Trần Lập Nông nheo mắt, trong một khoảnh khắc, cậu thấy một thứ gì đó quen thuộc trong ký ức ở Tất Văn Quân và Lý Hi Khản.
Năm ấy cậu còn là học sinh trung học năm nhất, người đó thì đang học lớp 11, trong một giải đấu bóng rổ, cậu đã không cẩn thận nhớ sai địa điểm thi, đội bóng cuống quít chạy tới sân thi đấu nhưng vẫn không kịp giờ, họ bị phán là bỏ quyền, coi như trận đấu này nắm chắc thất bại.
Tần Phấn, chủ tịch hội học sinh đỏ mắt chỉ vào Trần Lập Nông chỉ trích cậu nửa ngày, đe dọa sẽ xóa tên cậu ra khỏi hội học sinh.
Trần Lập Nông cúi đầu, kìm nén nước mắt. Đột nhiên có người kéo cậu, cậu lùi lại vài bước, người đó từng bước tiến lên trước để bảo vệ cậu.
Thái Từ Khôn trừng mắt nhìn Tần Phấn, giọng anh bình tĩnh khiến người ta không thể từ chối: "Đó là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Tần Phấn bật cười: "Cậu chịu? Cậu chịu thế nào?"
"Những gì anh muốn chỉ là một kết quả, chờ đi, hạng nhất, tôi sẽ cho anh thấy."
Tần Phấn cười to hơn: "Nếu như không thực hiện được?"
Thái Từ Khôn cũng mỉm cười: "Tùy anh xử trí."
Với lời đảm bảo của Thái Từ Khôn, Trần Lập Nông không khỏi có chút lo lắng, hai tay đỡ lấy thắt lưng Thái Từ Khôn và nói: "Khôn Khôn......"
Thái Từ Khôn nắm lấy tay của Trần Lập Nông, nghiêng đầu trấn an cậu: "Đừng sợ, có anh."
Trần Lập Nông nhìn vào sau cổ của Thái Từ Khôn cùng với mái tóc dài dính đầy mồ hôi, trái tim cậu nhảy lên thình thịch.
Trận đấu sau, Thái Từ Khôn thực sự không thua một bàn nào, nhiều lúc anh mệt đến nỗi toàn bộ lưng ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính cả vào người, dường như bước chân loạng choạng đến độ không thể chạy thẳng được, thậm chí có một đối thủ cố ý đẩy ngã anh, khiến đầu gối chảy máu nhưng anh vẫn không thay người mà hoàn toàn thi hết trận đấu.
Trần Lập Nông đau lòng đến nỗi ngay cả ngón tay cũng bị cắn chảy máu, nhịn không được khuyên Thái Từ Khôn: "Hạng nhất có quan trọng đến vậy không?"
Thái Từ Khôn nhìn Trần Lập Nông, nắm lấy tay cậu, ánh mắt anh kiên định: "Không, điều quan trọng không phải là hạng nhất, mà là em. Em là bạn trai của anh, của Thái Từ Khôn này, anh không cho phép em chịu nửa điểm ủy khuất. Tất cả mọi thứ, anh sẵn sàng chịu đựng một mình."
Tiếng khóc làm Trần Lập Nông trở về với thực tại, Lý Hi Khản và Tất Văn Quân đã bị tách ra, hai người đang liều mạng vươn tay với tới nhau.
"Đủ rồi." Trần Lập Nông có chút mệt, xoa xoa thái dương.
Mọi người đều dừng động tác, đợi Trần Lập Nông nói tiếp.
Trần Lập Nông đứng dậy, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Lý Hi Khản và Tất Văn Quân, quay sang Trịnh Duệ Bân, nói: "Đuổi ra khỏi cửa, thả đi."
Trịnh Duệ Bân sửng sốt, Trần Lập Nông thế nào mà đột nhiên lại mềm lòng, nhưng anh không hỏi nhiều, phất phất tay.
Người ở hai bên vừa mới buông lỏng tay, Lý Hi Khản và Tất Văn Quân liền chạy đến ôm chặt nhau.
"Tạ ơn lão đại, tạ ơn Bân đại" Tất Văn Quân có chút xúc động, đời này không có gì có thể khiến cho con người lạnh lùng này khóc, nhưng lúc cậu ôm lấy Lý Hi khản, hốc mắt cậu lại lập tức đỏ lên.
"Sau này đừng để tôi gặp lại hai người." Trần Lập Nông bỏ lại câu nói này, bước ra khỏi phòng.
Khi Thái Từ Khôn tỉnh dậy đã là đêm hôm sau, đầu anh hỗn độn, ký ức của đêm hôm qua bị đứt quãng, anh chỉ nhớ là mình nhìn thấy Trần Lập Nông.
Khi anh ngồi dậy, phía dưới lập tức truyền tới sự đau nhức, anh cau mày, cẩn thận từ từ chạm vào chỗ đau, khi rút tay lại, anh thấy một chất gel trong suốt trên đầu ngón tay.
Chẳng lẽ...anh và Trần Lập Nông...?
Thái Từ Khôn vẫn đang nghĩ về điều đó thì trong bóng tối có người ho khan một tiếng. Thái Từ Khôn giật mình, sau lưng lại truyền đến một chút đau.
"Tỉnh rồi?" Trịnh Duệ Bân bật đèn.
Thái Từ Khôn nhận ra người tới: "Là anh? Ah, không phải là tôi đi làm muộn chứ? Thật ngại....."
Thái Từ Khôn xốc chăn lên, chịu đựng cơn đau xuống giường.
"Không cần, cậu không cần phải đi làm."
"Tại sao?"
Trịnh Duệ Bân nhún vai, lấy một thẻ ngân hàng từ trong túi của mình và đưa nó cho Thái Từ Khôn: "Sau này cậu không cần phải đi, lấy cái này rồi đi đi."
Thái Từ Khôn không lấy, Trịnh Duệ Bân cười: "Chuyện tối hôm qua, cậu có nhớ không?"
Thái Từ Khôn vẫn không nói chuyện, anh nhìn Trịnh Duệ Bân, người này tuy rằng đang cười, nhưng đôi mắt của anh ta lại trông giống như một tảng băng.
"Đêm qua, lão đại của chúng tôi uống quá nhiều, cậu..." Trịnh Duệ Bân dừng lại một chút, thu lại ý cười, đứng lên: "Cậu cũng biết, làm nghề này, kiếm lời nhiều nhất chính là đêm đầu tiên, nếu như không còn "zin" thì dù cho có là hàng mới cũng...."
Trịnh Duệ Bân đặt chiếc thẻ vào túi áo Thái Từ Khôn, giả vờ phủi phủi bụi trên vai áo anh.
"Lão đại của chúng tôi không phải là một người vô trách nhiệm, tiền này, cậu cứ giữ nó, cũng đừng nghĩ sẽ tiếp tục làm việc......dù sao cũng không ai muốn cậu nữa, dứt khoác đổi nghề đi."
Thái Từ Khôn lắng nghe, đột nhiên cười ra tiếng, anh cười không ngừng, cười đến cả nước mắt cũng chảy ra.
"Đây có phải là ý của em ấy không?" Thái Từ Khôn rút thẻ ngân hàng ra, cầm nó trước mặt.
Trịnh Duệ Bân nghiêng đầu, hai tay đan lại: "Cậu thấy tôi giống đang truyền tin tức giả mạo lắm à?"
Thái Từ Khôn ngẩng đầu lên, cười cười, anh nắm chặt chiếc thẻ trong tay rồi đột nhiên phóng ra ngoài.
"Này, cậu chạy đi đâu vậy!" Trịnh Duệ Bân bắt hụt chụp lấy khoảng không, vội vã đuổi theo.
Thái Từ Khôn không quan tâm đến cơn đau của cơ thể, một mạch đi xuống lầu, anh cảm thấy vết thương lại bắt đầu rỉ máu ra lần nữa, nhưng anh không dừng lại, một đường chạy đến club.
Trần Lập Nông đang ngồi trên một chiếc ghế dài, vui vẻ trò chuyện cùng Châu Duệ, dư quang ở khóe mắt thấy Thái Từ Khôn đang chạy về phía mình.
Thái Từ Khôn đến trước mặt và quăng cái thẻ tới mặt Trần Lập Nông. Trần Lập Nông không né tránh, cái thẻ cực kỳ mỏng đó xẹt thành một vết thương mỏng trên mặt cậu, máu bắt đầu chảy ra một chút.
"Cậu đang làm cái quái gì vậy!" Châu Duệ nắm lấy Thái Từ Khôn, nhưng không nghĩ là bàn tay khác của Thái Từ Khôn trực tiếp tát vào mặt Trần Lập Nông.
"Uống nhiều quá à? Lại còn chịu trách nhiệm trả tiền cho anh? Anh đã ngủ với em rất nhiều lần như vậy, em nghĩ nhiêu tiền đây đủ trả không?" Thái Từ Khôn chế nhạo. "Tên họ Trần kia, em coi lão tử là cái gì."
Châu Duệ bị sốc, miệng anh biến thành chữ "O", không thể thốt ra một lời nào, anh nhìn Thái Từ Khôn và Trần Lập Nông, đột nhiên ý thức được gì đó, lặng im không một tiếng động rút lui sang một bên.
"Là gì à?" Trần Lập Nông nhấp một ngụm rượu, nhìn lên Thái Từ Khôn. "Tất nhiên là "gà" rồi."
Thái Từ Khôn trừng mắt nhìn Trần Lập Nông, Trần Lập Nông cười khẽ và nói: "Và, tôi không phải là họ Trần."
"Em ..." Thái Từ Khôn sững sờ, nói không nên lời.
Đột nhiên tiếng súng vang lên, một nhóm cảnh sát đổ vào câu lạc bộ, không gian trở nên lặng ngắt như tờ.
"Bật đèn lên!" Chu Chính Đình cầm khẩu súng và la lên.
Tất cả đèn đều được mở lên, câu lạc bộ sáng như ban ngày.
Vương Tử Dị trong nháy mắt nhìn thấy Thái Từ Khôn, mắt Thái Từ Khôn đỏ, anh đang đứng trước mặt Trần Lập Nông, Vương Tử Dị vội vã bước tới kéo Thái Từ Khôn qua.
"Cậu bị điên rồi phải không?" Vương Tử Dị thấp giọng gầm lên với Thái Từ Khôn.
Trần Lập Nông từ từ đứng dậy, nở một nụ cười tao nhã về phía cảnh sát.
"Ah sir, đã lâu không ghé thăm a, hôm nay là ngày tốt gì mà có nhiều người đến thăm quán của tôi vậy nhỉ?"
Lâm Ngạn Tuấn liếc nhìn những vị khách và nói, một giọng lạnh lùng: "Xin lỗi, hôm nay tôi được nhận lệnh phải kiểm tra, phiền mọi người có thể ra ngoài một chút."
Trong chốc lát, mọi người đã đi ra hết, chỉ còn lại vài ba người Chu Chính Đình và mấy người của Trần Lập Nông.
Chu Chính Đình xem xét Thái Từ Khôn từ trên xuống dưới, quay sang Trần Lập Nông: "Xin lỗi, LEO, người này chúng tôi phải mang đi."
"Đi a, tùy các người, anh ấy đã bị sa thải rồi, tôi không xen vào." Trần Lập Nông nhún vai.
Vương Tử Dị kéo Thái Từ Khôn đi, nhưng Thái Từ Khôn đã giật tay hắn ra, đứng trụ lại: "Tôi không đi."
"Thái Từ Khôn!" Chu Chính Đình tức giận hét lên, anh chỉ vào Trần Lập Nông ở đằng xa và hét lên với Thái Từ Khôn: "Hắn ta đã không còn là Trần Lập Nông nữa, cậu vẫn còn không hiểu hả!"
"Không, là em ấy." Thái Từ Khôn lắc đầu, quay lại nhìn Trần Lập Nông, anh cười khổ. "Tôi biết chính là em ấy."
Vẻ mặt lạnh lùng của Trần Lập Nông cuối cùng cũng có chút khẽ động, cậu quay đi, cậu không muốn bị người khác phát hiện chính mình đang động tâm.
Thái Từ Khôn bước về phía Trần Lập Nông, cười khổ: "Mặc dù em ấy đã cao lên, đã trưởng thành, trở nên không thích cười nữa, nhưng tôi biết, em ấy chính là Nông Nông của tôi."
"Anh đi đi!" Trần Lập Nông phát ra âm thanh run rẩy, gần như là cầu xin.
"Bốp", ngay lúc Thái Từ Khôn sắp đến gần Trần Lập Nông, Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên xuất hiện ở phía sau, đánh một đòn mạnh vào cổ Thái Từ Khôn, Thái Từ Khôn lập tức ngất đi, cơ thể thoáng một cái ngã xuống.
Trần Lập Nông theo phản xạ bước đến đỡ Thái Từ Khôn, nhưng Lâm Ngạn Tuấn đã đến trước và đỡ lấy Thái Từ Khôn. Bàn tay của Trần Lập Nông lơ lửng trong không khí, cuối cùng rũ xuống.
Bọn họ đưa Thái Từ Khôn ra ngoài, Trần Lập Nông do dự một lúc, rốt cuộc mở miệng nói: "Hãy chăm sóc tốt cho anh ấy."
Vương Tử Dị xoay người nhìn lại, Trần Lập Nông đã quay lưng đi, bóng lưng cậu mệt mỏi nhìn như một người đàn ông đã 70-80 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro