
Hữu Kiếp
Hữu kiếp
Mẹ đẻ: Đào Hoa Oản
Mẹ nuôi: Yuurei Mei
CP. Lam Hi Thần x Giang Trừng
.
CẢNH BÁO!!!!!
Bên dưới là truyện có nội dung nhạy cảm.
Không dành cho trẻ vị thành niên.
Không chịu trách nhiệm nếu chưa đủ tuổi mà cố dấn thân vào.
Cảm phiền không đem truyện đi nơi khác.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bộ truyện dưới đây cấm trẻ vị thành niên xem, Liệt Băng PLAY? Dã ngoại PLAY? Cưỡng chế PLAY? Nhưng có thể cũng không có . . .
Giang trừng tống đám người Kim Lăng ra khỏi kết giới, con xà yêu ngàn năm kia đã vòng đến sau lưng, Giang Trừng không lùi lại mà tiếp tục phản công, tay phải vừa truyền lực, Tử Điện lập tức quấn quanh thân rắn, đem con cự xà quăng ra bên phải mấy trượng, tay phải Giang Trừng cầm Tử Điện vây khốn cự xà, tay trái vung Tam Độc, lúc gần như sắp sửa kết liễu cự xà thì kết giới bỗng phát sinh dị động, Giang Trừng vội tránh, đuôi rắn quét ngang qua bụng, Giang Trừng cong người né đi nhưng vẫn lưu lại một chút dấu vết nhợt nhạt, chỉ thấy người vừa tới chính là Lam Hi thần, hai người liền hợp lực giết chết cự xà, sau đó lại phát hiện không thể thoát ra khỏi kết giới được, nếu là hai người ở lúc thời kỳ toàn thịnh thì có thể hợp lực cưỡng chế phá trận, nhưng hiện tại Giang Trừng bị thương, chỉ có thể đợi hắn khôi phục lại.
Giang Trừng cũng cảm thấy rất kỳ quái, lúc đó mình chỉ bị quét trúng ngang qua, nhưng linh lực lại không sử dụng được nữa. Lúc này, một chút sức lực cũng không có. Hắn ngồi tựa vào dưới tàng cây, không ngừng thở hổn hển, hai tay liên tục kéo kéo cổ áo của mình, lộ ra cần cổ trắng mịn như tơ lụa, khẽ vuốt nhẹ vào làn da mềm mại bên cổ, mạch máu màu xanh nhạt cứ đập liên tục.
"Uhm. . . a..." Giang Trừng nhịn không được khẽ rên lên. Lam Hi Thần vốn đang kiểm tra tình hình ở xung quanh, tìm cách thoát ra ngoài, bỗng nhiên nghe được tiếng rên của Giang Trừng, bèm vội vàng trở về xem thử.
"Giang tông chủ, người không sao chứ?"
"Rắn có độc."
Lam Hi Thần vội giơ tay thăm dò mạch đập trên tay Giang Trừng, y bỗng giật mình, nhanh chóng buông tay Giang Trừng ra, hai tay hoảng loạn không biết nên đặt ở nơi nào.
"Giang tông chủ, rắn này bản tính dâm. Người. . ."
Không đợi y nói xong, Giang Trừng cũng hiểu được là chuyện gì, hắn đã cảm giác được bụng dưới mình không ngừng toả nhiệt. Dục vọng thức tỉnh, bắt đầu cứng lên rồi.
"Giang tông chủ, người... ta... ta qua bên kia tìm xem có cách nào đi ra ngoài hay không."
Thấy Lam Hi Thần rời đi, Giang Trừng cũng không có ngượng ngùng, gỡ đai lưng, lộ ra phân thân đã đứng thẳng, người Giang Trừng trắng noãn, ngay cả tính khí cũng có màu phấn nhạt, âm mao có chút thưa thớt, màu sắc cũng nhàn nhạt, hai tay Giang Trừng bám vào bên trên dục vọng, vuốt ve lên xuống, không biết qua bao lâu, dục vọng trong tay cuối cùng cũng phun ra tinh dịch nồng đậm!
Nhìn dục vọng dưới thân cuối cùng cũng mềm nhũn xuống, Giang Trừng kéo quần lên, lại phát hiện hai chân không còn chút sức nào, mà khi hắn đứng dậy, hang động phía sau lại có chất lỏng trong suốt chảy ra, dọc xuống hai bên đùi làm tiết khố ướt đẫm, Giang Trừng chưa bao giờ trải qua chuyện Long Dương, vừa nãy chỉ lo vuốt ve phân thân, bỏ quên sự kỳ lạ nơi hang động phía sau, Giang Trừng vươn tay sờ phía sau mình, trên tay đầy chất lỏng trong suốt, vốn không biết nguyên nhân tại sao. Chỉ cảm thấy hang động phía sau ngọ nguậy khác thường, vừa tê dại lại vừa ngột ngạt, chỉ hận không thể tìm được đồ vật cắm vào giúp mình thoải mái.
Lam Hi Thần canh thời gian, nghĩ hẳn là Giang Trừng cũng đã giải quyết xong, liền xoay người trở về. Nhìn từ xa, chỉ thấy Giang Trừng đã kéo quần lên, đứng dựa lưng vào thân cây, vội vàng đi đến.
"Giang tông chủ, linh lực đã khôi phục chưa?"
Giang Trừng vốn không còn sức đứng thẳng, hai chân run rẩy, đôi mắt hạnh đầy nước lấp lánh, nhìn đối phương cầu viện.
"Lam Hi Thần, độc này không ổn, ta giải không được." Không còn để ý đến xưng hô, Giang Trừng chỉ muốn biết người trước mặt có thể giúp hắn hay không.
"Giang tông chủ, người làm sao vậy?" Lam Hi Thần vội vàng tiến lên bắt mạch, mới vừa nắm lấy tay đối phương. Cũng cảm giác được nhiệt độ bất thường trên người hắn, lúc này toàn thân Giang Trừng nóng rực, gò má đỏ ửng khác thường, phối hợp với đôi mắt hạnh ngấn đầy nước, đây là dáng vẻ câu hồn đoạt phách người khác, không sao lý giải được.
Lam Hi Thần không rảnh bận tâm đến những thứ này, chỉ cảm thấy mạch đập của Giang Trừng rất nhanh. Nếu như không thể khống chế được, nhất định sẽ bạo thể mà chết!
"Giang tông chủ, khi nãy ta nhìn thấy ở bên kia có một dòng sông, người đi qua đó ngâm mình một lát, hạ nhiệt độ xuống trước rồi nói tiếp."
Giang Trừng gật đầu, đang muốn bước đi, hai chân lại mềm nhũng không có chút sức lực. Lam Hi Thần nhận ra hắn không tiện, nói một câu đắc tội, sau đó liền bế ngang người lên, đi tới dòng sông bên kia, Giang Trừng cũng không kịp cởi quần áo trên người đã nhảy vào trong nước, Lam Hi Thần nhìn cánh tay của mình khi nãy ôm Giang Trừng, bên trên còn dính đầy chất dịch trong suốt, trong lòng có mấy phần quyết đoán.
Giang Trừng ngâm người ở trong nước, sức lực khôi phục được một chút, nhìn thấy Lam Hi Thần quay lưng đi, không để ý tới lễ nghi, đưa tay cởi loạn y phục.
Lúc Giang Trừng vừa mới tiến vào trong nước còn cảm thấy mát mẻ dễ chịu, ngâm một lát lại thấy không ổn, tay chân dần dần trở nên vô lực.
"Lam Hi Thần."
Nghe được tiếng Giang Trừng gọi mình, Lam Hi Thần nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Giang Trừng đang chìm dần xuống dưới lòng sông, Lam Hi Thần vội vàng cởi bỏ y phục nhảy xuống, y kéo Giang Trừng ôm vào trong lồng ngực, cả người Giang Trừng lạnh buốt, Lam Hi Thần chỉ có thể ôm hắn thật chặt, mong truyền cho hắn một chút hơi ấm.
"Lam Hi Thần, ta nóng quá, thật khó chịu."
Lam Hi Thần ôm thân thể lạnh lẽo của Giang Trừng, người đã rất lạnh, làm sao còn có thể sinh nhiệt. Trên người Giang Trừng chỉ còn sót lại một cái áo trong, thân dưới trần trụi, ngay cả dục vọng đang ngẩng cao đầu tựa sát vào bắp đùi của mình cũng rất lạnh.
"Làm sao lại nóng, trên người ngươi đều lạnh buốt."
Cả người Giang Trừng vô lực dựa vào lồng ngực Lam Hi Thần, "Phía sau, phía sau nóng quá, ta cầu ngươi, ngươi giết ta đi, cầu ngươi".
Lam Hi Thần ôm Giang Trừng bơi vào bờ, Giang Trừng vươn tay cầm Tam Độc kề sát vào cổ, ý đồ muốn tự sát, Lam Hi Thần nhanh chóng đẩy kiếm ra.
"Giang Trừng, ngươi muốn làm gì?"
"Lam Hoán, ta chịu không được, nóng quá. Ta nhất định sẽ bạo thể mà chết, chỉ mong chết thống khoái một chút."
Lam Hi Thần biết, nếu như không phải hắn tiến vào trong kết giới, Giang Trừng sẽ không vì phân tâm mà bị thương, Giang Trừng ngoan ngoãn nằm ở trong lồng ngực của mình, nỉ non:
"Cầu ngươi giết ta đi. Cầu ngươi..."
"Giang Trừng, ta nghĩ cách giúp ngươi, kiên nhẫn đợi một chút."
Độc mà Giang Trừng trúng phải hiện giờ đã không còn là dâm độc, e là độc tính quá mãnh liệt, dâm độc hóa thành hỏa độc.
Nhìn đôi mắt hạnh của Giang Trừng đầy tuyệt vọng, ngấn lệ nhìn chầm chầm mình, Lam Hi Thần cuối cùng cũng không đành lòng.
"Đừng sợ. Nhắm mắt lại."
Vừa dứt lời liền cởi mạt ngạch của mình xuống, quấn hai vòng, che đi đôi mắt của Giang Trừng, sau đó đưa tay sờ sờ phía sau mông của đối phương, quả nhiên thấy nóng hừng hực, ngón tay thon dài ở bên ngoài thăm dò mấy lần, mới đưa một đốt ngón tay tiến vào, chỉ cảm thấy bên trong bao bọc lấy ngón tay nóng bỏng lại ướt át, được dịch ruột non tiết ra chất nhờn, ấn vào một hồi đã có thể thuận lợi đánh xuyên hai ngón tay, cảm nhận được trong vách hang càng lúc càng nóng, Giang Trừng cũng dần dần không còn đủ sức nữa, cả người mềm nhũn ra, Lam Hi Thần thấy khuếch trương đủ rồi, cầm Liệt Băng bên cạnh bờ, chầm chậm đưa vào bên trong thân thể đối phương, Liệt Băng là cực phẩm hàn ngọc, là vật duy nhất bên người hiện giờ có thể áp chế hỏa độc này.
Lam Hi Thần vòng một tay qua ôm chặt Giang Trừng, tay còn lại cầm Liệt Băng không ngừng rút ra cắm vào, Giang Trừng ở bên trong nước cũng phập phồng lên xuống theo động tác của y, trong lúc Liệt Băng đánh xuyên vào, hô hấp Giang Trừng cũng từ từ ổn định lại, lúc này Giang Trừng đã khôi phục một chút thần trí, hai tay vòng qua cổ Lam Hi Thần, ổn định người mình, Lam Hi Thần vẫn luôn cẩn thận đem Liệt Băng tiến nhập vào thân thể hắn, lo lắng làm hắn bị thương, thấy Giang Trừng đã khôi phục một chút sức lực, tiết tấu dần dần trở nên nhanh hơn, cắm vào phía trong sâu hơn nửa tấc, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ kiều mị phát ra.
"A. . . . Lam Hi Thần, ngươi đang làm gì? A. . . không muốn... "
"Lam Hi Thần, mau... mau. . . a. . . dừng lại. . . a. . . Có tin lão tử giết ngươi hay không? a. . . ."
Dù Lam Hi Thần được giáo dưỡng rất tốt, chuyện này cũng làm y tức giận. Chính mình đã đem mạt ngạch buộc ở trên mắt đối phương, lại dùng Liệt Băng y vốn coi như trân bảo làm chuyện như vậy, đối phương lại còn mắng y, trong lòng cảm thấy thật tức giận, nên đem Liệt Băng ấn mạnh xuống điểm nhạy cảm kia, động tác càng lúc càng mạnh bạo.
Giang Trừng đã không thể khống chế tiếng rên và hô hấp của mình. Chỉ có thể cắn môi, không cho tiếng rên rỉ bật ra ngoài, môi dưới đã ẩn ẩn có vết máu, Lam Hi Thần nhìn đôi môi mỏng kia chảy máu, lại nghe tiếng rên rỉ bị đè nén lại, vật dưới khố dần trở nên cương cứng. Y tựa trán mình vào trên trán đối phương, chóp mũi chạm vào chóp mũi đối phương, khẽ nói:
"Ngoan, đừng cắn, sẽ bị thương. Đừng kìm nén nữa."
Vừa dứt lời, tìm đến hầu kết của đối phương, cẩn thận gặm cắn. Giang Trừng cũng không sao khống chế được khoái cảm của thân thể, gầm lên một tiếng, phóng ra, trong nháy mắt, chất lỏng trắng đục tiêu tán ở bên trong làn nước, không còn bóng dáng.
Sau khi tiết thân xong, Giang Trừng hôn mê bất tỉnh, Lam Hi Thần thăm dò mạch đập của hắn, thấy đã ổn định không ít, liền bế đối phương ra khỏi nước, đặt người nằm lên lớp cỏ bên cạnh bờ sông.
Đang muốn giúp Giang Trừng mặc y phục vào, đột nhiên phát hiện gò má của đối phương bị một cây thảo dược bên cạnh sướt qua chảy máu, Lam Hi Thần nhanh chóng đưa tay đem cây thảo dược đẩy ra, lại thấy trên lá thảo dược kia có gai, cắt ngón trỏ của mình chảy máu, trong lòng Lam Hi Thần kinh hãi, loại thảo dược này gọi là Tình Lan Thảo, có tác dụng thúc tình mãnh liệt, xà yêu kia ngày ngày ở trong môi trường này tu luyện, với sự hỗ trợ của loại thảo dược kia, mới có được dâm độc mãnh liệt như vậy.
Giang Trừng vốn đã an ổn ngủ yên. Giờ đây lại bắt đầu khó chịu giãy giụa. Bên dưới khố của mình cũng đã cương cứng đau buốt, mình thì có thể dùng tay giải quyết, nhưng còn dư độc của Giang Trừng vẫn chưa tan hết, làm sao có thể chịu được Tình Lan Thảo. Lam Hi Thần nhìn trên người Giang Trừng không một mảnh vải che thân, hai mắt còn quấn quanh mạt ngạch của mình, đưa tay thăm dò hang động phía sau của đối phương, cẩn thận nới rộng ra, đâm mạnh hung khí của mình vào.
Lam Hi Thần chỉ cảm thấy, cho tới tận bây giờ, y chưa từng thoải mái như vậy, bên trong vách hang nóng rực, bao bọc chặt chẽ dục vọng của mình, mỗi một lần rút ra đều mang theo một chút mị thịt tươi hồng, nương theo động tác rút ra cắm vào của mình, bên trong lại chảy ra chất lỏng trong suốt, giờ phút này đây, Lam Hi Thần không hề khắc chế dục vọng to lớn của mình, hung hăng đâm sâu vào người dưới thân. Giang Trừng hai mắt bị bịt kín, thân thể cực kỳ mẫn cảm, mỗi lần Lam Hi Thần đỉnh vào đều có thể mang đến cho hắn khoái cảm ngập trời, dương vật Lam Hi Thần cực lớn, hơi nhếch lên, mỗi một lần đỉnh vào liền ấn lên điểm mẫn cảm nhô ra của mình bên trong hang động. Giang Trừng muốn đẩy người bên trên ra, nhưng thân thể lại chẳng khống chế được, ngược lại còn đem hai chân quấn chặt quanh hông đối phương.
"Lam Hoán, ưm. . . . ngươi làm gì thế. . . . a... thả ta ra. . . không muốn. . . nhanh quá. . . ."
Hai tay Lam Hi Thần vịnh eo Giang Trừng, để cho hắn ngồi ở trước người mình, Giang Trừng chỉ cảm thấy dục vọng của đối phương đã sắp sửa đâm xuyên qua mình, lực tay Lam Hi Thần vô cùng lớn, mỗi một lần đều dùng hai tay nhấn mạnh xuống khiến cho hắn ngồi vào tận nơi sâu nhất.
"Giang Trừng, nơi này đâu đâu cũng có Tình Lan Thảo, ngươi và ta đều bị nó làm bị thương, thật xin lỗi."
Giang Trừng biết việc đã đến nước này rồi, nói cái gì cũng không kịp nữa, chỉ mong hai người đều nhanh chóng tiết thân, sớm kết thúc trận hoang đường này.
Giang Trừng đã không còn một chút sức lực nào, chỉ có thể nương theo hai tay Lam Hi Thần không ngừng đung đưa thân thể của mình. Tiếng rên rỉ đứt đoạn bật ra khỏi môi.
"A. . . a. . . . nhẹ chút. . . ngứa quá. . . đừng. . ."
Lam Hi Thần nghe đối phương kêu rên, chỉ cảm thấy hung khí càng trướng to hơn, nhìn hai quả anh đào ngay trước mắt, cầm lòng không được hôn lên, ngậm cắn lấy, sao Giang Trừng có thể chịu được dằn vặt như vậy, đi cùng với một cú húc sâu của đối phương, hắn liền bắn ra ở trên bụng hai người.
Lam Hi Thần cảm nhận được hang động phía sau của đối phương đang nhanh chóng thít chặt lại, chỉ cảm thấy đầu óc lâng lâng từng trận tê dại khoang khoái, hang động phía sau Giang Trừng cứ như một cái động sâu không đáy, hút lấy toàn bộ lý trí của y quyét sạch tan nát, chỉ muốn tiến vào thật sâu. Trong nháy mắt lúc Giang Trừng bắn ra, Lam Hi Thần cảm thấy mình cũng sắp đến rồi, chỉ cần y cũng phóng xuất, sự tình hoang đường này sẽ kết thúc, nhưng y lại ích kỷ không muốn tiết thân, y vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ cần nghĩ tới sau này sẽ không bao giờ được tiếp tục bơi lội trong thân thể tuyệt mỹ này, Lam Hi Thần liền đè nén dục vọng muốn xuất tinh của mình, càng mãnh liệt đòi hỏi đối phương.
Giang Trừng đã không còn tinh dịch có thể phóng xuất, chỉ cảm nhận được sự tê dại, hang động phía sau lại chảy ra một lượng lớn dâm dịch, bản thân mình vẫn tiếp tục bị người đâm vào phía sau. . .
"Lam Hoán. . . ngươi. . sao ngươi còn chưa ngừng, a . . . . a. . ."
"Giang Trừng, ta chưa phóng ra được, ngươi kiên nhẫn đợi." Lam Hi Thần nói dối, y đã bị thân thể mềm dẻo của Giang Trừng khiến cho bất cứ lúc nào y cũng có thể xuất ra dương tinh, nhưng y không muốn.
"Giang Trừng, ngươi thả lỏng một chút, phía sau ngươi thật chặt, cũng thật nóng."
Vừa dứt lời, ngay tức khắc đem đối phương đổi thành tư thế quỳ rạp xuống, để chính mình lần nữa chôn sâu vào trong thân thể đối phương.
"Khốn kiếp, Lam Hi Thần, ngươi là tên khốn!"
Lam Hi Thần nhìn tấm lưng trơn bóng của đối phương. Nhẹ nhàng vuốt ve nâng niu, chẳng khác gì như đối với tấm vải lụa thượng hạng.
"Thật sự rất chặt, ngươi cứ như vậy sít chặt lấy ta, ta làm sao có thể xuất ra."
Hai tay Giang Trừng đang đặt ở phía bên trên, muốn vươn tay tháo đi mạt ngạch che mắt xuống, nhưng lại không dám, hắn không dám đối mặt với chuyện hoang đường này.
Giang Trừng nằm im không cựa quậy nữa, mặc cho đối phương đem mình đổi thành từng cái lại từng cái tư thế khác nhau.
Lam Hi Thần kề sát bên tai Giang Trừng, trầm thấp nói: "Giang Trừng, nhớ kỹ gọi ta Lam Hoán."
Mãi đến tận khi sắc trời ảm đạm buông xuống, Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng trước mặt đã bị mình làm đến ngất xỉu, gỡ xuống mạt ngạch, phát hiện khóe mắt hắn vẫn còn vương lệ, cảm thấy bản thân mình rất nhẫn tâm, cuối cùng mới phóng thích ở trong cơ thể đối phương.
Lam Hi Thần ôm Giang Trừng cẩn thận giúp hắn tẩy rửa, lại độ mấy phần linh lực cho hắn. Rồi ôm người vào trong ngực chìm vào giấc ngủ say.
-----
Yuurei Mei:
:3 Tui lặn hơi lâu rồi, hôm nay lại lú lên đây. Mọi người cuối tuần vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro