
CHƯƠNG 7
Kế tiếp là Chúc Hồng, cô xoa xoa hai tay dính dầu mỡ của thức ăn, kéo ghế tiến lên trước một chút.
Ước chừng một chương Triệu Vân Lan cũng không mở miệng nói chuyện, nếu là lúc trước y khẳng định trêu ghẹo đủ các loại. Đến ngay cả Sở Thứ Chi cùng Lâm Tĩnh tám nhảm cũng hiểu được trong không khí tràn ngập một trời xấu hổ, khiến hai người bọn họ đùa hai câu liền cũng không hẹn mà cùng câm miệng.
Trong phòng chỉ có thể nghe thấy giọng đọc sách thanh thúy của Chúc Hồng, bàn tay Thẩm Nguy khoát lên người Triệu Vân Lan vươn đi sờ sờ bụng y.
Thực mềm.
Nhưng là người này cũng có chút cứng ngắc.
Triệu Vân Lan đầu cọ cọ hắn, không nói chuyện.
Thẩm Nguy có thể đoán được y đang suy nghĩ cái gì.
Lúc trước từ thế giới nhỏ kia thoát thân, hắn còn khó chấp nhận hơn Triệu Vân Lan. Tám mươi thế giới trước đó với hắn mà nói coi như còn tạm, bởi vì ở trong thế giới không thật, hắn vẫn luôn dùng thân phận khác nhau ở bên người Triệu Vân Lan, bồi y qua cả đời, mãi cho đến khi hai người đều tự bắt được vật phẩm mấu chốt, phá vỡ luân hồi. . . . . . Nhưng mà thế giới nhỏ cuối cùng kia, vạn năm thế giới rơi vào kết cục chết đi, giống như chỉ trong chớp mắt trải qua hết thảy chúng sinh.
Hắn lúc trước so với Triệu Vân Lan cần nhiều thời gian hơn mới dịu đi, nhưng kỳ thật hắn có thể nhìn ra, Triệu Vân Lan trong lòng vẫn có chút mê mang.
Triệu Vân Lan ở thế giới nhỏ kia nhìn Thẩm Nguy chết đi trước mặt mình, kia trong lòng tất cả tư vị rốt cuộc thế nào, hắn khẳng định hiểu.
Thẩm Nguy không tiếng động thở dài, ôm Triệu Vân Lan chặt hơn một chút.
Triệu Vân Lan nhắm mắt lại, khóe mắt đuôi mày tạo thành một đường mảnh xinh đẹp mà sắc bén. Y nắm tay Thẩm Nguy đưa lên mặt cọ cọ, chống thân mình ngồi dậy.
"Không sao." Triệu Vân Lan thở phào một cái, "Ta buồn bực một lát nữa sẽ tốt thôi."
Thẩm Nguy không nói chuyện, chính là hướng y cong cong mi mục.
Thấy hai người bọn họ không sao, Sở Thứ Chi bên cạnh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tay đặt sau lưng ghế ra dấu với Lâm Tĩnh ở xa xa.
Lúc này Chúc Hồng đã đọc xong một chương của cô, theo lượt tới Quách Trường Thành.
【. . . . . . Đại Khánh hướng cậu rống thật to, "Còn có, ngươi kỳ thị mập mạp sao? Siêu trọng thì làm sao! Chúng ta mập mạp không trộm không cướp không đùa giỡn lưu manh, siêu trọng rất tốt đó!" 】
Tuy rằng câu này bị Quách Trường Thành đọc bằng giọng thường thường bằng phẳng, nhưng cơ bản khẩu khí vẫn còn đó, tưởng tượng đến Đại Khánh một chút là hoàn toàn có thể nghĩ ra tình hình lúc đó ngay.
Lâm Tĩnh hướng Sở Thứ Chi gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, bắt đầu nói chêm chọc cười điều tiết không khí:"Khánh ca, kỳ thị chỉ nhắm vào ngươi, không nhắm vào cả quần thể mập mạp."
Hắc miêu "meo méo" đáp lại.
【. . . . . . Lưng còn cõng một người, Thẩm Nguy thế mà không tỏ ra mệt mỏi, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không loạn, mắt thấy hắc miêu lại muốn tạc mao, hắn đành phải giống như thầy giáo đối mặt với vấn đề nhi đồng mà kiên nhẫn, không chút hoang mang mở miệng nói: "Được rồi hai người các ngươi đừng ồn, meo meo, cửa ra ở chỗ nào?" 】
Triệu Vân Lan" khúc khích" bật cười một tiếng, trên mặt một tia âm u cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn:"Ta lại cảm thấy xưng hô này tức cười lắm a, ngươi lúc trước rốt cuộc nghĩ thế nào mà gọi nó meo meo hử?"
Thẩm Nguy nghĩ nghĩ:"Kia, mieo mieo?" (mèo kêu mieo mieo mà =))))))))))))))))))))
Triệu Vân Lan:"Phốc."
Khóe mắt đuôi mày đã toàn bộ nhiễm đầy ý cười .
【". . . . . . Thần miêu, " Thẩm Nguy biết lắng nghe liền sửa miệng, "Chúng ta hình như đã phải chạy một vòng quanh hàng hiên rồi , xin hỏi ngươi có cao kiến gì không?" 】
Sở Thứ Chi:"Thầy Thẩm là chuyên nghiệp lập ngoại hiệu sao?"
Lâm Tĩnh:"Đại khái là chuyên nghiệp lập ngoại hiệu cho Khánh ca đi."
Tang tán:"Thần miêu. . . . . . Kiến thức rộng rãi!"
Triệu Vân Lan lúc này đã vui ơi là vui rồi , y lại thuận thế lăn vào người Thẩm Nguy:"Miêu tả này đối với ngươi cũng quá đáng yêu đi ha ha ha."
Y nghĩ, Sở điều tra đặc biệt, hoặc là nói Cục điều tra đặc biệt, rốt cuộc là một nơi như thế nào chứ, làm cho y gặp được đám người này.
Thẩm Nguy thổi thổi tóc y một chút.
【. . . . . ."Có một người, ta với y bèo nước gặp nhau, quan hệ gì cũng không có, ở trong lòng y, ta chỉ là người xa lạ từng trò chuyện mấy câu." Thẩm Nguy trong nhạc nền là tiếng móng tay cào cửa mềm nhẹ nói, "Nhưng mà ta vẫn muốn nhìn y nhiều thêm một cái." 】
Triệu Vân Lan hơi hơi lệch đầu qua:"Cho ngươi nhìn."
Kế tiếp là Lâm Tĩnh, hắn cư nhiên thực khéo gặp đúng nội dung chính hắn lên sân khấu.
【. . . . . . Nam nhân này đại khái hơn ba mươi tuổi, dáng người bậc trung, đeo một chiếc kính râm gọng to, trên cổ tay buộc một chuỗi phật châu gỗ đàn hương, thoáng nhìn qua, là một nhân loại thực bình thường. 】
Lâm Tĩnh chậc lưỡi:"Chậc, soái."
Triệu Vân Lan:"Còn nhớ lúc trước ta nói cái gì không, lúc xem cái kịch bản kia ta nói Tiểu Quách là người đầu tiên trừ ta trong Cục điều tra đặc biệt là nhân loại bình thường."
Sở Thứ Chi:"Lúc ấy ngươi còn nói chính mình bình thường."
Lâm Tĩnh:". . . . . . Ta thực đúng là bình thường."
Tang Tán nghẹn nửa ngày:"Giấu đầu hở đuôi." =)))))))))))))))
Lâm Tĩnh:". . . . . ."
Sở Thứ Chi vỗ tay đến vô cùng vui vẻ, xem điệu bộ đã muốn hoàn toàn từ bỏ thân phận hình tượng Thi Vương lạnh lùng của mình.
【. . . . . . Đã lửa cháy đến nơi còn tự sướng —— Triệu Vân Lan nổi trận lôi đình nghĩ, này mẹ nó thật loạn, thuộc hạ tổng cộng quản mấy mống như vậy, không phải phi nhân loại thì chính là não tàn. 】
"Tổng kết này thật tinh diệu." Đại Khánh bình luận.
Lâm Tĩnh đột nhiên vỗ đùi, nhớ tới cái gì:"Không thể cho ta di động hẳn có thể cho ta máy chụp ảnh lấy ngay đi!"
Giọng nữ Baidu tựa hồ vẫn luôn ở đó:"Không được, cám ơn."
Đại Khánh rất không nhìn ở mặt mũi nàng mà cười ra tiếng, bên trong còn kèm theo vài tiếng"mieo mieo mieo" .
【. . . . . . Triệu Vân Lan: "F*ck you nhị cữu lão gia!" Lâm Tĩnh trầm mặc một lát, tha thiết khuyên bảo: "Lãnh đạo, chớ phạm sân tâm, chớ sính sắc dục." 】
Lâm Tĩnh:"Ta thực hoành tráng. Thuận tiện, lãnh đạo, mắng chửi người là không tốt."
【. . . . . . Y nhất định chính là bởi vì những người này mới sinh ra cảm xúc chán ghét đi làm sâu sắc! 】
Thật sự là cái lý do này rồi!
【. . . . . . Đại Khánh ngẩng đầu liếc hắn một cái, điểm danh mấy vật còn sống ở đây: "Chúng ta tổ hợp chiến đấu là như vậy: phàm nhân, phế vật, người sống thực vật, cùng với ta —— một linh vật, còn tự cứu, ngươi cảm thấy bốn chúng ta tự mình tìm cái nồi hấp nhảy vào, có đủ cho quỷ chết đói nhét kẽ răng hay không?" 】
Sở Thứ Chi cười đích thực sung sướng:"Ha ha ha ha ha ha Đại Khánh ngươi làm sao chọc cười tốt đến vậy."
Lâm Tĩnh:"Đại khái là bị thầy Thẩm hài hước ảnh hưởng ."
Sở Thứ Chi:"Có đạo lý."
"Linh vật." Triệu Vân Lan chậc lưỡi, "Đó là mèo chiêu tài người ta, không phải ngươi. Đừng đi theo người ta đoạt miếng ăn."
Hắc miêu tà liếc y một chút, không thèm để ý đến.
【. . . . . . Thẩm Nguy giống như giáo viên quân sự làm động tác mẫu, trầm mặc đứng ở đó, một bên túm lưng quần, tránh khỏi bị Quách Trường Thành kéo tụt quần xuống mà quét rác hình tượng văn nhã, một bên từ trong cảnh tượng sau lưng quỷ chết đói cào cửa, trước mặt tiểu nữ quỷ quay đầu, tìm được cảm giác hài kịch quỷ dị nào đó. 】
"Xem, ta đã nói , người có khiếu hài hước nhất vẫn là thầy Thẩm." Lâm Tĩnh tổng kết.
Sở Thứ Chi:"Suy nghĩ một chút tình huống lúc đó cũng rất vui vẻ."
Chính là đồng chí họ Quách nào đó sắp bị hù chết.
【. . . . . ."Mỗi lần ngươi bắt đầu ậm ậm ừ ừ, che che giấu giấu, đều chuẩn là gặp phải mỹ nhân —— aizz, ngươi ít nhất nói cho ta biết một tiếng, Thẩm Nguy này là nam hay là nữ đó?" 】
Lâm Tĩnh:"Ta cuối cùng kết một câu thật sự sâu sắc."
Triệu Vân Lan:"Là nam."
Lâm Tĩnh:". . . . . ."
【TBC】
Lời tác giả: Khát vọng bình luận QwQ
Đã thêm thẻ tag, không cần thảo luận ở bình luận.
Lời editor: Dù là trong truyện hay phim, Nguy Lan đều trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng truyện ít ra họ còn có được HE, mà phim thì... Mỗi lần coi lại vid có cảnh cuối, khi Lan hỏi Lâm Tĩnh "Thẩm Nguy đâu?" để rồi nhận được ánh mắt tránh né của người kia, ta đều cảm thấy mình đọc truyện trước thiệt quá sai lầm, đáng lẽ ra nhai hết phim, khóc hết nước mắt mới lăn đi đọc truyện để được an ủi. Hix.
Đọc truyện rồi mới xem phim, ta cảm giác y như hồi xem WBDS, thiệt tình đến đầu tập cuối đã cứ ngỡ là HE thế mà đùng cái đến kết là sinh ly tử biệt còn chết trong tay nhau, mịa nó lại sôi máu ~~~~
Cũng may, fic nhà Thẩm Thanh Hành đại gia thật sự có lực chữa lành vết thương quá tốt. Yêu tác giả vô cùng ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro