chương 3
Nàng nhớ Thành Ung Quan đã bị công phá, bá tánh trong thành bị giết hại tàn nhẫn, huynh đệ tỷ muội không còn một người, nhớ Đới Manh cứu nàng, vì nàng báo thù cho phụ mẫu đã mất. Nàng nhớ Đới Manh đem câu nói đùa tư định chung thân, cũng nhớ tướng quân hướng về phía thiên hạ tuyên bố mình là nữ nhi thân.
Nhưng... nàng lại không nhớ tướng quân đã gả gả cho người khác, không nhớ tướng quân vì mình mà thu xếp hôn sự, không nhớ tướng quân muốn đưa nàng đi, nói với nàng rất nhiều lời kiên quyết như vậy, lại quên luôn việc mình xâm nhập địch doanh, tả hữu chu toàn, cuối cùng liền bỏ mạng như thế nào.
"Quân sư... ta biết ngươi không tin ta. Kể từ khi biết Manh Manh là nữ phẩn nam trang, ta ở Ung Quan đã hạ quyết tâm, cuộc đời này sẽ không lấy ai khác ngoài Manh Manh. Lần này tới kinh thành gặp nàng, tuy rằng hồng thủy vô tình phân tán ta cùng Hồng Oanh, cũng khiến cho ta mất chút trí nhớ, nhưng ngươi không thể hoài nghi tình cảm ta dành cho Manh Manh mà giam cầm ta như thế này..."
Mạc Hàn mặc dù cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhưng vẫn kiên trì nói với Ngô Triết Hàm. Ngô Triết Hàm nghe được chỉ thở dài. Mạc Hàn a, nàng dùng Túy Tiên Thảo để quên đi tình yêu cùng những ký ức cũ không tốt đẹp, nhưng vẫn còn nhớ nàng ta. Nàng...cư nhiên lại thà chết, cũng vẫn nhớ kỹ những điều tốt đẹp về Đới Manh.
"Mạc cô nương, tại hạ đã nói rất nhiều lần rồi, tướng quân đắc thắng trở về, có được sự ái mộ từ người, nhưng ngài ấy lại tuyên bố mình là một nữ nhân, như vậy thể diện, tôn nghiêm của nam tử trong thiên hạ phải làm thế nào đây? Ngươi trước tiên bình tĩnh lại, ở chỗ này an tâm tịnh dưỡng thân thể, với y thuật của ngươi, cũng biết thân thể cùng tinh thần của bản thân bây giờ suy yếu đến mức nào. Yếu ớt như vậy, làm sao mà đi tìm tướng quân đây."
Ngô Triết Hàm tận tình khuyên nhủ, hiện nay chỉ có thể được bước nào hay bước đó, phải xem tướng quân có thật muốn cùng Hạ Ngọc Cẩn hòa ly. Hắn cũng bị tình cảm của Mạc Hàn đối với tướng quân làm cho cảm động, nếu hòa ly thành công thì cũng xem như là đã tác hợp cho một đôi uyên ương đi.
Còn nếu tướng quân không buông bỏ được tiểu tử kia, hắn cũng không thể nào phá hư gia đình của tướng quân... Dù sao tướng quân cũng là nữ nhân mà hắn từng yêu, hắn rất mong tướng quân được hạnh phúc a. Ngô Triết Hàm hắn đã lấy vợ, cuộc đời này chắc chắn không thể cùng tướng quân đi hết cuộc đời.
Huống chi, Hứa Giai Kỳ mặc dù không phải là lão bà mà hắn muốn, nhưng chung sống lâu ngày, hắn cũng thật thích vị thê tử ngay thẳng, thích uống rượu kia của mình. Chẳng qua là sự tình không dễ dàng giải quyết như Ngô Triết Hàm nghĩ, chuyện hắn cứ tới ngày là đi ra khỏi phủ nhanh chóng bị thê tử hắn biết được.
Hứa Giai Kỳ nói cho Hứa Lão Hổ biết, không nghĩ tới kẻ mặt ngoài văn văn thư thư, mặt trong sợ thê tử như Ngô Triết Hàm, cư nhiên ở bên ngoài kinh thành có nhà riêng. Điều tra nhiều lần liền phát hiện cái nhà này lại còn giấu một nữ nhân.
"Ngô Triết Hàm ngươi giỏi lắm, cưới nữ nhi của ta mới nửa năm, lại dám ra ngoài vụng trộm!!"
Bên này Hứa Lão Hổ đã chuẩn bị tìm người đem Ngô Triết Hàm bắt gian tại giường, Đới Manh trở lại Phủ Nam Bình Quận Vương, một lần nữa viết thư hòa ly, thậm chí không cần Ngũ Triết viết thay, nàng trực tiếp viết một câu:
"nhất phách lưỡng tán, các tự quân đích hoan hỉ (đường ai nấy đi, cuộc sống ai người đó hưởng)" rồi sau đó điểm chỉ, ấn lên đó ấn chương của Binh Mã Thiên Hạ Đại Tướng Quân. Dương Thị đứng đó nhìn Đới Manh viết thư hòa ly, lại không dám đi nói cho Nam Bình Quận Vương.
"Tướng Quân, ngài nếu rời khỏi Phủ Nam Bình Quận Vương, vậy ngài sẽ đi đâu a?" Dương Thị bi thương hỏi.
"Bây giờ quốc thái dân an, biên quan bình ổn, bệ hạ thánh minh. Như thế sứ mệnh của Đới gia ta đã hoàn thành, ta nguyện từ bỏ chức vị, từ nay đi những nơi đại yên, tà phong tế vũ (yên bình, mưa phùn gió thổi)..." Đới Manh trầm giọng trả lời. Hàn Hàn, những chuyện nàng muốn làm cùng ta, ta sẽ dùng nửa đời còn lại để thực hiện thay nàng.
"Tướng Quân, ngài thật không muốn suy nghĩ lại sao?"
Mi Nương buồn bã nói. Nếu Tướng Quân đi thật, thiếp thất các nàng đi đâu mới tìm thêm được một vị chủ mẫu vừa rộng lượng vừa thể thiếp đây, mấy ngày tốt đẹp như thế này liền chấm dứt.
"Duyên phận giữa ta và Ngọc Cẩn đã hết, từ khi ta mất đi hài tử, thân thể của ta cũng không thể vì Hạ gia nối dõi tông đường nữa, bất hiếu có ba, vô hậu vì đại. Mẹ chồng mỗi ngày đều thúc giục Ngọc Cẩn vì Hạ gia khai chi tán diệp (sinh con nối dõi), ta nếu còn ở lại đây, chỉ khiến việc này không thể hoàn thành thôi."
"Xú bà, ngươi thật muốn cùng ta hòa ly?" Hạ Ngọc Cẩn bước vào từ ngoài cửa, thanh âm bình tĩnh, ánh mắt sắc bén.
"Là bởi vì chúng ta không thể có hài tử nữa? Hay bởi vì Mạc Hàn?"
"Đới Manh không thẹn với lòng."
"Ngươi không bỏ được nàng?"
"Nói gì đến buông bỏ khi ta chưa từng buông bỏ đây." Đới Manh thản nhiên nói. Từng có thống khổ, mới biết thống khổ chân chính. Từng có cố chấp, mới biết buông bỏ cố chấp. Từng có vướng bận, mới biết không vướng bận.
"Ngươi thật là một Đới Manh quan minh lỗi lạc" Thanh âm của Hạ Ngọc Cẩn trầm thấp, khuôn mặt tuấn tú chợt tái nhợt, đáy mắt có chút phiếm hồng, lại nhẹ giọng nói.
"Đới Manh, ta kính nể ngươi. Ta đáp ứng ngươi, cuộc đời này ngươi đã trả hết nợ cho ta rồi, Hạ Ngọc Cẩn ta sẽ không cùng ngươi dây dưa nữa." Đới Manh nhìn cặp mắt màu hổ phách của hắn sáng lên, có cái gì đó thoáng qua biến mất thây thế bằng sự kiên định.
"Đa tạ ngươi, Ngọc Cẩn." Ngọc Cẩn không trả lời, nhẹ nhàng điểm chỉ lên thư hòa ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro