Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 10

Sau hai năm, Mạc Hàn trở lại Thành Ung Quan. Chẳng qua là bây giờ sau lưng nàng có thêm một tiểu hộ vệ mặt đen.

Hộ vệ mặt mũi lãnh khốc anh tuấn, với dáng vẻ người sống chớ gần, trên đường không chỉ đuổi chạy mấy tên lưu manh hoàn khố bị sắc đẹp của Mạc Hàn mê hoặc, vượt quan trảm tướng vì dân trừ hại, còn khiến cho vô số thiếu nữ chưa lập gia đình từ vùng sông Hoài đến quan lộ Mạc Bắc xuân tâm ám động, phương tâm ám hứa.

Đây chính là Thiên Hạ Binh Mã Đại Tướng Quân - Đới Manh.

Mạc cô nương vốn tâm tình không tốt, Đới Manh mỗi ngày hóa thân trung khuyển, nói chuyện chọc cười, moi hết tâm trí để suy nghĩ tình thoại dụ dỗ biểu muội, còn thiếu chút nữa để cho nàng cỡi Đạp Tuyết đi rồi, ai biết lại đưa đến không biết bao nhiêu nợ phong lưu, ngày hôm nay tiểu cô nương này bị Đới Manh mê đảo nhất kiến chung tình, ngày mai cái đó hoa khôi không phải là Đới Manh tuyệt nhiên không lấy chồng...

Đới Manh:

"Hàn Hàn a, nàng hãy tha thứ cho ta đi, nàng xem ta dạo này buồn đến gầy luôn rồi a..."

Mạc cô nương lạnh lùng cười, lòng thầm mắng một tiếng ngu như heo, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía. Đới Manh trong nháy mắt cả người phát rét, chỉ cảm thấy Hàn Hàn ôn nhu của mình vì sao thoạt nhìn còn đáng sợ hơn địch nhân hung hãn nhất trên chiến trường.

Các nàng xem hoa đào nở rộ xong rồi, lên đường từ Tứ Thủy, dọc theo đường đi coi như là bồi biểu muội giải sầu. Cũng đã qua gần nửa năm, Mạc Hàn mặc dù cũng không nói tha thứ cho nàng, cũng không thổ lộ tiếng lòng với nàng, nhưng Đới Manh tin chắc, đã làm sai chuyện thì phải trả giá thật lớn, tâm thành ắt linh, mặc dù nàng không xứng với Mạc Hàn, nhưng nàng có thành ý!

Một ngày nào đó, nàng sẽ xoa dịu nỗi đau trong lòng Mạc Hàn. Lần nữa trở lại Ung Quan Thành, tất cả mọi thứ trong trí nhớ đã thay đổi, Đới Manh sinh lòng cảm khái.

Sau khi đánh một trận ở Đông Hạ, quốc gia xây dựng lại, bá tánh còn lại cũng chuyển đi nơi khác an cư lạc nghiệp, Hoàng Thượng chi rất nhiều ngân lượng từ quốc khố mới khiến cho Thành Ung Quan phồn hoa thịnh vượng như trước kia, chẳng qua cữu cữu đã lớn tuổi, liền hồi kinh thuật chức, Thành Ung Quan đổi quan phụ mẫu, nơi đã từng là Mạc gia chỉ còn dư lại vài người ở lại trông chừng gia trạch.

Lão bá trông chừng cửa nhà nhìn thấy Mạc Hàn, cư nhiên thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, hắn cũng không có chú ý tới Đới Manh phía sau lưng nàng, chẳng qua là nhìn thấy biểu tiểu thư lão đã chăm sóc từ nhỏ còn sống, trong lòng khó nhịn được kích động.

"Tiểu thư, người còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá!"

Mắt lão bá đều là nước mắt, lại vui sướng nắm tay Mạc Hàn. Đới Manh cau mày, cảm thấy tình cảnh này làm cho hốc mắt mình ê ẩm. Những năm còn nhỏ đó, người theo nàng vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, chính là Mạc Hàn. Nhiều năm như vậy, nàng đã không còn gì để mất, người mà nàng muốn chờ đợi quay về, cũng chỉ còn dư lại một mình nàng ấy.

Đới Manh xoay người rời đi, nàng sợ mình không nhịn được mà khóc ở ngoài, thiếu nữ đã từng nghĩa vô phản cố (không chút do dự) bước lên chiến trường, bây giờ lại trở nên ôn nhu mà tinh tế, động một chút là muốn khóc một trận, Đới Manh cảm giác mình thay đổi, phảng phất như có vương vấn, có nhược điểm, nhưng là nàng lại thích loại biến hóa này.

Loại biến hóa này, để cho nàng cảm giác mình cùng Hàn Hàn càng ngày càng gần, cho đến giống như năm tháng còn trẻ, cùng giục ngựa ngao du, lưỡng tâm tương tri, tình thâm bất hối.

Mạc Hàn trấn an lão bá, trở lại tiểu viện nàng đã từng ngày từng năm hướng về phương Bắc trông ngóng ngẩn ngơ, lúc còn trẻ, một câu nói đùa tư định chung thân, nàng yêu nàng ấy rất nhiều năm. Trước mắt chợt hiện lên gương mặt của Đới Manh, phu quân mà nàng dùng tâm chờ đợi, giống như đã trở về.

"Ngốc Manh, ta..." Mạc Hàn quay đầu lại, không thấy Đới Manh, lại thấy lão bá mang tới một xấp thư rất dầy, đặt ở trên bàn đá, trong đó còn kèm theo một chiếc trâm vàng.

"Tiểu thư, mấy năm ngài không có ở đây, Đới Tướng Quân một mực phái người đưa tin cho ngài, lão nô vẫn mong đợi tiểu thư có một ngày trở lại, tự tay mở ra những bức thư này."

Mạc Hàn nhìn xấp thư chỉnh tề có hơn cả trăm bức thư kia, thận trọng cầm lên một bức, giấy đã nhuốm vàng, lại nặng đến mức khiến cho lòng nàng phập phồng không dứt.

Nàng nhớ tới mấy ngày trước Manh Manh nói với nàng, nàng ấy vì để cho nàng hết giận, đã từng trong vòng một tháng viết bốn mươi ba bức thư xin lỗi, nhưng không có một bức thư nào nhận được hồi âm. Nàng vốn tưởng rằng Manh Manh chỉ nói đùa, trêu chọc để cho nàng mở rộng cõi lòng, không ngờ rằng...

Các nàng vốn nên chung một chỗ, lại bỏ lỡ rất nhiều năm. Lão Thiên dường như cảm thấy các nàng nửa đời trước đã quá mức bi tình, chuyện cho tới bây giờ tựa như kiếp nạn cuối cùng đã vượt qua, thanh xuân biến mất, các nàng có thể già rồi, lại rốt cục lòng có sở chúc.

Mạc Hàn cứ lần lượt mở bức thư này đến bức thư khác, thấy nghiêm túc mà thâm tình, nàng thông qua những chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo không đẹp mắt đó, dường như nhìn thấy dáng vẻ Đới Manh cúi đầu vắt hết óc, cau mày cắn bút, mi mắt mang theo ý cười mà nhớ tới "biểu muội" của nàng.

Bỉ thái tiêu hề.
Nhất nhật bất kiến, Như tam thu hề.
(Cỏ tiêu người hái tương tư.
Một ngày chẳng gặp tưởng dư ba mùa)

Thời điểm Đới Manh thấy Mạc Hàn, nàng ấy đang trầm tĩnh ngồi ở dưới cây ngô đồng, đọc từng chữ trong thư nàng viết.

Giữa trưa hè, sau giờ ngọ, ánh mặt trời sáng rỡ nhu hòa xuyên qua lá cây, điểm tô sắc thái cho y phục tuyết trắng của nàng, tóc dài như mây tán lạc, để lộ ra một loại cám dỗ trí mạng. Tựa như một Hàn Hàn năm ấy mười sáu tuổi say ngủ trên giường, để cho nàng không cách nào dời đi tầm mắt.

Bước chân của Đới Manh phát ra động tĩnh, lúc Mạc Hàn nghe được liền quay đầu lại nhìn, tựa như có băng tuyết tan rã, xuân lâm sơ thịnh, trong không khí tỏa ra vô tận ôn noãn, nàng nhìn nữ tử đẹp nhất trong lòng nàng, suy nghĩ trở nên hỗn độn ôn nhu.

Đới Manh đứng tại chỗ không có đến gần, mà nàng cũng chỉ nhìn nàng ta. Phảng phất, chớp mắt đã qua nhiều năm. Cây ngô đồng chập chờn rồi tạo nên tiếng vang xào xạc, ánh nắng rạo rực lay động ở trên người các nàng.

"Ngốc Manh... ngươi không sợ sao?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.

"Sợ cái gì?"

"Ngươi không sợ miệng lưỡi thế nhân, ta cùng ngươi làm trái tam cương ngữ thường?"

"Không sợ."

"Ngươi không sợ ta thân nữ tử, bôi nhọ danh tiếng trung liệt của Đới Gia?"

"Không sợ."

"Ngươi không sợ ta ác độc trời sinh, đã từng chịu hết khuất nhục, cũng từng hại người hại mình?"

"Không sợ."

Ánh mặt trời chói chang, mắt Mạc Hàn hơi nheo lại, nàng mơ hồ nhìn thấy Đới Manh bước tới, ôm lấy nàng thật chặc.

"Là nàng không sợ lời đồn thế nhân, yêu kẻ như ta, không có Mạc Hàn sẽ không có Đới Manh bây giờ. Là nàng chịu đựng đau khổ để đổi lấy một đời thịnh thế."

"Những tai nạn kia đều qua rồi, Đới Manh ta tam sinh hữu hạnh, có thể lấy nàng về nhà không, Hàn Hàn?"

Mạc Hàn nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Đới Manh lúc còn bé, thiếu niên hiên ngang, oai hùng, mặt trời rực rỡ nghịch quang, đã là chuyện cũ a. Ánh mắt của nàng trong suốt tựa như đã thấu hiểu tất cả. Đúng vậy, tất cả đều qua rồi. Chỉ có tình yêu của nàng...là nước đổ khó thu. Nàng nhớ tới một bài thơ khi còn bé tiên sinh dạy cho nàng:

Nhất hướng niên quang hữu hạn thân,
Đẳng nhàn ly biệt dị tiêu hồn.
Tửu diên ca tịch mạc từ tần.
Mãn mục sơn hà không niệm viễn,
Lạc hoa phong vũ cánh thương xuân.
Bất như liên thủ nhãn tiền nhân.

(Một thoáng năm đi tuổi một lần
Thói thường ly biệt chết trong hồn
Tiệc rượu vui đi vì ít có
Non sông phóng mắt cõi mênh mông
Mưa gió tội xuân hoa tàn rụng
Chi bằng họp mặt với nhau luôn)

Người trước mắt là người sẽ nắm tay nàng suốt cuộc đời này.
  
"Hàn Hàn, chúng ta về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro