Chương 2
Doãn Thành nghe xong "lời hỏi thăm" của Đằng Ý, câu đầu tiên cậu nói ra rất ngu ngốc "Ngài nhận lầm người rồi!".
Đằng Ý phỏng chừng không nghĩ đến Doãn Thành sẽ nói như vậy, hắn nghĩ cậu nên đi làm ảnh đế, hắn nhìn chằm chằm vào eo Doãn Thành, trêu chọc nói: "Tôi còn nhớ lúc anh khổ luyện để giảm cân, bên eo có một cái nốt ruồi."
Doãn Thành theo bản năng bảo vệ hông của mình, trong lòng mắng mười tám đời tổ tông tên lưu manh đáng chết này, nhưng bên ngoài vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, lần thứ hai lại nói ra một câu ngu ngốc: "Cậu nhìn người tôi đầy mỡ thế này, nào giống với cái người có mình dây mà câu nói chứ!"
Vạn lần cậu không nghĩ tới, câu nói này dĩ nhiên chọc cười Đằng Ý "Anh không phải dạng người tham ăn, đã sớm có được thân hình chuẩn rồi. Có điều hiện tại tôi có, anh có muốn sờ thử một chút hay không?"
Doãn Thành âm thầm trợn trắng mắt, vò đầu bứt tóc, hắn lại không phải vương bát đản ngàn năm, sờ soạng còn có thể cầu phúc sao?
"Không cần Đằng.... tiên....sinh." Doãn Thành dự định nói sang chuyện khác, "chúng ta vẫn là nên bàn chuyện công việc đi."
"Anh đừng gọi tôi như vậy." Đằng Ý vẫy vẫy tay "Nghe rất khó chịu".
Doãn Thành vì tiền lương một năm của mình nên nhẫn nại "Vậy Đằng tiên sinh muốn tôi xưng hô như thế nào với ngài?"
"Anh tới đây." Đằng Ý ngoắc ngoắc tay với cậu "Đến bên cạnh tôi này."
Tiểu tử này muốn làm gì? Doãn Thành đi tới một cách đề phòng, lại hồ đồ nghĩ, mình tốt xấu gì cũng lớn hơn hắn vài tuổi, còn sợ hắn giở trò với mình à?
Doãn Thành chậm rì rì mà đi đến bên cạnh Đằng Ý, cố kìm nén để tỏ vẻ đáng thương, ngược lại hắn còn da mặt dày "Có phân phó gì sao?"
Đằng Ý một lúc sau từ trên ghế dựa đứng lên. Đùa à! Vóc dáng cao thật, Doãn Thành phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nghĩ tới mấy năm trôi qua, người này trưởng thành lại có thể cao như vậy.
Doãn Thành thật hiếu kỳ hắn mấy năm qua đã ăn gì mà lớn lên? Sau này nếu có thất nghiệp còn có thể đến hộp đêm làm trai bao nha, à không, nể tình hắn phát tiền lương một năm cho mình, nghĩ cho thể diện của hắn một chút, nên làm người mẫu đi.
Nhưng vào lúc này, Doãn Thành vẫn bị khí thế của Đằng Ý đè ép, cậu bạo gan hỏi "Làm gì... cậu muốn làm gì a.."
"Trước đây sao không phát hiện da mặt của cậu dày như vậy a", đang nói thì Đằng Ý mạnh mẽ nắm lấy khuôn mặt của Doãn Thành, rất mềm a, vốn dĩ muốn dạy dỗ cậu một chút, không ngờ sờ một cái liền không muốn buông tay.
"Fuck... cậu buông tay." Doãn Thành bị ép đến há miệng, nói cũng không lưu loát "Quân tử động khẩu không động thủ a."
Mắng nửa ngày, thấy Đằng Ý không hề bị lay động, Doãn Thành cũng động thủ, dùng sức đánh vào tay của Đằng Ý, kết quả cậu đánh một cái khiến cho bản thân cũng liên luỵ chịu đau, Doãn Thành vừa tức vừa vội "Con mẹ nó cậu mau buông tay, mặt của tôi sắp đứt rồi."
"Sau này trước mặt tôi anh còn dám bày ra cái bộ dáng đáng thương như vậy nữa không?" Đắng Ý hung tợn hỏi.
"Bày ra...?" Doãn Thành không hiểu ý của Đằng Ý, chính là nhìn mình không vừa mắt hay sao? Vừa mới kìm nén một chút, trên mặt lại lộ ra mấy phần đáng thương, Doãn Thành vội vã nói: "Không bày, không bày... tôi so với cậu tôi là ông bác mà."
"Sao này gọi tên của tôi, đừng gọi một cách tuỳ tiện nữa." Đằng Ý lại nói.
"Được , được, được, Đằng Ý, Đằng Ý rộng lượng... buông tay được không, ép nữa mặt sẽ thành chó shiba mất." Doãn Thành đáng thương hề hề, nước mắt cũng đều sắp rơi xuống rồi.
Đằng Ý lúc này mới buông tay, chỉnh lại quần áo rồi ngồi xuống.
Doãn Thành nhìn hình ảnh của mình phản chiếu qua kính thuỷ tinh, phát hiện trên mặt một mảnh đỏ ửng, cậu che mặt nói "Tôi đây có được tính là tai nạn lao động không?"
"Nghĩ cũng thật hay a." Đằng Ý đem một chồng hồ sơ cao ngất để lên bàn.
Doãn Thành không còn sợ hắn nữa, xoa mặt oán giận nói " Như thế này, tôi thật hoài nghi cậu có phát lương đúng hạn cho tôi hay không đây?"
"Anh chỉ cần làm tốt công việc của mình, một phân tiền lương cũng không thiếu."
" Ừm, như vậy tôi liền yên tâm." Doãn Thành lại nhớ đến một việc lớn " vậy có thể cho tôi ứng trước tiền lương hay không?"
"Làm gì?"
"Không có tiền trả tiền thuê nhà a." Nội tâm Doãn Thành đau khổ a, giữa người với người thật là bất công, chính mình thì tiền thuê nhà còn chưa đóng nổi, Đằng Ý so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi nhưng đã làm ông chủ, tại sao kiếm tiền không thể tính theo tuổi tác nha?
"Ồ, trả nhà đi." Đằng ý nhàn nhạt nói.
" Vì sao?" Lẽ nào là công ty có ký túc xá cho nhân viên.
"Ở cùng tôi". Đằng Ý nói.
Doãn Thành bị chấn kinh, theo bản năng hỏi "là biệt thự à?"
"...không phải, nhà trọ." Đằng Ý sắp nhịn không nổi mà muốn đánh người.
"A, vậy thì tôi an tâm rồi." Doãn Thành lại hồ đồ cảm thấy giữa người với người chênh lệch cũng không phải lớn lắm.
Không đúng, hiện tại vấn đề không phải cái này! Chính là mình tại sao phải cùng hắn sống chung a!
Doãn Thành tuyệt đối không muốn sống chung với hắn, mặc kệ bị cái gì mê hoặc, cậu cũng không thể để mình và lưu manh sống chung một chỗ, quá nguy hiểm!
Vì vậy, cậu cự tuyệt nói "Không được, tôi và cậu không nên sống cùng nhau."
"Không sống cùng nhau, anh liền nộp đơn từ chức đi."
Ha ha, dám uy hiếp mình? Doãn Thành nói "Nói tới vấn đề từ chức này.... tôi liền sống cùng với cậu đi."
"Ngoan."
Ngoan em gái ngươi a, ta lớn tuổi hơn ngươi đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro