Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P18

" Seok Jin, anh về rồi à ? Rửa tay đi, ăn......"

Không nghe thấy tiếng trả lời, Park Jihoon quay đầu nhìn về phía cửa.

"Ong... Ong Seong Woo?!"

Park Jihoon thật sự không dám tin vào mắt mình. Anh vẫn một thân âu phục chỉnh tề, vẫn gương mặt góc cạnh lạnh lùng không biểu cảm quen thuộc ấy, nhưng hình như đã tiều tuỵ đi, gầy đi rất nhiều.

"Từ khi nào thân với thằng đó như vậy ?"

Ngữ khí rất đỗi bình thường, nhưng tinh ý có thể nghe ra được anh là đang kìm nén.

Anh đã từng tưởng tượng đến viễn cảnh gặp lại Park Jihoon, bản thân nhất định sẽ không hề do dự mà ôm chặt lấy cậu, hôn cậu, nói cho cậu biết anh nhớ cậu biết bao, không thể rời xa cậu được nữa.

Thế nhưng bây giờ anh ngay cả dũng khí cũng tan biến hết rồi, là chính tay anh cho cậu đi, hiện tại lấy tư cách gì để níu giữ đoạn tình này ?

Ong Seong Woo, mày từ khi nào lại trở nên nhu nhược vô dụng như vậy? (Từ khi ăn chuối :))))

"Tôi vào một lát liền đi."

Park Jihoon sững người, đáy mắt lướt qua vài tia kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì, cũng không màng đến người trước cửa vội vàng lui vào bếp.

Ung dung tháo giày ra, tuỳ ý tìm một đôi dép lê mang vào, anh đến nhà Kim Seok Jin chơi qua vài ba lần, kết cấu cơ bản của căn nhà ra sao anh đều biết rõ.

Park Jihoon đang hì hục nấu cơm trong bếp, Ong Seong Woo chỉ đứng bên ngoài nhìn thân ảnh đang bận rộn phía trong, cũng không đi vào, rút một điếu thuốc ra hút.

Park Jihoon vẫn chưa hoàn hồn, làm cái gì cũng không xong, cũng không dám quay đầu nhìn, chỉ cảm thấy luôn có ánh mắt nóng rực dán chặt sau gáy cậu.

Hai người cứ thế duy trì một thời gian cho đến khi Park Jihoon nấu xong cơm, bình thường chỉ cần mười mấy phút, nay lại tốn gần nửa tiếng đồng hồ.

"Không biết anh thích ăn cái gì, nếu không hợp khẩu vị thì ra ngoài ăn."

Vứt điếu thuốc vào sọt rác bên cạnh, anh lười biếng dựa hẳn người lên tường, từ tốn nói :

"Tôi thích ăn em" (muahahaha)

Park Jihoon vừa nghe, sắc mặt bỗng nhiên hoá đen kịt, dừng hành động trong tay lại, cậu muốn ra ngoài, không muốn ở đây giằng co với anh nữa.

Ong Seong Woo híp mắt, buồn cười nhìn biểu tình phẫn nộ của cậu, quả nhiên, vẫn dễ thương như vậy a.

Dứt khoát đi lên phía trước, anh dồn cậu đến chiếc bàn phía sau, áp sát vào người cậu.

"Chúng ta chưa thử qua ở phòng bếp nhỉ ?"

Dứt lời, anh liền hôn lấy đôi môi anh đào của cậu. Vừa tiếp xúc với vật mềm mại, Ong Seong Woo không thể khống chế bản thân, nhớ nhung bị đè nén bấy lâu nay tức khắc bộc phát ra ngoài.

Giống như nổi điên vậy, không ngứng gặm nhắm, ngấu nghiến cánh môi cậu, dây dưa rất lâu mới thả ra.

Park Jihoon thở hổn hển, khoé mắt cũng đỏ lên, trông cậu lúc này hệt như chú thỏ bị chọc tiết.

"Anh làm gì vậy ? Buông tôi ra !!"

Ong Seong Woo chẳng buồn đáp lời, đưa tay bế cậu lên đặt lên bàn. Park Jihoon bị dọa cho thét lên một tiếng, không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra.

"Ong Seong Woo, tên biến thái nhà anh, khốn nạn."

Tiếc rằng sự vùng vằng này chỉ khiến cho anh càng dễ dàng động thủ.

Chiếc áo bị xé toạc ra, thuận theo cánh tay rơi rải rác trên cơ thể, quần cũng bị kéo xuống đến mắt cá chân, chỉ còn lại chiếc quần lót vẫn kiên quyết trấn thủ mặt trận cuối cùng.

Sự dụ hoặc vô hình đột nhiên lan ra khắp toàn thân, Ong Seong Woo nheo nheo mắt, nhãn cầu hướng Park Jihoon từ đầu đến chân đánh giá một phen, anh nhếch môi nói :

"Em mà còn động đậy, tôi bây giờ liền vào."

Park Jihoon vẫn một mực vùng vẫy, nhưng hai tay đã bị người trước mặt ấn xuống bàn, chỉ có thể vặn vẹo thân người. Cậu nghiến răng trừng mắt nhìn Ong Seong Woo :

"Buông tôi ra !! Ưm..."

Phân thân đột nhiên bị một bàn tay ấm nóng cách lớp vải xoa nắn, khiến cậu không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

"Tên lưu manh, đại biến thái...... Ah...."

Hai nụ hồng trước ngực bị người trêu ghẹo, Park Jihoon toàn thân mềm nhũn, hai tay chống mạnh xuống bàn, thở hổn hển.

"Nhẹ... nhẹ một chút"

Ong Seong Woo điên cuồng cắn một cái ngay nụ hồng, cũng không quên dùng tay an ủi bên kia, đưa mắt quét một lượt trên bàn, một ý nghĩ xấu xa chợt loé sáng trên đầu.

"Jihoonie, chúng ta dùng cái này để giúp em nhé ?"

Vừa nói anh vừa đưa tay với lấy quả dưa leo đã được rửa sạch trong rổ, hỏi :

"Thế nào ?"

Cả người Park Jihoon run rẩy, không ngừng lùi về sau, cực lực lắc đầu :

"Không....không muốn."

"Quyền quyết định không nằm ở em."

Ong Seong Woo lập tức đáp trả, nhanh chóng tuột quần lót người dưới thân xuống, nói :

"Có phải hơi nhỏ không ?"

Park Jihoon hoảng sợ lui về sau :

"Dùng tay....dùng tay có được không ?"

Ong Seong Woo nâng cậu lên, cả người đều được đặt trên chiếc bàn rộng lớn.

Anh gỡ bỏ những thứ vướng víu còn sót lại trên người cậu, tiếp đó banh hai chân cậu ra hai bên.

Toàn thân Park Jihoon đều bị ngả ngửa ra sau, nằm trên bàn, chân bị dạng thành hình chữ M, cảnh xuân bên dưới trong nháy mắt lộ hết ra bên ngoài.

Ong Seong Woo dừng động tác, cúi người xuống phủ lên môi cậu một nụ hôn, nói :

"Hận không thể lập tức đâm vào trong."

Tay cầm dưa leo của anh đảo đi đảo lại bên ngoài huyệt khẩu, từ đầu đến cuối cũng không chịu đi vào, nhìn tạo vật nơi cậu hơi cương lên, liền há miệng ra ngậm toàn bộ chiều dài vào trong.

"Ưm...."

Nơi mẫn cảm trong khoang miệng ấm nóng bị anh dùng đầu lưỡi trêu chọc không ngừng, nhưng vẫn kiên quyết đè nén không cho âm thanh đáng xấu hổ ấy phát ra.

Đầu lưỡi liếm mút lấy côn thịt đáng thương, nhẹ nhàng di chuyển đến hậu huyệt đỏ hồng, anh đưa lưỡi liếm quanh cửa mình của cậu, khiến cậu một phen rùng mình.

Park Jihoon cắn môi, gương mặt lấm tấm mồ hôi, cảm giác khó chịu từng đợt từng đợt ập tới.

"Đừng......ngứa quá...aah....."

Ong Seong Woo nghe xong dục vọng càng tăng thêm, dứt khoát dùng miệng hút một cái.

Park Jihoon hốt hoảng thét lên, tiếp đó liền bắn ra.

"Bảo bối sao nhanh vậy ?"

Ong Seong Woo dời môi ra, tay cầm lấy quả dưa leo ở cửa huyệt quanh quẩn một hồi, mới nhẹ nhàng cắm vào bên trong.

Đột nhiên bị vật thể lành lạnh xâm nhập, cả người đều trở nên cứng đờ.

"Đừng...không muốn.. Ah"

Ong Seong Woo xấu xa đưa dưa leo vào sâu hơn nữa, sau đó bế cậu lên tiến vào phòng ngủ, nói:

"Đừng nhúc nhích, gãy rồi lấy không ra đâu."

Park Jihoon vòng tay ôm cổ Ong Seong Woo, phía dưới bị dưa leo làm đến trướng đau, nước mắt cũng ướt đẫm khoé mi.

Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, anh cúi xuống hôn lên khoé mắt cậu.

Park Jihoon muốn dùng tay rút quả dưa leo ra, còn chưa kịp chạm tới đã bị anh giữ lại.

Nở nụ cười tà mị, đồ vật bên dưới cũng từng chút từng chút được lấy ra.

Cả người Park Jihoon bị lật lại, hai chân quỳ lên tấm ga giường mềm mại, bờ mông căng tròn hướng thẳng vào mắt Ong Seong Woo.

Cậu bây giờ đang lỏa thể nằm sấp xuống giường bày ra tư thế đáng xấu hổ kia, Ong Seong Woo ngược lại áo quần chỉnh tề, một chút cũng không bị làm hỏng.

Đến lúc này, anh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bèn vội vàng cởi quần, phân thân sớm đã cương cứng cũng ngay tức khắc bật ra ngoài, tiến vào cái miệng nhỏ còn chưa kịp khép lại.

"Ahh !!"

Tay Park Jihoon nắm chặt tấm nệm giường đến độ muốn xé rách nó, nhưng miệng vẫn phát ra âm thanh.

"Hoonie....."

Ong Seong Woo không ngừng trừu động bên trong cậu, luôn miệng gọi tên người dưới thân, giống như muốn đem toàn bộ nhiệt huyết hoà vào nhau.

"Nhanh...nhanh lên nữa.....Thoải mái quá......arhh~~"

Park Jihoon lúc này đã bị dục vọng lấn át lý trí, khoái cảm lan ra khắp người, không nhịn được thốt ra những câu chữ dâm đãng.

Ong Seong Woo cũng càng lúc càng ra sức thao cậu, đánh mạnh một phát lên bờ mông Park Jihoon, khiến nơi đó ửng đỏ.

"Đồ lẳng lơ nhà em"

Qua một lúc lâu, cả hai đều thấm đẫm mồ hôi, Ong Seong Woo lại hung hăng đâm chọt thêm vài lần.

Tới khi Park Jihoon cầu xin mới dừng động tác lại, dương vật thô to co rút kịch liệt, sau liền bắn toàn bộ tinh hoa vào trong hậu huyệt đỏ hồng.

Hai người mệt lử nằm trên giường, Park Jihoon hướng lưng mình đối diện Ong Seong Woo, từ tốn mở miêng nói :

"Tôi ghét cay ghét đắng anh."

Ong Seong Woo không nói chuyện, chỉ ôm chặt cậu vào lòng.

Một dòng nước lạnh đột nhiên chảy trên lưng, Park Jihoon sững sờ.

Anh ấy đang khóc, nam nhân trước giờ ngông cuồng tự cao tự đại, luôn cho mình là trung tâm vũ trụ khóc rồi.

Cho đến khi một giọng nói run run phát ra, vang vọng trong không trung :

"Xin....xin lỗi, anh thật sự không thể rời xa em được nữa."

Muahahahahahahahaha
Vi rút lười hoành hành khắp nơi~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro