Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P17

Trong quán bar tối mờ mịt, tiếng nhạc xập xình bên tai, trai gái ăn mặc hở hang ve vãn nhau, nhảy nhót điên cuồng theo điệu nhạc.

Ngay trung tâm sàn nhảy, một nam nhân đeo mặt nạ đang uốn éo những điệu múa thoát y khiến bầu không khí trong quán bar càng náo nhiệt thêm.

Dường như ánh nhìn của tất cả những người có mặt ở đó đều bị nam nhân yêu mị đó thu hút.

Cùng với tiếng hò reo, nam nhân đã cởi bỏ áo trên người, để lộ vòng eo mảnh khảnh, tiếp tục uốn éo những điệu nhảy gợi cảm.

Ong Seong Woo nheo mắt nhìn cậu con trai trên sàn nhảy, luôn có cảm giác quen thuộc, ngón tay cũng vô thức gõ nhịp lên tấm kính trên quầy bar.

Người bên cạnh ngược lại vẫn đôi mắt ngủ lim dim, hoàn toàn không để ý xung quanh, khẽ liếc anh một cái, lười biếng mở miệng :

"Chậc chậc chậc, không phải là bị mê hoặc rồi chứ ?"

Nghe vậy, anh chỉ bất lực cười trừ, tay nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, cũng không có lên tiếng phản bác.

Lee Daehwi vô vị lắc lắc ly rượu trong tay, uống một hơi đến cạn, nói :

"Gầy tong teo như thế thì có gì mà xem, thao cũng chả có sung sướng gì !"

Ong Seong Woo im lặng không nói chuyện, ánh mắt vẫn dán chặt vào người trên sàn nhảy, một cảm giác kỳ lạ cứ dâng lên trong lòng.

Lúc này, nam nhân kia đã cởi cả quần dài, lộ ra đôi chân thon trắng trẻo.

Hiện trường bỗng nhiên trở nên náo loạn hơn bao giờ hết, người thì la hét, người thì chụp ảnh.

"Cởi quần lót ra đi !!" :)))))

Bên dưới đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông, lời vừa dứt lập tức có vài người bắt đầu hùa theo đùa giỡn.

Ong Seong Woo đứng phắt dậy, sắc mặt u ám đến đáng sợ, nhìn chằm chằm chàng trai trên sàn nhảy giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Lee Daehwi ngồi bên thấy tình thế thay đổi suýt chút không vì sặc rượu mà chết, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng tan biến đi.

"Này Ong gia, sao thế ?"

Hoàn toàn phớt lờ lời nói của y, anh xông thẳng lên sàn nhảy kéo người đang nhảy múa điên cuồng lôi đi.

Thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của anh, đám người xung quanh nhất thời không dám ngăn cản, cao trào trong bar cũng vì thế mà kết thúc, để lại sự tiếc nuối trong lòng mỗi người.

...

Kéo người một mạch đến nhà vệ sinh, hung hăng ném vào tường, anh tiến tới ghì chặt cậu :

"Em đang làm gì hả ?"

Sống lưng tiếp xúc với mặt tường lạnh lẽo, Min Yoongi không khỏi rùng mình, trên người bây giờ chỉ còn sót lại chiếc quần lót, cơ thể hoàn toàn phơi bày ra trước mắt anh.

Ong Seong Woo thấy cậu không mở miệng, đưa tay gạt phăng chiếc mặt nạ trên mặt cậu vứt sang một bên :

"Tôi đang hỏi em, sao không trả lời ?!"

"Anh muốn tôi nói gì ?" Min Yoongi trừng mắt nhìn biểu tình phẫn nộ của người đối diện.

"Em con mẹ nó thèm khát dục vọng lắm sao? Rốt cuộc ở đây làm cái trò gì vậy ?!!"

Ong Seong Woo hoàn toàn mất hết lí trí, cảm giác bị phản bội tự nhiên nảy sinh trong lòng.

Rõ ràng là bộ dáng dâm đãng của cậu ấy đi câu dẫn kẻ khác, cư nhiên còn dám bày ra vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng cãi lời anh ?

"Anh có tư cách gì mắng tôi ?"

Min Yoongi đẩy mạnh người phía trước ra, lên tiếng cười nhạo anh :

"Sao, muốn giết người không ?"

Hàng lông mày Ong Seong Woo chau lại, ánh mắt sắc như lưỡi dao vẫn nhìn chăm chăm vào người trước mặt...

Đây không phải là Min Yoongi.

Không phải là cậu bé ngây thơ không hiểu chuyện mà anh từng quen biết, cũng không phải là cậu bé khôn ngoan luôn vâng lời anh như xưa nữa.

"Thế nào, có phải đau lòng lắm không? Nếm được mùi vị phản bội chưa?"

Min Yoongi vừa nói vừa tiến từng bước đến gần Ong Seong Woo, thần sắc u ám đến người khác không dám nhìn trực diện.

"Tôi nói cho anh biết, đây còn lâu mới đủ, tôi sẽ cho anh biết như thế nào là cảm giác sống không bằng chết......"

"ĐỦ RỒI !!"

Còn chưa nói hết câu, Ong Seong Woo đã ngắt lời, ghì chặt Min Yoongi lên bồn rửa tay, tức giận nói :

"Em rốt cuộc muốn cái gì ?"

"Tim tôi sớm đã chết rồi, chính ngay hai năm trước anh thôn tính công ty của ba tôi, hại gia đình tôi nhà tan cửa nát, đã triệt để chết rồi."

Giọng nói chắc nịch, dường như dùng hết sức lực để hét lên :

"Tôi tìm mọi cách tiếp cận anh, chính là để trả thù, vốn mọi thứ đều được tính toán xong xuôi, tự nhiên lạ i xuất hiện tên Park Jihoon làm phá vỡ kế hoạch hoàn hảo của tôi. Anh biết không ? Tôi ghét cay ghét đắng cậu ta."

Nghe lời tố cáo của Min Yoongi, lông mày Ong Seong Woo dần giãn ra.

Hai năm trước vì sự phát triển của công ty, nên đã thôn tính một vài công ty nhỏ vừa mới gia nhập thị trường không lâu mới duy trì được hoạt động của công ty, nay mới có thể trở thành một tập đoàn lớn mạnh.

Thế nhưng đây chính là hiện thực xã hội, kẻ mạnh hiếp yếu.

Chỉ là anh không nghĩ tới, hậu quả lại nghiêm trọng đến mức này.

"Anh có biết không ? Vì anh mà cha mẹ tôi gặp tai nạn giao thông qua đời, vì anh mà tôi từ một học sinh biến thành một kẻ vô gia cư, cũng vì anh, tương lai phía trước của tôi đều bị anh một tay huỷ hết rồi !!!" Cậu ta điên tiết hét toáng lên.

"Nếu như Park Jihoon phản bội anh, anh sẽ làm gì ?"

Ong Seong Woo run người, nắm lấy cánh tay cậu, nói :

"Jihoon ở đâu ?"

Min Yoongi vùng mạnh thoát ra, dùng ánh mắt vừa ai oán vừa tuyệt vọng nhìn anh :

"Quả nhiên, cậu ta chính là điểm yếu của anh."

"Tôi hỏi Park Jihoon đang ở đâu ??"

Ong Seong Woo gào lên, anh không thể để Jihoon gặp chuyện, tuyệt đối không thể.

"Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ anh tốt nhất vẫn nên giữ chặt tiểu bảo bối của anh bên mình đi."

Min Yoongi nghiến răng nói rõ từng câu từng chữ một sau đó liền xoay người rời đi. Ong Seong Woo đấm mạnh tay vào bồn rửa đến rỉ máu, lẩm bẩm :

Park Jihoon, em nhất định không được xảy ra chuyện !!

Ngược nữa đê~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro