Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P10

"Két !!!"

Ánh đèn xe chói mắt hắt lên mặt đường đen kịt, Park Jihoon ngẩng đầu lên chăm chăm nhìn người trong xe.

Ong Seong Woo không nói chuyện, hàng lông mày cau chặt như đang suy nghĩ điều gì.

Lúc lái xe đi, khi nghe thấy tiếng gọi của Park Jihoon, lửa giận trong lòng anh đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.

Anh không tự tin Park Jihoon sẽ đuổi theo ra ngoài, anh đang đánh cược, đánh cược vị trí của mình trong tim cậu, kết quả là điều anh không ngờ tới.

Qua một lúc lâu, Ong Seong Woo cuối cùng cũng lên tiếng :

"Sao không đi tiếp nữa?"

Âm thanh rất nhỏ, dường như chỉ đủ để hai người nghe được.

Park Jihoon lắc đầu trả lời :

"Lạc đường rồi."

"Lên xe !!"

"Chân bị tê, đứng dậy không được."

Park Jihoon còn đâu sức lực để đứng lên nữa, ngồi xổm lâu như vậy, đôi chân cũng sắp không còn là của cậu nữa rồi.

Ong Seong Woo nghe xong cũng không nói chuyện, hai người cứ thế duy trì tư thế ban đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Thời tiết đang rất lạnh, người đi đường càng lúc càng ít, trong không gian tĩnh mịch như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng lá cây xào xạc khi một cơn gió nhẹ thổi qua.

Rất lâu sau, trong xe phát ra tiếng động, Ong Seong Woo bước xuống xe, cầm trên tay chiếc áo khoác vừa cởi ra của mình, ngồi xổm trước mặt cậu, anh ra lệnh:

"Lên đây !"

Park Jihoon trèo lên lưng Ong Seong Woo, vòng đôi tay qua cổ anh, cả thân người dường như đều được nhấc bổng lên.

Tấm lưng Ong Seong Woo vừa thoải mái, vừa có cảm giác an toàn, khiến cho cậu không muốn rời xa.

Ong Seong Woo vẫn một mực không nói chuyện, lặng lẽ đi về phía trước.

"Không lái xe sao ?"

Vòng tay Park Jihoon khẽ siết chặt thêm vài phần, cậu không biết anh lúc này rốt cuộc đang giận, hay là vì chuyện khác.

"Hết xăng rồi..."

Qua nửa ngày sau mới nghe thấy tiếng Ong Seong Woo vang lên, dù chỉ là vài từ đơn giản nhưng cậu nghe ra được sự phẫn nộ trong giọng nói của anh cũng đã dịu đi khá nhiều.

"Để xe ở đây có sao không ?"

"Không sao." Vẫn chỉ mấy từ, ngắn gọn súc tích !

"Seong Woo..."

"Hửm ?"

"Tôi có nặng không ?" (Hỏi thừa :))))

"......"

€$€$€$€$€$€$€$€$€$€$€$€$€

"Thiếu gia, hay là cậu vào đi ?!"

Người hầu bên cạnh không ngừng ra sức khuyên bảo cậu, Park Jihoon thật sự sắp không chịu nổi sự quấy rối này rồi, mặt mày sớm đã nhăn thành một đống.

"Tôi không đi !" Dứt khoát vùi đầu vào trong chăn-" Muốn đi mấy người tự mà đi !!"

Thấy cậu kháng cự quyết liệt như vậy, đám người hầu bất lực nhìn nhau, bản thân mà đi vào nhất định sẽ bị quát cho một trận, bảo Park Jihoon đi cũng không được, phải làm sao bây giờ ??

Ong Seong Woo đã ở lì trong thư phòng một ngày một đêm rồi, đến tối không lui về phòng ngủ, ngay cả bữa cơm cũng không thèm ăn.

Đối với việc này, Park Jihoon không khỏi bồn chồn, cái tên cuồng công việc kia quả thật là muốn tự sát sao?

Nếu không có thức ăn vào miệng, sức khoẻ dù có tốt đến mấy cũng có ngày bị suy sụp.

Trong đầu bất giác xẹt qua một tia do dự, tuy cậu rất hận Ong Seong Woo, nhưng không hiểu vì sao, bản thân lại lo lắng đến vậy.

Lúc đối xử tốt với cậu anh chính là thiên sứ giáng thế, nhưng lúc đối xử tệ thì lại chẳng khác gì một tên ác ma.

Nâng cậu lên từ dưới đáy vực sâu thẳm, nhưng đến khi cậu đang lơ lửng trên chín tầng mây lại không thương tiếc mà đạp cậu trở lại với nơi tận cùng của xã hội.

Chung sống với một người như vậy, mỗi ngày trôi qua đều tưởng chừng như đang đứng trên nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ cần sơ suất liền mất mạng như chơi.

Do dự một lúc lâu, Park Jihoon mới đưa ra quyết định.

Cậu nhận lấy tô cháo từ tay người hầu, đi lên thư phòng.

Đến khi đứng trước cửa, cậu vẫn thấy sợ hãi. Nếu mình đi vào bị đuổi ra thì sao?

Anh ta tâm trạng không tốt, trút giận lên mình thì sao?

Hít một hơi thật sâu: Anh ta mà dám giận cá chém thớt, mình sẽ hất nguyên tô cháo vào mặt anh, sau đó bỏ chạy. (xé quần luôn rồi chạy :))))))

Trong đầu bỗng nhiên nảy lên ý nghĩ như vậy khiến cậu phấn chấn hẳn lên, liền cẩn thận đẩy cửa bước vào.

Vào biệt thự sống đã lâu, đây là lần đầu tiên Park Jihoon vào thư phòng của Ong Seong Woo, nhưng nó hoàn toàn khác xa trí tưởng tượng của cậu.

Căn phòng rất lớn nhưng chỉ đặt một cái kệ sách nhỏ, trên đó để rất nhiều loại sách, và một vài đồ dùng trong nhà làm cho căn phòng trở nên trống trải.

Điều duy nhất khiến Park Jihoon không thể dời mắt khỏi chính là hình ảnh Ong Seong Woo đang ngồi trước bàn làm việc gõ gõ bàn phím trên vi tính.

Sau một ngày một đêm tuyệt thực, cả người anh trông tiều tuỵ khá nhiều, giống như những người mới khỏi bệnh vậy, khiến người khác không khỏi đau lòng.

Người đối diện dường như phát hiện ra cậu, ngón tay đang gõ trên bàn phím đột nhiên dừng lại, con ngươi lạnh thấu xương liếc nhìn Park Jihoon, bâng quơ hỏi :

"Em vào đây làm gì ?"

Park Jihoon đến giờ mới ý thức được bản thân đang nhìn chăm chăm vào Ong Seong Woo, lập tức dời ánh mắt sang nơi khác, bước lên đứng đối diện anh, đưa tô cháo vẫn còn nghi ngút khói đặt lên bàn làm việc :

"Ăn tí cháo đi, cả ngày không ăn uống gì hết cơ thể chịu nổi sao?"

Ong Seong Woo sững sờ, không ngờ một người vạn phần chán ghét anh như cậu cũng có ngày biết lo lắng cho anh.

"Lát nữa ăn."

"Để một lát nữa sẽ nguội mất."

Cậu buột miệng nói ra, ngữ khí kèm theo vài phần trách móc.

Trong đầu khẽ lướt qua một tia kinh ngạc, anh nhếch môi rồi tiếp tục hỏi :

"Tại sao tôi phải nghe lời em ?"

Quần thả thính bù mấy hôm rest :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro