
.11
- Thì ra chỉ còn mình tôi ngộ nhận , mình tôi ngu ngốc ảo tưởng vào cái tình yêu vĩnh hằng ấy .
- Người đến bên người mới . Còn tôi , tôi còn lưu luyến người .
- Làm sao đây hở người ? Cứ nghĩ là tôi sẽ không khóc đâu . Vậy mà hôm nay , nước mắt chực chào .
Thì ra kiềm nén bấy lâu nay cũng đạt đến giới hạn cuối cùng rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro