Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.

Đi công viên chơi trò xe đụng, cố gắng khống chế lại nỗi sợ.

Vào ngày đầu tiên nghĩ lễ Quốc Khánh, rốt cục Biên Bá Hiền cũng thỏa mãn mong muốn được Phác Xán Liệt chở đi công viên. Vì là ngày lễ nên không tránh khỏi nhiều người, huống gì trong một năm trừ tết ra chỉ có Quốc Khánh là kì nghỉ dài hạn.

Phác Xán Liệt thuần thục đỗ xe, còn Biên Bá Hiền thì đã nhanh chóng tới quầy mua vé chờ hắn, xung quanh đều là con nít được ba mẹ dắt đi, học sinh cấp ba như cậu thì rất ít. Mà hắn cũng không hiểu được vì sao Biên Bá Hiền lại thích tới chỗ này, không phải lúc nào cũng luôn miệng nói mình là đàn ông chân chính đích thực sao. Một bên vòng qua đoàn người, Phác Xán Liệt đi tới chỗ Biên Bá Hiền, trong lòng thầm rủa đông người muốn chết.

Phác Xán Liệt vừa đi đến Biên Bá Hiền, còn chưa có đứng lại để lấy hơi, tay đã bị người kia nắm lấy kéo đi, dọc đường Biên Bá Hiền liến thoắng không ngừng đến đây chơi cái gì, nên ăn cái gì. Mọi người xung quanh tò mò nhìn chằm chằm hai người, dù chân Phác Xán Liệt có dài đến đâu vẫn không theo được cước bộ của Biên Bá Hiền khi cao hứng, tuy có hơi chật vật nhưng khóe miệng vẫn kéo cong lên, sủng nịch cười cười.

Sau khi kiểm tra vé xong, Biên Bá Hiền cứ như chú chim nhỏ được thả, sải cánh bay mọi nơi, vui vẻ chạy về phía trước, tuy Phác Xán Liệt cũng muốn đuổi theo cậu, nhưng chút ý thức còn lại vẫn còn nhớ đây là chỗ công cộng, nội tâm chiến đấu một phen, cuối cùng vẫn chọn đi theo phía sau, chỉ cần Biên Bá Hiền không biến mất khỏi tầm mắt của hắn là được.

Công viên có trò gì Biên Bá Hiền nhất định sẽ không bỏ qua, thuyền hải tặc hay tàu lượn đều đánh bạo ngồi, mặc dù mỗi khi chơi khuôn mặt nhỏ chuyển màu xanh trắng không ngừng, lảo đảo đi xuống, cơ hồ nếu không có hắn đi theo nhất định đã nằm bẹp dí ở xó nào không biết rồi. Tựa vào ghế ổn định lại tinh thần một chút liền quên đi chóng mặt, Biên Bá Hiền lại một lần nữa hô to muốn đi chơi trò khác, Phác Xán Liệt cũng chỉ có thể lắc đầu một cái tiếp tục cùng cậu chơi.

Tuy công viên không nhỏ, nhưng chung quy nhiều người như vậy, mỗi trò lại phải xếp hàng tốn không ít thời gian, đến thời điểm ăn trưa, bọn họ chỉ chơi xong được một khu. Hai người tùy tiện chọn tiệm hamburger giải quyết bụng đang đói.

Bây giờ đã là tháng mười sắp chuyển đông, nhưng Biên Bá Hiền lại chạy đi chạy lại nhiều như vậy tất nhiên sẽ không tránh khỏi đổ mồ hôi đầy người. Phác Xán Liệt thấy thế liền dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau khô cho mặt cậu, mặc kệ cậu đang đứng ở bên cạnh đang luyên thuyên miệng gọi món không ngừng.

Hôm nay áo Biên Bá Hiền mặc chính là áo sơ mi trắng sọc xanh của Phác Xán Liệt, nếu so sánh với chiều cao của hắn, khẳng định nếu cậu mặc vào chắc chắn sẽ bơi luôn trong đó, có điều đây là cái áo lúc hắn sắp ra đại học, mang vào cũng không rộng mấy, chỉ là tay áo có hơi dài một chút. Mà cũng không biết vô tình hay cố ý nhưng Phác Xán Liệt cũng mang một cái áo giống cậu, chỉ là áo đó là oversize, nhìn thật giống đồ đôi.

Bọn họ ăn mặc giống nhau lại cộng thêm cử chỉ thân mật thế kia chọc cho mọi người chú ý nhìn chăm chăm, bất quá hai người không để ý, một người vẫn chuyên tâm tỉ mỉ lau, người còn lại thì nhón chân nheo mắt lại muốn nhìn rõ thực đơn treo ở phía bên kia.

Thật vất vả mới cằm dĩa ăn vào bàn ngồi xuống, "Chút nữa chúng ta đi chơi cái gì nào đây?" Trong miệng cắn một cái khoai lang nướng nóng hổi, Biên Bá Hiền không có biện pháp nào để nói, trên bản đồ có rất nhiều trò mà trò nào cậu cũng muốn đi, khó khăn không biết chọn cái nào mới phải, tiến thoái lưỡng nan một hồi cuối cùng đành dựa vào ý kiến của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt đem ống hút cắm vào ly coca đưa cho Biên Bá Hiền, sau đó nhận lấy tấm bản đồ từ tay cậu, liếc mắt nhìn, vốn dĩ chỉ muốn tùy tiện nói một nơi, nhưng đột nhiên nhìn trúng một chỗ, đôi mắt lập tức hiện rõ ý đồ xấu, nhếch miệng đem bàn đồ đặt trên bàn, "Đi khu này đi."

Lúc này Biên Bá Hiền đang bận rộn chiến đấu với hamburger, cũng không nhìn kỹ Phác Xán Liệt chỉ nơi nào, lung tung gật đầu. Phác Xán Liệt không nói nữa, cúi đầu nhìn cái bánh hamburger trong tay, thật sự là hắn không quen với đồ ăn như thế này, bất quá Biên Bá Hiền lại ăn không biết trời trăng đất gió, gần đây cũng không có quán nào khác, chỉ có thể ăn tạm một bữa.

Sau khi ăn xong lại biến thành Phác Xán Liệt cầm bản đồ lôi kéo Biên Bá Hiền đi, thân là học sinh cấp ba thể lực của Biên Bá Hiền vẫn không tiêu hao nhiều, chỉ là thắc không hiểu vì sao Phác Xán Liệt lại một mực không cho cậu xem bản đồ, hơn nữa vừa mới ăn no xong không nên vận động nhiều, lúc này mới ngoan ngoãn cúi đầu đi theo Phác Xán Liệt.

Chờ đến lúc cậu ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền hối hận muốn chết, cư nhiên Phác Xán Liệt lại đem cậu tới nhà ma. Nhìn cái bảng hiệu "Bệnh Viện XX" được khắc trên tấm gỗ có chút sằn sùi âm a âm u trước mắt mình, Biên Bá Hiền lập tức cảnh giác dừng chân, bởi vì tay mình còn đang nằm trọn trong lòng bàn tay của hắn, nên người kia cũng tự cảm giác được, dừng bước theo cậu.

"Phác Xán Liệt, em cảm thấy nhà ma không hợp với khí chất của em, không bằng chúng ta sang chơi ngựa gỗ đi." Biên Bá Hiền chỉ chỉ trò quay ngựa cách đây không xa, cười hi ha lấy lòng. Đáng tiếc ánh mắt Phác Xán Liệt cũng chỉ chung thủy trên người cậu, một chút cũng không buồn liếc mắt sang chỗ khác, "Quay ngựa gỗ không phù hợp với khí chất của em." Nói xong không cho Biên Bá Hiền phản kháng, cơ hồ là tiến tới ôm cả người vào nhà ma.

Cái nhà ma lớn này cần sáu người mới có thể đi vào, nhưng không biết là vận may Phác Xán Liệt quá tốt hay vận may Biên Bá Hiền quá kém, vừa vặn có bốn người sinh viên đi tới, cả đoàn trừ Biên Bá Hiền ra không chút do dự đi vào. Vừa mới vào trong thì Biên Bá Hiền còn có thể nhàn nhã vừa đi vừa tán gẫu, nhưng càng đi vào sâu hơn, tiếng thét chói tai bắt đầu vang lên oai oái, trong đó cũng bao gồm người vừa mới bước vào đã sợ trắng mặt, đúng vậy, là tiểu tử Biên Bá Hiền nhà Phác Xán Liệt.

Vất vả lắm mới ra ngoài được, bốn người kia đều khen ngợi nhân viên bày trò thật kích thích, còn có một nữ sinh đi tới vỗ vỗ đầu Biên Bá Hiền cười nói, "Em trai, lá gan em thật nhỏ, em nhìn xem em biến anh trai kia thành cái dạng gì, bị ôm cổ đến đỏ hết cả lên rồi kìa." Mặc dù bên trong nhà ma nữ sinh này cũng có hơi sợ sệt, nhưng nếu phải nói người thê thảm nhất trong sáu người, chắc chắn là Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền nhất quyết không chịu mất mặt, ưỡn ngực vỗ vỗ, "Kỳ thực em đâu có sợ, chỉ là bị giật mình mà thôi." Dáng vẻ này xem ra là đã hoàn toàn quên mất chuyện bị nữ y tá với bộ mặt đáng sợ dọa đến xanh mặt mày trực tiếp chạy tới Phác Xán Liệt bám chặt lấy cổ hắn đến chân cũng không thèm chạm đất mà ôm chặt cứng hắn rồi.

Bốn sinh viên đại học đều bị dáng vẻ Biên Bá Hiền chọc cho cười, hàn huyên qua lại một lát sau mới nói tạm biệt. Phác Xán Liệt đầy hứng thú mà nhìn Biên Bá Hiền, sờ sờ cổ của mình, "Biên Bá Hiền, bình thường em cũng không có nhát gan, tại sao đến đây lại sợ hãi."

"Anh còn không biết ngại hả!" Biên Bá Hiền bất mãn mà trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt, không để ý đến hắn nữa, tiến tới giật lấy bản đồ rồi đi sang hướng khác, có đánh chết cậu cũng không bao giờ sang khu này nữa. Tuy Phác Xán Liệt muốn trêu cậu thêm chút nữa, nhưng lại cảm thấy bản thân như con nít, vội vàng hắng giọng một tiếng chỉnh lại đầu tóc bị Biên Bá Hiền vò rối như ổ quạ, đuổi theo bước chân đứa nhỏ.

Bất tri bất giác, hai người đã tới khu vực nhỏ của công viên, hai bên đều có hai hàng người xếp hàng dài dằng dặc, ở đây bắn phi tiêu có, bắn súng có, cũng có gắp thú. Biên Bá Hiền vừa nhìn thấy những trò này mắt lại sáng lên, kéo Phác Xán Liệt đi tới một nhà bắn súng.

"Em nhỏ, muốn chơi sao, nếu bắn trúng toàn bộ khí cầu kia sẽ cho em một con thú bông." Ông chủ gian hàng xấp xỉ ba mươi, bốn mươi tuổi lập tức ra chào đón, chỉ chỉ con chó bông bên cạnh.

"Tôi không thích thú bông, có thể đổi thứ khác được không?" Lời này chính là muốn chơi, tuy không biết cậu có thể bắn trúng toàn bộ hay không nhưng ông chủ vẫn kiên nhẫn với khách hàng, "Có thể có thể, nếu như bắn được hết, cứ việc chọn mấy mòn quà trong này." Con chó bông kia đã là phần thưởng đắt tiền nhất, nếu vị khách này không chọn thì không phải ông đã kiếm được lời sao, vừa nghĩ như thế liền gật đầu đáp ứng.

Bên này Phác Xán Liệt đã lấy tiền ra, ông chủ nhận lấy rồi đưa cho hắn một cái súng. Ở cái tuổi như Biên Bá Hiền thật sự rất mê nghịch súng, ở nhà cậu cũng không ít lần lấy Phác Xán Liệt ra làm bia đạn dùng cây súng nước nhỏ của mình mà ra sức bắn, đương nhiên sẽ tràn đầy tự tin. Không chút ngoài dự định nào, một phát hai phát bắn trúng khí cầu.

Thời điểm bắn được một nửa, liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt đang châm điếu thuốc, huơ huơ cái súng trong tay sang hắn, "Anh muốn chơi một chút không?" Phác Xán Liệt không nói gì, bước một bước tới chỗ cậu nhận lấy, trong miệng còn ngậm thuốc lá, dáng vẻ giơ súng lên nghiêng đầu nhìn ống nhắm quyến rũ muốn chết, Biên Bá Hiền ngốc lăng ra nhìn người của mình.

Cũng giống như Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt dễ dàng đem một nửa khí cầu còn lại bắn trúng, ông chủ ở bên cạnh vỗ tay khen đẹp mắt, cũng không quên thối tiền vừa nói, "Cậu muốn cái gì?" Biên Bá Hiền cắn ngón tay, nhìn quanh phần thưởng đánh giá một lần, chỉ chỉ cái máy ảnh nói, "Ông chủ, có thể cho tôi mượn nó một chút không, chụp một tấm là được rồi."

Lời này làm ông chủ kích động một hồi, lập tức lấy máy ảnh ra, cái này là vật riêng của ông cũng không phải là phần thưởng, nhưng nếu lấy để chụp một chút cũng không sao. Phác Xán Liệt không hiểu rõ hành động của Biên Bá Hiền, để súng xuống tự giác đứng phía sau lưng cậu, ai ngờ còn đang lớ ngớ không hiểu chuyện, cổ đã bị người kia kẹp lấy kéo xuống, eo cũng bị ôm chặt, bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ đang V-sign sát bên cạnh.

"Lách tách." Theo thời gian được cài của máy ảnh, chờ tấm ảnh kia ra ngoài Biên Bá Hiền kéo ra, cố sức vung vung một cái, hình dáng trong hình chậm rãi hiện rõ. Biên Bá Hiền nở nụ cười xán lạn nhìn ống kính, nhón đến mỏi chân cũng chỉ cao đến tai Phác Xán Liệt, mà Phác Xán Liệt lại mang theo vẻ cưng chiều nhìn Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền hài lòng đem bức ảnh nhét vào ví tiền của hắn, hướng tới ông chủ nói cảm ơn, "Ba con hai người có cảm tình thật tốt." Trên gương mặt chất đầy ý cười ông chủ nói một câu, đại khái là vì nhìn hai người mang đồ gần như giống nhau, tư tưởng cũng không nghĩ đến phương diện kia, ông cho rằng đây là cặp ba con đơn thuần, chỉ thế thôi.

Ai ngờ khuôn mặt học sinh cỡ cấp ba này lập tức đen lại, mất hứng nói một câu, "Đó không phải là ba của tôi." Nói xong liền quay người đi, Phác Xán Liệt cũng không giải thích, gật đầu với ông chủ xong liền chạy tới mất hứng, "Phía trước này, kêu một tiếng 'ba' đi."

"Phác Xán Liệt! Anh đừng chiếm tiện nghi của gia đình em." Biên Bá Hiền không nhịn được quay đầu lại quát Phác Xán Liệt.

Kỳ thực, người không vui đáng lẽ là Phác Xán Liệt, như thế nào lại bị ông chủ kia biến thành ba của người thương mình, nhưng hắn lại cảm thấy không thể trách được dù sao hai người cũng chênh lệch nhau đến mười tuổi, nhìn hình dáng mà nói thì người khác nhầm thành ba con cũng không tính là lạ.

Vừa định mở miệng, chỉ thấy tầm mắt Biên Bá Hiền bị một trò hấp dẫn, theo ánh nhìn cậu hắn nhìn theo, là một máy gắp thú chứa Pikachu, cười cười, "Muốn?" Biên Bá Hiền dùng sức mà gật đầu, trên tay liền cảm nhận được hơi ấm từ hắn, cả người đều bị kéo sang.

Phác Xán Liệt đi đổi tiền mặt đưa xu cho Biên Bá Hiền, nhưng Biên Bá Hiền không muốn, chu miệng nói, "Anh gắp cho em đi," Phác Xán Liệt ngẩn người một chút, nhưng lại thấy Biên Bá Hiền đang lộ ra dáng vẻ mong chờ nhìn mình, chỉ có thể tự túc ra trận, nhưng trò này không thể đùa người được đâu.

Nhìn chồng Pikachu được chất thành nuối trong máy kia, Phác Xán Liệt không khỏi khẩn trường mà nuốt nuốt miếng một cái, không thể không công nhận, trông Biên Bá Hiền thật giống con thú nhỏ này. Bỏ một đồng xu vào trong, cái máy đang yên lặng đột nhiên phát ra tiếng nhạc dọa cho hắn nhảy dựng một cái, nhanh chóng kéo bình tĩnh về sau đó toàn bộ chú ý đều đặt ở máy gắp.

Lần thứ nhất, thất bại.

Lần thứ hai, thất bại.

Lần thứ ba, vẫn là thất bại.

Lần thứ bốn, lần thứ năm, lần thứ sáu, đều thất bại.

"Phác Xán Liệt, anh có gắp được hay không." Biên Bá Hiền đứng ở bên cạnh có điểm không nhìn nổi, mắt thấy mười cái xu Phác Xán Liệt mua sắp dùng hết vẫn không có hi vọng, từ trong tay hắn đoạt lấy xu, chính mình tự ra trận, ở phương diện này Biên Bá Hiền tựa hồ có tài thiên bẩm, bốn lần chơi, cậu gắp được hai con.

Vẫy hai con Pikachu trong tay, Biên Bá Hiền đắc ý cười. Chỉ thấy Phác Xán Liệt nhíu mày một cái, đi vào lại trong cửa hàng đổi mười mấy tiền xu, vén tay áo lên đi tới máy gắp thú, hắn không tin hắn không gắp được con nào.

Có điều, sự thật chứng minh, xác thực hắn. . . Một chút cũng không có kì vọng, xu cũng sắp hết, chuẩn bị đi đổi tiếp đã bị Biên Bá Hiền ngăn cản, "Đừng chơi nữa." Biên Bá Hiền có hơi bất đắc dĩ, tại sao người này có trẻ con hơn cả cậu. Khuyên can lên xuống, Phác Xán Liệt mới vứt đi ý nghĩ muốn chiến tiếp với mấy thú, nhưng khi nhìn thấy Pikachu trong tay Biên Bá Hiền, trong lòng có chút không thoải mái.

Nghĩ nhất định phải tìm một trò sở trường của mình để cứu vãn hình tượng, chờ hai người ra khỏi khu nhỏ đến khu khác, Phác Xán Liệt mở bản đồ ra, đôi con ngươi lập tức sáng rực, quay sang nhìn cậu, "Chơi xe đụng không?"

Đương nhiên là cái gì Biên Bá Hiền cũng muốn chơi, không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng, đáy mắt Phác Xán Liệt lại một lần nữa hiện lên tia tính toán, cùng cậu đi tới chỗ xe đụng. Lúc này hàng người xếp hàng cũng đã thưa thớt, hai người đợi một lúc đã đến lượt.

"Tiên sinh, hiện tại chỉ có hai người các cậu, chờ một lát nữa có người đến rồi cùng chơi đông cho vui hay là. . ." Nhân viên phía trước chỉ thấy có hai người, sợ không vừa lòng khách hàng liền vội tìm biện pháp.

Phác Xán Liệt nhìn xung quanh một hồi, sau đó lấy tiền từ trong túi ra đưa cho nhân viên, "Cho tôi bao trò này." Nhân viên nghe thấy liền sững sờ tại chỗ, quên mất phải nhận tiền, anh chỉ từng thấy vài người bao trọn trò quay ngựa gỗ để tỏ tình với người yêu một vài lần, nhưng chưa từng thấy ai bao xe đụng này bao giờ.

"Có thể bắt đầu chưa?" Thanh âm Phác Xán Liệt cao lên một chút, đem hồn của anh hoàn trở về, nhận lấy tiền gật đầu, sau đó chắn hàng rào lại, để lại khu riêng tư cho hai người.

"Anh định làm gì mà đặt bao chỗ này." Biên Bá Hiền đứng ngớ nãy giờ phía sau mang đầy câu hỏi trong lòng, vừa đem Pikachu để vào tủ chứa đồ vừa hỏi. Nhưng Phác Xán Liệt chỉ cười cười, sau đó đi vào trong sân, Biên Bá Hiền chỉ biết im lặng tìm một chiếc xe ngồi xuống.

Nhân viên thấy hai người đã chuẩn bị xong, bật công tắc khởi động. Bên này Biên Bá Hiền còn đang mân mê với dây an toàn, bên kia Phác Xán Liệt đã nhanh chóng vọt tới, không có phanh lại chút ít nào, trực tiếp đụng phải xe Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền sợ đến nắm chặt lấy bánh lái, không cẩn thận mà ngã ra là chết.

Còn chưa kịp phản ứng lại, Phác Xán Liệt lại hướng tới chỗ cậu mà tông, từ xưa đến nay Biên Bá Hiền còn chưa có lái xe bao giờ vì thế lại càng luống cuống chân tay, muốn đánh lái sang trái lại nhầm thành bên phải, chính mình tự đâm đầu vào rọ cho Phác Xán Liệt đâm. Sau khi bị tông đến trời đất đảo lộn, Biên Bá Hiền mới hiểu vì sao Phác Xán Liệt lại đặt bao hết chỗ này.

Một giây sau, từ khu chơi trò xe đụng truyền ra tiếng la thất thanh, "Phác Xán Liệt, anh thật là ấu trĩ!!!"

Đến lúc hai người đi khỏi, trời đã sắp tối rồi, Biên Bá Hiền xụi lơ ôm cánh tay Phác Xán Liệt dựa vào người hắn, nghĩ sau này nhất định sẽ không làm hắn mất sĩ diện nữa. Mà lúc này tâm tình Phác Xán Liệt rất tốt, trong miệng còn thỉnh thoảng hát vài câu, xem ra từ "ẩu trĩ" cũng không thể hình dung được hắn.

"Chờ một chút, khu gần sông sẽ có pháo hoa, bây giờ sang đó cũng vừa vặn sắp bắn." Phác Xán Liệt thu hồi nụ cười vỗ vỗ đỉnh đầu của cậu, Biên Bá Hiền chỉ gật gật đầu, vừa bị hắn hành hạ nhiều như vậy, thật sự không có sức mở miệng nữa.

Bọn họ đến nơi, pháo hoa đã bắt đầu, may là vẫn chiếm được một chỗ tốt, góc nhìn rất đẹp, Biên Bá Hiền nửa nằm nửa ngồi trên người hắn nhìn pháo dần tỏa ra trong trời đêm. Ánh mắt Phác Xán Liệt vẫn một mực dính trên mặt Biên Bá Hiền, nhẹ nhàng vòng tay qua siết eo cậu, thủ thỉ bên tai.

Theo đó, một vài cái pháo bắt đầu hiện trên không trung, Biên Bá Hiền cảm giác được độ ấm đang kề sát tai mình, giọng trầm thấp như mật ngọt bắt đầu lan tỏa dần dần trong người cậu, "Anh yêu em."

Không chút do dự, cậu lập tức quay đầu, dưới con mắt mọi người, môi hai người chạm nhau, pháo hoa lần lượt nổ tung, chiếu sáng gương mặt hạnh phúc của bọn họ.

Đi công viên chơi trò xe đụng, cố gắng khống chế lại nỗi sợ, buổi tối ngày hôm ấy, trong mộng Phác Xán Liệt chỉ chứa đầy máy gắp Pikachu cùng đứa nhỏ, còn Biên Bá Hiền thì ngoại trừ xe đụng còn có Phác Xán Liệt ngu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro