Chương 34
Kise, Kise cậu thế nào còn không chịu tỉnh?
Kise dậy thôi nào.
...
Là giọng nói của Midorimacchi.
Đừng phiền tớ, để tớ ngủ thêm chút nữa đi mà.
Ngu ngốc, còn không chịu dậy nữa sẽ muộn đó.
Cái gì muộn?
Cậu bệnh à?
Kise dụi dụi mắt ngồi dậy, đôi đồng tử lục bảo xanh biếc Midorima phảng phất như một hồ nước sâu không thấy đáy, ôn nhu mà hơi lạnh.
Được rồi, hôm nay là ngày kỉ niệm mười năm bọn họ kết hôn, cậu và Midorimacchi muốn đi chúc mừng. Đêm qua bị Midorimacchi lăn qua lăn lại mấy lần khiến cậu mệt mỏi ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời lên cao.
Theo thường lệ bọn họ sẽ chia sẻ nụ hôn buổi sáng , cho dù giờ đã là giữa trưa.
Đầu giường bọn họ có đặt một tấm ảnh chụp ngày kết hôn, Aominecchi, Murasakibara-cchi còn có Kurokocchi mặc lễ phục cùng bọn họ chụp ảnh chung.
Cậu cầm lấy tấm ảnh chụp cẩn thận xem xét, thế nào luôn cảm thấy thiếu cái gì.
Kise hoàng kim, bảo thạch Midorima, Aomine lam thạch, Murasakibara tím thủy tinh, Kuroko nhàn nhạt như hồ băng.
Thiếu cái gì? Thiếu người nào? Ký ức vẫn khuyết một góc không được trọn vẹn.
Đầu cậu đột nhiên đau đến muốn nổ tung, cậu hỏi thiếu mất người nào?
Midorima không trả lời, con ngươi ngọc lục bảo tràn ra bi thương. Hắn nói Kise cậu thực sự không nhớ sao?
Kise nói tớ nghĩ không ra.
Midorima khẽ thở dài, hắn ôm lấy Kise.
Hắn nói Akashi vì cứu cậu mà chết, cậu ấy đã rời khỏi chúng ta mười năm rồi, cậu vẫn không thể buông bỏ được sao?
Kise tê tâm liệt phế quát to một tiếng: Không!
Cậu bật mở mắt, mồ hôi đầm đìa, một căn phòng màu vàng nhạt pha trắng khiến cậu lầm tưởng mình đang ở trên thiên đường.
Hoá ra vừa rồi chỉ là mộng? Là mộng cũng quá mức chân thực.
Nếu như đây là thiên đường, vậy cậu thực sự đã chết sao?
Thế nhưng cậu và hắn cùng nhau nhảy xuống vậy Akashi ở nơi nào? Bọn họ bị tách rời ra? Trên con đường dẫn đến thiên đàng lại buông lỏng tay?
Cậu hoảng loạn nhìn khắp xung quanh, không có Akashi, không có ngọn lửa đỏ tuyệt đẹp trong ký ức của cậu.
Cậu tuyệt vọng nắm chặt lấy một cô gái mang đồ trắng, cật lực cầu xin "Akashicchi không có ở đây? Cậu ấy không tới sao? Tôi sẽ không ở lại thiên đường này nếu không có cậu ấy."
Bật khóc nức nở, tình chân ý thiết, nước mắt không ngừng mãnh liệt tuôn ra, hệt như biển sâu tăm tối đêm hôm đó.
Cô gái kia khiếp sợ một lát mới không choàng tỉnh bấm vào thiết bị ở đầu giường "Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh."
Cậu không muốn ở chỗ này, cậu muốn đi tìm Akashi, thiên đường địa ngục nhân gian, trong tam giới trong ngũ hành, sẽ luôn luôn bên cạnh nhau. Ngay cả tầng mười tám địa ngục, cậu cũng sẽ đi theo đến cùng.
Bác sĩ tiêm cho cậu thuốc an thần.
Cậu sợ đến mức hồn bay phách lạc, hồn vía lên mây.
"Bạn của cậu bị thương nặng hơn cậu rất nhiều, cậu ta vẫn đang được cứu chữa, thiết bị và trình độ bác sĩ ở Pandora này lạc hậu hơn ngoài kia rất nhiều." Lời nói của bác sĩ còn có hiệu quả hơn cả thuốc an thần.
Kise đau đầu như muốn nứt ra, tốn hao khí lực thật lớn mới tiêu hóa lời của bác sĩ "Chúng tôi không có chết?"
"Kise-kun còn nhớ tôi không?" Cô gái ban nãy mỉm cười.
"Cô..." Kise nghĩ có chút quen mắt, cuối cùng không nhớ ra được, đầu như bị người ta đánh mạnh vào.
"Nhớ không nổi cũng không sao, cậu ngã từ trên cao xuống não bị chấn động, người bạn kia của cậu tố chất thân thể thật tốt, mặc dù thương nặng hơn cậu nhưng lại tỉnh sớm hơn..."
Kise nỗ lực bắt lấy từng từ của cô y tá, đầu đau nhức không gì sánh được, trên người không chỗ nào là không đau nhức.
Bọn họ còn sống, Akashicchi cũng còn sống. Yên lòng, Kise lần thứ hai ngủ thật say.
Tỉnh lại lần nữa, cậu mơ mơ hồ hồ thấy Akashi, Akashi được chuyển đến cùng phòng bệnh với cậu, ngay bên cạnh cậu, nắm chặt tay cậu.
"Đầu của Ryouta bị thương, nên nghỉ ngơi thêm chút nữa, tớ sẽ ở bên cạnh trông nom gấu con mà, yên tâm đi." Thanh âm của Akashi rất nhẹ nhàng, ôn hòa cùng ôn nhu.
Kise gối lên đùi Akashi, cậu muốn tiếp tục giấc mộng, túi thần kì lấy ra cổ máy thời gian hồi sinh lại Akashicchi, cậu muốn Akashicchi vì cậu mà phải quét dọn nhà cửa, muốn phái cả Midorimacchi làm cho cậu ly nước cả rốt mà cậu yêu thích.
Cho dù là mộng, cậu cũng có thể hạnh phúc mà tự nhiên rơi lệ.
---
24 tiếng đồng hồ trước.
Trung tâm chỉ huy trên biển.
"Bắt được rồi, tớ đã nói phát minh nhất định dùng được." Moriyama Yoshitaka kích động đứng lên quay qua quay lại.
"Bắt được cái gì mà khiến cậu kích động dữ vậy?" Kasamatsu Yukio ngáp dài.
"Nhất đinh là sinh vật ngoài hành tinh lẻn vào đây, khẳng định không sai được, cậu xem, máy tính hiện lên chỉ số thông minh rất cao, chúng ta đã bắt được sinh vật phi thường rồi." Moriyama lập tức lấy thêm trang bị "Mau đi xem nào."
"Đi ra bờ biển vào nửa đêm?"
"Tớ sẽ đi."
"Anh ấy lại phát minh vật kỳ quái gì vậy?" Hayakawa Mitsuhiro hỏi, cậu mặc dù mới đến, nhưng đối với các loại phát minh thiên hình vạn trạng của Moriyama-senpai cũng ấn tượng sâu đậm.
Kasamatsu cười cười "Do mấy loại sinh vật ngoài hành tinh luôn theo thuỷ vực lẻn vào Pandora, Moriyama thiết kế một cái lưới lớn, nói có thể bắt được sinh vật có trí khôn." Hắn lại bổ sung " Moriyama nói lưới được đặt song song với mặt nước, chỉ cần sinh vật ngoài hành tinh ngoi đầu ra khỏi mặt nước là bị dính vào lưới liền."
"Chỉ số thông minh cao mà lại đi mắc cái lưới vớ vẩn đó? Bộ anh ấy thiết lập chỉ số thông minh dưới ba mươi à."
Máy truyền tin của Kasamatsu vang lên, hắn trêu tức mười phần hỏi " Moriyama, cậu phát hiện mấy con sinh vật bí ẩn đó vậy?"
"Đội trưởng, mau gọi bác sĩ tới đây, tớ phát hiện là hai người đang bị thương." Thanh âm của Moriyama tràn ngập lo lắng.
Cô y tá nói may là có lưới đỡ các người, chứ không với độ cao kia ngã xuống chắc chắn sẽ va vào bãi đá ngầm dày đặc bên dưới, không thể thoát chết.
Cô y tá còn nói, Kise-kun cậu không nhớ tôi sao, tôi là Kasamatsu Yukiko đây.
Kise vừa đồ ăn cô mang đến vừa vắt óc thầm nghĩ, cái tên này nghe rất quen tai.
"Ryouta có vẻ quen biết rộng nhỉ." Akashi không mặn không nhạt nói, đôi mắt của cô gái kia nhìn Ryouta có chút nóng bỏng khiến Akashi thấy khó chịu.
Kise nghĩ không ra, thấy sắc mặt Akashi không được tốt, cậu nhanh trí quy tội do não chấn động, "Chúng ta gặp qua chưa? Khả năng đầu tôi bị va chạm đến mất trí nhớ rồi." Lý do của cậu đổi lấy biểu tình cười cười của Akashi.
Yukiko mỉm cười "Lần trước mấy người chúng tôi bị đưa đến ký túc xá của cậu, là Kise-kun đã đẩy chúng tôi đi chỗ khác. Tôi vẫn không biết nên cảm tạ lời động viên của cậu như thế nào."
"Yukiko." Y tá trưởng đang tìm cô.
"Vâng."
"Giúp tôi đưa hồ sơ của bệnh nhân đến thư viện tư liệu."
"Vâng ạ."
---
Nơi tiếp nhận hồ sơ của bệnh viện.
Yukiko cầm bệnh án cất vào ngăn tủ.
"Yukiko." Một y tá khác gọi cô "Có thể pha giúp tớ một ly cà phê được không? Tớ bận quá ngay cả thời gian uống nước cũng không có."
"Được rồi." Yukiko nhanh tay pha cho cô gái kia một ly cà phê."Yoko cực khổ rồi."
"Mệt chết đi được, mỗi ngày đều nhiều bệnh nhân như vậy." Cô gái được gọi là Yoko than vãn "Lúc nào mới có thể gặp trước hoàng tử cao to anh tuấn mang tớ đến khu trung tâm đây, tớ dù một phút cũng không muốn chờ đợi ở đây."
Yukiko cười rộ lên "Đợi lâu ở đây cũng không..."
"Xin lỗi vì cắt ngang môt chút." Một người đàn ông mang vẻ tức giận đưa ra hai tấm hình, hắn kéo vành mũ xuống rấp thấp che đi nửa khuôn mặt."Cô có thấy hai người trong ảnh không?"
Đôi mắt sắc của Yukiko thoáng nhìn tấm hình liền nhận ra ngay đó là khuôn mặt của Kise và Akashi "Yoko cậu làm việc tiếp đi, chờ lúc rảnh rỗi chúng ta trò chuyện tiếp nhé."
Yoko vẫy tay tạm biệt cô. Ngược lại hỏi người đàn ông kia "Ngài là?" Yoko tiếp đãi hắn.
"Bạn bè của bọn họ, xin kiểm tra giúp." Hắn trả lời.
"Xin chờ một chút." Yoko lọc tìm thông tin.
Yukiko chạy một hơi vào phòng bệnh của Kise và Akashi.
"Ý cô là có người dò la tăm tích của chúng tôi?" Akashi hỏi.
"Vâng, một người đàn ông cao lớn, đội nón che khuất khuôn mặt. Hắn nói là bạn của hai người, khi hai người nhập viện không có ai biết, tôi có cảm giác ý đồ của hắn ta không tốt." Yukiko vội vàng nói. "Pandora trị an tương đối kém, ngày hôm trước còn có người ở trong bệnh viện bắn chết một cô gái nữa đó." Cô thở không ra hơi nói.
Akashi rất quả đoán "Bệnh viện có lối đi khác không?"
"Có, các cậu đi theo tôi." Yukiko dẫn đường cho bọn họ "Đến nhà của tôi đi, anh tôi là chỉ huy trung tâm hải quân nên rất ít khi về nhà, tôi bình thường ở tại ký túc xá bệnh viện, các cậu có thể yên tâm ở lại nhà của tôi."
"Ryouta cậu có thể đi không?"
"Có thể." Kise nhanh chân bò xuống giường, động tác quá mạnh vẫn làm cho đầu của cậu ong ong lên.
Khi Yukiko dẫn đường cho bọn họ, Akashi đầy cảnh giác đi ở phía sau Yukiko.
"Kasamatsu-san, cô tại sao lại giúp đỡ chúng tôi?" Hắn hỏi, với khoảng cách này, nếu cô gái kia dám có hành động mờ ám, hắn có thể lập tức không chế cô.
"Có thể giúp các anh hùng của thế hệ kỳ tích là vinh dự của tôi." Cô quay đầu lại cười rộ lên, lộ ra chiếc răng khểnh xinh xinh.
Đột nhiên mặt đất rung lên mãnh liệt, Kise một tay vịn Akashi một tay che cho Yukiko. Toàn bộ hệ thống đèn chiếu sáng ở bệnh viện phụt tắt.
"Lại đang đánh giặc rồi." Yukiko rất bất đắc dĩ nói, có vẻ đã là thói quen.
"Có thể cho tôi mượn máy truyền tin dùng một lát không?" Akashi bình tĩnh nói.
Yukiko nhìn máy truyền tin trên cổ tay "Không có tín hiệu, có thể là thiết bị liên lạc lại bị phá hư, mỗi lần thế đều tốn rất nhiều thời gian để khôi phục."
"Là ai phá hư? Lẽ nào không ai quản?" Kise hỏi lại.
"Một phần là vì lỗ hổng vũ trụ thường truyền các thứ ngoài không gian tới, đại đa số là bởi vì chiến tranh." Yukiko dẫn bọn hắn đi qua mấy cái cái hẻm nhỏ "Nhà của chúng tôi ở khu Beta, có thể phải ủy khuất các cậu một chút. Ngoại trừ phòng của anh trai và tôi ra, chỉ còn một gian phòng khách."
"Có thể cho chúng ta một ít đồ sinh hoạt cá nhân không, chúng tôi sẽ trả tiền." Akashi theo Yukiko vào phòng, vừa quan sát xung quanh vừa nói."Mặt khác có thể lấy được súng không?"
Yukiko cười gật đầu đáp ứng "Đồ sinh hoạt cá nhân thì có, chỉ là không thể lấy được loại súng tốt. Điện thoại nhà các cậu cũng có thể dùng, nhưng có lẽ cần phải đợi thiết bị liên lạc khôi phục lại. Đầu tiên là cho quân bộ, sau đó là những nhà giàu, cuối cùng mới đến khu chúng ta ở đây."
"Yukiko cậu nhớ chú ý an toàn." Kise căn dặn.
"Yên tâm, anh trai tôi là hải quân, người khác không dám làm tôi bị thương đâu."
Cho đến khi Yukiko rời khỏi, Kise mới đưa ra nghi vấn "Trong khi mỗi ngày liên minh đều đưa tin tức hoà bình ổn định, vì sao Pandora lại đang đánh giặc? Hải quân chắc là quân đội Beta thuần..."
Akashi cắt ngang lời cậu "Ryouta, thế giới chúng ta đang sống có rất nhiều mặt, không có gì đáng ngạc nhiên cả. Cậu thấy chỉ là một mặt của nó, trên thực tế cho dù là mặt trời cũng mặt tăm tối."
Kise suy nghĩ ý tứ trong lời nói Akashi, "Nếu anh của Yukiko là hải quân, vì sao chúng ta lại không nhờ bọn họ hỗ trợ gửi tín hiệu cầu cứu cho mấy người Midorimacchi."
"Ryouta, cậu quá dễ dàng dễ tin người khác, trước khi bên Shintarou nhận được tín hiệu chạy tới, kẻt thù đã có thể khiến chúng ta chết mấy lần rồi đó." Akashi lạnh lùng nói "Chúng ta cùng cô gái kia và anh trai cô ấy quen biết không thân thiết, sống chết trước mắt nên dựa vào chính mình thì hơn."
"Trực giác nói cho tớ biết Yukiko và anh trai cô ấy rất đáng tin cậy." Kise rất khẳng định gật đầu.
"Tôi sẽ không tin tưởng bất kì ai trước khi chúng ta an toàn rời khỏi nơi này." Akashi đứng ở giữa gian phòng xem xét xung quanh "Điều kiện hơi kém chút nhưng khá kin đáo, chúng ta ở đây dưỡng thương không nên ra ngoài. Thực sự cần ra ngoài thì nên nguỵ trang kĩ."
"Akashicchi cậu nằm xuống nghỉ ngơi đi, thần kinh của cậu căng thẳng quá rồi đó." Kise bất đắc dĩ, Akashicchi quả thực xem Pandora và cư dân ở đây là con mãnh thú và dòng nước lũ.
"Ryouta hoàn toàn không có khái niệm căng thẳng." Akashi lắc đầu nói.
Kise ha ha cười hai tiếng "Tình huống xấu nhất cũng chỉ vậy thôi, chết còn không sợ thì sợ cái gì?"
Akashi không có thời gian bận tâm nói xấu não đơn bào của Ryouta cùng sự lạc quan không giới hạn, hắn vào toilet không ngừng tạt nước lạnh lên mặt, nhưng nhiệt độ cơ thể mỗi lúc mỗi tăng lên.
Quả thật có so với cái chết tình huống giờ còn bết bát hơn nhiều.
Tình hình hiện giờ rất khó mua được thuốc ức chế thích hợp, không có thuốc ức chế hắn rất khó kiểm soát lý trì để kiềm chế ham muốn tình dục.
"Quên đi, Ryouta cậu ngủ trong phòng, tôi ra phòng khách."
"Đương nhiên là Akashicchi phải ở trong phòng... Vì sao chúng ta đều không thể ở trong phòng?" Kise nghĩ, đã lâu rồi bọn họ không ngủ chung như lúc nhỏ.
"Tôi vào phòng đây." Akashi không muốn giải thích."Có chuyện gì thì gọi tôi một tiếng."
Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Kise mới nhớ lại, hoá ra bọn họ là bất đồng hướng tính.
Hướng tính khác nhau sau khi trưởng thành không thể ở chung một phòng.
Cậu trầm mặc ngồi ở trên ghế sa lon hồi lâu, thẳng đến khi màn đêm chậm rãi buông xuống, ngoài cửa sổ nhà nhà thắp lên ngọn đèn dầu, trên đường phố cũng từ từ náo nhiệt lên.
Tiếng mở cửa vang lên khiến cậu giật mình, cậu đứng cạnh cửa cảnh giác hỏi, "Người nào?"
"Kasamatsu Yukio, là anh trai của Yukiko." Kasamatsu Yukio mang theo một lớn túi đồ đạc tiến đến.
"Thật ngại quá, mượn nhà của anh ở tạm."
"Không sao." Kasamatsu nói "Chúng tôi ở đây không có người giúp việc đâu, muốn ăn thì phải lăn vào bếp."
"Anh là hải quân?" Kise cùng Kasamatsu nói chuyện phiếm, cậu hiện tại rất cần có người nói chuyện với cậu.
Kasamatsu giúp cậu mang đồ vào "Đúng vậy, Yukiko nên nói với các cậu, Pandora lại đang đánh giặc. Sinh vật ngoài hành tinh bình thường hay dùng lỗ hổng tiến vào cứ điểm quan trọng, đồng đội của tôi mới chế tạo cái lưới lớn kia để bắt chúng, kết quả lại vớt được hai người."
"Đối phó với bọn đó có cái gì khó?" Kise tưởng tượng không được.
"Pandora là không có cơ giáp, cũng không có viện trợ, vũ khí trang bị cũng là những thứ lạc hậu được liên minh lấy từ các khu khác bỏ xuống, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình." Kasamatsu Yukio mỉm cười, đối với các loại bất công thế này, hắn có vẻ rất lạnh nhạt."Chúng tôi đều là Beta, là loại bình thường nhất, huấn luyện chúng tôi chỉ là vì muốn biến chúng tôi thành lá chắn thịt để có thể chống đỡ được lâu hơn một chút."
Nội tâm Kise tràn lên một loại cảm xúc bi thương. Cậu nghĩ nếu như cậu không phải là sinh ra ở gia đình quý tộc, chắc cũng đã bị đưa đi làm lá chắn thịt. Cha mẹ vẫn nuôi cậu như một Alpha, cơ thể mạnh mẽ cùng bản lĩnh đều do người nhà ôn nhu dành cho, đương nhiên, còn có một Akashi Seijuurou vừa là bạn vừa là thầy bên cạnh, đó là một phần không thể thiếu trong tuổi trẻ của cậu.
Kasamatsu vỗ vỗ vai Kise "Yukiko bình thường hay nhắc tới cậu, cậu đã giúp đỡ em tôi, tôi đã rất cảm kích." Hắn bật cười sảng khoái "Beta cũng có tài năng, chúng tôi không kém Alpha đâu"
"Em cần cảm ơn anh vì đã giúp đỡ bọn em." Nếu không cậu và Akashi đã sớm chết không có chỗ chôn.
Kasamatsu chần chờ một chút "Cậu và Akashi-kun là?"
Kise nghẹn lời một chút "Chúng em là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
Kasamatsu nghi ngờ càng nhiều "Nếu là bạn bè, tôi nghĩ cậu và cậu ta nên cách xa nhau một chút." Khi hormone Alpha trong người tăng vọt, bản năng của bọn họ là sẽ công kích những Alpha cùng giới.
Thương tổn, có thể là đánh nhau ẩu đả, cũng có thể là xâm phạm.
Kise hiển nhiên cho rằng Kasamatsu là ám chỉ ý sau, cậu mỉm cười "Không sao, cậu ấy đối với em không có dục vọng, Alpha chỉ khao khát Omega thôi."
Kasamatsu vỗ vỗ vai cậu, "Tự giải quyết cho tốt."
Điện lực đã khôi phục, cậu nhìn vào máy truyền tin, thông tin chưa khôi phục.
Kise thử nướng bánh mì, sau khi thất bại đến lần thứ ba cũng tạm để cho Akashicchi ăn. Cậu bưng sữa tươi và bánh mì lên trên lầu, Akashi nằm không hề động.
Kise đem đồ ăn khẽ đặt ở đầu giường mới rón rén bước ra ngoài.
Akashi đè huyệt thái dương đau nhức như muốn rạn ra, trong không khí còn lưu lại mùi của Kise, ngọt đến mức đầu váng mắt hoa khiến bệnh trạng càng thêm nghiêm trọng. Không ổn rồi, thuốc ức chế đã rơi trên biển, dù bọn họ đã trải qua đặc thù huấn luyện, đối với kỳ phát tình đều có sức tự chủ rất mạnh, thế nhưng sau một thời gian dài đều không thể khống chế và trở về bản năng.
5 giác quan trở nên quá mẫn cảm, hắn thậm chí có thể ngửi ra mỗi hương vị hormone trong không khí.
Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân thể, ý nghĩ.
Màu sắc, âm thanh, hương vị, mùi vị, xúc giác.
Hắn vẫn cảm thấy kỳ phát tình của Alpha hoặc Omega rất giống như thú, ở phương diện khác mà nói, hắn lại có chút ước ao tính cân đối của Beta.
Hắn ngồi dậy, cầm lấy sữa tươi, hớp một ngụm. Đồ ăn cũng không thể giảm bớt tình trạng hiện giờ của hắn, "Ryouta."
Kise ầm ầm mà chạy vào.
"Akashicchi, cậu đã tỉnh... Thế nào đầu lại đầy mồ hôi?" Kise mở cửa, thân thiết sờ trán hắn.
Trong không khí mùi hormone Alpha nồng đậm làm cho người khác hít thở không thông. Giọng nói Kise có chút run rẩy, thiết bị lọc ngay tai qua ảnh hưởng của từ trường đã hư, thật may mắn bọn họ được một đám người beta cứu.
Cậu nhanh trí kiếm chuyện làm để phân tâm, cậu không còn là cậu nhóc mới vào trường học, trải qua thời gian dài huấn luyện, hormone đối với cậu ảnh hưởng đã không còn đáng kể. Cậu cũng không còn là beta thể chất yếu ớt như lúc xưa.
Akashi nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai vẫn lắng nghe từng hành động của Kise, lấy nước lạnh, đun nước nóng, vắt khăn mặt, sau đó lau mồ hôi cho hắn.
Mũi hắn bắt được mùi hương trên người Kise, lúc mới ở cửa đã phát ra vị ngọt khiến hắn không thể kìm chết được, bây giờ với khoảng cách gần như vậy hệt như một chiếc bánh gato thơm ngạt ngào, toả ra mùi bơ, ô mai, thoảng chút mùi quýt tuôn ra không ngừng, khiến hắn cảm thấy cơn đói khát càng không thể nhịn nổi. Mùi thoảng qua lúc đậm lúc nhạt, có vẻ Ryouta cũng đang phải tự kiềm chế mình.
Trên người Ryouta có lưu lại ấn ký của Shintarou, mặc dù đã nhạt, Akashi vẫn đang có thể cảm giác được rõ ràng người này là thuộc sở hữu của Alpha khác không được phép chạm vào, cái cảm giác không hài lòng, chán ghét và địch ý ở kỳ phát tình đột nhiên bị phóng đại đến vô hạn.
"Aka... Akashicchi?" Nhiệt độ cơ thể hắn bất thình lình tăng lên, cậu nhanh tay cởi đồ Akashi ra giúp hắn giải nhiệt.
Akashi mở mắt ra, đôi đồng tử dị sắc tản mát ra loại khí tức nguy hiểm. Hắn sắp không khống chế được bản năng, hắn hầu như muốn đè ngã Ryouta xuống đất, hắn tự tin có thể gặm con mồi của mình đến một cái xương thừa cũng không còn.
Kise khó khăn nuốt nước miếng, hormone Alpha trong thân thể Akashicchi tựa hồ như dương nanh múa vuốt, tùy thời nhảy vào người cậu.
Quá nguy hiểm, cậu lui ra phía sau vài bước, duy trì một cự ly nhất định mới có thể làm cho ý nghĩ tỉnh táo lại. Ở trên warm tinh cậu đã tận mắt nhìn thấy Alpha ở kỳ phát tình, nghĩ tới đây không quan trọng, cậu gần như lập tức nhớ lại Midorima đã đánh dấu con mồi của mình như thế nào.
Hormone Alpha như áp chế cậu, lôi kéo cậu, cương quyết lại đầy mê hoặc, cậu không cách nào chống cự lại cái loại này áp lực cường đại này. Ấn ký của Midorimacchi lưu lại phảng phất như muối bỏ biển, lúc này đã hoàn toàn bị hormone của Akashi lấn át. Đây là Midorima đã từng nói, beta không cách nào bị đánh dấu vĩnh viễn, những Alpha khác hcó thể dùng hormone tràn ngập dục vọng của chính mình nhồi nhét, bao trùm lấy ấn ký đó.
Quá trình của nó có thể là tình cảm mãnh liệt cũng có thể là bạo lực đầy đau đớn.
---
-tbc-
p/s: ai hóng CH thì mình đã đăng chương mới bên kia rồi nha, hí hí, mình siêng quá :">
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro