Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18

18. Tuyết đầu mùa

Lời này nói ra thật bộc trực và trần trụi, chẳng khác tỏ tình là bao.

Người nói Kim Soo Hyun như đột nhiên thả lỏng chân tay, chẳng còn lo sợ điều chi nữa.

Sự kìm nén và ái mộ đã tích lũy từ lâu như một bầu nước đang nóng dần lên nung nấu trái tim anh. Kim Soo Hyun rất sốt ruột, nhưng đó khác với sự nóng vội. Thái độ của Lee Hyun Woo đối với anh, bản thân anh biết rõ nhất. Anh đại khái biết rằng Lee Hyun Woo không phản cảm với mình, thậm chí còn khá là thân cận. Trong những lần thăm dò dè dặt gián đoạn của mình trước đó, dù chỉ một chút, anh cũng có thể cảm nhận được sự đáp trả của đối phương.

Lee Hyun Woo thường hay ngắm nhìn anh, rồi né tránh trong giây phút anh ngoảnh đầu lại. Khi anh bị thương, cậu sẽ vội vàng chạy đến thăm anh với khuôn mặt lo lắng. Khi anh ở cùng với Park Ki Woong, sắc mặt của bé thỏ trắng thậm chí còn không tốt lên nổi.

Nếu cứ dùng dà dùng dằng thì chi bằng nói ra hết sẽ tốt hơn.

Nếu tâm trạng anh cứ phải không ngừng thấp thỏm suy hơn tính thiệt, thì chi bằng, sớm ngày chấm dứt.

Kim Soo Hyun ưỡn thẳng lưng, một lần nữa đứng sau lưng cậu, trong lòng bồn chồn, bên ngoài thản nhiên, sẵn sàng tiếp nhận mọi ánh nhìn dò xét của Lee Hyun Woo.

Nhưng bóng lưng trông có chút gầy gò trước mặt vẫn không hề cử động.

Anh đang do dự xem có nên ló người ra quan sát không thì staff vội vã chạy đến nói với anh có chuyện cần anh xuống chỗ đạo diễn, anh không dám để người khác nhìn ra chút bất thường gì, chỉ có thể gật đầu nhận lời bước ra.

Nghe thấy tiếng dép lào lẹp xẹp của anh, vị đại tiền bối đang ngồi trong lều nào đó bỗng như bị rút cạn khí lực, xụi lơ gục trên bàn.

“Cái gì thế này… Sao tự nhiên nhìn đẹp trai vậy chứ, thế này là phạm quy…”

Cậu xoa xoa tai, vỗ vỗ ngực, như vừa trút được gánh nặng xuống vậy.

Cậu cứ thế ngồi ngây ra đó một hồi. Thật là kỳ lạ, rõ ràng nửa tiếng đồng hồ trước còn đang tự ai tự oán, đã nói là buông xuôi cho rồi, cuộc đời chỉ còn một mảng ảm đạm. Nhưng người đó đúng là có bản lĩnh thần kỳ, rõ ràng chỉ với dăm ba câu đã tạo cho mình cả một mùa xuân hoa nở.

Cậu phủi phủi lưng, cái vật nặng nề vô hình kia như đã được dỡ xuống trong tích tắc.

Trên một số phương diện, tất nhiên các nghệ sĩ sẽ khổ hơn người bình thường, nhưng nếu vì gian khổ mà đến những chuyện thường tình của con người cũng từ bỏ thì hình như không hợp lý cho lắm.

Hết lần này đến lần khác bị người mình thích mình sủng bái lay động sợi dây tình cảm trong lòng, khiến người ta vừa nôn nao bất an vừa vui sướng mong đợi. Những nỗi bất an, những tâm trạng tiêu cực kia, đã bị vài câu ngắn ngủi khuấy đảo thành một vũng nước xuân.

“Hyun Woo, mau thay quần áo chuẩn bị.” Trợ lý thấy cậu ngồi đó ngơ ngơ ngác ngác, không khỏi lên tiếng thúc giục.

“Vâng, đến ngay đây ạ..” Lee Hyun Woo đáp lời.

Trợ lý gãi gãi đầu, kỳ thật lạ thật, trước đó cậu ta còn mang bộ mặt như trong nhà đã xảy ra chuyện gì, bây giờ lại như vừa nhận được giải thưởng phim ảnh danh giá vậy…

Quả nhiên là diễn viên mà! Trợ lý cảm thán.

Hôm nay chỉ có một cảnh diễn tay đôi của Kim Soo Hyun và Lee Hyun Woo, phân lượng chỉ khoảng một phút ngắn ngủi, nếu phát huy bình thường thì chừng nửa tiếng đồng hồ là có thể kết thúc..

“Cậu bảo đi làm thêm là làm ở đây sao?” Cuối cùng cũng được đổi sang một cây đỏ chói lọi, Won Ryu Hwan cất bước đi ra.

“Vâng, còn có thể luyện tập bóp cò súng.” Lee Hae Jin đáp lời.

Cắt! Ok!

Tan ca thôi!

Tất nhiên câu này là nói với Lee Hyun Woo, cảnh quay của cậu hôm nay đã hết, quả thật có thể tan ca về nhà rồi, nhưng Kim Soo Hyun vẫn phải tiếp tục quay phần nội cảnh.

Thế nên hai tiếng đồng hồ sau, khi Kim Soo Hyun thay quần áo xong xuôi, quay về từ chỗ quay nội cảnh thấy Lee Hyun Woo vẫn đang đợi anh ở trường quay thì trên mặt không giấu được sự kinh ngạc.

Anh còn chưa kịp nói gì, thì cái người dùng đệm lông áo lông quấn mình thành một vật thể hình cầu ấm áp trước mặt thấy anh đến vội miễn cưỡng đứng dậy từ chỗ lò sưởi, đôi mắt cười nheo lại.

“Hyung, tuyết rơi rồi.”

Những bông tuyết be bé mỏn mọn dưới ánh đèn lờ mờ trong đêm trông càng thêm phần nổi bật và trữ tình, lượn tròn, rơi xuống, rồi biến mất không thấy nữa, bao bọc lấy hằng ha sa số những tia sáng quyến luyến lửng lơ.

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay lẳng lặng buông xuống vùng ngoại ô có phần quạnh quẽ này, lấy cơ thể của chính mình lấp đầy một mảng nhu hòa mộng mơ.

Kim Soo Hyun ngẩng đầu lên, bông tuyết rơi trên sống mũi dọc dừa, lập tức tan ra dưới nhiệt độ ấm áp của cơ thể con người, đọng lại thành một giọt nước.

“Ừ, là tuyết đầu mùa đó.” Rõ ràng chỉ là những sản vật bình thường của tự nhiên, nhưng thần kỳ thay, lại khoác lên cái rét mướt giá này một luồng sinh khí ấm áp, khiến con người cũng trở nên dịu dàng hơn.

Lee Hyun Woo đưa cho Kim Soo Hyun một miếng dán giữ ấm, cậu cũng lấy một cái nhét vào trong túi, sải bước đi ra: “Hyung, chúng ta đi thôi.”

Không hề có bất kì lời lẽ thừa thải nào, Kim Soo Hyun ngoan ngoãn đi theo, còn ấu trĩ in dấu chân mình lên những hố trũng mà Lee Hyun Woo giẫm qua để lại.

“Nếu là tuyết đầu mùa thì phải cầu nguyện chứ!” Kim Soo Hyun nói với theo ở phía sau.

Lee Hyun Woo thuận miệng hỏi: “Vậy điều ước của hyung là gì?”

“Ya! Nói ra chẳng phải sẽ không linh nghiệm sao?”

Lee Hyun Woo buồn cười quay đầu lại: “Không ngờ về mặt này hyung giống con gái thật đấy!” Nói rồi cậu tiếp tục bước đi, chẳng thèm đoái hoài gì đến vẻ mặt của Kim Soo Hyun.

Lẳng lặng theo sau, mãi một hồi lâu anh mới lầm bầm nói: “Ya, còn có thể ước gì nữa… Thì được nắm bàn tay bé nhỏ của người mình thích một cách bình dị là tốt rồi… Ya! Đụng rồi nè! Phải cẩn thận một chút chứ…”

Phía trước Lee Hyun Woo chẳng hiểu sao lại dừng bước, cũng chẳng nói chẳng rằng, Kim Soo Hyun chưa kịp tiến lên thăm dò tình hình thì cậu bỗng nhiên quay người lại, suýt nữa là va phải anh.

“Hyun Woo à, cậu đang làm trò gì vậy?”  Kim Soo Hyun thấy cậu mặt đầy quẫn bách, bộ dạng trông như muốn nói lại thôi, hồi tưởng lại chuyện sáng nay, tưởng rằng Lee Hyun Woo vẫn còn đang ở trong ngõ cụt không lói thoát, đang định an ủi thêm mấy câu thì bị Lee Hyun Woo cướp lời.

“…Hyung, chẳng phải hyung bảo nói ra rồi thì sẽ không linh nghiệm sao…”

Kim Soo Hyun trông bất lực vô cùng: “Mo? Ya! Em coi anh là con gái thật sao….”

“Thế nên… Thế nên em miễn cưỡng đền bù cho anh vậy…” Lee Hyun Woo vội vàng ngắt lời Kim Soo Hyun rồi đồng thời đưa một tay ra trước.

Có lẽ do nắm mãi miếng dán giữ ấm, mà độ ấm truyền đến từ bàn tay đột nhiên bao phủ lấy mình rất là vừa vặn, nguyên thể của độ ấm đó vẫn đang vô cùng quẫn bách đứng trước mặt anh, rõ ràng vành tai đã đỏ ửng cả lên nhưng vẫn cố làm ra vẻ thản nhiên của nam tử hán.

Lần này hiếm khi Kim Soo Hyun không còn chần chừ nữa, chỉ ngây người chưa đến một giây, liền trở tay nắm lấy bàn tay có chút lúng túng kia, nhét vào trong túi áo.

“Ồ? Thế à? Vậy… anh cũng miễn cưỡng tiếp nhận vậy ~” Còn xấu xa nhéo một cái, quả nhiên bàn tay kia chỉ dạn dĩ được một lúc thì có vẻ như đã hối hận rồi, chuẩn bị rút về thì đổi lại là một cái cầm tay càng chặt hơn.

Hyun Woo à, nếu em đã chủ động rồi, thì tôi sẽ tuyệt đối tuyệt đối không buông tay nữa đâu.

Hai người cứ như thế giằng co nửa ngày, Kim Soo Hyun mới như thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi.”

Thế là trong đêm tuyết rơi dưới ánh đèn đường, hai người ai nấy ôm một nỗi niềm riêng, nắm tay nhau thật chặt, từng bước từng bước một, dùng những bước chân dè dặt và có chút run rẩy thể hiện tấm chân tình của mình trên nền tuyết mỏng.

(Nửa tiếng sau)

“… Hyung… ”

Lee Hyun Woo thực sự không nhịn được nữa, gọi anh một tiếng, đổi lại là một nụ cười đặc biệt rợn ngươi của Kim Soo Hyun.

“Hửm? Sao thế?”

Đến giọng nói cũng nghe như đang rãi một nắm đường vậy.

“… Tay em toát mồ hôi rồi…”

“… Cậu cố chịu chút đi.”

-_-#

Nói thì nói thế chứ Kim Soo Hyun vẫn cực kỳ chậm rãi và đau khổ mà buông tay Hyun Woo ra, nhìn bàn tay trống trơn mà có chút tiu nghỉu, rồi lại như sực nhớ ra chuyện gì.

“Ya! Lee Hyun Woo!”

Lee Thỏ Trắng bị sự thất thố đột biến của anh làm giật nảy mình: “Vâng?”

“Cậu lần trước, ưm… chính là lần đó! Cậu nói thật chứ?”

“???” Lee Hyun Woo mặt đầy hoang mang, từ trên khuôn mặt anh có thể trông thấy sự rầu rĩ bất lực, nghĩ ngợi nửa ngày mới sực nhớ ra…

Hôm đó uống rượu xong, hai người tản bộ về, nhất thời nổi lòng ham chơi, trước khi đi cậu nói với anh một câu…

“Hyung, thực sự thì, em vẫn cảm thấy Ki Woong hyung rất đẹp trai.”

“À…. lần đó…” Lee Hyun Woo như đột nhiên bừng tỉnh, lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của đối phương, không khỏi có chút buồn cười.

Cậu bỗng dưng giả vờ đằng hắng mấy tiếng, thanh lọc giọng nói: “Ki Woong hyung vốn đã rất đẹp trai…”

Kim Soo Hyun suýt nữa thì khí huyết không lưu thông lên được, đang nghẹn giữa chừng, thì câu nói tiếp theo đã khiến anh sống lại và hạnh phúc đến nỗi tâm hồn bay thẳng lên mây.

“Nhưng mà, người em thích, chỉ có hyung thôi.”

 THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: