Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ENCOUNTER 2


Dara


Kwon Jiyong dần dần trở thành cái nhọt ở mông tôi. Nếu như tôi có nạt nộ đấm cậu ta nát xương thì cũng chả phải lỗi của tôi vì tôi đã quá kiên nhẫn với cậu ta rồi. Kể từ cậu ta phát hiện ra... ôi khốn kiếp, kí ức đó khiến tôi phát ốm! Tôi luôn luôn bị bản thân xúi giục một cách kì lạ là nôn hết tim gan phèo phổi mỗi khi nhớ lại cái tay của cậu ta đặt trên ngực tôi và bóp cái... ugh!

Nếu như tôi có đủ tiền, tôi đã đi phẫu thuật cắt bỏ mọi bằng chứng về cái gen của tôi từ lâu rồi. Tôi không dám chắc liệu cậu ta có biết đến sự tồn tại của tôi từ khi tôi chuyển đến đây không. Nhưng kể từ ngày cậu ta... khi tôi thấy cậu ta với Suzy, cậu ta cư xử như một thằng đần. Dám cả gan tiếp cận tôi, ăn nói ngọt ngào với tôi, cưa cẩm bằng đủ thứ sến súa đến phát ọe trên đời. Huh! Làm như có hiệu lực không bằng! Tôi đã bảo cậu ta không biết bao nhiêu lần về hình mẫu lí tưởng của đời tôi nhưng cậu ta vẫn không thèm dừng lại dù đôi lúc, cậu ta bắt đầu chế nhạo tôi và nói là bất hợp pháp khi đăng kí thẻ học sinh dưới tên con trai. Cơ mà, trong giấy khai sinh của tôi thì vẫn đặt là con gái. Hiệu trưởng và giáo viên của trường này đều biết rất rõ giới tính của tôi, đương nhiên là mẹ Hanri và bạn gái của bà Minyu đã nói chuyện với họ về tôi. Tôi không chắc Hanri và Minyu đã thuyết phục họ thế nào để đồng ý cho tôi mặc đồng phục nam sinh và cho phép tôi cư xử như một đứa con trai nữa. Tôi đã thử hỏi họ vài lần nhưng họ không chịu tiết lộ.

Tôi thở dài với kí ức về mẹ tôi và Minyu. Họ có một mối quan hệ tuyệt đẹp đến nỗi mà tôi phát ghen tị. Họ đã làm bạn với nhau kể từ trung học và bắt đầu yêu nhau từ khi vào đại học. Mẹ nói bà và Minyu đã có một cuộc cãi vã vì ông bà tôi và cha mẹ dì Minyu phản đối kịch liệt mối quan hệ của hai người và điều đó có tác động rất lớn. Hanri - vốn luôn là một đứa con gái ngoan ngoãn, cố gắng quan hệ với một người đàn ông vô danh nào đó. Họ hẹn hò vài buổi và một trong số cuộc hẹn tại bữa tiệc sinh nhật ở club của một trong số đám bạn của người đàn ông vô danh. Chà, tóm tắt lại là: họ đều đã uống say và rốt cục ngã xuống giường vào ngày hôm sau, bên nhau.

Khi người đàn ông đó biết mẹ tôi có thai, hắn bỏ bà. Không chỉ thế, ông bà của tôi cũng bỏ rơi bà. Ai đến giải cứu ư? Là Minyu, dĩ nhiên rồi.

Tôi thật sự rất ghen tị với họ. Tôi muốn có một mối quan hệ như thế. Ý tôi là, tôi chưa bao giờ thấy họ có trận cãi vã nào to lớn cả. Họ có cãi nhau, phải, nhưng đó thường là vì tôi. Mẹ hơi nghiêm tắc với tôi trong khi Minyu lại rất thoải mái. Đôi khi, tôi có thể cảm nhận được mẹ còn ghen tị với tôi khi tôi thích Minyu hơn hay khi Minyu chọn tôi chứ không phải bà.

Họ không phải là cha mẹ hoàn hảo nhất dành cho một đứa nhóc như tôi nhưng họ luôn dành những điều đẹp đẽ nhất cho tôi. Thật tuyệt vời khi có ai đó như Minyu hoặc mẹ tôi, ai đó có đầu óc thoáng cho tôi. Mặc dù, mọi người ở đây đều biết tôi là một thằng con trai, tôi không nghĩ mình có thể giữ điều này mãi, đặc biệt là khi Kwon Jiyong đã biết bí mật này, chứ không phải ai khác.

Tôi đã thông báo với mẹ và Minyu về Jiyong vì tôi đã hốt hoảng sau những gì xảy ra ngày hôm đó. Tôi cầu xin họ đóng gói hành lí và chuyển đi nơi khác nhưng họ nói sẽ chờ và xem cậu ta có thể làm được gì. Tôi đã sợ vãi ra quần mất vài tuần mỗi khi gặp cậu ta. Nhưng có vẻ như cậu ta chẳng nói với ai cả. Dù thế, những gì cậu ta làm còn hại não hơn. Tôi thà để cậu ta nói với mọi người tôi là les, điều này có thể dẫn đến vài quả trứng gà và cà chua thối sẽ bị ném lên người tôi một khi được tiết lộ. Ý tôi là, cho đến giờ môi trường của chúng tôi không có cái nhìn thoáng đối với những người như tôi. Đôi lúc tôi không thể không nghĩ sao thế giờ này thật bất công đến vậy. Ý tôi là, sao con người thà chấp nhận gái 'thẳng' nghiện rượu, nghiện ma túy, đủ thể loại hơn là những đứa như tôi - còn chưa dám hé răng làm bất cứ điều gì?

Suy nghĩ của tôi quay về Suzy. Tôi cất một tiếng thở dài nặng nề. Tôi đã chú ý đặc biệt tới cô ấy một thời gian khá dài nhưng cô ấy thật quá... khó với. Tôi có cảm giác lạ lùng rằng cô ấy sẽ không dễ dàng chấp nhận ngưồ như tôi đâu nhưng tôi lại nghĩ nếu như tôi khiến cô ấy yêu mình, chắc hẳn sẽ nhanh chóng học cách chấp nhận tôi.

Tôi lắc đầu, đó không phải là ý kiến hay nhất, đương nhiên. Giữ bí mật khỏi ai đó mà bạn thích không phải là một khởi đầu tốt đẹp.


"Yo, D!"

Tôi nhìn lên. "Himchan!" Tôi gật đầu, thực hiện kí hiệu riêng của chúng tôi và bắt tay. "Sao cậu đến được đây?"

Cậu ấy toe toét. "Trèo tường đó mà," cậu ta đáp. "Nhưng đáng ra không nên làm thế, ông bảo vệ suýt lòi quả tim ra ngoài."

Tôi cười phá lên, độ bảo mật của trường hơi thấp khiến tôi hắng giọng. "Đồ chiến thế nào rồi?"

Cái toe toét của cậu ấy còn rộng hơn nữa. "Yongguk vừa chấp nhận một thách thức khác vài tiếng trước."

Tôi đảo mắt. "Thật không? Ai?"

"Cậu không tin được đâu!"

"Đừng úp mở thế nữa, dude!" tôi nói, vờ đấm tay cậu ta.

"Đám con trai từ phía Bắc đồi High, Block Boys."

"Cậu đùa tớ ư!" tôi thở dốc.

"Tớ không đùa, dude."

"Nhưng đó sẽ là trận lớn đó, dude."

"Nghi ngờ đồng đội của cậu sao?"

Tôi toe toét. "Không hề, đương nhiên rồi! Nhưng thôi nào! Zico và đồng đội của hắn vô địch tiểu bang đó!"

"Chính xác!" Himchan trả lời. "Và chúng ta, dự sẽ đá đít họ về đúng vị trí của mình và bọn tớ cần cậu về đội của bọn tớ."

"Tới luôn!" Tôi trả lời ngay lập tức.

"Còn gì tuyệt hơn!" cậu ấy cười phá lên.

"Bao giờ?"

"Trưa chủ nhật nhưng chúng ta cần phải luyện tập hàng ngày sau khi tan học."

"Chắc chắn là tớ tới luôn ấy chứ!"

"Tuyệt đấy!" cậu ấy cười rạng rỡ. "Tớ đã sáng chế và pha trộn vài thủ thuật để xem chúng có điệu nghệ không."

Tôi gật đầu. "Tớ cũng thế."

"Gặp lại cậu sau nha!"

"Yeah."




"Ooooh, lát nữa ai đó có cuộc hẹn hả."

"Để tôi yên, Kwon Jiyong."

"Cậu nên biết ơn tôi một chút nếu tôi là cậu." cậu ta nói, nhìn tôi. "Hoặc không thì, tôi chỉ đơn giản có cái miệng rất rộng thôi."

Tôi nhếch mép. "Giờ thì ai đang như một đứa con gái đây? Phần nào trong cuộc thú nhận tôi-là-les của tôi khiến cậu không hiểu?"

"Toàn bộ luôn." cậu ta trả lời.

"Sao tôi không ngạc nhiên nhỉ?"

Cậu ta chỉ nhún vai. "Tôi không biết, có lẽ cậu cứ thầm lặng quan sát tôi từ xa."

"Cậu có nghe mình đang nói gì không thế?" Tôi gắt gỏng. "Thật kinh tởm."

"Cậu có biết mình trong dễ thương thế nào khi nổi giận không? Biểu cảm của cậu hết sức đáng yêu và tôi chỉ muốn véo má cậu ngay bây giờ," cậu ta nói, liếm môi dưới khi một nụ cười dám xuất hiện trên đôi môi ghê tởm đó.

"Sao cậu dám!" Tôi cảnh báo cậu ta, đôi mắt tôi gần như giãn ra khỏi tròng. Tôi có thể cảm nhận được da gà được nổi lên khắp cơ thể chỉ với suy nghĩ hắn ta dám làm chuyện đó.

Đôi mắt tôi thậm chí còn mở to hơn nữa khi trông thấy cánh tay cậu ta nhấc lên.



"Uhm... D... " một giọng nói nhỏ cất lên. Đầu tôi quay ngắt lại cùng lúc với Jiyong. Một cô bé cột tóc đuôi gà chào đón tôi. Khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, cô bé ấy lập tức đỏ mặt và cúi xuống. Cô ấy trông thật nhỏ con và tôi có thể đoán được rằng cô bé ấy chỉ mới năm nhất.

"Vâng?"

"Em... E- Em có thứ muốn tặng cho a-anh..." cô bé nói, ngập ngừng. "Em... đã tự nướng bánh," cô bé thêm vào khi nâng bàn tay đang cầm một gói đồ lên.

"Anh cũng ghét làm vỡ bong bóng của em, cô bé nhỏ nhưng D đây đã thích Suzy mất rồi vì vậy hãy ném cái - "

"Đừng thô lỗ như vậy!" Tôi quát cậu ta và nhận lấy gói đồ từ tay cô bé. "Cảm ơn em."

"Em hi vọng anh sẽ thích..."

"Chắc chắn rồi," Jiyong đáp trả. Cô bé ngước nhìn Jiyong, lườm cậu ta một cú và bỏ chạy đi mất.

Tôi đối diện với Jiyong và đẩy cậu ta ra xa. "Cậu có vấn đề gì cơ chứ? Cậu không có một chút tôn trọng với con gái tí nào sao?"

"Xem kìa, tôi chỉ cố giúp thôi."

"Huh!" Tôi thở hắt. "Bằng cách đó sao? Bằng cách cố xỉ nhục và tổn thương cô bé đó?"

"Sao cậu không nghĩ rằng cô bé sẽ càng tổn thương hơn nếu cậu chấp nhận món quà đó?"

"Cậu điên rồi..."

"Cậu quả là không biết cách đối diện với con gái," cậu ta nhăn nhó. "Cậu, chấp nhận , " cậu ấy nói, chỉ vào gói đồ. "Sẽ khiến cô bé hi vọng lầm. Mọi cô gái đôi khi đọc những hành động một cách khác nhau. Cô bé sẽ nghĩ cậu thấy cô ta xinh đẹp hoặc cậu đã suy xét ở bên cô ấy một khi cậu chấp nhận món quà đó. Giờ thì nói cho tôi biết đi, ai ích kỉ hơn đây? Tôi, tới thẳng thừng luôn hay là cậu, người cho người khác hi vọng sai lầm?"

Tôi nhăn chán. "Điều đó không phải là cái cớ cho phép cậu thô lỗ như vậy."

"Cái nhăn chán đó là vì gì cơ chứ?" cậu ta hỏi. "Dần nhận ra tôi đúng rồi sao?"

Tôi nhăn mặt. "Cậu quả là có nhiều kinh nghiệm với phụ nữ."

Cậu ta rạng rỡ và nháy mắt với tôi. "Hiển nhiên."

"Một bằng chứng rõ ràng cậu đã làm bao nhiêu cô gái khóc khi đá hết em này em nọ. Hãy để Suzy yên, dù thế. Đi với Sunye ấy. Hai người hợp nhau lắm."

"Có phải tôi đang ngửi thấy mùi ghen tuông ở đây không?"

"Đương nhiên là tôi ghen!" Tôi quát. "Suzy vẫn luôn theo sau cậu, đúng không?"

Cậu ta im lặng một lúc. "Thay mặt Sunye thì, cái nhếch mép một lúc trước đó có ý nghĩa gì?"

"À, cái đó..." Tôi nhăn mặt. "Tôi không biết... tôi đoán chỉ tình cờ thôi, nhẹ nhõm khi thấy cậu rõ ràng không còn tình cảm với Suzy nữa. Nếu như cậu cùng tranh giành cô ấy với tôi, tôi biết mình chẳng có cơ hội nào."

Cậu ta nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi phá lên cười. Có điều gì buồn cười ở lời tôi nói chứ?

"Tôi sẽ không lãng phí thời gian của mình với Suzy nếu tôi là cậu." cậu ấy nói. "Cô ta, không như cậu, luôn cởi mở một cách thẳng thừng và vẫn si mê tôi, dù sao là vậy. Với lại, cậu cũng sẽ trở thành bạn gái của tôi sớm thôi."

Tôi thở dài. "Jiyong, tôi không biết mình còn phải lặp đi lặp lại bao lâu nữa. Tôi không thích con trai. Tôi bị hấp dẫn bởi phụ nữ."

"Tôi không nghĩ thế."

"Vậy cậu biết tôi rõ hơn tôi biết bản thân mình?" Tôi khịt mũi. Cậu ta quá đần độn.

"Tôi là đàn ông." cậu nói. "Tôi biết có một nàng công chúa đang lừa dối bên trong cái mặt tiền tôi-thích-con-gái của cậu. Tôi có thể ngửi thấy đó. Với lại, cậu có lẽ là đứa con gái duy nhất còn lại trong cái trường này mà chưa hẹn hò với tôi, vì vậy..." cậu ta nhún vai bình thản.

Tôi ấn một bên mũi mình, dần dần cảm thấy mệt mỏi. "Làm sao để cậu tin rằng tôi sẽ không bao giờ thay đổi đâu và làm ơn để tôi yên?"

"Hmm," cậu ta lẩm bẩm, ngón tay xoa xoa cằm. Rồi cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi và từ từ nhếch mép. "Không gì cả." cuối cùng cũng nói. "Thật ra, tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu khiến cậu nhận ra cậu không hề thích con gái ngay bây giờ."

"Ý cậu là sao?" Tôi hỏi, không thật sự thích làm tông giọng của cậu ta.

"Chà..." cậu ta nói đầy mùi nguy hiểm với một cái nhếch mép nghịch ngợm trên khuôn mặt. Một cái hôn âu yếm.

Ẩm ướt. Mềm mại. Và đầy hoang mang.

Điều tiếp theo tôi biết được là, chúng tôi đang ở văn phòng hiệu trưởng, chờ đợi cha mẹ chúng tôi đến cùng với vết bầm tím khắp nơi trên người Jiyong và tôi thì lành lặn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro