Wine
New York, những ngày mưa nặng hạt
Tôi lại lần nữa để mình chìm vào những suy nghĩ vu vơ mỗi khi đêm về, khi từng cơn gió lạnh lần lượt thổi vào tầng gác mái trống trải của khu trọ tồi tàn. Làn khói thuốc cũng theo đó mà toả ra khắp căn phòng, khiến đôi mắt tôi bắt đầu nhoè đi.
Tôi là một nghệ sĩ cello, nói là nghệ sĩ nhưng thật ra tôi chỉ chơi cello tại một quán pub nằm sâu trong con hẻm cuối đường của khu phố đèn đỏ khét tiếng ở cái New York này. Nơi mà người ngoài sẽ cho là nhơ nhuốc, bẩn thỉu, nhưng đối với người ở đây, thì con phố này chính là biểu tượng của "cuộc sống về đêm" mà người dân ở đây hay ca ngợi.
Quán pub tôi làm khá nổi tiếng, mặc dù là một nơi rất nhỏ nhưng lại là nơi chỉ có giới thượng lưu mới cỏ thể lui tới. Nhiệm vụ của tôi chính là đệm đàn cho các vũ công, góp phần làm nóng không khí, phục vụ thính giác của những người mà ông chủ ở đây xem là khách quý.
Những người tới đây, mỗi đêm sẽ chơi trò đấu giá, ai trả cao hơn, người đó sẽ giành được một đêm với người vũ công trình diễn hôm đó, cả nam lẫn nữ, được tặng kèm cả rượu và một phòng riêng xa hoa để tiện làm những gì họ muốn.
11 giờ đêm, tôi lại khoác lên mình chiếc áo sơ mi bằng lụa cùng chiếc quần âu đen quen thuộc. Có điều áo của tôi hôm nay màu rượu vang, không phải là màu trắng như mọi ngày. Vì hôm nay ông chủ của tôi tổ chức lễ kỷ niệm 5 năm của quán. Màu đỏ trầm sẽ là chủ đề cho ngày hôm nay. Vừa bước tới quán, tôi nghĩ mắt mình sẽ hỏng mất nếu phải ngồi kéo đàn trong vòng 3 tiếng đồng hồ tới. Cậu bartender thấy tôi liền nhếch miệng chào, tay đẩy ly nước ép dưa hấu về phía tôi. Trước giờ mở cửa, tôi thường hay ngồi ở quầy, trò chuyện cùng cậu, và vũ công của ngày hôm đó. Hôm nay là Cecilia, ông chủ cũng thật biết lựa người, ngày đặc biệt liền cho ngay nàng thơ nổi tiếng nhất của quán lên trình diễn. Tôi rất thân với cô ấy, lần đầu tiên tôi đến đây làm, cô ấy luôn miệng khen tôi rằng rất có tố chất. Cô bảo rằng cách tôi chơi đàn có gì đó thật mãnh liệt, khiến cô ấy thả mình vào những điệu múa nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút.
Ba chúng tôi cứ thế ngồi trò chuyện vui vẻ, cho đến khi ông chủ bước vào. Joshua Hong, người này ở độ tuổi 30 vẫn có một phong thái đầy trẻ trung và lịch lãm. Hắn chính là người đã chiêu mộ tôi đến nơi này.
Lần đầu tiên tôi gặp hắn là vào năm cuối đại học, khi học viện âm nhạc tổ chức buổi hoà nhạc lớn nhất thành phố, để mừng lễ ra mắt nhà hát mới thành lập. Tôi hôm đó may mắn được đưa giáo sư ưu ái cho diễn độc lập, đó là khi tôi lọt vào mắt xanh của hắn. Hắn ấy vậy mà quen biết giáo sư mà tôi kính trọng, sau đó liền tìm mọi cách để lôi kéo tôi về đây.
Thành thật mà nói, tôi luôn coi nơi này là chỗ mà những phú ông, phú bà cao quý đó, sống thật với bản chất ô uế của mình. Tôi căm ghét mùi của những điếu xì gà, những lời nói thô tục, và đặc biệt là mùi hoa hồng sấy khô quanh quẩn nơi đầu mũi. Cái mùi mà Joshua luôn cho là thuần khiết nhất.
Hắn bảo sẽ đảm bảo an toàn cho tôi, và cũng sẽ trả cho tôi một khoản kếch xù, chỉ cần khiến khách của hắn chìm đắm trong những âm thanh ngọt ngào, như lúc tôi biểu diễn ở nhà hát. Và hắn đã làm thật. Số tiền tôi nhận được mỗi đêm cũng không ít, mặc dù làm ở những nơi như thế này chỉ khiến tôi có cảm giác buồn nôn trong cổ họng. Cecilia từng nói khu phố đèn đỏ này, chỉ có nơi này mà cô có thể thoải mái gọi là ngôi nhà thứ hai của mình.
Chúng tôi không hề biết Joshua thật sự đang làm nghề gì, vì hắn từng khẳng định rằng nơi này chỉ là nghề tay trái của anh ta. Điều này cũng đã làm cho tôi ngầm hiểu được rằng đừng nên động vào hắn, vì hắn ta có mối quan hệ rất tốt với những người thường xuyên lui tới đây. Tôi đã từng chứng kiến một vũ công nam bị ông giám đốc của một công ty đá quý đánh đập đến bầm tím cả khuôn mặt, chỉ vì cậu ta từ chối đề nghị chơi tập thể của ông ta. Và điều này là vi phạm luật lệ của Hong Joshua. Nơi này có luật chỉ duy nhất một người trả tiền, và trả giá cao nhất mới được hưởng lợi, và không được gây ra thương tích nào cho người của hắn. Kết quả là chỉ vài hôm sau đó, tôi thấy người ta đưa tin công ty đá quý đó phá sản, còn ông ta thì quỳ dưới chân hắn xin tha.
Tôi cảm thấy số của mình cũng quá tốt đi, không đâu lại vớ được một cái "túi tiền" như thế. Hắn ta thật sự khiến tôi tin tưởng quá nhiều. Cecilia quen biết với hắn đã lâu, cô nàng bảo rằng tôi được rất được lòng hắn, cô còn để ý thấy dạo này hắn hay nhìn tôi rất nhiều. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng nhờ tôi mà quán đông khách hơn nên hắn ta mới trả cho tôi nhiều đến thế. Vì quả thật từ khi tôi chơi đàn ở đây, quán không còn lấy một bàn trống.
Nhưng trách tôi thật ngốc hoặc là quá đơn thuần đi, khi đã buông lỏng cảnh giác của mình. Dần dần sau tầm 5 tháng làm việc với hắn, tôi mới nhận ra rằng, đúng như lời Cecilia từng nói, hắn, không coi tôi như một nhân viên bình thường.
Chuyện bắt đầu từ tháng 12 năm ngoái, khi tròn 1 tháng tôi làm ở đây. Hắn ta luôn tặng tôi những thứ đồ nho nhỏ, như là tặng tôi một cái bánh kem nhân red velvet vào đêm giáng sinh, thi thoảng lại tranh thủ lúc tôi nghỉ giữa giờ diễn mà đưa cho tôi chiếc khăn mùi xoa còn thơm mùi của những chai nước hoa đắt tiền, để tôi thấm những vệt mồ hôi trên trán.
Sau đó dần dà hắn trở thành người đưa tôi đến chỗ làm, rồi lại chở tôi về nhà. Trên đường đi, tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường khuya hắt hiu, không một chút âm thanh nào, tôi dường như chỉ còn nghe được hơi thở đều đều của người đàn ông họ Hong đó. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Và cái đêm định mệnh ấy cũng tới, khi mà hắn mượn men rượu, sau đó dày vò tôi...
Người đàn ông mà tôi luôn cho là cao quý hơn những tên khách béo bẫm đó, lại dùng chính thứ chất lỏng màu đỏ lấp lánh đưa tôi vào mê man của tình dục. Hắn làm tình với tôi ngay trên chiếc giường rải đầy những cánh hoa hồng khô héo úa, cùng mùi rượu nồng nặc quấn quanh cơ thể tôi.
Tôi nhớ rõ từng nhịp thở mạnh mẽ, đều đều của hắn bên tai mình. Hắn nhấn chìm tôi vào những cái hôn dịu dàng ướt át, như bù lại cho sự đau đớn khi mà bên dưới bị hắn luân động mạnh mẽ. Đầu óc tôi choáng váng, tôi cứ tưởng rằng mình đã lầm, tôi nghe hắn ta nói yêu tôi, nghe hắn ta thì thầm những lời ngọt ngào nhất.
Hôm sau tỉnh dậy, những dấu vết đỏ hỏn trải dọc cơ thể mình cùng cơn đau nơi thắt lưng đã in hằn sáu tâm trí, hắn chắc chắn rằng phải khiến tôi nhớ mãi cảm giác đó. Tôi khi đó cảm thấy thân thể mình thật dơ bẩn, trong một khoảnh khắc tôi đã hận gã đàn ông đó tận xương tuỷ. Hắn vậy mà vẫn bình thản mỉm cười, như rằng hắn đã đạt được thành tựu lớn...
Tôi tránh mặt hắn kể từ sau hôm đó, không còn lui tới quán mỗi đêm, tự nhốt mình trên căn gác mái trống trải đó. Tôi tìm mọi cách để gột rửa mùi hoa hồng đó ra khỏi cơ thể mình, lại dùng rượu, thuốc an thần và khói thuốc lá để khiến mình quên đi, để đưa mình vào giấc ngủ. Nhưng mà thật khốn kiếp làm sao khi mà những cảm giác đó còn xuất hiện quá rõ, tôi vẫn còn cảm nhận rõ được hắn ta đang ở bên trong mình. Nhưng kì lạ là tôi bây giờ lại không ghét cảm giác đó, hắn mặc dù đêm đó đã lừa tôi, nhưng hắn ta đối xử thật dịu dàng, hắn ta ôm tôi rất nhiều. Bằng chứng là khi tôi tỉnh dậy, phát hiện bản thân mình còn nằm trong vòng tay ấm áp đó, hắn dùng cơ thể mình che chở cho tôi. Tôi không biết câu nói yêu tôi đêm đó có phải là thật hay không, sợ rằng đó chỉ là lời nói khi hắn say, dùng để giữ tôi lại, để khiến tôi không thể quay đầu
Hắn, kể từ khi tôi biến mất, liền không có lấy một cuộc điện thoại, hay tin nhắn. Hắn để tôi chơi vơi giữa những dòng suy nghĩ đó,để tôi đắm chìm... Có điều hàng tuần, hắn gửi cho tôi một khoản tiền, như là thay cho câu xin lỗi của hắn. Tôi từng để ý có một chiếc xe màu đen cứ cách hai ngày sẽ dừng trước con hẻm nhà tôi, bóng dáng quen thuộc phía ghế lái nhìn chằm chằm tôi. Hắn ở đó nhìn tôi đến khó chịu, rồi lại rời đi...
Điều tôi không mong nhất, trái tim này đã bị hắn bóp nghẹt, đã bị ép đến yêu hắn ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro