Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Gojo Satoru | Lưu niên

Chiều đầu thu, Tokyo.

Ánh hoàng hôn mỏng như lụa phủ lên dãy hành lang gỗ dài, nơi ánh sáng phản chiếu nhẹ nhàng qua khung cửa giấy. Lá phong đỏ rơi từng đợt đều đặn trong sân, trôi theo cơn gió nhè nhẹ từ hồ cá nhỏ.

Sau trận chiến với Sukuna, Gojo Satoru không chết. Nhưng cũng chẳng còn là chính mình. Anh sống, nhưng là sống trong sự trống rỗng của những người đã nằm lại phía sau. Anh cười, nhưng chẳng còn ai để nghe rõ âm sắc thật của tiếng cười đó.

Và rồi, một tháng sau khi thiên hạ hỏng rằng cuối cùng anh đã có thể nghỉ ngơi, gia tộc Gojo lại triệu hồi anh về Tokyo, đưa ra một quyết định: anh phải kết hôn. Không phải vì anh thiếu người theo đuổi – mà vì bọn họ cần một người vợ hợp huyết thống, hợp thế lực, hợp đạo lý để giữ vững vị thế gia tộc.

Người đó là em.

"Cô gái từng theo đuôi Gojo hồi nhỏ, giờ đã trưởng thành – ngoan ngoãn, hiểu chuyện, có khả năng chịu đựng được cái tính trời đánh của nó."

Gojo phì cười khi nghe nhận xét ấy.

"Chịu đựng?"

Tôi là người chồng hay là tai họa vậy

---

Buổi gặp đầu tiên sau hơn mười năm. Gojo đến trễ. Dĩ nhiên.

Trời mưa nhẹ, sân vườn phủ rêu, hàng hiên trải chiếu tatami mới tinh, hoa đầu mùa bung nở trên mái gỗ.

Anh chỉ nhớ lúc nhỏ mình có cả một bầy trẻ con chạy theo, gọi "Satoru-niisan ơi!" mỗi lần anh đi ngang sân. Trong số đó, có một con nhóc nhỏ người, tóc cột lệch, mắt lúc nào cũng lấp lánh như sắp khóc.
Cứ bám lấy anh như thể anh là người duy nhất trong thế giới của nó.

"Chơi với em nha, Satoru-niisan!"

"Không."

"Sao vậy ạ?"

"Phiền."

"Em không phiền mà..."

"Anh nói anh phiền."

Hành lang trải chiếu mới. Hương trầm bay nhẹ từ góc phòng. Gojo bước vào, dáng uể oải, tóc vẫn hơi rối, kính râm chưa tháo ra.

Và rồi anh dừng lại.

Ngồi chờ sẵn là một cô gái trẻ, phải nói là xinh, theo suy nghĩ của anh. Tóc dài thắt gọn, váy kimono màu xám trà thanh nhã. Ánh mắt cụp xuống, nhẹ nhàng, không rụt rè, cũng chẳng tràn đầy mong đợi.

Quá yên lặng, đến mức Gojo phải nghiên đầu, cau mày. Cảm giác quen. Một cái gì đó đang tái hiện mờ nhạt trong trí nhớ.

"Gojo sama," em lên tiếng. Giọng nhỏ và đều. "Em là Y/N."

Gojo nhướng mày.

"...Y/N? Không phải là... cái nhóc ngày xưa..."

Em gật đầu, cười mỉm – nụ cười không rõ là chua xót hay nhẹ lòng.

"Vâng. Là đứa nhóc suốt ngày chạy theo anh đây."

---

Flashback.

Em chạy đến bên Gojo đang ăn dango một mình trong sân.

"Cho em một viên nha?"

"Tự đi mua."

"Nhưng mà..."

"Thì đừng ăn."

Em cúi đầu, mím môi. Gojo thở dài, rút ra một viên, cẩn thận gói vào tờ giấy đặt xuống bậc thềm. "Anh lỡ đánh rơi nè."

"Hả?"

"Không nghe à? Anh lỡ tay làm rơi một viên."

Em bật cười, mắt sáng rỡ. "Cảm ơn Satoru-niisan!"

Hồi đó, Gojo không thừa nhận, nhưng mỗi lần thấy em chạy tới, anh luôn chậm lại một nhịp. Như thể vô thức đợi em có thể theo cùng.

---

Hiện tại.

Em không còn gọi anh là "niisan". Không còn níu áo, không còn hớn hở hỏi "Anh ăn cơm chưa?"

Em giờ là vợ anh – trên giấy tờ. Một cuộc hôn nhân được ký kết bằng chữ ký gia tộc và sự lặng im của cả hai phía.

Gojo không biết phải nói gì. Anh ngồi xuống, chén trà đặt đúng vị trí anh hay với tay tới – như thể em vẫn nhớ.

"Anh đã không nhận ra em." anh nói, mắt nhìn ra sân.

"Em cũng không mong được nhớ tới," em đáp. "Vì hồi đó, em đâu quan trọng gì."

Gojo nén một tiếng thở. Tim anh chùng xuống như mặt hồ bị gió quét qua.

---

Từ ngày đó, em sống trong cùng một nhà với anh. Không chen vào, không chất vấn, không dọn dẹp vội vàng những vết thương còn mới trong lòng anh.

Mỗi ngày, em nấu bữa tối đúng giờ, nhẹ nhàng dọn dẹp nhà cửa mỗi ngày. Chỉ đặt thêm một chén trà bên cạnh.

Không bao giờ hỏi "Anh ổn không?" . Em luôn yên lặng như thể đã biết câu trả lời.

---

Một đêm mưa, Gojo bước vào nhà, toàn thân ướt sũng, mi mắt trĩu nặng sau cuộc họp dài.

Trên bàn, có một chiếc khăn lông khô. Một chén trà ấm như mọi ngày. Một dòng chữ nhỏ viết tay, nắn nót:

"Nếu anh không thể ngủ, em đã để sẵn thuốc an thần nhẹ trong ngăn tủ trái."

Anh đứng lặng một lúc lâu.

---

Flashback.

Gojo tập luyện một mình giữa sân, trời sắp mưa. Em chạy ra, cầm ô nhỏ.

"Satoru-niisan, em che cho anh!"

"Anh không sợ mưa."

"Vậy em sợ anh ướt."

Gojo bật cười. "Em đúng là phiền thật đấy."

---

Đêm đó, Gojo đi ngang phòng em. Đèn đã tắt, nhưng cửa lại để hé. Trên bàn em có một chiếc khăn tay – kiểu thêu trẻ con, méo mó.

Một chữ "S" vụng về nơi góc vải.

Anh nhận ra là cái khăn hồi xưa em làm tặng anh – anh không nhận, bảo "nhìn xấu quá".

Vậy mà em vẫn giữ.

---

Sáng hôm sau.

Gojo pha trà. Tay vụng về, nước trào ra miệng chén. Anh đặt hai chén trên bàn. Em bước ra, hơi ngạc nhiên.

"Cho em?"

"Không. Cho nhóc con bám đuôi hồi nhỏ. Uống đi, trà anh pha dở lắm, nhưng không chết đâu."

Em bật cười. 

"Cô bé đó không bám theo anh nữa đâu."

Gojo chống cằm, nhìn em.

"Vậy giờ nếu anh muốn cô ấy đi theo thì sao?"

Em không đáp, cúi đầu, nhấp ngụm trà, má hơi hồng lên trong sương sớm.

---

Gojo đi tìm em, em đang tỉa lá cây bên hiên.

"Nhóc con."
Anh gọi – giọng nửa đùa, nửa thử.

Em quay lại, hơi nhướng mày.

"Anh gọi ai?"

"Còn ai nữa? Cái đứa ngày xưa suốt ngày đuổi theo anh, khóc nhè đòi chơi cùng ấy."

Em cười. Nhẹ và buồn như gió thổi qua cánh mai.

"Hồi đó em ngốc thật. Rõ là bị lơ suốt, mà vẫn chạy theo."

Gojo định nói: Không phải em ngốc. Là anh vô tâm.

Nhưng anh không nói, anh bước lại gần, ngồi xuống cạnh em, đưa tay lấy cái kéo làm vườn.

"Em để anh làm."

"Anh biết tỉa cây à?"

"Không. Nhưng hôm nay muốn thử. Em dạy anh."

---

Sau đó.

Gojo bắt đầu về nhà sớm hơn.

Anh học cách nấu món đơn giản. Học cách gọi tên em khi không cần gì. Học cách hỏi "Em ngủ ngon không?" dù câu trả lời luôn là "Vâng."

Chỉ khi anh vô thức mỉm cười, ngồi cạnh em, em mới khẽ nghiêng đầu, hỏi nhỏ:

"Anh đang cười gì vậy?"

Gojo cười, không phải kiểu vui đùa, cái nụ cười đã khiến cô bé năm đó xiêu lòng.

"...Cảm ơn vì không ngừng bước theo anh, kể cả khi anh từng chẳng nhìn lại."

----

Ổn không vậy mấy ní :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro